Chương 31
Yunho đi rồi, Anna lén lút đứng lên,
nhìn chung quanh.
“Hmm… Trong tủ có rất nhiều sách
nước ngoài… Rất sạch sẽ.”
Giày cao gót phát ra thanh âm “Cộp
cộp”, hoàn toàn không phù hợp với văn phòng tràn ngập nam tính này.
“Ah? Đây là…” Anna cầm một khung ảnh
trên bàn làm việc, nhìn hai nam nhân mỉm cười sáng lạn trong ảnh, Anna có cảm
giác bất an.
Lúc này, Yunho đi vào, thấy Anna
cầm cũng không nói gì, cười đi qua.
“Đây là ảnh chụp tôi và người yêu.”
“A… Yunho.” Anna lúc đứng gần
Yunho có điểm khẩn trương vì sợ lưu lại ấn tượng gì không tốt, chưa thấy Yunho
nói gì liền nhìn chằm chằm ảnh chụp.
Yunho cười tươi hôn lên má người
kia, tay giữ chặt thắt lưng người kia, có thể thấy dục vọng chiếm giữ rất mạnh.
Mà người yêu của Yunho, quả thực
là… mỹ nhân! Người kia là nam nhân nhưng da rất trắng, mắt nhắm, nhận nụ hôn của
Yunho, nhưng khoé miệng mỉm cười không thể che giấu được.
Vô luận thế nào cũng thấy hai người
đang trong thời gian yêu cuồng nhiệt.
Nội tâm Anna đột nhiên dấy lên lửa
giận, người ở bên Yunho hẳn phải là mình! Sao có thể là nam nhân kia!?
Anna trong lòng tính toán có nên ở
lại Hàn Quốc vài ngày nữa không.
“Ngồi xuống uống trà đi.”
Anna nhìn thoáng qua ảnh chụp sau
đó chạy tới sôpha.
Được! Tôi sẽ nhớ kỹ anh!
“Uh.”
Hai người lại nói chuyện công việc,
lúc chuẩn bị ăn cơm, Anna đột nhiên đề nghị làm cho Yunho hưng trí bừng bừng.
“Nếu có thể anh đưa cả người yêu
anh đến đi?”
Bên này Yoochun rời đi vì Junsu đột
nhiên gọi điện thoại, vốn cậu rất ít khi chủ động gọi điện hay nhắn tin, hơn nữa
trong thanh âm lại có chút nghẹn ngào nên gã rất lo lắng.
Vội vàng chạy đến cửa hàng, liền
thấy Junsu đứng cách xa mọi người, cúi đầu, hất đá dưới chân.
“Junsu!” Yoochun chạy đến cạnh cậu,
Junsu ngẩng đầu, trong mắt có điểm kinh ngạc sao người này lại nhanh vậy. “Yoochun…”
Thấy Yoochun vì chạy nhanh quá mà
thở hổn hển, mặt đỏ bừng liền lấy khăn tay ra lau hộ.
Yoochun có điểm thụ sủng nhược
kinh. “Cái kia… Junsu.”
Yoochun nói vậy, Junsu mới ý thức
được mình đang làm cái gì, nhanh chóng nhét khăn vào tay Yoohun.
Yoochun cười cười, nhìn thoáng
qua vật trong tay. “Đã thế kỷ 21 rồi, vẫn còn có người dùng cái này?”
Junsu lập tức đỏ mặt, đó là bà khâu
cho mình, từ khi bà qua đời đều mang theo.
“A~ Anh quản làm gì! ~~~” Làm mặt
quỷ với Yoochun rồi chạy đi.
“Này! Đứng lại!”
Yoochun mặc dù có điểm tò mò Junsu
hôm nay không giống bình thường, nhưng nghĩ nghĩ vẫn bảo trì trầm mặc thì hơn…
“Junsu! Chúng ta giờ đi đâu?” Yoochun
mua cho Junsu một hộp kem, vị cậu thích ăn nhất.
“Chỉ cần cùng một chỗ với anh là được
rồi ~”
Chương 32
Yunho gọi điện thoại cho Jaejoong,
giải thích với cậu rồi bảo Jaejoong đến nhà hàng chờ trước, mình và Anna rời công
ty xong sẽ trực tiếp đến.
Lúc Yunho và Anna đi vào nhà hàng,
Yunho liếc mắt cái liền thấy Jaejoong đang ngồi bên cửa sổ, khoé miệng lập tức
mỉm cười.
Bảo bối của mình hôm nay mặc áo len xám, bên trong là áo sơmi trắng, ngoài là áo măngtô, quần bò, kèm thêm cả chiếc mũ len màu đỏ.
Thật sự là rất đẹp!
Yunho bước nhanh hơn, đi đến bên
người Jaejoong vỗ vai cậu.
Jaejoong đang ngẩn người cả kinh,
nhìn thấy Yunho lập tức chu miệng nhỏ giọng oán hận. “Hừ! Không phải nói rất
nhanh sao! Vậy mà giờ mới đến!??”
Yunho bất đắc dĩ, vung tay, chỉ
chỉ Anna, ý bảo còn có người khác.
Jaejoong lúc này mới dời tầm mắt
sang bên kia. “Xin chào, tôi là Kim Jaejoong.”
Jaejoong nhìn Anna hơi gật đầu, cười
cười.
Anna cũng cười. “Xin chào, gọi tôi
là Anna là được rồi.”
Tuy rằng dùng từ này hình dung người
thì không ổn, nhưng nam nhân này thực sự rất đẹp, cười rộ lên lộ ra hàm răng chỉnh
tề.
Anna thừa nhận, hai nam nhân này đứng
chung một chỗ không hề chướng mắt, ngược lại còn rất đẹp đôi. Jaejoong thỉnh
thoảng còn nói thầm với Yunho, càng làm cho Anna ghen tị.
Đương nhiên, được giáo dục cẩn thận
nên cô sẽ không biểu hiện lòng đố kị ra ngoài.
“Tôi đã nghe nói rất nhiều chuyện
về Jaejoong – sshi qua lời Yunho kể, hôm nay gặp quả đúng rất giống thiên thần
như Yunho nói.”
Jaejoong liếc mắt nhìn Yunho một
cái, thẹn thùng cười cười. “Ah…. Không phải đâu ~”
Annna lén lút nhìn trộm hai người,
cô đang một mình ngồi đối diện họ, muốn dời sự chú ý của Yunho sang mình liền bàn
luận công việc.
Jaejoong cũng chỉ im lặng ngồi ăn
thứ gì đó trong bát.
Yunho vui vẻ trả lời mọi vấn đề của
Anna khiến tâm tình cô tốt hơn hẳn, thấy bộ dạng cúi đầu của Jaejoong khiến cho
Anna có cảm giác như mình thắng.
“Jaejoong, ăn nhiều vào.” Yunho gắp
cho Jaejoong một miếng thịt, trong mắt toát lên sủng nịch làm cho Anna vừa cảm
thấy như mình thắng giờ hẫng một phát.
“Hôm nay đi ăn cơm với hai người
rất vui! Hi vọng lần sau có thể cùng ăn. Yunho, hôm nay rất cám ơn anh!”
Bữa ăn chấm dứt, ba người đứng ở
trước cửa nhà hàng, Anna ngồi trong xe, mở cửa sổ tạm biệt hai người.
“Uhm! Thật vui khi được gặp cô!”
Jaejoong vẫy vẫy tay, cười sáng lạn.
Yunho ôm bả vai Jaejoong, cũng vẫy
vẫy tay. “Hẹn gặp lại ~”
Anna cười gật gật đầu, đóng cửa sổ
xong, tươi cười liền biến mất. “Đi thôi.”
Xe đã chuẩn bánh, Anna mở di động
ra. “Theo dõi một người cho tôi…”
Đi chơi cả một buổi chiều, Yoochun
và Junsu đều mệt muốn chết, nhưng Yoochun vẫn kiên trì muốn đưa Junsu về nhà.
Dọc đường đi, Yoochun luôn nhớ lại
lời Junsu nói.
“Chỉ cần cùng một chỗ với anh là được
rồi ~”
Đây là sự thật hay nói đùa? Ôi!
Thật khó hiểu! Bực dọc cào tóc của mình, Yoochun thiếu chút kêu ra tiếng, cuối
cùng nghĩ đến Junsu còn ngồi bên cạnh, liền vụng trộm liếc nhìn, khuôn mặt khi
ngủ giống hệt thiên sứ.
Đứng trước cửa nhà Junsu, Yoochun
tuy rằng luyến tiếc gọi cậu rời xe nhưng vẫn nhẹ nhàng gọi.
“Junsu ~ Về nhà ~” Yoochun nhất định
không biết thanh âm của mình có bao nhiêu điểm mềm nhẹ.
“Ah…. Huh?” Mơ mơ màng màng mở to
mắt, thấy khuôn mặt phóng đại đập vào mắt, mặc dù có điểm bị doạ, nhưng vẫn nở
nụ cười sáng lạn với Yoochun.
“Yoochun, hôm nay cảm ơn anh.”
“Uh.” Yoochun gật đầu, chờ mong lời
kế tiếp của Junsu.
“Kỳ thật… Hôm nay là ngày giỗ bà
ngoại em.”
Chương 33
Junsu cúi đầu khiến cho Yoochun
không thấy rõ mặt cậu lắm.
Yoochun không nói gì, nguyên lai
là ngày giỗ, cho nên cậu ấy mới không đi làm, mới hẹn mình ra…
“Hôm nay rất cám ơn anh… Em thật
sự rất vui!” Junsu ngẩng đầu, nhìn Yoochun.
Yoochun bị cặp mắt kia rung động,
trên đời này có ánh mắt sáng như vậy sao? “Uh… Không cần cảm ơn.”
“Uhm, em vào đây.” Junsu cởi dây
an toàn, mở cửa ra, lại chạy đến cửa sổ bên chỗ Yoochun.
“Có chuyện gì sao?” Yoochun mở cửa
sổ
Junsu lắc đầu, cười sáng lạn với
Yoochun, sau đó không biết suy nghĩ cái gì, có điểm do dự, xong lại hạ quyết tâm.
“Chụt!”
Yoochun đang cảm thấy buồn cười với
biểu tình phong phú của Junsu, giây sau được Junsu hôn lên má, liền lập tức sửng
sốt.
“Tạm biệt ~ Lái xe cẩn thận!” Junsu
cười càng tươi hơn, ném lại câu nói rồi chạy vào nhà.
“Huh… Vừa rồi rốt cuộc là chuyện
gì xảy ra…” Yoochun sờ sờ má, lại nhìn cửa khu nhà trọ, ngây ngốc nở nụ cười, dần
dần chuyển sang điên cuồng cười to.
Tối hôm đó, khu dân cư gần đó ai
cũng thấy một người ngồi trong Ferrari cười như điên.
Chủ nhật, Yunho nghỉ ngơi, hai người
ở nhà một buổi sáng, Yunho quyết định đưa Jaejoong đi một chỗ.
Jaejoong chuẩn bị tốt đồ ăn vặt
xong, hai người liền xuất phát.
“Jaejoong, em thích nơi này không?”
Yunho nhìn Jaejoong ngồi cạnh mình,
trong lòng tràn đầy hạnh phúc, thật hi vọng ở bên bảo bối cả đời.
“Sao anh nói giống hệt lần trước
vậy?” Jaejoong liếc mắt nhìn Yunho.
Hai người ngồi trên bãi biển, ánh
mặt trời không quá chói mắt bao bọc lấy hai người.
Đây là biển trong trí nhớ của Yunho,
dù Yunho không nói gì nhưng Jaejoong đã sớm biết Yunho muốn tới nơi này nên mới
đi theo, Jaejoong cũng không phải người dễ dàng thoả hiệp.
“Jaejoong, đứng lên đi!” Yunho đột
nhiên đứng lên, vỗ vỗ mông, kéo cả Jaejoong dậy.
“Gì chứ? Sắp nhìn thấy mặt trời
xuống núi rồi!” Jaejoong phản đối mãnh liệt, giãy dụa khỏi tay Yunho, thân thể
giống như dính xuống cát không chịu đứng dậy.
Yunho lập tức buông Jaejoong ra,
hai tay chống nạnh. “Được!”
Jaejoong đột nhiên có cảm giác bất
an. “Anh muốn… Làm.. Cái gì a!!!!!”
Dự cảm của Jaejoong hoàn toàn chính
xác, Yunho ngồi xuống ôm lấy Jaejoong, không quan tâm cậu cứ giãy dụa trong lòng,
cố tình đi.
Jaejoong giãy dụa dần mệt mỏi, cả
người liền buông xuôi, nhưng Yunho lại cố ý hơi buông tay ra, sau đó cố tình bước
tiếp, Jaejoong lập tức vòng tay lên cổ Yunho, lúc này Yunho mới thực sự ôm bảo
bối.
“Jung Yunho, anh muốn đưa em đi đâu?”
“Sắp đến rồi ~”
Yunho cố ý đi vòng vo, liền bị Jaejoong
đập vào ngực.
“Jung Yunho!”
Jaejoong hung hăng trừng Yunho, bị
ôm giống hệt con gái thế này, Jung Yunho thật đáng ghét!
Yunho thấy Jaejoong tức giận, lập
tức nói sang chuyện khác. “Đến rồi ~”
Yunho buông Jaejoong, lại gắt gao
ôm lấy cậu, nâng cằm cậu lên.
Jaejoong có điểm tức giận, nhưng
nhìn theo nơi Yunho chỉ, lập tức cảm thán.
“Oa…!”
Chương 34
Jaejoong ngạc nhiên mở to miệng
nhìn kiến trúc trước mặt, làm cho Yunho đắc ý. “Như thế nào? Rất đẹp đúng không?”
Jaejoong liếc mắt xem thường
Yunho, đi vào bên trong. “Cũng đâu phải anh xây ~”
Đây là một toà giáo đường, bề ngoài
theo phong cách châu Âu, trên nóc nhà còn có một thánh giá rất to, vì đang ở trên
biển, được ánh chiều tà bao phủ nên nhìn càng thêm đẹp.
“Jaejoong! Em…” Yunho đuổi theo Jaejoong
vào trong giáo đường, chưa kịp nói đã bị Jaejoong đập nhẹ vào đầu.
“Suỵt! Anh im lặng một chút cho
em!” Jaejoong ngồi xuống ghế, nói khẽ với Yunho.
Yunho nghi hoặc nhìn thoáng qua Jaejoong,
lại nhìn đến chỗ cậu đang chăm chú quan sát.
“Xin mời cô dâu vào!”
Nhạc vang lên, cô dâu xinh đẹp mặc
áo cưới thuần sắc trắng, trong tay cầm đoá bách hợp, chậm rãi đi đến chỗ chú rể,
trên mặt là mỉm cười hạnh phúc không thể che giấu.
“Yunnie…” Jaejoong khoác tay
Yunho, mắt nhìn về cặp vợ chồng hạnh phúc kia, nếu mình và Yunho cũng có thể vậy
thì tốt rồi…
Yunho nhìn chằm chằm hôn lễ, cúi đầu
nói với cậu gì đó, sao đó liền bị Jaejoong lôi đi.
“Huh? Đi nơi nào a?”
Quay đầu, lại khẽ “Suỵt” với Jaejoong.
Yunho kéo Jaejoong đi vào một giáo
đường phụ ở tầng trên, che mắt cậu lại.
Jaejoong nghi hoặc, cầm lấy áo
Yunho. “Này…”
Yunho không để ý Jaejoong, một
tay che mắt Jaejoong, một tay lấy thứ gì đó trong quần.
“Jaejoong ~”
Yunho buông tay ra, tự chỉnh lại
tư thế đẹp trai nhất cho Jaejoong kinh hỉ.
“A, đến lúc tuyên thệ kìa!”
Kết quả Jaejoong trợn to mắt nhìn
dưới tầng, khiến cho Yunho vô cùng thất bại, cũng nhìn xuống dưới, nhìn thấy chú
rể đã cầm tay cô dâu, liền cả kinh, vội vội vàng vàng kéo tay Jaejoong.
“Lám sao vậy! Hôn lễ sắp xong rồi!”
Jaejoong không phục muốn giãy khỏi tay Yunho.
Yunho gắt gao bắt lấy Jaejoong, lại
giơ tay ôm lấy hai gò má Jaejoong, không để cậu nhìn ra chỗ khác. “Bảo bối ~ nhìn
anh!”
“Huh?” Jaejoong cũng không náo loạn,
ngẩng đầu nhìn Yunho, không biết người này muốn làm cái gì.
“Con có nguyện ý cưới người bên cạnh
con không? Yêu cô ấy, trung thành với cô ấy, vô luận nghèo khó, bị bệnh hay tàn
phế, mãi đến khi tử vong chia lìa hai con?”
Thanh âm mục sư đột nhiên vang lên,
tầm mắt Jaejoong lại muốn rời đi.
“Jaejoong!” Lời nói của Yunho làm
Jaejoong quay lại.
“Con nguyện ý.”
“A…?” Jaejoong mở to hai mắt nhìn
Yunho, chưa kịp phản ứng, thanh âm mục sư đã vang lên.
“Con nguyện ý gả cho người bên cạnh
con không? Yêu cậu ấy, trung thành với cậu ấy, vô luận nghèo khó, bị bệnh hay tàn
phế, mãi đến khi tử vong chia lìa hai con?
Lúc Jaejoong còn ngẩn người,
Yunho liền lấy một chiếc hộp nhỏ tinh mĩ, mở ra.
“Yunho…” Jaejoong che miệng, đôi
mắt hồng hồng.
Yunho liếc mắt xuống dưói tầng một
cái, nhắc nhở Jaejoong.
Jaejoong cười cười, cố nén nghẹn
ngào lại trong yết hầu.
“Con nguyện ý!”
“Hai con hãy trao đổi nhẫn.” Thanh
âm mục sư lại vang lên, cùng với mỉm cười hạnh phúc của người dưới tầng, Yunho
lấy nhẫn ra, đeo cho Jaejoong.
Jaejoong nhận, nước mắt chực trào
ra. “Jung Yunho…”
Chương 35
“Không cần phải cảm động ~” Yunho
lại lấy ra một chiếc nhẫn khác, đưa cho Jaejoong, để cậu đeo cho mình,
Jaejoong đeo cho Yunho, nam nhân
này luôn làm cho mình cảm động… Chuyện như vậy mà tự bản thân lại lo liệu tất cả…
“Yunho…” Jaejoong còn muốn nói gì,
nhưng lại bị thanh âm mục sư cắt đứt.
“Hai con có thể hôn nhau!” Mục sư
mỉm cười, nhìn cặp vợ chồng trước mặt, yên lặng chúc phúc cho họ.
“Có thể hôn ~” Yunho cười gian chỉ
chỉ miệng mình, Jaejoong nói một câu rồi lập tức vòng tay ôm cổ Yunho, bắt đầu
hôn nồng nhiệt.
“Em yêu anh.”
Yunho ôm Jaejoong vào lòng, không
ngừng đoạt lấy hương vị ngọt ngào bên trong khoang miệng cậu, khẽ nâng đầu Jaejoong
lên, để mình có thể xâm nhập sâu hơn.
Jaejoong khóc trong hạnh phúc, hé
miệng, để cho nam nhân này hôn mình, nam nhân này đã mang lại cho mình rất nhiều,
khiến mình vừa hạnh phúc lại vừa áy náy.
Cửa sổ nhỏ trên lầu mở ra, ánh nắng
xế chiều chen vào, bao bọc lấy hai người đang hôn nồng nhiệt, tiếng chuông giáo
đường dưới tầng vang lên, hạnh phúc của hai người hiện tại bắt đầu.
“Jaejoong ~ Đừng khóc được không
~ Mắt sưng hết lên rồi!”
Trên đường về, ngồi trong xe,
Yunho không ngừng lấy khăn đưa cho Jaejoong ngồi ở vị trí phó lái, mình muốn
cho bảo bối kinh hỉ mới không nói, kết quả hiện tại bảo bối khóc kinh thiên động
địa thế này, mũi đỏ hết lên rồi.
“Yunho… Cảm ơn anh…” Nước mắt Jaejoong
vẫn cứ chảy ra, mắt càng đỏ hơn.
Yunho đau lòng, dừng xe ở ven đường,
xoay người an ủi Jaejoong. “Bảo bối ~ Em đừng khóc được không! Là anh sai ~ Đều
là anh không tốt, em đừng khóc nữa ~”
Jaejoong ngẩng đầu, nhìn Yunho một
cái, lại khóc.
“Jaejoong à! Sao lại khóc nữa ~”
Yunho kích động, Jaejoong bình thường rất kiên cường, mặc kệ chuyện gì xảy ra cũng
không dễ dàng rơi nước mắt, nhưng hôm nay chỉ có mấy lời mà đã khóc không ngừng
thế này.
“Jung Yunho!”
Jaejoong thật vất vả dừng khóc, mũi
khẽ hấp, dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhìn Yunho.
“Dạ…” Yunho đang ngồi lau nước mắt
cho Jaejoong đột nhiên nghe tiếng cậu thì hoảng sợ, dùng luôn kính ngữ.
“Về sau không cho anh một mình làm
việc này!”
Yunho thiếu chút nữa bật cười, biểu
tình nghiêm túc vậy mà lời nói lại hết sức trẻ con. “Được!”
“Về sau không cho phép gạt em cái
gì!”
“Được!”
“Về sau không cho phép… A…” Jaejoong
sững sờ một chút, đột nhiên không biết còn tội danh gì.
“Còn cái gì nữa? Quan toả đại nhân?”
Yunho nghẹn cười thật vất vả, nhưng vẫn duy trì tư thế ngồi nghiêm túc, còn nghịch
ngợm trêu đùa.
“Jung Yunho!” Jaejoong có điểm mất
mặt, vừa rồi đột nhiên lại không nghĩ ra lời nói, làm cho Yunho cười mình.
“Yunnie…” Jaejoong bĩu môi. “Em
muốn được ôm…”
“Ha ha ha!” Yunho cười vui vẻ, bảo
bối thật đáng yêu!
Mở hai tay ra, ôm tiểu thiên hạ vào
lòng.
Mũi Jaejoong vẫn khẽ hấp hấp, tay
vì vừa khóc nhiều không có khí lực mà khoát lên vai Yunho.
“Yunnie ~ Em yêu anh!”
Yunho kéo cậu ra, hôn lên môi
Jaejong còn chưa kịp thở, môi đã
bị ngăn chặn, “Ư a” vài tiếng, Yunho mới buông ra
“Anh yêu em.”
“Hì hì ~~~~” Jaejoong nghịch ngợm
cười cười, lại bị ánh mắt kỳ quái của Yunho nhìn lên hoảng, đưa mắt theo hướng
Yunho, liền lập tức cấu Yunho một cái, mặt hồng lên.
Chương 36
“Jaejoong ~~” Yunho biểu tình ái
muội, nhìn Jaejoong.
Jaejoong tiếp tục cấu Yunho, vì hướng
Yunho nhìn là – khách sạn tình yêu.
Trước cửa trang trí bắt mắt, bên
trong có ngọn đèn màu vàng chiếu sáng làm người ta liên tưởng đến…
“Bảo bối! Chúng ta đã lâu không có.”
Yunho bắt lấy tay Jaejoong, đáng thương nói.
Jaejoong nhảy dựng lên, lập tức
ngồi lên đùi Yunho, dùng sức đánh. “Jung Yunho anh nói cái gì!? Vậy đêm qua là
cái gì?!!! Buổi tối hôm trước là cái gì?!!!”
Mặc dù Jaejoong nhỏ hơn Yunho nhưng
dù sao cũng là một đại nam nhân, đánh cũng không nặng tay nhưng Yunho vẫn có điểm
đau, tránh đến tránh đi.
“Jaejoong a! A a!”
Não đột nhiên nảy ra một ý tưởng,
giây tiếp theo liền ôm ngực. “A! A! Đau quá! Jaejoong a…”
“A? Chẳng lẽ em xuống tay quá nặng…
Yunnie! Anh không sao chứ?” Jaejoong lập tức dừng đánh, chu miệng lên, cởi áo
khoác Yunho ra, thổi thổi cho hắn.
Yunho một bên nhẫn cười, một bên
chịu đựng “Dục hoả hừng hực”, Jaejoong của hắn quả nhiên mềm lòng, dễ dàng mắc
mưu, nhưng hiện tại ngực rất ngứa, thật khó chịu!
Cho tới nay Yunho đều theo phái
nghĩ là làm nên lập tức mở cửa xe, ôm Jaejoong ra ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất
khiến cho Jaejoong không kịp phản ứng.
“A? Này?”
Yunho ôm Jaejoong như ôm một đứa
trẻ đi đến chỗ khách sạn tình yêu, Jaejoong sững sờ nhìn Yunho.
Nhưng 3 giây sau lập tức phản ứng
lại, đánh lên lưng Yunho. “Này! Jung Yunho!”
“Jaejoong! Em không nên cử đông!”
“Jung Yunho! Anh…” Jaejoong đột
nhiên không nói lời nào, im lặng ngồi trong lòng Yunho, vì cậu cảm giác được dưới
mông mình có thứ gì chọc vào.
Vội vàng làm thủ tục check in, không để ý đến nụ cười của bà chủ khách sạn [Bà chủ kia là ta = =]
“Yunnie, em muốn ngủ…” Đến phòng,
Yunho lập tức đặt Jaejoong lên giường, Jaejoong đột nhiên cảm giác được hơi thở
nguy hiểm, làm bộ như mình đang ngủ.
“Em không trốn thoát đâu!” Yunho
cởi áo khoác, đè lên thân thể Jaejoong.
“Urgg!” Jaejoong không kịp phản ứng,
mở to mắt, nhưng dưới kỹ thuật hôn cao siêu của Yunho lại lập tức mềm xuống, nhắm
mắt lại, ôm cổ Yunho.
Yunho hôn môi Jaejoong như thể đang
thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, sao đó chuyển tới cổ Jaejoong, quần áo lần
lượt bị vứt ra, hôn xuống bả vai Jaejoong.
“Bảo bối, sao em lại ngọt vậy?” Lại
hôn lên môi Jaejoong, tay đặt lên tay cậu, vuốt ve chiếc nhẫn mình đeo cho
Jaejoong, đưa tới bên miệng hôn.
Mắt Jaejoong lập tức ngập nước, mê
luyến nhìn Yunho. “Yunho…”
“Uhm.” Yunho cũng nhìn lại
Jaejoong, biểu tình chân thành tha thiết.
“Cám ơn anh.” Ôm Yunho, cảm thụ
nhịp đập của tim.
“Uhm.”
“Em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.” Yunho buông Jaejoong,
vươn tay mình, đặt cạnh tay cậu.
“A?” Jaejoong không biết Yunho muốn
làm gì, nghi hoặc nhìn tay của hai người.
“Nhìn kỹ xem.” Jaejoong cúi đầu,
cẩn thận nhìn hai chiếc nhẫn.
“Yunho…” Sau khi xem kĩ xong, mắt
to lại ngập nước.
Chương 37
Nhẫn được thiết kế đơn giản đến mức
không thể đơn giản hơn, Yunho biết Jaejoong không thích thứ quá phức tạp.
Nhẫn là một vòng tròn tinh tế, nhưng
ở một phía cả hai chiếc đều có khắc kí tự, nếu không nhìn kĩ thì sẽ không thấy.
“Thích không?”
Jaejoong cầm lấy tay Yunho, hôn
xuống, một giọt nước mắt rơi ra. “Thích.”
Trên nhẫn Yunho có khắc chữ
“Jae”, mà trên nhẫn Jaejoong lại là chữ “Yun”, bởi vì là thủ công nên hết sức
tinh tế, sờ lên bóng loáng, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện.
Trên nhẫn không có một viên kim cương
nào, nhưng giữa đêm lại hết sức sáng.
“Yunnie, cảm ơn.”
“Hôm nay em nói bao lần rồi.”
“Yunnie…”
“Uh, anh ở đây.”
“Em yêu anh!”
“Anh yêu em.”
Hai người ngồi trên giường, mặt đối
mặtt, cảm thấy mệt mỏi liền nằm xuống, ôm nhau đi vào giấc ngủ.
“Junsu ~” Yoochun ngồi trên bàn ăn,
ngây ngẩn gọi Junsu, khiến cho Yunho và Jaejoong ngồi đối diện nổi da gà.
Yoochun hẹn Yunho và Jaejoong đến
nhà mình ăn cơm, nói là muốn khoe vợ mình, Yunho và Jaejoong đều rất thích, dù
sao Yoochun luôn một mình, hiện tại có người ở bên, hẳn Yoochun sẽ không cô đơn
nữa.
“Park Yoochun, mày bình thường lại
cho tao.” Yunho liếc mắt khinh thường, Yoochun chưa hề rời mắt khỏi Junsu, chẳng
lẽ gã không biết mặt Junsu đã hồng như con tôm hấp trên bàn sao?
“Jung Yunho, mày quản tao làm gì
~” Yoochun cũng trả lại cho Yunho một cái mặt quỷ, tầm mắt lại chuyển sang
Junsu, gắp cho cậu mấy miếng thịt.
Junsu thẹn thùng muốn tàng hình,
rõ ràng mình đưa ra yêu cầu muốn đãi bạn Yoochun, nhưng hiện tại…
Park Yoochun sao lại cư xử như vậy.
“Park Yoochun! Họ đều ở đây cả.”
Cấu vào thắt lưng Yoochun, ghé vào tai gã nhỏ giọng nói.
Tuy rằng thanh âm rất nhỏ, nhưng
vẫn đến tai Jaejoong, cậu cười nói. “Junsu à ~ Park Yoochun chính là như vậy a,
em ở cùng sẽ biết liền ~”
Không đợi Junsu trả lời, Yoochun
liền lập tức xem vào. “Cậu ấy hiện tại ở cùng tớ!”
Jaejoong mở lớn miệng, ra vẻ
“Yoochun cậu là sói xám, Junsu rất thiện lương”.
“Tao bội phục mày.” Yunho dường
như đã đoán ra từ trước.
“Yunho hyung! Sao hyung còn có thể
nói bội phục…” Junsu và Yoochun sau khi xác định quan hệ, Yoochun liền đưa
Junsu đến ở cùng, hai người mỗi ngày trừ bỏ thời gian làm việc đều ở bên nhau
vui vẻ.
“Junsu a, em đừng thẹn thùng nữa!
Dù sao cũng là người của anh rồi!”
“Park Yoochun!” Junsu giấu khuôn
mặt nhỏ nhắn đi, thẹn thùng nói.
“Park Yoochun, cậu cũng phải đợi
bọn tớ đi ra ngoài rồi hãy biểu hiện… Khụ khụ...”
Jaejoong đang vui vẻ nói đột nhiên
che miệng, ho khan vài tiếng, bỏ chạy vào toilet.
Yoochun và Junsu chưa kịp phản ứng,
Yunho đã buông đũa theo sau.
Biểu tình ngưng trọng chạy đến
toilet, nhìn Jaejoong nôn khan, bộ dạng khó chịu, Yunho lập tức tiến lên.
“Jaejoong!” Lo lắng xoa lưng
Jaejoong, nhớ rõ mấy ngày nay cậu không ăn linh tinh gì mà..
Hình như bình thường có vẻ ăn chưa
nhiều hơn.
Hay là đau dạ dày?
Chương 38
“Jaejoong, em không sao chứ?” Nhìn
Jaejoong vẫn nôn khan, Yunho vô cùng đau lòng, mày nhíu chặt.
“Uhm… Không có việc gì… Yunnie ~
Em muốn uống nước…” Jaejoong lấy khăn tay lau lau miệng, làm nũng với Yunho.
“Được, em chờ một chút.” Lập tức đứng
dậy chạy đến phòng bếp lấy nước.
Yunho vừa đi, Yoochun và Junsu đang
đứng ở cửa toilet đi vào, lo lắng hỏi thăm.
Jaejoong tuy rằng thoạt nhìn nhỏ,
nhưng có tập thể hình, thân thể cũng rất khoẻ mạnh, nhưng hôm nay…
Yunho lần đầu tiên gặp phải chuyện
như vậy, vô cùng hoảng sợ.
Lấy nước đến, đưa cho Jaejoong.
“Jaejoong, chúng ta đi bệnh viện.”
Jaejoong uống nước trắng, liếc nhìn
Yunho một cái, người này! “Jung Yunho! Em cũng không phải con gái! Về nhà uống ít
thuốc là ổn! Sao phải làm quá lên…”
Yunho đột nhiên nghiêm túc. “Vì
việc nhỏ nên mới phải đi bệnh viện! Đến lúc nặng rồi thì sao kịp!”
“Đã nói không cần!”
“Jaejoong, thật sự không cần đi bệnh
viện sao?” Yoochun cũng lo lắng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Junsu cũng hơi nhăn lại.
“Jaejoong hyung, em thấy tốt nhất là đi…”
Jaejoong trừng mắt nhìn mọi người,
che tai. “Mọi người còn nói nữa, tôi sẽ không để ý đến mọi người.” Cầm lấy cốc đứng
dậy đi ra khỏi toilet.
Yunho bất đắc dĩ lắc đầu, cũng đứng
lên, xoay người nói với Yoochun. “Yoochun, tao đưa Jaejoong về trước, mày không
cần lo lắng.” Gật gật đầu với Junsu rồi đi ra ngoài, kéo Jaejoong về nhà.
Về nhà, không chịu nổi Yunho trên
đường luôn lải nhải, Jaejoong liền lập tức lên giường ngủ.
“Jaejoong ~” Yunho trên đường cứ
năn nỉ bảo bối nhà mình đi bệnh viện kiểm tra, nhưng Jaejoong một câu cũng không
nói.
“Jaejoong, hiện tại tuy rằng không
có việc gì, nhưng nếu…” Còn chưa nói xong, đã bị Jaejoong rống to thiếu chút nữa
ngã xuống giường.
“Jung Yunho! Anh còn nói thêm câu
nào nữa em liền đuổi anh ra!” Jaejoong cắn răng nói xong lời cuố cùng, còn trừng
Yunho một cái, sau đó lập tức ngủ.
Jung Yunho dở khóc dở cười, bảo bối
sao lại tức giận. “Bảo bối ~~” Yunho cũng nằm xuống, bên cạnh Jaejoong, ôm lấy
thắt lưng cậu, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng, Jaejoong dậy, mình gần
đây ngủ thật sâu a.
Nhìn bên giường, không có Yunho,
hẳn là đã đi làm, ngày hôm qua lớn tiếng rống anh ấy như vậy, mong là đừng tức
giận.
“Hì hì ~” Nghĩ đến đây, Jaejoong
liền nở nụ cười, Jung Yunho thật ngốc, nhưng mình cũng phải tìm thời gian đến bệnh
viện kiểm tra một chút mới được…
“Jaejoong? Em tỉnh? Nhanh ra ăn cơm
đi!” Cửa đột nhiên mở ra, một cười xuất hiện, trên mặt còn mang theo nụ cười,
không nói đến tạp dề, trong tay còn cẩm cái muôi, trong não Jaejoong đột nhiên
toát ra một từ “Vợ hiền”…
“Ha ha ha! Ha ha ha!” Jaejoong ôm
bụng ngã xuống giường, Yunho chỉ biết đứng ngốc tại chỗ.
“Ha ha ha…! Yunnie, hôm nay anh
không cần đi làm sao?” Jaejoong thật vất vả nhịn cười, xuống giường ôm lấy bả
vai Yunho.
Không thể nói cho ác ma này biết ý
nghĩ trong đầu mình, bằng không hậu quả thực nghiêm trọng.
“Uh, xin phép, bảo bối của anh
sinh bệnh.” Yunho cõng Jaejoong đi đến toilet, rửa mặt đánh răng cho cậu, chăm
sóc giống hệt đứa trẻ.
“Sáng sớm ăn nhiều vậy làm gì a.”
Yunho cười lớn. “Bảo bối ~ Hiện tại
đã là giữa trưa!”
“Ah? Em ngủ lâu vậy sao?”
“Đúng vậy, bảo bối đại nhân! Cho
nên em nhanh ăn cơm đi!”
Hai người chơi ở nhà một ngày, ngày
hôm sau, Yunho vừa đến công ty, Jaejoong liền rời nhà, hoàn toàn quên lời Yunho
muốn cậu ngoan ngoãn ở nhà.
Trong lòng còn nghĩ. “Jung Yunho
thật ngốc! Không biết hôm nay là ngày gì, em không ở nhà đâu! Huống hồ đã hẹn với
bác sĩ rồi…”
Chương 39
Anna đứng ở sân bay, đeo kính râm,
mỉm cười tạm biệt Yunho. “Yunho, còn phiền anh đi tiễn, thật sự rất xin lỗi.”
Yunho cười cười. “Không sao, bạn
bè ra tiễn thì có gì phiền.”
“Tôi lần này về, không biết bao
giờ mới quay trở lại.” Anna có điểm đáng tiếc nói.
“Dù sao luôn hoan nghênh cô đến Hàn
Quốc.”
“Được! Yunho, có thể ôm tôi không?”
Anna mở hai tay, nhìn Yunho.
Yunho không nói gì, cũng ôm lấy Anna.
“Đương nhiên ~”
Anna tham lam ôm Yunho, hưởng thụ
cái ôm đầu tiên của hai người, tuy rằng hiện tài sẽ về Mĩ, nhưng đã chuẩn bị rất
tốt… Kịch sắp bắt đầu.
Nghĩ vậy, khoé miệng Anna lộ ra nụ
cười.
“Được rồi, nên đi làm thủ tục đi.”
Yunho buông Anna ra, tuy rằng mình không thực thích cô gái này, nhưng làm bạn bình
thường vẫn có thể.
“A!” Anna như nhớ tới cái gì, tìm
kíếm trong túi, biểu tình kích động, nội tâm lại mừng thầm.
“Cô tìm gì vậy?”
Anna lấy ra một túi hồ sơ bịt kín,
đưa cho Yunho. “Này, cầm lấy đi.”
“Đây là cái gì?” Yunho nhìn túi,
muốn mở ra nhưng lại bị Anna ngăn lại.
“Lát nữa hay nhìn.”
“Vì sao?”
Anna đột nhiên tiến đến bên
Yunho, kiễng giày cao gót, thấp giọng nói bên tai Yunho. “Đây là quà tặng của tôi
cho anh.”
Yunho chỉ tò mò thứ ở bên trong,
cũng không để ý đến động tác của Anna. “Quà tặng?”
“Đúng.” Anna ngừng một chút, lại
tiếp tục nói. “Hi vọng cậu sẽ thấy rõ quà tặng này.”
Nói xong, Anna lui lại mấy bước.
“Yunho! Tôi đi ~” Vẫy tay với Yunho, xoay người.
Yunho nhìn Anna đi làm thủ tục, vội
vàng nói. “Hẹn gặp lại!” Sau đó bước đi.
Anna thấy Yunho đi rồi, dừng lại,
quay đầu nhìn bóng dáng Yunho, cười lạnh.
“Kim Jaejoong, tôi chờ kết cục của
anh.”
Tuy rằng không biết có thành công
trăm phần trăm không, nhưng tình cảm hai người nhất định sẽ xuất hiện rạn nứt,
Kim Jaejoong, đừng trách tôi độc ác, hãy trách mình ấy! Là người yêu của nam nhân
tôi yêu!
Yunho cầm túi, ngồi vào trong xe
của mình, bảo lái xe về công ty, sau đó lấy điện thoại gọi Jaejoong.
“Bảo bối, em đang làm gì vậy?”
-- A! Em ở… Đang xem tivi! ~~ --
Rõ ràng nghe bảo bối đang kích động,
xem ra là không ở nhà, lại chạy đi đâu sao? “Thật là ở nhà không?”
-- Yunnie! Sao em có thể nói dối với
anh!! – Jaejoong nhẹ nhàng buông thịt bò trong tay, động tác lén lút, làm cho
người đang mua sắm ở siêu thị cảm thấy kỳ quái.
“Uh, em ăn cái gì chưa?” Yunho cười,
bảo bối thật đáng yêu.
-- Đã ăn rồi! Em ăn cháo! --
“Sao em nói lớn tiếng vậy?”
-- A.. Không có mà ~ Rất lớn sao?
--
“Thật là… Được rồi, buổi tối
ngoan ngoãn ở nhà chờ anh!”
-- Đã biết ~ Tạm biệt ~~ --
“Uh.” Buông điện thoại, bên này
Jaejoong thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn Yunho lại ở trong xe cười to.
Cười bảo bối của mình sao lại hồn
như như vậy, thanh âm bác gái ở cách vách rao bán cá giảm giá đều nghe thấy hết,
sao còn dám thản nhiên nói mình ở nhà xem tivi.
Cười cười cầm lấy túi giấy vừa rồi,
mở ra xem, nụ cười của Yunho lập tức biến mất, sắc mặt càng xem càng khó coi, cầm
lấy túi, gân xanh nổi lên, nhìn ra được hắn giận dữ cỡ nào.
Lái xe thấy sắc mặt boss biến hoá
nhanh như vậy, tay không khỏi run rẩy, trên đầu mồ hôi lạnh cũng toát ra.
Rốt cuộc là chuyện gì mới có thể
làm boss tức giận vậy…
Chương 40
Jaejoong đã mua đồ ăn xong, trở về
nhà, tiến vào phòng bếp bận tối mày tối mặt.
Vừa rồi đến bệnh viện kiểm tra,
nghe bác sĩ nói mình đã có thai 8 tuần, thực kinh ngạc, cũng thực hạnh phúc,
trong bụng mình lại có một sinh mệnh mới, là bảo bối của mình và Yunho.
Tuy rằng muốn chia sẻ ngay với
Yunho niềm hạnh phúc này, nhưng lại càng muốn trong ngày đặc biệt cho Yunho
kinh hỉ, nên trong điện thoại vừa rồi không nói gì.
Jaejoong sờ sờ bụng, vẫn bằng phẳng,
nhưng có thể cảm nhận được cục cưng khẽ động bên trong, một cảm giác hạnh phúc
tràn ngập, khiến cho Jaejoong muốn nhanh chóng nhìn thấy Yunho.
“A ~ Yunnie, nhanh trở về đi!”
Chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn, đều là
thứ Yunho thích, lấy cả chai rượu 99 năm tuổi mà Ji Yong tặng, đặt lên bàn, lấy
ghế ra ngồi xuống, tưởng tượng biểu tình của Yunho.
Lúc này, Yunho mở cửa tiến vào,
thấy Jaejoong ngồi trên bàn, biểu tìn vui vẻ, trong lòng không hiểu sao lại tức
giận, đi đến bên Jaejoong, “Ba” một phát đặt thứ gì đó lên bàn.
“A!”
Jaejoong đang nhắm mắt lại bị động
tác của Yunho doạ mở to hai mắt, nhưng thấy biểu tình tức giận của Yunho, nhảy
dựng lên. “Yunnie! Anh đã về?!!”
Yunho chưa nói gì, nhìn chằm chằm
túi giấy đặt trên bàn.
Jaejoong nghi hoặc, hôm nay Yunho
làm sao vậy… Cầm lấy túi trên bàn. “Đây là cái gì?”
Tuy rằng bình thường Jaejoong sẽ
không chạm vào đồ của Yunho, nhưng nhìn Yunho, trực giác của Jaejoong cho thấy
túi giấy này có liên quan tới mình, cho nên mở ra.
“Đây…”
Thấy được thứ bên trong, Jaejoong
cảm thấy kinh ngạc, Yunho… Theo dõi mình?
Bên trong túi là một ít ảnh chụp,
phần lớn là chụp Jaejoong đang ở cùng một nam sinh khác, ở quán cà phê, nhà hàng,
công viên trò chơi, cử chỉ hai người khá thân mật, Jaejoong dường như phi thường
sủng nịch nam sinh này, thậm chí còn có ảnh cậu bé hôn lên má Jaejoong.
Trọng yếu nhất là, Jung Yunho không
biết người này.
“Đây là cái gì em biết chứ?” Ngữ
khí Yunho không có nửa điểm ôn nhu với Jaejoong.
“Sao anh có thể có những ảnh chụp
này?” Jaejoong phi thường bình tĩnh, giống như đã trở lại Kim Jaejoong lạnh lùng
trước kia.
“Anh có bằng cách nào rất quan trọng
sao? Quan trọng nhất không phải là việc vì sao em ở cùng một chỗ với tên nhóc
kia?” Jung Yunho thừa nhận mình cũng không phải người đàn ông rộng lượng, đặc
biệt đối với người yêu sẽ đặc biệt keo kiệt, hắn không chịu được người mình yêu
thân thiết với nam nhân khác như vậy.
“Em cùng cậu bé này ở một chỗ không
quan trọng, quan trọng là anh không tin em.”
Yunho cảm thấy ngạc nhiên vô cùng,
Jaejoong cư nhiên không nghĩ đến việc giải thích mà lại nói mình không tín nhiệm?
“Nhưng sự thật đã hiển hiện trước
mặt!”
“Là trước mặt, nhưng anh không
tin tưởng em.” Jaejoong cố nén nước mắt sắp chảy ra, bộ dáng quật cường khiến
cho Jung Yunho càng thêm tức giận. “Sao em có thể làm vậy!?”
Yunho đặt Jaejoong lên tường, một
tay chống lên tường, một tay giữ cằm cậu, bắt cậu nhìn thẳng vào mình.
“Em không giải thích quan hệ của
em và tên kia sao!???”
Jaejoong nhìn Yunho, không thể tưởng
tượng được sẽ có chuyện như vậy, nguyên bản cậu đang định chúc mừng hai người
quen nhau ba năm, thuận tiện công bố tin về cục cưng…
“Anh nghĩ thế nào thì nó là như
thế, em không có gì phải giải thích.” Jaejoong cúi đầu, để cho nước mắt chảy
ra, chỉ cần không cho Jung Yunho nhìn thấy là được rồi.
“Nhìn anh! Nói rõ ràng.” Yunho nắm
cằm Jaejoong, buộc cậu ngẩng đầu lên, người đang phẫn nộ căn bản sẽ không bạn tâm
đến bất cứ thứ gì,cũng không nhìn thấy trong mắt Jaejoong ngoài nước mắt còn có
vô vàn bi thương và thất vọng.
No comments :
Post a Comment