Chapter 20
Vào thang máy, Jaejoong hung hăng đấm vào cánh cửa, sớm đã biết
lần này tới đây là tự rước lấy nhục nhã, Lee Soman đã chèn ép Changmin như vậy,
y có năn nỉ vài câu cũng có làm được gì đâu… Jaejoong cũng biết, lần này cùng
lắm cũng chỉ là thử vận may, y bỗng nhiên nhận ra xã hội đây thật lãnh khốc, mà
sức lực của y nhỏ đến đáng thương, không có cách nào để tình yêu với Yunho bớt
khó khăn hơn, không có cách nào để Minnie của y không bị thương tổn, Yoochun
phải lẻ loi một mình, Junsu phải đơn độc ra nước ngoài, gần như tất cả mọi
người mà y coi như gia đình đều bị tổn thương mà Jaejoong chỉ có thể trơ mắt
đứng nhìn, không có cách nào…
Jaejoong ra đến cửa lớn của SM, trên tường đã thay tấm áp phích
khác, lại bắt đầu cuộc thi tuyển chọn thực tập sinh mới. Trên poster, những
nghệ sĩ lớn của công ty vẫn còn treo đó, Jaejoong có chút hoảng hốt, bao năm
nay, DBSK vốn là thần tượng của những thiếu niên ước mơ tỏa sáng, bao nhiêu
người mang theo mộng tưởng bước chân đến cửa lớn của công ty, giống như thời
huy hoàng đứng trên sân khấu của DBSK, được hàng chục vạn người hâm mộ, hôm
nay… còn đâu. Jaejoong kéo sụp mũ xuống, đi vào trong xe.
Chuông điện thoại réo vang, Jaejoong nhìn thoáng qua màn hình,
tiếp nhận cuộc gọi: “Vâng, chị.” Là chị Sooyoung gọi đến.
“Jaejoong ah, cha ốm rồi, bây giờ em có thể về được không?”
“Làm sao vậy ạ?” Jaejoong dừng xe lại.
“Chuyện này… Em cứ về nhà đi, cũng không có gì to lắm, em về rồi
nói, đi đường cẩn thận…”
Jaejoong cúp điện thoại, y biết chắc chắn cha đã xảy ra chuyện gì
rồi, nếu không chị gái sẽ không gọi điện thoại kêu y về nhà. Từ khi biết thân
thế của mình, với người trong giống như có khoảng cách, bọn họ ngày càng tỏ ra
khách khí với Jaejoong, nhưng y lại không thích như vậy.
Chungnam, nằm ở phía nam của trung tâm đất nước, cách Seoul chừng
150 km, Jaejoong tự mình lái xe một mạch, chỉ hai giờ đồng hồ đã về đến nhà.
Thời điểm vào đến cửa nhà, Jaejoong càng hoảng sợ, các chị gái đều
ở đây, đã lâu lắm rồi, từ khi các chị lấy chồng, mọi người rất ít khi tụ họp
đông đủ thế này.
“Jaejoong về rồi.”
“Ah, chị Young, chị Yoo, chị Mijung…” Jaejoong lần lượt chào hỏi
các chị, “Cha bị làm sao vậy ạ?”
“Jaejoong à, bọn chị bảo em về là để bàn bạc chuyện này đấy. Cổ
họng cha không còn tốt, mấy hôm trước còn không nói được, mẹ lo lắng không nhịn
được bảo chị về nhà, bọn chị đã đưa cha đến bệnh viện, người ta chuẩn đoán là
ung thư cổ họng, phải phẫu thuật, nhưng cha cũng nhiều tuổi rồi, bác sĩ không
cho mổ, nói gì thì nói, em cũng là con trai độc nhất trong nhà, bọn chị muốn
biết ý cả em thế nào…”
Theo ánh mắt của các chị, Jaejoong cảm giác trọng trách đang nặng
trịch trên vai mình. Tuy đây không phải cha mẹ thân sinh, nhưng cha mẹ vẫn luôn
coi y như con ruột, hôm nay đối với sự tin tưởng của các chị, Jaejoong đã mở
miệng: “Bác sĩ nói như thế nào ạ? Phương án điều trị nào mới tốt nhất cho cha?”
“Hiện giờ, bác sĩ đề nghị là uống thuốc, nhưng bình thường điều
trị bằng thuốc hóa chất sẽ gặp tác dụng phụ không tốt, nếu như dùng được loại
thuốc ngoại tốt … Nhưng điều kiện kinh tế nhà chúng ta thì…” Chị Young thở dài.
“Chị, chuyện tiền bạc các chị không phải lo.”
“Sao lại vậy chứ, làm gì có đạo lý nào bắt em phải lo toàn bộ,
Jaejoong à, cha không phải chỉ là cha của một mình em, cho nên, ý của chị là
mọi người cùng đóng góp.” Sooyoung cắt ngang lời của Jaejoong.
“Chị cũng sẽ cố hết sức.” Chị Sunki cũng đáp lời. Một vài chị gái
vẫn còn gặp khó khăn trong cuộc sống sinh hoạt, gặp tình huống như vậy,
Jaejoong ngập ngừng: “Các chị ạ, cha mẹ đã lo lắng hết mức cho em, hơn nữa, em
cũng lớn rồi, các chị cũng đã giúp em rất nhiều, bây giờ là lúc em báo đáp công
ơn cha mẹ. Mấy năm nay em cũng tích góp được một ít, em sẽ lấy tiền chữa bệnh
cho cha. Dù sao bây giờ cũng có tiền, về phần phân chia phần của mọi người, em
thấy không cần gấp gáp, trước mắt chữa bệnh cho cha quan trọng hơn!”
Jaejoong mấy năm nay quả thực kiếm được không ít, nhưng vì đã xây
nhà mới, mua xe cho cha, hơn nữa bình thường lúc nào mua một đống quà cho các
cháu, cho cha mẹ ruột của mình, cho các anh chị em cùng cha khác mẹ, tốn cũng
không ít, tuy y bình thường sống khá tiết kiệm nhưng cũng không tích góp lại
được bao nhiêu. Nói là y muốn ôm trọng trách này, nhưng cũng không biết bản
thân sẽ đảm nhiệm được trong bao lâu.
Jaejoong muốn vào thăm cha, mấy chị có ý ngăn lại. Jaejoong với
chị Sooyoung khá thân thiết, gặn hỏi mấy lần, chị sáu xấu hổ nói: “Ngày hôm qua
lúc trong bệnh viện, có người buôn chuyện em và Yunho, bị cha nghe thấy. Cha
rất tức giận… Cha… Cha nói không muốn gặp em…”
Nhịp tim của Jaejoong bỗng hẫng đi một nhịp, y chỉ nhẹ gật đầu:
“Em đã khiến cha không vui rồi, bây giờ em về lấy tiền, chuyện ở đây nhờ chị
vậy…”
Jaejoong ngay cả một bát cơm cũng không ăn, lái xe trở về nhà
luôn.
Mở cửa nhà, Jaejoong thấy Yunho đang nằm trên giường. Jaejoong vội
vàng bước đến, Yunho đã ngủ rồi, sắc mặt ửng đỏ, mày nhíu lại, tay còn ôm chặt
dạ dày.
Jaejoong chạm qua trán Yunho kiểm tra, thấy hơi nóng nhưng không
quá mức nghiêm trọng. Y vốn định đánh thức Yunho, nhưng lại sợ chậm chễ, cho
nên chỉ giúp Yunho đắp chăn xong liền vào trong phòng mở ngăn kéo lấy sổ tiết
kiệm.
“Jae…Jaejoong ah…” Giữa lúc Jaejoong muốn đi ra ngoài, Yunho cất
tiếng gọi.
Jaejoong quay đầu, Yunho không rời giường, chỉ nằm nhìn y.
Jaejoong nhịn không được đau lòng, y đến bên giường, ngồi bên cạnh
Yunho, thò tay xoa xoa tóc hắn: “Anh làm sao vậy? Ngủ giữa ban ngày thế này?
Không thoải mái sao?”
“Anh… Anh muốn mượn em ít tiền…”
“Tiền…?” Jaejoong sững sờ.
“Anh sẽ nhanh trả lại cho em mà…” Yunho có chút ngượng ngùng đáp.
“Em… Em cũng đang rất cần tiền…” Jaejoong cúi đầu.
“Thôi… Được rồi, anh còn có cách khác.” Yunho mím môi.
“Yun…! Em còn có việc, tối mới về…” Jaejoong nói xong, hôn lên môi
Yunho rồi đi ra cửa.
Yunho cắn môi nhìn theo Jaejoong đóng cửa lại, thò tay ôm chặt lấy
dạ dày, cau mày gắt gao.
Số tiền Jaejoong tiết kiệm được, cũng khoảng mấy ngàn vạn, y hít
một hơi, gọi điện cho chị Sooyoung, sau đó chuyển tiền vào tài khoản của chị.
Jaejoong nghĩ đến Yunho đang ở nhà, nhưng vừa để điện thoại xuống lại có cuộc
gọi đến, Jaejoong thấy dãy số lạ, ngập ngừng một chút rồi ấn nút trả lời.
“Alo, Kim Jaejoong sao?”
Jaejoong lên tiếng hỏi đối phương là ai.
“Là tôi đây, Lee Soman. Tôi có một số việc muốn nói chuyện với
cậu, về Yunho và Changmin.”
Jaejoong cắn cắn bờ môi: “Ông… Ông muốn gì?”
“Tôi không có ác ý, chỉ là chút chuyện, tôi nghĩ vẫn là nên bàn
bạc so sánh với cậu một chút, chúng ta nói chuyện.”
Jaejoong vốn không muốn gặp lão, nhưng nghe lão nhắc đến Yunho và
Changmin, trong lòng y đã giật mình, cho nên ngẫm nghĩ một chút rồi vẫn đồng ý.
Ngồi trong nhà hàng, Jaejoong chỉ thấy nhớ Yunho, Lee Soman đắc ý
ngồi đối diện nhìn y, Jaejoong bị nhìn thì cảm thấy không được tự nhiên, chỉ
nói: “Ông có chuyện gì thì nói luôn đi, tôi còn có việc.”
“Đừng có vội nha Jaejoong, tôi nghĩ có một số việc chúng ta cần
nói chuyện. Đúng vậy, tôi đã có rất nhiều việc khiến cậu không hài lòng, nhưng
tôi cam đoan đó là vì lợi ích của các cậu.”
“Là vì lợi ích của ông đấy chứ?” Jaejoong hỏi ngược lại.
“Cậu còn quá trẻ dại, còn có Yunho, các cậu căn bản không hiểu ý
tôi, hoặc là các cậu không có cách nào lý giải nổi. Ví dụ như Yunho đấy, vốn là
rất có tiền đồ, hiện tại đã bị hủy toàn bộ rồi.”
Jaejoong không nói gì.
Lee Soman để ý đến phản ứng của Jaejoong: “Jaejoong à, cậu có biết
Yunho phá hợp đồng với công ty phải đền bù bao nhiêu không? Yunho còn những 5
năm hợp đồng, tôi nghĩ nếu như cậu ta đồng ý công khai bác bỏ tin đồn, nói
chuyện các cậu là giả, tôi đồng ý tha thứ cho cậu ta.”
“Đây là chuyện của Yunho, tôi không thể thay cậu ấy quyết định.”
“Được, được lắm. Tôi không nghĩ cậu ích kỷ như vậy. Tôi hiểu rõ
cậu ta, làm sao cậu ta có thể gom đủ số tiền đó, cậu muốn nhìn Jung Yunho ngồi
tù sao? Đúng rồi, còn Changmin nữa, thái độ của cậu khiến tôi cực kỳ khó chịu.
Tôi xem, có khi nào album mới của nó cũng không cần phát hành đâu, đến lúc đó,
hai anh em chúng nó gặp nhau trong tù, có thể chăm sóc lẫn nhau, hẳn là không
cần cậu quan tâm nha.”
“Ông! Ông quá mức hèn hạ!”
“Tôi hèn hạ! Tốt, tôi không ngại nói thật cho cậu biết, nếu như
tôi không hèn hạ, tôi cũng không có được ngày hôm nay. Ha ha, nếu như Jaejoong
đồng ý cởi mở chuyện chụp ảnh, tôi sẽ giải quyết hai chuyện này, Changmin có
thể thuận lợi ra album, nếu như Jung Yunho muốn rời công ty, tôi có thể không
bắt nó nộp tiền phạt. Đứa nhỏ này kiếm tiền cũng đâu dễ dàng gì, cũng bệnh tật nhiều
năm như vậy… Ah, hình như Yunho lúc rời đi bệnh đau dạ dày lại tái phát thì
phải…”
“Yunho…” Jaejoong chỉ cần nghe đến tên Yunho tự nhiên sẽ khẩn
trương.
“Cậu không cần phải nghĩ mọi chuyện đáng sợ như vậy nha, H-bomb**
cũng không phải tạp chí quá lớn, nhưng cũng không đến mức giống như cậu nghĩ,
tôi đã nói với cậu lâu rồi, bây giờ thời buổi tự do bình đẳng, tôi không ép cậu
làm chuyện gì. Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, Yunho và Changmin phá hợp đồng,
không có chuyện dùng tiền các cậu gom góp lại là đủ đền bù, hơn nữa… Tôi khuyên
cậu tốt nhất nên chia tay Jung Yunho, việc này đối với cả hai người các cậu đều
tốt…”
Jaejoong rốt cuộc cũng không nghe được câu nào vào đầu, Lee Soman
nhìn ra cảm xúc của Jaejoong đang tụt dần, lão rút tấm danh thiếp, đặt ở trên
bàn: “Jaejoong ah, khi nào nghĩ thông suốt thì gọi điện cho tôi. Chụp bộ ảnh
này, tôi không bạc đãi cậu đâu, tôi sẽ đưa cho cậu một khoản tiền.” Jaejoong
vốn không muốn cầm, nhưng y nghĩ đến một chuyện, vẫn cầm lấy danh thiếp.
Jaejoong lái xe về nhà, Lee Soman nói bệnh dạ dày của Yunho lại
tái phát, y chỉ muốn nhanh nhanh nhìn thấy Yunho.
Chẳng ai nghĩ đến vừa mới vào nhà, chợt nghe thấy tiếng con gái
hét lớn: “Jung Yunho! Em hận anh!” Jaejoong sững sờ, lúc này, một cô gái từ
trên gác chạy xuống, lướt qua y, hung hăng trừng mắt một cái, Jaejoong không
khỏi bất ngờ: “Ji…Jihye…” Jihye ai oán nhìn Yunho một lần, sau đó khóc chạy
xuống gác. Jaejoong vội vàng vào bên trong nhà, thấy Yunho đang ngồi dưới đất,
hai tay ôm đầu.
“Yun…, làm sao vậy?” Jaejoong bước đến, nắm tay Yunho, tay hắn rất
lạnh, y cũng phát hiện ra sắc mặt Yunho trắng bệch, tựa hồ rất khó chịu.
“Sốt rồi? Chúng ta đi bệnh viện?” Jaejoong sốt ruột nhìn Yunho.
“Jaejoong ah… Anh… Cha anh sinh bệnh rồi, ông ấy là do anh mới
vậy… Anh…” Yunho lại cúi đầu xuống.
Ngay lập tức Jaejoong lặng cả người, y ngồi bên cạnh Yunho, nhẹ
giọng hỏi: “Yun… hối hận không?”
Yunho xoay sang nhìn Jaejoong.
Jaejoong cười khổ một tiếng: “Lúc bắt đầu em đã nói với anh, chúng
ta ở bên nhau là để hạnh phúc, nếu như không còn vui vẻ nữa, mỗi ngày đều thống
khổ như vậy, chúng ta còn có thể tiếp tục nữa sao?”
“Jaejoong! Em… em muốn từ bỏ sao? Anh chẳng còn cái gì nữa rồi, em
muốn bỏ anh?” Hai mắt Yunho bị đả kích đỏ vằn lên như dã thú nhỏ.
“Em không muốn bỏ anh, em đã nói rồi, chỉ cần anh không muốn rời
em, em sẽ không ly khai anh. Em chỉ… chỉ không nỡ nhìn anh thống khổ như thế…
Yun… Jihye trách anh khiến cha sinh bệnh sao?”
“Em ấy… Jihye trách anh bán mất cửa hàng, anh cũng không còn cách
nào khác… Dù là bán cửa hàng rồi, cũng vẫn chưa đủ… Hơn nữa… Hơn nữa nó thích
em lâu rồi, Jaejoong à… Nó là em gái ruột của anh, nhưng chỉ e tình cảm anh em
này rốt cuộc không cách nào như cũ được rồi.” Thanh âm của Yunho không lớn, đầy
sự xót xa.
“Yun… Nếu như được quay về quá khứ, anh còn muốn lựa chọn bên em
nữa không?” Jaejoong ngước đôi mắt sáng ngời nhìn Yunho.
“Đương nhiên vẫn vậy. Bất kể như thế nào, anh vẫn muốn ở bên cạnh
em!”
Jaejoong như nghĩ đến điều gì đó, cầm lấy tay Yunho: “Yun… Em có
những lời này của anh là đủ rồi.” Trong lòng Jaejoong đã tự ra quyết định.
Giúp Yunho uống thuốc, lại nấu cho hắn một bát cháo, Jaejoong
trông hắn ngủ yên rồi mới lên sân thượng hút thuốc.
Thật lâu rồi không hút thuốc, từ khi sống chung với Yunho, y đã
không động đến thuốc lá rồi. Tư thế Jaejoong hút thuốc lá phi thường ưu nhã, y
cố ý luyện tập bộ dáng này là vì để hấp dẫn các cô gái, về sau tự nhiên thành
thói quen. Ngón trỏ cùng ngón giữa nhẹ nhàng kẹp lấy điếu thuốc, ngón cái hơi
khum vào, ngón áp út cùng ngón út nâng nhẹ lên, chỉ cần mở miệng, y có thể tạo
ra một chuỗi vòng khói mờ ảo. Có lẽ, ngay từ khi bắt đầu, Kim Jaejoong y cũng
không phải là dạng người an phận thủ thường gì, là người kia, khiến y trở nên
trầm ổn, khiến y phải nhìn theo, khiến y bớt phóng túng đi… Học cách thể hiện
mình là người có giáo dục, cách ăn nói lễ phép, tất cả đề chịu ảnh hưởng từ
Yunho… Thậm chí vì hắn, cam tâm tình nguyện nằm dưới thân một người đàn ông
khác, hơn nữa, còn vui vẻ chấp nhận… Tàn thuốc Jaejoong gảy vào gạt tàn bên
cạnh, còn đóng bớt cửa sổ vào, tránh để mùi thuốc lá bay vào chỗ Yunho.
Y thở ra một hơi, mùi thuốc lá nhàn nhạt theo đó bay ra, Jaejoong
cảm thấy có gì đó cồn cào trong người. Y về phòng ngủ, nhìn Yunho đang ngủ mà
lông mày vẫn còn xoắn xuýt vào nhau khiến Jaejoong đau lòng không thôi.
Jaejoong đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên mi mắt Yunho, cảm giác ấm áp
khiến cho lòng y rung động. Yunho ah… Đôi mắt thật đẹp… Làm nổi bật khuôn mặt,
lông mi đen rậm, đang nhắm mắt càng lộ ra lông mi vừa dài lại hơi vểnh lên, bờ
môi dày, người ta nói những người như vậy vừa lý trí lại rất trọng tình cảm…
Jaejoong rốt cuộc không nhịn được, hôn lên môi Yunho…
“Uhm…” Yunho nhẹ giọng hừ.
Một tiếng này khiến Jaejoong nóng lên, Yun… anh biết không? Em yêu
anh rất nhiều, đến mức không thể nào rời bỏ được anh, đến mức… không muốn nhìn
anh khổ sở… Đầu lưỡi Jaejoong luồn vào khoang miệng Yunho, vì đang sốt nhiệt độ
cơ thể cao khiến Jaejoong có cảm giác không giống những lần trước đây, mà Yunho
lại ngoan ngoãn nằm như vậy càng kích thích bản năng nam tính của Jaejoong, y
bắt đầu kích động, vươn tay vào trong áo ngủ của Yunho.
Áo ngủ rất nhanh bị tháo ra, bộ ngực trần khiến Jaejoong toàn thân
phát nhiệt, ngực Yunho khá lớn, bọn họ thường lấy việc này ra trêu hắn, nhưng
xem ra lúc này, lồng ngực vừa rộng vừa lớn, thoạt nhìn thật sự rất gợi cảm.
Yunho cũng không bị mất ý thức, hắn đã tỉnh, nhưng vì sinh bệnh
nên có chút suy yếu: “Jaejoong ah… Anh hôm nay rất mệt… Hôm nào…”
“Để cho em, anh ngoan ngoãn nằm yên là được rồi.” Jaejoong cúi đầu
hôn hạt đậu trước ngực, Yunho hít một hơi khoan khoái, cũng không nói thêm gì
nữa, chỉ để cho Jaejoong hôn môi, vuốt ve.
Rất nhanh, Yunho cũng có ham muốn, dù sao hai người họ yêu nhau,
cũng đang ở giai đoạn tuổi trẻ dạt dào, Yunho quay người muốn ôm lấy Jaejoong,
nhưng Jaejoong không thuận theo hắn, dùng sức ngăn hắn lại: “Yun… Để em một
lần, được không?”
Yunho sững sờ, hắn tựa hồ phải suy nghĩ một lúc mới hiểu được ý
của Jaejoong, giằng co một lát, Yunho trầm tĩnh lại, hắn nhẹ gật đầu, Jaejoong
mỉm cười hôn nhẹ lên môi hắn.
Jaejoong tận lực để các động tác thật nhẹ nhàng, Yunho vẫn đau đến
nhíu mày: “Jaejoong ah… Uhm…” Jaejoong vội dừng lại: “Yun… Anh vẫn ổn chứ?”
“Lần nào… Em đều như vậy…. đau như vậy sao?” Trong khóe mắt Yunho
đã có chút ẩm ướt.
Jaejoong sững sờ: “Lần đầu tiên thì hơi một chút, về sau thì không
đau… Anh rất đau sao?”
Yunho nhắm mắt lại, lắc lắc đầu.
Jaejoong hôn từng chút, từng chút lên mí mắt Yunho, nhẹ nhàng mà
chậm rãi bắt đầu, Yunho cắn môi chịu đau, nhìn bộ dạng kích thích của Jaejoong,
y hết sức khống chế động tác của mình, miễn cho Yunho bớt đau một chút.
Yunho mở mắt: “Đến đi…”
Jaejoong không thể kiềm chế được nữa, mà say mê trên thân thể của
Yunho. Yunho, em là của anh, anh cũng là của em, chúng ta là duy nhất của nhau,
cho dù… Cho dù chúng ta không có tương lai, Kim Jaejoong này vĩnh viễn là người
đàn ông của Jung Yunho!
Hoan ái qua đi, Jaejoong theo thói quen rúc vào lồng ngực Yunho.
Yunho đã ngủ thiếp đi, người nóng rực, Jaejoong như thể lần đầu tiên nằm trong
chảo nóng. Y đem ngón tay của Yunho ngậm vào, động tác vô thức để lộ ra nội tâm
bất an, Yun…Có phải anh rất yêu em, nếu không anh kiêu ngạo như thế sao lại cam
lòng nằm dưới? Anh yêu em như thế, nếu như biết em làm chuyện kia, có phải anh
vĩnh viễn không quan tâm đến em nữa? Nếu như anh rời bỏ em, anh có đau lòng hay
không? Nếu như anh vẫn ổn, có phải em vẫn sẽ đau đớn như bây giờ? Yunho… tha
thứ cho Jaejoong, năng lực của chúng ta quá nhỏ, chúng ta không thể đấu lại xã
hội thối nát, bạc bẽo kia.
-----
** Cái tên tờ báo là "Thân Sĩ" mình không tìm được tên
tiếng anh thích hợp, cho nên search google tìm ra một cái tên cho thích hợp *o*
No comments :
Post a Comment