Chương 20.2
Một bên Hi nhi vừa ăn, vừa nghe Thái hậu giảng này giảng kia, bộ dáng rất vui vẻ. Thái hậu rất thích trẻ con, mà Hi nhi lại cực kỳ khéo miệng, khiến Thái hậu lại càng yêu thích. Hi nhi tuổi còn nhỏ, tính tình có chút bộp chộp, mấy ngày trước khi Tại Trung đi đón Liên Vương, đứa nhỏ này cả ngày không yên lòng. Hồng Lăng liền trêu chọc nói Hi nhi coi Tại Trung như mẫu thân rồi.
Thái hậu ngồi gần bàn của Hi nhi, đương nhiên hai người cũng thì thầm nói chuyện.
“Hi nhi, có vui không?” Bà đem bánh hoa sen trên bàn mình cho Hi nhi.
“Có ca ca ngồi ở kia, Hi nhi rất thích.” Hi nhi thật thà trả lời, nhận lấy miếng bánh, “Cảm ơn Thái hậu.”
“Vậy ngươi thích Tại Trung ca ca sao?” Thái hậu nheo mắt mỉm cười.
Hi nhi gật đầu, cũng cười theo bà: “Sau này ta sẽ bảo vệ ca ca! Bệ hạ nói, chỉ cần ta chăm chỉ luyện võ, chăm chỉ tập viết, lớn lên sẽ trở thành người mạnh mẽ giống hắn!” Cậu bé nắm chặt bàn tay nhỏ, “Như vậy ta có thể đánh hết lũ người xấu bắt nạt ca ca rồi.”
“Ai ui, tiểu tổ tông của ta, trong cung này ai dám bắt nại Tại Trung ca ca của ngươi chứ?” Đứa nhỏ thì vẫn là đứa nhỏ, Thái hậu bị chọc cười đến vui vẻ.
“Có! Chính là người bên cạnh Bệ hạ, Đạp Tuyết đó! Ta ghét nàng!” không ngờ được Hi nhi lại nhắc đến một cái tên, cậu bé liếc liếc Tại Trung và Duẫn Hạo, lặng lẽ tiến sát Thái Hậu, “Thái Hậu, ta nói cho người nghe, nhưng người không được nói cho người khác biết nha~”
Thái hậu lúc đầu cảm thấy khó hiểu, nhưng nhìn bộ dáng bất mãn của Hi nhi, cũng đành gật đầu.
“Cái người Đạp Tuyết kia, cả ngày cười cũng không cười, chỉ lúc Bệ hạ nói chuyện với nàng nàng mới trả lời vài câu, cũng không biết nàng nói cái gì. Ca ca mỗi lần thấy Bệ hạ và Đạp Tuyết đứng chung một chỗ, ánh mắt và bộ dạng đều rất khổ sở...” Cậu bé cắn môi, “Nàng làm cho ca ca không vui, cho nên Hi nhi ghét nàng!” Tiểu hài tử quả nhiên cũng không biết thận trọng, Thái Hậu nghe vậy bất giác nhíu mày, ánh mắt cũng tự nhiên rơi xuống người Đạp Tuyết đang rót rượu cho Duẫn Hạo, bà nhíu mi nhưng cũng không nói gì.
Thế nhưng...
Hôm nay Thái Hậu mới phát hiện bên cạnh Duẫn Hạo có một người giống Thiên Diên đến vậy. Ai cũng phải....
Hi vọng là bản thân đã nghĩ quá nhiều.
Phường đào ca hàng năm đều là những cô gái xinh đẹp uyển chuyển, giọng hát ngọt ngào. Tại Trung thích cảm giác này, cũng có lúc ngâm nga hát theo, âm nhạc đúng là có thể khiến con người ta trở lên vui vẻ. Ánh mắt Trịnh Duẫn Hạo nhìn Kim Tại Trung vĩnh viễn chứa đầy ấm áp, đột nhiên tưởng tượng Tại Trung mặc hồng y đứng trên đại điện múa hát.
Đó nhất định là rất đẹp, hắn nghĩ rồi lại bị ý nghĩ của mình làm cho bất đắc dĩ. Người hoạt bát như này, sao có thể nhảy một điệu múa dịu dàng cơ chứ?
Kim Tại Trung phát hiện hắn đang thất thần, định nói gì đó, lại nghe thấy tiếng cung nữ phía sau kinh hô một tiếng: “Đạp Tuyết tỷ tỷ!”
Hai người quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy Đạp Tuyết sắc mặt tái nhợt dường như đã ngất xỉu của Đạp Tuyết. Thẩm Xương Mân ngồi bên dưới thấy tình huống như vậy cũng bất chấp cả lễ nghi quần thần, xông lên nâng Đạp Tuyết dậy. Kiểm tra hơi thở, thật mỏng manh, y đã sớm cảm thấy Đạp Tuyết không khỏe, không ngờ lại nghiêm trọng đến như vậy. “Truyền thái y!” Duẫn Hạo rống lớn. “Mau, đưa Đạp Tuyết đến hậu điện!”
Thẩm Xương Mân một phen ôm lấy Đạp Tuyết, vội vã đưa vào trong điện, Duẫn Hạo giữ tay Tại Trung: “Ngươi cứ ngồi ở chỗ này đi, trẫm qua đó trước.”
“Ta cũng đi cùng.” Tại Trung vội vàng nói.
“Đại thần ngồi bên dưới cần ngươi trấn an. Tại Trung, ngươi là Hoàng phi, đây là tiệc mừng sinh thần của ngươi.” Duẫn Hạo nhíu mày, nhưng lời nói vẫn cẩn thận tỉ mỉ rõ ràng.
Tại Trung ngập ngừng một chút, đành phải gật đầu. Mọi chuyện hết thảy Thái Hậu đều nhìn rõ ràng, bà suy nghĩ một chút liền đứng dậy, bị Hi nhi níu áo: “Thái Hậu có thể ở đây cùng Hi nhi không?” Cậu bé lo lắng nhìn chung quanh vô cùng bối rối, Thái Hậu không có cách, đành phải ngồi xuống, ôm Hi nhi vào trong lòng, nhỏ giọng an ủi. Hầu hết ánh mắt đều tập trung về phía Tại Trung, cả đại điện to như vậy, dưới đài đều là các Đại thần đang thì thầm, Tại Trung phải đối phó thế nào đây?
“Chư vị đại nhân, vừa rồi xảy ra chút việc nhỏ làm hỏng nhã hứng của mọi người, Liên Khuynh kính các chư vị một ly, bày tỏ lòng cảm ơn các vị đã đến dự bữa tiệc của Liên Khuynh ngày hôm nay.” Đang lúc Thái hậu do dự có nên lên tiếng thay Tại Trung bình ổn cục diện này không, Tại Trung đã nhấc ly rượu bình thản nói.
Bên dưới các vị Đại thần thấy Hoàng phi như thế, liền nâng ly rượu lên. Nhưng chuyện Thiên đế vì một tiểu cung nữ té xỉu mà vội vàng thật sự không thể nào chấp nhận nổi. Tại Trung uống cạn ly rượu, nở nụ cười mê hoặc chúng sinh: “Bệ hạ yêu nước thương dân, ngay cả cung nhân trong cung cũng quan tâm vô cùng. Chúng ta nâng một ly, coi như chúc Bệ hạ luôn gặp may mắn.” Tại Trung ra hiệu cho Hồng Lăng rót đầy ly rượu của mình rồi lại nâng ly chúc tụng.
“Bệ hạ thật là bao dung nhân hậu, đúng là phúc khí của Viêm Thuấn ta.” Phác Hữu Thiên từ nãy giờ ngồi im bỗng nhiên ha hả cười, lúc này đây hai tay bưng ly rượu của mình uống một hơi cạn sạch.
Chúng đại thần thấy Thượng thư Phác Hữu Thiên đã lên tiếng làm dịu, cũng không dám nhiều lời, ca cơ liền tiếp tục hát, trên mặt Tại Trung vương ý cười mà đáy mắt lại phảng phất nét bất an kia có lẽ cũng chỉ có Thái hậu ngồi bên cạnh là nhìn thấy.
Thái hậu khẽ thở dài, nhưng cũng vô cùng tán dương cách hành xử của Tại Trung.
Kế hoạch đi vườn đào cứ như vậy mà tan, sau khi yến tiệc kết thúc, Tại Trung theo Thái hậu vào sau đại điện. không khí bên trong có chút kỳ quái, thái y ngồi bên cạnh đang kê đơn thuốc, mà sắc mặt của Thẩm Xương Mân và Trịnh Duẫn Hạo đều không tốt. Đạp Tuyết nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, Hi nhi thấy Đạp Tuyết liền cắn cắn môi trốn sau lưng Tại Trung. Một bữa tiệc tốt như vậy lại bị nàng phá hủy.
Thái Hậu nhíu mày: “Đây rốt cuộc là chuyện gì, vì một cung nữ mà làm loạn?! Duẫn Hạo ngươi lại bỏ mặc Tại Trung một mình trên Đại điện?!”
“Mẫu hậu, đây là sinh nhật của ta...”
“Đủ rồi!” Thái Hậu tức giận, “Tại Trung, Mẫu hậu biết ngươi thiên vị Duẫn Hạo. Nhưng mà chỉ vì một cung nữ nho nhỏ mà làm ra chuyện như vậy làm cho ta mất mặt, cũng làm cho Tại Trung khó xử. Cung nữ này rốt cuộc là sao đây, nói đúng thì lưu lại, không được liền chém!!”
Vừa dứt lời, Thẩm Xương Mân hốt hoảng quỳ xuống. Sắc mặt y cơ hồ kém đến cực điểm: “Thiên Hậu, Đạp Tuyết không có ý gì khác, mong người lượng thứ.” Phải một Thẩm Xương Mân ngày thường chính mình sủng ái cầu tình, Thái Hậu nhíu mày không nói gì, Tại Trung vỗ vỗ đầu Hi nhi bảo cậu bé đi sang phía Thái Hậu, còn bản thân đến bên cạnh Duẫn Hạo, nhẹ giọng hỏi: “Đạp Tuyết sao rồi?”
Trịnh Duẫn Hạo chưa nói gì, nhưng vị thái y đã cầm một phương thuốc đưa cho cung nhân bên cạnh: “Bệ hạ, hạ thần đã kê một ít thuốc an thai cho vị cô nương này. Chỉ cần điều dưỡng ít ngày là có thể khôi phục, chính là trong khoảng thời gian này nếu muốn bảo vệ thai nhi thì không được mệt nhọc.” Nghe xong lời này, mọi người đều đờ đẫn trừng mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Xương Mân, sau đó lại nhìn Duẫn Hạo, kinh ngạc không thốt lên lời.
“Các ngươi...” Tại Trung che miệng, “Duẫn Hạo, như vậy ngươi có thể trực tiếp hạ chỉ tứ hôn.”
Thái Hậu cũng kinh ngạc nhìn Xương Mân, bà biết chuyện của Thẩm Xương Mân và Thiên Diên năm đó. Nhưng hiện giờ, người khá giống Thiên Diên chính là Đạp Tuyết, cùng với Thẩm Xương Mân, sẽ tốt hơn sao? Cứ như vậy, tảng đá trong lòng Thái Hậu cũng biến mất, khó trách vừa rồi Tại Trung không hoảng hốt, có lẽ là đã sớm biết chuyện của bọn họ.
Chính là —— “Hoàng phi hiểu lầm rồi, đứa bé này... không phải của Xương Mân.” Thời điểm y nói ra lời này, hốc mắt đỏ rực khiến người ta sợ hãi.
Cả hậu điện im lặng đến dọa người, Hi nhi níu chặt vạt áo của Thái Hậu không dám phát ra một chút tiếng động nào. Đạp Tuyết hôn mê một lúc lâu, cũng chậm rãi mở mắt, nàng được một cung nữ nâng ngồi dậy, nghi hoặc nhìn mọi người xung quanh, đến khi thấy rõ trước sau, nàng giật mình xuống giường quỳ xuống. Nhớ lại chuyện mình vừa mới té xỉu, trong lòng Đạp Tuyết rất sợ hãi, cúi đầu không dám nói lời nào.
Nhưng Thẩm Xương Mân lại bước đến nắm chặt hai bả vai cuả nàng, nàng khó hiểu ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt là ánh mắt vằn đỏ của Thẩm Xương Mân, thật sự giật mình.
Mà câu hỏi kế tiếp của Xương Mân cơ hồ làm cho nàng ngã xuống vực sâu: “Đứa nhỏ là của ai?”
Nàng vô lực ngồi phịch xuống đất, không nói một lời nào.
“Nói đi, đứa nhỏ là của ai?” Xương Mân không thể tin được hỏi lại lần nữa, “Ngươi nói cho ta biết, ai ép buộc ngươii, ta giúp ngươi lấy lại công đạo! Đạp Tuyết, nói đi, là ai?!”
Bả vai nàng run rẩy, chỉ một mực lắc đầu, Xương Mân không đành lòng tăng thêm sức ở bàn tay, chỉ có thể không ngừng hỏi: “Nói cho ta biết, Đạp Tuyết ngươi nói cho ta biết...”Đạp Tuyết dường như đã hạ quyết tâm, cái gì cũng không nói, Xương Mân ngừng lại một chút, không thể tin được hỏi lại, “Là ngươi tự nguyện? Nếu không phải ai ép buộc ngươi, là ngươi tự nguyện sao?”
Thanh âm tuyệt vọng như một mũi dao nhọn đâm vào tim Đạp Tuyết, nàng khóc nức nở.
“Vì sao...” Ngươi không thương ta, nếu trong lòng ngươi có người khác... Vì sao ngươi còn đùa giỡn ta? Xương Mân nước mắt rơi đầy mặt, “Vì sao... Đạp Tuyết... Vì sao...”
“Đủ rồi!” Duẫn Hạo đột nhiên lên tiếng, “Đứa bé...”
“Bệ hạ!!!” Đạp Tuyết kinh hô.
Duẫn Hạo nhíu mày, Đạp Tuyết nghẹn ngào nói: “Bệ hạ, nô tỳ xin người... Nô tỳ xin người...” Nàng quỳ xuống một lần nữa, thân mình trải dài trên mặt đấy, “Người đã hứa với nô tỳ...”
Đêm đó, Duẫn Hạo xác thực là đã đồng ý với nàng. Cả đời này cũng không nói chuyện này cho Thẩm Xương Mân, nhưng hôm nay, kiên trì còn có nghĩa gì nữa? Nàng ở trong lòng Thẩm Xương Mân, còn có thể là Đạp Tuyết trước kia sao, còn có thể là tuyết trắng đầu đông như tên nàng sao? Duẫn Hạo bước đến, ngồi xổm nâng Đạp Tuyết dậy, sau đó hắn dùng giọng nói dị thường khản đặc, chậm rãi nói: “Đứa nhỏ này là của trẫm.” Hắn thậm chí không dám quay đầu nhìn Tại Trung, hắn không biết cậu đang có biểu tình gì nữa.
Xương Mân nhất thời không tiếng động, ngơ ngác đứng nhìn, cuối cùng nhìn Đạp Tuyết đang khóc không thành tiếng, “Hóa ra... Hóa ra là như vậy...” Vì sao, ngươi còn muốn đùa giỡn ta?
“Trịnh Duẫn Hạo, ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?!” Thái Hậu tiến lên giơ tay tát Đạp Tuyết một cái, Duẫn Hạo bèn nghiêng người cản trở, một cái tát thật mạnh giáng vào lưng hắn, nhưng lại làm Tại Trung đau đớn trong tim.
Bất luận người nào cũng nghĩ Tại Trung sẽ tức giận, thực sự tức giận, dù sao cậu cũng là người được sủng ái. Nhưng chuyện làm cho người ta kinh ngạc chính là, hai mắt Tại Trung đỏ ửng, trên mặt không có chút cảm xúc dư thừa, cậu nhìn Duẫn Hạo che chở cho Đạp Tuyết, nhợt nhạt cười: “Phong phi đi.” Ba chữ ngắn ngủn, đủ để phá nát tất cả tín ngưỡng của Trịnh Duẫn Hạo, cũng đâm vào tim Trịnh Duẫn Hạo một đao. Tại Trung xoay người, cũng không quay đầu nhìn lại, lẳng lặng rời đi. Hồng Lăng và Hi nhi lập tức theo sao, hậu điện lúc này ngoài tiếng khóc của Đạp Tuyết thì không còn một tiếng động nào khác.
Màn đêm này, thật sự quá dài.
Mà đối với Tại Trung mà nói, lễ vật sinh nhật này, quả thực quá nặng nề.
“Từ hôm nay trở đi, phong Đạp Tuyết là Tuyết phi, cung Phiêu Tự.” Từng chữ từng chữ ghim vào trong lòng Xương Mân, vết máu loang lổ.
Đa tình tự cổ không thừa hận, mộng đẹp rồi cũng tỉnh lại thôi. Làm sao giải nỗi khó khăn này, bi thương phất phơ trôi lênh đênh.
Tại Trung một mình đi phía trước, một lúc liền quay lại, nói với Hồng Lăng và Hi nhi: “Cùng ta đi đến rừng đào chứ?”
“Được! Hi nhi đi cùng ca ca!” Thấy Kim Tại Trung đã nói chuyện, Hi nhi lập tức chạy theo. Tại Trung mỉm cười với Hồng Lăng, cầm tay Hi nhi hướng đến vườn đào. Dọc theo đường đi, gió thổi có chút lạnh, Hồng Lăng cởi áo choàng bên ngoài muốn choàng cho Tại Trung, Tại Trung lắc đầu đẩy tay nàng đi.
Ba người im lặng đi đến rừng đào, Tại Trung buông tay Hi nhi ra, nơi đây một rừng đào lung linh, ánh trăng dịu dàng sáng trong, đẹp đẽ mà hư ảo. Đóa sen hồng giữa trán trăm ngàn mị hoặc, xiêm áo đỏ rực phất phơ theo gió, như một chú bướm dập dờn, Tại Trung vươn tay đỡ cánh hoa đào bay trước mặt, “Hồng Lăng, ta kỳ thật muốn học một vài điệu múa. Ta nghĩ, mặc quần áo như này mà múa nhất định sẽ rất đẹp, cho nên đã lén học. Vốn muốn múa cho hắn xem... Một nam nhân mà đi học múa thật đúng là kỳ quái, ngươi nói xem có phải không?” Cậu cười rộ lên, “Thế nhưng học mà không múa một lần quả thật lãng phí, hôm nay liền nhảy cho ngươi và Hi nhi xem có đẹp không?”
Tay áo đỏ uyển chuyển, khom lưng mềm dẻo, nhưng không có một chút nữ nhi yếu đuối, mà lại nhè nhẹ nhu tình, vô cùng tao nhã.
Tại Trung múa vô cùng ôn nhã, khóe mắt sáng ngời, ánh trăng mềm nhẹ, khuynh thành vô song tựa như trong mộng. Hi nhi si ngốc nhìn, một cái chớp mắt cũng không có. Mà mĩ cảnh ngày đó cho đến lúc cậu bé nhỏ tuổi đã già đi vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ. Mười dặm gió xuân tình như mộng, tóc mai nan giải tương tư sầu. Có lẽ đến khi cậu bé lớn lên, mới hiểu được đây chính là lưu luyến.
Một điệu múa, Kim Tại Trung đã sớm lệ rơi đầy mặt. Cậu ngồi xổm xuống, ôm lấy tất cả, khóc như một đứa trẻ.
Hồng Lăng khoác áo choàng lên cho Tại Trung, nhẹ giọng an ủi: “Hoàng phi, tất cả đều đã là quá khứ rồi.”
“Kẻ lừa đảo.” Cậu ngẩng đầu, nước mắt đầy mặt, “Trịnh Duẫn Hạo là kẻ lừa đảo.”
Hi nhi cẩn thận dùng tay lau hết nước mắt trên mặt Tại Trung, “Hi nhi sẽ bảo vệ ca ca, không cho ca ca khóc.”
Tại Trung lắc đầu, lại càng khóc lớn hơn, như là muốn đem hết tất cả đau đớn cùng không cam dưới đáy lòng đổ ra hết. Từng bông hoa đào nhẹ nhàng rơi xuống, cũng như là đang khóc.
No comments :
Post a Comment