Sep 30, 2013

[TN] Chapter 45



Chapter 45

Jung Yunho rất ít khi đánh ai thật sự, nhưng vì Kim Jaejoong, hắn không quan tâm mình sẽ giết ai.

Khi nghe được chuyện Dong Taeyang muốn lấy tính mạng Jaejoong làm trò mua bán, trong khoảnh khắc đó, lý trí Yunho ngay lập tức sụp đổ, xông lên giật điện thoại của Taeyang, hung hăng đạp khiến kẻ nọ ngã văng vào cửa sổ bằng kính phía sau.

Nghe tiếng cửa kính vỡ, Dong Taeyang hiển nhiên ý thức được Yunho đang thật sự tức giận. Sau khi ngã vào cửa sổ, Taeyang cố bò dậy nhưng bị Yunho ấn cả người vào mặt bàn. Yunho đập vỡ một ly rượu, lấy một mảnh thủy tinh rạch cổ Taeyang, ngay cả một tiếng cũng không kịp kêu, dòng máu đỏ tươi nóng hổi chảy đầy tay Yunho, vẫn không át được cơn giận của hắn.

Ấn thật sâu, thật mạnh để mảnh thủy tinh lún vào trong da thịt Taeyang, cánh tay muốn chống cự Yunho cũng đã rũ xuống. Yunho chán ghét thả lỏng Taeyang, mặc cho kẻ đó ngã rạp trên mặt đất vùng vẫy giãy chết…

Thở dốc nhìn Taeyang, Yunho hồi tưởng lại cảnh Jaejoong bị ném vào sàn đấu, Shindong cùng Eunhyuk không cách nào ngăn cản, lúc đó hắn quơ ngay một con dao để trong đĩa hoa quả, dốc toàn lực chạy ra khỏi phòng VIP xông vào nơi vẫn còn đang có trận đánh nhau kia.

Người hắn quan tâm duy nhất chỉ có Kim Jaejoong!

Giải quyết hết các chướng ngại vật, Yunho không hề để ý trên người hắn phả ra mùi máu tanh, nhìn Jaejoong vì thuốc và bị đánh mà trở nên yếu đuối, thất thần, Yunho muốn kiểm tra cậu, xem tình trạng hiện giờ của cậu như thế nào?

Nhưng, đấy chỉ là suy nghĩ, vì sợ chạm vào vết thương của Jaejoong, Yunho nhẹ nhàng đến gần cậu, nhưng Jaejoong lại lạnh lùng buông một câu: “Đừng động vào tôi.”

Nhìn Jaejoong được kẻ khác giúp đỡ đứng dậy, Yunho biết Jaejoong đang muốn phản kháng hắn. Nếu như bình thường, Yunho tuyệt đối sẽ ép Jaejoong để hắn giúp cậu, giờ phút này, nếu không vì trên người Jaejoong đã có quá nhiều vết thương, chỉ sợ hắn đã sớm làm như vậy.

Kiềm chế tức giận cùng bất đắc dĩ, Yunho chặn trước Jaejoong, để hiện trường cho Shindong xử lý, ôm Jaejoong nhanh chóng rời khỏi cái nơi đầy bạo lực này.

“Cậu có thể hoài nghi tôi, nhưng tôi không thể mặc kệ cậu.” Jaejoong quay mặt đi chỗ khác, Yunho thở dài nói một câu.

Người khác có lẽ sẽ nhìn không ra, nhưng Yunho cho tới tận bây giờ không phải người nào đó, cho nên hắn hiểu được thái độ của Jaejoong, ngay cả mọi nghi hoặc cũng không thoát khỏi đôi mắt hắn…

Bởi vì biết cơ thể Jaejoong đã bị tiêm thuốc khiến cậu không thể minh mẫn, làm tăng thêm sự nguy cấp kể từ lúc Jaejoong bị mất tích, Yunho đành để cho Joe chuẩn bị một căn phòng, tìm bác sĩ đến khám cho Jaejoong.

Trong quá trình bác sĩ khám, ánh mắt Yunho dường như không hề rời khỏi người cậu, bộ dạng này khiến ai cũng hiểu Jaejoong trong lòng hắn quan trọng như thế nào. Eunhyuk đứng bên cạnh hắn, ngay cả một tiếng ho nhẹ cũng không dám, chỉ sợ sẽ chạm đến thần kinh sắc bén lúc này của Yunho.

Dù sao, chỉ cần chứng kiến chuyện Jaejoong gặp nguy hiểm, hắn đã mất đi lý trí, đây chính là điều bất thường đấy.

“Cậu ta ổn rồi chứ?”

Đẩy cửa phòng bước vào, lời quan tâm vừa phát ra cửa miệng, ngay lập tức mặt Joe đã bị trúng một nắm đấm, tiến đến gần, Yunho nắm chặt cổ áo Joe.

“Đây thật sự không giống Jung Yunho mà tôi từng biết. Thế nào, chỉ vì một người mà có thể khiến cậu hoảng hốt đến vậy sao?” Tuy Joe không biết lúc Yunho còn là thiếu niên, nhưng từ lúc quen hắn đến nay, chưa từng thấy qua vẻ sợ hãi cùng bối rối này.

Từ trước đến nay, Yunho đều điều khiển tốt lý trí của mình, giờ lại vì một người mà hỗn loạn đầu óc, có nói ra, chỉ sợ không ai tin…

“Cậu có thời gian báo cho tôi biết tin, hẳn có thể cứu cậu ấy, tại sao không cứu?” Trừng mắt nhìn Joe, mặc dù Yunho không động thủ, nhưng ánh mắt sắc nhọn đầy khí phách khiến Joe cảm nhận rất rõ sự uy hiếp.

“Cậu ta không phải là khách hàng của tôi. Dong Taeyang, cậu biết đấy, theo luật, ai có tiền là chủ.” Nói thẳng nguyên tắc cứng ngắc từ trước đến giờ, Joe muốn làm Yunho bình tâm.

“Cậu muốn tôi đập tan chỗ này sao?” Gạt mọi cố gắng của Joe, mắt Yunho híp lại nguy hiểm.

“Cậu đang vì Kim Jaejoong mà làm càn.” Nhìn Yunho đang tức giận, Joe lựa chọn việc nói thẳng, vòng vo loanh quanh, chỉ e Yunho sẽ dùng bạo lực giải quyết mình.

Hiện tại Jung Yunho đang khiến Joe cảm giác như vậy.

“Thế thì sao?” Không cho là Joe nói đúng, nhíu mày, Yunho nghĩ chuyện này chẳng có vấn đề gì.

“Tôi đang nhắc nhở cậu, coi chừng có ngày bị cậu ta hại chết.” Tinh tường con người Yunho, Joe thầm nghĩ, nếu hắn tiếp tục vì Jaejoong mà không khống chế được bản thân, có khả năng điều đó sẽ hủy hoại tất cả con người hắn. Bất kể là tiền tài, địa vị hay hình tượng một cố vấn tài giỏi, cũng không dám đảm bảo có thể vẹn toàn.

“Nếu như vì cậu ấy, tôi cũng không có một câu oán trách.” Lau sạch vết máu trên quần áo, Yunho sửa sang lại dung nhan của mình, khóe miệng nở một nụ cười.

“Vì người khác, như vậy có đáng không?” Nhăn lông mày, trong mắt Joe tràn ngập ý không hiểu nổi.

Y và Yunho xuất thân không phải tốt lắm, tuy nhiên bằng thực lực của chính mình cũng bò tới được vị trí này, chỉ có điều Yunho lựa chọn che giấu bản thân, còn Joe thì trung thực với chính mình. Cả một hành trình dài đạt tới kết quả này, Joe và Yunho đều đã học được cách vì mình mà lợi dụng, tranh thủ người khác, nhưng bây giờ đối với Yunho điều này chẳng quá mức hài hước sao?

Huống chi, người kia là con trai đã đành, lại chẳng có quan hệ huyết thống gì…

“Nếu như người khác là Kim Jaejoong, tôi tình nguyện.” Nhìn Joe, dường như Yunho đã phơi bày tất cả những cảm xúc trần trụi ra, cảm động như thế khiến Joe á khẩu không thể nói được lời nào.

Cho dù Joe quen biết với Yunho cũng lâu, nhưng rất hiếm thấy khi nào hắn để lộ cảm xúc chân thật như vậy. Lúc Yunho đánh nhau mà lâm vào thế hạ phong hoặc suýt chút nữa bị người ta đánh chết, hắn cũng chưa bao giờ có vẻ mặt như vậy.

Hôm này là vì Kim Jaejoong…

Cái này có ý nghĩ gì?

Kim Jaejoong rất quan trọng với Kim gia?

Hay là đối với hắn rất trọng yếu, thậm chí vượt xa khả năng tưởng tượng của bất cứ người nào…

Thu lại những lời nói dư thừa và sự xúc động của mình, Joe lùi sang một bên, đem áo khoác sạch cho Yunho, rồi trầm mặc im lặng.

“Những lời này, nếu lúc Jaejoong tỉnh lại, cậu nói ra chẳng phải mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều sao?”

Bỗng nhiên thốt ra một câu khiến Yunho quay sang, nhìn chòng chọc Eunhyuk rõ ràng đang muốn xem kịch vui: “Cậu vì sao vẫn còn ở đây?”

“Nếu không thì tôi nên ở đâu?” Nhún nhún vai, dường như Lee Eunhyuk không hiểu Yunho muốn nói cái gì.

“Đi chỗ khác để Jaejoong không nghi ngờ cậu là người của tôi.” Yunho nói một câu đơn giản.

“Tất cả các mấu chốt đều từ Shim Taeha, cậu không phải không biết rõ, bà ấy là mẹ cậu, cũng là vì cậu đi.” Đem chuyện kia nói thẳng, Eunhyuk không hề muốn chọc vào người đàn bà này.

Tốt xấu gì bà ấy cũng là mẹ ruột Yunho, có trời mới biết nếu như quá đà, sẽ xảy ra chuyện gì…

Mím môi, nhìn Jaejoong đang nằm mê man trên giường, trong mắt Yunho đều là sự dịu dàng, thuận thế hôn lên bờ môi mát lạnh của Jaejoong.

“Giúp tôi để ý cậu ấy một chút, tôi đi tìm người, sẽ quay trở lại sau.”