Sep 30, 2017

[LPHT] Chương 33

Chương 33

Đang giữa kì nghỉ hè, rất nhiều học sinh thích vận động tập trung ở sân bóng rổ công cộng. Ngoài sân còn có vài người đi ngang qua, nhìn thấy pha dẫn bóng đặc sắc thì lớn tiếng vỗ tay khen ngợi.
Thạch Lỗi đang ôm bóng trên sân, mồ hôi ròng ròng, em trai Thạch Hâm của cậu ta ôm áo khoác ngồi bên sân quan sát, đếm tỉ số. Người mà Lâm béo mời đến quả nhiên là cao thủ, chiều cao gần 190cm đứng ở giữa sân rất nổi bật, dù khỏe mạnh như Thạch Lỗi cũng bị đối phương áp chế không có khả năng đánh trả, liên tục bị cướp bóng.
Hiệp thứ nhất đã kết thúc, tỷ số là 14:4, thê thảm vô cùng. Lâm béo cười đến mỡ trên mặt rung rung. Ai bảo chúng mày lúc nào cũng bảo chơi bóng rổ với tao chẳng khác gì chơi với khúc gỗ, hừ!
Hàn Trác Vũ xuống xe liền đi thẳng đến sân bóng rổ, tốc độ nhanh hơn hẳn bình thường. Sau khi biết chơi bóng rổ, cậu đã yêu say đắm môn thể thao này.
Lôi Sâm không kịp túm góc áo anh trai, chỉ có thể nước mắt lưng tròng nhìn anh đi xa. Vốn định đuổi theo, nhưng khi nhìn thấy sân bóng rõ đông đúc ầm ĩ lại khiếp sợ, đứng ở cửa xe không dám nhúc nhích.
“Bố đã nói rồi, dù con có sợ hãi, bố cũng sẽ không đưa con về. Con ở đây đợi đi.” Lôi Đình dùng giọng nghiêm túc nói với bé, sau đó mở cửa xe, không thèm quay đầu lại mà cứ thế rời đi, để lại Lục Bân không biết làm sao cùng tiểu thiếu gia đang sắp khóc.
“Hàn Trác Vũ đến rồi! Lâm béo, mày đợi đấy!” Nhìn thấy bạn tốt, Thạch Lỗi đang ủ rũ lập tức uy phong hơn hẳn.
“A, Tiểu Vũ đến rồi! May quá!’
“Cuối cùng anh Vũ cũng tới!”
“…”
“…”
Mọi người nhao nhao xông tới như ong vỡ tổ, lại tự động đứng cách cậu 2m, thi nhau kể lại hiệp vừa rồi mình bị ngược đãi như thế nào, hy vọng có thể kích thích ý chí chiến đấu của thiếu niên.
Lôi Đình kiếm một chỗ trống sạch sẽ cạnh sân bóng, ngồi xuống, cười nhìn thiếu niên ngại ngùng đứng giữa đám đông. Nếu không phải tin tình báo của nhà họ Lôi không bao giờ sai, anh gần như không thể tin được thiếu niên này lại mắc bệnh tự kỷ từ nhỏ. Cậu được hoan nghênh như vậy, dù không nói một câu cũng có thể nhận được yêu mến và tin cậy từ người xung quanh. Nếu con trai mình tương lai cũng được như vậy, anh dù chết cũng không hối tiếc.
Thiếu niên vừa nghe bạn kể khổ, vừa cởi áo khoác, động tác dứt khoát trôi chảy khiến mấy người bạn ý chí sục sôi.
“Mày là Hàn Trác Vũ à? Nhìn mày chẳng khác gì cọng giá đỗ, cẩn thận bị tao xô ngã đấy.” Thiếu niên thân hình cao lớn đi tới, ý đồ dùng ngôn từ vũ nhục để chèn ép khí thế đối phương.
Lâm béo giơ ngón út, bảo cậu chỉ bé như vậy thôi.
Thạch Lỗi hừ một tiếng, trào phúng đối phương chẳng khác gì heo, xong lại vỗ vỗ ngực ngửa mặt lên trời gào thét, châm chọc kẻ mới đến kia chẳng khác gì khỉ đột, đầu óc ngu si tứ chi phát triển.
Hai bên lời qua tiếng lại, căng thẳng vô cùng.
Hàn Trác Vũ như thể không nghe thấy gì, đi vào sân bóng, cầm quả bóng rổ đập hai cái, thấy độ đàn hồi kém, bóng cũng đã mòn nhiều, vung tay ném bóng đi, đổi quả bóng Spalding mình mới mua.
“A, bóng của tao!” Lâm béo không khiêu khích nữa, vội vàng chạy đến bên sân nhặt quả bóng đã lăn vào bụi cỏ, một bộ đau lòng vô cùng.
“Ha ha ha~” Thạch Lỗi cười điên cuồng, trong lòng gào lên làm tốt lắm! Dù biết bạn tốt không cố ý, nhưng hành động của cậu thường mang đến hiệu quả không tưởng.
Lâm béo ôm bóng định lý sự, người bạn mà cậu ta mời đến lại không kiên nhẫn phất tay, “Quả bóng rách nát của mày đúng ra phải vứt đi từ lâu rồi, quả Spalding này mới tinh, dùng nó đi!”
Những người khác cũng hưởng ứng, Lâm béo rất muốn khóc. F*ck, còn chưa bắt đầu chơi, Hàn Trác Vũ đã nhận được ủng hộ như vậy, chúng mày là lũ ngu, lại còn hùa theo! Quả nhiên là đầu óc ngu si tứ chi phát triển!
Nghỉ ngơi giữa trận chấm dứt rất nhanh, mấy cậu thiếu niên lại bắt đầu chạy vào sân.
Hóa ra cảnh một người mắc bệnh tự kỷ ở cùng với một đám người bình thường là như vậy, buồn cười quá! Lôi Đình xem cuộc tranh chấp từ đầu đến cuối, cười đến sắp chảy nước mắt, mãi đến khi Thạch Hâm xấu hổ đỏ mặt đi tới chào hỏi, anh mới nghiêm mặt trở lại.
Thấy anh trai đuổi theo bóng chạy tới chạy lui, Lôi Sâm trốn trên xe bất giác vươn người ra, mắt lộ vẻ mong mỏi.
“Tiểu Sâm, chúng ta cũng ra đấy đi, cháu xem bố cháu và anh Tiểu Vũ đều ở kia kìa, hai người nhất định sẽ bảo vệ cháu.” Lục Bân thăm dò khuyên bảo. Hai vợ chồng đều làm người xấu, anh dù thế nào cũng phải làm người tốt đúng không? A, nhỡ mồm, không phải vợ chồng, là chú cháu.
Mắt Lôi Sâm lóe lên, có chút động lòng.
Lúc này, trong sân lại vang lên tiếng hô hào huýt sáo, chỉ thấy thiếu niên liên tiếp bật người, nhảy cao chuẩn xác úp rổ dù đang đứng trước sự phòng thủ của ba người, mái tóc đen mượt rung rung, động tác xinh đẹp, nhìn rất thu hút.
Lôi Sâm không hiểu bóng rổ, nhưng bé biết rõ, anh Tiểu Vũ như vậy còn hấp dẫn ánh mắt bé hơn bình thường. Bé rất muốn đi đến bên anh, nhìn anh gần hơn.
Lục Bân còn muốn khuyên bảo, đã thấy tiểu thiếu gia loạng choạng bò xuống xe, đi về phía sân bóng, đi được vài bước lại dừng, quay đầu sợ hãi nhìn mình.
Lục Bân giật mình, vội vàng khóa xe dẫn bé đi.
Ngoài sân bóng, Lôi Đình cũng rất rung động trước một mặt hoàn toàn khác của thiếu niên. Anh biết rõ thiếu niên rất thông minh, tính cách điềm tĩnh, nhưng anh không biết thiếu niên còn có một mặt nhiệt huyết như vậy. Cậu dẫn bóng lao qua sân, động tác giả điêu luyện, ném xa ném gần đều rất chuẩn. Cậu thỏa sức chạy nhảy, cả người tựa như một mặt trời nho nhỏ, phát ra ánh sáng nóng bỏng. Dưới sức ép của cậu, đội đối thủ đã sớm liên tiếp bại lui.
Ánh nắng rất rực rỡ, khiến người nhìn lâu cảm thấy choáng váng, Lôi Đình đeo kính râm, che giấu ánh mắt tập trung của mình.
“Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia…” Lục Bân phải gọi vài tiếng, anh mới hoàn hồn.
“Tiểu Sâm, lại đây ngồi đi.” Nhìn thấy con, biểu cảm Lôi Đình bỗng chốc dịu dàng vô cùng. Đây là lần đầu con trai chủ động đi vào đám đông, anh không thể khiến con trai cảm thấy sợ hãi.
Đám người vây xem thỉnh thoảng lại hò reo ầm ĩ, khiến Lôi Sâm bất giác co rúm người lại, trong mắt toát ra sự hoảng sợ. Nhưng nhìn thấy anh trai ném bóng vào rổ thành công rồi đập tay với Thạch Lỗi, bé cố nén cơn sợ, ngồi xuống cạnh bố.
“Đinh ~ Nhận được 10 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
Thông báo đột nhiên vang lên khiến thiếu niên xoay người nhìn về phía Lôi Đình, phát hiện bé con đang co người lại ngồi cạnh anh, khóe miệng không kìm được cong lên.
Vì rất ít khi cười, nên mới càng thêm quý giá, Lôi Đình cảm thấy mình sắp hoa mắt trước nụ cười sáng ngời kia. Anh quay đầu, càng kinh ngạc hơn khi phát hiện con trai cũng đang khẽ cười. Giờ khắc này, anh hạnh phúc đến sắp rơi lệ!
Mà Lục Bân đã sớm chụp được khoảnh khắc quý báu đó, gửi vào di động nhị thiếu gia.
“Cảm ơn.” Lôi Đình chăm chú nhìn ảnh hồi lâu, thấp giọng nói.
“Đinh ~ Nhận được 20 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
Đang chơi mà hệ thống cứ đinh đinh liên tục thật sự rất mất tập trung, thiếu niên vừa trượt tay, bóng đã bị người cướp mất, may mắn đúng lúc hiệp thứ hai kết thúc, cậu lau mồ hôi, đi đến chỗ hai bố con.
Cậu còn chưa ra khỏi sân, Lâm béo đã ngăn thiếu niên lại, xấu hổ nói, “Hàn Trác Vũ, hôm nay chơi đến đây thôi nhá, một thành viên đội tao bị trẹo chân rồi, không chơi được nữa.” Cậu ta chỉ góc sân, thiếu niên dáng người cao nhất ban nãy đang ngồi dưới đất, mắt cá chân sưng lên, khuôn mặt nhăn nhó, nhưng lại không cam lòng lườm bên này.
Thạch Lỗi vốn còn muốn châm chọc vài câu, thấy thế chỉ có thể mất hứng hừ một tiếng.
“Tôi ra sân thay cậu ta được không?” Lôi Đình tháo kính râm ra, cởi áo khoác, hỏi Lâm béo.
“Thủ, thủ…” Mắt Thạch Lỗi sắp rơi ra đến nơi. Cậu ta về nhà tìm tư liệu của Lôi Đình trên mạng, f*ck, tư lệnh trưởng của đoàn GZ đấy! Thân phận của anh mà nói ra thì đủ hù chết người đấy!
Lôi Đình ra dấu bảo đừng nói.
Anh ngồi bên xem thấy ngứa tay, rất muốn chơi một trận với thiếu niên.
“Không phải anh đi cùng Hàn Trác Vũ sao?” Lâm béo có chút do dự.
Hàn Trác Vũ mặt không cảm xúc, không nói gì cả.
“Lên sân thì thành đối thủ thôi, được không?” Lôi Đình cười tủm tỉm hỏi.
Lâm béo quan sát người đàn ông từ trên xuống dưới, mắt càng ngày càng sáng. OMG, cao gần 190cm, da màu nâu đồng nhìn là biết đã rèn luyện rất nhiều, vai rộng eo hẹp, áo phông màu đen ôm lấy người để lộ cơ bắp khỏe mạnh, nhìn rất có sức bật. Đặc biệt nhất là gương mặt anh, không phải anh tuấn, mà là đẹp trai theo kiểu rất đàn ông, mày rậm mắt ưng, nhìn người nào người nấy thấy chân mình mềm nhũn, thế này thì ai dám đoạt bóng của anh.
“Được, anh vào sân đi!” Lâm béo khí phách vung tay.
“Cảm ơn.” Lôi Đình cười cười.
Thạch Lỗi nhìn Lâm béo, đáy lòng có chút bội phục. Cái thằng này cũng không phải nhát gan lắm a, dám ra lệnh cho thủ trưởng như vậy.
“Nhị thiếu gia cố lên!” Lục Bân hét lớn. Tuy cảm thấy nhị thiếu gia chơi bóng với một đám choai choai thì chẳng khác nào ỷ lớn hiếp nhỏ, nhưng anh không thể không cổ vũ cho thiếu gia.
Bé con mặt không biểu tình vung tay với anh trai, hàm súc biểu đạt lời cổ vũ của mình.
Còi vang lên, cuộc chiến vốn đã nghiêng về một bên nay có xu thế thay đổi. Dù kỹ xảo thiếu niên cao siêu thế nào, tốc độ nhanh thế nào, người đàn ông kia dường như lúc nào cũng hơn cậu một bậc, luôn cướp bóng ở thời khắc quan trọng nhất, sau đó nhanh chóng phản công. Điểm số dần dần san bằng.
“Ai ~ Sao nhị thiếu gia toàn cướp bóng của Tiểu Vũ thế? Là cố ý chọc Tiểu Vũ à?” Lục Bân vò đầu.
Lôi Đình cũng không biết vì sao, sau lần đầu cướp bóng của thiếu niên, nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu hiện lên vẻ quật cường không chịu thua, nhìn cậu ngày càng chăm chú dõi theo mình, tâm trạng liền vui sướng vô cùng, muốn trêu cậu tiếp, xem cậu còn biểu cảm gì nữa không.
Thể lực của Hàn Trác Vũ hơn xa bạn cùng lứa, nhưng còn không phải đối thủ của Lôi Đình, hơn nữa 9527 không ngừng khen ngợi Lôi Đình trong đầu cậu, nào là màu da Lôi Đình khỏe mạnh như thế nào, cơ bắp phát triển như thế nào, tố chất cơ thể xuất sắc như thế nào, có thể so sánh với chiến sĩ thú tộc… Đủ loại lời khen ngợi vang lên, khiến tâm trạng cậu càng ngày càng vội vã.
Khi người đàn ông dùng ánh mắt trêu tức nhìn cậu, cậu bỗng có suy nghĩ không muốn chịu thua.
Nhanh chóng xoay người, móc tay, cướp bóng từ tay anh, dùng tốc độ nhanh nhất phản công. Rổ càng ngày càng gần, thiếu niên nhảy cao, vươn tay úp rổ. Người đàn ông xuất quỷ nhập thần bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau cậu, tay ấn một cái, khiến quả bóng đã chạm vào vành rổ lại bật ra ngoài. Lồng ngực rắn chắc va vào thiếu niên, khiến cậu lảo đảo rồi ngã xuống.
Phản công thất bại, thiếu niên ngã nhào trên đất, mê mang nhìn rổ trống rỗng.
“Có sao không?” Lôi Đình vươn tay, khẩn trương hỏi.
Thiếu niên bỗng chốc tỉnh táo lại, trong mắt dấy lên ngọn lửa quyết tâm, học bé con hất tay anh ra, đứng lên, gương mặt tràn ngập ý chí chiến đấu sục sôi.
Lôi Đình nhìn bóng lưng thiếu niên, lại nhìn mu bàn tay mình bị cậu đập đến hồng rực, bật cười. Các thành viên khác trong đội ùa tới, đập tay với anh chúc mừng. Lâm béo còn lắc lắc mông, thị uy với Thạch Lỗi và Hàn Trác Vũ.
Thạch Lỗi ấn mũi mình, làm mặt heo đáp lễ.
Hàn Trác Vũ do dự một lát, cũng làm mặt heo với Lôi Đình, sau đó bình tĩnh đập bóng.
Lôi Đình mãi mới dừng cười lại một lần nữa cười to. Cậu nhóc mặt liệt bắt đầu khiêu khích rồi, không thể trêu thêm nữa!
“Nhị thiếu gia nhìn như trẻ ra mười mấy tuổi ấy, đúng là tuổi trẻ tươi đẹp.” Lục Bân hâm mộ cảm thán.
Bé con cũng làm mặt heo với bố.

Lục Bân vội vàng chụp lại khoảnh khắc quý báu này. Chỉ bằng tấm hình này, nhị thiếu gia chắc chắn sẽ tăng lương cho anh.

Sep 28, 2017

[LPHT] Chương 32

Chương 32

Thiếu niên mặc bộ áo ngủ hoạt hình, mặt không biểu tình nhìn anh, đôi mắt to đen láy lóe sáng, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không cách nào diễn đạt được bằng ngôn từ nên khẽ nhíu mày, nhìn đáng yêu vô cùng.
Lôi Đình mỉm cười, định vươn tay xoa đầu thiếu niên, nhưng rồi khựng lại giữa chừng, thấp giọng hỏi, “Sao vậy? Khát nước à?”
Hàn Trác Vũ nhìn anh từ trên xuống dưới, thật sự không nhìn ra người đàn ông to cao này cần giúp đỡ gì.
Im lặng nửa ngày, cậu nhẹ nhàng lắc đầu, vào bếp rót nước.
Thông báo tít tít tít của hệ thống vẫn vang lên không ngừng.
“Vừa rồi tôi thấy anh ta đặt tay trên dạ dày, chắc là đau bụng đấy. Qua kiểm tra, trong nhà không có thuốc đau dạ dày.” 9527 tiếc nuối nhún vai.
Hàn Trác Vũ chậm rãi uống nước, ánh mắt đảo qua người đàn ông đang vô cùng mỏi mệt kia, “Giờ làm thế nào?”
“Để tôi điều tra.” Vài phút đồng hồ sau, 9527 cả kinh kêu lên, “Trời ạ, xem tôi đã làm cái gì thế này? Sao tôi lại quên đốc thúc kí chủ học nấu ăn cơ chứ! Đây là kỹ năng sinh hoạt vô cùng quan trọng mà! Giờ làm sao đây kí chủ? Cậu có biết nấu cháo gạo nếp táo tàu không? Đấy là thánh phẩm dưỡng dạ dày, còn tốt hơn uống thuốc nhiều.”
Hàn Trác Vũ bị 9527 hô to gọi nhỏ làm cho hoảng sợ, thiếu chút nữa sặc nước. Ho khẽ một cái, cậu bình tĩnh nói, “Đưa hướng dẫn cho tôi, tôi thử làm một lần.” Nấu cháo hẳn không khó lắm.
9527 lập tức tìm hướng dẫn, quả nhiên rất đơn giản.
Hàn Trác Vũ buông cốc nước, đi vào phòng bếp, lấy táo tàu và gạo nếp ra.
“Trước tiên rửa sạch gạo nếp, ngâm nửa tiếng trong nước lạnh; trong lúc đó thì bổ đôi táo tàu, bỏ hạt; đun sôi nước lên rồi đổ gạo nếp vào, quấy đều…”
Hàn Trác Vũ vừa vo gạo vừa ghi nhớ trình tự.
“Sao vậy? Cháu đói à?” Lôi Đình không biết đã vào phòng bếp từ khi nào, thấp giọng hỏi.
Thiếu niên liếc anh một cái rồi lại cúi đầu, không nói gì.
Lôi Đình lơ đễnh, xắn tay áo lên hỏi, “Cần chú giúp gì không?”
Thiếu niên lại liếc anh lần nữa, vẫn không nói gì.
“Cháu đang làm gì vậy? Nói cho chú Lôi được không?” Lôi Đình đi đến bên người thiếu niên, nhẹ giọng hỏi. Đứa bé này rất giống con trai anh, bởi vậy bất giác khơi gợi toàn bộ sự dịu dàng trong anh.
Người đàn ông cao lớn chắn ngọn đèn, tạo thành chiếc bóng mờ bao trùm lên cơ thể cao gầy của thiếu niên, khiến cậu cảm thấy bất an. Thiếu niên nghiêng đầu tránh né, cuối cùng nhịn không được đẩy người đàn ông đang định tới gần, lồng ngực chạm vào lòng bàn tay cứng như đá, thậm chí còn có thể cảm nhận được nhịp tim trầm ổn… Không khí bỗng trở nên loãng vô cùng, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Tai Hàn Trác Vũ đỏ bừng, biểu cảm lại rất bình tĩnh, đẩy người đàn ông ra cửa phòng bếp rồi mới quay trở lại tiếp tục nấu.
Lôi Đình cười nhẹ, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, lẳng lặng quan sát bóng lưng bận rộn của thiếu niên.
Vì thân thể đã trải qua cải tạo, độ nhanh nhẹn hơn hẳn người thường, Hàn Trác Vũ chỉ luyện tập vài lần là thuần thục kỹ thuật cầm dao, lưu loát cắt đôi táo tàu, bỏ hạt bên trong.
Sơ chế táo tàu xong, thời gian gạo nếp ngâm còn chưa đủ, cậu rửa sạch nồi, lấy hai lít nước, đặt lên bếp đun. Ánh mắt của người đàn ông dính chặt lên người cậu, khiến cậu cảm thấy rất không tự nhiên, còn không dám quay đầu nhìn ra đằng sau.
Lôi Đình hoàn toàn không cảm nhận được tâm trạng khẩn trương của thiếu niên. Đêm khuya về nhà, phòng bếp vẫn còn sáng đèn, có một bóng người đang bận rộn trong bếp, khung cảnh này rất mới mẻ với anh, khiến anh tạm thời quên dạ dày đang đau.
“Cháu nấu cháo à?” Lôi Đình thử nói chuyện với thiếu niên.
Thiếu niên khẽ gật đầu.
Lôi Đình cười dịu dàng, tiếp tục hỏi: “Hôm nay cháu với Tiểu Sâm làm những gì?”
Thiếu niên im lặng hồi lâu, có lẽ cảm thấy nói chuyện có thể giảm bớt căng thẳng trong lòng, cuối cùng dùng giọng thấp nhất có thể nói, “Đọc sách, viết chữ, vẽ tranh, xem tivi, ăn cơm, ngủ.”
Đáp án vừa ngắn gọn lại vừa chi tiết, Lôi Đình buồn cười, lại hỏi, “Đã quen ở đây chưa?”
Thiếu niên lắc đầu, một lát lại gật đầu.
Lúc đầu không quen, nhưng về sau thì tốt rồi. Lôi Đình tự động đọc ra lời cậu, trong mắt tràn ngập vui vẻ, chút sát ý còn sót lại cũng đã biến mất.
“Có thiếu gì không? Mai dẫn cháu đi mua nhé?” Lôi Đình như thể hỏi đến nghiện. Anh rất thích phương thức trao đổi đơn giản này, nhẹ nhàng, vui vẻ, không cần nghĩ gì cả. Trước mặt thiếu niên ngây thơ trong sáng này, anh có thể không chút phòng bị lộ vẻ mệt mỏi của mình.
Thiếu niên khẽ lắc đầu.
“Tiểu Sâm đêm nay có gặp ác mộng không?”
Thiếu niên tiếp tục lắc đầu.
Nước sôi rồi, thiếu niên vội vàng đổ gạo nếp đã ngâm vào, cầm muôi gỗ quấy. Trái ba vòng, phải ba vòng, phải ba vòng, trái ba vòng… Động tác cứng đờ như robot.
“Ha ~” Lôi Đình nhịn không được bật cười, thấy bả vai thiếu niên khẽ run lên thì vội vàng nín cười. Thật là… Sao lại đáng yêu vậy chứ… Anh thở dài, đi đến nhận muôi trong tay thiếu niên, quấy thay cậu. Mùi gạo thơm lừng lan tỏa khắp phòng bếp, khiến người bắt đầu cảm thấy thèm.
Hàn Trác Vũ lùi hai bước, nhìn chằm chằm đồng hồ trên tay, 10 phút sau bỏ táo tàu vào, 10 phút sau cho thêm đường phèn, lại đun thêm 10 phút, cậu nhẹ giọng nói với Lôi Đình, “Được rồi.”
“Được rồi, nhanh ăn đi, ăn xong còn ngủ.” Lôi Đình tắt bếp, đổ cháo ra bát, lấy thìa, đưa đến trước mặt thiếu niên.
“Chú ăn.” Thiếu niên lại đẩy bát cháo trở lại.
Cháo gạo nếp táo tàu có thể giảm cơn đau dạ dày. Lôi Đình chợt nhớ tới điều này, “Đây là nấu cho chú à? Cháu biết chú đau bụng?”
Thiếu niên không trả lời anh, trực tiếp trở về phòng.
Lôi Đình nhìn chằm chằm bát cháo nóng hôi hổi, ngẩn người, một lát sau mới khẽ cười. Cháo còn chưa vào miệng, dạ dày đã hết đau rồi! Hình như mình nhặt được bảo bối đúng không?
“Đinh ~ Nhận được 10 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!” 9527 cũng cảm thấy mỹ mãn mà đi ngủ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã qua một tuần. Cuộc sống của Hàn Trác Vũ ở nhà mới rất vui vẻ, thậm chí còn tự tại hơn khi ở nhà họ An. Bé con cũng tạo thành thói quen sinh hoạt theo quy luật như cậu, cửu liên hoàn mà bé yêu thích sớm không biết bị vứt đi chỗ nào, giờ đồ chơi của bé biến thành chó điện tử 9527, sách tô màu, truyện, sáp màu…
Tuy vẫn không nói, cũng không có biểu cảm gì, nhưng bé nhìn chẳng khác nào một đứa trẻ bình thường, biết chạy biết nhảy, biết viết biết vẽ, biết chơi trò chơi, thậm chí thỉnh thoảng còn làm nũng, đương nhiên, bé chỉ làm nũng với Hàn Trác Vũ mà thôi.
Đúng là trong họa có phúc. Lôi Đình chưa bao giờ hiểu rõ ý nghĩa trong câu nói này như vậy. Con trai bị bắt cóc là họa, nhưng giờ nhìn lại, gặp được Hàn Trác Vũ không chỉ là vận may của bé, mà còn là vận may của mình.
Hôm nay, anh đang cầm di động quay lại cảnh con trai và thiếu niên đầu tựa đầu cùng nhau chơi games. Hai đứa trẻ khuôn mặt cùng xinh đẹp vô cùng, làn da tái nhợt dưới ánh mặt trời vàng nhạt lại sáng rực lên. Clip quay được nhìn rất xúc động, khiến Lôi Đình ngẩn ngơ hồi lâu mới ấn gửi.
“Bố: Đây là đứa bé cứu Bảo Bảo à? Không tệ, có thời gian thì dẫn về nhà đi.”
“Anh trai: Tiểu Sâm nhìn khỏe khoắn hơn nhiều, nhân họa đắc phúc! Lần sau dẫn cả hai về đi.”
“Mẹ: Đây là con riêng của Lôi Lệ Trân à? Đáng yêu quá”
“Ông nội: Bao giờ về?”
Lôi Đình trả lời từng tin nhắn, tìm quyển sách tô màu mà con trai vẽ lung tung cùng quyển bài tập toán, chụp tất cả lại rồi gửi cho mọi người. Giáo dục con trai vốn là nỗi lo của mọi người trong gia đình anh, hiện giờ mọi người có thể yên tâm rồi.
Nhìn thấy từng việc làm của nhị thiếu gia, khóe miệng Lục Bân khẽ giật giật, cảm thấy từ lúc ở lại thành phố H, nhị thiếu gia không còn lạnh lùng nghiêm túc như trước, cười nhiều hơn, nhìn phải trẻ hơn năm sáu tuổi so với trước kia.
Điện thoại Lôi Đình rung lên liên tục, người nhà họ Lôi nhao nhao thán phục trước ‘hành động vĩ đại’ của bảo bảo.
Bên này, điện thoại Hàn Trác Vũ cũng rung lên, ấn nghe, giọng oang oang của Thạch Lỗi truyền đến, “Hàn Trác Vũ, thằng Lâm béo nói đã mời cao thủ đến khiêu chiến chúng ta, nghe nói là đội trưởng đội bóng rổ trường Nhị trung, giọng kiêu ngạo vô cùng, nhìn ghét lắm! Mày tới không? Cho chúng nó biết vì sao hoa hồng lại đỏ!”
Hàn Trác Vũ mím môi, do dự nhìn Lôi Đình.
“Đi đi.” Lôi Đình phất tay. Anh không thể hạn chế sự tự do của đứa trẻ này, trái lại, anh hi vọng cậu ra ngoài nhiều hơn, kết bạn nhiều hơn.
Hàn Trác Vũ gật đầu, về phòng thay quần áo chơi bóng. Bé con lập tức vứt Ipad sang một bên, con chó điện tử trên màn hình bị rung đến ngã trái ngã phải, khẽ rên nhẹ.
“Kí chủ, cậu nhất định phải dạy đồng chí Tiểu Chính biết nhẹ tay với đồ đắt tiền.” Nó hầm hừ phàn nàn.
“Cậu là đồ đắt tiền à?” Hàn Trác Vũ hỏi.
“Kí, kí chủ, cậu học được cách khinh bỉ người khác rồi sao!” 9527 như thể phát hiện ra đại lục mới, kêu lên ầm ĩ.
“Làm ơn im đi.” Xoa xoa trán, thiếu niên cởi thường phục, thay đồ thể dục, cầm quả bóng rổ mới mua đi ra cửa. Bé con tắm chặt góc áo cậu, mắt to tràn ngập nước mắt.
“Tít tít tít…” Não bé đang phát ra tín hiệu xin giúp đỡ.
“Hoặc là không đi, hoặc là dẫn bé theo. Nhưng sân bóng rổ nhiều người như vậy, bé có thể sẽ thấy sợ.” 9527 cảm thấy bối rối vô cùng.
“Tiểu Sâm ngoan nào, anh Tiểu Vũ đi một lát rồi về thôi.” Lôi Đình kéo tay con, dịu giọng dỗ dành. Sân bóng rổ công cộng lúc nào cũng đông người, ồn ào vô cùng, hiển nhiên không nên dẫn con theo.
Lôi Sâm nước mắt lưng tròng, hất tay bố ra, dùng cả cánh tay ôm lấy hai chân anh trai, hàm răng còn cắn chặt áo cậu, như chú cún con sợ bị chủ vứt bỏ.
Nhìn thấy con như vậy, Lôi Đình quả thật dở khóc dở cười, đồng thời lại có chút lo lắng. Anh không thể giữ thiếu niên ở bên con cả người, khi thiếu niên rời đi, con mình sẽ ra sao?
Nhưng hiện tại anh không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, nước miếng của con trai đã thấm ướt áo thiếu niên, chạm vào da đối phương. Thiếu niên vốn thích sạch sẽ khẽ nhíu mày, lộ ra thần sắc ghét bỏ.
Lôi Đình đang định ôm lấy bé, buộc bé há mồm, thiếu niên bỗng lạnh lùng mở miệng, “Cùng đi, không được ầm ĩ!”
“Đinh ~ Nhận được 10 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Sâm!”
Mắt Lôi Sâm sáng rực, ngoan ngoãn buông tay, cầm lấy ngón tay trắng nõn thon dài của thiếu niên, nịnh nọt lắc lắc.
“Tiểu Sâm, con nghe cho kỹ này, nếu chính con đòi đi, vậy đến lúc đó, dù con sợ như thế nào, bố cũng sẽ không đưa con về giữa chừng. Một khi đã làm thì phải học cách gánh lấy hậu quả, biết chưa?” Lôi Đình định nhân cơ hội dạy con đạo lý làm người.
Lôi Sâm ngửa đầu nhìn chằm chằm anh trai, dùng ánh mắt thúc giục cậu mau đi, không chút để ý tới bố đang tận tình khuyên bảo. Lục Bân đột nhiên cảm thấy nhị thiếu gia có chút đáng thương, làm bố mà rơi vào nông nỗi này thì cũng quá thất bại. Nhưng mà quân nhân như bọn họ, có mấy người có thể làm người bố tốt? Không phải là không muốn, chỉ là hoàn cảnh không cho phép thôi.
Trong ký ức của cậu, bố cậu chưa bao giờ nghiêm túc dạy bảo cậu như vậy. Hàn Trác Vũ rũ mắt, im lặng một lát, xoay đầu bé con về phía Lôi Đình, giọng đứt quãng nói, “Chú, Lôi, hỏi, em, em, phải, trả, lời.”
Bé con rốt cuộc nhìn về phía bố, cái hiểu cái không gật đầu.
Lôi Đình cười liếc thiếu niên, nhẹ nhàng nói, “Đợi chút một lát, chú đi thay quần áo.”

Lục Bân xuống tầng lấy xe, trong lòng thầm nghĩ: Sao cảm thấy nhị thiếu gia và Hàn Trác Vũ phối hợp ăn ý vậy? Chẳng khác gì vợ chồng son cả, nhìn hai người giáo dục Tiểu Sâm thành thạo như thế nào kìa!

Sep 26, 2017

[LPHT] Chương 31

Chương 31

Bữa sáng rất phong phú, có cháo cải bó xôi xanh mơn mởn, cháo cá thơm lừng, bánh bao nấm, bánh bao gà, trứng luộc, dưa muối cùng tương chấm. Bao nhiêu đĩa thức ăn bày khắp bàn ăn vốn không lớn.
“Tiểu Sâm muốn ăn cháo gì?” Lôi Đình thử trao đổi cùng con trai.
Bé con đã tắm rửa sạch sẽ đang cúi đầu chơi cửu liên hoàn, như thể không nghe thấy câu hỏi của anh.
Lôi Đình rất thất vọng, khuôn mặt cô đơn nhìn sườn mặt con trai.
“Tít tít tít…” Anh đang vô thức phát ra tín hiệu xin giúp đỡ.
Hàn Trác Vũ rũ mắt, cảm thấy trong lòng có chút khó chịu. Cậu nhìn ra được, chú Lôi muốn làm một người bố tốt, nhưng tâm ý của anh, Tiểu Sâm không cảm nhận được. Chỉ cần bé không muốn, không ai có thể ép bé đáp lại. Giúp một đứa trẻ tự kỷ khôi phục bình thường cần bao nhiêu kiên nhẫn? Mười năm, hai mươi năm, thậm chí là cả đời… Dù sao, trên thế giới này không có 9527 thứ hai!
“Kí chủ, cậu có thể làm 9527 của đồng chí Tiểu Chính mà! Lúc cậu cứu bé, cậu đã đi vào lòng bé rồi.” 9527 đúng lúc tỉnh lại bất giác nghe được tiếng lòng của kí chủ, kiêu ngạo ưỡn ngực.
Làm 9527 của Tiểu Sâm sao? Hàn Trác Vũ không cách nào tưởng tượng được mình lại lải nhải nhiều như 9527, gương mặt không cảm xúc bắt đầu cứng đờ. Suy nghĩ nhiều như vậy nhưng kỳ thật chỉ trong chớp mắt, khi thiếu niên kịp phản ứng lại, cậu đã nâng mặt bé con dậy, giọng cứng nhắc nói từng chữ, “Bố, em, đang, hỏi, em.”
Sau đó xoay mặt bé về phía Lôi Đình.
Lời anh trai nói Lôi Sâm lúc nào cũng nghe, ngẩng đầu bố thí cho bố một ánh mắt.
Lôi Đình khẽ nở nụ cười, mềm giọng hỏi lại lần nữa, “Tiểu Sâm muốn ăn cháo gì?” Nếu để anh chọn, anh nhất định sẽ múc cháo cá cho con, nhưng anh đã đọc tư liệu của Hàn Gia Mỹ, tham khảo kinh nghiệm giáo dục của bà là lúc nào cũng coi con ngang hàng với mình.
Bé con quay sang nhìn anh trai, trưng cầu ý kiến.
Hàn Trác Vũ chỉ cháo cá, nhóc con nghịch ngợm này nhất định phải ăn nhiều thịt để bồi bổ.
Bé con mặt không biểu tình chỉ chỉ cháo cá, thái độ lạnh lùng vô cùng.
Lôi Đình nhẹ nhàng thở ra, vội vàng múc hai bát cháo to cho hai đứa trẻ. Cùng lúc đó, 9527 nhận được 20 điểm giá trị cảm ơn anh tặng, không thể thỏa mãn hơn.
Vậy cũng được sao? Lục Bân tỏ vẻ mình lại được mở mang tầm mắt rồi! Người mắc bệnh tự kỷ quả nhiên có thể trao đổi với người mắc bệnh tự kỷ.
Biết chú Lôi trong lòng cảm thấy biết ơn mình, tâm trạng Hàn Trác Vũ nhẹ nhõm lại có chút vui mừng. Khóe miệng cậu khẽ nhếch lên giây lát, sau đó mặt không biểu tình bóc trứng, trước tiên ăn hết lòng trắng trứng, sau đó cứ một miếng lòng đỏ lại một thìa cháo cá, động tác máy móc vô cùng.
Bé con học theo, cũng bóc một quả trứng, ăn hết lòng trắng, lại dùng lòng đỏ ăn với cháo.
Hai người động tác thống nhất, ngay cả biểu cảm cũng giống nhau như đúc, khung cảnh này rất buồn cười lại dễ thương, khiến tim Lục Bân mềm nhũn.
Lôi Đình đã sớm buông bát đũa, mỉm cười nhìn hai người. Không cần ăn uống, cảm giác thỏa mãn trong lòng đã đủ khiến anh cảm thấy chắc bụng rồi.
Điện thoạt đặt trên bàn rung lên bần bật, khiến anh không vui nhíu mày, đợi đến khi thấy rõ tên người gọi, trong mắt anh xẹt qua sự tức giận.
“Alo?” Anh đi ra ngoài ban công, thấp giọng nhất có thể.
Người đầu kia vội vàng báo cáo.
“Được rồi, tôi đã biết, tôi sẽ tới ngay.” Anh cúp điện thoại, khuôn mặt lạnh lùng tràn ngập sát khí, đợi đến khi vào phòng ăn đã biến thành dịu dàng như gió xuân.
“Tiểu Vũ, chú Lôi phải đi có việc, chú có thể nhờ cháu chăm sóc Tiểu Sâm một ngày được không?” Lôi Đình đi đến bên người thiếu niên, dịu dàng hỏi, vốn còn định vươn tay xoa đầu thiếu niên nhưng lại bị cậu tránh né, trong lòng có chút thất vọng.
Hàn Trác Vũ sau khi tránh tay người đàn ông theo phản xạ thì có chút hối hận, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, khẽ gật đầu.
“Đinh ~ Nhận được 10 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
Lôi Đình mỉm cười nhìn về phía con trai, biết chỉ tốn công nhưng vẫn cẩn thận dặn dò, “Bố ra ngoài một lát, tối sẽ về. Ở nhà phải nghe lời anh Tiểu Vũ, biết chưa?”
Bé con vùi đầu húp cháo, miệng chẹp chẹp ăn ngon lành, làm như không nghe thấy bố dặn dò.
Lôi Đình bất đắc dĩ, đứng thẳng ra hiệu với Lục Bân. May mà có Hàn Trác Vũ, nếu không lần này, anh thật sự không biết nên nhờ ai chăm sóc con.
Hai người đi vào phòng ngủ.
Lôi Đình mở tủ quần áo, mặc quân trang vào, lấy M1911 ra lắp đạn, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy sự căm thù.
“Lúc tôi không ở đây, cậu chăm sóc hai đứa bé cẩn thận, muộn nhất là sáng mai tôi sẽ về.” Giọng anh bình thản vô cùng, trái ngược hoàn toàn với gương mặt đang tràn ngập sát ý.
Lục Bân trong lòng căng thẳng, hỏi, “Tìm được gã hói đầu rồi à?” Gã hói đầu là thủ phạm bắt cóc Lôi Sâm, trước kia hắn buôn lậu thuốc phiện giữa Trung Quốc và Mỹ, còn tự nuôi một đội quân riêng, sau bị Lôi Đình tiêu diệt hang ổ. Hắn may mắn đào thoát, trốn về Trung Quốc tìm cơ hội báo thù. Không làm gì được Lôi Đình, hắn liền dùng thuốc phiện khống chế quản gia cùng bác sĩ tâm lý của con Lôi Đình, sau đó bắt cóc Lôi Sâm định giết bé.
“Ừ.” Lôi Đình lắp đạn xong, giắt súng vào hông.
“Vậy anh cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Tiểu Sâm cùng Tiểu Vũ cẩn thận.” Lục Bân biết rõ điều nhị thiếu gia không yên lòng nhất là con trai, vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ này.
Đi ra khỏi phòng, sát ý tràn ngập trên mặt Lôi Đình nhanh chóng thay thế bằng sự dịu dàng vui vẻ. Anh đứng ở cửa phòng ăn nhìn hai đứa trẻ, vài phút sau thì nhanh chóng rời đi.
Lục Bân vốn cho rằng chăm sóc Lôi Sâm cùng Hàn Trác Vũ là một nhiệm vụ rất gian khổ, nhưng anh nhanh chóng nhận ra mình nghĩ nhầm rồi. Lôi Sâm không ngồi ngơ ngẩn, hay yên lặng nghịch ngón tay rồi chơi cửu liên hoàn như trước đây, khi đó bé không có ngũ giác, không biết đói khát, không biết nóng lạnh, chẳng khác gì một con rối được chế tạo rất cẩn thận.
Không phải lúc nào bé cũng bám theo bên thiếu niên. Lúc thiếu niên làm bài tập liền vứt ipad cho bé, ipad lúc nào cũng bật một phần mềm có con chó điện tử mập mạp tên là 9527, nó sẽ nói chuyện với bé, kể chuyện cho bé nghe, dạy bé viết chữ. Lục Bân đã tìm trên mạng hồi lâu mà không thể nào tìm được tên của phần mềm giáo dục trẻ này, cảm thấy mình đúng là thiếu kiến thức.
Đến chiều, thiếu niên vứt cho bé một quyển vở bài tập, 1+1=2, 2+2=4, 4+4=8… Đứa trẻ nho nhỏ ngay cả bút cầm cũng không vững vậy mà đã làm toán rất nhanh.
Lục Bân giờ mới phát hiện ra, hóa ra tiểu thiếu gia không ngốc chút nào, ngược lại, bé thông minh vô cùng! Lại nghĩ tới Hàn Trác Vũ, Lục Bân không thể không thừa nhận người ta nói rất nhiều trẻ em tự kỷ có trí thông minh cao là đúng.
Cơm trưa ăn cũng rất nhẹ nhàng, ăn đủ chay mặn, dinh dưỡng đầy đủ. Đúng 12h15, hai đứa trẻ ôm nhau ngủ trưa, buổi chiều dậy thì xem phim hoạt hình. Buổi tối lúc tắm, Lục Bân căn bản không thể chen tay vào, há hốc mồm nhìn thiếu niên thành thạo cởi quần áo cho tiểu thiếu gia, ôm tiểu thiếu gia tắm gội, động tác giống hệt nhị thiếu gia.
7h30’, thiếu niên lại bắt đầu làm bài tập, tiểu thiếu gia ngồi khoanh chân bên chân cậu, tập trung vẽ vẽ viết viết gì đó vào mấy quyển truyện. 9h30’ lại lấy ipad ra nghe kể chuyện phiêu lưu, sau đó đầu tựa đầu ngủ.
Lục Bân nhẹ nhàng đóng cửa phòng cho hai người, tâm trạng phức tạp vô cùng. Nếu không phải tiểu thiếu gia từ lúc sinh ra đến giờ chưa nói một chữ nào, anh sẽ cho rằng tiểu thiếu gia đã khôi phục bình thường. Nếu nhị thiếu gia ở nhà, nhìn thấy tiểu thiếu gia như vậy nhất định sẽ rất vui đúng không? Phải chăng một ngày nào đó, bé sẽ gọi nhị thiếu gia một tiếng ‘bố’ chăng? Theo xu thế hiện nay, suy nghĩ này không xa vời chút nào.
Lục Bân ra sức tưởng tượng tương lai, sau đó mới cố nhét thân hình 183cm của mình vào giường trẻ em của tiểu thiếu gia, mơ mơ màng màng ngủ. Hai giờ đêm, tiếng mở cửa nho nhỏ khiến anh nhanh chóng tỉnh táo.
“Nhị thiếu gia, sao rồi?” Anh thu hồi đề phòng trên mặt, thấp giọng hỏi.
“Xong rồi.” Lôi Đình cởi áo.
“Hai đứa bé hôm nay ngoan lắm, tiểu thiếu gia đã bắt đầu học bài rồi, đây là vở bài tập của bé…” Lục Bân lấy một quyển vở ra, biểu cảm rất hưng phấn.
Bìa vở in ảnh trường Nhất trung, có lẽ là vở của Hàn Trác Vũ. Lôi Đình mở ra xem, khóe miệng không kìm được cong lên. Đây là chữ của con trai sao? Xấu thật! Nếu có thể bẳng một nửa của Tiểu Vũ thì tốt biết bao! Đến lúc học chữ xong, không chừng một ngày nào đó có thể đưa bé đến trường học bình thường, đây là việc mà trước đây Lôi Đình không dám nghĩ tới.
“Đinh ~ Nhận được 20 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
Thông báo của hệ thống đánh thức thiếu niên, cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ phòng khách, chú Lôi về rồi.
“Nhị thiếu gia, tôi về đây, giường tiểu thiếu gia nhỏ quá, tôi nằm không vừa.” Lục Bân xoa xoa bả vai nhức mỏi.
“Ừ, hôm nay cậu vất vả rồi.” Lôi Đình đưa sĩ quan phụ tá tới cửa, quay người đi đến phòng ngủ của thiếu niên.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Hàn Trác Vũ theo phản xạ nhắm hai mắt lại, vùi đầu vào cổ bé con. Tiếng bước chân trầm ổn dần dần tới gần, một mùi đàn ông xen lẫn mùi thuốc súng lan tỏa, hô hấp đều đặn của người đàn ông khiến thiếu niên cảm thấy rất an tâm, sau đó, một bàn tay to xoa nhẹ đầu cậu, ngón tay thon dài mang theo kén mỏng xuyên giữa những sợi tóc, ấm áp vô cùng…
Người đàn ông ngồi ở mép giường hồi lâu, cuối cùng nhẹ chân nhẹ tay rời đi.
Lôi Đình nhanh chóng tắm rửa, ra sân thượng hút thuốc. Dập tắt điếu thuốc, anh lấy súng ra, dùng mảnh vải cẩn thận lau, trong mắt vẫn còn chút sát khí. Băng đạn đã hết sạch, bảy viên đạn găm vào tất cả những chỗ yếu hại của gã hói đầu, kết thúc cuộc chiến báo thù này. Từ nay về sau, không người nào có thể tùy ý tổn thương con anh.
Bỏ khẩu súng vào ngăn kéo, khóa lại, giờ Lôi Đình mới nhận ra dạ dày mình đang nhức nhối. Trước kia vì chấp hành nhiệm vụ, anh mắc bệnh viêm dạ dày mãn tính, hôm nay cả ngày không ăn gì, mỗi cử động lại khiến dạ dày đau nhức. Trong nhà không có thuốc dạ dày, đành cố chịu vậy.
Nhíu nhíu mày, Lôi Đình móc một điếu thuốc ra, định dùng nicotin để thôi miên mình. Tuy vậy, não anh đang vô thức phát ra tín hiệu xin giúp đỡ.
Tiếng tít tít tít vang lên khiến Hàn Trác Vũ không ngủ được, 9527 cũng bị đánh thức.
“Bé con đang ngủ rất say, hẳn là Đại Chính cần giúp đỡ, kí chủ mau đi xem đi, đừng để anh ta ồn ào ảnh hưởng đến hệ thống nữa!” 9527 lầm bầm.
Hàn Trác Vũ do dự hồi lâu mới nhẹ nhàng dịch tay bé con ra, đi ra phòng khách xem.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lôi Đình nhanh chóng dập tắt điếu thuốc, buông tay đang xoa bụng, quay đầu nhìn lại.

Sep 24, 2017

[LPHT] Chương 30

Chương 30

Lôi Sâm ngồi rất ngoan, chẳng qua lúc tay thiếu niên chạm vào cổ thì khẽ run lên, nhưng cũng không phản kháng. Tắm rửa sấy khô tóc xong đã là 7h30’, thiếu niên trở lại phòng mình, làm bài tập hè.
Lôi Sâm lập tức đuổi theo, đứng cạnh bàn học mở to mắt nhìn cậu.
“Tiểu Sâm ra ngoài đi, bố kể chuyện cho con nghe, để anh còn học bài.” Lôi Đình định dắt con trai ra ngoài lại bị bé tránh, chỉ đành cúi người bế bé lên.
Lôi Sâm vội vàng nắm chặt ống quần anh trai, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, viết bốn chữ to – Chết cũng không đi!
“Tít tít tít…”
Hệ thống cứ nhắc nhở mãi khiến thiếu niên có chút đau đầu, không thể không cúi người ôm bé con vào trong lòng.
“Đinh ~ Nhận được 10 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Sâm!”
Lôi Đình thấy con trai rất ngoan, không lộn xộn quấy rầy thiếu niên, lắc đầu bật cười rồi nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng.
Lôi Sâm tò mò nhìn anh trai viết từng dòng chữ thẳng hàng trên giấy, vài phút sau lại chủ động tụt xuống, chạy về phòng mình lấy một đống truyện sang.
Lôi Đình cho rằng con trai lại quấn lấy Hàn Trác Vũ đòi kể chuyện, vội vàng đi theo ngăn cản, chỉ thấy thiếu niên xoa xoa đầu con, đưa cho bé một chiếc bút bi. Lôi Sâm mỹ mãn tiếp nhận, ngồi khoanh chân trên thảm, mở quyển truyện ra, bắt chước thiếu niên viết viết vẽ vẽ. Hai người hoàn toàn không trao đổi bằng ngôn ngữ, nhưng lại có thể hiểu nhau, ăn ý vô cùng.
Lôi Đình mỉm cười nhìn chốc lát mới lưu luyến ra khỏi phòng.
“Đinh ~ Nhận được 10 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
Hàn Trác Vũ nhìn về phía cánh cửa đã được đóng lại cẩn thận, mắt lộ ra nghi hoặc, ‘9527, vì sao giá trị cảm ơn của chú Lôi và Lôi Sâm lại nhiều như vậy?” Lần nào cũng ít nhất là 10 điểm, cậu nhớ trước kia mình cứu đứa bé rơi xuống nước cũng chỉ nhận được 30 điểm giá trị cảm ơn từ đối phương.
“Giá trị cảm ơn của mỗi người một khác. Cứu người trong lúc nguy nan, thông thường đều có thể nhận được 30 điểm giá trị cảm ơn, nhưng có những người đã ở trong trạng thái tuyệt vọng một thời gian dài, bỗng nhiên được người kéo ra khỏi vực sâu, vậy lòng cảm kích của người đó sẽ vượt xa người thường. Nếu người đó vốn là người thiện lương chính trực, vậy giá trị cảm ơn lại càng nhiều. Anh em nhà họ Thạch, Thiệu Dật Thần, bố con Đại Chính Tiểu Chính đều là người như vậy. Nhưng giờ chẳng mấy người được như thế đâu!” 9527 lắc đầu cảm thán.
Hàn Trác Vũ yên lặng không nói gì.
“Ai ~ Quả nhiên là hậu đại của đồng chí Lôi Phong, chính năng lượng lúc nào cũng dồi dào! Nói cho kí chủ biết một tin vui này, tôi sắp lên cấp hai rồi! Còn có, Thiệu Dật Thần đã trả tiền rồi, còn gửi dư 2000 đồng thay tiền lãi nữa đấy.” 9527 vui sướng nói.
Hàn Trác Vũ chỉ chú ý câu đầu tiên, “Ai là hậu đại của Lôi Phong?”
“Đại Chính Tiểu Chính đó thôi! Cậu không thấy mấy người đó đều họ Lôi à?” 9527 trả lời một cách đương nhiên.
Họ hàng của người trái đất không tính theo kiểu đó! Hàn Trác Vũ không buồn giải thích, chỉ có thể coi như không nghe thấy. Cậu biết không phải 9527 không biết, nó chỉ là tính trẻ con, những việc mình đã nhận định thì kiểu gì cũng đúng, dù người khác bảo sai nó cũng không tin.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã 9h30’ rồi, Lôi Đình nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, vẫy vẫy tay với con trai đang dụi mắt cạnh chân thiếu niên, ra hiệu bảo bé về phòng ngủ.
Lôi Sâm nhanh chóng chui vào trong lòng thiếu niên, trong mắt lộ ra không muốn xa cậu.
Hàn Trác Vũ không thể không buông bút, ôm bé con nghịch ngợm lên giường.
Bé con nghịch ngợm chỉ đống truyện trên thảm.
Lôi Đình đi tới nhặt, nhìn thấy trang sách đã bị vẽ lung tung, khóe miệng giật giật.
“Hôm nay muốn nghe chuyện gì? Vẫn siêu nhân à?” Anh ngồi xuống mép giường, thấp giọng hỏi.
Lôi Sâm giật lấy quyển truyện, đưa cho anh trai, sau đó nhìn chằm chằm bố, ra hiệu bảo bố ra chỗ khác.
Bị xua đuổi nhiều cũng thành quen, Lôi Đình cười cười, rời khỏi phòng, đứng nép sau cánh cửa quan sát hai đứa nhỏ.
“Tít tít tít…” Thông báo yếu ớt lại một lần nữa vang lên.
“Kí chủ, kể chuyện cho bé nghe đi, có lẽ bé mắc chứng mất ngủ, không có người ở bên thì không dám ngủ.” 9527 hết sức đồng tình với bé con số khổ này.
Hàn Trác Vũ mặt không biểu tình trừng mắt nhìn quyển truyện màu sắc rực rỡ như đang nhìn một đống quái vật. Dùng giọng truyền cảm để kể lại câu chuyện ngây thơ vô cùng kia như mẹ vẫn làm, cậu không thể nào làm được! Làm sao bây giờ?
Lôi Đình lắc đầu cười thầm, đang định đi vào giúp thiếu niên, chợt thấy cậu đặt quyển truyện sang một bên, lấy Ipad ra, đầu ngón tay trắng nõn trượt trên màn hình.
“Tôi không làm được, cậu làm đi.” Hàn Trác Vũ ra lệnh trong đầu.
“Tôi, tôi cũng không biết kể!” 9527 rất đau thương nói.
“Tìm trên mạng ấy!”
“Được rồi, cậu chờ một lát.”
Vài phút sau, màn hình bỗng sáng lên, một khu rừng cùng dòng suối nhỏ xuất hiện, bên dòng suối nhỏ có hai đứa trẻ một lớn một nhỏ, đây đúng là hình chibi của Hàn Trác Vũ cùng Lôi Sâm, nhìn giống hệt người thật.
Mắt Lôi Sâm mở to, sáng rực. Ngay cả Hàn Trác Vũ cũng có chút kinh ngạc.
Đúng lúc này, giọng điện tử non nớt của 9527 vang lên, “Ngày xửa ngày xưa có hai anh em, anh trai tên là Tiểu Ngư, em trai tên là Tiểu Chính, hai người sống ở ven rừng, ở chỗ sâu nhất trong khu rừng ấy có một con rồng…”
Câu chuyện cứ thế tiếp diễn, hai nhân vật hoạt hình trải qua biết bao cuộc phiêu lưu. Bọn họ phải giẫm trên lưng cá sấu để qua sông, trèo lên đỉnh núi tìm chìa khóa, vượt qua bẫy của người rừng, vào trong hang tìm tấm bản đồ… Sau khi tập hợp đủ toàn bộ đạo cụ mới có thể mở tòa thành của rồng để lấy được vàng.
Câu chuyện chẳng những truyền cảm, còn phải tự mình động não ra tay đánh bại cá sấu, người rừng, rồi cả rồng nữa, thú vị vô cùng. Lôi Sâm còn không dám chớp mắt, tay nhỏ chọc chọc hai nhân vật chibi trên bàn mình, con ngươi tối tăm u ám ngày thường như được rót thêm sức sống, tràn ngập cảm xúc, có sợ hãi thán phục, có vui mừng, có khẩn trương…
Tự mình dựng một câu chuyện có thể khiến người mắc bệnh tự kỷ chìm đắm như vậy, 9527 hiển nhiên rất thành công.
Lôi Đình lẳng lặng nhìn con trai hoạt bát như vậy, gần như quên thời gian. Chờ đến khi anh tỉnh táo lại, hai đứa nhỏ đã chơi đến mệt, đầu tựa đầu ngủ say. Cố kìm nén cơn xúc động trong lòng, anh lặng yên đi tới, đứng bên giường nhìn hồi lâu, sau đó cúi người vuốt mái tóc mềm mại của con.
Cảm giác được có người tới gần, Hàn Trác Vũ đột nhiên mở to mắt, tỉnh táo vô cùng.
Lôi Đình dừng động tác lại, âm thầm tán thưởng tính cảnh giác của thiếu niên.
Thấy rõ người tới, Hàn Trác Vũ xóa bỏ phòng bị dưới đáy mắt, ngại ngùng mím môi.
Lôi Đình mỉm cười với cậu, tiếp tục xoa đầu con, thấp giọng nói câu “Ngủ đi” mới nhẹ nhàng rời đi.
“Đinh ~ Nhận được 10 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!”
Chú Lôi đúng là một người bố tốt. Hàn Trác Vũ mặt không biểu tình ngẩn người, sau đó mơ mơ màng màng thiếp đi.
Lôi Đình cứ cách nửa giờ lại lặng lẽ qua xem một lần, phát hiện con trai không bừng tỉnh giữa giấc, vậy mới yên tâm về phòng nghỉ ngơi.
Hôm sau, Hàn Trác Vũ như thường lệ thức dậy lúc 5h30’. Cậu khẽ động, Lôi Sâm trong lòng cũng tỉnh, mơ màng dụi mắt. Tối hôm qua ngủ rất ngon, hai gò má tái nhợt của bé ửng hồng, gương mặt tròn tròn cùng đôi mắt vừa đen vừa to, trên người chỗ nào cũng mềm mềm, chẳng giống người bố lạnh lùng uy nghiêm của mình chút nào.
Hàn Trác Vũ nhịn không được xoa đầu bé con, đứng lên rửa mặt.
Lôi Sâm bị cậu xoa đầu mất đà, lăn một vòng trên giường mới đứng dậy, nhắm mắt đuổi theo.
Ở phòng bên cạnh, Lôi Đình đã sớm lấy được thời gian biểu của thiếu niên, 10 phút trước đã rời giường, thay đồ thể dục. Cửa phòng thiếu niên khép hờ, anh nhẹ nhàng đẩy ra, đi về phía phòng tắm đang có tiếng nước chảy.
Hai đứa nhỏ đang đánh răng, nghe thấy tiếng bước chân thì cùng nhau quay đầu, miệng dính một vòng bọt trắng, hai khuôn mặt xinh đẹp ngang nhau không chút biểu cảm, nhìn buồn cười vô cùng.
Lôi Đình nhịn không được cười nhẹ.
“Rửa mặt xong thì thay bộ này, chúng ta cùng đi tập thể dục.” Thu lại nụ cười, anh giơ hai bộ đồ trong tay lên, uy nghiêm hạ lệnh.
Hai đứa nhỏ không nói gì, quay đầu tiếp tục nhìn gương đánh răng, sau đó xúc miệng sạch sẽ.
Lôi Đình hai tay khoanh trước ngực, mỉm cười nhìn. Anh phát hiện, càng ngày anh càng thích nhìn hai đứa trẻ ở cạnh nhau, bầu không khí ấm áp giữa hai người khiến anh cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Rửa mặt xong, hai đứa nhỏ nhanh chóng thay quần áo, tuy trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt sáng rực đã bán rẻ tâm trạng hân hoan của cả hai.
“Nhiệm vụ hôm nay là chạy một vòng quanh thao trường, làm được không?” Vừa ra khỏi nhà, Lôi Đình liền nhìn chằm chằm Hàn Trác Vũ, lớn tiếng hỏi. Hỏi con trai cũng chỉ vô dụng thôi, bé chẳng bao giờ đáp lại anh.
Khí chất uy nghiêm ập tới, mặt Hàn Trác Vũ trắng bệch, bất giác gật đầu.
Bé con cũng vội vàng gật đầu theo.
“Tốt lắm, xuất phát!” Lôi Đình mỉm cười liếc hai người, dẫn đầu chạy phía trước.
Trong khu nhà quân đội có thao trường, chạy một vòng vừa đúng 400m, đối với Hàn Trác Vũ cùng Lôi Đình thì chỉ coi là khởi động, nhưng đối với Lôi Sâm bốn tuổi, gần năm tuổi thì lại là nhiệm vụ vô cùng gian khổ. Bé theo sát sau lưng anh trai, mệt đến sắp không thở được cũng không muốn dừng lại. Mồ hôi tuôn ra như suối, tóc dính sát vào mặt, hai má đỏ hồng khỏe mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập kiên cường.
Lôi Đình cùng Hàn Trác Vũ chạy chậm lại, ánh mắt nhìn thẳng, nhưng thỉnh thoảng lại liếc bé con phía sau. Không biết từ lúc nào, hai người lần lượt chạy đến hai bên trái phải bé con, dắt tay bé cùng chạy. Đám binh lính rèn luyện buổi sáng chạy qua cứ liếc nhìn mãi.
Chạy đến hết sức, nhìn con trai ngồi bệt xuống đất, Lôi Đình quát lớn, “Không được ngừng, tiếp tục chạy!”
Lôi Sâm không thèm để ý tới anh, ngồi trên bãi cỏ ven đường, há mồm thở dốc.
“Dậy.” Hàn Trác Vũ dùng chân đá đá mông bé con, sau đó không quay đầu lại mà cứ thế chạy tiếp.
Lôi Sâm lập tức đứng lên, vội vàng đuổi theo.
Lôi Đình trừng con trai, sau đó lắc đầu bật cười. Con trai mà, nghịch một chút cũng đúng thôi! Anh tự an ủi mình như vậy.
Chạy xong 400m, Hàn Trác Vũ lại đứng tại chỗ giãn cơ. Lôi Sâm học theo, nhưng chân bé ngắn quá, đứng không vững, nghiêng ngả một hồi. Lôi Đình sợ thiếu niên sẽ qua đỡ, lại kinh ngạc phát hiện thiếu niên cũng có cách giáo dục giống anh, tuyệt không giúp con lúc không cần thiết.
Bé con ngã sấp xuống, nước mắt lưng tròng làm nũng, nhưng thấy bố với anh trai nhẫn tâm như nhau, liền không lãng phí biểu cảm, nghiêng ngả đứng dậy tiếp tục giãn cơ, khuôn mặt nhỏ nhắn kiên cường vô cùng.
Cuối cùng cũng ra dáng con nhà lính. Lôi Đình âm thầm gật đầu, thấy đã đến giờ liền phất tay, “Được rồi, về ăn sáng thôi.”
Lục Bân có chìa khóa nhà, sớm đã làm xong bữa sáng nóng hổi, thấy ba người đẩy cửa vào thì kinh ngạc mở to hai mắt. Chỉ thấy hai người lớn thì chỉnh tề sạch sẽ, đứa nhỏ cả người lấm bẩn, trên mặt còn vài vết bùn, đỉnh đầu còn mấy nhúm cỏ, nhìn như vừa bị bắt nạt. Nhưng nhìn kỹ lại nhận ra, hai gò má ửng hồng, nhìn khỏe mạnh hơn hẳn lúc trước.
Đúng là một tổ hợp vừa kỳ lạ lại vừa hòa hợp! Lục Bân âm thầm cảm thán trong lòng.