Feb 25, 2017

[LK] Chương 25.2

Chương 25.2
Viêm Thuấn.
Cả cung điện bị bao phủ trong bầu không khí u ám tuyệt vọng, thời gian này, Trịnh Duẫn Hạo nóng nảy vô cùng, vì không tìm được Kim Tại Trung mà hàng đêm, hắn gần như không thể nào yên tâm ngủ. Cung nhân cũng cẩn thận gấp đôi ngày thường, sợ bị Trịnh Duẫn Hạo giận chó đánh mèo. Việc Hoàng phi biến mất từ đầu đã bị phong tỏa, nhưng không biết có thể giấu diếm đến bao giờ. Phác Hữu Thiên nhận lệnh đi điều tra, nhưng lại chỉ phát hiện ít cổ phấn Nam Cương ở nơi tìm thấy Thẩm Xương Mân.
Gã đoán Kim Tại Trung có lẽ đã rời khỏi Viêm Thuấn, bị mang đến Nam Cương, nhưng đến cùng là vì sao? Nam Cương xưa nay không có mâu thuẫn gì với Viêm Thuấn, quan hệ rất hòa bình, nếu bắt cóc Hoàng phi tất sẽ gây chiến tranh. Chẳng lẽ, Nam Cương muốn nhân việc này uy hiếp Viêm Thuấn sao? Dù sao việc Kim Tại Trung là Hoàng phi mệnh định của Viêm Thuấn đã chiêu cáo thiên hạ, Viêm Thuấn chắc chắn sẽ không để cậu chịu chút tổn thương nào. Nếu Nam Cương lấy Kim Tại Trung làm con tin, tất có thể ngăn cản Viêm Thuấn.
Lần này, Nam Cương muốn xâm lược Viêm Thuấn sao?
Phác Hữu Thiên trong lòng nghi ngờ, nhưng vẫn quyết định lén đi Nam Cương một chuyến rồi tính tiếp. Nhưng còn chưa kịp nói cho Trịnh Duẫn Hạo biết gã định đi Nam Cương, gã lại nhận được tin Thẩm Xương Mân đã tỉnh. Theo Trịnh Duẫn Hạo cùng nhau vào Thẩm phủ, Thẩm Xương Mân đang được Thẩm lão phu nhân săn sóc đút dược cho. Mê man một tháng, Thẩm Xương Mân gầy gò hơn hẳn, mắt cũng mờ mịt không có tiêu cự. Trịnh Duẫn Hạo đến gần, lại không khiến Thẩm Xương Mân phát hiện ra.
“Bệ Hạ…” Thẩm lão phu nhân nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo, nước mắt bỗng nhiên tuôn như mưa.
“Xương Mân?” Phác Hữu Thiên thăm dò gọi một tiếng, quơ quơ tay trước mặt y, “Xương Mân?”
Thẩm Xương Mân cười nhẹ: “Vừa nồi ngự y nói ta bị đập vào đầu, vậy nên mắt không nhìn thấy gì nữa. Không biết là tạm thời hay vĩnh viễn…” Y cầm chặt tay Thẩm lão phu nhân đang khẽ run lên, “Mẫu thân, ngươi ra ngoài trước đi. Ta có việc nói với Bệ hạ.” Thẩm lão phu nhân gật đầu, liên tục vỗ tay Xương Mân mới rời đi.
Trịnh Duẫn Hạo nhíu mày, bước lên trước đè lại bả vai Thẩm Xương Mân.
“Hoàng phi đang ở Nam Cương.”
Không đợi Trịnh Duẫn Hạo nói cái gì, Thẩm Xương Mân đã mở lời trước, “Ngày ấy mấy người quyết đấu với ta không tầm thường chút nào, e là chỉ có thị vệ trong cung điện Nam Cương mới xuất sắc như vậy, ta còn ngửi được mùi cổ phấn, hẳn Bệ Hạ cũng đã tra được.”
“Trẫm đã biết, ngày mai trẫm sẽ xuất phát đi Nam Cương tìm Tại Trung.”
Phác Hữu Thiên chợt nói: “Thỉnh Bệ hạ ở lại trong cung, Bệ hạ là Thiên Đế Viêm Thuấn.”
“Nếu không có Tại Trung, Viêm Thuấn không phải cũng tất vong sao? Hữu Thiên, Tại Trung là Hoàng phi mệnh định của Viêm Thuấn, nếu hắn có vấn đề gì xảy ra, trẫm cũng không làm Thiên Đế được nữa.” Trịnh Duẫn Hạo thở dài, giọng lại rất kiên định, “Trẫm nhất định phải đưa hắn về.” Nhưng lời này Thẩm Xương Mân nghe lại cảm thấy vạn phần trào phúng. Mệnh định? Ha ha, nếu y nói bí mật kia ra, vậy Tại Trung liệu có bị từ bỏ. Người Nam Cương sẽ đối xử với cậu như thế nào?
Thẩm Xương Mân cắn răng, không nói gì thêm.
“Xương Mân, lần này ngươi tiến cung, giả trang thành trẫm ở lại tẩm cung, cứ nói là nhiễm phong hàn.” Trịnh Duẫn Hạo bình tĩnh nói, thu lại tay đặt trên vai Thẩm Xương Mân, “Ngươi một mình mang Hoàng phi xuất cung vốn là tử tội, lần này giả trang thành trẫm coi như chuộc tội đi.”
“Bệ hạ, nếu Hoàng phi không phải mệnh định, người còn đi tìm hắn không?” Giọng Thẩm Xương Mân rất bình tĩnh, không có chút cảm xúc.
“Ngươi đang nói cái gì?” Trịnh Duẫn Hạo không vui, xoay người lại.
“Thần chỉ lấy ví dụ mà thôi, nếu Hoàng phi không phải mệnh định, chỉ là Kim Tại Trung thôi, Bệ hạ còn đi tìm hắn không?”
Trịnh Duẫn Hạo quay người lại nhìn y, ánh mắt lạnh lùng đến tột cùng: “Có phải hay không đâu có ảnh hưởng gì? Hắn vẫn là Hoàng phi của trẫm.”
“Thật sao, vậy Bệ hạ yêu hắn sao?”
“Thẩm Xương Mân…”
“Thần nhiều lời rồi, Bệ hạ, thần sẽ tiến cung thay thế Bệ hạ, xin Bệ hạ hãy mang Hoàng phi bình yên trở về Viêm Thuấn. Vì…” Thẩm Xương Mân ha ha cười nói, “Hắn là Hoàng phi mệnh định của Viêm Thuấn, không có hắn, Viêm Thuấn… Tất vong.”
Ánh nắng xen vào qua cửa sổ nửa mở, bụi bay vấn vương trong không khí, tựa như bí mật mãi không thấy ánh mặt trời sẽ dần hóa thành gió sương.
Trở lại trong cung, Trịnh Duẫn Hạo thông báo cho Thiên Hậu biết việc này. Thiên Hậu chợt rơi lệ, trong lòng nàng biết rõ, nếu đã gặp Tự Trần, như vậy Tại Trung đã biết tất cả. Theo lời Trịnh Duẫn Hạo, nàng nhận ra Thẩm Xương Mân không nói ra chân tướng. Cũng không biết nên may mắn hay sợ hãi, nàng nắm chặt tay Trịnh Duẫn Hạo, “Mẫu hậu cầu ngươi, dù thế nào cũng đừng buông tay Tại Trung. Dù đó là sai lầm... Cũng hãy tiếp tục sai lầm… Hạo nhi, đó là nợ mà mẫu hậu còn thiếu Liên Nhã…”
“Mẫu hậu!” Trịnh Duẫn Hạo hiển nhiên không hiểu rõ lời này, chỉ cho rằng Thiên Hậu lo lắng Tại Trung, “Ngươi yên tâm, nhi thần chắc chắn sẽ mang Tại Trung về. Thỉnh mẫu hậu yên tâm.”
“Một nghìn năm rồi, bí mật này ở trong lòng mẫu hậu hơn một nghìn năm rồi. Hạo nhi, nếu có một ngày, khắp thiên hạ đều muốn ngươi bỏ Tại Trung, ngươi cũng không được buông tay hắn…”
“Sẽ không, hắn là Hoàng phi mệnh định của nhi thần.”
Nghe câu này, Thiên Hậu cắn môi, cuối cùng không nói lên lời.
Tại Trung a Tại Trung, ngươi chắc hẳn đã biết. Ngươi còn muốn trở về sao? Ngươi còn có thể tha thứ cho sai lầm năm đó của mẫu hậu sao?
Trịnh Duẫn Hạo tất nhiên không biết hết mọi việc, cùng Phác Hữu Thiên mang theo vài tử sĩ, lên đường đi Nam Cương. Lúc hắn lên ngựa, lòng hắn đã quyết cả đời này chỉ có cậu. Dù là cả Viêm Thuấn cũng không thể nào ngăn cản được hắn.
Mà Nam Cương, đối với Phác Hữu Thiên mà nói, chứa đựng điều gì, chẳng ai biết được.
***
Nói là bảo vệ chẳng bằng giam lỏng, Kim Tại Trung bị Liên Dạ cấm túc trong tẩm cung. Từ ngày đó, ngay cả Sở Trinh cũng không thể tùy ý đến tìm cậu. Kim Tại Trung nhiều nhất cũng chỉ có thể đi dạo trong hoa uyển, Lam Chức cũng thở dài nói Liên Dạ bá đạo. Kim Tại Trung lắc đầu, quay sang nhìn ao, nơi đó trồng hoa sen mang từ Viêm Thuấn tới. Nhìn kỹ, nơi này thiết kế chẳng khác gì Liên vương phủ.
Liên Dạ muốn cho cậu một nơi dừng chân mới, lại không biêt, hoàn cảnh giống hệt này chỉ khiến cậu cảm thấy áp lực. Thỉnh thoảng, Liên Dạ cũng sẽ qua, nhưng Kim Tại Trung không nói chuyện nhiều với hắn như trước. Thân mật lúc trước trở thành lạnh nhạt hôm nay, khiến tim Liên Dạ như bị xé nhỏ. Nhưng Kim Tại Trung biết rõ, cậu không thể một lần nữa cho Liên Dạ chút hy vọng xa vời.
“Tại Trung!” Lúc Liên Dạ bước vào tẩm cung liền thấy Kim Tại Trung bị ly vỡ cắt một đường trên ngón tay. Hắn tiến lên ôm Kim Tại Trung vào trong lòng, “Lam Chức đâu?! Còn không mau tuyên ngự y!”
Lam Chức sợ hãi trước nộ khí của Liên Dạ. vội vàng chạy ra ngoài. Liên Dạ vẻ mặt kinh hoảng cầm lấy tay Kim Tại Trung, vội vàng sai cung nhân lấy thuốc trị thương, bôi lên trước cho Kim Tại Trung. Thuốc bôi chạm vào vết cắt có chút đau, Kim Tại Trung nhíu mày, Liên Dạ lại càng đau lòng, ôm cậu chặt hơn. Nhưng mũi Kim Tại Trung chua xót không phải vì đau, mà là cảm thấy cái ôm này trước đây thật sự khiến người phải lưu luyến, nhưng giờ đây khi nói rõ mọi chuyện, cậu lại chỉ cảm thấy sợ hãi.
Mãi đến khi ngự y băng bó vết thương cho Kim Tại Trung xong, Liên Dạ mới thoáng thả lỏng. Nhưng ngay sau đó, Liên Dạ một chưởng đánh ngã Lam Chức. Lam Chức là một nữ hài tử không biết võ công, lúc té trên mặt đất liền ho ra máu. Kim Tại Trung bối rối định đỡ, nhưng Liên Dạ một tay ôm chặt cậu, không để cho cậu động đậy. Lam Chức miễn cưỡng đứng dậy, quỳ trên mặt đất cầu khẩn: “Điện hạ tha mạng, Lam Chức không dám!”
“Nếu còn có chút sai lầm, ta chắc chắn sẽ mang ngươi ra bầm thây vạn đoạn!”
Hốc mắt Kim Tại Trung đỏ bừng, lạnh lùng nói: “Là bản thân ta không cẩn thận làm vỡ ly, tại sao ngươi lại đánh nàng?”
Liên Dạ hôm nay không còn là Liên Dạ dịu dàng ngày trước nữa rồi, Kim Tại Trung cảm giác như thể mình không quen hắn. Liên Dạ kinh ngạc, nhưng vẫn để Lam Chức các nàng lui ra ngoài, hắn buông Kim Tại Trung, giận dữ nói: “Hoàng cung Nam Cương này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.”
“Đúng vậy, ta trời sinh ngu dốt, không hiểu cái gọi là quyền lợi và âm mưu của các ngươi.” Kim Tại Trung quay đầu đi, “Ta đã làm phiền hà không chỉ một người, dù là thân hay là tâm, ta đều rất mệt mỏi. Ca ca biết rõ xuất thân của Tại Trung không sạch sẽ, là con của thân huynh muội, nếu Nam Cương vương biết chắc chắn sẽ không để ca ca lấy ta.” Nói đến đây, cậu không khỏi cảm thấy may mắn. Dù sao vương tử duy nhất muốn kết hôn với một nam tử, việc này đối với Nam Cương vương không phải việc dễ dàng tiếp nhận.
Nếu không phải Liên Dạ bảo vệ cậu rất cẩn thận, cậu chỉ sợ đã sớm chết trong tay tử sĩ của Nam Cương vương.
Mấy ngày nay bị cấm túc, Kim Tại Trung cũng đoán được phần nào nguyên do.
“Tại Trung, ta không cho phép ngươi nói bản thân mình như vậy.” Liên Dạ giữ lấy bờ vai cậu, ép cậu nhìn mình, “Phụ hoàng không thể làm gì ta, Tại Trung, hôn kỳ đã định ở ba ngày sau. Ngươi là trân bảo của ta, không ai có thể tổn thương ngươi.”
Liên Dạ như vậy, từng cơn phong ba đang dâng lên dưới đáy mắt hắn, tất cả đều khiến Kim Tại Trung không thể nào hiểu dược.
Im lặng hồi lâu, như thể cả ngàn năm đã trôi qua.
Kim Tại Trung nhìn thẳng vào mắt Liên Dạ, bỗng nhiên cười rộ lên, giọng khàn khàn ——
“Ngươi không phải là ca ca Liên Dạ của ta.”