Oct 27, 2016

[RLYJ10Y] Chapter 82

Chapter 82
Ăn cơm trưa xong, đoàn làm phim lại một lần nữa chuẩn bị. Hai diễn viên chính vì lo lắng cho cảnh chiều nay mà gần như không ăn được gì, tất cả mọi người đều ôm hi vọng sớm quay xong sớm được về nên cố gắng vô cùng. Kết quả số lần NG vẫn gia tăng, tuy vậy so với tình huống lúc trưa đã khá hơn nhiều.
Lúc này đây Kim Jaejoong không thể nhịn được nữa, kịch bản đã bị cậu bóp chặt đến nhàu nát rồi.
“Hai đứa đến cùng muốn thế nào hả! Anh chỉ muốn hai đứa hôn vài cái thôi mà, có cần phải khó xử như vậy không!” Kim Jaejoong vừa nói vừa cởi áo khoác, đẩy Shim Changmin ra, đè lên Park Yoochun, sau đó nói với Shim Changmin: “Nhìn cho rõ, hôn phải thế này. Đầu tiên từ đây…” Cậu nói xong liền đưa môi đến bên trán Park Yoochun, chậm rãi hôn xuống phía dưới, “Bắt đầu từ đây, sống mũi, chóp mũi, sau đó là miệng… Yoochun, em đừng có căng thẳng quá! Em đáp lại đi.”
Park Yoochun căn bản không dám đáp lời cậu, Jung Yunho đang đứng bên cạnh nhìn, gã đáp lại thế nào?
“Yunho hyung ở phía sau.” Thừa dịp Kim Jaejoong cúi xuống giả bộ hôn cổ gã, Park Yoochun ghé vào tai cậu hạ giọng nói, “Anh đứng lên trước đã.”
Ai ngờ Kim Jaejoong lườm gã một cái, cực nghiêm túc nói: “Giờ đang ở trường quay, em chuyên nghiệp một chút đi.”
Park Yoochun nghẹn họng ba giây. Jung Yunho đứng ngay đối diện gã, tuy nhìn ra anh đang ra sức kìm nén, nhưng Park Yoochun hiểu rất rõ con người này.
Trong lúc nguy cấp, Park Yoochun ngồi dậy, trực tiếp hôn lên miệng Kim Jaejoong.
Kim Jaejoong đang đắm chìm trong nhân vật Lee Yoon Hyun, Park Yoochun đột nhiên tập kích khiến cậu hoảng sợ vô cùng, theo bản năng ngửa ra sau.
Phó đạo diễn cùng người quay phim rất ăn ý đi ra ngoài, nhìn tình huống này có lẽ sẽ không tiếp tục quay ngay được. Cửa vừa đóng lại, bốn người đều bình tĩnh lại. Jung Yunho cũng không nhìn được nữa, bước lên trước vài bước, kéo băng ghế ngồi xuống bên giường, chỉ vào giường nói với Shim Changmin: “Đến, Changmin, em ngồi xuống đi.”
Shim Changmin chọn chỗ xa Kim Jaejoong nhất ngồi xuống. Bốn người mặt đối mặt, không ai nói gì, một lát sau, Jung Yunho mới mở miệng: “Cũng không phải việc gì quá to tát, cảnh này tuy anh chưa từng thử, nhưng chúng ta cùng phân tích kịch bản đi.”
Nhìn khắp thị trường điện ảnh quốc tế, phim đề tài đồng tính luyến ái không phải rất nhiều. Cảnh tình cảm mãnh liệt cũng có, nhưng không phải bộ phim nào cũng thể hiện thành công. Tình cảm giữa đàn ông với đàn ông dù sao cũng khác với nam nữ, dù là diễn viên có khả năng diễn xuất xuất sắc, một khi đối mặt với lĩnh vực mới lạ cũng vẫn không biết làm sao.
Shim Changmin và Park Yoochun cũng vậy, đều chưa từng có quan hệ với đàn ông, đừng nói là hôn, ngay cả sờ cũng cũng không biết sờ đâu.
Park Yoochun châm thuốc, chậm rãi hít một hơi: “Quay phim không có vấn đề, nhưng trình tự động tác phải sắp xếp cẩn thận, nếu đợi đến lúc quay mới tự phát huy đoán chừng ngày mai cũng không xong.”
“Vậy hai đứa nằm xuống suy nghĩ động tác đi.” Kim Jaejoong nhìn đồng hồ, “Nửa giờ có đủ không?”
Park Yoochun cùng Shim Changmin nhìn nhau, quyết định mặc kệ Kim Jaejoong.
Dù ở đâu, khi chỉ có người một nhà xung quanh, tế bào não của Kim Jaejoong dường như lúc nào cũng không đủ dùng. Một người chưa từng làm với đàn ông, vậy thiết kế động tác ra sao?
Jung Yunho cũng là diễn viên chuyên nghiệp, anh cũng nghĩ giống Park Yoochun: “Đúng vậy, trước thiết kế động tác đã, chạy thử kịch bản mấy lần là ổn thôi.” Nói xong liền mở kịch bản ra. Đoạn miêu tả cảnh nóng bỏng ở trong kịch bản cũng ngắn gọn giống các kịch bản khác, ngoài vài câu đối thoại ra chỉ có một câu: Tự phát huy.
Nếu là phim nam nữ bình thường, tự phát huy còn được, nhưng hiển nhiên biên kịch không quá để ý vấn đề này. Kim Jaejoong nhìn lại kịch bản, đột nhiên lấy bút gạch toàn bộ đối thoại đi.
Lông mày Shim Changmin nhíu chặt, vốn đã không biết phải diễn ra sao, hiện tại ngay cả lời kịch cũng mất thì biết làm gì: “Hyung, anh gạch cả đi vậy bọn em biết làm sao?”
“Chờ lát thiết kế động tác thì nghĩ lời thoại mới luôn.”
“Vậy cảnh đã quay xong lúc sáng thì sao?”
“Bỏ đi.”
Phim quay đến đây kỳ thật đã là nửa đoạn sau. Han Hee và Lee Yoon Hyun nổi tiếng nhờ một bộ phim, nhà mới của Han Hee đã lắp đặt thiết bị xong, buổi tối trước ngày dọn nhà, Lee Yoon Hyun muốn giữ cậu lại, trong lúc níu kéo mới có cảnh nóng này.
Kỳ thật theo góc độ kỹ thuật, quay cảnh giường chiếu là đơn giản nhất. Phần lớn diễn viên quay cảnh này chỉ cần một lần là qua. Hiện giờ đã tìm ra vấn đề, giải quyết nó hẳn không quá khó.
Kim Jaejoong mở đến trang trắng trong kịch bản, bò xuống giường, đứng một góc hồi tưởng lại cốt truyện.
Lúc ấy Han Hee đang đứng ở cửa phòng ngủ, Lee Yoon Hyun chắn ở đó, không cho cậu đi ra ngoài, hai người nói chuyện với nhau.
Kim Jaejoong nhập diễn rất nhanh, dù đối diện là không khí, cậu vẫn dễ dàng vào Han Hee, cố gắng bù đắp phần đối thoại bị cậu xóa bỏ.
Không có đối thoại, vậy không cách nào bắt đầu.
Kim Jaejoong nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại hình ảnh năm đó. Đầu năm 2006, cậu đứng ở cửa ký túc xá, một tay kéo vali, tay kia bị Jung Yunho giữ chặt.
“Jaejoong, cậu đừng tùy hứng như vậy. Chúng ta là một nhóm, cậu một mình chuyển ra ngoài sao được?” Jung Yunho nói.
Kim Jaejoong không dám nhìn cậu, quay đầu sang phía kia nhìn cánh cửa, ngẩn người. Những lời Jung Yunho nói bên tai, cậu một câu cũng không nghe vào, chỉ có tay kia vẫn đang nắm chặt lấy vali.
Jung Yunho giật lại hành lý của cậu, Kim Jaejoong lui ra phía sau, Jung Yunho liền thuận thế đóng cửa lại.
“Đừng ồn ào nữa, chúng ta ở cùng nhau vẫn rất tốt mà, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Kim Jaejoong tựa vào tường cạnh cửa, nước mắt không biết đã chảy ra từ bao giờ. Cậu nhìn Jung Yunho, cảm xúc có chút không khống chế được: “Vậy cậu đừng có để tớ lúc nào cũng nhìn thấy cậu nữa, ít nhất lúc tớ ngủ, cậu cũng đừng có xuất hiện trong giấc mơ của tớ.”
Có lẽ vì ký ức quá mức khắc sâu, mắt Kim Jaejoong đã hồng hồng, miệng hơi mở rồi lại khép, nghe không rõ cậu đang nói gì. Jung Yunho đột nhiên đi tới, đứng đối diện cậu, vươn tay cầm lấy tay cậu. Nội dung cảnh này anh vừa mới xem, đây là cảnh Han Hee phải chuyển đi.
Jung Yunho không cần chuẩn bị quá nhiều, anh vốn chính là Lee Yoon Hyun, hơi nước mờ mịt dưới đáy mắt Kim Jaejoong nhanh chóng khiến anh nhớ lại ngày đó.
Lòng của anh bối rối vô cùng, rồi lại càng thêm dùng sức nắm chặt cánh tay Kim Jaejoong, anh nhìn Kim Jaejoong, trong ánh mắt tràn ngập không nỡ cùng không cam lòng, “Vì sao cậu nhất định phải đi?”
Kim Jaejoong nghiêng đầu đi, không chịu nói lời nào.
“Ở lại đi, chúng ta vẫn sống như trước. Được không? Han Hee, cậu đừng đi.”
Kim Jaejoong hất tay anh, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Jung Yunho. Jung Yunho dứt khoát dùng cả hai tay ôm lấy cậu, sau đó gắng sức kéo cậu như đang bước vào trong cửa, nhấc chân lên xem như động tác đá cửa.
Shim Changmin rất ít khi thấy cảnh đạo diễn cùng diễn viên tập trung diễn thử, ngây người nhìn, Park Yoochun đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức lấy di động ra quay, bằng không lát diễn xong tụt cảm xúc quên hết lời kịch thì mệt lắm.
Kim Jaejoong đột nhiên dừng giãy dụa, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Jung Yunho: “Yun Hee, tớ không muốn nhìn cậu nữa. Tớ muốn cho mình một thời gian riêng tư để chậm rãi quên cậu đi. Nếu cậu sợ như vậy, không bằng cứ để tớ quên cậu, cậu cũng quên tớ luôn đi.” Cậu đẩy từng ngón tay Jung Yunho ra, một lần nữa kéo vali.
Từ nơi này tới cửa chỉ cách khoảng 2-3m, Jung Yunho nhìn Kim Jaejoong chậm rãi đi ra ngoài, có rất nhiều thứ đang kích thích cảm xúc của anh. Tình cảnh này rất giống năm đó, Jung Yunho đá tung hành lý cậu, không đợi Kim Jaejoong phản ứng lại liền kéo cậu ngồi xuống giường. Lần này ngã rất nặng, Shim Changmin sợ tới mức từ trên giường nhảy ra ngoài, sợ ảnh hưởng đến bọn họ; Park Yoochun bình tĩnh hơn hẳn, chậm rãi tựa vào tường tiếp tục quay.
Jung Yunho ôm lấy Kim Jaejoong, đè cậu dưới người, nụ hôn rơi xuống như mưa. Tâm trạng Kim Jaejoong phức tạp vô cùng, muốn trách lại không nỡ. Han Hee cũng giống cậu, lúc đầu rất do dự, chỉ là vì quá yêu người trước mắt, yêu đến vứt bỏ tất cả mọi nguyên tắc.
Từ chống cự đến thuận theo, chỉ bởi vì một nụ hôn nồng nhiệt mà ôm lấy cổ Jung Yunho. Kim Jaejoong đã quên mình đang là Han Hee, giờ phút này cậu như thể quay trở lại rất nhiều năm trước, buổi trưa hôm đó, Jung Yunho đau khổ năn nỉ cậu đừng đi, cuối cùng trong ký túc xá trống rỗng, giống như bây giờ, bọn họ ôm đối phương, cố gắng níu kéo hơi thở trên người đối phương.
Đàn ông quả nhiên khác với phụ nữ, không có người coi mình là phụ nữ, đàn ông là thợ săn trời sinh, trong lúc kích tình lúc nào cũng chủ động. Không có xấu hổ, không có ngại ngùng, hai người đều rất kịch liệt. Jung Yunho làm động tác xé quần áo trên người Kim Jaejoong, Kim Jaejoong cũng giả vờ xé quần áo.
“Đừng đi, cậu cho tớ chút thời gian, được không?”
Kim Jaejoong hận mình dễ mềm lòng, bởi vì không nỡ buông tay nhiều lần nên mới càng ngày càng lún sâu, cảm xúc tràn ngập trong cậu, cậu đau đớn nhắm mắt lại, rồi lại không thể không gật đầu.
Jung Yunho cúi đầu xuống, một lần nữa hôn cậu.
Park Yoochun đột nhiên quay máy quay sang Shim Changmin, quay lại cảnh cậu xem đến đoạn phấn khích mà nắm chặt tay. Shim Changmin nhận ra, giận tái mặt.
Kim Jaejoong đột nhiên quay mặt nhìn Park Yoochun: “Được chưa?”
Park Yoochun búng tay, lắc lắc điện thoại: “Perfect, sang đây mà xem.”
Lúc chiếu lại đoạn phim, cảm giác khác hẳn với xem ở hiện trường. Vừa rồi Shim Changmin và Park Yoochun toàn ôm tâm tình thưởng thức và cảm thán mà nhìn, nhưng giờ xem lại, chỉ cảm thấy buồn cười. Shim Changmin dù đã cố kìm nén, vẫn bất giác dùng ngón tay chọc chọc lưng Kim Jaejoong, “Hyung, giỏi lắm!”
Kim Jaejoong không thèm quay đầu trở lại, đá chân ra sau, Shim Changmin vội vàng nhảy ra tránh.
Jung Yunho lấy kịch bản ra, xem lại đoạn clip, điền từng câu lời thoại vào.

“Đối thoại vẫn cần phải sửa. Cậu chép một bản trước, sau đó tớ bảo biên kịch sửa.” Kim Jaejoong cầm lấy di động ra gọi cho biên kịch, xác nhận đối phương đang ở cần trường quay, vì vậy cầm kịch bản đã sửa xong đi ra ngoài.