Feb 13, 2015

[LK] Chương 2.2

Chương 2.2

“Tuy là nam nhi, nhưng lớn lên thực sự tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt này, giống hệt mẹ ngươi. Nếu Liên Nhã còn sống, hẳn sẽ rất vui vẻ.” Thiên Hậu vuốt tay Tại Trung, cười ôn nhu: “Khi ngươi vừa được sinh ra không lâu liền bị đưa đi nơi khác, đương nhiên không nhớ ra được mẹ ngươi.”
Tại Trung ngay cả mỏi lưng cũng không dám làm càn, tròng mắt đảo một vòng, không ngờ lại bị Thiên Hậu nhịn không được cười thành tiếng: “Mà ngay cả tính tình hiếu động cũng giống mẹ ngươi. Liên Khuynh à, nghe nói buổi sáng ngươi không khoẻ, bây giờ thoải mái hơn rồi chứ?”

“Cái đó… Có phải các người nhận nhầm người rồi không? Ta không phải Liên… Khuynh… Ta là Kim Tại Trung… Mà ta cũng không phải là Hoàng phi gì gì…” Cậu nói nhanh, ngôn ngữ cũng sắp loạn rồi.

“Kim Tại Trung?” Thiên Hậu dừng một chút, sau đó nói, “Đây là tên ngươi ở bên kia sao, nghe cũng thật êm tai, nếu như ngươi thích, sau này Mẫu hậu sẽ gọi ngươi là Tại Trung.” Những câu nàng nói đều là theo Tại Trung, sợ Tại Trung không vui. Thuận thế gật đầu, Tại Trung cảm thấy người phụ nữ trước mặt cũng không giống loại người như Thiên Đế, thậm chí có cảm giác thân ái, gần gũi. Thiên Hậu nhìn đôi mắt đỏ ửng cửa Tại Trung. “Sao thế? Hạo nhi hắn chọc ngươi?”

“Hả?”

“Còn không phải tên tiểu tử ngu ngốc Trịnh Duẫn Hạo kia sao.” Thiên Hậu thở dài, đau đầu: “Tính tình hắn giống Phụ hoàng, không biết thông cảm cho người khác, ngươi về sau phải vị tha với hắn, dù sao cũng đã thành thân. Yên tâm, nếu hắn khi dễ ngươi, còn có Mẫu hậu ở đây.”

Tại Trung vội lắc đầu: “Không phải, ta chính là nhớ nhà.”

“Đứa ngốc này, đây chính là nhà ngươi. Nếu đã là Hoàng phi rồi, hãy quên những chuyện trước kia. Mẫu hậu biết rõ ngươi mới từ nơi đó đến không quen, nhưng ngươi chính là người ở đây. Năm đó nếu không xảy ra biến, Liên Nhã cũng sẽ không đưa ngươi tới nơi đó, nháy mắt cũng đã hơn một nghìn năm rồi…”

Đây mới chính là lúc khiến Kim Tại Trung thổ huyết, cậu run rẩy hỏi: “Tuổi thọ con người không có lâu như vậy? Huống chi… ta… ta mới chỉ mười bảy tuổi…”

“Nơi sống khác biệt, thời gian khác biệt. Những chuyện này, về sau tự nhiên sẽ có người từ từ giải thích cho ngươi hiểu. Dân thường ngoài Hoàng thành không thể sống lâu như vậy, nhưng chỉ cần bước vào Hoàng thành giống như đến tiên tộc. Lẽ tự nhiên, ngươi vừa là người Liên tộc, khi ra đời lại thuộc tiên tộc.

“Chuyện đó… Ta còn muốn hỏi bà… Thiên Hậu… nhìn ra ta là nam sao?” Những lời này Tại Trung rón rén hỏi, cậu sợ mấy người ở đây cho là cậu cảm thấy thị lực của người ta có vấn đề thì thảm rồi.

“Vừa rồi còn khen ngươi tuấn tú ~ đấy là ngươi đang nói Mẫu hậu ta mắt mờ sao?” Thiên Hậu vỗ vỗ tay Tại Trung, an ủi: “Ta biết ngươi lo lắng chuyện gì, không thể sinh con cũng không sao, chỉ cần ngươi cùng Hạo nhi sống tốt là được. Ở Hoàng thất này nhiều Hoàng tử như vậy, các ngươi hợp ý đứa nào thì phong Thái tử là tốt rồi.”

“Nhiều nhiều nhiều… Cái gì?!” Ý là để cho hắn chém giết hài tử nhà người ta sao T T

“Yên tâm, Hạo nhi sẽ không nạp phi. Từ nghìn năm trước, khi ngươi vẫn còn trong tã lót, nó đã thề với Mẫu hậu về sau chỉ lấy một mình ngươi! Đây chính là duyên phận chọn trúng định mệnh.”

Thiên Hậu vốn là tới dỗ dành, an ủi Tại Trung, nhưng những lời nàng nói ra lại như quả bom oanh tạc tinh thần Tại Trung chia năm, xẻ bảy, khi Thiên Hậu đã rời đi rồi, cậu vẫn chưa hoàn hồn lại. Sống hơn một nghìn năm rồi, mình là loại quái vật gì đây ! ! Tuổi thọ người xưa cũng quá dài đi T T Còn tiên tộc với Liên tộc gì đấy, tộc cái khỉ gió gì T T Giờ cậu chỉ muốn về nhà thôi… Hồng Lăng thấy Tại Trung bộ dạng than thở, tiến lên an ủi: “Thiên Hậu đối với Hoàng phi thật tốt. Xem ra thời gian sau Người sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”  Dù sao, Thiên Đế lãnh huyết thế nào cũng vẫn tôn kính Mẫu hậu của mình.

“Ah… Đúng rồi, người tên Liên Nhã là ai?”

“Trưởng Công chúa là mẫu thân của Hoàng phi. Hoàng phi khi đó tuổi còn nhỏ, Người không nhớ được cũng phải. Nô tì lúc đó cũng còn nhỏ, chỉ biết là Thiên Hậu và Trưởng Công chúa kết bái chị em.” Hồng Lăng khẽ cười, thần sắc chứa đầy sự tịch mịch, “Trưởng Công chúa vì lần biến cố đó…” Nói đến đây, đột nhiên Hồng Lăng ngừng lại.

“Biến cố gì?”

“Chuyện này… Nô tỳ khi đó tuổi còn nhỏ, cũng không biết…”

Tại Trung chép miệng, xem xét nét mặt nàng cũng biết Hồng Lăng đang cố tình che giấu nhưng cũng không truy hỏi nữa, rầu rĩ ghé mặt bàn, “Thật nhàm chán a… Chẳng lẽ muốn ta cả ngày đều ngồi ở đây sao?”

“Nếu Hoàng phi cảm thấy nhàm chán, có thể ra ngoài đi dạo một chút.” Hồng Lăng nói

“Vậy cô có thể cho ta ít thuốc trị thương ngoài da tốt được không?”

Đình nghỉ mát.

Nam tử tuấn tú cầm quân cờ lên cao, sau đó nhìn Duẫn Hạo, toàn cục không cần so lại cũng biết thắng thua, Duẫn Hạo cũng cười nói lạnh nhạt: “Ngươi có tiến bộ rồi đó.”

“Chỉ sợ là Bệ hạ tâm sự nặng nề nên Xương Mân mới có cơ hội thắng a?” Quan Tư tế duy nhất trong Hoàng thành Thẩm Xương Mân từ tốn bưng trà lên uống một ngụm, “Cùng Hoàng phi ở chung như thế nào?”

“Sư phụ ngươi có thể tiên đoán từ ngàn năm trước đó chính là Hoàng phi duy nhất của Viêm Thuấn, vậy ngươi thế nào lại cho rằng trẫm cùng hắn không tốt?” Trịnh Duẫn Hạo nhìn kỹ nước đi ván cờ.

“Bệ Hạ, đây là nói nhảm.” Xương Mân bật cười lắc đầu, “Ngươi không muốn lấy hắn?”

Duẫn Hạo thản nhiên nói: “Cũng chỉ là cưới thêm một người có ria mép, cũng không quan trọng. Chỉ có điều trẫm không thích chuyện đã an bài, Xương Mân, nếu như ngươi ở vị trí trẫm, ngươi sẽ làm thế nào?” Hắn nhìn về phía người bạn đã chơi cùng từ thuở nhỏ.

“Ta sẽ lấy, cũng sẽ đối tốt với hắn.”

Duẫn Hạo nghe xong, cười mà không nói gì.

“Ta tin vào thiên văn, hắn đã là Thiên mệnh định của ngươi, tất nhiên sẽ có quan hệ. Bệ hạ, ngươi hỏi sai người rồi.” Xương Mân học thiên văn, làm quan Tư tế, đương nhiên tin vào những gì mình nhìn thấy trên bầu trời. “Bệ hạ còn nhớ không? Ngàn năm trước, lúc Liên Khuynh Hoàng phi mới sinh, ngươi liền cùng ta lén tới nhìn hắn. Khi đó bị Thiên Hậu phát hiện, ngươi còn chỉ vào đứa bé quấn tã tuyên bố muốn thành thân, cả đời chỉ duy nhất người đó.” Cái này, được gọi là thiên mệnh.

“Lời thuở nhỏ, hoá ra là thật.” Duẫn Hạo nhíu mày, hạ quân cờ, “Ngươi thua.”

Chỉ cần chừa một góc chết cho ta, ta liền có thể đánh bại toàn bộ quân của ngươi. Đây chính là thách thức của số mệnh mà con người có thể phạm vào.

Thẩm Xương Mân bất đắc dĩ nhún vai, tính tình Trịnh Duẫn Hạo từ nhỏ thế nào sao y có thể không biết, đặt chén trà xuống, Xương Mân buông một câu: “Sau này như thế nào, hôm nay ngươi sao có thể phán được.” Thu thập xong bàn cờ, y nhướn mày: “Lại ván nữa chứ?”

Nước chảy ngàn năm, hoa rơi vô tình.

Hồng Lăng không chỉ một lần cản trở hành vi của Tại Trung, nhưng việc Hoàng phi tôn kính tự mình chăm lo cho người hầu khiến các cung nữ hoảng hốt, Tại Trung còn cẩn thận bưng trà rót nước, suýt nữa còn muốn bôi thuốc cho các nàng. Trong phòng đều là các cung nữ buổi sáng bị đánh phạt, Tại Trung lại tự mình nhận lỗi, kinh hoảng khiến cả đám cung nữ muốn khấu đầu làm đại lễ. Hoàng phi quá thiện lương khiến các nàng e sợ, buổi sáng nay một kiểu, bây giờ lại thái độ khác.

“Hoàng phi, cũng không còn sớm nữa rồi.” Hồng Lăng ở bên cạnh nhắc nhở.

“Ta biết mà.” Tại Trung khom lưng cúi chào đối với các cung nữ đang ở trong phòng không biết thế nào, “Buổi sáng ta thật sự không phải cố ý đâu, ta không biết người đó sẽ gọi người đến đánh, cũng không biết các cô… các ngươi không phải đang đóng phim. Thật sự xin lỗi.” Toàn bộ phòng hít ngụm khí lạnh, trên thế giới này cũng chỉ có Thiên Hậu cùng vị Hoàng phi trước mặt dám xưng hô như vậy với Bệ hạ cao cao tại thượng. Rõ ràng… Người này…

Các cung nữ e dè nuốc nước bọt, nguyên một đám cứ ngơ ngơ nhìn Tại Trung.

“Sau này ta sẽ chú ý lời nói và hành động, thật sự xin lỗi.” Tại Trung thật sự cảm thấy có lỗi, suýt chút nữa vì một câu nói của mình mà hại các nàng mất mạng, còn bị đánh như vậy.

Một cung nữ do dự hồi lâu, mới e dè nói: “Hoàng phi thương cảm chúng thần như vậy, còn mang thuốc trị thương đến, phận nô tỳ chúng thần đã thụ sủng nhược kinh. Chỉ là chỗ này không sạch sẽ, gọn gàng, không hợp với thân phận Hoàng phi, kính xin Người trở về. Ân đức của Hoàng phi, chúng thần ghi nhớ trong lòng.”

“Ta.. ta đã biết, các cô… các ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ta đi trước vậy.” Tại Trung nhìn Hồng Lăng, sau đó cả hai đi ra ngoài.

Trong phòng an tĩnh một hồi, mấy cung nữ cầm dược trị thương, không khỏi kinh hô, đây là loại dược thượng đẳng, chỉ Bệ hạ, Thiên Hậu mới được dùng. Cả đám mừng rỡ nhìn cái lọ trên tay, rồi lại nhìn vết thương của mình, chỉ có cung nữ vừa lên tiếng lúc nãy, nhìn lọ dược hồi lâu, thần sắc vừa mừng lại vừa lo.

“Cái này… là dược Hoàng phi ban sao….” Hồi lâu, nàng thì thào tự nói: “Có lẽ, không giống như vậy…”

Cậu nhất định không hợp với từng người từng chỗ trong Hoàng thành này.

Cậu nhất định sẽ thay đổi một thứ gì đó.