Feb 28, 2017

[LK] Chương 27.1

Chương 27.1
Người của Liên Dạ tìm khắp mọi nơi, Trịnh Duẫn Hạo cùng Kim Tại Trung liên tục né tránh, hơn nữa còn chưa liên hệ được với Phác Hữu Thiên nên bị vây ở Nam Cương. Bạc trên người cũng chẳng còn thừa nhiều, Trịnh Duẫn Hạo không thể không mang theo Kim Tại Trung ẩn cư trong nhà thôn dân, ngụy trang thành huynh đệ lang thang đi kiếm sống. Nghĩ đến hắn đường đường là đế vương, phải làm những việc thế này, đây cũng là lần đầu tiên, trong lòng Kim Tại Trung không khỏi cảm động vô cùng, hắn vì cậu mới làm vậy. Nhưng nếu cậu nói ra chân tướng, liệu Trịnh Duẫn Hạo có hối hận vì đã tới cứu mình không?
Lòng cậu giờ rất loạn, nếu cậu không nói, cậu hẳn có thể theo Trịnh Duẫn Hạo về cung, cả đời an bình. Nhưng nếu không nói, vậy phải lừa Trịnh Duẫn Hạo cả đời sao?
Trịnh Duẫn Hạo có hận mình không?
Ngơ ngác nhìn hoa bỉ ngạn trong sân, Kim Tại Trung thất thần. Trịnh Duẫn Hạo giúp gia đình này lên núi lấy củi, thấy Tại Trung ngồi trong sân, khuôn mặt bần thần, không khỏi thở dài. Cậu dường như có tâm sự, nhưng Trịnh Duẫn Hạo không biết nên hỏi như thế nào. Lão nông dân chủ hộ này lên núi cùng Trịnh Duẫn Hạo, hắn thấy Kim Tại Trung, không khỏi tiếc hận nói: “Đệ đệ của ngươi tuấn tú thật, chỉ là, khổ thân hắn bệnh cả đời.”
Để ở lại đây, Kim Tại Trung khi đó không thể không giả bộ như bệnh nặng. May mắn thôn dân nhiệt tình, đồng ý để họ ở lại. Vì hai người không có hài tử, vậy nên coi họ như con mà chăm sóc. Thôn này cách hoàng thành Nam Cương rất xa, vậy nên đợi đến khi tin truy nã hai người họ truyền đến đây cũng phải mất một thời gian. Sáng sớm, Trịnh Duẫn Hạo đều theo thôn dân vào thành đổi lấy đồ ăn, thuận tiện để lại dấu hiệu cho Hữu Thiên, buổi tối liền trở về. Thường thường đều đi lúc Tại Trung còn chưa dậy, khi trở về Tại Trung đã ngủ rồi. Hôm nay rảnh rỗi không vào thành, Kim Tại Trung cũng ngồi yên trong viện, chờ hắn lên núi đốn củi.
“Duẫn Hạo.” Kim Tại Trung nhìn thấy hắn, thì thào đứng dậy.
Trịnh Duẫn Hạo buông củi, đi tới xoa đầu cậu, giả bộ làm huynh trưởng, nhưng lời nói lại dịu dàng, tràn ngập quan tâm: “Chờ một chút, Hữu Thiên thông minh như vậy, nhất định sẽ biết chúng ta ở đây. Mấy ngày nay ta vẫn để lại ký hiệu, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.” Những tử sĩ còn sống tất nhiên sẽ theo Hữu Thiên tìm bọn họ, chỉ mong họ đến nơi trước khi Liên Dạ tìm tới. “Nhất định phải trở về sao?” Kim Tại Trung bỗng nhiên cầm lấy ống tay áo Trịnh Duẫn Hạo, “Ta và ngươi ở đây, ngươi hằng ngày lên núi đốn củi, ta ở nhà làm đồ ăn cho ngươi. Chúng ta có thể trồng ít rau quả trong sân, ngươi còn có thể lên núi săn bắn, mang vào thành đổi lấy tiền, nếu có thể, chúng ta sẽ nhận nuôi một đứa bé…”
“Tại Trung!” Trịnh Duẫn Hạo cắt ngang cậu, “Ngươi là Hoàng phi Viêm Thuấn, trẫm là Thiên Đế Viêm Thuấn, sao có thể vứt bỏ con dân của mình như vậy?”
“Lúc nào cũng con dân với Viêm Thuấn!” Lui ra sau một bước, Kim Tại Trung bỗng nhiên che mặt, “Không thể suy nghĩ vì hai chúng ta một lần sao? Không thể vì ta… Ích kỉ một lần sao?”
“Nhưng ích kỉ sẽ khiến cho Viêm Thuấn diệt vong, Tại Trung, ngươi biết rõ như vậy sẽ phá vỡ hết thảy.” Trịnh Duẫn Hạo thở dài, “Hôm nay trẫm không phải vào thành, nếu ngươi muốn đi ra ngoài dạo, trẫm có thể đi cùng ngươi.” Trước mặt Kim Tại Trung, hắn vẫn tự xưng là ‘Trẫm’.
Kim Tại Trung lắc đầu: “Không cần, ta hơi mệt.” Đi chưa được mấy bước, cậu bỗng nhiên quay người hỏi, “Nếu một ngày ngươi phải từ bỏ ta như phụ hoàng ngươi đã từ bỏ mẫu thân ta, ngươi sẽ làm vậy sao?” Kim Tại Trung tất nhiên biết rõ Trịnh Duẫn Hạo cũng biết việc người phụ hoàng mình yêu là Liên Nhã, cậu hỏi như vậy chẳng vì lý do gì, chỉ vì muốn lòng yên bình một lát. Nhưng đáp án này, cậu vừa sợ lại vừa mong chờ.
“Vận mệnh của ngươi không giống mẹ ngươi, vậy nên trẫm sẽ không phải phụ hoàng.”
“Nhưng nếu giống nhau thì sao?”
“Không có nếu, trẫm vĩnh viễn không biết.” Trịnh Duẫn Hạo nhìn thẳng vào mắt Kim Tại Trung, thản nhiên nói.
Kim Tại Trung giật giật môi, cuối cùng mắt lấp lánh, cong khóe môi: “Chỉ mong vậy.”
Trời tối dần, Kim Tại Trung vào phòng giúp lão phụ nấu cơm và bện giỏ trúc. Trịnh Duẫn Hạo giúp họ chẻ củi xong, ngồi bên ngoài không vào nhà. Lão phụ là một nữ nhân rất dịu dàng, tuổi đã lớn rồi, nàng nhìn ngón tay thon thả của Tại Trung, cười hỏi: “Ca ca ngươi rất thương ngươi đúng không?”
“A?”
“Tay của ngươi kìa, nhìn là biết chưa làm việc nặng bao giờ. Nhưng nhìn tay ca ca ngươi xem, bên trên có rất nhiều vết chai. Mấy ngày qua, đều nhờ có hắn mà việc nông nhà chúng ta mới bớt vất vả, hắn là người có thể chịu khổ.” Lão phụ lắc đầu, cầm giỏ trúc trong tay Tại Trung, nói, “Tay ngươi đẹp như vậy, bện cái này xước tay mất.”
Kim Tại Trung mấp máy môi: “Mãi mới học được cách bện mà…” Trịnh Duẫn Hạo tuy là Thiên Đế, nhưng Kim Tại Trung cũng không ngờ tới hắn lại chăm chỉ như vậy. Có lẽ là vì trước kia từng ra chiến trường, vậy nên có vài phần khí thế của quân nhân. Bề ngoài lạnh lùng của hắn ngược lại hấp dẫn không ít thiếu nữ trong thôn, họ thường trốn ở trong sân, nhìn lén hắn. Nữ hài ở đây đều thích nam nhân khỏe mạnh, nam nhân thư sinh như Kim Tại Trung quả thật không có mị lực bằng Trịnh Duẫn Hạo. Hơn nữa cậu phải ra vẻ ốm yếu, lại càng không có thiếu nữ ngưỡng mộ.
“Ca ca ngươi rất quan tâm ngươi, nhưng hình như trong lòng ngươi đang có khúc mắc với hắn đúng không?” Buông giỏ trúc, lão phụ đứng dậy xem cháo đang nấu trong nồi, “Người a, trong lòng có gì thì nhất định phải nói ra, đừng có để người mình yêu đau lòng.”
“Bà bà…” Kim Tại Trung cũng đứng dậy.
“Được rồi, gọi ca ca ngươi vào ăn cơm đi.” Lão phụ không để Kim Tại Trung nói gì, dịu giọng nói, “Mau đi đi.”
Hoàng hôn đã buông xuống, Kim Tại Trung đi ra ngoài cửa gỗ là có thể thấy Trịnh Duẫn Hạo quay lưng về phía cậu, ngồi trên phiến đá. Một ngày làm việc vất vả, trên người hắn còn vương chút bụi đất. Tóc cũng không búi cao chỉnh tề như trước, mà chỉ buộc đơn giản như một thôn phu bình thường. Nhìn Trịnh Duẫn Hạo như vậy, mũi Kim Tại Trung đột nhiên chua xót, chân thật như vậy. Không khó gần như Thiên Đế, cũng không cần sợ hắn đang xem tấu chương nên không thể tiến lên ôm hắn.
Ngươi biết không?
Lúc ngươi đưa lưng về phía ta, ta lại thấy được tương lai mà ta chờ mong từ ngươi, nhưng đến tột cùng là tương lai như thế nào.
Phía chân trời chìm trong màu hổ phách, tay cậu từ phía sau ôm lấy eo Trịnh Duẫn Hạo. Trịnh Duẫn Hạo ngẩn người, sau đó cười cầm chặt tay cậu. Giữ nguyên tư thế này hồi lâu, Kim Tại Trung mới dịu giọng nói: “Bà bà nói vào ăn cơm được rồi.” Còn chưa kịp buông tay, đã bị Trịnh Duẫn Hạo giữ tay, quay lại hôn lên môi cậu. Kim Tại Trung nhắm mắt lại, cũng không đáp lại. Trịnh Duẫn Hạo cười kéo tay cậu đi vào nhà, lão đầu tử cùng lão phụ đã xếp bát đũa xong, ngồi đợi. Thấy hai người nắm tay nhau đi vào, lão đầu tử trêu: “Như đôi vợ chồng son vậy…”
Lão phụ đá hắn một cái: “Nói nhăng nói cuội gì vậy, người ta rõ ràng là hai huynh đệ mà. Vào đây, đêm nay làm gà, bồi bổ thân thể cho Tại Trung.” Nói xong múc một bát canh gà cho Tại Trung. Kim Tại Trung đỏ mặt cảm ơn, nhận lấy bát canh gà chậm rãi uống. Không ngon như trong cung, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất ấm lòng. Trịnh Duẫn Hạo cười nhẹ gắp rau cho cậu, cả bàn ăn, chỉ có canh gà là món mặn, còn lại đều là chay. Hai người tuy còn chưa quen, nhưng sơn hào hải vị trong cung chỉ sợ còn kém cơm rau dưa nơi đây.
Kim Tại Trung biết rõ gia đình này nghèo khó, uống một bát canh liền thôi. Gắp thịt gà vào trong bát của hai người, cậu cảm động nói: “Bà bà, gia gia, Tại Trung uống một bát canh là đủ rồi.”
“Đây là chuẩn bị riêng cho ngươi mà.” Lão đầu tử cười ha ha, “Nếu ngươi không ăn, lát lão bà tử lại khó chịu với ta.”
“Sao ngươi lại nói như vậy trước mặt hài tử.” Ngoài miệng là trách cứ, nhưng giọng nói cũng tràn ngập vui vẻ. Lão phụ gắp gà lại cho Tại Trung cùng Duẫn Hạo, “Đừng đẩy tới đẩy lui nữa, tất cả mọi người cùng ăn đi, nếu không để nguội thì phí lắm.”
Kim Tại Trung gật gật đầu, bữa cơm này, cậu vừa ăn, mũi vừa chua xót. Nếu mình và Trịnh Duẫn Hạo có thể như vậy cả đời thì tốt biết bao?
Ăn cơm xong, hai người ngồi trong sân ngắm sao. Bầu trời Nam Cương rất trong, như thể vừa được gột rửa xong.
“Cuộc sống của bà bà với gia gia thật sự rất tốt đẹp.” Đưa tay tới, cầm chặt tay Trịnh Duẫn Hạo, vì mấy ngày qua làm việc nặng mà vết chai trên bàn tay dần dần nổi lên, Kim Tại Trung đau lòng, nhíu mày, “Xin lỗi, đều tại ta mà ngươi…”
“Nói gì vậy?” Trịnh Duẫn Hạo cười ôm Kim Tại Trung vào trong lòng, như đang thở dài, lại như đang thì thầm, “Cuộc đời này chỉ có mình ngươi mà thôi.”
Lời nói ngọt ngào, dù là giả dối cũng khiến hốc mắt Kim Tại Trung đỏ bừng. Cậu ôm chặt Trịnh Duẫn Hạo, không muốn buông tay. Dưới ánh trăng, gió thoang thoảng qua, Kim Tại Trung ngửa đầu cắn vào cằm Trịnh Duẫn Hạo: “Ngươi có râu rồi…” Giọng làm nũng đáng yêu, Kim Tại Trung một lần nữa vùi đầu vào trong lòng Trịnh Duẫn Hạo, “Duẫn Hạo, dù thế nào, ta vẫn yêu ngươi.” Dù ngươi từ bỏ ta, ta cũng không oán không hận. Cuộc đời này chỉ cần có một điều, ta yêu ngươi.
“Ha ha, ngươi ấy..” Bất đắc dĩ cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Tại Trung, “Trẫm thật sự là vừa yêu lại vừa thương.”
“Nhưng vì sao lại thích ta? Ban đầu không phải không thích sao?” Kim Tại Trung buồn bực nói, “Lúc đầu còn mắng ta, còn nói bánh hoa sen ta làm khó ăn…”
“Có lẽ là vì ngươi là Liên Khuynh của trẫm.” Trịnh Duẫn Hạo cũng không biết vì sao mình lại yêu người này, chỉ biết là ngày đó, hắn không màng tính mạng đến bên cậu, hắn biết rõ Kim Tại Trung đã chiếm một vị trí trong lòng hắn, khó lòng rời khỏi. Kim Tại Trung cúi đầu cười khổ, nhưng Trịnh Duẫn Hạo không nhìn thấy. Hồi lâu, Kim Tại Trung như nhận mệnh nói: “Ta là Hoàng phi Liên Khuynh của ngươi. Ngươi cả đời này phải yêu chiều ta, chỉ một mình ta, lòng của ngươi không được có người khác.”
“Đợi trẫm hồi cung sẽ hạ lệnh, hậu cung chỉ có một mình ngươi.” Vì Đạp Tuyết, hắn và Tại Trung đã có quá nhiều ngăn cách. Mà bây giờ, hài tử đã không còn, vậy hắn sẽ để Đạp Tuyết xuất cung.
Kim Tại Trung hít hít mũi, vươn ngón út: “Chúng ta ngoéo tay.”
“Ngây thơ vậy.” Trịnh Duẫn Hạo cười ra tiếng.
“Nếu không ngoéo tay, ngươi lại nói không giữ lời.” Mạnh mẽ cầm lấy ngón út Trịnh Duẫn Hạo, “Này, chúng ta đã nói rồi, ngươi không thể không cần ta, phải cả đời yêu chiều ta. Cũng không thể… Để ta rời đi. Còn có, vị trí Hoàng phi chỉ có thể là của ta! Nếu không, ngươi chính là ô quy vương bát đản…” Vành mắt cậu đã hồng hồng, khiến cho Trịnh Duẫn Hạo nhíu mày. Nhưng Kim Tại Trung lại nói tiếp: “Đồ ngốc, đừng nhíu mày, ta nói đùa thôi…” Buông ngón út ra, cậu đứng dậy, vươn vai.
Trịnh Duẫn Hạo vội vàng ôm lấy cậu: “Chúng ta ngoéo tay đi.”
“Duẫn Hạo… Ta…” Cậu ấp úng, cuối cùng vẫn không thể nào dũng cảm nói cho Trịnh Duẫn Hạo biết bí mật kia. Nếu có thể, hãy để bí mật này mãi là bí mật trong lòng cậu. Bởi vì cậu thật sự rất lưu luyến cái ôm này.
Nhưng ánh lửa đầu thôn lập tức hấp dẫn ánh mắt hai người, Trịnh Duẫn Hạo vô thức kéo tay Kim Tại Trung, trốn đến bên cửa nghe ngóng động tĩnh. Nhị lão cũng bị tiếng động trong thôn đánh thức, đi ra ngoài. Từng nhà lại đốt nến, Kim Tại Trung nuốt nước bọt, xem ra người của Liên Dạ đã nhanh hơn, tìm đến nơi này, thôn trưởng dẫn đầu mang theo người đã đến cửa thôn: “Trong thôn chúng ta chỉ có Cát lão đang thu lưu hai người ngoài thôn, không biết có phải người Điện hạ muốn tìm không…”
“Mở cửa ra.” Là giọng Liên Dạ.
Kim Tại Trung bất giác nắm chặt tay Trịnh Duẫn Hạo. Trịnh Duẫn Hạo nhìn thoáng qua nhị lão đã thoáng hiểu vài phần, mang theo Tại Trung lui ra phía sau vài bước, định nhảy ra ngoài từ phía hàng rào. Lão đầu tử lại nói nhanh: “Mau! Đi ra ngoài từ chỗ hầm kia!”
Kim Tại Trung cùng Trịnh Duẫn Hạo cảm kích nhìn lão đầu tử, cũng không hỏi nhiều liền theo lão đầu tử đi về phía hầm. Lúc đi qua cửa thông hướng ra phòng ngoài, lão đầu tử vội vàng nói: “Lão bà tử, kéo dài được bao lâu hay bấy lâu, ở đây sẽ sớm bị phát hiện thôi, đi nhanh đi!”
“Gia gia!” Giọng Kim Tại Trung sớm đã nghẹn ngào, “Tại Trung tạ ơn gia gia cùng bà bà.”
“Bé ngoan, đi nhanh đi. Sống thật tốt, về sau đừng khiến ca ca ngươi đau lòng.” Lão nhân lau mặt. Đúng ra phải biết từ lâu rồi, bề ngoài Kim Tại Trung thoát tục như vậy, lại có vài phần tương tự bức họa dán trong thành. Nhưng đứa nhỏ này hiển nhiên không muốn gả cho vương tử Liên Dạ, nếu không đã không trốn đến đây. Lão đầu tử nhìn bọn họ chạy ra ngoài, mới chậm rãi leo lên trên hầm. Nhưng vệt máu trước mắt lại khiến lòng hắn thắt lại, La Dã cầm đao đâm xuyên qua bụng lão phụ.
Liên Dạ mặt đằng đằng sát khí: “Tư tàng vương tử phi, tội này đáng giết.”
Lão đầu tử run run bò đến bên người lão phụ, mắt đong đầy nước. La Dã hừ lạnh một tiếng, đao lại một lần nữa vung lên. Mắt Liên Dạ không nháy lấy một cái, nói: “Đuổi theo!”

Feb 27, 2017

[LK] Chương 26.2

Chương 26.2
Nhìn xung quanh tràn đầy thị vệ, mồm Kim Tại Trung khô khốc, cầm chặt kéo: “Tránh ra!”
Nhưng không người nào nghe lời cậu nói, Kim Tại Trung bất đắc dĩ ấn kéo mạnh hơn, trên cổ Sở Trinh lại có vết máu đỏ tươi chảy ra. La Dã dẫn theo thị vệ xiết chặt tay, phất tay để tất cả mọi người lui một bước. Liên Dạ gần như không thể tin được Kim Tại Trung sẽ lấy Sở Trinh làm con tin, hắn kinh ngạc, sau đó nói: “Tại Trung, vì sao ngươi lại làm như vậy.” Trong lời nói mang theo tuyệt vọng cùng không cam lòng, Liên Dạ cắn răng, “Ngươi sẽ không tổn thương nàng, Tại Trung, buông tha đi.”
“Ngươi đã không phải ca ca Liên Dạ của ta, ta tất nhiên cũng không còn là Kim Tại Trung!” Cậu lại ấn kéo mạnh hơn nữa, Sở Trinh đã bắt đầu nức nở.
La Dã cắn răng, vừa định lùi tiếp lại bị Liên Dạ ngăn cản. Hắn nắm chặt tay, không nói một câu, nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Sở Trinh, trái tim La Dã giờ phút này như bị ngàn vạn thanh đao cắt. Hắn yêu Sở Trinh, hắn không dám nói hắn yêu Sở Trinh. Liên Dạ không định từ bỏ, để mọi người tới gần hơn một bước. Kim Tại Trung bối rối nắm chặt cổ Sở Trinh, run rẩy nói: “A Sở, mau bảo mọi người tránh ra… A Sở, van cầu ngươi…”
“Trái tim của hoàng huynh, A Sở không thể nào đoán được…” Khóe mắt Sở Trinh vương chút nước mắt, “Dù Tại Trung ca ca giết A Sở, A Sở cũng không có cách nào.”
“… Ca ca, đây là thân muội muội của ngươi.” Kim Tại Trung gần như nghẹn ngào, nói với Liên Dạ cũng một thân áo đỏ, “Ngươi để ta đi đi, ca ca đừng ép Tại Trung, được không?”
Liên Dạ run lên, do dự một chút vẫn tiến lên một bước: “Tại Trung, buông A Sở ra.”
“Ngươi để ta đi, ta sẽ buông.”
“Ta sẽ không để ngươi rời đi, đây là lời ta đã nói từ ban đầu.”
La Dã trầm giọng: “Điện hạ!!” Mà ngay cả Kim Tuấn Tú đứng trong đám thị vệ cũng không đành lòng, nhíu mày, hắn lo lắng nhìn vết máu trên cổ Sở Trinh, cũng lo lắng không biết Kim Tại Trung đến cùng sẽ làm gì. Mà Liên Dạ lại bình tĩnh như vậy, như thể đoán được Kim Tại Trung sẽ không ra tay với Sở Trinh. Kim Tuấn Tú cắn răng, nhìn bàn tay Kim Tại Trung đang không ngừng run rẩy. Mà Liên Dạ chỉ vỗ nhẹ bả vai La Dã: “Hắn sẽ không làm như vậy.”
Đúng vậy, không làm được. Kim Tại Trung tự giễu bản thân nhu nhược, cậu chợt buông tay, Sở Trinh không chút phòng bị ngã ngồi xuống đất. Kim Tại Trung cười nói, nước mắt lại theo khóe mắt chảy xuống: “Đúng, ta không làm được. Nhưng ta… Vẫn muốn làm theo ý mình một lần.” Dù mất mạng, cũng không muốn bị nhốt ở đây như thế này. Cậu giơ cái kéo lên, quyết tâm đâm mạnh về phía cổ họng mình.
“Keng ——“
Tất cả yên lặng, chỉ có Liên Dạ hét lên: “Tại Trung!!!” và tiếng kéo rơi xuống mặt đất, mà nam tử như từ trên trời giáng xuống kia ôm lấy eo Kim Tại Trung, kéo cậu vào trong lòng. Như đã lâu lắm rồi, cái ôm này thật sự từ rất lâu rồi. Mũi Kim Tại Trung chua xót, nhìn người trước mặt, giật giật môi. Dù hắn che mặt, Kim Tại Trung chỉ liếc mắt một cái là nhận ra đôi lông mày hắn đang khẽ nhăn lại, thời gian như dừng lại trong nháy mắt.
Cậu lắp bắp, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt khuynh thành.
Sau đó cậu nghe được câu nói khiến người không thể nào an tâm hơn: “Nhắm mắt lại, ôm chặt trẫm.”
Dù là núi đao biển lửa, cũng sẽ tin tưởng giao bản thân cho ngươi. Kim Tại Trung ôm cổ hắn, nức nở: “Ta nghĩ ngươi sẽ không tới tìm ta.” Rồi sau đó, tiếng đao kiếm bên tai cũng không thể nào nhiễu loạn lòng cậu, cậu nhắm mắt lại ôm chặt người nam nhân này. Lúc hắn vung kiếm, đột nhiên ghé vào tai cậu nói: “Đừng sợ.” Cậu bỗng nhiên an tâm đến lạ kì.
Không biết bao lâu sau, tiếng đánh nhau chưa từng dừng lại. Phác Hữu Thiên mang theo tử sĩ che chở Trịnh Duẫn Hạo cũng Kim Tại Trung, kiếm thuật của Trịnh Duẫn Hạo rất tốt, một tay ôm Tại Trung, một tay giết tất cả những thị vệ đi tới. Một góc hoàng cung tràn ngập mùi máu. Tử sĩ đã mở đường máu, Trịnh Duẫn Hạo mang theo Kim Tại Trung, cắn răng leo lên ngựa đã chuẩn bị tốt. Phác Hữu Thiên cùng tử sĩ yểm hộ phía sau, mặc dù đã che mặt nhưng bóng dáng hắn vẫn rơi vào trong mắt Kim Tuấn Tú.
Đã rất nhiều lần nghĩ đến cảnh gặp nhau, lại thật không ngờ sẽ gặp trong tình huống như vậy.
Kim Tuấn Tú tiến lên vung kiếm, ngăn cản mấy chiêu sắc bén suýt nữa chém vào Phác Hữu Thiên. Liên Dạ mấy lần muốn đuổi theo Kim Tại Trung đều bị tử sĩ cản lại, nhưng Liên Dạ dù sao cũng là Liên Dạ, tử sĩ ngã xuống, Phác Hữu Thiên cũng đành chịu không thể thoát thân. Gã quay lại nhìn nam tử đang đỡ kiếm cho mình, rõ ràng mặc trang phục Nam Cương lại giúp mình.
“Kim Tuấn Tú!!” La Dã điên cuồng hét lên, mang Sở Trinh về khu vực an toàn lại xông ra, “Ngươi phản bội chúng ta!” Tuấn Tú?! Phác Hữu Thiên đột nhiên ngẩng đầu, gương mặt quen thuộc này, trăm ngàn năm qua đều chưa từng thay đổi. Gã gần như đã quên vung kiếm, mãi đến khi Kim Tuấn Tú lại thay gã cản một kiếm: “Không muốn chết thì đừng có mất tập trung.”
“Tuấn Tú!”
“Đi theo ta!” Kim Tuấn Tú mắt thấy tử sĩ dần dần ít đi, trong lòng tính toán một hồi, mang theo Phác Hữu Thiên xông khỏi vòng vây chạy tới một phương hướng khác trong hoàng cung. Mấy chục tử sĩ chắc hẳn đã bị Liên Dạ giết hết, lần này cứu người nếu không có Kim Tuấn Tú đột nhiên hỗ trợ, chỉ sợ Phác Hữu Thiên đã dữ nhiều lành ít. Kim Tuấn Tú mang theo hắn đi thẳng đến một mật đạo mới thoáng thả lòng, vì biến cố này, Tuấn Tú cũng không thể ở lại Nam Cương nữa. Hắn nhíu mày, nhưng không nói một câu nào. Phác Hữu Thiên bắt lấy tay hắn, Kim Tuấn Tú mấy lần giãy dụa đều không thể nào thoát khỏi. Cuối cùng, đành phải mặc gã cầm, bước chân vẫn không ngừng đi về phía trước.
Mật đạo này hắn phát hiện trong một lần cùng Sở Trinh ra ngoài chơi, lúc trước đã ước định đây là bí mật riêng của hai người, giờ lại trở thành cọng rơm cứu mạng. Mật đạo dẫn thẳng đến rừng cây ngoài cung, Kim Tuấn Tú thở phào một hơi, lạnh lùng nói: “An toàn rồi.”
“Tuấn Tú..”
“Thượng thư đại nhân buông tay đi.” Kim Tuấn Tú dùng sức lắc lắc tay, nhưng Phác Hữu Thiên vẫn cố chấp cầm tay hắn, hắn không kiên nhẫn nhìn gã, “Đại nhân buông tay được chưa?!”
Phác Hữu Thiên kéo miếng vải đen che mặt xuống, “Tuấn Tú, ngươi nhận ra ta nên mới cứu ta đúng không?!” Gã vội vàng muốn chứng minh điều gì, cũng muốn biết điều gì, nhưng gã chỉ thấy Kim Tuấn Tú không kiên nhẫn cùng chán ghét.
“Giờ ta không phải thị vệ vương gia, cũng không thể nào yên ổn sống ở Nam Cương, đại nhân còn muốn dựa vào ta để đạt được thứ gì?” Như đang tự giễu, Kim Tuấn Tú nói, “Vừa rồi xem như ta báo ân bệ hạ năm đó, từ nay về sau ta không nợ Viêm Thuấn gì cả.”
“Tuấn Tú, năm đó…”
“Chuyện năm đó ta không muốn nhắc tới nữa, còn nữa, ngươi nói cho ta biết, Kim Tại Trung đến cùng là ai.” Kim Tuấn Tú nghiêm túc hỏi.
Phác Hữu Thiên biết hiện giờ, Kim Tuấn Tú không thể nào nghe lọt bất kì lời giải thích nào, chỉ phải trung thực trả lời: “Là Hoàng phi Viêm Thuấn.”
Quả nhiên… Có thể khiến cho Thiên Đế tự mình đến cứu, ngoài vị Hoàng phi mệnh định kia ra, nghĩ hẳn không có người nào khác. Nhưng nghĩ tới lời Tại Trung nói đêm đó, Kim Tuấn Tú liền cảm thấy bất an. Tuy vậy, thái độ của hắn với Phác Hữu Thiên vẫn lạnh lùng như trước: “Buông tay.”
“Ngươi theo ta quay trở lại Viêm Thuấn đi!”
“Phác Hữu Thiên, có tin ta giết ngươi không?”
“Hôm nay mạng của ta là ngươi cứu, sống chết cũng do ngươi định đoạt. Nhưng nếu ngươi không giết ta, vậy trở về cùng ta đi…” Còn chưa nói xong, kiếm đã đặt trên cổ gã. Trong mắt Kim Tuấn Tú lộ ra tia sắc bén, lặng yên đưa kiếm tới gần, chỉ cần vung tay là đã có thể lấy mạng Phác Hữu Thiên. Kim Tuấn Tú hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cho rằng ngươi là ai, thật sự nghĩ ta không nỡ giết ngươi? Năm đó bị lừa một lần, nay sao có thể lại bị ngươi lừa?”
Kim Tuấn Tú vẫn rất đề phòng trước Phác Hữu Thiên, cái giá năm đó quá lớn, vậy nên đến giờ, Kim Tuấn Tú vẫn nhớ rõ cảnh gã mang binh vao bây Thất vương gia phủ. Không chút lưu tình, không chút do dự, chỉ vì lúc trước quá mức yêu, giờ hận cũng mãi không tiêu tan. “Vậy giết ta đi.” Phác Hữu Thiên lại gần kiếm hơn, “Giết ta.”
“Ngươi… Hỗn đản!” Kim Tuấn Tú cắn răng.
“Không giết ta thì theo ta trở về, ta còn nợ ngươi một lời giải thích.”
“Ngươi cho rằng ta sẽ thật sự không giết ngươi?!” Kim Tuấn Tú quát, vừa dùng sức, cổ Phác Hữu Thiên liền bị cứa một đường. Nhưng Phác Hữu Thiên vẫn không chút sợ hãi, gã nhìn chằm chằm Kim Tuấn Tú, đáy mắt không có lo lắng, không có sợ hãi, mà tràn ngập kiên định. Đây là ánh mắt Kim Tuấn Tú chưa từng nhìn thấy, Phác Hữu Thiên trong trí nhớ của hắn sẽ mang đến cho hắn một ly rượu nóng trong ngày tuyết rơi, phủ nhẹ tuyết trên đầu vai hắn, vài phần triền miên.
Quan tâm cùng ái mộ của thư sinh yếu ớt năm đó, chẳng qua chỉ là một âm mưu dịu dàng đến khiến người hít thở không thông.
Buông tay xuống, Kim Tuấn Tú ngây ngốc cười rộ lên: “Đúng ra không nên cứu ngươi.” Dứt lời, nước mắt lại bỗng nhiên rơi xuống.
Hoa đào rơi, người không biết nơi nào. Hương bay mười dặm, cảnh tàn tạ lại xinh đẹp lạ thường.
Liên Dạ gần như kiểm soát chặt cả Nam Cương, Trịnh Duẫn Hạo mang theo Kim Tại Trung không thể không cải trang trốn ở một thôn làng xa xôi của Nam Cương. Mà Phác Hữu Thiên từ ngày đó chạy ra khỏi hoàng cung sau cũng không liên hệ với bọn họ, nhưng nghe nói Liên Dạ cũng không bắt được gã. Cũng may trên người Trịnh Duẫn Hạo có không ít ngân phiếu, tiền mua trang phục cải trang cùng ở khách điếm vẫn còn dư dả. Kim Tại Trung mặc như thiếu niên, so với đêm đó nhìn thanh tú hơn hẳn, nhưng nghĩ tới Kim Tại Trung mặc áo đỏ, hai mắt đẫm lệ, tim Trịnh Duẫn Hạo lại rung động vô cùng.
Sáng sớm, Kim Tại Trung mơ màng tỉnh lại. Giật giật người, bả vai lại bị một người ôm lấy, sau đó bàn tay kia vòng quanh eo cậu, ôm chặt cậu vào trong lòng. Kim Tại Trung hít một hơi thật sâu mùi hương trên người đối phương, nhẹ nhàng mấp máy môi. Cằm Trịnh Duẫn Hạo đặt trên đỉnh đầu cậu, trầm giọng nói: “Dậy rồi thì đứng lên đi, trả phòng khách điếm xong, chúng ta còn phải nghĩ cách tìm Hữu Thiên rồi rời khỏi đây.”
“Xương Mân… Có việc gì không?” Hồi lâu, Kim Tại Trung nhẹ giọng hỏi.
Trịnh Duẫn Hạo nắm chặt tay, “Hắn hôn mê một tháng, sau khi tỉnh lại thì mắt không nhìn thấy gì nữa.”
“Không… Không nhìn thấy nữa?” Kim Tại Trung mở to hai mắt.
“Hiện nay ngự y vẫn đang trị liệu cho hắn, hắn sẽ khỏe lại thôi. Giờ ngươi không có việc gì, trẫm cũng yên tâm.”
“Vậy hắn… Không nói gì sao?” Kim Tại Trung cẩn thận hỏi.
Trịnh Duẫn Hạo khó hiểu: “Nói cái gì?”
“… Không có gì…” Kim Tại Trung ôm chặt eo hắn, ghé sát mặt vào lồng ngực Trịnh Duẫn Hạo, “Cảm ơn ngươi đã đến.”
Vì chuyện của Hồng Lăng mà Kim Tại Trung lạnh lùng với Trịnh Duẫn Hạo tới cực điểm, hôm nay cậu yếu ớt như vậy, Trịnh Duẫn Hạo tất nhiên cảm thấy mừng rỡ, cố tình đùa: “Dù trẫm không muốn đi, con dân Viêm Thuấn cũng không đồng ý. Ha ha, trẫm đã từng nói qua, ngươi là Hoàng phi mệnh định, là người trẫm không thể mất đi… Nhất sinh nhất thế…” Nhưng hắn hoàn toàn không biết lời này khiến cho Kim Tại Trung khẽ giật mình, sau đó, Trịnh Duẫn Hạo cúi đầu hôn tóc cậu, “Đứa bé của Đạp Tuyết không phải của trẫm.”
Trịnh Duẫn Hạo suy nghĩ rất nhiều, nhưng so với mất đi Tại Trung, hắn cảm thấy mọi thứ đều không quan trọng: “Chỉ là phụ thân đứa nhỏ này đến cùng là ai, Đạp Tuyết không muốn trẫm nói ra. Tại Trung, trẫm cũng hi vọng ngươi đừng khổ sở vì việc này.”
“Thật sao…” Dù không phải long tử, cũng đâu nhất thiết phải xử tử Hồng Lăng? Đứa bé của Đạp Tuyết là con ai, Kim Tại Trung không có hứng hỏi, cũng không còn sức quản. Cậu thất thần một lát, thấp giọng nói, “Dậy thôi.”
Hai người đều tự mình mặc quần áo, chỉ là khi Kim Tại Trung quay người sửa sang lại trang phục cho Trịnh Duẫn Hạo, cậu đột nhiên nói, “Nếu có một ngày ngươi gặp nguy hiểm, không thể không buông tay ta, vậy đừng do dự, cứ rời đi.”
“Ngươi nói cái gì?” Trịnh Duẫn Hạo cầm chặt tay Kim Tại Trung, không vui nói.
“Lúc đó, ta chắc chắn sẽ nói lý do cho ngươi biết.” Ta không phải Hoàng phi mệnh định của Viêm Thuấn, ngươi cứu ta làm gì? Kim Tại Trung bật cười, “Ngươi đừng hỏi, ta có lý do của riêng mình.” Đầu ngón tay cậu khẽ chạm lên môi Trịnh Duẫn Hạo, dịu dàng nhìn hắn. Trịnh Duẫn Hạo nhíu mày, kéo tay cậu đưa lên bên môi, khẽ hôn.
Ngọt ngào như cam lộ, cay đắng như độc dược, ta nguyện trầm luân cùng ngươi.


Feb 26, 2017

[LK] Chương 26.1

Chương 26.1
Cuộc sống ở Nam Cương náo nhiệt vô cùng, từng nhà đều đi may quần áo mới, không khí vui tươi phấn khởi. Phác Hữu Thiên keo một người hỏi nguyên nhân, chỉ thấy người nọ đánh giá bọn họ một hồi, nói: “Các ngươi là thương nhân đến từ Viêm Thuấn à?”
“Đúng vậy, hôm nay chúng ta mới đến đây. Không biết có chuyện gì xảy ra mà ở đây náo nhiệt vậy?” Phác Hữu Thiên cười nói, phong độ nhẹ nhàng lập tức khiến người sinh hảo cảm.
Người nọ cũng cười đáp: “Thảo nào các ngươi không biết, hôm nay vương tử điện hạ của Nam Cương chúng ta thú phi, tuy là một nam nhân nhưng nghe nói rất đẹp. Vương tử điện hạ tài năng xuất chúng, ngay cả Vương cũng không ngăn cản, hẳn nam tử này cũng là người không tệ…” Còn chưa chờ hắn nói xong, mặt Trịnh Duẫn Hạo đã tối sầm lại. Phác Hữu Thiên vội vàng hỏi: “Nam tử này tên gì, ngươi biết không?”
“Cái này chúng ta làm sao biết được, nhưng mà nghe nói người là điện hạ mang từ Viêm Thuấn về. Vẫn nói Viêm Thuấn nhiều mỹ nhân, hẳn người này phải rất đẹp.”
Phác Hữu Thiên thấy người này không biết gì thêm, liền nói cảm ơn. Trịnh Duẫn Hạo hừ lạnh một tiếng, không nói gì trở lại khách điếm. Phác Hữu Thiên nhíu mày, nếu gã đoán không sai, vậy nam phi tử này chắc hẳn là Kim Tại Trung. Lại nhìn sắc mặt Trịnh Duẫn Hạo, sợ là đã đằng đằng sát khí, thần sắc như vậy Phác Hữu Thiên mới chỉ gặp một lần trên chiến trường vào mấy trăm năm trước. Bây giờ… Gã nhếch khóe miệng, trong lòng Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung đã chiếm một vị trí không nhỏ chút nào.
“Đêm nay hành động luôn.” Giây lát, Trịnh Duẫn Hạo đứng dậy, giọng lạnh lùng nói, “Đêm nay vương tử đại hôn, hẳn trong cung canh gác sẽ không quá cẩn thận. Hơn nữa, chúng ta có thể giả trang thành đại thần để tiến cung.”
“Vậy giờ ta sẽ phái người đi chặn đường những đại thần còn chưa xuất phủ, trước khi đến, ta đã điều tra, hai huynh đệ Cát Lý có thân hình khá giống chúng ta, thay trang phục hẳn có thể trà trộn vào. Huống hồ hai huynh đệ này bình thường chỉ vùi đầu trong phủ nghiên cứu cổ thuật, vậy nên không giao tiếp nhiều với mọi người.” Phác Hữu Thiên gật đầu, quay người dặn dò những tử sĩ kia.
Lần này vào cung, dù đó có phải Tại Trung hay không, đều nguy hiểm vạn phần.
Mà Trịnh Duẫn Hạo đã không còn thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, nếu đó thật sự là Kim Tại Trung, hắn nhất định phải cứu cậu ra.
Hoàng cung giờ đã khác hẳn, các cung điện đều phủ lên màu đỏ rực rỡ. Đặc biệt là tẩm cung nơi Kim Tại Trung ở trang trí lại càng tinh xảo. Kim Tại Trung một thân áo trắng, nhìn không chút phù hợp với màu đỏ rực nơi đây, cậu nhẹ nhàng thở dài, đáng tiếc mình không thể rời khỏi đây. Lam Chức lúc nào cũng ở bên cậu, sợ cậu trốn mất. Hỉ phục đã đặt trên giường, dù Lam Chức khuyên như thế nào, Kim Tại Trung đều không muốn mặc.
Thấy thời gian còn sớm, Lam Chức cũng không giục nữa. Kim Tại Trung dù mặc giản dị cũng rất đẹp, Lam Chức nghĩ nếu gần đến giờ, chỉ có thể ép buộc thay cho cậu, mà mặt cũng sẽ chẳng kịp trang điểm. Nàng rót một chén trà cho Kim Tại Trung, nhưng Kim Tại Trung đang ngẩn người, không để ý tới nàng. Nàng dịu giọng nói: “Chẳng lẽ công tử không thích Điện hạ sao?”
“Lam Chức, ta biết rõ ngươi làm nô tỳ có rất nhiều khó khăn, nhưng ngươi có thể bảo Sở Trinh đến đây với ta được không.” Kim Tại Trung bỗng nhiên nói.
“Cái này…” Lam Chức do dự.
“Ngươi đồng ý đi, ta sẽ thay hỉ phục ngay.”
Lam Chức cuối cùng vẫn thỏa hiệp trong ánh mắt chờ đợi của cậu. Nàng nghĩ có lẽ nếu tiểu công chúa tới, mọi việc sẽ ổn thỏa, Sở Trinh khéo miệng không chừng có thể khuyên Kim Tại Trung đồng ý gả cho vương tử điện hạ. Nàng gật gật đầu, phái người đi tìm Sở Trinh. Kim Tại Trung lúc này mới thả lỏng, nhưng tay của cậu dưới ống tay áo thật dài lại nắm chặt một cái kéo. Cậu lặng lẽ giấu cái kéo xuống dưới gối, đứng dậy thay quần áo đỏ rực dưới sự hầu hạ của Lam Chức.
Tựa như giây phút cậu trở thành Hoàng phi của Trịnh Duẫn Hạo, rực rỡ đến mức khiến người kinh tâm động phách.
Nhưng hiện giờ, tâm trạng vạn phần bi thương này là sao?
Trong gương đồng, cậu mặc một thân áo đỏ, tóc đen được một chiếc dây lụa màu đỏ buộc gọn, da thịt trắng mịn như tơ. Kim Tại Trung mấp máy môi, dung mạo cậu thu hút ánh mắt của tất cả các hạ nhân trong cung điện. Gương mặt này dường như chỉ trên trời mới có đúng không? Lam Chức còn chưa lấy lại tinh thần, Kim Tại Trung đã ngồi xuống giường, ống tay áo khẽ phất, cậu yên lặng lấy lại chiếc kéo.
“Công tử, để ta trang điểm cho ngươi. Công tử chỉ đơn giản thế này thôi đã đẹp như tiên nữ rồi, nếu trang điểm chắc chắn sẽ không ai sánh bằng.” Lam Chức kinh hỉ sai người lấy son phấn tới.
Kim Tại Trung không trả lời, cũng không từ chối, cứ ngồi như vậy. Lam Chức ngầm hiểu, tiến lên trang điểm cho cậu, đôi môi mềm mại hồng nhuận phơn phớt, hai má ửng đỏ. Lam Chức dùng son rất cẩn thận, vì Tại Trung là nam tử, chỉ điểm thêm đôi chút cũng đã đẹp đến khiến người hâm mộ. Hai mắt cậu sáng rực như sao, lại dịu dàng như hồ nước mùa xuân. Lam Chức cầm bút, chấm một chút chu sa lên mi tâm cậu. Kim Tại Trung như vậy, quả thật rực rỡ đến khiến người không thể nào nhìn thẳng.
“Công tử, xong rồi. Mau đưa gương cho công tử xem…”
“Không cần !”
“Công tử…”
“Ta đã làm theo lời các ngươi rồi, các ngươi ra ngoài trước đi, để ta yên lặng một lát. Nếu Sở Trinh đến, cứ bảo nàng vào.” Cậu cúi đầu, vài sợi tóc rơi xuống, Kim Tại Trung hạ mắt, khuôn mặt ưu thương.
Lam Chức thấy cậu vẫn không vui, liền mang theo hạ nhân ra ngoài. Vừa mở cửa liền thấy Sở Trinh vui vẻ đi tới, Lam Chức dặn dò vài câu liền ra khỏi tẩm cung. Sở Trinh cao hứng đi đến trước mặt Tại Trung, cẩn thận quan sát Tại Trung, hoảng sợ nói: “Tại Trung ca ca, ngươi thật sự rất đẹp! Quả nhiên như lời mẫu thân nói, đại hỉ là thời khắc một người đẹp nhất trong đời! Về sau ta kết hôn với La Dã cũng phải đẹp như ngươi mới được!”
“A Sở, ngươi rất thích La Dã sao?” Nửa ngày, Kim Tại Trung cong khóe miệng hỏi.
“Đúng vậy! Ta nói cho ngươi biết nhé! Kỳ thật khi còn bé, ta từng bị dã thú tha đi, là La Dã cứu ta, vết sẹo trên mặt hắn là do dã thú cào bị thương đấy. Từ lúc mẫu thân nói cho ta biết việc này, ta đã thề về sau nhất định phải gả cho La Dã ~ Nhưng mà, ta là công chúa, La Dã chỉ là thị vệ, phụ hoàng cùng hoàng huynh chắc chắn sẽ không đồng ý…” Nói đến đây, nàng có chút uể oải, “Mà ngay cả La Dã bây giờ lúc nào cũng tránh ta.”
Kim Tại Trung nhíu mày, tiếp lời: “A Sở, ngươi sẽ được ở bên La Dã.”
“Thật sao? Ha ha, ta biết ngay Tại Trung ca ca là người tốt nhất mà, lời ngươi nói là điều ta thích nghe nhất ~” Sở Trinh cắn quả táo trên bàn, nháy mắt mấy cái, “Yên tâm đi, ta biết rõ Lam Chức nha đầu kia bị hoàng huynh giáo huấn nên giờ lúc nào cũng cẩn thận tỉ mỉ, khẳng định khiến ngươi nhàm chán vô cùng. Vậy nên ta sẽ ở đây với ngươi, đến khi ca ca tới đón ngươi mới thôi ~”
Nhưng Kim Tại Trung lại không vui vẻ chút nào, cậu thản nhiên nói: “A Sở, dù ta làm gì, ngươi cũng sẽ không ghét ta sao?”
“Đương nhiên! Ta thật sự rất thích Tại Trung ca ca mà ~” Sở Trinh buông quả táo, rất nghiêm túc nói, “Người Nam Cương chúng ta không nói dối.”
Đột nhiên, một cảm giác khó chịu xông thẳng lên đầu, Tại Trung giật giật môi, cuối cùng vẫn chậm rãi nói: “Lại gần một chút được chứ? Ta có lời muốn nói thầm với ngươi.”
“A? Nhưng Lam Chức nói ta không được tới gần ngươi.”
“Giờ cửa đang đóng, các nàng sẽ không biết, là về La Dã đấy.” Kim Tại Trung ra vẻ xấu xa, nói khẽ, “Ngươi không muốn biết sao?”
Mặt Sở Trinh thoáng cái đỏ bừng, nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lại gần Tại Trung. Nhưng còn chưa kịp phản ứng, đã bị một tay Kim Tại Trung ôm lấy cổ, cái kéo lạnh như băng đặt cạnh cổ nàng, thoáng dùng sức một cái là có thể đâm xuống. Sở Trinh sợ hãi, còn chưa hỏi ra miệng, chợt nghe thấy giọng Kim Tại Trung vạn phần bất đắc dĩ: “Rất xin lỗi, A Sở, ta phải rời khỏi nơi đây, ta không thể gả cho ca ca, ta không thể…”
“Tại Trung ca ca…” Sở Trinh nuốt một ngụm nước bọt, “Vì sao, vì sao ngươi không muốn gả cho ca ca… Ca ca thích ngươi như vậy…”
Bên ngoài hoàng hôn đã buông xuống, giờ lành sắp đến.
“Bởi vì ta rất rất yêu một người, tựa như ngươi yêu La Dã vậy, ta không thể phản bội hắn, dù cho ta chết.” Kim Tại Trung áp chế nàng đứng dậy, “Ca ca đã không còn là ca ca Liên Dạ của ta, nếu không làm thế này, ta không cách nào rời khỏi đây. A Sở, xin lỗi…” Cậu nói không ngừng, đáy mắt lộ lên chút bối rối. Nhưng ngay lập tức, Kim Tại Trung đá văng cửa ra. Lam Chức bên ngoài thấy cảnh như vậy, gần như sợ tới mức hét lên.
Thị vệ cũng nhìn nhau, không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng Kim Tại Trung vẫn lạnh giọng, không chút khách khí nói: “Tránh ra cho ta, nếu không ta sẽ giết tiểu công chúa.”
“Công tử, ngài đang làm gì vậy?!” Lam Chức không có ý định tránh ra.
Kim Tại Trung thấy vậy, nhẫn tâm ấn kéo xuống một chút. Trên cổ trắng noãn lập tức có vài giọt máu chậm rãi chảy xuống, thân thể Kim Tại Trung khẽ run rẩy, nhưng cũng chỉ mình Sở Trinh cảm nhận được sự sợ hãi trong lòng cậu. Kim Tại Trung hung hăng nói: “Tránh ra!”
Tất cả mọi người đều bị vết mắt chói mắt kia khiến cho hoảng sợ, không thể không nhường đường. Kim Tại Trung nói khẽ bên tai Sở Trinh: “Nói cho ta biết, đường xuất cung. Xin ngươi, A Sở, nói cho ta biết…”
Ta không thể gả cho Liên Dạ.
Ta có người ta yêu, đó là Thiên Đế Viêm Thuấn, là Trịnh Duẫn Hạo.
Sở Trinh khẽ nhíu mày vì đau, đôi môi mím chặt của nàng cuối cùng thả lỏng khi nghe giọng Kim Tại Trung run rẩy: “Trước rẽ trái…”

Giờ đã chẳng quan tâm đúng hay sai, Kim Tại Trung theo lời Sở Trinh nói mà đi tới, trên gương mặt tuyệt mỹ là sự bối rối chưa từng có. Cậu muốn chạy đi, cậu phải rời khỏi chỗ này. Từng bước lảo đảo, cậu bắt đầu thở hổn hển. Mồ hôi bịt kín trán bán đứng vẻ mặt trấn tĩnh của cậu, cả cung điện đã bị bóng tối bao phủ, mấy chiếc đèn lồng đỏ thắp sáng khiến cậu không khỏi hoảng hốt. Chắc hẳn giờ cả hoàng cung đều rối loạn hết lên, Liên Dạ đã phái rất nhiều người bao vây xung quanh, cuối cùng cậu vẫn trốn không thoát.

Feb 25, 2017

[LK] Chương 25.2

Chương 25.2
Viêm Thuấn.
Cả cung điện bị bao phủ trong bầu không khí u ám tuyệt vọng, thời gian này, Trịnh Duẫn Hạo nóng nảy vô cùng, vì không tìm được Kim Tại Trung mà hàng đêm, hắn gần như không thể nào yên tâm ngủ. Cung nhân cũng cẩn thận gấp đôi ngày thường, sợ bị Trịnh Duẫn Hạo giận chó đánh mèo. Việc Hoàng phi biến mất từ đầu đã bị phong tỏa, nhưng không biết có thể giấu diếm đến bao giờ. Phác Hữu Thiên nhận lệnh đi điều tra, nhưng lại chỉ phát hiện ít cổ phấn Nam Cương ở nơi tìm thấy Thẩm Xương Mân.
Gã đoán Kim Tại Trung có lẽ đã rời khỏi Viêm Thuấn, bị mang đến Nam Cương, nhưng đến cùng là vì sao? Nam Cương xưa nay không có mâu thuẫn gì với Viêm Thuấn, quan hệ rất hòa bình, nếu bắt cóc Hoàng phi tất sẽ gây chiến tranh. Chẳng lẽ, Nam Cương muốn nhân việc này uy hiếp Viêm Thuấn sao? Dù sao việc Kim Tại Trung là Hoàng phi mệnh định của Viêm Thuấn đã chiêu cáo thiên hạ, Viêm Thuấn chắc chắn sẽ không để cậu chịu chút tổn thương nào. Nếu Nam Cương lấy Kim Tại Trung làm con tin, tất có thể ngăn cản Viêm Thuấn.
Lần này, Nam Cương muốn xâm lược Viêm Thuấn sao?
Phác Hữu Thiên trong lòng nghi ngờ, nhưng vẫn quyết định lén đi Nam Cương một chuyến rồi tính tiếp. Nhưng còn chưa kịp nói cho Trịnh Duẫn Hạo biết gã định đi Nam Cương, gã lại nhận được tin Thẩm Xương Mân đã tỉnh. Theo Trịnh Duẫn Hạo cùng nhau vào Thẩm phủ, Thẩm Xương Mân đang được Thẩm lão phu nhân săn sóc đút dược cho. Mê man một tháng, Thẩm Xương Mân gầy gò hơn hẳn, mắt cũng mờ mịt không có tiêu cự. Trịnh Duẫn Hạo đến gần, lại không khiến Thẩm Xương Mân phát hiện ra.
“Bệ Hạ…” Thẩm lão phu nhân nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo, nước mắt bỗng nhiên tuôn như mưa.
“Xương Mân?” Phác Hữu Thiên thăm dò gọi một tiếng, quơ quơ tay trước mặt y, “Xương Mân?”
Thẩm Xương Mân cười nhẹ: “Vừa nồi ngự y nói ta bị đập vào đầu, vậy nên mắt không nhìn thấy gì nữa. Không biết là tạm thời hay vĩnh viễn…” Y cầm chặt tay Thẩm lão phu nhân đang khẽ run lên, “Mẫu thân, ngươi ra ngoài trước đi. Ta có việc nói với Bệ hạ.” Thẩm lão phu nhân gật đầu, liên tục vỗ tay Xương Mân mới rời đi.
Trịnh Duẫn Hạo nhíu mày, bước lên trước đè lại bả vai Thẩm Xương Mân.
“Hoàng phi đang ở Nam Cương.”
Không đợi Trịnh Duẫn Hạo nói cái gì, Thẩm Xương Mân đã mở lời trước, “Ngày ấy mấy người quyết đấu với ta không tầm thường chút nào, e là chỉ có thị vệ trong cung điện Nam Cương mới xuất sắc như vậy, ta còn ngửi được mùi cổ phấn, hẳn Bệ Hạ cũng đã tra được.”
“Trẫm đã biết, ngày mai trẫm sẽ xuất phát đi Nam Cương tìm Tại Trung.”
Phác Hữu Thiên chợt nói: “Thỉnh Bệ hạ ở lại trong cung, Bệ hạ là Thiên Đế Viêm Thuấn.”
“Nếu không có Tại Trung, Viêm Thuấn không phải cũng tất vong sao? Hữu Thiên, Tại Trung là Hoàng phi mệnh định của Viêm Thuấn, nếu hắn có vấn đề gì xảy ra, trẫm cũng không làm Thiên Đế được nữa.” Trịnh Duẫn Hạo thở dài, giọng lại rất kiên định, “Trẫm nhất định phải đưa hắn về.” Nhưng lời này Thẩm Xương Mân nghe lại cảm thấy vạn phần trào phúng. Mệnh định? Ha ha, nếu y nói bí mật kia ra, vậy Tại Trung liệu có bị từ bỏ. Người Nam Cương sẽ đối xử với cậu như thế nào?
Thẩm Xương Mân cắn răng, không nói gì thêm.
“Xương Mân, lần này ngươi tiến cung, giả trang thành trẫm ở lại tẩm cung, cứ nói là nhiễm phong hàn.” Trịnh Duẫn Hạo bình tĩnh nói, thu lại tay đặt trên vai Thẩm Xương Mân, “Ngươi một mình mang Hoàng phi xuất cung vốn là tử tội, lần này giả trang thành trẫm coi như chuộc tội đi.”
“Bệ hạ, nếu Hoàng phi không phải mệnh định, người còn đi tìm hắn không?” Giọng Thẩm Xương Mân rất bình tĩnh, không có chút cảm xúc.
“Ngươi đang nói cái gì?” Trịnh Duẫn Hạo không vui, xoay người lại.
“Thần chỉ lấy ví dụ mà thôi, nếu Hoàng phi không phải mệnh định, chỉ là Kim Tại Trung thôi, Bệ hạ còn đi tìm hắn không?”
Trịnh Duẫn Hạo quay người lại nhìn y, ánh mắt lạnh lùng đến tột cùng: “Có phải hay không đâu có ảnh hưởng gì? Hắn vẫn là Hoàng phi của trẫm.”
“Thật sao, vậy Bệ hạ yêu hắn sao?”
“Thẩm Xương Mân…”
“Thần nhiều lời rồi, Bệ hạ, thần sẽ tiến cung thay thế Bệ hạ, xin Bệ hạ hãy mang Hoàng phi bình yên trở về Viêm Thuấn. Vì…” Thẩm Xương Mân ha ha cười nói, “Hắn là Hoàng phi mệnh định của Viêm Thuấn, không có hắn, Viêm Thuấn… Tất vong.”
Ánh nắng xen vào qua cửa sổ nửa mở, bụi bay vấn vương trong không khí, tựa như bí mật mãi không thấy ánh mặt trời sẽ dần hóa thành gió sương.
Trở lại trong cung, Trịnh Duẫn Hạo thông báo cho Thiên Hậu biết việc này. Thiên Hậu chợt rơi lệ, trong lòng nàng biết rõ, nếu đã gặp Tự Trần, như vậy Tại Trung đã biết tất cả. Theo lời Trịnh Duẫn Hạo, nàng nhận ra Thẩm Xương Mân không nói ra chân tướng. Cũng không biết nên may mắn hay sợ hãi, nàng nắm chặt tay Trịnh Duẫn Hạo, “Mẫu hậu cầu ngươi, dù thế nào cũng đừng buông tay Tại Trung. Dù đó là sai lầm... Cũng hãy tiếp tục sai lầm… Hạo nhi, đó là nợ mà mẫu hậu còn thiếu Liên Nhã…”
“Mẫu hậu!” Trịnh Duẫn Hạo hiển nhiên không hiểu rõ lời này, chỉ cho rằng Thiên Hậu lo lắng Tại Trung, “Ngươi yên tâm, nhi thần chắc chắn sẽ mang Tại Trung về. Thỉnh mẫu hậu yên tâm.”
“Một nghìn năm rồi, bí mật này ở trong lòng mẫu hậu hơn một nghìn năm rồi. Hạo nhi, nếu có một ngày, khắp thiên hạ đều muốn ngươi bỏ Tại Trung, ngươi cũng không được buông tay hắn…”
“Sẽ không, hắn là Hoàng phi mệnh định của nhi thần.”
Nghe câu này, Thiên Hậu cắn môi, cuối cùng không nói lên lời.
Tại Trung a Tại Trung, ngươi chắc hẳn đã biết. Ngươi còn muốn trở về sao? Ngươi còn có thể tha thứ cho sai lầm năm đó của mẫu hậu sao?
Trịnh Duẫn Hạo tất nhiên không biết hết mọi việc, cùng Phác Hữu Thiên mang theo vài tử sĩ, lên đường đi Nam Cương. Lúc hắn lên ngựa, lòng hắn đã quyết cả đời này chỉ có cậu. Dù là cả Viêm Thuấn cũng không thể nào ngăn cản được hắn.
Mà Nam Cương, đối với Phác Hữu Thiên mà nói, chứa đựng điều gì, chẳng ai biết được.
***
Nói là bảo vệ chẳng bằng giam lỏng, Kim Tại Trung bị Liên Dạ cấm túc trong tẩm cung. Từ ngày đó, ngay cả Sở Trinh cũng không thể tùy ý đến tìm cậu. Kim Tại Trung nhiều nhất cũng chỉ có thể đi dạo trong hoa uyển, Lam Chức cũng thở dài nói Liên Dạ bá đạo. Kim Tại Trung lắc đầu, quay sang nhìn ao, nơi đó trồng hoa sen mang từ Viêm Thuấn tới. Nhìn kỹ, nơi này thiết kế chẳng khác gì Liên vương phủ.
Liên Dạ muốn cho cậu một nơi dừng chân mới, lại không biêt, hoàn cảnh giống hệt này chỉ khiến cậu cảm thấy áp lực. Thỉnh thoảng, Liên Dạ cũng sẽ qua, nhưng Kim Tại Trung không nói chuyện nhiều với hắn như trước. Thân mật lúc trước trở thành lạnh nhạt hôm nay, khiến tim Liên Dạ như bị xé nhỏ. Nhưng Kim Tại Trung biết rõ, cậu không thể một lần nữa cho Liên Dạ chút hy vọng xa vời.
“Tại Trung!” Lúc Liên Dạ bước vào tẩm cung liền thấy Kim Tại Trung bị ly vỡ cắt một đường trên ngón tay. Hắn tiến lên ôm Kim Tại Trung vào trong lòng, “Lam Chức đâu?! Còn không mau tuyên ngự y!”
Lam Chức sợ hãi trước nộ khí của Liên Dạ. vội vàng chạy ra ngoài. Liên Dạ vẻ mặt kinh hoảng cầm lấy tay Kim Tại Trung, vội vàng sai cung nhân lấy thuốc trị thương, bôi lên trước cho Kim Tại Trung. Thuốc bôi chạm vào vết cắt có chút đau, Kim Tại Trung nhíu mày, Liên Dạ lại càng đau lòng, ôm cậu chặt hơn. Nhưng mũi Kim Tại Trung chua xót không phải vì đau, mà là cảm thấy cái ôm này trước đây thật sự khiến người phải lưu luyến, nhưng giờ đây khi nói rõ mọi chuyện, cậu lại chỉ cảm thấy sợ hãi.
Mãi đến khi ngự y băng bó vết thương cho Kim Tại Trung xong, Liên Dạ mới thoáng thả lỏng. Nhưng ngay sau đó, Liên Dạ một chưởng đánh ngã Lam Chức. Lam Chức là một nữ hài tử không biết võ công, lúc té trên mặt đất liền ho ra máu. Kim Tại Trung bối rối định đỡ, nhưng Liên Dạ một tay ôm chặt cậu, không để cho cậu động đậy. Lam Chức miễn cưỡng đứng dậy, quỳ trên mặt đất cầu khẩn: “Điện hạ tha mạng, Lam Chức không dám!”
“Nếu còn có chút sai lầm, ta chắc chắn sẽ mang ngươi ra bầm thây vạn đoạn!”
Hốc mắt Kim Tại Trung đỏ bừng, lạnh lùng nói: “Là bản thân ta không cẩn thận làm vỡ ly, tại sao ngươi lại đánh nàng?”
Liên Dạ hôm nay không còn là Liên Dạ dịu dàng ngày trước nữa rồi, Kim Tại Trung cảm giác như thể mình không quen hắn. Liên Dạ kinh ngạc, nhưng vẫn để Lam Chức các nàng lui ra ngoài, hắn buông Kim Tại Trung, giận dữ nói: “Hoàng cung Nam Cương này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.”
“Đúng vậy, ta trời sinh ngu dốt, không hiểu cái gọi là quyền lợi và âm mưu của các ngươi.” Kim Tại Trung quay đầu đi, “Ta đã làm phiền hà không chỉ một người, dù là thân hay là tâm, ta đều rất mệt mỏi. Ca ca biết rõ xuất thân của Tại Trung không sạch sẽ, là con của thân huynh muội, nếu Nam Cương vương biết chắc chắn sẽ không để ca ca lấy ta.” Nói đến đây, cậu không khỏi cảm thấy may mắn. Dù sao vương tử duy nhất muốn kết hôn với một nam tử, việc này đối với Nam Cương vương không phải việc dễ dàng tiếp nhận.
Nếu không phải Liên Dạ bảo vệ cậu rất cẩn thận, cậu chỉ sợ đã sớm chết trong tay tử sĩ của Nam Cương vương.
Mấy ngày nay bị cấm túc, Kim Tại Trung cũng đoán được phần nào nguyên do.
“Tại Trung, ta không cho phép ngươi nói bản thân mình như vậy.” Liên Dạ giữ lấy bờ vai cậu, ép cậu nhìn mình, “Phụ hoàng không thể làm gì ta, Tại Trung, hôn kỳ đã định ở ba ngày sau. Ngươi là trân bảo của ta, không ai có thể tổn thương ngươi.”
Liên Dạ như vậy, từng cơn phong ba đang dâng lên dưới đáy mắt hắn, tất cả đều khiến Kim Tại Trung không thể nào hiểu dược.
Im lặng hồi lâu, như thể cả ngàn năm đã trôi qua.
Kim Tại Trung nhìn thẳng vào mắt Liên Dạ, bỗng nhiên cười rộ lên, giọng khàn khàn ——
“Ngươi không phải là ca ca Liên Dạ của ta.”

Feb 24, 2017

[LK] Chương 25.1

Chương 25.1
Thời gian ở Nam Cương vừa bình yên lại vừa buồn phiền.
Liên Dạ coi Tại Trung như báu vật trong lòng bàn tay, mọi chuyện chăm sóc chu toàn, ngay cả quý tộc Hoàng thất gặp Tại Trung cũng phải nhượng bộ ba phần. Tuy vậy, Kim Tại Trung lại không thể nào vui nổi. Hóa ra rời xa hoàng cung, mới biết mình lưu luyến nơi đó đến mức nào, từng cử động của nam nhân kia, từng cái chau mày, từng nụ cười nhạt, đều đã ghi dâu ấn sâu đậm trong lòng cậu. Dù thế nào cũng không thể quên được.
Ở đây không có nhiều quy củ trói buộc, tính tình của cung nhân cũng khác hẳn với sự cẩn thận trong hoàng cung Viêm Thuấn.
Nha đầu tên Lam Chức kia là cung nữ thiếp thân của cậu, nàng hoàn toàn không giống Hồng Lăng, nàng rất hoạt bát, cũng rất thích kể chuyện, nhưng lúc làm việc thì cẩn thận chẳng kém gì Hồng Lăng cả, quan trọng nhất là nàng biết làm bánh sen. Sợ Tại Trung ăn không quen đồ Nam Cương, Liên Dạ còn đặc biệt mang vài đầu bếp từ Viêm Thuấn tới. Tâm ý này, dù là ai cũng nhìn ra tâm tư của Liên Dạ, chỉ là các nàng không biết giữa Liên Dạ cùng Kim Tại Trung còn có quan hệ huynh đệ.
Nếu không, Kim Tại Trung sao có thể không đoán được tâm tư của Liên Dạ?
Nam Cương vương chỉ có một nhi tử là Liên Dạ cùng ba nữ nhi, đại công chúa cùng nhị công chúa đều đã gả đi, chỉ còn lại tiểu công chúa nay mới gần mười bảy tuổi. Hoàng thất này cũng rất kì lạ, tiểu công chúa này kém đại công chúa gần một nghìn tuổi. Mà tiểu công chúa Sở Trinh chính là người cứu Liên Dạ ngày trước, Tại Trung đã gặp nàng mấy lần trong cung, nàng rất đáng yêu, có lẽ vì hoàng cung này không có nhiều trói buộc nên rất hoạt bát.
Lam Chức từ lần làm bánh sen được Tại Trung khích lệ, liền say mê đồ ăn Viêm Thuấn, thường thường vùi đầu trong Ngự thiện phòng làm đồ ăn. Kim Tại Trung cũng không thiếu người chăm sóc, cũng mặc nàng muốn làm gì thì làm. Phong cảnh Nam Cương rất đẹp, bỉ ngạn đỏ trải đầy khắp nơi, đẹp không sao tả xiết. Kim Tại Trung cuối cùng cũng được tự mình chứng kiến cảnh tượng trong tiểu thuyết, quả thật là rất độc đáo.
“Tại Trung ca ca!” Sở Trinh lúc nào cũng xuất hiện rất đột ngột, như thể nàng có một đôi cánh riêng vậy. Nàng mặc váy đỏ viền đen, trang sức bạc trên cổ phát ra tiếng vang thanh thúy, như thể tiếng reo ca của mùa xuân.
“Sở Trinh công chúa.”
“Tại Trung ca ca là người quan trọng của hoàng huynh, cứ trực tiếp gọi ta A Sở là được!” Khi nàng cười rộ lên, hai bên khóe miệng sẽ để lộ núm đồng tiền, “Hôm nay ta tới đây tập võ, Tại Trung ca ca biết võ công không?”
Kim Tại Trung giờ mới phát hiện nam nhân đi sau lưng Sở Trinh. Một thân võ phục màu lam thẫm, trên trán buộc dải lụa màu xanh đậm, mái tóc dài được buộc gọn thành đuôi ngựa, trên gương mặt thanh tú là nụ cười thản nhiên, nhìn rất dịu dàng. Người như vậy thật khó liên tưởng đến những đại hán cơ bắp biết võ công. Hắn thấy Kim Tại Trung nhìn mình, khẽ khom người. Sở Trinh thì lại vui mừng kéo tay võ sư đến trước mặt Tại Trung, nói: “Sư phụ cũng đến từ Viêm Thuấn đấy, Tại Trung ca ca, ngươi thấy hắn có giống người Viêm Thuấn không? Từ lúc ta còn nhỏ, hắn đã ở đây rồi, sư phụ rất tốt với ta!”
“Ta không biết võ công, ha ha, ta gọi là Kim Tại Trung.” Sở Trinh nhiệt tình như vậy, Kim Tại Trung muốn không chào hỏi cũng không được.
Nam nhân cười rộ lên để lộ vài phần trẻ con, “Công tử, ta là Kim Tuấn Tú, là võ sư của công chúa.”
“Đã bảo gọi ta là A Sở mà! Đừng có gọi ta là công chúa nữa!” Sở Trinh nghe xong, kéo tay áo Kim Tuấn Tú ồn ào, “Ta ghét xưng hô công chúa! Chỉ bởi vậy mà La Dã mới không để ý đến ta!”
“Được được được, ngươi đừng kéo, vì công tử ở đây nên ta mới gọi ngươi là công chúa thôi.” Kim Tuấn Tú đau đầu dỗ dành.
“Tại Trung ca ca không phải người ngoài, hắn là người hoàng huynh thích!”
Kim Tại Trung cũng không để câu nói vô tâm này của Sở Trinh ở trong lòng, chỉ cười nhìn nàng cùng Kim Tuấn Tú đấu võ mồm. Nếu ở Viêm Thuấn, người hầu cùng chủ nhân vĩnh viễn không thể làm như vậy đúng không? Kim Tại Trung không khỏi nghĩ đến Hồng Lăng, trong lòng có chút mất mát. Vừa định rời đi liền vị Sở Trinh kéo lại, nói cùng nhau luyện võ, nghĩ mình quay lại tẩm cung cũng chẳng có việc gì để làm, không bằng ở lại đây chơi một lát. Sở Trinh cầm một thanh đoản kiếm, bắt đầu vung vẩy theo động tác Kim Tuấn Tú dạy mình.
“Công tử dùng cái này đi.” Kim Tuấn Tú đưa kiếm của mình cho cậu, bản thân thì cầm một mảnh thân cây trên mặt đất.
Kỳ thật Kim Tại Trung không hẳn là có thiên phú tập võ, chỉ là xem Sở Trinh tập luyện, bản thân liền bắt chước theo. Cũng may kiếm này không quá nặng, mới miễn cho tay cậu không cầm nổi.
“Ah!” Sở Trinh kêu lên sợ hãi, Kim Tại Trung còn chưa kịp quay đầu lại đã bị một người ôm lấy eo, nhanh chóng kéo sang một bên. Mà thứ vừa rơi xuống đất là một thanh đoản kiếm. Sở Trinh vẻ mặt đau đớn ngã nhào xuống đất, trên đầu gối đã rớm máu.
Kim Tuấn Tú vội vàng chạy tới xem xét vết thương của Sở Trinh, nhưng không ngờ bị La Dã mặt lạnh đoạt trước một bước. Kim Tại Trung kinh hồn chưa định, ngẩng đầu liền thấy Liên Dạ đang nhíu mày. Dừng một chút, cậu cười nói: “ca ca”
Liên Dạ không nói gì thêm, chỉ buông tay đi đến trước mặt Sở Trinh, bỗng nhiên quát lớn: “Không biết võ thì đừng có học đòi! Lần này may mà ta đến kịp thời, bằng không nếu Tại Trung có vấn đề gì, ta xem ngươi làm được gì!” Sở Trinh bị Liên Dạ mắng không dám lên tiếng, ủy khuất cúi đầu. Nàng tự biết lần này mình sai rồi, vậy nên không dám nhiều lời, chỉ là vừa rồi thấy La Dã khẩn trương chạy tới như vậy, trong lòng vẫn ngọt ngào vô cùng. Bởi vậy, Liên Dạ mắng cũng không sao cả. “Ca ca đừng mắng A Sở, ta không sao.” Kim Tại Trung giữ chặt ống tay áo Liên Dạ, “A Sở cũng bị thương, mau để nàng đi băng bó đã.”
Ngay cả La Dã ngày thường ít lời cũng mở miệng nói: “Điện hạ, xin hãy để công chúa đi băng bó trước.”
Liên Dạ nhíu nhíu mày, cuối cùng trầm giọng nói: “Đi đi.”
“Tạ điện hạ.” La Dã cũng không nói gì thêm, ôm ngang Sở Trinh lên. Kim Tuấn Tú không biết nên đi theo ai, đành phải thu kiếm quay về phòng mình. Mà bên kia, dù đầu gối rớm máu, Sở Trinh vẫn nở nụ cười nhẹ khi được La Dã ôm.
Kim Tại Trung khẽ cong khóe môi, Liên Dạ thấy không khỏi nhẹ giọng trách: “A Sở nha đầu kia không biết nặng nhẹ, về sau ít chơi với nàng. Chẳng may bị làm sao…”
“Ta nào có yếu đuối như vậy, cũng không phải nữ hài tử.” Kim Tại Trung lắc đầu, cười nói, “Ca ca hình như quá lo lắng cho ta đúng không? Ha ha, ca ca như vậy khiến cho nhiều cung nữ hiểu lầm lắm, các nàng a, đều tưởng người ca ca thích là ta, đặc biệt là nha đầu Lam Chức kia…” Cậu còn chưa nói xong, liền bị Liên Dạ ôm chặt vào lòng, Kim Tại Trung định mở miệng, hai tay liền bị Liên Dạ cầm chặt, cậu dừng một chút, “Đã bảo ta không sao mà, ca ca?”
Nhưng Liên Dạ như không nghe thấy, chỉ ôm chặt không buông.
“Tại Trung…”
Mùi hương của hoa bỉ ngạn đỏ rất nhạt, như vận mệnh mờ mịt phía trước. Lúc Tại Trung hít thở không thông trong biển hoa, Liên Dạ mới chậm rãi buông tay, nâng mặt cậu lên. Ánh mắt cực nóng như muốn đốt cháy cậu, Kim Tại Trung nuốt nước bọt, mấy lần định lui về phía sau đều không được. Liên Dạ nhẹ giọng, dịu dàng đến mức có thể khiến cho mọi nữ nhân trong thiên hạ đều cam nguyện sa đọa, “Ta đã nói với phụ hoàng rồi, ta muốn lấy ngươi làm phi của ta.” Rất đáng tiếc, Kim Tại Trung không phải nữ nhân, cậu không thể nào bị sự dịu dàng này mê hoặc.
“Ca ca, đừng đùa…”
“Ta yêu ngươi! Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi khi ngươi trở lại Liên phủ, ta đã yêu ngươi. Tại Trung, ta không phải ca ca ngươi, ta cũng không muốn làm ca ca ngươi!” Liên Dạ cắt ngang lời cậu, “Trước kia ta không dám nói, cũng không thể nói, nhưng hôm nay, ta là vương tương lai đồng thời cũng là duy nhất của Nam Cương. Tại Trung, ta có thể mang đến cho ngươi cuộc sống mà ngươi mong muốn.”
Kim Tại Trung nghe xong, kinh ngạc hồi lâu. Sau đó cậu mở miệng, vài phần lạnh nhạt: “Điều ta muốn, là cùng Duẫn Hạo, Hồng Lăng, Hi Nhi cùng nhau sinh sống, ca ca sợ là dốc hết sức cũng không thể cho ta. Mà hôm nay, chẳng có ai có thể mang đến cho ta điều đó cả.”
“Tại Trung…” Liên Dạ ấp úng, “Ta sẽ không từ bỏ ngươi.”
“Ca ca là vương tử Nam Cương, Tại Trung chẳng là gì cả, tất nhiên không chạy thoát được ngục tù này.” Đáy mắt Kim Tại Trung dần trở nên lạnh nhạt, thiếu mất sự thân cận lúc trước, cậu cũng không lùi ra sau, “Tại Trung vốn tưởng rằng mình đã thoát khỏi ngục tù, ai ngờ chỉ là thay đổi vị trí. Nhưng ca ca phải nhớ kỹ, đã có người chiếm giữ trái tim Tại Trung, dù hắn khiến ta mất đi Hồng Lăng, thậm chí là mất đi ca ca lúc trước, nhưng ta vẫn yêu hắn.”
Yêu còn nhiều hơn hận, yêu đến vô lực, ngay cả hận cũng chẳng còn bao nhiêu.
“Hắn hại chết Hồng Lăng, nếu hắn biết rõ ngươi không phải Hoàng phi mệnh định, hắn cũng sẽ không giữ ngươi lại.” Liên Dạ nắm chặt bả vai Tại Trung, “Ta muốn kết hôn với ngươi, Tại Trung, chỉ có ta mới có thể cho ngươi bình yên.”
“Hồng Lăng chết khiến ta đã hoàn toàn thất vọng với hắn. Nhưng dù thế nào, ta vẫn yêu hắn. Dù hắn tự tay xé tan lòng ta, ta vẫn yêu hắn.” Cậu vẫn còn rất trẻ, không biết nói những lời bay bướm, chỉ là mối tình này, cậu không muốn từ bỏ, “Ca ca, ngươi hi vọng ta vẫn là ta lúc ngươi gặp lần đầu, hay là ta bây giờ?”
Hồi lâu, Liên Dạ không mở miệng, chỉ là hai tay đặt trên vai Kim Tại Trung dần dần buông lỏng. Kim Tại Trung nở nụ cười vui vẻ, “Ca ca, đưa ta quay trở lại Viêm Thuấn đi.”
“Tại Trung, đó là nơi chỉ khiến ngươi héo mòn mà thôi. Ta sẽ không cưỡng cầu ngươi, nhưng nhờ ngươi, ở lại bên ta…”
“Ca ca, ta mệt mỏi lắm rồi. Duẫn Hạo có thể giết Hồng Lăng, cũng có thể giết ngươi, ở lại chỗ ngươi sớm muộn gì cũng bị phát hiện. Viêm Thuấn cùng Nam Cương từ trước đến nay rất hòa bình, mà ta cũng không phải là Hoàng phi mệnh định, ngươi để ta quay về. Vạn nhất có một ngày, bí mật này bị phát hiện, hắn sẽ để ta đi.” Ánh mắt cậu mơ màng, như đang nghĩ đến điều gì, khuôn mặt tràn ngập bi thương, “Ta rất nhớ thế giới kia, nhưng ta lại không nỡ rời khỏi thế giới này.”
Cậu đã không còn lý do ở lại Nam Cương, lời nói cùng ánh mắt của Liên Dạ khiến cậu sợ hãi vô cùng.
Cậu sợ một Liên Dạ như vậy, không giống ca ca mà như một người xa lạ. Có lẽ, hắn sớm đã không còn là ca ca Liên Dạ của cậu.
Quân tâm thay đổi, nếm bao thăng trầm, nếm bao luân hồi.
Kim Tại Trung nhìn ánh trăng xuất thần, sau đó khẽ thở dài, ngồi xổm bên ao trong cung điện. Hai tay vốc đầy ánh trăng, cẩn thận đưa lên ngắm. Đêm hôm khuya khoắt, Lam Chức các nàng sớm đã đi ngủ, chỉ là đầu óc Tại Trung giờ rất rối loạn. Liên Dạ thổ lộ lòng khiến cậu vừa lo lắng lại vừa sợ hãi, cậu buông tay, nước chảy xuống theo khe hở, bóng trăng khẽ rung rinh rồi lại tĩnh lặng.
“Duẫn Hạo…”
Thật là ngốc, rõ ràng đã như vậy rồi mà vẫn nhớ mãi không quên. Kim Tại Trung lắc đầu, si ngốc cười rộ lên, đáy mắt lại tràn ngập mờ mịt. Cậu suy sụp ngồi một góc, tiếp tục nghịch nước.
“Công tử đang nhớ người nào sao?”
Kim Tại Trung ngẩng đầu, là Kim Tuấn Tú mặc trang phục Viêm Thuấn. Hắn mặc rất nho nhã, không có nửa phần khí thế của người tập võ, chẳng khác nào một thư sinh dịu dàng. Gương mặt thanh tú khiến mọi người nhìn vào đều cảm thấy rất thoải mái, Kim Tại Trung trong lòng cười nhạo mình mất mặt trước hắn, lau nước mắt nơi khóe mắt, quay đầu đi không nói lời nào. Kim Tuấn Tú không quan tâm việc Kim Tại Trung không để ý tới mình, cũng ngồi xổm xuống thò tay vào trong nước, “Nhớ nhung tựa như nước trong lòng bàn tay, khe hở dù nhỏ đến mức nào rồi cũng trôi đi hết. Vốn tưởng rằng theo thời gian có thể quên dần, nhưng sự ướt át trong lòng bàn tay vẫn bán đứng sự kiên cường của bản thân mà thôi.” Hắn thở dài, cười rất bất đắc dĩ.
“Ngươi…”
“Ta không quên được hắn, nhưng ta không dám trở về.” Kim Tuấn Tú cười nói, “Trăm năm rồi, hắn có lẽ đã sớm quên ta. Có lẽ, chỉ coi như ta đã chết mà thôi.”
Mắt Kim Tại Trung ướt nước, nhìn qua khiến người ta thương tiếc vô cùng. Kim Tuấn Tú thầm cảm thán trước dung mạo của Kim Tại Trung, dù là nam hay nữ vẫn đều bị cậu thu hút. Bất chợt, Kim Tuấn Tú lại tự giễu nói: “Ta thích nam nhân, nhưng ta lại ngu xuẩn đến mức cho rằng hắn thích nam nhân, tưởng hắn cũng thích ta…” Cắn răng, cậu nở nụ cười ha ha, mở tay ra, “Công tử đang nhớ về người như thế nào?” Nghĩ xong, cảm thấy với thân phận mình mà hỏi như vậy thì không ổn, hắn định rời đi lại chợt nghe Tại Trung nói khẽ ——
“Cũng là nam nhân, nhưng ta không biết hắn có yêu ta không.”
“Vậy tại sao không thích Điện hạ? Nếu ngươi đồng ý lấy hắn, hắn sẽ đối xử tốt với ngươi cả đời.”
Kim Tại Trung lắc đầu: “Ta thích người nam nhân kia, cả đời chỉ thích mình hắn. Liên Dạ chỉ là ca ca, cả đời cũng chỉ có thể là ca ca, ta đã không yêu hắn thì không muốn đi liên lụy hắn.”
“Ta nghĩ Điện hạ sẽ không cảm thấy ngươi liên lụy hắn.” Kim Tuấn Tú nhíu mày.
“Ta là người mà… Ngay cả mẫu thân ta cũng muốn bóp chết ta…” Nói đến đây, giọng cậu có chút run rẩy, “Ngay cả ta cũng chán ghét bản thân. Nhưng ngươi biết không, ta không có dũng khi đứng bên người nam nhân kia, ta sợ hắn biết rõ chân tướng xong sẽ chán ghét ta, giống như mẫu thân ta vậy, đẩy ta ra xa. Nhưng ta lại sợ nếu ta ở bên ca ca, một ngày nào đó, hắn sẽ quên ta, không nhớ gì về ta nữa. Đứa trẻ loạn luân, sẽ không được ai chúc phúc cả.”
Đêm ở Nam Cương rất trong trẻo, ánh trăng lại rất tròn. Kim Tại Trung tựa như một vị tiên nhân không vương khói lửa nhân gian, một thân áo trắng, ngồi bên mặt ao khẽ rung rinh. Kim Tuấn Tú nhìn cậu mê mẩn, hồi lâu mới bừng tỉnh. Hắn đặt tay lên vai Tại Trung: “Ngươi tốt như vậy, hắn nhất định sẽ rất quý trọng ngươi.”
“Vậy còn ngươi?” Kim Tại Trung hỏi lại.
Kim Tuấn Tú bị câu hỏi bất chợt của Kim Tại Trung làm cho không nói lên lời, thấp giọng thản nhiên nói: “Là bản thân ta tự mình đa tình, hắn tiếp cận ta chẳng qua vì muốn dựa vào ta để đạt được một vài bí mật mà thôi. Bây giờ nghĩ lại, lâu như vậy, hắn hẳn đã có thê thiếp cùng hài tử rồi.”
“Hận hắn không?” Kim Tại Trung lại chợt hỏi.
“Tất nhiên là hận, nhưng giờ cũng chẳng sao rồi.” Kim Tuấn Tú đứng dậy, “Thời gian không còn sớm, công tử trở về nghỉ ngơi đi.” Hiển nhiên là không muốn tiếp tục đề tài này, bóng dáng Kim Tuấn Tú chạy đi có chút vội vàng.
Kim Tại Trung cũng đứng dậy rời đi, bóng dáng nấp phía sau thân cây thấy vậy ảm đạm vô cùng. Liên Dạ khẽ cúi đầu, trong bóng đêm không thấy rõ biểu cảm, nhưng nghĩ hẳn là cũng không có biểu cảm gì. Biết rõ kết quả, nhưng vẫn như thiêu thân lao đầu vào lửa không chịu buông tay.

“Tại Trung… Tại Trung…” Hắn thì thào, giọng đứt quãng.