Jun 5, 2015

[RLYJ10Y] Chapter 26

Chapter 26
Lúc Park Yoochun đến là 11 giờ sáng, Kim Jaejoong từ sớm đã để Trương Tuyết đặt bàn ở quán hải sản Cẩm Tú. Nhà hàng này rất nổi tiếng, ngay cả đặt bàn cũng phải xếp hàng. Shim Changmin nghe tên quán thì vô cùng hài lòng, hơn nữa lại là Kim Jaejoong mời, mấy người ăn thả ga, cuối cùng đều no bụng mỹ mãn.
Lúc Kim Jaejoong ở bên bạn bè thì rất hào phóng, bạn của bạn chính là bạn của cậu, vậy nên diễn viên dưới quyền của Park Yoochun cũng là nhân viên của cậu, Kim Jaejoong tự giác quan tâm Kim Ji Soo hơn, vì vậy cơm nước xong xuôi liền để Trương Tuyết tự mình đưa cô và người đại diện đến khách sạn nghỉ ngơi, lại dặn cô đọc kịch bản kỹ càng.
Người ngoài đã đi, Kim Jaejoong hai tay đút túi, thảnh thơi nhìn mấy vị trước mặt, cuối cùng quyết định tới hội quán suối nước nóng.
Thời buổi này, dường như ăn cơm xong đi tắm suối nước nóng đã trở thành phương án tụ hội tốt nhất của đàn ông, dù sao tắm suối nước nóng muốn bao nhiêu thuần khiết thì có bấy nhiêu thuần khiết, mà muốn không thuần khiết thì cũng chẳng có hạn chế. Kim Jaejoong là kẻ có tiền, huống chi trong xe cậu còn có mấy sếp lớn hàng thật giá thật, vậy nên tất nhiên sẽ không vào hội quán suối nước nóng tầm thường. Thời gian trước, Thượng Hải vừa khai trương một hội quán suối nước nóng dành riêng cho hội viên, bên trong bố trí cực kỳ xa hoa, Kim Jaejoong đã đi một lần, cảm thấy rất ổn.
Kim Jaejoong đỗ xe xong liền đến quầy phục vụ đặt một phòng riêng, Shim Changmin dẫn đầu đi vào, phòng ba gian theo phong cách Nhật Bản, sân thiết kế rất lớn, trên phủ một tấm gỗ lớn, lật tấm gỗ lên sẽ thấy suối nước nóng nhân tạo bên dưới.
Shim Changmin tựa vào cửa, vừa cởi áo khoác vừa khen: “Nơi này không tệ nha, hyung quả thật rất biết hưởng thụ.”
Kim Jaejoong rất ít khi có cùng sở thích với Shim Changmin, được cậu khen như vậy thì không khỏi đắc ý. Cậu cũng cởi áo khoác, lúc đang định cất vào tủ quần áo, Jung Yunho đột nhiên đi tới, động tác rất tự nhiên nhận quần áo trong tay cậu, sau đó đặt cùng ngăn tủ với áo của anh.
Có lẽ vì bầu không khí rất tốt, có lẽ vì lâu lắm mấy anh em mới tụ tập, có lẽ còn có nguyên nhân khác, tóm lại Kim Jaejoong không để ý đến thứ mà cậu vẫn luôn canh cánh trong lòng. Cậu tự nhiên để Jung Yunho tới gần, cho phép anh cầm quần áo của cậu.
Kim Jaejoong không gọi nhân viên phục vụ, vì vậy nước ấm trong phòng tắm các loại đều tự tay chuẩn bị. Jung Yunho xem một lượt khắp các gian, đổ dung dịch khử trùng vào trong bồn tắm lớn. Anh vươn nửa người ra khỏi cửa phòng tắm, hỏi Kim Jaejoong: “Jaejoong, chuẩn bị xong rồi, cậu có muốn tắm trước không?”
Kim Jaejoong tối hôm qua uống rượu, sáng nay cũng chưa ngủ đủ, tuy lúc đi ra ngoài đã tắm qua, nhưng trước sức hấp dẫn của nước nóng thì cậu vẫn không cách nào chống cự được.
“Ừ.” Kim Jaejoong như đang sai khiến người hầu, không hề có ý cảm kích.
Shim Changmin đứng bên cạnh nhìn, nhíu mày.
Về chuyện giữa Jung Yunho và Shim Changmin, ba người bọn họ cũng biết, nhưng đây cũng là chuyện rất lâu về sau. Mới đầu khi DBSK ra mắt, công ty đã sắp xếp phương thức tuyên truyền theo couple, ngành giải trí thật sự rất rộng lớn, vì tương lai, mọi người cũng chỉ có thể tiếp nhận, vậy nên Shim Changmin cũng không nghĩ nhiều.
Về sau khi xảy ra chuyện với cha đẻ của Kim Jaejoong, việc này mới bị lộ. Lúc ấy Shim Changmin quả thật vô cùng khiếp sợ, không thể tin được hai người anh cậu kính trọng nhất vậy mà lại có quan hệ đồng tính luyến ái. Cho tới bây giờ, Shim Changmin vẫn không thể hiểu, hai người kia vì sao lại trở thành một đôi, mà còn ồn ào oanh liệt vô cùng! Đặc biệt là tính tính kia của Kim Jaejoong, dám yêu dám hận chẳng sợ cái gì. Lúc trước sau khi DBSK giải tán, cậu thậm chí còn vì Jung Yunho mà tự sát, khiến mọi người trong nhóm không ai không biết hai người bọn họ thật sự thành đôi.
Từ góc độ nào đó mà nhìn, Shim Changmin cảm thấy Jung Yunho rất dũng cảm, bởi vì anh dám yêu Kim Jaejoong! Kim Jaejoong là ai? Cậu là người coi tình yêu còn quan trọng hơn mạng sống, đàn ông chỉ cần có chút lý trí đều sẽ không ở bên người lấy tình yêu làm nguồn sống, bởi vì bạn sẽ không thể nào thoải mái được.
Kim Jaejoong mặc áo ba lỗ màu đen, vừa nghịch điện thoại vừa liếc Shim Changmin: “Sao em nhìn anh như vậy?”
Tim Shim Changmin đập thình thịch, mặt lại không để lộ chút khác thường, nhìn nhìn bốn phía, thành công đánh trống lảng: “Không phải Yoochun hyung cũng cùng vào sao, giờ sao lại không thấy đâu?”
Cậu vừa nhắc tới, Kim Jaejoong cũng nhận ra Park Yoochun chưa nói câu nào, đi ra gian ngoài nhìn cũng không thấy, vì vậy cậu định đi tìm, ai ngờ vừa ra tới cửa đã gặp gã. Kính râm trên mặt Park Yoochun còn chưa bỏ, Kim Jaejoong nghiêng đầu nhìn, đằng sau gã vậy mà có hai ba cô gái.
“Em… Em đây là?”
Park Yoochun đẩy Kim Jaejoong ra, nhường lối đi cho mấy cô gái bước vào, Kim Jaejoong sửng sốt một hồi mới nhìn rõ đồ trong tay cô.
Đàn ông ngâm suối nước nóng nếu không có phụ nữ vậy nhất định phải có rượu. Nếu có Shim Changmin ở đây thì đồ ăn nhất định cũng không thể thiếu.
Nhân viên phục vụ bày rượu xong, lúc đi qua Kim Jaejoong thì một bộ muốn nói lại thôi. Kim Jaejoong cảm thấy kỳ lạ, đợi các cô đi mới hỏi Park Yoochun: “Mấy cô gái đó làm gì vậy?”
Park Yoochun tháo kính râm, cởi giày và áo khoác, nằm xuống ghế salon rất gần Shim Changmin: “Mấy cô bé ấy nhận ra anh, muốn chụp ảnh với anh.”
Kim Jaejoong a một tiếng, trước mặt mọi người mà bị fan nhận ra chắc chắn có thể thoả mãn lòng hư vinh của cậu, nhưng cậu vẫn giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, rất bình tĩnh nói: “Anh cũng không biết vì sao, bình thường anh cũng mặc đơn giản, thế mà vẫn bị nhận ra.”
Tay Park Yoochun run lên, hoa quả vốn xiên cho Shim Changmin cũng theo nĩa mà rơi xuống mặt bàn, chỉ có thể tiếc nuối nói với Shim Changmin: “Xem ra em không có phúc hưởng rồi, tự lấy ăn đi.”
Shim Changmin muốn cười lại không dám, nhịn đến khó chịu: “Lát em ăn sau.”
Park Yoochun kinh ngạc nhìn cậu, thật không dám tin Shim Changmin vậy mà lại có thể cự tuyệt đồ ăn.
Shim Changmin khom người thì thầm bên tai Park Yoochun: “Đợi anh ấy đi vào tắm rồi em mới ăn, em sợ em không kìm chế được.”
“Nôn ra?” Park Yoochun cố ý lớn tiếng tiếp lời, cười xấu xa.
Shim Changmin không đổi sắc mặt sửa lời gã: “Là bật cười.”
Hai người kia kẻ xướng người hoạ, giọng lại nhỏ, Kim Jaejoong tuy nghe không rõ nhưng cũng nhận ra không ổn, cậu biết chắc không phải lời hay ho gì, nhưng mà một mình thế lực mỏng manh, không nên quá kiêu ngạo.
Đúng lúc Jung Yunho xả nước xong đi ra, nhìn thấy rượu trên bàn, không khen ngợi mà còn đen mặt: “Sao lại là rượu?”
Rượu thì làm sao? Park Yoochun không hiểu gì, nhìn Shim Changmin lại nhìn Kim Jaejoong. Kim Jaejoong không để ý đến anh, cầm áo tắm trực tiếp đi vào phòng tắm.
Jung Yunho nghe thấy tiếng cửa đóng lại, ngồi xuống ghế salon, nhìn bốn phía hỏi: “Menu rượu đâu?”
Shim Changmin tìm menu đưa anh, do dự một hồi nhưng không nói gì.
Jung Yunho lật đến trang cuối cùng của menu, sai Shim Changmin: “Em gọi quầy phục vụ, bảo bọn họ mang một phần nước ép trái cây tươi lên đây.”
Shim Changmin nghe lời lập tức làm theo. Park Yoochun lúc này đã hiểu ra, vì vậy dùng chân đạp nhẹ Shim Changmin một cái, ra sức nháy mắt với cậu.
Jung Yunho lấy một điếu thuốc châm lửa. Sắc mặt anh không dễ nhìn chút nào, khác hẳn lúc nói chuyện với Kim Jaejoong. Anh dùng sức hít một hơi, sau đó chậm rãi phả ra: “Việc của Jaejoong, Yoochun em cũng biết rồi, hai ngày trước vì mấy video kia mà bên ngoài ầm hết cả lên, hiện tại người ta đồn đủ kiểu. Changmin là anh gọi tới, vốn không định kéo em vào, nhưng em đã đến rồi, đoán chừng sáng mai, ảnh chụp mấy người chúng ta sẽ bị đăng lên mạng. Trong lòng em phải chuyện bị đi, đến lúc truyền thông tới tìm em, nên nói thế nào…” Jung Yunho dừng lại, hít thêm hai hơi, ngước mắt nhìn Park Yoochun: “Nên nói thế nào thì lát nữa thương lượng sau.”
Park Yoochun ngồi thẳng, chân dài vắt lên chân kia. Gã đã trở thành tổng giám đốc, hiển nhiên đã thay đổi rất nhiều so với mấy năm trước.
“Kỳ thật thời gian gần đây em có đi tìm Jaejoong hyung, nhưng em gọi anh ấy đều tắt máy, vậy nên em với Changmin và Junsu có thương lượng qua.” Giọng Park Yoochun luôn có một sức quyến rũ rất riêng: “Truyền thông bên Hàn Quốc hẳn không có vấn đề gì lớn, hyung và em có thể chống đỡ được; nhưng Trung Quốc cũng rất phiền toái. Truyền thông Trung Quốc vừa phức tạp vừa loạn, đăng tin trên mạng không cần phải xác nhận tính chân thật, vậy nên chúng ta không khống chế được.”
Park Yoochun đột nhiên nở nụ cười: “Giống như Changmin lúc trước đúng không?” Gã cười cợt nhìn Shim Changmin, nói tiếp: “Không phải truyền thông Trung Quốc từng nói Changmin làm lớn bụng người ta sao? Căn bản không có người xác nhận độ chân thật, dù sao chỉ cần nhiều người nói là biến thành sự thật.”
Shim Changmin bất đắc dĩ thở dài, chuyện bao nhiêu năm trước rồi mà còn bị lấy ra làm ví dụ, đây không phải việc nên lôi ra thảo luận, vừa mất mặt lại vừa oan ức.
Jung Yunho đương nhiên hiểu ý gã nói, anh cũng hiểu rõ tình huống bây giờ vậy nên mới gọi Shim Changmin đến.
“Những việc khác tạm thời không quan tâm, hiện tại khó giải quyết nhất chính là bọn họ đổ lỗi việc năm đó giải tán lên đầu Jaejoong. Việc vu oan này quá lớn, sẽ xoá bỏ toàn bộ hình tượng tốt đẹp của cậu ấy.”
Shim Changmin nhớ tới tin tức trên mạng: “Nói là Jaejoong hyung vì…” Cậu bất giác nhìn Jung Yunho, cẩn thận dùng từ: “Vì chuyện tình cảm vậy nên không quan tâm tương lai của nhóm, kiên trì muốn giải tán.”
Cậu dùng từ tình cảm, mà không trích dẫn nguyên văn, bởi vì nguyên văn có chút khó nghe.
“Kim Jaejoong vì tình cảm đồng tính luyến ái bị cự tuyệt, thẹn quá hoá giận mang theo hai thành viên khác rời khỏi công ty.”
Park Yoochun cũng đã từng đọc tin tức này: “Hình như không chỉ có vậy, còn có mâu thuẫn vì tiền, rồi tranh chấp về mặt kinh tế, cuối cùng giải tán.”
“Chẳng hiểu sao loại tin tức như vậy mà cũng có người tin à? Đây là phim truyền hình chắc!”
Jung Yunho nghe đến đó, đột nhiên nhìn hai người, im lặng nửa ngày, chợt nói: “Đây đều tại anh, năm đó vì anh giận cậu ấy, vậy nên ngay cả Changmin cũng không dám nhắc đến chuyện liên quan tới Jaejoong trước mặt người khác.”
Anh vừa nói liền rơi vào trong tự trách vô hạn.
Shim Changmin chỉ có thể an ủi anh: “Hyung, anh đừng nói như vậy. Trong tình huống đó, chúng ta cũng không nên liên hệ với mấy anh ấy, không phải lỗi của anh.”
Nhưng nếu không làm vậy, hiện tại cũng sẽ không có đủ loại lời phỉ báng vô căn cứ đổ lên người Kim Jaejoong.

Đây là lời nói trong lòng Jung Yunho. Anh không nói gì, lúc này mà tự trách thì có tác dụng gì đâu? Anh không ngăn cản được việc truyền thông ác ý công kích Kim Jaejoong, những người vì tiền mà ra sức tung hô mọi việc, không quan tâm đến đạo đức kia, anh không thể nào ngăn cản được họ.