Nov 30, 2014

[KHNGCPS] Part 35

Part 35
Quyết định về nước được đưa ra vô cùng đột ngột khiến Kim Jaejoong vẫn còn lơ mơ chưa hiểu gì, trong công ty từ trên xuống dưới, bề ngoài thì bình thản không có gì lạ, kỳ thực đã gà chó không yên!
“Nghe nói Kim Jaejoong làm hại Jung Tổng hành bị tổng bộ sa thải đấy!”
“Scandal bị đăng lên báo, tổng bộ lúc này đành phải mạnh tay để giết một người răn trăm người thôi.”
“Không nghĩ tới tiểu bạch kiểm kia còn có mặt này, quấn được Jung Tổng hành cũng coi như giỏi.”
“Giỏi cái đầu cậu ấy, chỉ biết đi hại người thôi, lam nhan đúng là kẻ gây tai họa! Là tiểu bạch kiểm hay tiểu tai họa thì chỉ có Jung Tổng hành biết rõ thôi!”
“Này, mấy người đừng có nói xấu sau lưng Jung Tổng hành như vậy biết chưa??”
“Tiểu tai họa tới rồi! Suỵt!”
Kim Jaejoong nước mắt chảy dài, mấy người ngay cả suỵt cũng to tiếng như vậy thì sao người ta có thể lờ đi được… Đảo mắt liền thấy trợ lý Lưu đi ra khỏi văn phòng Jung Tổng hành, cậu vội vàng đi tới:
“Trợ lý Lưu trợ lý Lưu! Tin kia có thật không vậy? Jung Tổng hành thật sự bị (Dùng tay cắt cổ)…?”
Trợ lý Lưu còn chưa kịp nói gì thì một người ôm thùng giấy lớn đi ra, rất thiếu kiên nhẫn hô với hai người:
“Đừng có nói chuyện ở cửa ra vào nữa, chúng tôi còn đang bận chuyển đồ!”
Hai người vội vàng dẹp đường, trợ lý Lưu nói với vị họ Kim nào đó đang nước mắt lăn dài:
“Chị biết em không nỡ rời xa Jung Tổng hành, nhưng mà lệnh tổng bộ đến rất gấp, chúng ta chỉ có thể nghe theo thôi.”
Kim Jaejoong như bị một mũi tên ghim chặt vào tường, trên mũi tên viết hai chữ “Tai họa”.
“Anh ấy đang ở đâu?”
“Ở tầng dưới.”
“Em đi đón anh ấy!”
“Ai, sao cậu không vào giúp khuân đồ đi?! Tên nhãi này nghĩ cái gì vậy, hẹn hò với Jung Tổng hành nên làm cao sao…”
Bên kia, Kim Jaejoong đi thang máy xuống tầng, cửa vừa mở liền bắt gặp Jung Yunho đang đợi thang máy cùng với một người xa lạ.
“Jung ——“ Không còn là tổng thanh tra nữa thì phải gọi thế nào đây? Kim Jaejoong khóe miệng co giật, nghĩ một hồi liền nói, “Chào buổi sáng!”
Thấy Jung Yunho bày ra khuôn mặt như bài poker, Kim Jaejoong sợ hãi nhìn về phía người xa lạ:
“Anh ta là ai vậy?” Sao trông giống tiến sĩ quái dị thế kia.
Jung Yunho chỉ nói một chữ “Mời” với người kia, người kia lập tức cúi đầm cảm ơn, đợi Jung Yunho đi vào trong thang máy rồi mới đi theo.
Đứng bên cạnh Kim Jaejoong, Jung Yunho mới mở miệng:
“Vị này là ngài Han - tân tổng thanh tra chấp hành Trung Quốc.”
“Hả?!” Kim ngốc manh thật sự không thể che giấu được tâm tư của mình.
Thang máy trở nên yên tĩnh, cậu chỉ nghe thấy Jung Yunho thì thầm bên tai một câu “Chú ý hình tượng” rồi không nói gì nữa, lên tầng, cả ba người ra khỏi thang máy.
Jung Yunho kỳ thật vẫn rất được kính trọng, tuy có scandal với vị họ Kim nào đó nhưng vẫn có những nhân viên nữ thích anh vụng trộm liếc qua, còn lại tất cả đều giả bộ đang bận rộn làm việc.
Kim Jaejoong thật sự muốn dùng nước miếng sặc chết mấy kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa này, lại hoàn toàn quên mất mình mới là đầu sỏ gây nên mọi chuyện.
Nhìn Jung Yunho giao từng việc từng việc cho trợ lý Lưu, thỉnh thoảng lại nói vài câu với tân tổng thanh tra, Kim Jaejoong đứng bên khoanh tay nhìn, trong lòng bứt rứt vô cùng.
“Han tổng hành, tôi sẽ bảo trợ lý Lưu gửi cho anh các tài liệu tham khảo.”
“Được, cảm ơn anh.” Tiến sĩ quái dị khách khí nói.
“Trợ lý Lưu, hôm nay cô không cần đi theo tôi, theo Han tổng hành xem có gì cần giúp đỡ không.” Ánh mắt của anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp phản chiếu trong đôi mắt đen mê người.
Kim Jaejoong nghẹn ngào:
“Jung Tổng hành…”
Jung Yunho nghe vậy quay đầu lại, rốt cuộc chịu nhìn sinh vật hôm nay ngoan ngoãn đến thần kỳ kia.
Nhìn vào mắt Jung Yunho, vị họ Kim nào đó đột nhiên không còn dũng khí, sợ hãi nói:
“Cái kia, em có lời muốn nói với anh.”
Thấy Jung Yunho im lặng hồi lâu, trợ lý Lưu cùng tân nhậm nhanh chóng cáo lui, Kim Jaejoong vội vàng đóng cửa lại, sau đó chạy vội về phía vị họ Jung nào đó.
Đại boss không nói lời nào, Kim Jaejoong lại tới gần hơn một chút, kết quả người nào đó đột nhiên quay người, chóp mũi hai người liền chạm vào nhau.
Đáng tiếc ánh mắt Jung boss quá lợi hại, Kim ngốc manh đảo mắt vài vòng vẫn không dám nhìn thẳng vào đối phương, định lùi ra phía sau, Jung boss lại mở miệng:
“Mấy ngày ở Nhật Bản vốn định dẫn em đi chơi một hôm, không ngờ tổng bộ lại ra quyết định nhanh như vậy.”
“Jung Tổng hành, em nghĩ, em, em có thể, thử xem.”
“Cái gì?”
“Em có thể… Nuôi anh.”
Cậu có thể nói ra đề nghị nuôi người đàn ông này quả thật phải có… Mặt dày thế nào đây.
Biểu cảm của Jung Yunho là… Bất ngờ? Ngạc nhiên?
Nhưng có khi lại là ghét bỏ.
Bị đôi mắt đen kia nhìn chằm chằm, vị họ Kim nào đó đảo mắt vòng quanh, miệng vẫn còn quanh co nói:
“Vì em cảm thấy hiện tại kinh tế kém phát triển, người ưu tú như anh nhất định không chịu làm chức vụ thấp, về sau nhất định sẽ thất nghiệp một thời gian, nếu thế em có thể…. Trời ạ! Sao trong đầu em chỉ có hai từ bao dưỡng thôi nhỉ?! Anh mau tìm từ thích hợp đi…”
Jung Yunho vươn tay nắm lấy tay cậu:
“Bé hồ ly, em muốn nuôi anh?”
“Anh coi như là em bày tỏ sự áy náy của mình với anh đi? Nhưng mà anh vừa gọi em là gì??”
“Em muốn nuôi anh?”
“Có phải anh vừa gọi em là bé hồ ly không??”
Hai bên đều cố chấp hỏi cho bằng được, cuối cùng vẫn là trợ lý Lưu đẩy cửa vào cắt ngang.
“Jung tổng, đồ đạc đều đã mang vào trong xe rồi.”
Kim Jaejoong đơ người tại chỗ, máy móc quay đầu nhìn chằm chằm Jung đại nhân vẫn vô cùng thảnh thơi bình tĩnh.
Tình huống này là sao? Cuồng ngược đãi sau khi có scandal tình cảm đồng tính với cậu, tổng bộ không những sa thải mà còn thăng chức cho anh sao? Jung tổng! Quản lý cái gì đây? Nếu trước đây ở chi nhánh Trung Quốc đã quản lý một phương, giờ không phải là một tay che trời sao?
Chẳng lẽ là… Giám đốc chấp hành châu Á?!
Cho nên trong lúc Kim thiện lương đau lòng hạ quyết tâm bao dưỡng người ta, Jung Yunho lại một bước lên mây, thăng quan tiến chức sao?
Anh zai à, lần sau đừng có đùa như vậy có được không?...
Kim Jaejoong cảm giác, đi theo Jung Yunho chính là một quá trình rèn luyện, bạn nghĩ rằng mình đang ngồi tàu cao tốc, kỳ thật đang chơi nhảy dù, mà lại còn quên mang dù theo.
Vì vậy Kim Jaejoong cảm giác thiện tâm của mình đã bị đả kích nghiêm trọng, ánh mắt phẫn hận trừng vị họ Jung nào đó, trợ lý Lưu đứng cạnh không hiểu gì hỏi anh:
“Jung tổng, sao trợ lý Kim lại phóng điện với ngài vậy?”
“Cậu ấy cho rằng đó là ánh mắt phẫn nộ.”
Hức…
Băng sơn dứt lời nhìn về phía vị họ Kim nào đó, nhẹ nhàng nói:
“Cô xuống trước đi, tôi với trợ lý Kim có vài việc chưa thảo luận xong.”
Kim Jaejoong không hề biết lời nói bình thường kia mà cũng có thể tỏ ra mập mờ như vậy. Mà lúc này đối mặt với ánh mắt tìm tòi của người khác, cậu lại càng khẩn trương đến mức lắp bắp:
“Em… Em… Em hơi khát…”
“Kim Jaejoong.” Đôi mắt đen sâu thăm thẳm như hồ nước của Jung Yunho bình tĩnh nhìn cậu, lạnh đến tóc gáy trên người vị họ Kim nào đó dựng hết lên, “Có việc muốn hỏi em.”
“Anh cứ nói…”
“Em yêu anh đúng không?” Anh đột nhiên nở nụ cười, bầu không khí liền ấm áp hơn hẳn nhưng Kim Jaejoong dường như không có tâm tình để ý mấy việc này, ra sức lắc đầu nói:
“Không phải không phải không phải!” Sau đó ngôn ngữ nghèo nàn mong đợi Jung tổng công có thể hiểu được muôn vàn điều muốn giải thích trong mắt cậu.
Quả nhiên Jung Yunho không để cậu thất vọng, nhưng anh chỉ nhẹ gật đầu rồi vươn tay bá đạo vuốt má Kim Jaejoong, khiến cậu toàn thân đều nổi da gà.
Jung Yunho làm như đang giải quyết việc chung, lạnh lùng nói:
“Scandal ở Nhật Bản được đăng lên báo khiến không ít người chú ý tới công ty, sức mua tăng mạnh, vậy nên anh được đề bạt lên làm giám đốc chấp hành châu Á, về sau Trung Quốc do ngài Han tiếp quản, trợ lý Kim chắc vẫn ở lại Trung Quốc.” Có lẽ vì ánh mặt trời quá mức nóng bỏng, Jung Yunho vẫn luôn ăn mặc cẩn thận vậy mà lại cởi hai cúc áo sơ mi trước mặt cậu, nâng cằm Kim Jaejoong lên, “Nhưng anh hiện tại cần một người làm trợ lý giám đốc, có muốn anh nói chuyện với ngài Han, chuyển em sang không?”
Kim Jaejoong dù sao vẫn là Kim Jaejoong, cứ như vậy liền bị xương quai xanh của Jung tổng quyến rũ, mắt sáng lóng lánh, một bộ muốn bị ngược:
“…Muốn.”
Trong lúc người nào đó còn đang mơ hồ, Jung Yunho nói:
“Hôn một cái đi.”
Kim Jaejoong bối rối:
“Hôn ở đâu?”
Jung Yunho chỉ chỉ môi mình:
“Ở đây.”
“Anh không hôn theo trình tự gì cả”
“Còn muốn theo trình tự nữa à? Thật chẳng biết làm sao với em.” Sau đó là một nụ hôn đúng tiêu chuẩn…
Đến cùng là ai không có biện pháp với ai?!...
Kim Jaejoong cảm giác mình có chút khác thường, nhất là lúc ở cạnh Jung Yunho, cậu lại thường xuyên cảm thấy khẩn trương, cậu thật sự chỉ muốn tìm bạn tốt Shim Changmin tư vấn xem rốt cuộc cậu đã bị tẩy não, bị bệnh gì, hay…
Em yêu anh đúng không?
Giọng Jung Yunho lại quanh quẩn trong đầu óc, Kim Jaejoong đột nhiên đẩy đối phương ra, thở hổn hển chỉ vị họ Jung nào đó, kết quả nhìn thấy xương quai xanh mê người, lại vội vàng giơ cao tay lên chỉ vào mũi Jung Yunho:
“Em cảnh cáo anh, em chỉ một là nhân viên quèn, với tư cách là trợ lý của anh nên cũng chỉ có thể chung sống hòa hợp với anh trong công ty, em chỉ thích phụ nữ thôi, đừng có làm mấy chuyện kỳ quái này với em nữa!”
Jung Yunho nhìn cậu khoa tay múa chân, cong khóe môi cười nói:
“Em chảy nước miếng kìa, từ lúc đang hôn rồi.”
“Nha…” Kim Jaejoong vội vàng đưa tay lên lau khóe miệng, ngẩng đầu liền thấy Jung Yunho đang nghiền ngẫm từng chữ một ——:
“Em vừa nói hòa hợp?”
“Là hòa… hòa thuận!”
Ánh mắt của Jung Yunho khiến người nào đó hoảng loạn, anh chậm rãi nói:
“Anh đã hiểu.”
“Cái gì?”
Hừ lạnh một tiếng:
“Phần cứng và phần mềm của em chênh lệch quá lớn. Thân thể so với đầu óc thành thật hơn nhiều.” Quay người mở cửa, lại bổ sung, “Đêm nay có việc, buổi tối ăn nhiều một chút, việc kia rất tốn thể lực đấy.” Sau đó không chút do dự bước đi.
Đêm nay, việc, tốn thể lực…

Kim Jaejoong từ khi chào đời đến nay, lần đầu tiên hi vọng mình không phải hủ nam có sức tưởng tượng vô biên…

Nov 29, 2014

[KHNGCPS] Part 34

Part 34
“Tách tách”, đèn flash nháy lên liên tục, Jung Yunho bị các phóng viên Nhật Bản bao vây hỏi dồn dập, Kim Jaejoong kinh hãi nhìn mấy vị phóng viên kia vừa thấy mình liền hăng máu gà, dồn cậu đi đến bên cạnh Jung Yunho, sau đó lại chụp liên tục.
Kim Jaejoong chỉ nghe thấy toàn những từ tiếng Nhật rắc rối mà cậu không biết, thật giống cảnh các chính trị gia tranh cãi khi đưa ra quyết định.
Jung Yunho trả lời vô cùng bình tĩnh, lại càng giống tổng thống đang đứng diễn thuyết.
Tuy vậy, khi một phóng viên Trung Quốc mở miệng hỏi, tưởng tượng của Kim Jaejoong liền vỡ tan ——:
“Xin hỏi anh, nghe nói anh không chỉ là trợ lý của ngài Jung mà còn là người yêu bí mật, xin hỏi việc này có thật không?”
“Cái, cái gì? Anh nói ngài Jung nào??” Kim Jaejoong hỏi xong quay sang nhìn Jung Yunho bên cạnh, hít một hơi ra sức lắc đầu, “Không phải thế không phải thế!!”
“Vậy xin hỏi ngài Jung, ở sân bay ngài nói với mọi người rằng, cậu Kim là vật sở hữu cá nhân là có ý gì?” Phóng viên kia lại quay sang hỏi Jung boss, không, giờ là Jung băng sơn.
Vật sở hữu cá nhân?...
Kim Jaejoong quay sang nhìn vị họ Jung nào đó, ?_? Anh zai à, cái này có thật không vậy?...
Jung Yunho lại đáp lời phóng viên kia bằng tiếng Trung:
“Không phải, đây không phải nguyên văn lời tôi nói.”
Phóng viên lại quay micro về phía Kim Jaejoong:
“Xin hỏi có phải anh đã bỏ 400 vạn mời cấp trên của mình khiêu vũ trong tiệc từ thiện tối qua không?”
“Có chuyện như vậy thật nhưng mà…”
“Chẳng lẽ anh thực sự là tổng giám đốc bí mật của tập đoàn Xích Phong trong truyền thuyết?”
“Cái này, sao lại đoán như vậy??”
“Có trợ lý nào có thể nhẹ nhàng bỏ ra 400 vạn như vậy đâu!”
“Cái này! ——” Đáp án: Thẻ tín dụng của người nào đó.
“Nghe nói cậu Kim cùng ngài Jung đã có quan hệ bí mật từ trước, lúc đến Nhật Bản còn ở chung một phòng, xin hỏi việc này có thật không?!”
Jung Yunho nhíu mày cướp lời, nhưng vừa mới nói “Đây là vì…” lại chợt nghe thấy người nào đó thiếu dây thần kinh não bật cười ——:
“Quan hệ bí mật gì, sao lại nói quá lên như thế, ở cùng phòng là vì —— Vì một hiểu lầm thôi.”
“Xin hỏi là hiểu lầm gì? Hai người đang cãi nhau sao? Hiện tại đã giảng hòa chưa? Nói như vậy là anh thừa nhận mình đang hẹn hò với ngài Jung sao?”
Kim Jaejoong nghe đối phương hỏi dồn dập, cảm thấy đầu óc của mình không đủ để theo kịp suy nghĩ của người nọ, quay sang hỏi Jung Yunho:
“Em vừa nói gì à?...”
Jung Yunho thở dài, thật chưa thấy người nào ngốc như vậy, kéo tay vị họ Kim nào đó nhanh chóng chạy ra xe, trợ lý Lưu mang theo một đám bảo vệ ngăn cản phóng viên đang ùa tới, lái xe mở cửa, sau đó Kim Jaejoong… Kim Jaejoong đã bị kéo cổ áo xách vào trong xe.
Trợ lý Lưu vào trong xe cuối cùng, đóng sầm cửa lại, tách biệt với thế giới ầm ĩ bên ngoài, xe khởi động bắt đầu đi, không gian lập tức yên tĩnh trở lại.
Trên xe chỉ còn Kim Jaejoong ngây thơ vô số tội nhoài người qua cửa sau mà nhìn một đám phóng viên đứng hít khói xe ô tô, Jung Yunho cùng trợ lý Lưu mặt đều vô cùng nghiêm túc.
Jung Yunho mím chặt môi không nói một lời, trợ lý Lưu gọi mấy cuộc điện thoại, tất cả đều nói bằng tiếng Nhật, Kim Jaejoong nghe cũng không hiểu, rốt cuộc trợ lý Lưu cúp điện thoại, quay đầu nói với Jung Yunho ngồi phía sau:
“Jung Tổng hành, tình hình không lạc quan lắm, scandal tình cảm của ngài cùng trợ lý Kim đã được đăng trên 11 trang báo Nhật Bản, trong đó có 4 trang là tuần san kinh tế nổi tiếng… Tiểu Cầm nói bên Nhật Bản phản ứng rất mãnh liệt, có lẽ sẽ vô cùng huyên náo, đoán chừng bên tổng bộ cũng biết rõ chuyện này rồi, làm sao bây giờ?...”
Kim Jaejoong nghe vậy hiểu là đã xảy ra việc nghiêm trọng, vội vàng ngồi thẳng, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Jung Yunho đang trầm tư.
“Theo dõi từ sân bay đến khách sạn, điều này phóng viên bình thường chắc chắn không làm được.” Jung Yunho chỉ nói như vậy.
Trợ lý Lưu quay sang lườm Kim Jaejoong một cái, Kim Jaejoong run lên:
“Chị… Chị bị quỷ bám vào người à?”
“Chị? Chị đây cũng muốn làm quỷ bám vào người em lắm đấy! Em nói thử xem sao em giỏi gây chuyện vậy? Chị mới không có mặt vài ngày, em đã gây ra việc lớn như vậy rồi! Đây là scandal tình cảm của hai người đàn ông đấy! Chị đây cũng không phải kỳ thị đồng tính luyến ái, chị chỉ là sốt ruột thôi! Mấy lời em vừa nói với phóng viên kia chẳng khác nào thừa nhận mình cùng Jung Tổng hành có quan hệ.” Trợ lý Lưu nâng trán tựa vào ghế, “Sáng mai tin tức chắc chắn sẽ càng bị thổi phồng…”
Kim Jaejoong mếu máo tủi thân, Jung Yunho nhìn thấy, xoa xoa đầu cậu:
“Anh không sao.”
“Thật chứ??”
“Cùng lắm là bị sa thải thôi.”
“Hức…” Vậy nên cậu đã hại Jung Yunho bị đại boss trên tổng bộ sa thải sao?
“Trợ lý Lưu, cô tiếp tục nộp báo cáo công việc cùng tiến triển hoạt động bên Nhật Bản của chúng ta lên tổng bộ, về mặt này trợ lý Kim không thể làm hoàn hảo như cô, gửi mail và viết báo cáo cô làm hết đi.” Jung Yunho vẫn phân phối công việc như ngày thường.
“Dạ Jung Tổng hành, tôi sẽ tìm vài người bạn phóng viên nhờ giúp đè nén tin tức, (U ám nhìn về phía vị họ Kim nào đó) —— Trợ lý Kim.”
“Hai!” (Tiếng Nhật) Lập tức thẳng người nghe lệnh, Jung Yunho nhìn cậu, khóe miệng khẽ nhếch lên,
Trợ lý Lưu thở dài, vẻ mặt “Tổ tông, ta xin nhờ người”:
“Trong lúc chị thay em dọn dẹp thì phải làm cho tốt cái chức trợ lý của Jung Tổng hành đấy.”
“Dạ! Xin cứ yên tâm giao anh ấy cho em!” Vỗ ngực xong liền không dám quay đầu lại nhìn người nào đó…
Vị họ Jung khí thế vô cùng mạnh mẽ đột nhiên mở miệng, sao hôm nay anh có lắm việc muốn dặn dò vậy?
“Chú Lý, chú đưa trợ lý Lưu về, chúng tôi xuống xe ở đây.”
Kim Jaejoong dựng tai lên, vội vàng nhìn người nào đó, chỉ chỉ mũi mình:
“Chúng… ta?”
“Đúng.” Anh dùng đôi mắt lạnh nhạt nhìn cậu.
“Nha…” Kim Jaejoong tự biết mình sai, không cò kè mặc cả nữa, thuận theo chui ra khỏi xe.
Để ý thì thấy đường ở Nhật Bản tương đối nhỏ, so với Trung Quốc thì chỉ bằng một nửa, trên vỉa hè có vài học sinh tiểu học tay nắm tay đi học, sự hồn nhiên ngây thơ đó ngay lập tức cảm hóa bạn nhỏ Kim, quay người lại phát hiện Jung Yunho đã đi cách xa 7, 8m, lập tức vui vẻ gọi:
“Jung Tổng hành! Chốt tô mát tê! ~~” (Tiếng Nhật: Đợi một chút)
Kim Jaejoong vui vẻ chạy tới, vừa tới cạnh người nào đó liền thấy anh giơ một hộp takoyaki nóng hổi ra trước mặt, mắt to ngập nước nhìn người mua:
“Mua cho em à?”
“Ừ.” Tiếp tục đi.
?_?
Tổng công đại nhân, ái yi shí tê ru. (Tiếng Nhật: Em yêu anh)
Ai ngờ Jung Yunho vừa nhìn cậu ăn vừa nói:
“Ăn hết nghĩa là em đồng ý hẹn hò với anh.”
Kim Jaejoong sặc đến sắp hôn mê, sặc đến toàn thân chảy mồ hôi tứ chi vô lực… Giơ tay run rẩy chỉ anh:
“Ông đây… Nôn ra cho anh xem…”
Jung Yunho vuốt vuốt lưng cho cậu, Kim Jaejoong khom người ho khan, chợt nghe đối phương bình tĩnh nói:
“Nếu vừa rồi không xuống xe chỉ sợ sẽ nhận được thông báo tổng bộ gọi anh về.”
“Có ý gì?” Kim Jaejoong không hề nhận ra mình không còn muốn sống chết nôn ra như lúc trước, mở to mắt nhìn Jung Yunho vẫn không mặn không nhạt.
Jung Yunho không nói gì, bộ dạng anh áo quần chỉnh tề đi trên đường lại khiến Kim Jaejoong bất giác rung động.
Chẳng lẽ ngay cả cuồng ngược đãi cũng đoán rằng sau scandal này sẽ bị tổng bộ cách chức?
Có phải những lời cậu nói trước mặt phóng viên đã hại cuồng ngược đãi không?
Nếu là như vậy… Chẳng phải cậu chính là đầu sỏ mọi chuyện sao?
Thế thì sau này cậu phải làm trợ lý cho ai?
Tổng thanh tra chấp hành Trung Quốc kế nhiệm?
Hay là bị điều về bộ phận nhân sự tiếp tục làm nhân viên nho nhỏ?
Kim Jaejoong không thể không thừa nhận khi biết Jung Tổng hành sắp phải rời đi thì cậu cảm thấy có chút khác lạ, trong lòng lại càng rầu rĩ, chẳng lẽ…
Cậu áy náy quá mức?
Nhất định là như vậy!
Có thể leo lên vị trí đứng đầu phân bộ Trung Quốc nhất định là phải trải qua rất nhiều mưa gió, mất rất nhiều mồ hôi và nước mắt đúng không?
Chẳng lẽ cứ như vậy vì hai ba câu nói hươu nói vượn của cậu mà bị cách chức sao?
“Em muốn uống gì?” Jung Yunho đột nhiên hỏi, Kim Jaejoong tỉnh táo lại nhìn đồ uống bày trước mặt.
Thì ra hai người đã đi tới một quán trà sữa, Kim Jaejoong tùy ý chỉ một cái, Jung Yunho lại nở nụ cười sâu xa:
“Hóa ra em rất thích trà xanh.”
Σ( ° °|||) ! ! F*cking sh*t!
“Cái kia…” Ôm ly trà xanh ấm áp, sóng vai cùng Jung Yunho, “Chúng ta đang làm gì vậy?...”
“Điều tra thị trường.”
“Không phải chúng ta có một phòng riêng ở quốc gia xinh đẹp mà xa xôi kia làm nhiệm vụ này sao?” Quả nhiên là rảnh rỗi sinh nông nổi nha…
“Kim Jaejoong, đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh.”
“Hử?”
“Scandal lần này, em không cần phải áy náy.” Vẫn bình tĩnh không sợ hãi như trước.
“Được rồi.” Kim Jaejoong hít sâu, vui vẻ nói, “Chúng ta thư giãn một lát đi! Jung Tổng hành thích ăn cái gì? Em mời!” Nói xong móc thẻ tín dụng của người nào đó ra mà phe phẩy.
Jung Yunho không nói gì: Sao trên đời lại có người da mặt dày như vậy…
“Em thích ăn gì?”
“Em thích ăn bánh ngọt.”
“Vậy thì mua đi.”
“Được! A? Hình như em quên mất cái gì thì phải…” Nhưng rồi nhanh chóng bị cửa hàng bánh ngọt phía trước hút hồn, chạy tới chọn một chiếc bánh xong lại quay đầu, “Ộppa! Ộppa! Anh xem cái này ngon không!”
Ánh mắt Jung Yunho vẫn dính chặt trên người Kim ngốc manh so với bánh ngọt còn ngon miệng hơn.
“Nhìn rất ngon đúng không?!” Người nào đó mắt sáng lấp lánh, Jung Yunho nhìn cậu, gật đầu cười, ôm eo nhỏ của Kim ngốc manh, cắn lên cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải…
Kim Jaejoong định giãy dụa lại nhớ tới mình vừa gây chuyện, lại xìu xuống, đành phải mặc kệ người nào đó…
Thật vất vả vị họ Jung nào đó mới buông ra, Kim Jaejoong xoa xoa miệng, Jung Yunho lấy tiền ra —— Mua chiếc bánh ngọt đã bị người nào đó bóp đến biến dạng.
“Nếu lại bị chụp ảnh nữa thì chết em mất!”
“Sao miệng thối như vậy.” Jung Yunho đẩy cửa đi ra ngoài, Kim Jaejoong đỏ bừng mặt lầm bầm:
“Thối mà anh còn hôn…”

Nov 25, 2014

[KHNGCPS] Part 33

Part 33
“Xin chào, đây là quầy phục vụ của khách sạn, xin hỏi quý khách cần gì ạ?”
Một giọng nam trầm quyến rũ vang lên:
“Tôi cần người dọn dẹp phòng.”
“Dạ, vâng. ^^”
Một giọng nam cao nhỏ giọng nói với giọng nam trầm kia:
“Sáng sớm mà anh bảo người ta đến dọn dẹp thì không hay cho lắm…”
Giọng nam trầm bình tĩnh nói:
“Nếu em không làm bẩn toàn bộ ga giường, anh đã không cần phải gọi, (Nói với quầy tiếp tân), ngoài ra đổi bộ ga giường cùng chăn mới.”
Giọng nam cao lại khẽ lầm bầm:
“Trên gối em cũng có…”
Giọng nam trầm:
“Mang cả gối mới lên nữa, chỉ thế thôi.”
“Dạ vâng, tôi sẽ thông báo phục vụ mang chăn ga gối lên cho anh…”
—— Hai người trên giường.
“Em quay sang đây, nhìn mặt anh mà nói chuyện.”
Jung Yunho nhìn người đang co thành một cục trong chăn.
“Không! Không biết là mông em rất đau à?!”
“Không phải em muốn nói với anh về việc rùa biển dùng hậu môn để hô hấp sao? Giờ không nói nữa à?”
“Đừng có nhắc đến hai chữ kia với em!” Kim Jaejoong lăn một vòng, cuốn chăn xung quanh mình, nhíu mũi với người nào đó.
Thấy vậy, anh liền mỉm cười:
“Giờ em không có khả năng phản kháng nha.” Nói xong liền cúi xuống hôn lên miệng Kim Jaejoong một cái.
Kim Jaejoong ngay lập tức lăn lại hai vòng, định bỏ chăn ra, kết quả chăn quá dài, lăn mãi chưa ra khỏi chăn được, mà giường lại quá chật…
Vị họ Kim nào đó bịch một tiếng rơi xuống giường, bờ mông tiếp xúc với đất liền nở hoa, đau đến chảy nước mắt, Jung Yunho đi tới bế cả chăn lẫn người lên chẳng khác nào bế trẻ em!
Kim ngốc manh lại một lần nữa nước mắt chảy dài, nhưng mà cái cảm xúc vừa cảm động vừa xấu hổ thế này là sao?
Thấy vị họ Kim nào đó mặt đỏ bừng, bối rối, xấu hổ, lúng túng lại sợ hãi, Jung Yunho cau mày nói:
“Sao tính tình của em thay đổi liên tục vậy?”
“Em là đang tiếc mình không phải gay, nếu không em đã có thể diễn cảnh cường công cường thụ với anh rồi.” Nhìn vị họ Jung nào đó, Kim Jaejoong chẹp miệng, tư tưởng hủ lại tung bay bốn phía.
Jung Yunho bế cậu lên giường, Kim Jaejoong thò đầu ra ngoài, thưởng thức cảnh người nào đó mặc quần áo.
“Nhìn đủ chưa?”
Jung Yunho mặc xong áo sơ mi đột nhiên quay đầu lại nhìn cậu, Kim Jaejoong ngay lập tức ngồi thẳng, mái tóc vẫn còn khẽ rung rinh.
“Sao anh không đi làm call boy, đảm bảo sẽ kiếm được không ít, lại còn không mệt mỏi như thế này nữa chứ.”
“Thế sao em không đi thi hoa hậu?”
“Đáng ghét, anh cứ thổi phồng người ta…”
“Em nghĩ nhiều rồi.” Mắt nhìn đồng hồ, “Dậy đi, hôm nay có việc quan trọng cần làm.” Vừa nói vừa đi ra ngoài phòng, một bộ vô cùng vội vã, “Còn có, lần sau đừng để GV trong folder chứa hợp đồng, nếu dính virus thì rất phiền toái, nể tình hôm qua em khiến anh hài lòng, lần này tạm tha cho em.” Nói xong liền biến mất ngoài cửa.
“Cảm ơn…”
Tuy vẫn mang vẻ mặt không được tự nhiên nhưng Kim Jaejoong vẫn nhanh chóng sửa sang quần áo đi theo Jung Tổng hành.
Vừa ra khỏi phòng chợt thấy trợ lý Lưu, cảm xúc nơi đất khách quê người gặp được đồng hương đột nhiên dâng lên, Kim Jaejoong vui vẻ đi tới định tặng cô một cái ôm nồng nhiệt thì lại bị trợ lý Lưu túm lấy:
“Trợ lý Kim, sao cậu còn lề mề ở đây? Nhanh đi với tôi xuống tầng, Jung Tổng hành đang bị…”
“Hử? Có việc gì vậy!”
Jung Tổng hành bị XXOO? OOXX? Hay là XXXX???

Trợ lý Lưu không nói gì, chỉ kéo tay Kim Jaejoong chạy như điên!

Nov 24, 2014

[NDNKKĐD] Part 39

Part 39

Yunho đoán trước rằng Seo Myung Sun sẽ đến tìm mình, chỉ không ngờ lại nhanh đến vậy, ngay buổi tối sau ngày Jaejoong và Ue Gon đến thăm.

Cảnh sát lại không còng tay Yunho, dẫn hắn đến một gian phòng không có rào chắn, hắn ngồi ở giữa căn phòng, cho dù hai tay không bị khóa, cũng bị ép ngồi như phạm nhân bị thẩm vấn, mấy người cảnh sát rất nhanh ra khỏi phòng. Trong căn phòng tối em, Yunho đói đến mức hơi thở yếu hẳn, hắn không biết những người khác khi bị giam ở chỗ này có bị nhịn đói, nhịn khát hay không.

Chốt cửa có người mở, thần kinh Yunho thoáng nhảy lên một nhịp, hắn nghe có tiếng người cung kính ngoài cửa: “Ông Seo, xin mời” Yunho đang ngồi vội vàng đứng dậy, đón người đàn ông cao lớn uy vũ Seo Myung Sun.

Seo Myung Sun mở chốt cửa, căn phòng tối tăm thoáng cái sáng trưng, Yunho đưa tay che mắt, để mắt khỏi nhức, khi hắn còn chưa mở được mắt rõ ràng, giọng nói của Seo Myung Sun đã vang lên.

“Cậu chính là Jung Yunho.”

Thanh âm trầm thấp, lạnh lùng, ẩn chứa bao nhiêu áp lực khiến Yunho có chút bất an. Khi hai mắt đã thích ứng với ánh sáng, hai tay tự nhiên buông xuống, đứng thẳng người, lễ phép mỉm cười: “Xin chào, ông Seo.”

Người đàn ông này thường xuyên xuất hiện trên TV, cho nên Yunho đối với dung mạo ông đã vô cùng quen thuộc, nhưng bộ dạng ông ta lúc đó khác hoàn toàn lúc này. Seo Myung Sun đã qua tuổi năm mươi, khuôn mặt đã góc cạnh, hàng lông mày dày đầy khí khái, nhìn thoáng qua thì khó đến gần, nhưng khi ở trên TV thì vẻ mặt hiền hòa, vui vẻ, nhìn rất có sức thu hút, mà lúc này Seo Myung Sun mặt không biểu cảm nhìn Yunho, toàn thân tỏa ra một áp lực thô bạo, không cần ông ta mở mồm, chỉ cần áp lực từ ông tản ra cũng đủ làm cho người ta dè chừng.

Seo Myung Sun nheo mắt, cao thấp đánh giá Yunho một phen, hai tan đặt sau lưng, tiến đến vài bước: “Cục trưởng Bong đã mang theo tổ yến vây cá trăm năm cùng rượu ngon đến chỗ tôi tạ tội, thay cậu cầu tình, mới khiến bọn họ hạ thủ lưu tình với cậu, nếu không thì cậu cho rằng làm sao cậu có thể bình yên vô sự ở chỗ này?”

Quả nhiên, hắn ở chỗ này hưởng các “đãi ngộ đặc biệt” đều là do lệnh của Seo Myung Sun cả, Yunho duy trì trấn định trả lời: “Ông Seo, tôi biết hiện giờ ông hận không thể giết chết tôi, chuyện tôi đánh con trai ông là thật, thế nhưng, nếu như ông cưỡng ép đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi, tôi sẽ không khuất phục.”

“Ha.” Seo Myung Sun cười lạnh, giọng cao hơn một chút: “Khẩu khí không nhỏ, thái độ cũng cứng đây.”

“Ông Seo, có đôi khi điều tận mắt nhìn thấy không nhất định là sự thật, huống chi ông cũng không tận mắt nhìn hiện trường.”

“Jung, Yun, Ho.” Ánh mắt Seo Myung Sun lộ hàn quang, từng bước đến gần, nghiến răng nghiến lợi gọi tên Yunho, “Mày có tư cách gì nói với tao những lời này, con tao đang ở trong bệnh viện tâm thần, để người ta đối với nó như một đứa tâm thần. Mày cmn có tư cách gì nói với tao những lời đó?!”

Lồng ngực thẳng tắp của Seo Myung Sun cơ hồ đã áp sát Yunho, Yunho không lùi bước, không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói: “Tôi tin tưởng ông là người hiểu chuyện, ông Seo, tôi không muốn vòng vèo với ông, tôi đả thương Seo Chul là vì em trai tôi, Seo Chul là đứa con bảo bối độc nhất của ông cũng giống như Kim Jaejoong là em trai ruột thịt duy nhất ở đời này của tôi. Có thể ông chỉ coi chúng tôi là những kẻ dân đen bình thường phải đội các ông lên đầu, đụng đến ông là không muốn sống. Nhưng tính mạng con người làm gì có giá để đo lường, hiện tại tâm tình ông thế nào, tôi hoàn toàn có thể hiểu được, tôi nhìn thấy em trai tôi toàn thân toàn máu nằm cứng đờ trên cáng, cũng không chả đau lòng ít hơn ông đâu.”

Seo Myung Sun chăm chú nhìn Yunho, nghe hắn nói những lời này, không lập tức trả lời, một lát sau gương mặt căng cứng nới lỏng ra, khóe miệng nhếch lên: “Cậu có tin tôi ngay bây giờ có thể tìm người lôi cậu ra ngoài đập chết?”

“Tin, tôi tin.” Yunho thản nhiên nói: “Nhưng tôi càng tin ông sẽ không làm như vậy.”

Seo Myung Sun cười nhạo: “Cậu lấy ở đâu ra tự tin như vậy?”

“Ông Seo, ông hẳn cũng điều tra được rồi, nội tình chuyện lần này, còn có sinh mệnh một người vô tội.” Yunho nói đến đây phát hiện lông mày Seo Myung Sun đột nhiên nhíu chặt, vì vậy nói tiếp: “Seo Chul yêu hắn.”

Quả nhiên sắc mặt Seo Myung Sun đại biến, cả giận nói: “Tao cảnh cáo mày, Jung Yunho, chọc giận tao hậu quả thế nào mày biết rồi đấy.”

Yunho đột nhiên nhớ tới câu nói lúc trước của Bong Ue Gon, Seo Myung Sun không phải thần thánh, cũng có nhược điểm, hiện giờ thật may cho Yunho, hắn đã tìm được nhược điểm đó.

“Ông Seo, tôi không thể chết được, cũng không thể cả đời ở trong tù, mạng của tôi không phải của một mình tôi, mà còn có em trai ở bên ngoài chờ tôi, chân em ấy bị thương, đầu có máu tụ, vết thương ở tay cũng chưa khép lại, nếu như ông đồng ý, tôi và em trai tôi sẽ đưa Seo Chul đi thăm Hyo Shin, con ông phát bệnh là bị đánh vào đầu. Tôi dám thề với lương tâm, từ đầu đến cuối tôi không hề chạm vào đầu Seo Chul, là do lúc con ông được đưa đến bệnh viện đã bị người ác ý làm hại, ông có thể điều tra một người tên là Lee Sung Tae.”

Seo Myung Sun lùi lại về phía sau vài bước, khoanh tay, quan sát Yunho vài giây: “Cậu đang đặt điều kiện với tôi?”

“Giết tôi sẽ không giải quyết được bất cứ chuyện gì, giết tôi thì trong lòng ông sẽ thoải mái sao? Có cách tốt, cớ sao không làm? Huống chi, hung thủ phía sau còn chưa bắt được, ông can tâm để cho hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?”

Seo Myung Sun cười lạnh, gật đầu: “Được, tôi sẽ cho người đi điều tra cái người từ miệng cậu kêu là hung thủ thật sự kia.”

“Ông Seo, đánh con trai ông, tôi xin lỗi, ngày hôm nay ông đến đây nghe tôi nói chuyện, tôi rất biết ơn… Ông có thể cho người đến thành phố A giúp tôi truyền tin cho một người…”

“Đừng có cho tôi là người thích đội mũ***.” Seo Myung Sun khoanh tay. “Hôm nay dừng ở đây.” Nói xong liền quay người bỏ đi, không cho Yunho một cơ hội trả lời.

Yunho nhìn bóng lưng Seo Myung Sun, thẳng đến khi cửa đóng lại không còn dấu vết, rất nhanh cửa lại bị mở ra, mấy người cảnh sát tới, còng tay Yunho đưa hắn về căn phòng lúc trước.

Yunho ngồi trong căn phòng vừa ẩm thấp lại tối tăm, thở nhẹ một hơi, hôm nay cuộc nói chuyện coi như tốt, ít nhất là tranh thủ được một chút thế lực chủ động tìm hung thủ, nhìn trần nhà đen sì, suy nghĩ của Yunho lại phiêu ra bên ngoài, bay đến nơi có Jaejoong, cũng không biết em trai hắn giờ đang làm gì, đã ngủ chưa.

Thật sự muốn, rất muốn, đoàn tụ với Jaejoong.

Lúc này cửa có người mở ra, Yunho giương mắt nhìn, một người cảnh sát bưng một bát mì đi vào.

“Mì này.”

Yunho tiếp nhận, nói cảm ơn, khóe môi nhếch lên.

Không thể không nói, hi vọng thật sự càng lúc càng lớn rồi.

Seo Myung Sun sao khi rời khỏi cục cảnh sát trực tiếp lên ôtô, chạy đến bệnh viện tâm thần chỗ Seo Chul, một y tá theo ông đi vào phòng bệnh Seo Chul, đẩy cửa vào, Seo Myung Sun nhìn Seo Chul khỏa thân, trên cánh tay lại quấn thêm vài vòng băng trắng, lông mày lập tức nhíu lại, quay người hỏi y tá bên cạnh, “Nó lại làm loạn à?”

Seo Myung Sun bá khí quá mạnh, cô ý tá theo phản xạ co rúm người, khẽ gật đầu, nhẹ giọng “vâng” một tiếng.

“Các cô lại tiêm thuốc mê cho nó sao?”

Cô y tá “vâng” một tiếng, thanh âm run rẩy cực độ.

Tiếng hít thở của Seo Myung Sun trở nên âm trầm, tay cầm túi hung hăng quăng xuống mặt đất, giận dữ hét: “Tôi nói bao nhiêu lần rồi! Đừng động một chút lại tiêm thuốc mê cho nó! Thế là tốt sao? Thuốc mê có thể chữa bệnh sao? Ha?! Tôi tin tưởng bệnh viện các cô, kết quả các cô cho tôi câu trả lời như này sao? Viện trưởng các cô đâu, gọi ông ta tới đây cho tôi!”

Cô y tá sợ tới mức quay người bỏ chạy, Seo Myung Sun cũng là người có tuổi, phát hỏa xong không thể thở bình thường được, đến giường bệnh Seo Chul, nhìn gương mặt tái nhợt của con trai, chua xót trong lòng không khỏi ập lên.

Từ khi Seo Chul phát bệnh, gia đình nhà họ không có một ngày an ổn, thằng bé này, sau khi tỉnh lúc nào cũng gọi tên “Tiểu hói đầu”, liền mắng Seo Chul, về sau tra được cái tên từ miệng Seo Chul, lại biết người đó đã chết vì tai nạn giao thông, còn đúng ngày con ông gặp chuyện không may, ông vẫn chưa đem chuyện này nói với Seo Chul. Ông là Bí thư thành ủy, trên vai còn gánh đủ mọi trách nhiệm nhưng vẫn chịu được, nhưng lần này, nhìn đứa con trai duy nhất suy nhược nằm trên giường bệnh, người làm cha như ông, lòng đau như cắt, đã bao lâu rồi không nhìn tới con trai? Dù biết rõ nó ở bên ngoài ngang ngược, ngỗ nghịch, ông vẫn cưng chiều, kỳ thật nói đến bản thân ông, có chỗ nào tốt để Seo Chul noi gương chứ.

Seo Myung Sun vốn đang tích không ích bức bối trong lòng, lúc nhìn gương mặt con trai say ngủ lại như được xoa dịu không ít.

Thở dài, Seo Myung Sun vịn ghế ngồi xuống, thò tay cầm bàn tay Seo Chul ở trong chăn, nắm chặt, ánh mắt nhìn qua rèm vải treo dọc cửa sổ, tiếng đồng hồ tích tắc trong phòng đặc biệt rõ ràng.

Seo Myung Sun cứ ngồi như vậy, tận lực không suy nghĩ những chuyện buồn phiền, ông nghĩ, ít nhất hiện tại, ở nơi này không có người ngoài, ông nắm tay con trai mình, quên hết những việc ông đã đạp đổ bao nhiêu người, phản bội lương tâm mình thế nào để leo lên vị trí này, chuyện hàng đêm không ngủ được, vợ ông đã đến một thế giới khác, không còn ở bên cạnh ông nữa, chỉ còn lại một người duy nhất dùng tình cảm chân thành không trộn lẫn bất cứ tạp chất nào đối với ông, đó là con trai ông, giờ khắc này, thần kinh suốt ngày căng cứng cũng có thể thả lỏng, trái tim thường xuyên lo sợ bất an cũng bình ổn trở lại, trầm mặc, thư thái ở đâu đó.

Cũng không biết bao lâu sau nữa truyền đến tiếng gõ cửa, Seo Myung Sun hạ giọng, là viện trưởng.

Không khí ấm áp nhanh chóng ập vào theo chân viện trưởng khi cánh cửa được mở ra, Seo Myung Sun đứng dậy, nhíu mày nhìn người vừa từ bên ngoài bước vào.

“Viện trưởng Jin, tôi lựa chọn bệnh viện của ông là vì tin ông, tôi nói bao nhiêu lần rồi, tôi không muốn các ông tiêm vào người con trai những thứ có hại cho cơ thể, sao cứ làm trái lời tôi.”

Viện trưởng Jin mặt mũi tràn đầy áy náy gật đầu: “Anh Seo, thật sự xin lỗi! Đám bác sĩ y tá kia không chú tâm, tôi sẽ chỉnh đốn lại bọn họ, tôi cam đoan sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa đâu.”

Seo Myung Sun khoát khoát tay: “Ông ra ngoài trước đi.”

“Ách.” Viện trưởng Jin có chút kinh ngạc, “Đêm nay anh định ngủ ở đây sao, có cần tôi chuẩn bị giúp anh chăn nệm ——

“Không cần, ra ngoài đi.”

Sau khi viện trưởng Jin rời khỏi, Seo Myung Sun lại trở lại ngồi cạnh giường, tĩnh tâm trong chốc lát, tự nhủ: “Con trai, chờ con ngày mai tỉnh lại, cha mang con về nhà, chúng ta không ở chỗ này nữa, không tin được, không thể tin được, người ngoài ai cũng không tin nổi.”

Bong Ue Gon mấy ngày hôm nay lại có thêm chuyện khiến y đau đầu không yên, Jaejoong thằng nhóc bướng bỉnh này đúng là khiến người khác bất lực, đánh thì không thể, trói cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Jaejoong suốt ngày trong nhà tự dày vò.

Vào một ngày, Jaejoong ngồi trong nhà lẳng lặng chờ Yunho trở về, nói với Bong Ue Gon: “Ue Gon hyung, em rốt cục chịu không nổi nữa rồi, cảm giác làm người tàn tật thật khó chịu, em quyết định, bắt đầu từ ngày mai, em muốn luyện tập phục hồi.”

Lúc ấy Ue Gon cũng không đem lời nói của Jaejoong vương lại trong đầu, kết quả sáng thứ hai hơn bảy giờ sáng khi y vừa rời giường thức dậy, trong nhà đã không thấy bóng dáng Jaejoong. Jaejoong ở trong nhà nhưng mà ở tầng trên, cậu đi thế nào để xuống gác a? Càng nghĩ càng thấy sợ, Ue Gon thay quần áo qua loa chạy một mạch xuống gác.

Ue Gon chạy xuống tầng dưới, lúc đi qua hoa viên liền thấy một thân ảnh màu trắng.

Ue Gon thở hồng hộc dừng bước, mệt mỏi xoay người vịn gối, Jaejoong cách đó không xa một tay đang vịn xà đơn, một tay giữ thăng bằng, Ue Gon chăm chú nhìn, cũng chỉ hai giây ngắn ngủi, Jaejoong đột nhiên vứt ba toong xuống đất, thân thể nghiêng về phía trái, khiến Ue Gon giật thót một cái, một giây sau, cả người Jaejoong ngã rạp xuống đất, ôm chân trái đau đến co quắp. Ue Gon rụng rời cả người, thét một tiếng lớn: “Jaejoong” rồi lập tức chạy vội tới. Jaejoong nghe thấy tiếng Ue Gon nhưng đau không ngẩng đầu nhìn y được. Ue Gon chạy đến, đỡ cánh tay cậu không ngừng hỏi thăm: “Có đau không? Bị thương chỗ nào không? Đau lắm hả?”

Jaejoong cắn răng chịu đựng đau đớn toàn thân, vừa rồi liều mạng, dồn trọng lượng vào bên trái cơ thể, chân trái chạm đất dùng sức chống đỡ khiến nó đau nhói. Cậu đã sớm tập ở đây hơn một tiếng đồng hồ, lúc nãy hai tay nắm xà đơn, chân trái nhẹ nhàng chạm đất, để cơ thể dần dần thích ứng, cậu muốn xem chân trái mình bị tổn thương nghiêm trọng đến cỡ nào, đau đến không thở được, xem ra cậu thật sự xem nhẹ thương thế của mình rồi…

Jaejoong cúi đầu cả buổi, đột nhiên mũi cay cay, chẳng quan tâm vấn đề Ue Gon hỏi mà hỏi lại: “Ue Gon hyung, chân của em đến khi nào mới bình phục, em không thể chạm mặt đất. Lúc nào em mới có thể đi bình thường? Lúc nào hả? Lúc nào em mới có thể đi được đây?!”

Ue Gon bị cảm xúc của Jaejoong bất ngờ bùng lên dữ dội làm cho giật mình, một giọt nước từ khóe mắt Jaejoong lặng lẽ chảy ra, tiếng Jaejoong than khóc bên tai khiến Ue Gon một từ cũng không nói nên lời.

Jaejoong từ khi bị thương đến nay đều giấu cảm xúc mình rất kỹ, khiến người khác đoán không ra trong lòng cậu nghĩ gì, nhưng bây giờ, cậu rốt cuộc không giấu được nữa rồi, chuyện không thể đi giống người bình thường, thậm chí việc tự mình đứng bằng chân cũng bị ngã xuống đất, sẽ thống khổ đến cỡ nào, dày vò cỡ nào, trong lòng Jaejoong rõ ràng nhất, cho nên những cảm xúc sâu kín mới có thể ồ ạt như hồng thủy dâng lên.

Ue Gon không ngừng vỗ nhẹ lưng Jaejoong, để cho cậu xả hết bức bách, những ẩn nhẫn đau đớn trong lòng, như vậy sẽ dễ chịu hơn đôi chút.

“Em bây giờ chính là phế nhân! ! Ngay cả đi bộ cũng không đi nổi! ! Làm thế nào cứu anh trai được chứ! Giờ em còn cần người khác chăm sóc! Cái gì cũng không tự mình làm được! ! Aaaaa, ————em cái gì cũng không làm được! Em chính là kẻ bỏ đi ! !”

“Hyung nhìn em đi, đầu, cánh tay, chân, chỗ nào cũng phải băng bó! Sao em lại vô dụng như vậy hả ———— sao em lại thành thế này! ! !”

“Ue Gon hyung… Em lúc nào mới có thể bình phục được? Lúc này mới có thể đi được ———— lúc nào đây ———— ai nói cho em biết đi ————??”

Nước mắt Jaejoong chảy ồ ạt như vỡ đê, không ngăn lại được, Ue Gon mím môi thật chặt, lông mày nhíu sâu, hốc mắt cũng ẩm ướt, y hiểu Jaejoong đang xả nỗi hận, đâu chỉ có cơ thể cậu khó chịu, mà ngay cả trong lòng cậu cũng bị bất an quấy phá.

Y không thể nhìn được, không dám nhìn hai anh em bọn họ bị tra tấn như vậy, tuy từ đầu đến cuối y cũng chỉ như người ngoài đứng xem, nhưng hiện giờ bao nhiêu cảm xúc cường liệt xúc động ồ ạt sinh ra, y muốn cứu người, vô luận thế nào, y cũng muốn giúp cho anh em bọn họ có hạnh phúc xứng đáng.

-----
***: ý bảo không phải là người ưa nịnh nọt