Feb 19, 2017

[LK] Chương 22.2

Chương 22.2
Ngoài phòng, Hồng Lăng đã sai cung nhân đi chuẩn bị đồ ăn nóng hổi cùng nước ấm tắm rửa, nàng nhìn qua cửa gỗ đóng chặt, trong lòng không biết nên vui hay buồn. Tuy vậy, nàng vẫn chuẩn bị lặng lẽ bỏ thêm vào đồ ăn của Tại Trung một viên thuốc Xương Mân cho.
“Nếu có thể, Hoàng phi cả đời này đừng nên biết…”
Duyên phận vô tri, đã gặp lại, chỉ sợ tâm tư nhạy cảm vô cùng.
Từ sau giấc mộng lần đầu tiên, đã một tháng rồi Kim Tại Trung không mơ về những việc kia. Nhưng Trịnh Duẫn Hạo lại dựa vào lý do lo lắng cho Kim Tại Trung, ở lại cung Bồng Lai, dù Kim Tại Trung nhiều lần từ chối, nói không hợp quy củ, nhưng đều bị Trịnh Duẫn Hạo bỏ ngoài tai. Hơn nữa, trong lòng Kim Tại Trung cũng muốn giữ hắn lại, chỉ là vẫn còn có chút mâu thuẫn, lại luyến tiếc sự dịu dàng của hắn khi ôm mình.
Hi Nhi ngày nào cũng đến thăm Kim Tại Trung, nhưng ánh mắt nhìn Trịnh Duẫn Hạo đã chuyển sang coi thường. Trong lòng hắn, Trịnh Duẫn Hạo làm Kim Tại Trung khóc, như vậy hắn là địch nhân của mình. Dù tuổi còn nhỏ nên hắn căn bản không biết ý nghĩa của hai chữ địch nhân. Cung Bồng Lai vốn quạnh quẽ, nay lại náo nhiệt hơn vài phần. Hồng Lăng thấy Trịnh Duẫn Hạo ngày nào hạ triều xong cũng đến đây mà không đi thăm Đạp Tuyết, cũng chậm rãi an tâm. Nghĩ đến, hẳn hắn chỉ cần con nối dõi chứ không phải yêu Đạp Tuyết.
Thiên Đế ở lại cung Bồng Lai, Hồng Lăng lại phải phục vụ hai chủ tử, bởi vậy bận rộn hơn hẳn. Vì sức khỏe Kim Tại Trung vẫn chưa khôi phục hẳn, Hồng Lăng nhiều lần tự mình đi ngự thiện phòng chuẩn bị đồ ăn, sợ người khác động tay động chân. Hôm nay cũng như vậy, Hồng Lăng sai ngự thiện phòng chuẩn bị tổ yến, còn chưa kịp mang đi đã bị một nha đầu lỗ mãng đụng đổ. Đây là tổ yến bên ngoài tiến cung, trân quý vô cùng, Hồng Lăng nhíu mày quát lớn: “Ngươi là người cung nào?!”
“Tỷ tỷ tha mạng! Nô tỳ là Xảo Nhi, nha hoàn quản lý cung Phiêu Nhứ, nô tỳ đến ngự thiện phòng lấy chút canh cho Tuyết phi… Vậy nên đi vội quá…” Nàng sợ tới mức vội vàng quỳ xuống.
“Ah? Tuyết Phi mang thai long tử, còn sợ không có người mang canh tới sao?” Hồng Lăng chợt cong khóe miệng, “Ta thấy ngươi là cố ý xô đổ tổ yến của Hoàng phi đúng không? Tuyết phi nương nương muốn đám nô tỳ các ngươi đến khoe khoang sao?”
Xảo Nhi bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, vội vàng phủ nhận: “Không phải như vậy! Tỷ tỷ, nô tỳ thật sự không cố ý! Hơn nữa… Hơn nữa, Bệ Hạ chưa bao giờ đến Phiêu Nhứ cung, vậy nên cung nhân không tôn trọng Tuyết phi, cũng không thèm để ý. Người đã mang thai hai tháng rồi mà chưa lần nào có một bữa ăn tử tế.”
“Ngự thiện phòng từ trước tới nay chưa bao giờ sơ sẩy trong chuẩn bị đồ ăn cho quý nhân các cung.”
“Nhưng mà Tuyết phi quả thật ăn đồ chẳng khác gì của nô tỳ cả…” Xảo Nhi cúi đầu xuống, khổ sở nói, “Tuyết phi thiện tâm, cũng không muốn tranh gì. Nhưng dù sao người còn đang mang long tử, mong rằng tỷ tỷ rộng lượng tha thứ nô tỳ lần này, để nô tỳ trở về hầu hạ Tuyết phi.”
Thiện tâm? Vậy mà còn quyến rũ Thiên Đế? Hồng Lăng trong lòng biết, người của Ngự thiện phòng phần lớn là sợ nàng không vui nên không đưa đồ ăn cẩn thận cho Tuyết phi, huống hồ Thiên Đế hiện tại dường như coi trọng Hoàng phi, trong cung tự nhiên là nghiêng về phía Hoàng phi, coi thường Đạp Tuyết. Nhưng mà, “Nàng trước kia vẫn ăn những thứ này, nào có thấy không quen. Sao hả? Mang thai long tử nên cảm thấy giờ ăn gì cũng không hợp à?”
“Tỷ tỷ giáo huấn đúng, nô tỳ biết sai rồi.”
“Ngươi đánh đổ tổ yến của Hoàng phi, xuống dưới lĩnh 30 đại bản đi.” Hồng Lăng phiền chán xoay người, sai người chuẩn bị một phần tổ yến khác.
Xảo Nhi còn chưa kịp nói gì, Đạp Tuyết đã đứng ở cửa Ngự thiện phòng. Nàng thấy Xảo Nhi mãi chưa trở về, trong lòng là thật lo lắng nên đến xem, vừa đến đã thấy tình cảnh này. Nàng biết rõ Hồng Lăng hiện tại rất chán ghét nàng, nhưng vẫn cắn môi, tiến lên phía trước nói: “Tỷ tỷ, Xảo Nhi không hiểu chuyện, muội muội bồi tội cho tỷ tỷ, mong rằng tỷ tỷ rộng lượng tha thứ.”
“Nô tỳ bái kiến Tuyết phi.” Hồng Lăng thoáng không kiên nhẫn nhíu mày, hạ thấp người nói, “Tuyết phi là Tuyết phi, nô tỳ là nô tỳ, nay Tuyết phi trèo lên đầu cành làm Phượng hoàng, nô tỳ nào dám trèo cao?”
“Tỷ tỷ…”
“Tuyết phi đã tự mình ra mặt, nô tỳ nào dám khó xử?” Hồng Lăng cắt ngang Đạp Tuyết, nhẹ nhàng cười cười, “Xảo Nhi, sau này không được đến Ngự thiện phòng nữa, tránh làm hỏng đồ trong Ngự thiện phòng.”
Đạp Tuyết cả kinh: “Tỷ tỷ?!”
“Tuyết phi muốn cái gì, thông truyền một tiếng là được. Chỉ là lần sau, nàng còn dám làm đổ tổ yến của Hoàng phi, vậy Tuyết phi cũng không thể ra mặt dàn xếp mọi chuyện thế này nữa đâu.” Phất ống tay áo, Hồng Lăng đi ra khỏi Ngự thiện phòng. Đạp Tuyết đứng phía sau, cắn môi hồi lâu không nói một lời, Xảo Nhi đứng dậy đỡ Đạp Tuyết, thấy mắt nàng ướt át.
Xảo Nhi không đành lòng: “Tuyết phi, sao người không nói cho Bệ Hạ?”
“Trở về đi.”
“Nhưng mà Tuyết phi…”
“Tội của ta đã không đáng tha, tất nhiên là không có mặt lại đi cầu hắn.” Nàng cười thê thảm, đi được vài bước đã ngã xuống đất, không thể nào dậy nổi. Xảo Nhi kinh hô một tiếng, tiến lên đỡ Đạp Tuyết, xung quanh lại không có một người giúp nàng. Cuối cùng, mãi đến khi thị vệ tới, mới giúp nàng đưa Đạp Tuyết về cung Phiêu Nhứ, mời ngự y tới trị liệu. Xảo Nhi là cung nữ mới tiến cung, Đạp Tuyết đối xử tốt với nàng nên nàng rất cảm kích, muốn toàn tâm toàn ý hầu hạ Đạp Tuyết. Nhưng bây giờ, gặp Đạp Tuyết chịu ủy khuất, trong lòng nàng rất khó chịu, thân là một phi tử lại bị một cung nữ chưởng quản đối đãi như vậy.
Thân mang lục giáp, Thiên Đế không một lần tới thăm, ngày ngày ở trong tẩm cung của nam hoàng phi kia. Xảo Nhi cắn môi, chạy ra ngoài, một đường chạy về phía cung Bồng Lai.
Mà bên kia, Kim Tại Trung đang dạy Hi Nhi viết chữ, Trịnh Duẫn Hạo đứng bên, mỉm cười nhìn Kim Tại Trung cùng Hi Nhi luyện chữ. Hi Nhi rất thông minh, chỉ cần học một lần là nhớ. Kim Tại Trung luyện chữ lâu như vậy, đến cuối cùng vẫn không bằng đứa bé này, nghĩ tới không khỏi cảm thán Hi Nhi thiên tư rất cao. Thời gian này, Hồng Lăng chuẩn bị đồ ăn tỉ mỉ, điều dưỡng cơ thể cậu, hơn nữa cậu không còn mơ thấy những việc kia, sắc mặt cũng dần dần tốt hơn.
Trịnh Duẫn Hạo càng ngày càng nhân nhượng cậu, nhưng Kim Tại Trung lại cảm thấy không an toàn, như thể sắp mất đi thứ gì.
Nhưng đến cùng là thứ gì có thể mất đi, cậu nghĩ mãi vẫn không ra.
“Một tháng này, trẫm tra xét tất cả mọi người trong cung, không phát hiện ra ai là người nguyền rủa.” Trịnh Duẫn Hạo bưng chén tổ yến Hồng Lăng mới chuẩn bị cho Kim Tại Trung lên, “Nhưng thấy ngươi khí sắc không tệ, hẳn là dược của Xương Mân đã giải được lời nguyền. Tại Trung, chờ thêm một thời gian, trẫm nhất định sẽ tìm ra người đấy cho ngươi.”
“Nhưng nếu thật muốn nói cho ta biết điều gì, vì sao một tháng vừa rồi lại không mơ thấy.” Kim Tại Trung trong lòng nghi hoặc, cũng có chút bối rối. Trịnh Duẫn Hạo phát hiện cậu khẩn trương, vươn tay nắm chặt tay cậu, độ ấm trong lòng bàn tay dịu dàng vô cùng. Kim Tại Trung khẽ cười, cậu tựa vào trong lòng Trịnh Duẫn Hạo, nhận mệnh: “Ta hi vọng ta sẽ sống như vậy cả đời.” Ngươi, ta, Hi Nhi cùng Hồng Lăng, ở bên nhau cả đời.
“Chắc chắn rồi.” Trịnh Duẫn Hạo thấp giọng cười nói.
Mỗi lần đến lúc này, Hồng Lăng sẽ dẫn Hi Nhi rời đi, mà Hi Nhi sẽ không cam lòng nhìn Kim Tại Trung. Hắn thật sự rất hi vọng Kim Tại Trung sẽ mở miệng giữ hắn lại, nhưng dù hắn còn nhỏ cũng có thể nhìn ra, trong mắt Kim Tại Trung chỉ có bóng dáng của Trịnh Duẫn Hạo. Nhưng lần này, Hồng Lăng còn chưa kịp mang Hi Nhi rời đi liền thấy Xảo Nhi bối rối xông thẳng vào trong, mấy cung nhân đang kéo nàng rời đi, nhưng nàng vẫn kiên trì hô hào: “Bệ Hạ! Bệ Hạ!”
Trịnh Duẫn Hạo buông tay đang ôm Kim Tại Trung, có chút không kiên nhẫn mở miệng nói: “Người phương nào?”
“Hồi Bệ Hạ, nô tỳ là Xảo Nhi ở cung Phiêu Nhứ. Nô tỳ có việc muốn nói với Bệ Hạ!” Xảo Nhi nhìn thoáng qua Hồng Lăng đang lạnh lùng nhìn nàng, cắn răng nói: “Bệ Hạ, Tuyết phi thân mang long tử mà chỉ có thể ăn đồ ăn của nô tỳ, Hồng Lăng tỷ tỷ còn không cho nô tỳ đi Ngự thiện phòng lấy canh cho Tuyết phi, còn bất kính với Tuyết phi!” Nàng mới vào cung, tất nhiên không hiểu quy củ trong cung. Có lẽ, đến lúc nàng treo cổ tự tử mới hiểu rõ, hoàng cung này không tốt đẹp như bề ngoài của nó.
Hồng Lăng lặng yên không nói gì, chờ Trịnh Duẫn Hạo lên tiếng. Kim Tại Trung nghe vậy, kinh ngạc nhìn Hồng Lăng, sau đó rũ mắt. Trịnh Duẫn Hạo tất nhiên là thấy rõ Kim Tại Trung mất mát cùng bất an, dường như thật sự nộ khí xông thiên, nói: “Hồng Lăng là cung nữ thiếp thân của Hoàng phi, sao có thể đi quản những chuyện ở Ngự thiện phòng? Được rồi, ngươi không cần nói nữa, trẫm sẽ phái mấy người chuyên làm đồ ăn cho Tuyết phi, lui ra đi.”
“Nhưng mà Bệ Hạ!” Xảo Nhi không tin được ngẩng đầu.
Hồng Lăng truyền thị vệ đến: “Mang nàng rời khỏi cung Bồng Lai.” Nói xong liếc nhìn Xảo Nhi, ánh mắt kia lạnh đến thấu xương. Xảo Nhi trong lòng phát lạnh, nhưng lời đã nói ra thì không thể nào thu về. Nàng không nghĩ tới Thiên Đế lại không thèm để ý Tuyết phi như vậy, còn bởi vậy đắc tội Hồng Lăng. Nàng lại nhìn Trịnh Duẫn Hạo, chỉ thấy hắn cầm lấy tay vị Hoàng phi vẫn chưa nói câu nào, dịu dàng dưới đáy mắt gần như có thể khiến bất cứ người nào hít thở không thông.
Sự bảo vệ và thương tiếc này, từ đầu đến cuối chỉ dành riêng cho một mình Kim Tại Trung mà thôi.
“Tại Trung.” Trịnh Duẫn Hạo ôm Kim Tại Trung vào trong lòng, “Trẫm muốn nhìn thấy ngươi cười mà không phải buồn bã như vậy.”
“Nào có.” Cậu nắm chặt quần áo trước ngực Trịnh Duẫn Hạo, ấp úng hồi lâu mới nói, “Như vậy có ổn không?”
“Chỉ cần ngươi vui vẻ, làm thế nào cũng được.”
Kim Tại Trung mấp máy môi, “Ta rất ích kỷ đúng không?”
“Là trẫm không muốn đi, chỉ muốn ở bên người.” Trịnh Duẫn Hạo hôn lên trán Kim Tại Trung, “Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều. Đêm qua còn chưa đủ mệt mỏi sao? Đi vào nghỉ ngơi một lát đi, trẫm còn phải bàn bạc vài việc với Hữu Thiên.”
“Ừm.” Kim Tại Trung gật gật đầu, hai má ửng đỏ, “Đi sớm về sớm.” Cậu quả thật rất lưu luyến sự an ủi dịu dàng của Trịnh Duẫn Hạo, dù hắn không chỉ có một mình cậu, nhưng hắn ngày đêm làm bạn che chở quan tâm, cậu không đành lòng giận hắn. Chỉ là trong lòng vẫn luôn có một bức tường ngăn cách. Hôm nay là Đạp Tuyết, phải chăng ngày mai là chính mình? Cậu lắc đầu, tự giễu bản thân buồn lo vô cớ, cùng cung nhân vào trong phòng.
Mà bên ngoài, Hồng Lăng biết Trịnh Duẫn Hạo có điều muốn nói với mình, vẫn đứng đấy chưa hề rời đi.
“Nay Đạp Tuyết là Tuyết phi, trẫm biết ngươi một lòng vì Tại Trung, nhưng trong cung nhiều tai mắt. Sau này, ngươi nên thu lại tính tình của mình, miễn cho gây thêm phiền toái cho Tại Trung.” Trịnh Duẫn Hạo nói như vậy.
“Nô tỳ minh bạch, lần này là nô tỳ quá phận.”
“Ngươi là người thông minh, trẫm hi vọng ngươi có thể hầu hạ Tại Trung cẩn thận. Bằng không, nếu có sai lầm, trẫm chắc chắn sẽ trừ khử ngươi.”
“Nô tỳ minh bạch, tạ Bệ Hạ khai ân.”
Sự sống chết của một cung nhân, tất cả chỉ là một câu của chủ tử.
Ngự Lân điện.
Thiên Hậu nghe Hồng Lăng kể lại, nhíu mày, khẽ cười nói: “Cả Phiêu Nhứ cung chỉ có Xảo Nhi không phải người của chúng ta, không nghĩ tới lại ngây thơ như vậy. Tuyết phi kia xem ra cũng có chút khả năng. Hinh Nhi, Hồng Lăng, người này quá mức phiền phức, đổi người của chúng ta qua đi.” Móng tay xinh đẹp lướt qua hộp phấn tinh xảo, ánh mắt nàng dịu dàng, xoa nhẹ hoa văn trên hộp, trầm ngâm như đang nghĩ đến việc gì.
“Thiên Hậu, tùy tiện thay người như vậy liệu có ổn không?” Hồng Lăng vẫn có chút lo lắng.
“Nếu Xảo Nhi vì việc hôm nay mà kinh hãi quá độ, tự vẫn trong phòng, vậy thay người cũng là chuyện đương nhiên thôi.” Nàng buông hộp phấn, đứng dậy đi đến cạnh giường, “Lui đi, ta mệt.”
Hồng Lăng cảm thấy chấn động, muốn nói điều gì, lại bị Hinh Nhi bên cạnh giữ chặt tay. Nàng bối rối một lát, cuối cùng vẫn thuận theo, nghe lệnh lui xuống. Việc này không cần nàng đi làm, Hinh Nhi chỉ bảo nàng chăm sóc Hoàng phi thật tốt là được. Hinh Nhi nhìn ra tâm sự của Hồng Lăng, nói khẽ với nàng: “Với tính của Xảo Nhi mà ở trong cung thì sẽ không khỏi thành chướng ngại vật cho chúng ta, hôm nay loại bỏ nàng, thay người của chúng ta, ngày sau cũng dễ dàng làm việc hơn.”
“Xảo Nhi đứa nhỏ này thẳng tính, ngu dốt, nhưng đó không thể là lý do hại chết nàng. Mà nếu Bệ Hạ muốn đem đứa nhỏ này làm con thừa tự cho Hoàng phi, vậy…”
“Sao ngươi còn không hiểu?” Hinh Nhi quát lớn, “Xảo Nhi hộ chủ, chỉ điểm này thôi đã không thể giữ nàng lại được rồi. Mà đứa bé kia, nếu như mẹ đẻ còn tồn tại trên đời này một ngày nào, khó tránh khỏi ngày sau sẽ từ bỏ Hoàng phi mà để mẹ mình làm Thiên Hậu. Đây hết thảy đều là vì Hoàng phi, tại sao ngươi lại không hiểu.”
Hồng Lăng sau khi nghe xong, nhắm mắt lại. Do dự hồi lâu mới thản nhiên nói: “Nô tỳ đã biết.”
Cỏ úa phương xa, hoa héo khô, lá bay theo gió.
Cảnh buồn người nào buồn, hồn mãi tha hương.
Lúc Trịnh Duẫn Hạo đi vào cung Phiêu Nhứ, Đạp Tuyết đang nằm trên giường. Cung nhân bên người thấy Trịnh Duẫn Hạo, đều nhao nhao quỳ xuống rồi lui. Xảo Nhi mừng rỡ nắm chặt tay Đạp Tuyết, nhưng lại không hề thấy Đạp Tuyết có chút vui vẻ. Ngược lại, sự buồn khổ trong mắt nàng càng rõ ràng, Xảo Nhi nghĩ, có lẽ là Bệ Hạ lâu lắm rồi không tới, Tuyết phi trong lòng cảm khái vạn phần mới như vậy. Nghĩ đến đây, cũng không hỏi nhiều liền cúi người lui xuống cùng đám cung nhân.
“Bệ Hạ…” Đạp Tuyết đứng dậy.
“Không cần, nằm xuống đi.” Trịnh Duẫn Hạo thở dài, “Tội gì phải khổ như vậy?”
Đạp Tuyết nước mắt lưng tròng, nhếch môi lắc đầu.
“Nếu bỏ đứa bé này, chẳng phải là nhẹ nhàng hơn hẳn sao.”
“Bệ Hạ…” Nước mắt từng giọt rơi xuống, “Nô tỳ cũng nghĩ như vậy, nếu nô tỳ khi đó không được mẫu thân giữ lại, chỉ sợ hiện giờ cũng không có mặt trên đời. Đứa bé này, cũng không được chúc phúc như nô tỳ. Nô tỳ đã từng oán hận, nhưng mà, nó cũng giống nô tỳ…”
“Đạp Tuyết, Xương Mân có tình cảm với ngươi…”
“Nhưng nô tỳ đã không xứng với đại nhân nữa rồi. Nô tỳ trong lòng hiểu rõ, vậy nên không dám cầu điều gì xa vời. Bệ Hạ cho nô tỳ một chỗ an thân như thế này, nô tỳ đã rất biết ơn. Xin Bệ Hạ hãy để nô tỳ sinh đứa bé ở đây, sau đó nô tỳ thề sẽ không quay trở lại.” Đầu ngón tay nàng run run, nắm chặt chăn, “Đến lúc đó, xin Bệ Hạ hãy coi như cả nô tỳ cùng đứa bé đều đã chết đi.” Dù thế nào, trong lòng Xương Mân, địa vị của nàng vẫn kém Thiên Diên, ở bên hắn chỉ khiến cả hai đều đau đớn, chẳng bằng để hắn hận mình. Dù bị hận cũng tốt, ít nhất trong lòng hắn còn có mình. Nếu cả đời hận, vậy trái tim hắn cả đời cũng thuộc về mình.
Từng câu quyết tuyệt, Trịnh Duẫn Hạo không nói gì nữa, nhìn nàng.
Một nữ tử khuynh quốc như vậy, đời này cứ thế bị hủy. Thiên Diên như vậy, hiện giờ nữ nhi của nàng Đạp Tuyết cũng vậy.
“Nô tỳ từ nhỏ đã biết rõ mình không nên xuất hiện trên đời này, mẫu thân chán ghét nô tỳ, chưa bao giờ muốn dịu dàng trò chuyện với nô tỳ. Đứa bé trong bụng nô tỳ, cũng không được chúc phúc như nô tỳ, nhưng nô tỳ muốn trao cho bé tình yêu, muốn dùng điều này để đền bù những thứ nô tỳ mất đi từ nhỏ.” Đạp Tuyết nhắm mắt lại, bên gối đã ướt đẫm, giọng nàng run run, “Mong Bệ Hạ thành toàn.”

Chỉ từ một vài câu nói của mẫu thân, nàng đã yêu mến nam tử tuấn tú khiến mẫu thân nhớ mong cả đời. Mà từ giây phút đó, nàng đã rơi vào vạn kiếp bất phục.