Jul 13, 2015

[RLYJ10Y] Chapter 49

Chapter 49
Lý do Park Yoochun sinh con quả nhiên là đủ trọng lượng. Kim Jaejoong nắm chặt vô lăng, ra sức vượt khỏi hàng dài xe. Cậu nghiêm túc nhìn đường, chẳng mấy chốc đã đến bãi đỗ xe của bệnh viện quốc gia.
Kim Jaejoong đậu xe xong, không chút ngại ngùng, trực tiếp cùng Jung Yunho đi vào đại sảnh.
Park Yoochun lần đầu làm bố, vui mừng đến choáng váng, không chút suy nghĩ gọi toàn bộ bạn bè thân thiết đến. Shim Changmin đã tới, đang nói chuyện với mẹ và em trai Park Yoochun. Kim Jaejoong cùng Jung Yunho vừa có mặt, lập tức hấp dẫn phần lớn ánh mắt, người nhà của bệnh nhân khác cũng nhịn không được liếc sang bên này vài lần.
Kim Jaejoong có quan hệ rất tốt mới mẹ Park, mấy năm trước thích nhất là đến nhà họ ăn chực. Hôm nay xem như là ngày vui, mẹ Park đã ngoài 60 mặc trang phục màu sắc rực rỡ, Kim Jaejoong trước đi qua chào hỏi bà, Jung Yunho cũng đi theo.
Kim Jaejoong thừa dịp nói chuyện phiếm, cúi đầu nhỏ giọng hỏi Park Yoochun: “Báo cho Junsu chưa?”
“Báo rồi, cậu ấy bảo mấy ngày nay đang ở Hồng Kông, đợi khi trở về thì bù quà gặp mặt sau.”
“Quà gặp mặt gì?”
Park Yoochun nháy mắt, cười tủm tỉm nói: “Muốn làm ba nuôi thì phải có quà gặp mặt nha! Hyung, quà ít là không được đâu đấy.”
Kim Jaejoong nhìn gã nói, mắt hoa đào cười đến run rẩy cả người, lừa đảo người mà cũng hùng hồn như vậy, liền nhịn không được nhướn mày nói: “Sếp lớn ở đằng kia, muốn cái gì thì đi mà đòi.”
Park Yoochun nhìn thoáng qua phía sau cậu, chần chờ một chút, ra vẻ kinh ngạc nói: “Sao anh ấy lại tới đây? Hai người đi cùng nhau à? Hyung, anh định quay lại à! Cái này thì em không đồng ý đâu, tuyệt đối không đồng ý!”
Yoochun định nói lảng sang chuyện khác, Kim Jaejoong đương nhiên không thuận theo: “Sao cậu ta đi cùng anh, chẳng lẽ em còn không biết à?”
Ánh mắt chăm chú của Kim Jaejoong rất sắc bén, như thể chỉ nhìn thoáng qua đã thấu hiểu toàn bộ đối phương. Park Yoochun bĩu môi lắc đầu, nhìn vừa ngốc lại vừa ngây thơ, dường như thật sự không biết gì cả.
“Những chuyện tốt mà em với Changmin làm sau lưng anh, em cho rằng anh không biết?” Kim Jaejoong thở dài, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhìn lướt qua Jung Yunho, nhẹ giọng nói: “Lần sau mấy đứa nhìn cho rõ rồi hãy làm, đừng có để bị người ta bán đi lần nữa.”
Park Yoochun chưa kịp phản ứng, theo ánh mắt của Kim Jaejoong nhìn Jung Yunho, lại nhớ tới mười năm trước sống cùng Jung Yunho, không khỏi phiền muộn cười khổ. Jung Yunho làm kẻ phản bội cũng không phải lần một lần hai, vài lần liền quen, lần nào giúp anh, cuối cùng kiểu gì cũng rơi vào kết cục bị bán đứng. Park Yoochun nghĩ đến lúc trước mình nhịn không được gọi điện cho Shim Changmin, lập tức hiểu ra.
Cũng may còn có đệm lưng, Park Yoochun nghĩ như vậy, cũng không buồn bực nữa.
Hai người đứng bên tán gẫu trong chốc lát, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, một bác sĩ đi ra, tay cầm kẹp tư liệu, tháo khẩu trang hỏi: “Mọi người ai là người nhà bệnh nhân? Người có thể quyết định thay bệnh nhân ấy.”
Park Yoochun cứng đờ, không đứng ra ngay lập tức, ngược lại mẹ Park sốt ruột bước ra, bắt lấy cánh tay bác sĩ nói: “Là tôi là tôi, tôi là mẹ chồng của cháu, xảy ra chuyện gì à?”
“Chồng cô ấy không tới à? Không tới thì gọi điện giục đi, mẹ tròn con vuông, chỉ là vẫn đang chảy máu, phẫu thuật còn cần một lúc nữa, mọi người đi chuẩn bị phòng bệnh đi.”
“Được được được, tôi đi ngay! Bác sĩ, là bé nam hay bé nữ vậy?”
Bác sĩ dặn dò xong liền chuẩn bị đi vào, tay đeo khẩu trang cũng không dừng, thuận miệng trả lời: “Là bé nam, chúc mừng!”
Bất kể là thời đại gì, sinh nam hay sinh nữ cũng luôn luôn có sự khác biệt. Kim Jaejoong đi tới chúc mừng mẹ Park, đây là đứa bé đầu tiên của nhà họ Park, cũng là đứa bé đầu tiên của DBSK bọn họ.
Biết được sinh mệnh bé bỏng đó đã chào đời, thời gian chờ đợi kế tiếp liền thực sự rất sốt ruột.
Kỳ thật Park Yoochun không hề để ý là nam hay nữ, chỉ là cảm xúc vui sướng và hưng phấn khi lần đầu làm bố khiến gã rơi vào tình trạng rất kỳ quái. Gã đứng ngoài cửa phòng phẫu thuật, dường như có thể cảm nhận được hai sinh mạng một lớn một nhỏ trong phòng đang có một mối liên hệ đặc biệt với hắn. Đây không phải lần đầu gã biết bạn gái mình mang thai, cũng không phải lần đầu tiên ý thức được mình sắp làm bố, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn thật sự làm bố.
Trên đời này đột nhiên xuất hiện một sinh mạng nho nhỏ, bé gọi bạn là bố, bé là ruột thịt của bạn, sau đó bé ra đời, lúc này chỉ cách bạn một bức tường, đang ở cùng với người mà bạn yêu thương.
Ba người lại gần, Kim Jaejoong ngồi cạnh Park Yoochun, vươn tay khoác vai gã, đột nhiên dùng sức đập một cái: “Có phải là người anh hỏi hồi quay Khúc chuyện xưa không?”
Park Yoochun vẫn luôn rất bối rối về chuyện này. Làm bố quả thật là chuyện vui, nhưng bé con sinh ra có nghĩa là sau đó gã phải chịu trách nhiệm. Gã cũng không phải không muốn phụ trách, chỉ là việc này tới quá mức đột ngột.
“Em thật không biết cô ấy sẽ sinh con, sáng sớm nay em cũng mới biết.” Park Yoochun dùng tay xoa xoa mặt, nhìn thoáng qua thì có chút đau khổ, đương nhiên cũng có vui sướng: “Sáng sớm nay, bạn cô ấy gọi điện cho em, nói với em là cô ấy sắp sinh. Lúc em với mẹ em chạy tới thì cô ấy đã ở bên trong rồi.”
Kim Jaejoong giận tái mặt, nhấc chân đạp gã: “Em xem em gây ra chuyện gì thế này hả! Hỏi em cũng không nói, anh tưởng em đã xử lý tốt rồi, người ta bụng to em cũng không nhìn ra sao?”
Park Yoochun biết lúc này sẽ bị tập thể khinh bỉ, vì vậy không chút oán giận lặng yên nghe lời phê phán. Shim Changmin ngược lại biết đôi chút, thuận miệng xen vào một câu: “Bọn họ đã nửa năm không liên lạc rồi. Lúc trước khi bọn em tìm cô ấy bàn bạc, cô ấy bảo đã bỏ đứa bé rồi.”
“Bọn em?” Kim Jaejoong quả thật giật mình vô cùng, cậu không ngờ rằng Shim Changmin cũng là loại người đi quản việc sinh con của người khác: “Anh thật sự phục rồi, sao hai đứa lại qua loa như vậy, cô ấy nói bỏ xong là hai đứa liền mặc kệ à? Anh nói này Park Yoochun, em cũng được lắm đấy!”
Park Yoochun ngẩng đầu nhìn cậu, lại rút một gói thuốc lá từ trong túi tiền ra, vừa định châm lửa liền nhìn thấy biển cấm hút thuốc lá dán trên vách tường màu trắng phía đối diện.
Jung Yunho từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng, lúc này mới đột nhiên hỏi một câu: “Vậy bố mẹ cô ấy đâu? Họ biết chưa?”
Park Yoochun nghịch hộp thuốc lá, không nhìn Jung Yunho, tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được cảm xúc của gã đột nhiên thay đổi, toàn thân toả ra sự không vui: “Hẳn là không biết, bố mẹ cô ấy đều công tác ở nước ngoài, cô ấy hiện đang sống cùng bạn.”
“Ai là bạn cô ấy?”
Park Yoochun nhìn Jung Yunho, sau đó hếch cằm về phía bên trái hành lang. Bên đó có một cô gái chừng ngoài hai mươi, mặc đồ ở nhà, tóc có chút loạn, xù lung tung.
Jung Yunho đi tới chỗ cô, Kim Jaejoong đột nhiên đuổi theo, túm lấy cánh tay anh: “Chờ một chút.”
Hai mắt giao nhau, Jung Yunho hiểu ý nở nụ cười, gật gật đầu an ủi cậu: “Yên tâm, tớ đi bàn bạc với cô ấy.”
Kim Jaejoong nhìn anh, cũng không nói gì, một lát sau mới chậm rãi buông tay: “Là Yoochun không đúng, dù sao cũng đừng quá đáng.”
“Tớ biết. Cậu ra chỗ Yoochun đi, cậu ta hiện tại trong lòng loạn lắm. Cậu hỏi cậu ta xem rốt cuộc là muốn như thế nào, lát người ta đi ra cũng phải có câu trả lời cho thoả đáng.” Jung Yunho chỉ phòng phẫu thuật, lại chỉ Park Yoochun, không nói lên lời, có chút bất đắc dĩ lại không biết làm sao: “Cậu nghĩ cậu ta nhiều tuổi như vậy nên đã trưởng thành? Nếu thật sự trưởng thành thì sẽ làm ra việc này sao. Những việc thế này, trước kia tớ đã ngăn cản thay cho cậu ta rất nhiều lần rồi, giờ tớ muốn nhìn xem cậu ta lúc nào thì có thể đưa ra quyết định.”
“Cậu ấy cũng không phải người không chịu trách nhiệm, cậu biết Yoochun mà, cậu ấy có bóng ma.”
Jung Yunho trong lòng trầm xuống. Việc này từ lúc bọn họ ra mắt vẫn chưa từng ngừng, anh nhìn không vừa mắt Park Yoochun, Kim Jaejoong lại vẫn tìm cớ bảo vệ gã.
Kim Jaejoong coi Park Yoochun là em trai ruột thịt mà thương, Jung Yunho cũng thế. Chẳng qua anh sẽ không kiếm cớ bào chữa cho Park Yoochun, có sai anh sẽ nói. Trong mắt anh, một người đàn ông phải có dũng khí nhận trách nhiệm.
Vậy nên vấn đề này bọn họ tranh luận vài chục năm vẫn không có kết quả, Kim Jaejoong như vậy chẳng khác gì mẹ hiền thì con hư, Jung Yunho quản không được liền chẳng muốn quản. Dù sao anh không nói được, dù là Park Yoochun hay Kim Junsu, ngay cả Shim Changmin anh cũng không nói được, tất cả đều là bảo bối trong lòng Kim Jaejoong.
Jung Yunho vừa nghĩ đã cảm thấy tâm tình phiền muộn, nhưng cũng may anh hiện tại rất tỉnh táo, thời điểm này không nên bối rối những việc khác, vì vậy anh gật gật đầu, xem như đáp lại Kim Jaejoong.
Chừng 30 phút sau, đèn trên phòng phẫu thuật lại tắt. Mấy bác sĩ đi trước mở cửa, sau đó giường bệnh được đẩy ra, nhiệt độ trong phòng phẫu thuật quá thấp, bác sĩ đắp cho cô hai tầng chăn dày, Kim Jaejoong thăm dò nhìn qua, lại chỉ thấy phần trán cùng đầu tóc rối bời.
Bác sĩ đi cùng bảo mọi người tản ra, trong tay còn cầm đơn cam kết phẫu thuật, nhìn xung quanh hỏi: “Người nhà bệnh nhân còn chưa tới à? Chồng không tới, vậy bố mẹ đã đến chưa?”
Mọi người lập tức mồm năm miệng mười hỏi thăm tình huống. Bác sĩ cũng không có quá nhiều kinh nghiệm lâm sàng, cầm đơn cam kết sốt ruột: “Đơn cam kết này phải ký trước lúc phẫu thuật, các anh chị mau chóng liên hệ người nhà bệnh nhân đi, cái này phải ký ngay.”
Người bạn cùng nhà kia nghe xong liền không cách nào tỉnh táo nữa, kết quả nhìn lại chợt thấy Park Yoochun đang cúi người đứng cạnh giường bệnh. Hai tay gã gần như đang run rẩy, muốn đụng vào cô gái nằm trên giường, lại không dám giơ tay ra.
Cô gái đang nằm trên giường kia nhìn thật yếu ớt, khuôn mặt tới nhợt, ngay cả hô hấp cũng gần như không thấy. Park Yoochun vừa rồi đã biết cô xảy ra chút vấn đề, nhưng khi đứng ở khoảng gần như vậy nhìn cô, còn thấy hai tay cô lạnh như băng, nếu không phải con số trên máy đo nhịp tim treo bên gối vẫn đang thay đổi, gã có lẽ sẽ thật sự nghĩ rằng cô đã mất.
Không có ai nói với gã, hoá ra phụ nữ sinh con sẽ đáng sợ như vậy. Cũng không có ai nói cho gã biết, vì để một sinh mệnh nhỏ của riêng họ ra đời, cô gái này đã phải trả một cái giá cực lớn.
Bác sĩ biết được Park Yoochun là bố đứa bé, vội vàng đưa tờ cam kết cho gã: “Anh là chồng cô ấy à, mau ký tên đi, tôi còn phải mang lên văn phòng.”
Park Yoochun nhận lấy, tay run run cầm bút ký tên.
“Cô ấy mất không ít máu, hẳn hôm nay sẽ không tỉnh lại, người nhà nhất định phải chăm sóc cẩn thận.” Bác sĩ này nhận ra Park Yoochun, ánh mắt vẫn không rời khỏi người gã, trong mắt chỉ toàn kinh ngạc.
Park Yoochun nghe xong lời này, trong đầu liền hoàn toàn rối loạn, cuối cùng không biết làm như thế nào để ký cho xong.
Kim Jaejoong đứng bên nhìn, không đành lòng thấy gã như vậy, vì vậy đi đến cạnh gã, dùng sức ôm vai gã.
Bác sĩ cất đơn cam kết đi, sau đó chỉ huy hộ sĩ đưa giường bệnh lên khoa phụ sản ở tầng 16. Vốn phòng bệnh không ở đây, về sau Park Yoochun chạy đi tìm người quen mới xin được chuyển sang phòng chăm sóc VIP.