Dec 14, 2016

[RLYJ10Y] Extra 4 - Tập 2.3

Extra 4: We Got Married
Tập 2: YunJae phu phu lần đầu gặp
Part 3
Hình ảnh quay trở lại phía bên kia, Kim Jaejoong cùng Jung Yunho đã cùng nhau vào khu trang phục ở tầng 3 để chọn quần áo, mỗi lần hai người họ đi vào một quầy hàng, nhân viên phục vụ bên trong liền kích động đi tới nghênh đón.
Jung Yunho rất tự nhiên bước vào trước, gian hàng này là nhãn hiệu anh bình thường hay mua, kiểu dáng khá nghiêm túc, nhưng cũng coi là đẹp, yêu cầu của anh với quần áo không cao, đồ treo trong tủ đều là Kim Jaejoong thay anh lựa chọn.
Kim Jaejoong nhanh nhẹn xem lướt qua trang phục trong quầy một lần, sau đó lấy ra bốn năm bộ, ướm thử trên người Jung Yunho, Jung Yunho mím môi cười yếu ớt, mắt nhìn chằm chằm Kim Jaejoong đang bận rộn, đáy mắt dịu dàng vô cùng.
“Góc độ nay không tệ.” VJ thì thầm với PD: “Đặt một camera ở đây luôn đi, gương, phòng thử đồ, ở đây quay được hết.”
PD nhìn trên màn hình, chỉ một góc hẻo lánh mà Jung Yunho đang đứng quay lưng lại: “Đặt một cái ở đây nữa, biểu cảm của hai người họ nhất định sẽ rất thú vị.”
“Bộ này, cả bộ này nữa, mặc thử đi.” Kim Jaejoong đưa quần áo cho Jung Yunho, sau đó cùng anh vào phòng thay đồ.
Kim Jaejoong nói đẹp thì là đẹp, Jung Yunho hoàn toàn tin tưởng ánh mắt của Kim Jaejoong, không cần nhìn lấy một cái liền cầm đi thử, phòng thay đồ của cửa tiệm này rất lớn, trang trí cũng rất trang nhã, Jung Yunho đi vào, Kim Jaejoong theo thói quen cũng bước theo.
“Jaejoong-ssi! Jaejoong-ssi, cậu vào làm gì?” PD vội vàng lên tiếng ngăn cản cậu, lúc này cần quay cảnh vợ ở ngoài chờ chồng thay đồ, vậy mà cô mới không để ý một lát, Kim Jaejoong đã vào phòng thay đồ, sắp sửa đóng cửa lại.
Kim Jaejoong vội vàng bước ra ngoài, có chút xấu hổ, lúc này VJ đang quay cận cảnh mặt cậu, không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể dùng tay che mặt, cười ngại ngùng: “Tôi, tôi quên mất mọi người vẫn đang ở đây.”
PD cố ý trêu cậu: “Không sao, trạng thái của Jaejoong-ssi lúc này rất ổn, trong quá trình ghi hình, chúng tôi rất mong hai anh sẽ tự nhiên hết mức có thể.”
Muốn tự nhiên, vậy sao mấy người còn đi theo làm gì? Kim Jaejoong bĩu môi, nhưng vẫn nở nụ cười.
Jung Yunho thay quần áo rất nhanh, chỉ một lát liền xong, chiếc áo trắng viền đen xen vàng phối với quần thụng nam. Kim Jaejoong lấy hai bộ cho anh, nhưng Jung Yunho biết rõ Kim Jaejoong thích bộ này nhất, quả nhiên anh vừa bước ra, hai mắt Kim Jaejoong lập tức sáng ngời.
“A ~~~” Kim Jaejoong nghiêng người, tựa vào ghế salon, một tay chống má, lười biếng gật đầu: “Đẹp trai lắm!”
Miệng Jung Yunho đã cong lên, anh không thể nào khống chế được biểu cảm của minh, cười ngây ngô hỏi: “Đẹp lắm à?”
Kim Jaejoong nở nụ cười hài lòng: “Thật sự rất đẹp trai đấy.”
Vậy… Jung Yunho lách qua mọi người, nhỏ giọng hỏi PD: “Vậy giờ tôi thanh toán tiền à?”
PD không nghĩ tới anh sẽ hỏi việc này, đang định trả lời, Kim Jaejoong đã tóm lấy cánh tay anh, mượn lực đứng dậy: “Chúng ta đi thôi, chương trình sẽ thanh toán hóa đơn, đúng không?” Nửa câu sau là hỏi PD, hơn nữa còn mang theo chút cười đùa: “Hyo Joo-ssi sẽ cho chúng tôi tiền đúng không?”
Cậu thật sự chẳng quan tâm chút tiền ấy, nhưng có thể bắt nạt PD thật sự rất hạnh phúc.
PD không có cách nào, chỉ có thể gật đầu nói sẽ trả.
“Để tớ trả đi.” Jung Yunho bắt lấy cánh tay Kim Jaejoong, nháy mắt, anh biết rõ ở góc độ nay, camera không quay được, vậy nên tất cả các hành động đều như đang làm nũng.
Nhưng anh quên mất, camera không quay được anh không có nghĩa là không quay được Kim Jaejoong, Kim Jaejoong đang quay đầu nhìn anh, vừa lúc bị quay rõ ràng, chỉ thấy Kim Jaejoong khẽ nhíu mày rồi cười, nhỏ giọng nói thầm một câu.
Cuối cùng vẫn là Kim Jaejoong trả tiền, nhân viên gói lại bộ trang phục cho họ, Jung Yunho xách tới cửa, trợ lý Ivy đã nhanh nhẹn tiến lên xách hộ.
Kế tiếp là chọn lựa trang phục cho Kim Jaejoong.
Jung Yunho đi vào một gian hàng kiểu dáng rất đa dạng, đi một vòng ngắm, vừa định chọn chợt nghe thấy Kim Jaejoong đứng sau lưng ho một tiếng.
Jung Yunho thu tay lại, nịnh nọt chỉ mấy bộ đồ treo đối diện: “Mấy bộ này có được không?”
Có được không à? Màu sắc thì đơn điệu, kiểu dáng thì cũ kĩ, chẳng tân thời chút nào.
Kim Jaejoong nhíu mày, không thèm mở miệng, Jung Yunho nhìn biểu cảm của cậu liền nhận ra ngay cậu không thích, vội vàng cầm tay cậu đi ra khỏi gian hàng này. Đây là lần đầu tiên hai người tự nhiên thân mật nắm tay nhau trong buổi ghi hình hôm nay, trong lòng Jung Yunho tràn đầy hạnh phúc không cách nào diễn đạt thành lời.
Camera quay rất đúng lúc, khi Jung Yunho cầm lấy tay Kim Jaejoong, Kim Jaejoong đột nhiên nở nụ cười sáng bừng, nhưng cậu ngay lập tức lấy tay che miệng, lúc này, người càng ngày càng nhiều, rất nhiều người ở tầng dưới nghe được tin tức đã chạy lên xem, nhân viên phải cố gắng hết sức mới dẹp được một lối đi nhỏ cho họ.
“Muốn vào xem gian hàng này không?” Jung Yunho đứng trước một gian hàng thời trang unisex, hỏi.
Quần áo ở đây rất thích hợp Kim Jaejoong —— Đây là suy nghĩ của Jung Yunho, kỳ thật anh cảm thấy, quần áo nào cũng hợp với Kim Jaejoong hết.
Kim Jaejoong cắn môi dưới, vừa quan sát, vừa nghĩ thầm trong lòng, cuối cùng vẫn quyết định nói không. Cậu lắc đầu, vốn định ra vẻ kiêu ngạo, nhưng khóe miệng cong lên lại bán đứng cậu.
“Mấy kiểu này tớ không thích.” Kim Jaejoong phàn nàn với Jung Yunho.
Jung Yunho nở nụ cười thật thà: “Vậy sao? Nhưng tớ thấy hợp với cậu lắm.”
Kim Jaejoong nhìn chằm chằm anh, nhìn rất lâu, đột nhiên cất bước đi vào gian hàng, nhẹ nhàng để lại một câu: “Vậy thì vào xem đi.”
Chủ gian hàng tự mình ra đón, đây là một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, đại khái tầm tuổi hai người. Lúc cô nhìn thấy Kim Jaejoong thì đưa hai tay lên che mặt, hưng phấn không nói thành lời; mãi đến khi Jung Yunho lễ phép chào hỏi cô, cô mới thoát khỏi trạng thái của fan khi nhìn thấy thần tượng.
“Xin chào, thật sự vui quá đi mất, không nghĩ hai người sẽ đến đây!” Chủ gian hàng dẫn hai người đi tới ghế sô pha, lại tự mình bưng hai ly trà xanh lên: “Hai người đến mua quần áo à?”
VJ đã tìm được góc đặt máy quay, cùng phụ tá đi đến bên ba người họ quay cận cảnh. Chủ gian hàng vừa dứt lời, kế tiếp là Jung Yunho trả lời.
“Đúng vậy, tôi muốn mua quần áo cho vợ mình.” Jung Yunho thuần thục tiến nhập trạng thái ghi hình ‘We Got Married’. Hai tay anh khẽ đặt lên người Kim Jaejoong, lại nói: “Đây là vợ của tôi, chúng tôi mới kết hôn hôm nay.”
Bà chủ lập tức quay sang Kim Jaejoong, lúc nhìn thấy cậu đỏ mặt cười, lập tức hiểu ra: “A, tôi biết rồi!” Hai anh đang ghi hình cho ‘We Got Married’… Cô không nói nửa câu sau ra, mà lại chúc phúc từ tận đáy lòng: “Chúc mừng hai anh, hi vọng hai anh tân hôn vui vẻ!”
Jung Yunho gật đầu đáp lễ, Kim Jaejoong cũng cười đến sắp sái quai hàm. Không ai hiểu tại sao cậu lại cười như vậy, dường như cũng chẳng có gì đặc biệt buồn cười mà… Nhưng cậu đã cười, VJ tự nhiên sẽ tẫn trách theo sát quay chụp.
Trong trường quay, Shim Changmin đột nhiên nói: “Jaejoong hyung chỉ thích cười ngốc ngốc như vậy, đặc biệt là khi ở cạnh Yunho hyung, lúc nào cũng cười ngu.”
Kim Hyun Joong ngồi bên cạnh nghe xong vội vàng nghiêng đầu đi, sợ biểu cảm nén cười của mình bị camera quay được.
Shim Changmin cố ý dùng chân đá anh, ghét bỏ hỏi: “Chẳng lẽ không đúng à? Đây không phải là cười ngu à?”
“Đúng, đúng.” Kim Hyun Joong chỉ có thể gật đầu phối hợp với cậu, nhưng cảnh trên màn hình kia, anh không thể nào tiếp tục xem, anh sắp cười đến chết rồi.
Shim Changmin lại quay trở lại nhìn màn hình, lông mày giật giật: “Ngốc kinh.”
Kim Jaejoong quả thực ngốc vô cùng, không hiểu sao, cậu nghiêng người, tựa vào lưng ghế salon cười không ngừng, hơn nữa cậu rất muốn dùng tay che mặt, nhưng tay phải vẫn còn trong tay Jung Yunho, cậu chỉ có thể chôn mặt vào ghế, bả vai không ngừng rung rung.
“Sao vậy?” Jung Yunho vỗ vai cậu, vừa lại gần chợt nghe thấy Kim Jaejoong nhỏ giọng nói gì đó, Jung Yunho lập tức ngồi thẳng người, nói sang chuyện khác: “Ừm, tôi muốn xem vài bộ trang phục dạo phố đơn giản.”
Bà chủ buông ly, bắt đầu giới thiệu cho hai người.
Jung Yunho không buông tay Kim Jaejoong, Kim Jaejoong cũng mặc anh cầm, nhưng không đứng dậy mà tiếp tục tựa lưng vào ghế salon. Jung Yunho đưa tay ra sau lưng, mặt không đổi sắc trao đổi với bà chủ: “Tôi muốn chọn khá nhiều mẫu.”
“Vợ anh thật sự rất đẹp.” Chủ gian hàng đã bắt đầu nói linh tinh rồi, “Kỳ thật, em là Cassiopeia, oppa, Sa rang hae!” Một cô gái ngoài 30 tuổi, nói những lời này không khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, mà là rất đáng yêu. Có lẽ là vì biểu cảm của cô rất chân thành, là tình cảm thuần túy nhất.
Jung Yunho kỳ thật đã sớm nhìn ra cô không bình thường, người bình thường khi nhìn thấy ngôi sao sẽ không xấu hổ tim đập mạnh ngay như vậy. Anh khom người cảm ơn: “Ah ~~ Vậy sao, thật sự không nhìn ra, rất cảm ơn em.”
Bà chủ lập tức đáp lời: “Hôm nay anh thích bộ nào thì cứ lấy đi, coi như đây là quà tân hôn em tặng cho oppa!”
“Vậy sao được, vậy sao được.” Jung Yunho kinh ngạc từ chối.
“Oppa, đây là tấm lòng của em mà!”
Lúc này, Kim Jaejoong đột nhiên đứng dậy, hất tay Jung Yunho, sau đó rất ngầu đi tới nắm lấy tay Jung Yunho, dịu dàng trêu chọc chủ gian hàng: “Không bằng để oppa mua cho em đi!” Nói xong liền vỗ vai Jung Yunho, cằm hơi hếch lên: “Mau chọn đi.”
Jung Yunho lập tức hiểu ý, vươn tay lấy từng bộ treo trên giá ra xem, vài chiếc nhìn trúng đều bị Kim Jaejoong gạt bỏ.
“Chiếc này thì sao?” Jung Yunho lại lấy ra một chiếc khác, anh rất thích chiếc này.
Kim Jaejoong không thèm nhìn lấy một cái, ánh mắt lại tập trung trên chiếc áo phông cầu vồng treo trên giá áo bên cạnh. Cậu nói thầm gì đó, Jung Yunho buông quần áo trong tay, quay người nhìn chiếc cậu thích.
“Jaejoong thử cái này đi!” Jung Yunho cầm lấy bộ trang phục, đung đưa trước camera: “Cái này nhất định sẽ rất đẹp.”
Kim Jaejoong ngoan ngoãn nhận lấy, sau đó đi vào phòng thay đồ.
Jung Yunho muốn thể hiện một lần, vì vậy thừa lúc Kim Jaejoong đi thay đồ, anh ra quầy thu ngân chuẩn bị tính tiền.
“Jaejoong oppa còn chưa ra mà?”
Jung Yunho gật đầu, nói: “Ừ, anh biết cậu ấy mặc nhất định sẽ hợp.”
“Vậy size thì sao?”
Jung Yunho không chút suy nghĩ nói ra một chuỗi con số, đây là kích thước trang phục chính xác của Kim Jaejoong.
Trong mắt chủ gian hàng hiện lên nụ cười, ra vẻ “Thì ra là thế” lấy một chiếc mới đã gói cẩn thận ra cho anh: “Quét thẻ hay trả tiền mặt ạ?”
“Tiền mặt đi.” Lúc đi ra ngoài, Jung Yunho thường mang theo không ít tiền, đây là thói quen từ lâu. Nhưng khi anh sờ túi mình lại phát hiện, ví tiền của anh biến mất rồi.
Tình huống này khiến anh đơ người —— Chồng đi dạo phố với vợ lại không mang tiền, chuyện này mà truyền đi thì bị người ta cười chết mất. Jung Yunho tìm lại trên người, nhận ra anh thật sự không mang theo.
Hôm nay lúc ra khỏi nhà, anh rõ ràng có cầm ví tiền theo mà?
Jung Yunho cố gắng nhớ lại hình ảnh ra khỏi nhà lúc sáng sớm nay —— Anh và Kim Jaejoong cùng nhau ra ngoài, sau đó anh đi đánh xe, lúc lên xe, anh thuận tay… Thuận tay vứt ví tiền lên ghế lái phụ của Kim Jaejoong.
Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở lúc Kim Jaejoong lên xe, Jung Yunho cảm thấy trước mặt tối sầm, bụng dạ cồn cào.
Chương trình đang ghi hình trực tiếp, tất cả tình huống ở đây đều được truyền đến nơi khác. Hiện tại có chừng ba cái camera đang tập trung trên người anh… Anh nhìn về phía phòng thử đồ, giờ mới hiểu được vì sao ban nãy, anh muốn đi trả tiền, Kim Jaejoong lại nhất định muốn giành trả tiền với anh, chẳng lẽ ví tiền của anh đang ở trên người Kim Jaejoong?
Jung Yunho dùng sức hít một hơi, lễ phép khoát tay nói: “Cái kia, xin chờ một chút, để tôi đi xem cậu ấy mặc có đẹp không.”
Nói xong liền chạy như bay đến ngoài cửa phòng thay đồ, vươn tay gõ cửa, nhỏ giọng nói: “Jaejoong à, mở cửa ra.”
PD chen ngang: “Yunho-ssi, Jaejoong-ssi vẫn đang thay đồ mà?”
“A, tôi biết rồi, tôi chỉ muốn nhìn một chút thôi.” Jung Yunho xấu hổ giải thích.
Đột nhiên cửa mở ra một khe nhỏ, Jung Yunho ghé mặt lại gần thì thầm vài câu, sau đó liền lách mình đi vào phòng thay đồ, lúc này trong phòng thay đồ không có một cái camera nào, tất cả nhân viên đứng bên ngoài đều sững sờ nhìn.
Kim Jaejoong đã mặc quần xong, đây là một chiếc quần bó sát người. Cậu vừa cởi cúc áo sơ mi, vừa cười hỏi: “Cậu làm gì thế hả? Tớ đang thay quần áo đấy, bên ngoài lại có camera nữa.”
Bờ môi dày của Jung Yunho mím chặt, cứ như vậy nhìn Kim Jaejoong, nhìn chừng nửa phút mới thở dài: “Ví tiền đâu rồi? Lấy ra đi.”
“Sao hả? Chồng lại đòi tiền vợ để đi mua quần áo à?” Kim Jaejoong cởi cúc áo cuối cùng, vứt áo sơ mi cho Jung Yunho: “Gấp lại đi, cả quần với áo khoác nữa.”
“Tớ biết ví tớ ở chỗ cậu, sáng nay tớ đặt ở chỗ cậu mà.”
Kim Jaejoong ra vẻ bừng tỉnh: “Hả? Là cậu đặt ở chỗ tớ à?”
Jung Yunho mím môi: “Không phải, là tớ vất lung tung.”
Kim Jaejoong lạnh lùng nhìn anh, sau đó lấy ví của Jung Yunho từ trong túi đồ của mình ra, đưa cho anh: “Nói bao nhiêu lần rồi, đừng có vứt đồ lung tung! Tớ mà còn thấy cậu làm như vậy nữa, tớ vứt đi luôn đấy.”
“Chẳng may tớ quên thôi mà.”
Kim Jaejoong lườm anh: “Có lúc nào cậu nhớ đâu!”
Jung Yunho không dám ở lại đây lâu, bằng không Kim Jaejoong nhất định sẽ cằn nhằn anh liên tục. Cũng may Kim Jaejoong ý thức được đang ghi hình, vậy nên thay quần áo xong, hai người liền đi từ trong phòng thay đồ ra.