Jul 1, 2014

[NGC] Chapter 23

Chapter 23 —— Ngàn dặm theo đuổi không buông tay
Nhánh hồng núi biếc nắng chiều trôi. Đồng cỏ dờn xanh tận cuối trời.[1]
Quang cảnh Kinh thành tất nhiên là trù phú phát triển, bởi vậy nên rất nhiều người không để ý đến cảnh sắc đặc biệt bên ngoài thủ đô phồn hoa này, tuy thiếu đi vẻ tinh xảo tinh tế trong nội thành, nhưng lại thêm vài phần độc đáo mà Kinh thành không thể có, cũng đủ để người ghé mắt.
Ánh nắng vàng phủ khắp trời xanh, cây hoa quế hai bên đường được nắng chiếu lên tạo thành những đốm màu rực rỡ lốm đốm, từng khóm hoa lớn cỡ bàn tay giấu dưới lá xanh, e ấp như một thiếu nữ, mùi hương nhẹ nhàng theo gió bay ra, thấm vào ruột gan, gặp hôm mưa phùn, hồ nước nhỏ cách đó không xa lại có bong bóng lăn tăn nổi lên, quả thật là đường quang chân nhịp bước, trời xanh hương ngát thơm.
Không ít dân chúng ra vào thành đang cười nói mà đi chậm rãi hơn, thưởng thức vẻ đẹp thiên nhiên ban tặng, có một cỗ xe ngựa mộc mạc cứ dọc theo con đường thẳng tắp, lao đi vun vút, bánh xe băng qua đường cũng không nhẹ nhàng mà phát ra tiếng chói tai, người qua đường còn chưa kịp nhìn rõ xem đây là người phương nào mà vội vã như vậy chỉ cảm thấy một làn gió thơm ngát xộc vào mũi, theo xe ngựa rời đi, để lại bụi cuốn mịt mù.
“Changmin à, ngươi lái xe kém vậy, lắc đến ta sắp nôn hết điểm tâm ra rồi.” Trong chiếc xe ngựa vội vã kia, một người vươn bàn tay trắng nõn, trên cổ tay đeo vòng gỗ đàn hương, nhìn là biết mặt hàng thượng hàng, trong giọng nói mang theo chút vui vẻ nhẹ nhàng, tỏa sáng như ánh nắng bầu trời, khiến người không dám nhìn thẳng, lại cảm thấy vô cùng dịu dàng, trong đôi mắt xinh đẹp đang khép hờ kia mang theo vài ý tinh nghịch trêu chọc, quả thực chính là vị Kim gia Đại đương gia vừa đào hôn, Kim Jaejoong.
“Ta đường đường là hoàng tử Đông triều, sao lại phải lái xe?!” Người ngồi ở ngoài xe ngựa, cầm cây roi liên tục quất ngựa không cần nghi ngờ gì nữa chính là Ngũ hoàng tử đương triều thân phận hiển hách, lúc này mặc một thân quần áo bằng vải thô, đi giày vải đã cũ, trên môi dán ria mép, thoạt nhìn chẳng hợp chút nào khiến người bật cười, “Còn có, ngươi đã thấy người nào muốn đào hôn mà buổi sáng còn ăn hết hai đĩa điểm tâm chưa.”
“Nếu không ăn ta sẽ đói đấy.” Kim Jaejoong đáp một cách đương nhiên, vuốt tua rua trên màn kiệu, lầm bầm phàn nàn, “Xe ngựa này cổ lắm rồi, ai lại dùng gấm Giang Nam từ thời Tống mà làm màn che, làm sao mà che được gì.”
Shim Changmin khóe miệng co giật, chịu đựng một bụng bất mãn nói: “Đại thiếu gia của ta, chúng ta bây giờ là đang đào hôn, đào hôn đó, có hiểu không hả, không bắt ngươi dùng chân chạy đã là không tệ rồi, còn chọn ba lấy bốn, thật sự là được Jung Yunho chiều đến không còn gì nữa rồi, ngài có thể yên tĩnh một chút được không, ta đây làm thế này là vô cùng liều, nếu để Jung Yunho biết, ta giúp ngươi đào hôn, có khi chém ta thành tám khúc luôn.”
“Hắn dám!” Kim Jaejoong khí thế mười phần, lông mày nhướn lên quát to một tiếng, lập tức lại có tật giật mình ngó nhìn bốn phía, thấy sau lưng không ai đuổi theo, lúc này mới đưa chân đạp đạp mông Shim Changmin, ra lệnh, “Nhanh lên nhanh lên, chạy chậm như vậy thì khi nào chúng ta mới đến Tây Vực.”
“Ca, là ngựa chạy, ngươi đạp ta cũng vô dụng.” Shim Changmin xoay xoay mông, không để ý đến lời Kim Jaejoong nói, rõ ràng hắn đường đường là một hoàng tử, vì cái gì lại bị một gian thương kiềm chế thế này!
“Ngươi còn dám ba hoa nữa à, nếu không phải ngươi mặt dày mày dạn muốn mua ngựa, ta sao phải thiên tân vạn khổ cùng ngươi đến Tây Vực một lần.”
Già mồm át lẽ phải!
Shim Changmin trong lòng đau khổ, rõ ràng là Kim Jaejoong không được tự nhiên, nửa đêm bảo Tiểu Tả Tiểu Hữu lừa hắn ra khỏi quý phủ, bắt hắn ngồi nghe cả đêm về vấn đề cậu có nên theo Jung Yunho hay không, cuối cùng còn uy hiếp hắn phải giúp cậu đào hôn.
“Nếu không phải ngươi uy hiếp ta, nói nếu ta không giúp ngươi thì sẽ nói cho Jung Yunho, kỳ thật người ngươi thích là ta thì sao ta lại giúp ngươi đánh Phúc bá bất tỉnh.” Shim Changmin càng nghĩ càng oan ức, “Đợi đến lúc về, nếu Jung Yunho muốn giết ta, ngươi phải chống đỡ cho ta đấy.”
“Yên tâm.” Kim Jaejoong cười tủm tỉm vỗ vai Shim Changmin, “Nếu hắn thật sự dám giết ngươi, hàng năm ta nhất định đốt vịt và bánh hoa sen cho ngươi.”
“Kim Jaejoong!”
“Này, nhìn đường!”
Người có biết, bên Tẩu Mã Xuyên tuyết mênh mông. Vàng pha trời đất cát một vùng.[2]
Tây Vực nằm ở ranh giới của Đông triều với phương Tây, là một vùng đất cằn cỗi mà rộng lớn, có không ít dị tộc sống ở đây, vùng đất này từ xưa đến nay vẫn luôn nổi tiếng về cảnh sắc bao la hùng vĩ của nó, không ít thi nhân mặc khách đi qua chỗ này đều để lại những câu thơ bất hủ.
Lúc Kim Jaejoong cùng Shim Changmin một đường mệt mỏi chạy tới Tây Vực thì đã là giữa trưa, đứng ở cửa Đô hộ phủ[3] nhìn lại, sớm đã không còn thấy cảnh tượng trời xanh trong vắt như được gột rửa cùng với bãi cát trải rộng bát ngát như thể gắn liền với trời lúc mới vào mảnh đất này mà đổi thành đường đi rộng lớn cùng tường thấp bằng gạch đá.
Vùng Tây Vực này từ tiền triều tới nay chia làm ba mươi sáu khu, do Tây Vực đô hộ phủ mà triều đình thiết lập quản chế, những năm gần đây, khu vực này thường xuyên buôn bán qua lại với Trung Nguyên, hơn nữa còn mở “Đường giao dịch” nổi danh, đã sớm thoát khỏi cảnh đói nghèo trong quá khứ, ngày càng giống Trung Nguyên, có không ít phú hộ xây dựng những căn nhà khí thế.
“Ca, đây là Tây Vực à, sao ta thấy lại có vài phần giống phố Cô Tô?” Shim Changmin cùng Kim Jaejoong đi dọc theo con đường lát đá xanh, mắt thỉnh thoảng lại liếc ngang liếc dọc nhìn người qua đường, người Tây Vực rất cởi mở, dù là nam hay nữ đều có thể làm ăn buôn bán, tự mình mưu sinh, bởi vậy, trên đường có không ít phụ nữ mặc trang phục dân tộc lộ eo đứng buôn bán.
“Đường này gọi là phố Hán, xây phỏng theo đường trong Kinh thành, đương nhiên phải giống rồi.” Kim Jaejoong nhìn địa chỉ trong tay lại nhìn nhà hai bên đường, miệng không quên giải thích cho Shim Changmin lần đầu đến Tây Vực.
“Khó trách, ca, ngươi trước kia đã tới?”
“Không.” Kim Jaejoong đáp lời, mắt to đánh giá xung quanh, miệng nói, “Nghe Jung Yunho nói.”
“Ngươi thật đúng là ba câu không rời khỏi Jung Yunho.” Shim Changmin đang định trêu chọc vài câu cho hả giận, chỉ thấy Kim Jaejoong tặng cho một ánh mắt sắc như dao, lập tức ngừng nói, nửa ngày lại nài nỉ, “Ca, ta đói.”
“Ngươi đời trước nhất định là chết đói.” Kim Jaejoong liếc mắt, tay chỉ một phủ ở cách đó không xa, “Nhịn một lát, sắp tới rồi, gọi cửa đi.”
“Ta á?” Shim Changmin khiếp sợ chỉ chỉ mũi của mình, vẻ mặt không dám tin.
“Đương nhiên là ngươi, chẳng lẽ lại là ta à.” Kim Jaejoong chống hông nói, “Nhớ kỹ, ngươi bây giờ là tiểu tư của Kim phủ, xem nào, gọi là tiểu Chang tử đi.”
“Ca, ta là tiểu tư, không phải thái giám.” Shim Changmin nhe răng trợn mắt gắt lên, sau đó lề mề leo lên bậc thang gõ cửa, miệng gọi, “Có ai không?”
Dù sao thì cũng là nhà giàu, Changmin vừa gọi cửa đã có hạ nhân ăn mặc gọn gàng mở cửa, thấy Shim Changmin tuy mặc như tiểu tư, nhưng khí chất cao quý thì dù giấu thế nào cũng không thể che hết, có lẽ là làm việc ở nhà có tiền, vì vậy lập tức hành lễ nói: “Xin hỏi ngươi tìm ai?”
“Phiền thông báo cho đương gia các ngươi, nói là đương gia Kim phủ Kim Jaejoong ở Kinh thành tới bái phỏng.” Shim Changmin thường xuyên nhìn thấy bộ dạng Phúc bá lúc làm việc, giờ bắt chước cũng rất giống.
Hạ nhân nghe xong, lập tức gật gật đầu, quay người đi vào bên trong.
Trên thực tế, thời gian Kim gia gia nhập giới kinh thương cũng không tính là dài, phần lớn chỉ liên quan đến hàng hóa sinh hoạt bình thường, Kim Jaejoong biết điều này nên lúc mới tiếp nhận liền tiến hành thay đổi, bắt đầu thử một số mặt hàng khác, dần dần liền tiến tới địa vị ngang hàng với Jung gia ở hầu hết các mặt, tuy Kim Jaejoong mấy năm gần đây rất nổi tiếng, nhưng ở khu vực vắng vẻ này thì lực ảnh hưởng lại không lớn bằng Jung Yunho.
“Két.”
Kim Jaejoong còn đang định tán thưởng Shim Changmin vài câu, cửa gỗ trước mặt từ từ mở ra, một thanh niên nở nụ cười đi ra nghênh đón, thấy Kim Jaejoong thanh tú động lòng người đứng bên ngoài, lập tức bước nhanh hơn, cầm tay Kim Jaejoong nói:
“Không nghĩ tới Kim đại đương gia lại tới sớm như vậy, vẫn nghe gia phụ nhắc tới đại danh của ngài, nói ngài là thiếu niên anh tài, thế gian hiếm có, bảo ta phải học hỏi, lần này không đón tiếp từ xa, thật sự rất thất lễ.”
“Nào có, Lý công tử khách khí rồi.” Kim Jaejoong nhẹ nhàng rút tay về, cười ưu nhã, một bộ được giáo dục cẩn thận, nói, “Là ta mạo muội tới chơi, mong rằng các ngươi bỏ qua.”
“Sao có thể, ta cùng gia phụ đều là cầu còn không được mà.” Lý công tử thoạt nhìn cũng là thiếu niên tinh thông lõi đời, thấy Kim Jaejoong trên mặt rất ôn hòa, nhưng bên trong lại lộ ra chút kháng cự, nghĩ đến lời dặn dò của phụ thân, lập tức lui ra sau vài bước, xấu hổ xoa xoa tay nói, “Kim đương gia đến hàn xá thật sự là vinh dự cho kẻ hèn này.”
“Lý công tử thật sự rất biết nói chuyện.” Kim Jaejoong cười nhạt một tiếng, cậu lần này đi vô cùng vội vàng, quần áo đang mặc trên người cũng là tiện tay lấy, màu sắc mộc mạc, cũng không quá nhiều trang trí, lại đi đường mệt mỏi nên có phần xộc xệch, nhưng dù trang phục có bình thường thế nào thì vẫn làm nổi bật khí chất cao nhã của cậu, chỉ một nụ cười nhẹ nhàng nhưng sáng trong như minh nguyệt, đủ để khiến Lý công tử thất thần.
“Khụ khụ…” Shim Changmin thấy ánh mắt Lý công tử đã thể hiện hết, thầm nghĩ Kim Jaejoong quả thực chính là yêu nghiệt, đi tới đâu gây phiền toái tới đó, vì vậy hắng giọng một cái nói, “Hôm nay trời thật lạnh.”
Lý gia này nhiều thế hệ kinh doanh ngựa, ở Tây Vực cũng coi như là bá chủ một phương, bởi vậy tất nhiên cũng biết suy nghĩ, Lý công tử nghe vậy lập tức tỉnh táo lại, ngượng ngùng cười cười, vỗ ót của mình, làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, “Xem ta này, mau vào trong mà nói chuyện, thời tiết Tây Vực rất khác với Kinh thành các ngươi, vào trong ấm áp hơn.”
“Vậy phải đa tạ rồi.” Kim Jaejoong cười nhưng mắt lại không cười, chắp tay thi lễ, kéo Changmin rảo bước vào trong Lý gia.
Dù sao thì Tây Vực cũng chỉ là đất của người man di, tuy cũng là phú quý một phương, nhưng Lý gia này dù là kết cấu phòng ốc hay trang trí còn xa mới bằng Jung phủ thanh nhã, lại càng không nói đến Kim gia xưa nay vẫn xa hoa.
Kim Jaejoong vừa bước vào chính sảnh Lý gia liền trông thấy một phu nhân ngoài năm mươi ngồi ở chủ vị uống trà, tuy tuổi đã cao nhưng từ khuôn mặt bà vẫn có thể nhìn ra vẻ phong hoa tuyệt đại lúc còn trẻ.
“Vị này chắc hẳn là Lý lão phu nhân, vãn bối Kim Jaejoong bái kiến phu nhân.” Kim Jaejoong mấy năm nay cùng Jung Yunho tung hoành trong giới kinh doanh, dù sao cũng phải có chút bản lĩnh và thủ đoạn, cũng có mắt nhìn, vị lão phu nhân kia quần áo cao quý, ngồi trên chủ vị, không cần nghĩ cũng biết là người phương nào, “Vẫn nói sông núi Tây Vực giúp người trẻ trung, hôm nay vừa thấy phu nhân liền biết nói không sai.”
Câu nói lấy lòng này rất khéo, vừa không quá lố, lại khiến người đặc biệt hưởng thụ, nghe xong, vị Lý phu nhân kia quả nhiên vẻ mặt tươi cười ngẩng đầu, đánh giá Kim Jaejoong vài lần, cười nói: “Lời này ta nghe mà vô cùng thoải mái, khó trách lão gia vẫn nói người Kinh thành đều là ngọc lưu ly, giờ thấy quả thật là xinh đẹp như ngọc.”
Kim Jaejoong không nói xen vào, chỉ là cười càng khôn khéo, đợi Lý phu nhân nói xong mới gọi Shim Changmin, nhẹ giọng nói vài câu, thấy hắn đi ra ngoài mới nói: “Lần này vãn bối vội vã đến, không mang theo vật quý báu gì, nghe nói phu nhân xưa nay thích binh khí hiếm gặp, đúng lúc trong nhà có con dao găm chém sắt như chém bùn, liền mang theo để làm lễ gặp mặt lần đầu, xin phu nhân vui lòng nhận cho.”
“Dao găm?” Lý phu nhân nhướn mày, vui mừng ra mặt, đúng lúc Shim Changmin bưng hộp gỗ đến mở ra, con dao kia đặt bên trong, từ xa đã có thể nhìn thấy trên chuôi dao khảm một viên ngọc đỏ tươi như máu, rực rỡ chói mắt, nhìn đã biết là đồ tốt, Lý phu nhân thấy vậy càng vui vẻ, bước xuống cầm dao găm trong tay, liên tục tán thưởng, “Thực là đồ tốt, thật sự là tinh phẩm khó gặp, ngươi muốn tặng cho ta thật sao?”
“Tất nhiên là vậy rồi.”
Kim Jaejoong thấy Lý phu nhân mừng rỡ liền biết món quà này cậu đã chọn đúng, trước lúc đến Tây Vực, cậu đã sớm sai người điều tra tư liệu về Lý gia, sau khi đã sắp xếp lại, cậu nhận ra một điều quan trọng nhất: Đương gia đương nhiệm của Lý gia sợ vợ, mà phu nhân của hắn lớn lên trong sơn trại, một thời đã từng là nữ đại vương, trời sinh tính tình hào sảng, thích binh khí tốt, địa vị trong Lý gia vô cùng cao.
Vì vậy, cậu mới sử dụng chiêu “Bắt giặc trước bắt vua” này.
“Phong nhi, chiêu đãi Kim đương gia cẩn thận, ta đi một lát sẽ quay trở lại.” Vị Lý phu nhân này rất khỏe mạnh, đi như gió, ra tới cửa liền quay đầu lại hung dữ nói, “Nếu để ta biết ngươi chiêu đãi không chu toàn, xem ta có đánh gãy chân của ngươi không.”
“Mẫu thân, ta đã biết.” Thoạt nhìn, vị Lý thiếu gia này đã sớm quen mẫu thân mình như vậy, bất đắc dĩ cười cười, nhìn nàng đi ra ngoài mới quay lại trò chuyện với Kim Jaejoong, “Để ngài chê người rồi, mẫu thân ta cực kì thích binh khí, đoán chừng giờ lại đến ngắm nghía kho binh khí của nàng, chúng ta chiêu đãi không chu toàn, thật sự rất thất lễ.”
“Không sao.” Kim Jaejoong không thèm để ý, cậu thích nhất là người như vậy, toàn bộ suy nghĩ đều thể hiện ra ngoài, chứ không như những người che giấu vô cùng kĩ khiến người phòng bị không kịp, đặc biệt là Jung Yunho lúc này đang ở Kinh thành xa xa là ví dụ điển hình nhất.
Nghĩ đến Jung Yunho, Kim Jaejoong liền thất thần, không biết nam nhân bề ngoài thanh cao kỳ thật bên trong cực kì nhỏ nhen kia lúc thấy Phúc bá ngồi trong kiệu trước cửa nhà hắn thì sẽ có biểu cảm thế nào đây?
Đang ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn sẽ không nổi trận lôi đình để phá hỏng hình tượng bao lâu nay, nhưng đoán chừng lửa giận trong lòng cũng đủ để hắn ăn không ngon ngủ không yên.
Không thể tận mắt nhìn thấy quả thật rất đáng tiếc!
Kim Jaejoong miên man suy nghĩ, đuôi lông mày nhếch lên đầy vui vẻ, không giống nụ cười giả bộ khi trước, giờ đây vui vẻ hiện rõ dưới đáy mắt cậu, mắt to híp lại, khiến cậu cả người thoạt nhìn như một đóa mẫu đơn nở rộ, dường như tất cả ánh sáng đang tập trung trên người cậu, rực rỡ mà chói mắt.
“Ca, ca, hoàn hồn.” Shim Changmin khó được khi thấy Kim Jaejoong thất thần lúc đang đi bàn việc buôn bán, cảm thấy kinh ngạc vô cùng, vị thiên tài trong giới Kinh doanh được xưng là Hồng nhan tiếu này có một câu cửa miệng: Thương trường như chiến trường, thay đổi trong nháy mắt, không được phép bất cẩn một phút nào.
“Ah.” Kim Jaejoong giật mình một cái, giờ mới để ý Lý công tử đối diện đang vẻ mặt nghi hoặc nhìn cậu, nghĩ xem vì sao gọi cậu mãi mà cậu không đáp, vì vậy cũng hoảng hồn, vội vàng thu lại nụ cười, giảng hòa, “Lệnh đường quả thật là nữ trung hào kiệt, khiến ta nhìn mà bất ngờ.”
Lý công tử cũng vì mình vừa thất thần mà xấu hổ cười cười, thấy Kim Jaejoong mở lời, vội vàng nói, “Kim đương gia một đường bôn ba, hẳn rất mệt mỏi, ta đã sai hạ nhân thu dọn phòng xong, ngài trước nghỉ ngơi thật tốt đi.”
“Cũng không phải quá vất vả.” Kim Jaejoong dứt khoát vào thẳng chủ đề chính, “Ta lần này tới là vì mối làm ăn nói trong thư lúc trước, không biết Lý công tử định như thế nào?”
Kim Jaejoong cười nói thản nhiên, từng hành động đều khiến người nhìn không chớp mắt, lại làm cho Lý công tử sớm đã nhận mệnh lệnh của phụ thân không được bàn chuyện làm ăn với cậu mà khó xử, một mặt không muốn mất mặt trước tiểu mỹ nhân, một mặt lệnh của phụ thân không thể làm trái, ấp úng không nói ra lời.
“Có chuyện gì khó xử à? Nếu như vậy, Lý công tử cứ chậm rãi nói ra.” Kim Jaejoong ăn nói vô cùng tốt, bề ngoài nhìn như là quan tâm, thực tế lại liên tục ép hỏi.
“Cái này…” Lý công tử lâm vào thế khó xử, cuối cùng vẫn cắn răng, “Buôn bán trong nhà là gia phụ làm chủ, kính xin Kim đương gia nghỉ ngơi mấy ngày, đợi gia phụ trở về, được chứ?”
Dù sao cũng là ở nhà người ta, lại có việc cầu người, Kim Jaejoong cũng không quá hùng hổ dọa người, mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Lý công tử lúc này mới thở phào một cái, vỗ tay gọi hạ nhân tới: “Dẫn Kim đương gia về phòng.”
Mấy ngày sau, dù Kim Jaejoong hỏi thế nào, vị Lý thiếu gia này vẫn né tránh không chịu cho một đáp án chính xác về việc buôn bán, chỉ dẫn bọn họ đi du ngoạn xung quanh, hoặc là lái sang chủ đề khác, cuối cùng bị cậu hỏi nhiều đến nóng nảy, liền trốn luôn, cả ngày không thấy bóng dáng đâu.
“Changmin, ngươi nói xem, vị Lý thiếu gia này có phải có chút kỳ quái không?” Đã là sáng ngày thứ tư, Kim Jaejoong ngủ đến khi mặt trời lên cao, vừa mở cửa đã thấy Shim Changmin đứng cạnh cửa ra vào, miệng còn ngậm một miếng bánh ngọt.
“Quả thật là có chút.” Shim Changmin mấy ngày nay không lo nghĩ nhiều như Kim Jaejoong, cả ngày đi theo hạ nhân Lý gia kiếm đồ ăn, đoán chừng mới vài ngày mà đã tăng vài cân, trở lại Kinh thành, lão tử nhà hắn chắc cũng không nhận ra, “Cảm giác như vẫn né tránh việc gì đó.”
“Ngươi cũng nhận ra à.” Kim Jaejoong thuận thế ngồi trên hành lang trước cửa phòng, gặm móng tay, chau mày, “Ta mấy ngày nay lén tìm hiểu, đáng tiếc hạ nhân Lý gia được dạy dỗ rất cẩn thận, chẳng hỏi được gì, Lý lão phu nhân lại xuất quỷ nhập thần chẳng thấy đâu.”
“Ai nha, ca, không việc gì đâu, dù sao chờ lão đương gia bọn họ trở về, hết thảy chẳng phải là nước chảy thành sông rồi sao, ngươi không cần phải khẩn trương như vậy.”
Shim Changmin cũng đặt mông ngồi xuống, duỗi chân dài ra, hai tay kê sau ót, tựa vào cột đá trên hành lang, trên người tràn ngập khí chất tiêu sái.
Ngoài hành lang này trồng không ít trúc, khác với trúc Kinh thành tinh xảo xinh đẹp, trúc Tây Vực so với trúc Trung Nguyên cao hơn không ít, xanh um tươi tốt, gió thổi qua lại kêu lên xào xạc.
Kim Jaejoong nhíu mày trầm tư, Shim Changmin buồn chán ngắt một mảnh lá trúc, đặt bên miệng, thổi một khúc đồng dao, thiếu niên còn chưa trưởng thành như giữa lông mày cũng nhìn ra vài phần khí chất, không ít thị nữ đi ngang qua đều quăng một ánh mắt ái mộ cho hai người.
“Không được, ta hôm nay nhất định phải hỏi cho rõ.” Kim Jaejoong trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nhảy dựng lên, trong lòng cậu cực kỳ bất an, cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, vì vậy liền tiện tay giữ chặt một hạ nhân đi ngang qua hỏi, “Thiếu gia nhà các ngươi ở đâu?”
“Thiếu gia của chúng ta, không, không ở trong phủ, đi ra ngoài rồi.” Hạ nhân đột ngột bị Kim Jaejoong bắt lấy, lắp bắp nói không nên lời.
“Thật sao?” Kim Jaejoong nhướn mày, thủ đoạn này cậu đã gặp ở Jung phủ nhiều lần, việc này Lâm quản gia làm tốt hơn mấy hạ nhân nho nhỏ kia nhiều, “Ta không thích hỏi lần hai đâu.”
Kim Jaejoong trên mặt vẫn ôn hòa, nhưng giọng đã lạnh dần, cậu ở Kinh thành cai quản một phủ lớn, lúc nào cũng là địa vị cao, có khí thế mà người thường không sánh được, hạ nhân Lý gia sợ hãi run rẩy không thôi, ngón tay chỉ về phía tây nói: “Đại thiếu gia hẳn, hẳn là vừa trở về.”
“Không còn việc của ngươi nữa.” Kim Jaejoong thả người đi, nhanh chóng đi về phía cửa.
Lý Sanh Phong gần đây rất đau đầu, tất cả đều vì vị Đại đương gia Kim phủ danh chấn Kinh thành vừa tới phủ nhà bọn hắn, nói thật, Kim Jaejoong này quả thực không khác gì lời đồn, chẳng những bề ngoài hạng nhất, khiến người sợ hãi thán phục, nói chuyện làm việc cũng gọn gàng, rất có phong cách quý phái, nhưng chính điều này lại giày vò khiến hắn có nhà không thể về, có mỹ nhân cũng không được nhìn.
Đến cùng vì sao lão già nhà hắn lại không cho hắn bàn chuyện làm ăn với Kim Jaejoong trước nhỉ?
“Lý công tử, xin dừng bước.”
Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, Lý Sanh Phong nghe thấy giọng Kim Jaejoong, vừa định né tránh liền nhìn thấy một người chặn trước mặt, đành phải bất đắc dĩ ngẩng đầu lên.
Kim Jaejoong hôm nay mặc áo gấm ngoài màu xanh nhạt, bên trong là áo bằng tơ lụa màu trắng, vì vừa mới dậy nên còn chưa chải đầu, tóc dài mềm mại dán vào hai bên má, gió thổi qua liền tung bay phấp phới, cậu lúc này không còn khí chất ác liệt lúc bàn chuyện làm ăn mà thêm vài phần mềm mại, khiến người nhìn không rời mắt.
“Ta có một việc muốn hỏi Lý công tử.” Kim Jaejoong nhìn hắn, “Lý gia có buôn bán không?”
“Có.”
“Vậy vì sao chậm chạp không chịu bàn bạc với ta, lại không cho ta một đáp án chính xác?”
“Điều này, thật sự không nằm trong quyền quản lý của ta, hết thảy đều phải đợi gia phụ làm chủ.”
“Vậy sao? Nhưng hai ngày nay ta nghe nói, Lý công tử mấy năm trước đã bắt đầu tiếp nhận việc buôn bán của Lý gia rồi mà?” Kim Jaejoong không chút khách khí nói trúng tim đen, “Chẳng lẽ tai của ta có vấn đề.”
“Cái này…”
“Phong nhi, mẫu thân có việc tìm ngươi, lại đây mau.”
Kim Jaejoong mắt thấy Lý công tử đổ mồ hôi, cho rằng sắp thành công, lại bị Lý lão phu nhân cắt ngang, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nhưng cũng không cách nào ngăn cản, đành phải cáo từ, quay người về phòng của mình.
Trời Tây Vực vô cùng trong xanh, có lẽ vì quá mức trong trẻo nên cảm giác trời rất thấp, Kim Jaejoong một thân xanh nhạt, từ xa nhìn lại như thể thần tiên giáng trần, xinh đẹp lại có mị lực riêng.
“Con trai.”
Lý lão phu nhân dù sao cũng đã sống nhiều năm, thấy ánh mắt của con trai mình liền hiểu rõ đầu đuôi, nói khẽ:
“Đừng quên lời cha ngươi nói, có vài người ngươi không trêu chọc được, nhà chúng ta cũng không thể dây vào.”
“Ta hiểu rõ.”
Kim Jaejoong thật giống một đóa hồng có gai, kiều diễm xinh đẹp khiến người nhịn không được muốn tới gần, nhưng chỉ có người đủ khả năng mới chinh phục được cậu, mới có thể hái được đóa hoa đấy.
Người kia, không phải là hắn.
Ba phen mấy bận thất bại, Kim Jaejoong có chút hậm hực, tiệc tối tuy rất phong phú nhưng cậu ăn vào lại nhạt như nước ốc, bĩu môi, cầm đũa trong tay, đâm đâm bát của mình, đâm đến khi con chim bồ câu trong bát bị chọc hàng chục lỗ.
“Ca, ngươi nếu không ăn thì cho ta đi.” Shim Changmin ngồi bên người Kim Jaejoong, nhỏ giọng nói, “Đừng có hành hạ đồ ăn.”
“Ngươi còn nuốt trôi?”
“Vì sao lại không nuốt trôi, đầu bếp Lý gia làm không tệ mà.”
“Đồ vô tâm.”
“Ta có dạ dày là đủ rồi.”
“Ta nói ngươi…”
Hai người không ngừng cãi nhau, không để ý hạ nhân bên ngoài cung kính cúi đầu, đồng thanh vấn an:
“Lão gia cát tường.”
Lão gia?
Kim Jaejoong nghe vậy thì vô cùng vui mừng, nhân vật chính cuối cùng cũng đến, vội vàng để đũa xuống, ngẩng đầu lên quả nhiên trông thấy một nam nhân tuổi trung niên bụng phệ, nở nụ cười chân thành đứng ở cửa ra vào, cậu đang định mở miệng lại nhìn thấy phía sau có một bóng dáng quen thuộc, áo trắng tung bay, nhìn qua tựa tiên hạ phàm, không phải Jung Yunho thì là ai?
“Jung Yunho, sao ngươi lại ở đây?”

[1] Trích Phong Lạc đình du xuân kỳ 3 – Âu Dương Tử
[2] Trích từ bài thơ Tẩu Mã xuyên hành, phụng tống Phong đại phu tây chinh của Sầm Tham.
[3] Đô hộ phủ: Cơ quan quản lý các khu vực biên giới của một số triều đại phong kiến ở Trung Quốc.