Jul 9, 2014

[NGC] Chapter 26

Chapter 26 —— Luận âm hiểm của kẻ mưu mô
Thu ý đậm đặc, tình ý nồng.
“Kim đương gia bị làm sao vậy?” Jung Yunho vừa đuổi được Shim Changmin đi, người khác lại xuất hiện, giọng nói vội vàng, mắt nhìn chằm chằm Kim Jaejoong được ôm trong ngực, “Cần ta hỗ trợ không?”
“Không cần đâu.” Jung Yunho nở nụ cười nho nhã, thái độ thân thiện, nhưng tay lại ôm càng chặt, hơi nghiêng người đi không để người kia nhìn, bước chân vẫn không ngừng, “Chỉ là cưỡi ngựa mệt mỏi thôi, không phiền Lý công tử phí tâm.”
“Bị ngã à? Sao cưỡi ngựa lại biến thành thế này?” Lý Sanh Phong cũng không chịu nhượng bộ, bước nhanh hơn, theo Jung Yunho đi xuyên qua con đường đá, ra vẻ quen thân nói, “Kim đương gia mấy ngày nay trò chuyện với ta rất hợp, cũng không coi là người ngoài, tại hạ biết chút y thuật, Jung đương gia thật sự không cần khách khí như vậy.”
“Ha ha, đâu có đâu có.” Jung Yunho cười ha ha, nhìn như ôn hòa, chỉ là dưới đáy mắt lóe lên tia sáng, vui vẻ bên môi dần biến mất, thờ ơ giải thích, “Không nghiêm trọng như vậy đâu, tên nhóc này chỉ là cố ý làm nũng thôi, hắn nha, thích nhất là lười biếng, từ nhỏ đã tính tình cổ quái như vậy, thật sự khiến ngươi chê cười rồi.”
Lý Sanh Phong làm sao không nghe ra thân mật trong lời Jung Yunho nói, không khỏi tối sầm mặt, tuy phụ thân hắn đã sớm dặn dò không được động tâm tư với vị Kim đương gia này, càng không được đi trêu chọc Jung Yunho, đặc biệt lúc sau nghe nói Kim Jaejoong chính là tân quân chưa về nhà chồng của Jung Yunho lại càng chán nản.
Nhưng mà, dù sao cũng vẫn còn tuổi trẻ khí thịnh, tuy quyết tâm kiềm chế phần rung động kia, nhưng hôm nay nhìn thấy Kim Jaejoong vốn bình thường cao xa tựa tiên tử nay ngoan ngoãn nằm trong ngực Jung Yunho, cơn tức giận trong đầu hắn liền bốc cháy, nóng rực như sa mạc ở phía Bắc Tây Vực lúc giữa trưa, khiến hắn không thể nào bình tĩnh được.
Hắn kém tên Jung Yunho thoạt nhìn cực yếu ớt kia ở chỗ nào chứ!
“Jung đương gia tốt xấu cũng phải để ta làm tròn bổn phận chủ nhà chứ.” Lý Sanh Phong ỷ mình sinh trưởng trên Tây Vực, có sức lớn, vươn tay bắt lấy bả vai Jung Yunho, nửa ngăn cản, nửa kiềm chế, tin rằng với lực của hắn thì nam nhân thoạt nhìn mười phần trí thức này không thể nào giãy dụa được, khóe mắt ánh lên chút vui vẻ, “Nếu không sau này truyền ra lại là Lý gia ta thất lễ.”
Lúc bàn tay kia bắt lấy vai Jung Yunho, hắn liền nở nụ cười, nụ cười trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng tuyết trên đỉnh Thiên Sơn lúc cuối đông, lạnh cắt da cắt thịt, khiến người không dám nhìn thẳng, Lý Sanh Phong còn chưa kịp nhìn rõ đã thấy tay mình tuột xuống, bả vai vốn bị kiềm chế nay như một con cá trơn tuột, thoát khỏi tay hắn.
“Chẳng lẽ Lý công tử bây giờ mà không thất lễ à?” Jung Yunho cười lạnh lùng, cao giọng, biểu hiện như chẳng có gì xảy ra, nhưng bước chân đã thay đổi thành tư thế tiến có thể công, lùi có thể thủ.
“Ta…”
“Ai, Yunho ca, nước chuẩn bị xong rồi, ngươi mau vào đi.” Trong bầu không khí giương cung bạt kiếm này, câu nói của Shim Changmin thật sự hòa hoãn không ít, ít nhất Jung Yunho không để ý tới Lý Sanh Phong nữa, nhanh chóng đi vào phòng.
“Các thứ đều đặt trong đó rồi.” Shim Changmin thấy Jung Yunho đi tới, thân thiết mở cửa, sau đó cẩn thận đóng lại.
Tục ngữ nói, ở nhà dựa cha mẹ, ra ngoài nhờ bạn bè, tuy Shim Changmin theo phe Kim Jaejoong, ở Kinh thành vẫn luôn tranh đấu với hắn, nhưng hiện tại đang ở trên địa bàn của người ta, bởi vậy lại có xu thế đồng lòng đối ngoại.
Hơn nữa Shim tiểu Vương gia của chúng ta là người có mắt nhìn vô cùng, lần này mặc dù mới ra ngoài được nửa tháng ngắn ngủn, nhưng cũng đủ để hắn nhận rõ một điều ———— Kim Jaejoong bị Jung Yunho bắt được chỉ là chuyện sớm muộn thôi, hắn tiếp đãi chu đáo thì tương lai sẽ có đảm bảo hơn.
“Lý công tử, kính xin dừng lại ở đây, Jaejoong ca ghét nhất là người khác vào phòng của hắn.” Lý Sanh Phong vừa đi tới cửa phòng Kim Jaejoong đã bị Shim Changmin ngăn lại, lời nói thì vô cùng lễ phép nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
“Vậy Jung đương gia cũng không…”
“Cái này không giống.” Shim Changmin ý vị thâm trường nhìn Lý Sanh Phong thần sắc khó chịu, đột nhiên nắm chặt tay lại, nói, “Ngươi xem, giống như cái tay này, một khe hở cũng không có, ngươi chen vào không được đâu, Lý công tử là người thông minh, hẳn không cần ta nói rõ ràng đâu nhỉ.”
Lưng Lý Sanh Phong vốn đang thẳng tắp, nghe mấy lời này xong liền như vác tảng đá nặng nề, khom lưng xuống, ngay cả ánh mắt cũng trở nên mờ mịt, hắn kiễng chân, lướt qua bả vai Shim Changmin, muốn nhìn xuyên qua cửa, chút lưu luyến cuối cùng này lại khiến Shim Changmin có chút không đành lòng.
Chỉ có điều, tình yêu chưa từng có cái gọi là công bằng, đến trước hay sau, tình nhạt nhẽo ý nồng nàn, người vô tình dù có tiếp cận thế nào đi chăng nữa, đều không bằng một ánh mắt của người hữu tình.
Lúc Shim Changmin nói những lời này, Jung Yunho đang ôm Kim Jaejoong đặt xuống bồn tắm bằng gỗ, vui vẻ bên khóe miệng không thể nào giấu được, cười như xuân về hoa nở, khiến người phải xốn xang.
Gian phòng này dùng bình phong bằng lưu ly ngăn cách, phía sau phòng đặt một chiếc bồn tắm to đến kinh người, được lau chùi vô cùng sạch sẽ, bên trong đựng đầy nước nóng hổi cùng cánh hoa đỏ tươi đang không ngừng trôi theo dòng nước, tựa như một tấm vải thượng hạng, bên cạnh bồn là một chiếc bàn bằng gỗ đựng chút đàn hương tĩnh tâm, cùng chút nước hoa khiến người sảng khoái, thả lỏng.
“A… Bỏng mất…” Kim Jaejoong bị Jung Yunho giày vò quá mức, lúc này còn mơ mơ màng màng, hai tay bám vào thành bồn, chân không thành thật đạp đạp nước, miệng lầm bầm kêu ca, không chịu ngoan ngoãn ngồi vào, bọt nước văng khắp nơi.
Jung Yunho vốn vì Lý Sanh Phong không biết lượng sức mình mà khó chịu, nay trông thấy Jaejoong như vậy liền tươi tỉnh hơn hẳn, dịu dàng gần như có thể chảy nước.
Nhớ mang máng, trước đây có một Jaejoong nho nhỏ cũng dùng giọng nói vài phần yếu ớt kia gọi Yunho ca ca, kéo góc áo hắn, đòi mứt quả trong tay hắn, lấy được thì cười tít mắt, không lấy được thì lầm bầm nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, một bộ tủi thân, khiến người nhịn không được yêu thương.
Hóa ra thời gian lại trôi nhanh đến thế, đứa bé ngày đó đã lớn rồi.
May mắn sao, dù là đứa bé đáng yêu như ngọc ngày đó, hay đương gia tuyệt đại khuynh thành hôm nay, tất cả đều ở bên hắn.
“Ngoan, Jaejoong, buông tay, ta pha nước cho ngươi.” Jung Yunho cầm bầu nước múc ít nước lạnh, nhẹ giọng trấn an Jaejoong, định bắt lấy tay cậu, “Jae Jae nghe lời.”
Jaejoong nghe vậy thì rụt vào một góc, mắt mở to, có vài phần hồn nhiên khi nhỏ, Jung Yunho chiều chuộng cười cười, cẩn thận không chế lực tay, nhìn nước từng chút chảy vào trong bồn tắm.
Chỉ là nào có ai ngờ, Kim đương gia không ngoan ngoãn được lâu liền bĩu môi lộn xộn, kết quả toàn bộ bầu nước lạnh đổ lên đùi cậu, cảm xúc lạnh như băng hòa lẫn với nước nóng, kích thích cậu run rẩy một hồi, dùng sức nhảy ra khỏi bồn tắm, ôm cổ Jung Yunho không buông, mím môi như thể tủi thân vô cùng.
“Jaejoong, khụ khụ.” Jung Yunho tuy có võ công cao cường, nhưng trời lạnh như vậy lại bị Kim Jaejoong toàn thân trần trụi ôm lấy, một mặt là chưa kịp phòng bị, suýt nữa bị ôm chặt tới nghẹn thở, một mặt là xúc cảm tiêu hồn trong hậu đình hoa của Jaejoong vẫn còn, hiện giờ mỹ nhân trong ngực, hắn tự nhận mình không phải Liễu Hạ Huệ, thịt đến miệng không ăn thì không phù hợp với gia huấn của Jung gia.
“Ah, làm… Làm gì vậy?” Kim Jaejoong vừa mới thích ứng với nước ấm chỉ cảm thấy một hồi long trời lở đất, xà ngang trên đỉnh đầu liền biến thành rèm che, sau đó lại biến thành khuôn mặt phóng đại của Jung Yunho.
“Jae Jae, ta thật sự muốn nhốt ngươi trong nhà, cứ thả ra là lại đi trêu chọc người.” Jung Yunho vươn ngón tay vuốt ve cánh môi còn hơi sưng của Kim Jaejoong, giọng đầy bất mãn, ánh mắt mơ màng, tay kia cũng tìm xuống sau lưng Jaejoong, “Xem ra, ta phải nhanh đưa ngươi về mới được.”
“Này.” Kim Jaejoong vừa mới ngâm nước ấm nên đã tỉnh táo lại đôi chút, nghe Jung Yunho nói như vậy lập tức cảnh giác, “Ngươi lại định cướp mối buôn ngựa của ta à, ta cảnh cáo ngươi, đừng có mà ôm tâm tư ấy, nếu không ta đảm bảo ngươi sẽ chết rất khó coi.”
“Chậc chậc.” Jung Yunho không kiên nhẫn chép miệng, cười mà như không ôm Kim Jaejoong, giờ hắn thật sự muốn mở đầu cậu ra, xem bên trong đến cùng là có cái gì, đang thời điểm ngọt ngào thế này, cậu sao lại có thể sát phong cảnh nghĩ đến bạc của mình cơ chứ, “Còn nghĩ đến bạc của ngươi, xem ra ta không đủ cố gắng rồi.”
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Kim Jaejoong tự nhận mình rất hiểu Jung Yunho, mắt thấy hắn ngoài cười nhưng trong không cười, lập tức thấy lạnh sống lưng, phòng bị co lại một góc.
“Không có gì.” Jung Yunho hời hợt trả lời, chậm rãi cởi quần áo, “Ngươi cứ nằm yên là được rồi.”
“A, urghh… Chỗ đó… Không muốn… Ahhhh… To quá…”
“Urghh, Jaejoong…”
Một phòng kiều diễm, đêm xuân dần qua.
Shim Changmin vốn đang cố thủ bên ngoài, định hóng chút ít tin về hai người trong phòng, chẳng hạn như, Jaejoong ca trước mặt Jung Yunho luôn giận dữ sao hôm nay lại ngoan ngoãn để người ta ôm về, đúng lúc hắn nghe thấy bên trong có tiếng động, vì vậy hiếu kỳ lại gần nghe, sau đó…
“Gan lớn thế.”
“Shim tiểu ca, có chuyện gì à?” Hạ nhân Lý gia đi ngang qua trông thấy Shim Changmin hoảng sợ, cằm gần như rơi xuống đất, liền tới gần nhỏ giọng hỏi thăm.
“Không, không có việc gì.” Shim Changmin thấy có người tới lại càng thêm hoảng sợ muốn đẩy hắn ra chỗ khác, sợ hai người không biết tiết chế kia để người khác biết thì thật sự sẽ rất náo nhiệt, “Ta vừa thấy có ngân phiếu chạy qua.”
“Chạy qua?” Lúc này đổi thành vị kia hoảng sợ nhìn Shim Changmin, bán tín bán nghi định đi, đúng lúc trong phòng truyền đến tiếng rên rỉ như khóc của Kim Jaejoong, vị kia lại quay đầu hỏi, “Tiếng gì vậy?”
“Không có, không có, ngươi nghe nhầm.” Shim Changmin đổ mồ hôi đầy trán, vội vã phủ nhận.
“Ta rõ ràng nghe thấy có người đang nói gì đó.”
“Đúng vậy, đó là chủ tử của ta, hắn vừa cưỡi ngựa chưa đủ đã, lúc này đang cưỡi ngựa chơi trong phòng.”
“Cưỡi ngựa trong phòng?”
“Đúng vậy, lấy ghế làm ngựa, đúng rồi, chủ tử nhà chúng ta rất khó tính, ghét nhất là bị người khác quấy rầy, hắn mà nổi giận thì, haizzz.”
“Đa tạ Shim tiểu ca nhắc nhở, ta sẽ thông báo với mọi người không đến gần phòng này.”
“Vậy đa tạ ngươi rồi.”
Nói mãi mới đuổi được người đi, Shim Changmin lòng đầy sợ hãi, mắt nhìn cửa phòng, miệng lẩm bẩm nói: “Cưỡi ngựa? Đoán chừng là Jaejoong đang bị người cưỡi thì đúng hơn.”
Sáng sớm ngày hôm sau.
Jung Yunho tinh thần sảng khoái tới chính sảnh, nói chuyện trên trời dưới biển với Lý Huân, Shim Changmin trầm mặc ngồi đối diện hắn, vừa uống cháo ngô, vừa vụng trộm đánh giá hắn.
Chẳng lẽ đàn ông ăn uống no đủ xong đều có biểu cảm thỏa mãn như vậy?
“Sao Kim đương gia còn chưa tới?” Lý Huân ăn lửng dạ, thấy vị trí bên cạnh Jung Yunho vẫn trống không, buồn bực hỏi, “Chẳng lẽ hạ nhân lười biếng không đi gọi hắn?”
“Phụ thân, không bằng để ta đi mời Kim đương gia.” Trên gương mặt Lý Sanh Phong có vài phần vui mừng, nói xong liền định đứng dậy.
Không ai hiểu con bằng cha, Lý Huân sao có thể không biết tâm tư con mình, hôm qua thấy hắn ảm đạm từ phòng Jaejoong trở về, đứng một đêm trong đình viện nên cũng có chút đau lòng, trầm ngâm một lát, gật đầu nói: “Cũng được, ngươi đi, để hạ nhân đi không thể nào yên tâm được.”
“Khụ khụ.” Jung Yunho không nói gì, chỉ bình tĩnh buông bát sứ nhìn Lý Huân, ánh mắt sáng quắc kia tràn đầy cảm giác áp bách, khiến Lý Huân đã xưng bá Tây Vực nhiều năm cũng có vài phần bất an, cả người lạnh toát.
“Trời hôm nay thật sự rất lạnh, Jaejoong từ trước tới nay thích ngủ, không cần quản hắn, lát ta mang cho hắn chút đồ ăn là được rồi.” Jung Yunho tiện tay cầm lấy một chiếc đũa bạc mà vuốt vuốt, lại làm như không cẩn thận bẻ gãy, lúc này, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà mở miệng, “Đúng rồi, Lý lão ca, ta thấy Lý công tử tuấn tú lịch sự nhưng lại chưa đính hôn, nếu không có mối nào, ta quen một phú hộ có chút gia thế, con gái hắn cũng tầm tuổi này, nếu lão ca không chê, lúc trở về ta sẽ giới thiệu cho.”
Lý Huân sắc mặt cứng đờ, người khác có thể không hiểu Jung Yunho, nhưng hắn năm đó lại tận mắt nhìn thấy Jung Yunho đơn thương độc mã tiêu diệt một băng cướp, cũng biết rõ hắn không phải một thương nhân đơn thuần như vẻ bề ngoài, tuy ngoài mặt hắn cùng Jung Yunho như anh em kết nghĩa, nhưng trong lòng vẫn luôn phòng bị.
Người làm ăn, ai mà chẳng giỏi thủ đoạn?
Nếu hôm nay thật sự đồng ý với đề nghị của Jung Yunho, ai biết cô dâu gả vào có phải tâm phúc của Jung Yunho hay không, người này lòng dạ sâu, tâm cơ nặng, đâu dễ dàng nhìn thấu như người thường.
“Lão ca không tin ta?” Jung Yunho cười nho nhã, ra vẻ suy nghĩ thay Lý Huân, lời nói lại càng có tình có lý, khiến người không cách nào phản bác, “Hai ta giao tình nhiều năm, ta sẽ không lừa dối ngươi, cô bé kia ta cũng gặp qua, mày xinh mắt đẹp, đảm đang tháo vát.”
Lý Huân xấu hổ cười cười, thật sự không hiểu tại sao Jung Yunho lại tức giận như vậy, hai người bọn họ nhiều năm một nam một bắc, cách nhau khá xa, vẫn là nước giếng không phạm nước sông, Jung Yunho người này thoạt nhìn ôn hòa, ngày thường tao nhã, một bộ thư sinh, nhưng hắn đã sống hơn năm mươi năm, chỉ qua mấy lần nói chuyện liền nhìn ra được, người này tâm cơ nặng, lòng dạ sâu, tuyệt không dễ đối phó.
Chỉ có điều, Jung Yunho từ trước đến nay che giấu rất kĩ, hiếm khi bày ra trước mặt mọi người, hôm nay…
Lý Huân trăm mối rối như tơ vò, ánh mắt đảo qua con trai nhà mình vui sướng nhướng mày, cao hứng bừng bừng đi ra khỏi chính sảnh, đột nhiên hiểu ra, bất đắc dĩ thở dài nói: “Phong nhi, ngươi đừng đi nữa, Kim đương gia đã có Yunho lão đệ chiếu cố, ngươi đi qua chỉ quấy rầy hắn nghỉ ngơi thôi.”
“Phụ thân, ta…” Lý Sanh Phong còn muốn cãi lại, Lý Huân đã tức giận quát lên một tiếng, “Không có quy củ gì cả, trở về, ngồi xuống.”
“Vâng.” Lý Sanh Phong không dám trái lời phụ thân, quay trở lại, rầu rĩ cầm đũa chọc chọc miếng bánh ngọt.
“Yunho lão đệ chê cười rồi.” Lý Huân cười cười, quay đầu nhìn Yunho nói, “Đứa con này của ta vẫn còn trẻ người non dạ, xem ra phải rèn luyện vài năm mới lập gia đình được.”
“Lão ca thật sự khiêm tốn, ta thấy Lý công tử tuấn tú lịch sự, quả thực là được lão ca chân truyền mà.” Jung Yunho lúc này mới mỉm cười nói, “Mà thôi, về sau lão ca nếu nhớ tới chuyện này, chỉ cần phái người tới Kinh thành nói với ta một tiếng, Yunho đảm bảo sẽ sắp xếp cho Lý công tử mối hôn nhân tốt.”
“Ta nào dám làm thân với quý gia Kinh thành, chúng ta chỉ dám tìm một nhà ở cái nơi nhỏ bé này thôi.”
“Lão ca sao lại tự coi nhẹ mình như vậy, ai chẳng biết Lý gia tây vực nhà cao cửa rộng.” Jung Yunho cười càng dịu dàng, “Lại nói, ta ở đây uy danh đâu có bằng lão ca.”
Một câu nịnh nọt này của Jung Yunho trình độ vô cùng cao, không hạ thấp mình mà lại khiến người nghe vô cùng thoải mái.
Lý Huân lúc này mới thở phào một hơi, với uy vọng hiện tại của Jung gia, hắn quả thực không muốn có bất kì mâu thuẫn gì với Jung Yunho, tuy vậy, qua chuyện này, hắn phát hiện một điều, mức độ coi trọng của Jung Yunho với Kim Jaejoong tuyệt đối không thể xem thường.
Thậm chí có thể nói, Kim Jaejoong chắc chắn là nghịch lân của Jung Yunho.
Lý Huân im lặng thở dài, nhìn sắc mặt thất vọng rõ ràng của con mình, trong lòng không khỏi lo lắng, hiện tại đã rõ ràng không được phép chạm vào Kim Jaejoong, nhưng hết lần này tới lần khác thằng con hăng hái kia của mình lại muốn tranh chấp với Jung Yunho.
Kim Jaejoong quả thật giống như một lưỡi dao sắc bén treo lơ lửng trên đỉnh đầu, lúc nào cũng có thể rơi xuống, nếu Phong nhi thật sự quyết tâm tranh chấp với Jung Yunho, Lý Huân quay đầu nhìn Jung Yunho đang mỉm cười nói chuyện với Shim Changmin, trong lòng đưa ra quyết định.
Cơ nghiệp Lý gia của hắn, tuyệt không thể vì một người nam nhân mà hủy.
“Yunho lão đệ, trước ngươi có nói muốn cùng hợp tác với ta buôn bán ngựa, hôm nay nhàn rỗi, chúng ta bàn bạc việc này đi.”
“Cũng được.” Yunho liếc mắt nhìn gã tiểu tư phía sau mình một cái, lại nói, “Nhưng mà, hôm nay trời không tệ, lão ca có muốn đánh cuộc với ta một ván không?”
“Ah? Lão đệ có ý hay gì à?”
Jung Yunho cong khóe môi cười cười, thấy tiểu tư của mình đứng cạnh cửa, khẽ gật đầu, lúc này mới mở miệng nói: “Đua ngựa, ta cùng lão ca đua một ván, nếu ta thắng vậy giao mối làm ăn này cho ta, được không?”
“Ha ha, làm khó ngươi nhớ được sở thích này của ta, cũng đúng, người làm ăn với Lý gia ta sao có thể không giỏi cưỡi ngựa được?” Hào sảng của người Tây Vực trong Lý Huân đã bị kích thích, vỗ tay cười to, miệng liên tục nói: “Như thế rất hay, nhiều năm như vậy cũng chỉ có kỹ thuật cưỡi ngựa của ngươi khiến ta khâm phục.”
Jung Yunho cũng cười đứng dậy, trong mắt có giảo hoạt khi âm mưu thực hiện được, Lý Huân thì lại không để ý, chỉ vội vàng phân phó hạ nhân: “Đi đi đi, gọi người đến chuồng ngựa mang hai con ngựa tốt nhất ra trường đua.”
“Đúng rồi, mang cả bộ yên ngựa mới cho Yunho lão đệ của ta.”
“Đa tạ lão ca.”
“Khách khí làm gì, đúng rồi, Kim đương gia lần này cũng tới vì mối làm ăn này, có cần báo cho hắn không?” Lý Huân nghĩ đến mấy lần Kim Jaejoong muốn bàn bạc với hắn đều bị Jung Yunho chen ngang, không khỏi có chút lo lắng.
“Ta đã sai người đi gọi hắn rồi.”
“Vẫn là ngươi nghĩ chu đáo.”
Hai người ngồi nói chuyện một lát liền thấy Kim Jaejoong sắc mặt tái nhợt, bước chân run rẩy được hạ nhân đỡ tới, khí sắc như vậy khiến Lý Huân không khỏi giật mình, cho rằng mình tiếp đãi không chu toàn, vội vàng mở miệng nói:
“Kim đương gia sao khí sắc lại tệ vậy, có phải là hạ nhân chăm sóc không chu toàn, tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt?”
“Không.” Kim Jaejoong mở miệng, giọng khản đặc, Shim Changmin nghe mà nhảy dựng, thiếu chút nữa cười thành tiếng, quả nhiên là một đêm phong lưu, la hét quá độ rồi.
“Sao giọng lại khàn như vậy, nhiễm phong hàn à?” Jung Yunho thấy Kim Jaejoong từng bước đều đi cực kỳ chậm chạp, đáy mắt xẹt qua chút vui vẻ, mặt lại nghiêm trang hỏi.
Kim Jaejoong thấy Jung Yunho như vậy liền đoán được tâm tư người này, chết tiệt, tối hôm qua rốt cuộc là ai coi cậu như búp bê mà giày vò đến khi cậu không bắn nổi nữa mới làm bộ từ bi buông tha cậu, hiện tại còn dám đường hoàng hỏi cậu có nhiễm phong hàn không.
Nếu không phải, nếu không phải hiện tại đang ở nhà người khác, cậu nhất định phải hung hăng đánh hắn một trận mới hả giận.
“Ai, nhiễm phong hàn sao, ta gọi đại phu đến xem.” Lý Huân đang định phân phó hạ nhân, Kim Jaejoong đã liên tục khoát tay ngăn lại, nhận nước trà Shim Changmin đưa qua mà nhấp vài ngụm mới mở miệng nói:
“Ta vừa nghe nói, Lý đại nhân ngươi đang bàn chuyện hợp tác buôn bán ngựa với Jung đương gia, đúng lúc ta cũng muốn thu mua một ít mang về phía nam.” Kim Jaejoong vừa rồi bị cuộc nói chuyện giữa tiểu tư mà Jung Yunho mang đến với người khác đánh thức, lúc đó mới biết Jung Yunho vậy mà thừa dịp cậu ngủ vụng trộm bàn mối làm ăn, tức giận vô cùng, chịu đựng toàn thân đau nhức mà qua đây, “Lý đại nhân có thể nói chi tiết quy tắc chọn người hợp tác được không?”
“Ha ha, quả thật là vừa khéo.” Lý Huân cười sang sảng, “Kim đương gia tới thật đúng lúc, ta cùng Yunho lão đệ vừa thương lượng xong, đến trường đua ngựa đua một ván, nếu hắn thắng, ta liền hợp tác với hắn, hiện tại ngươi đã đến, vậy ta sẽ gọi người mang thêm một con nữa.”
“Cưỡi ngựa?” Kim Jaejoong trừng to mắt, không thể tin hỏi lại.
“Đúng vậy, chẳng lẽ Kim đương gia không biết cưỡi ngựa?” Lý Huân hào hứng bừng bừng nhìn Yunho đang đeo bao bảo vệ đầu gối, “Yunho cưỡi ngựa rất giỏi, đều là đàn ông, không biết cưỡi ngựa thì sao nhận được mối làm ăn này.”
“Ta, ta…” Kim Jaejoong nhìn Jung Yunho đang cúi đầu, trong lòng âm thầm chửi bới, cậu vốn không thích cưỡi ngựa, nào có am hiểu như Yunho, huống chi ngày hôm qua giằng co với Jung Yunho cả một đêm, hiện tại đừng nói là cưỡi ngựa, đi đường cũng là cả một vấn đề, nhưng mà mối làm ăn này…
“Sao vậy? Kim đương gia có gì khó nói à?” Lý Huân nhìn Kim Jaejoong bối rối, dò hỏi, “Nếu không thoải mái thì hôm nay cứ nghỉ ngơi trong phủ đi, ta cùng Yunho đi là được.”
“Không sao.” Kim Jaejoong nào chịu để yên cho Jung Yunho giành lấy mối làm ăn, kiên quyết nói, “Chỉ là cưỡi ngựa thôi, như một bữa ăn sáng mà.”
“Ha ha, không hổ là người Yunho nhìn trúng, quả nhiên rất hào sảng, khó trách Yunho chủ động đề nghị đua ngựa với ta.” Lý Huân cười càng thêm vui vẻ, Kim Jaejoong nghe thấy mà gần như thổ huyết.
Chủ ý dở hơi này là Jung Yunho đưa ra à?
“Chỉ là hiểu rõ tình tình của lão ca thôi.” Jung Yunho nghe thấy nhắc tới mình, khẽ cười nói, “Mối làm ăn này, ta cùng Jaejoong dù ai nhận được cũng giống nhau, đúng không, Jaejoong?”
Đúng cái đầu của ngươi!
Kim Jaejoong trong lòng phanh thây xé xác Jung Yunho, nhưng ngoài mặt lại không thể để lại ấn tượng xấu cho Lý Huân, đành phải cắn răng cười lớn, mắt thấy Lý Huân cùng Jung Yunho sải bước đi ra ngoài, vì bạc, vì mặt mũi, cậu đành phải hít sâu một hơi, nện bước theo sau.
“Kim đương gia, ngươi thật sự không có việc gì?” Kim Jaejoong bước rất chậm, Lý Huân không khỏi chú ý, lại một lần nữa hỏi thăm, “Cuộc đua ngựa này, ngươi không có ý kiến gì à?”
“Sao có thể? Jaejoong cũng rất thích cưỡi ngựa mà, hôm qua còn cùng ta chạy quanh chuồng ngựa mấy vòng.” Jung Yunho biết rõ Kim Jaejoong miệng lưỡi rất lợi hại, sợ cậu kích động Lý Huân thay đổi chủ ý, vì vậy vội vàng cướp lời.
Lý Huân nghe xong liền cười to, đi lên trước, để lại Kim Jaejoong cùng Jung Yunho ở phía sau.
“Jung Yunho, ngươi có ý gì?”
“Không có gì cả.” Jung Yunho ra vẻ vô tội, “Chỉ là đua ngựa thôi mà.”
“Ngươi cố tình.” Kim Jaejoong thở hổn hển, vươn tay định đánh Jung Yunho, “Ngươi biết rõ ta hôm qua… Dù sao hôm nay chắc chắn không thể cưỡi ngựa.”
“Đầu óc ta không thông minh như ngươi, nào có nghĩ nhiều như vậy.” Jung Yunho nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng Kim Jaejoong tin chắc hắn không hề nói thật.
“Jung Yunho, ngươi cứ chờ đó, ta còn lâu mới thua ngươi.”
“Vậy sao?” Jung Yunho nhướn mày cười cười, một tay nhân lúc người khác không để ý vươn ra phía sau lưng Kim Jaejoong, sờ một cái.
Kim Jaejoong hôm nay vội vàng ra khỏi phòng, chỉ mặc một chiếc áo mỏng, bên ngoài khoác thêm áo khoác, vừa bị Jung Yunho chạm vào, nhiệt độ từ tay hắn lập tức truyền đến chỗ đau, khiến cậu nhịn không được kêu lên, Jung Yunho lại đang chờ phản ứng này của cậu, không đợi cậu tỉnh táo lại, bàn tay kia lại nhéo mông cậu vài cái.
Đau đớn đột ngột kích thích cậu, khiến Kim Jaejoong mềm nhũn chân, ngã vào trong ngực Jung Yunho.
“Làm sao vậy?” Lý Huân nghe thấy tiếng động liền quay trở lại, nhìn thấy Kim Jaejoong suy yếu ngã vào trong ngực Jung Yunho, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
“Ta…”
“Hắn a, lại cậy mạnh, có lẽ tối hôm qua ngủ lại đá chăn ra, bây giờ chóng mặt, chắc không đi đua ngựa với chúng ta được rồi.”
“Vậy thì tệ quá.” Lý Huân không nghi ngờ gì, gọi hạ nhân tới, “Tới, đỡ Kim Jaejoong về nghỉ ngơi.”
“Lý đại nhân, ta không…”
“Jaejoong, hôm qua ở chuồng ngựa…”
Jung Yunho cười mà như không quay đầu lại, nửa câu còn lại tuy không nói ra miệng nhưng Kim Jaejoong đã hiểu rõ, giận đến không nói lên lời, đành phải nhìn hai người kia đi xa.
Shim Changmin lúc này mới dám tiến lên, thay hạ nhân Lý phủ đỡ Jaejoong, hỏi, “Ca, ngươi tối hôm qua đá chăn thật à?”
“… Ừ.”
Kim Jaejoong trợn mắt, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn thất bại gật đầu.
Biết làm sao được?
Cậu đâu thể nói tối hôm qua đắp trên người cậu chính là tên Jung Yunho kia?
“Ca, ngươi đi đâu thế?”
Shim Changmin đi theo Kim Jaejoong, nhìn cậu nghiêng ngả, miệng truy hỏi.

“Về nhà.”