Jul 28, 2015

[LK] Chương 13

Chương 13

 Phủ Thượng thư
Phác Hữu Thiên để một thị nữ bên cạnh, một mình ngồi xem án thư. Đây đều là các chứng cứ Liên Dạ cấu kết ngoại bang, Hữu Thiên nhíu mày, ngẫm nghĩ một lúc, rồi lại đặt vào trong giá sách, cất kỹ. Ánh nến mờ ảo, chén trà trên bàn đã nguội từ lâu, gã bưng lên uống một ngụm, không khỏi cười khổ.

Nếu ngươi ở đâu, có phải ngươi sẽ mắng ta không biết yêu quý bản thân không?

Nhiều năm qua đi, sớm chiều không cạn, yêu hận bất phân

“Phác Hữu Thiên, ta hận ngươi.” Ngày ấy, Thất Vương gia bị Thái tử Trịnh Duẫn Hạo bắt, có một người đứng đó, đột nhiên nói. Hận nhiều như vậy nhưng ngữ khí lại mang theo sự bất đắc dĩ, dường như chấp nhận sự thật. Ngày thứ hai nhận được tin người đó treo cổ tự tử trong nhà lao, ngay cả lần cuối cùng gặp cũng không có, nhưng không ai biết người đó đã thực hiện một giao dịch với Trịnh Duẫn Hạo.

Người đó đem chứng cứ phạm tội của Thất Vương gia giao cho Duẫn Hạo, được giải thoát.
Người bị giấu chuyện đó, chỉ chính mình.

“Tuấn Tú… Tuấn Tú…” Hữu Thiên thì thào, nhưng lại không ra tiếng.

Là Phác Hữu Thiên gã đã phụ lòng Kim Tuấn Tú.

Dẫu tưởng rằng, cứ quay đầu lại còn có thể thấy ngươi ở đằng kia, lại không ngờ, trời chẳng theo ý người.

Trà đã nguội, tâm thành tro.

“Ca ca! !” Tại Trung hấp tấp chạy tới, vui mừng hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”

“Ta tiến cung để thương thảo một chuyện với Bệ hạ, tiện thể xin Bệ hạ cho phép tới thăm ngươi.” Liên Dạ mỉm cười, dung nhan tuấn mỹ khiến cho các tiểu cung nữ xung quanh không kìm được mà đỏ mặt. Liên Dạ lấy từ trong lồng ngực một túi gấm, “Nghĩ ngươi sẽ thích, cho nên liền mua nó.”

Tại Trung tiếp nhận, cười nói: “Mất thời gian của ca ca rồi. Ca, lần trước sinh nhật không thể trò chuyện với ngươi, hôm nay, ca ở lại đây ăn cơm rồi về.” Liên tộc cách Hoàng cung khá xa, bình thường tảo triều cũng chỉ truyền cho người dưới, hôm nay tiến cung, hẳn là có chuyện quan trọng. Mà Tại Trung vất vả mới có cơ hội gặp Liên Dạ, sao có thể để người trở về.

“Không cần, ta ở lâu trong hậu cung của Bệ hạ không hợp tình chút nào, ta đến đây chỉ muốn nói vài lời với ngươi thôi.” Nói đến sinh nhật lần trước, sắc mặt Liên Dạ hơi đổi, nhưng lập tức nở nụ cười thản nhiên, không để ai thấy được.

Tại Trung thất vọng cúi đầu: “Thật khó mới tới một lần.”

“Nếu thật sự muốn gặp ca ca và phụ thân, Hoàng phi nói với Bệ hạ và Thiên Hậu, về Liên tộc vài ngày.” Liên Dạ do dự hồi lâu, cuối cùng nói như vậy, nhưng thanh âm nhỏ xíu.

“Thế nhưng mà… như vậy phải xa Duẫn Hạo thật lâu…” Tại Trung nghĩ, ngại ngùng nói: “Ta hiện giờ không muốn xa Duẫn Hạo một ngày nào… Ha ha..” Nói xong, Tại Trung còn thẹn thùng vuốt tóc.

Liên Dạ chưa nói gì, liền nghe thấy thanh âm Duẫn Hạo từ phía sau, liền quay người hành lễ. Duẫn Hạo khoát khoát tay: “Không cần đa lễ.”

Lúc này, Tại Trung đã chạy đến bên cạnh Duẫn Hạo: “Vừa nhắc đến người thì người đến, Hồng Lăng chuẩn bị đồ ăn nhanh lên!” Nói xong vẫn không quên nhắc Liên Dạ: “Ta muốn ca ca ở lại ăn một bữa cơm, có được không?”

“Ngươi thích thế nào thì làm thế đi, trẫm theo lời ngươi.” Câu nói nhu hoà, Duẫn Hạo dắt tay Tại Trung, “Liên Dạ, cùng nhau ăn cơm rồi về. Tại Trung lâu không thấy ngươi vẫn nhắc đến ngươi. Hôm nay vất vả mới vào cung, cũng tốt để hắn khỏi mong nhớ.”

“Thần…”

“Được rồi, không cần nhiều lời, vào thôi.” Duẫn Hạo nói nhạt.

Liên Dạ do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng vào tẩm cung của Tại Trung dùng bữa. Trên bàn toàn sơn hào hải vị, Liên Dạ lại không có chút khẩu vị nào. Tại Trung còn gắp cho anh nhiều đồ ăn, tâm trạng không tồi. “Phụ thân gần đây tốt chứ?” Tại Trung cười, còn bảo Hồng Lăng rót cho Liên Dạ một chén rượu.

“Rất tốt.”

“Liên Vương khoẻ mạnh, trên triều có công lớn giúp trẫm. Công sức của Liên tộc không hề nhỏ, trẫm đương nhiên ghi nhớ.” Duẫn Hạo uống hớp rượu, thản nhiên nói tiếp: “Nghĩ đến chuyện lần này trẫm nhờ vả, Liên Dạ ngươi hẳn là có thể đảm nhiệm.”

Tại Trung đang ngồi ăn mà khó hiểu nhìn Duẫn Hạo.

“Trẫm đã phong Liên Dạ làm Kỳ Lân tướng quân, đem quân viễn chinh đánh ngoại bang.” Hắn ý vị thâm trường nhìn Liên Dạ, bưng chén rượu đứng dậy: “Ngày nay triều đình thiếu nhân tài uy vũ chi sĩ, ngoại bang hung hăng càn quấy, nghĩ cũng chỉ có Liên Dạ có thể giúp trẫm chinh phạt. Vì thế, trẫm kính ngươi một ly.”

Liên Dạ vội vàng đứng dậy, “Thần không dám nhận, Bệ hạ quá lời.”

“Trẫm kính ngươi một ly.” Duẫn Hạo nhắc lại.

Bất đắc dĩ, Liên Dạ phải cầm chén rượu lên đối ẩm, Tại Trung thoáng lo lắng nhìn hai người, dè chừng hỏi: “Đi đánh giặc?”

“Liên Dạ vốn là tướng võ, huống hồ lần này xuất chinh quả thực không còn ai có khả năng. Thế nhưng ngươi yên tâm, trẫm sẽ viện trợ binh lực, ca ca ngươi sẽ không có vấn đề gì.” Duẫn Hạo cầm tay Tại Trung an ủi: “Nếu như ngươi vẫn không yên lòng, trẫm sẽ để Xương Mân đi theo. Có Tư tế đại nhân đi theo, gặp dữ hoá lành, ngươi yên tâm.” Duẫn Hạo cười gắp đồ ăn cho Tại Trung: “Ngoại bang chỉ là nước nhỏ, không đáng để ý, hẳn là Liên Dạ có thể dễ dàng chinh phục. Ca ca ngươi ở phương diện này rất lợi hại, cũng đã có kinh nghiệm xuất chinh, tất nhiên không có việc gì rồi.”

Tại Trung lúc này mới gật đầu, nói với Liên Dạ: “Ca ca, Tại Trung mời ca một ly, chúc ca chiến thắng trở về.” Cậu bưng chén rượu, bắt gặp ánh mắt có tia chấn động của Liên Dạ.

Cậu không biết, lần này người đi, chưa chắc đã có ngày về.
Nếu có thể, anh muốn mang Tại Trung cùng nhau rời đi.

“Ca ca?”

“… Thần nhất định mang chiến thắng trở về.” Liên Dạ hồi phục tinh thần, đỡ chén rượu lên.

Tại Trung, ngươi có biết, ta muốn mang đi, chỉ có ngươi.

Vài chén rượu vào bụng, ngoài lạnh trong ấm, Duẫn Hạo híp mắt nhấp thêm ngụm rượu, ánh mắt lạnh lùng, lại lơ đãng, nhưng giống như con báo sau khi đã săn được con mồi, đầy sự mừng thầm.

Đợi Liên Dạ đi rồi, Tại Trung thở dài, Duẫn Hạo dĩ nhiên đã buông tay cậu ra, ngồi ở bàn sách của Tại Trung kiểm tra mấy bản luyện chữ của cậu. Tại Trung đi qua hỏi, “Viết như thế đã đẹp chưa?”

“So với mấy ngày trước có tiến bộ.” Nói xong, hắn cười nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”

“Duẫn Hạo, ta cảm thấy ngươi và ca ca rất kỳ quái.”

“Kỳ quái chỗ nào?”

“Ngươi không thấy không khí rất áp lực sao? Hay các người có chuyện gạt ta?” Tại Trung tủi thân nhìn hắn: “Các ngươi không thấy cứng nhắc sao, ta thấy thật gượng gạo.”

Duẫn Hạo đặt bản viết của Tại Trung xuống, vỗ vỗ vai cậu: “Ngươi tự mình nghĩ nhiều.”

“Một người là ca ca, một người là ngươi, ta có thể không lo lắng sao?” Cậu nhún vai: “Thế nhưng các ngươi nói chính sự ta không hiểu, lần trước ở hội hoa đăng, ta đã xem võ nghệ của ca ca, thật lợi hại. Cuộc chiến này sẽ không thua, Duẫn Hạo, nếu như ngươi thấy, cũng cảm thấy ca ca rất lợi hại, giống như đang xem phim kiếm hiệp vậy.”

“Ca ca ngươi từ nhỏ đã luyện võ.” Duẫn Hạo hơi nhếch miệng.

“Đúng là nhìn không ra, lần đầu tiên gặp ca ca, ta còn tưởng hắn là thư sinh văn nhược, lớn lên có khí chất, ôn nhu, không ngờ còn có võ công, chả trách nhiều người thích hắn như vậy ~~”

Không hiểu sao nghe những lời này, Duẫn Hạo lại nhíu mày.

“Ngươi rất thích ca ngươi?”

“Đương nhiên!”

“…”

“Này, sao ngươi không nói gì?” Tại Trung nhoài người sang nhìn nét mặt Duẫn Hạo.

Duẫn Hạo cúi đầu, “Không có gì.” Chỉ là vừa nghĩ tới Tại Trung và Liên Dạ cảm tình rất tốt, lần trước vì muốn cho Liên Dạ đòn phủ đầu, hẳn là anh ta cảm thấy thương tâm rồi. Nhưng chuyện này, cũng là tình thế bất đắc dĩ, phạm pháp thì phải bị trị tội, nếu không làm sao hắn có thể cai trị thiên hạn này, người nghịch hắn, tất nhiên sẽ bị chém tận giết tuyệt. Như thế giang sơn này mới có thể thuộc về hắn lâu dài, an ổn mà trị vì. Mà Tại Trung, chính là Hoàng phi của hắn, làm sao có thể nhường cho ai khác.

Nghĩ đến đây, Duẫn Hạo cũng cảm thấy mình bất chấp nhiều rồi.


“Duẫn Hạo…” Tại Trung mặt xấu hổ đỏ hồng, “Không phải ngươi… ghen tị ấy chứ?” Cậu cúi đầu, hai ngón tay quấn quấn lấy nhau.


“Cái gì?” Duẫn Hạo khó hiểu

“Tuy hai chúng ta đều là nam, nhưng ngươi yên tâm. Trừ ngươi ra, ta chưa từng thích một người con trai nào khác, ta cũng thích nữ nhân! Không không không ! Ý của ta là…” Cậu vô thức vuốt tóc, “Liên Dạ là ca ca, hơn nữa, ta chỉ thích … một mình ngươi…” Tại Trung đột nhiên thổ lộ, hiển nhiên khiến Duẫn Hạo cười trêu chọc.

Vì Duẫn Hạo nhịn không được cười rộ lên, Tại Trung liền tức giận, mặt đỏ bừng, nghĩ mà xem, khi một người đang thổ lộ thì đối phương bật cười, người thổ lộ sẽ có cảm giác thế nào?! Tại Trung trừng mắt, “Ngươi ngươi ngươi… ngươi cười cái gì?”

“Ở bên ngươi, thật vui vẻ.”

Bất chợt Duẫn Hạo lại nói như vậy.

Nhân duyên gặp gỡ, tình kết ngàn năm.

Tại Trung kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn nét mặt tươi cười của hắn, cũng chậm rãi mỉm cười. Cậu tới gần lồng ngực Duẫn Hạo: “Là rất thích ngươi nha…”

“Trẫm biết.” Hắn hạ giọng.

Xuất chinh là một chuyện đã tính từ lâu rồi, huống chi Duẫn Hạo sớm đã muốn chế ngự ngoại bang không an phận này, Xương Mân cũng chủ động thỉnh cầu đi chinh phạt. Còn nữa, Xương Mân đi chuyến này, có cơ hội là có thể hành quyết Liên Dạ ngay tại chỗ. Lần đầu tiên, không chỉ thể hiện cái uy cho tất cả cùng thấy, mà còn khẳng định uy nghiêm của Thiên Đế.

Tại Trung không có cơ hội đi tiễn Liên Dạ, đành cùng Hồng Lăng đi chùa cầu phúc, cầu bình an cho ca ca. Theo như quy củ, Hoàng phi không thể xuất hiện trong lễ tiễn đưa người xuất chinh, trừ phi Duẫn Hạo tự mình đi đánh giặc mới có thể như vậy, bởi vậy Tại Trung cũng không được ra tiễn. Thiên Hậu biết rõ trong lòng cậu còn nhiều lo lắng, cũng tự nhiên chủ động nói cậu đi chùa cầu bình an, như vậy, Duẫn Hạo cũng không còn gì để nói.

Lúc ăn cơm trưa, ăn một ít đồ chay, Tại Trung không kén ăn, cũng ăn thành thói quen, sau đó cùng Thiên Hậu ra sân uống trà.

“Ở đây phong cảnh an nhàn, mấy năm nữa, ta cũng muốn tới đây ở.” Thiên Hậu nói, nhấp một ngụm trà Hinh nhi dâng lên.

“Tới đây sao Mẫu hậu?” Tại Trung nhìn bốn phía, “Rất đẹp và tĩnh lặng, nhưng Mẫu hậu không cảm thấy tịch mịch sao?”

Thiên Hậu lắc đầu. “Ta lớn tuổi rồi, không thích náo nhiệt, huống hồ còn có Hinh nhi, cũng không thấy cô đơn. Hơn nữa, nếu ngươi cảm thấy Mẫu hậu tịch mịch, đến lúc đó hãy tới đây cùng Hạo nhi thăm Mẫu hậu đi, tiện thể cầu phúc cho Viêm Thuấn.”

“Mẫu hậu sao đã già? Người còn trẻ lắm.”

“Ha ha, chờ thêm ba mươi năm nữa, ta cũng đến nghìn tuổi rồi.”

“A?”

Thiên Hậu cười mà không nói, nâng chén trà lên, chỉ còn Hinh nhi, sau khi được Thiên Hậu cho phép, nhỏ nhẹ nói: “Hoàng phi, khi người vào tiên tộc, dù tuổi thọ được kéo dài, cũng có ngày thay đổi, sẽ giống phàm nhân bắt đầu già đi, sau đó vào cõi Luân hồi.”

“Mẫu hậu…”

“Nhìn ngươi kìa, đau lòng gì chứ? Mẫu hậu cũng sống lâu như vậy rồi, nhưng bây giờ nhắc đến Luân hồi cũng vẫn là sớm đấy.”

Tuy nói như vậy nhưng Tại Trung vẫn không cảm thấy dễ chịu. Theo cách tính này, cậu và Duẫn Hạo còn mấy nghìn năm, mà Mẫu hậu chỉ còn một trăm năm, ở đây chẳng phải mấy nghìn năm trôi qua trong chớp mắt sao. Tại Trung ngây người, lại bị Thiên Hậu kéo tay.

“Tại Trung à, lần này Mẫu hậu vì ngươi và Hạo nhi cầu nhân duyên. Mẫu hậu biết trăm năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, chỉ cần các ngươi an ổn Mẫu hậu liền yên tâm.”

“Ta và Duẫn Hạo, bây giờ đã tốt rồi.” Tại Trung nói, “Nếu như có thể, ta muốn Mẫu hậu luôn ở bên cạnh Tại Trung, Mẫu hậu đối với Tại Trung rất tốt, tốt hơn những người khác.”

Thiên Hậu nở nụ cười xinh đẹp giống năm nào.

“Hài tử ngoan.” Trong mắt bà có hơi ẩm ướt, bà xấu hổ quay đi chỗ khác, “Người già, nghĩ nhiều rồi, ngươi và Hạo nhi tốt như vậy, Mẫu hậu sẽ không phải lo lắng.”

“Mẫu hậu…”

“Làm gì mà đa sầu đa cảm vậy chứ, chuyện đến đây sống cũng phải ba mươi năm nữa.” Cầm một quả đào đặt vào tay Tại Trung, “Đào trên núi ra trái sớm, cũng ngọt, ngươi nhất định sẽ thích. Nếu thích, lát nữa chúng ta đi hái một ít mang về.”

“Nếu như mẫu thân còn sống, nhất định có thể nói chuyện giải sầu với Mẫu hậu rồi.” Tại Trung bỗng nhiên cúi đầu xuống, “Ta nghe Hồng Lăng từng nói, Mẫu hân và Mẫu thân kết bái tỷ muội, cho nên Mẫu hậu mới chiếu cố Tại Trung như vậy, nhưng Tại Trung không thể giống mẫu thân khiến Mẫu hậu vui vẻ.” Mấy ngày nay, sắc mặt Thiên Hậu tiều tuỵ rất nhiều, ngay cả Tại Trung cũng cảm thấy có chỗ không ổn, Hơn nữa, hôm nay Thiên Hậu đột nhiên kể cho cậu chuyện một nghìn năm nay, liền càng khiến cậu cảm thấy bất an.

Chim kêu đầu cành, thanh âm tan tác.

Đáy mắt Thiên Hậu không rõ cảm xúc, hồi lâu không lên tiếng, bà nhìn Tại Trung, tìm dấu tích của Liên Nhã qua gương mặt tương tự ấy. Rung động tận đáy lòng, bà xoa mặt Tại Trung, bỗng nhiên nói: “Có Tại Trung, Mẫu hậu rất vui vẻ.”

“Thế nhưng mà Mẫu hậu…”

“Liên Nhã còn sống, sẽ cùng Mẫu hậu tâm sự, chơi cờ…” Bà thì thào tự nói, giọng thút thít nỉ non không giống bình thường.

Tại Trung không biết nói gì, lẳng lặng ngồi, Hồng Lăng sau lưng hơi nhíu mày nhưng không lên tiếng, Hinh nhi xoay người, khẽ nói vào tai Thiên Hậu: “Thiên Hậu, không còn sớm nữa rồi.”

Thiên Hậu giật mình, kinh ngạc khẽ nói: “Đào ngọt không?”

“Ta còn chưa ăn…” Tại Trung vội cắn một miếng, gật đầu: “Ngọt.”

Hinh nhi lanh lẹ vội nói: “Nô tài lập tức sai người đi hái đào mang về cung. Hồng Lăng, ngươi đi theo ta.” Giọng nói của nàng bình thản, nhưng không cho người khác từ chối, Hồng Lăng nhìn Tại Trung, sau đó theo Hinh nhi rời đi.

Thiên Hậu nhấc chén trà lên, hương thơm toả ra tứ phía, những đường vân khói cong cong dâng lên, “Tại Trung, về sau bất kể như thế nào, ngươi đều phải nhớ, cả đời này, dù bản thân không muốn, dù gặp người xấu xa cỡ nào, người lợi dụng ra sao, nhưng ở trong cung này, ngươi phải mạnh mẽ, phải học cách bảo vệ mình.” Thiên Hậu hắt nước trà xuống đất, “Mẫu thân của ngươi khi đó còn trẻ, vì tin sai người cho nên mới có kết cục như vậy…”

“Kết cục như nào?” Tại Trung không hiểu.

“Hôm nay nhắc lại, còn có nghĩa gì nữa?” Thiên Hậu cười khổ, “Đời người như một giấc mộng…”

“Tại Trung không hiểu…”

“Tại Trung, nếu có một ngày, Duẫn Hạo tuyển những nữ tử khác làm phi…” Còn chưa nói xong, đã thấy biểu lộ khựng lại của Tại Trung. Thiên Hậu cảm thấy run lên, nhưng vẫn nói tiếp. “Ngươi cố gắng biểu lộ rộng lượng, bảo vệ địa vị Hoàng phi của mình. Lòng người khó đoán, Mẫu hân bên cạnh ngươi trăm năm, không được nghìn năm. Những nữ tử khác tiến vào hậu cung, làm gì có ai không tâm cơ có thể đoạt lấy vị trí Thiên Hậu tương lai chứ…”

Tại Trung nhíu mày, vội cắt ngang lời: “Mẫu hậu đừng nói nữa! Duẫn Hạo sẽ không đâu!”

“…Tại Trung…”

“Ta đã từng nói với Duẫn Hạo, nếu hắn không thích ta, thì hãy lấy người hắn thích, nhưng mà Mẫu hậu, ta với Duẫn Hạo đến ngày hôm nay, hắn đã thích ta!”

“Tất nhiên là như thế, nhưng nếu chẳng may có tình thế bắt buộc, hắn phải lấy một nữ tử khác, Tại Trung à, ngươi xem Mẫu hậu, không phải là chiếm vị trí của các cô gái khác sao?!” Kể cả Mẫu thân ngươi, đều thua trong chốn hậu cung nào, thua vì sự tin tưởng của nàng. Một sớm một chiều, ngoài thâm cung tịch mịch, chẳng còn lại cái gì.

Đột nhiên lắc đầu, Tại Trung ngập ngừng: “Mẫu hậu đừng nói nữa, Tại Trung tin tưởng Duẫn Hạo.”

Thật lâu không nói tiếp: “Tại Trung à, sao ngươi lại như vậy…” Giống Liên Nhã năm đó, đối với bà thề son sắt —— “Sẽ không đâu, hắn yêu ta như vậy, nhất định sẽ không bỏ rơi ta. Tỷ tỷ, ta tin ngươi, cũng tin hắn.”

Thế nhưng mà…
Hắn chọn giang sơn của hắn, cưới một nữ tử khác là bà, bỏ rơi nữ tử mình yêu.
Lòng Quân vương, há có thể buộc lại.

Mà bên kia,

Đội hình ra quân rất lớn, Duẫn Hạo tự mình mời rượu tiễn đưa Liên Dạ và Xương Mân xuất chinh. Liên Dạ tiếp nhận chén rượu từ Duẫn Hạo, uống cạn sạch một hơi, trên mặt lộ vẻ dứt khoát. Duẫn Hạo trong lòng trào phúng, nhưng vẫn biểu hiện không có gì, hắn rót thêm một chén rượu mời Xương Mân. Xương Mân nhếch khoé miệng uống một hơi cạn sạch, nheo mắt nhìn thấy Đạp Tuyết đứng đó thần sắc bất an.

Giật mình từ tận đáy lòng, nhưng cuối cùng Xương Mân vẫn nhắm mắt uống hết chén rượu.

Liên Dạ vẫy quốc kỳ: “Bệ hạ, thần sẽ chiến thắng trở về.” Liên Dạ sao có thể không biết ý tứ của Duẫn Hạo, chiến thắng trở về, dù thắng thế nào, chỉ e cũng chỉ có một mình Thẩm Xương Mân trở về. Duẫn Hạo nhất định để anh chết trận nơi sa trường, nhưng mà, Liên Dạ nheo mắt nhìn…

Tâm cơ ẩn giấu trong quân đội, cũng không hẳn là bí mật.

Ngoại bang tất nhiên phải diệt trừ, Duẫn Hạo lần này muốn một hòn đá ném hai con chim, có thể thành công hay không phải xem cơ trí Thẩm Xương Mân thế nào rồi. Đạp Tuyết đứng bên cạnh Duẫn Hạo, ánh mắt đặt trên người phía xa kia, thật lâu. Đó là người xa không thể chạm, cả đời không thể với tới. Đó là ánh sáng của mẫu thân, không phải của mình. Ảm đạm cúi đầu xuống, nàng trong lòng lặng thầm cầu nguyện Thẩm Xương Mân có thể bình an chiến thắng trở về.

Duẫn Hạo bỗng nhiên mở miệng: “Đạp Tuyết, ngươi theo trẫm về thôi.”

“Vâng, Bệ hạ.”

“Trẫm định để ngươi xuất cung.” Chậm rãi bước đi, hắn đột nhiên nói.

Đạp Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu: “Bệ hạ?!”

“Không nên lặp lại sai lầm của Mẫu thân ngươi, tình cảm của ngươi đối với Xương Mân, trẫm biết rõ.” Duẫn Hạo dường như là bất đắc dĩ. “Ta hi vọng ngươi có thể mang theo bí mật này rời đi, lập gia đình sinh con, cả đời không quay lại Hoàng cung này.”

Bất chợt, Đạp Tuyết quỳ xuống, nước mắt rơi lã chã: “Nô tài từ nhỏ đã muốn vào cung, nô tài không biết đi đâu. Xin Bệ hạ khai ân, nô tài cũng không dám vọng tưởng đối với Tư tế Đại nhân. Đó là mẫu thân nô tài, nô tài biết rõ… Xin Bệ hạ cho nô tài được ở lại trong cung.”

Dung nhan khuynh thế, thật sự không khác Thiên Diên là bao, nước mắt đầy mặt, ai thấy mà không thương tiếc.

“Nàng ta sao lại nhẫn tâm như vậy…” Ngươi dù sao cũng là con gái của nàng ta, nàng ta sao lại nhẫn tâm đưa ngươi tới chốn thâm cung u oán này. Dù có thể sống lâu hơn, vô ưu vô lự, làm một thiếu nữ mười bảy tuổi, nhưng trong lòng liệu có nhẹ bớt không.

“Bệ hạ… Xin người đừng đuổi nô tài đi, nô tài biết mình không được phép có tình cảm với Tư tế Đại nhân. Nhưng mà nô tài… nhưng mà nô tài…” Dù là một khắc cũng được rồi, chỉ cần có thể nhìn thấy người, yêu người mẫu thân yêu, chuộc tội với người, trái tim này sớm không phải là của mìmnh rồi, thân phận thấp hèn như này, làm gì có tư cách nói chữ yêu.

Duẫn Hạo hít sâu một hơi: “Hận sao?”

“Nô tài không hận.” Nàng ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt của Duẫn Hạo, mờ mịt cúi đầu, trước mắt đầy vẻ u sầu: “Nô tài cam tâm tình nguyện.”

Từ xưa nữ tử si tình đều u oán, nhưng hết lần này tới lần khác, hai mẹ con họ đều vì một người. Vận mệnh này rốt cuộc là đẩy đưa tới nơi nào. Duẫn Hạo đưa tay, đỡ nàng đứng dậy, lau đi nước mắt nơi khoé mi: “Tội gì làm khổ chính mình.” Một câu thương tiếc, thần sắc lạnh như băng, cũng như năm đó, Thiên Diên quỳ khóc trước mặt hắn.

Lòng có ngàn nút thắt, không giải.
Nước mắt có rơi xuống, không hận.

“Trẫm đã từng vì Thiên Diên nghĩ một biện pháp, nhưng nàng ta không đồng ý.”

“Bệ hạ…”


“Phi tử vị.”