Aug 22, 2016

[RLYJ10Y] Chapter 69

Chapter 69
Dựa theo kế hoạch ban đầu, thời gian quay phim ở Mĩ là một tháng, phần mở đầu và kết thúc phim đều diễn ra ở Mĩ. Quay xong phần mở đầu và phần kết thúc, Kim Jaejoong đột nhiên quyết định quay lại phần kết một lần nữa. Nhân viên đoàn làm phim đều nhận lương mà làm việc, đạo diễn nói quay lại thì quay lại, nhưng nhà sản xuất lại không đồng ý lắm.
Dù sao quay phim cũng phải cân nhắc vấn đề tài chính, cứ đi tới đi lui như vậy, dù là vé máy bay cho nhân viên hay ăn ngủ đều cần rất nhiều tiền, có vài cảnh còn phải thuê diễn viên quần chúng, tính tổng cộng tất cả quả thật là một con số rất lớn.
Nhà sản xuất cũng khá thân với Kim Jaejoong, trước lúc về nước đã tìm cậu bàn bạc, nhưng Kim Jaejoong kiên quyết muốn sửa kết thúc, mà kết thúc củaCô đơn nửa đờivốn rất phức tạp, trong lúc nhất thời không thể sửa xong. Việc này khiến cho nhà sản xuất gặp chút khó khăn, mà ông gặp khó khăn thì Kim Jaejoong cũng không dễ dàng chút nào, đặc biệt là khi công ty bên Mỹ đầu tư vào cũng đang giục phim, trong lúc nhất thời mọi chuyện lại rơi vào bế tắc.
“Kết thúc tôi nhất định phải sửa.” Kim Jaejoong châm điếu thuốc, kẹp ở đầu ngón tay. Cậu ngửa đầu nhìn nhà sản xuất đứng bên cửa sổ, không chút nhượng bộ: “Anh nói lại với họ thử xem.”
“Tôi có thể giúp gì thì tôi đã giúp rồi, chút việc ấy tôi vẫn đang cố hết sức. Nhưng vấn đề là số tiền này quá lớn, vốn đầu tư đã quá nhiều, tài chính đến mức này đã là cực hạn, không có khả năng tăng thêm được nữa.” Nhà sản xuất duỗi ba ngón tay ra.
“Còn thiếu bao nhiêu?”
Nhà sản xuất quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời vấn đề này.
Kim Jaejoong đưa điếu thuốc lên bên miệng hít một hơi. Cậu đã lâu rồi không hút thuốc, đột nhiên hút một điếu, ngay cả họng cũng cảm thấy không thoải mái.
Nửa ngày sau.
“Nói đi, còn thiếu bao nhiêu để tôi còn tính toán.” Kim Jaejoong ném thuốc lá vào trong gạt tàn, tay phải xoa xoa cổ họng, cố nén sự khó chịu.
Nhà sản xuất quay người lại nhìn cậu: “Chín trăm nghìn đô-la Mĩ, với điều kiện cậu phải quay xong hết trong nửa tháng.”
“Nhiều như vậy à?”
“Cậu cũng từng làm nhà sản xuất, cậu cũng biết đoàn làm phim tiêu tiền như thế nào mà, vé máy bay, ăn ở, tất cả những chi phí linh tinh tốn rất nhiều, mà đoàn làm phim có hơn mười người.”
Kim Jaejoong cau mày, im lặng nhìn tàn lửa trong gạt tàn thuốc.
Điếu thuốc cháy được một nửa, Kim Jaejoong đột nhiên vươn tay đổ nước vào, dòng nước như cơn lũ cọ rửa mọi thứ, tàn thuốc lập tức bị dập tắt.
Kim Jaejoong đứng dậy, vươn tay lấy áo khoác: “Tôi suy nghĩ đã.”
Nhà sản xuất cũng không khách khí với cậu: “Bao lâu?”
“Tối ngày mai tôi sẽ trả lời anh.”
Kim Jaejoong nói xong xoay người rời đi.
.
Xung quanh khách sạn họ ở có rất nhiều quán bar, mấy năm trước, Kim Jaejoong thường xuyên vào đây, mấy con phố nhỏ gần đó, cậu đều rất quen thuộc.
Có lẽ là vì mấy năm nay làm đạo diễn, ít xuất hiện trước truyền thông, vậy nên cậu không hóa trang mà cứ thế đi trên đường. Kỳ thật phóng viên vẫn thích những tin tức liên quan đến nghệ sĩ hơn, kiểu người như đạo diễn rất ít khi được nhắc tới.
Kim Jaejoong tháo khăn quàng cổ, quấn hai vòng rồi cầm trên tay. Cổ không còn khăn lập tức bị gió lạnh thổi tới, cảm giác lạnh buốt này lại khiến cho Kim Jaejoong rất thoải mái, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Cậu bước vào một quán bar thường hay tới, tuy vậy, chủ quán đã đổi người, cậu gọi một ly rượu, sau đó nghiêng người tựa vào quầy bar ngắm nhìn mọi người trong quán.
Kỳ thật người đến quán bar chưa hẳn đã là người thích sống về đêm, có vài người vì tâm trạng không tốt, có vài người lại là vì cô đơn. Mà đám người đông đúc lại có thể tiêu tan những cảm xúc tiêu cực này. Vì vậy, càng là thành phố phát triển lại càng cần những nơi như vậy, là sự an ủi cho ta giữa biển người mênh mông.
Ca sĩ trên sân khấu hát ba bài, Kim Jaejoong cũng uống được ba ly rượu, ly rượu trong tay bị cậu lắc lư vài cái rồi đặt lên quầy bar.
Bartender là một chàng trai khá đẹp trai, cậu có lẽ nhận ra Kim Jaejoong, vẫn rất chủ động hỏi han: “Anh có muốn một ly nữa không?”
Kim Jaejoong vừa định gật đầu, bên tai lại đột nhiên vang lên một giọng nói: “Cậu ấy không cần, cảm ơn.”
Giọng nói này quá quen thuộc. Kim Jaejoong gãi gãi tóc, ngẩng đầu lên, sau đó liền nhìn thấy Jung Yunho đứng đó, biểu cảm gương mặt cũng không quá khó coi.
“Xin lỗi, tớ lại uống rượu rồi.” Kim Jaejoong rất thẳng thắn, cậu đã hứa với Jung Yunho về sau không uống rượu nữa, nhưng hôm nay cậu lại rất muốn uống.
Jung Yunho ngồi xuống bên cạnh cậu, sờ sờ mặt cậu lại sờ trán, nhiệt độ truyền tới từ lòng bàn tay vẫn bình thường, lúc này mới thở phào một hơi: “May mà không phát sốt, tớ vẫn đi theo sau cậu, thấy cậu tháo khăn ra.”
“Cậu vẫn đi theo tớ ấy hả?” Kim Jaejoong cầm lấy khăn quàng cổ vắt trên ghế đưa cho anh, Jung Yunho nhận lấy. Trong quán bar mở lò sưởi, rất ấm áp.
“Tớ thấy cậu ra khỏi khách sạn, làm sao vậy?”
Kim Jaejoong lẳng lặng nhìn anh, không nói một câu gì.
Jung Yunho bắt lấy tay đang đặt trên đùi của cậu, dùng sức nắm chặt: “Đã xảy ra chuyện gì? Nói với tớ, tớ nghĩ cách giúp cậu.”
Kim Jaejoong vẫn không nói gì, nhìn bartender đưa tới một ly nước ấm, vươn tay cầm lấy.
“Jaejoong.”
“Cậu uống không?” Kim Jaejoong đụng vào tay anh, đưa ly cho anh: “Còn nửa ly cho cậu này.”
Jung Yunho cao giọng gọi tên cậu: “Jaejoong.”
Kim Jaejoong cười cười với anh, nhưng nụ cười rất miễn cưỡng. Jung Yunho đương nhiên nhìn ra được trong lòng cậu có chuyện, hơn nữa với tính cách của cậu, Kim Jaejoong càng không nói, anh lại càng lo lắng.
Anh nhét ly vào trong tay Kim Jaejoong, sao đó cầm lấy tay cậu, nhiệt độ từ nước ấm qua ly thủy tinh truyền đến tay Kim Jaejoong, rồi lại từ tay truyền thẳng tới tim: “Cậu nói rồi, hai người khi ở bên nhau, thì dù chuyện gì xảy ra đều phải nói cho người kia biết, đừng khiến người kia lo lắng. Những lời này là cậu nói với tớ năm đó mà, cậu quên rồi sao?”
Jung Yunho nhìn thẳng vào mắt Kim Jaejoong, Kim Jaejoong cũng đang trốn tránh. Động tác của cậu không lớn, có khi chỉ khẽ rời mắt, sợ chạm phải ánh mắt của Jung Yunho.
Giằng co một hồi, Kim Jaejoong rốt cuộc thỏa hiệp. Cậu quay đầu lại, hít sâu một hơi: “Tớ muốn quay lại kết thúc phim một lần nữa, nhưng chi phí rất cao, nhà đầu tư không muốn bỏ số tiền đó… Hơn nữa, nếu muốn quay lại kết thúc, hợp đồng với diễn viên cũng rất phiền toái.”
Nói đến đây, ngay cả Kim Jaejoong cũng cảm thấy mình cố chấp. Dù sao kết thúc lúc trước cũng đã rất ổn, nhân viên biên tập xem cũng cảm thấy rất hay. Đột nhiên nói muốn quay lại, không chỉ nhân viên đoàn làm phim không hiểu, nhà đầu tư cũng cảm thấy vớ vẩn.
“Vậy nên giờ tớ rất do dự, không biết có nên quay lại hay không.”
Jung Yunho vẫn lắng nghe rất chân thành. Cả quá trình quay kết thúc củaCô đơn nửa đời, anh đều quan sát, tuy trên thực tế, kết thúc này rất đau lòng, có lẽ là vì anh mang theo cảm xúc cá nhân. Mỗi câu lời thoại cùng hình ảnh đều như một lời nguyền rủa đáng sợ. Jung Yunho không nói với Kim Jaejoong, trong lúc quay kết thúc phim, ngày này anh cũng mơ thấy ác mộng. Rõ ràng không tin thần linh vậy mà anh cũng cầu trời khấn phật.
Có nhiều thứ không thể nào hoàn toàn không tin, dù cho anh có là Jung Yunho – người từ trước tới nay vẫn luôn tự chịu trách nhiệm về cuộc sống của mình. Anh dù có mạnh mẽ đến thế nào, cũng vẫn là người thường với da thịt máu xương, một khi liên lụy đến người anh quan tâm nhất, trong lòng vẫn bất an như thường.
“Muốn quay lại phải mất chín trăm nghìn đô-la Mĩ.” Kim Jaejoong dừng lại đôi chút, đột nhiên cười khổ, vừa cười lại vừa hơi hé miệng, như thể chính cậu cũng cảm thấy bản thân rất buồn cười: “Tớ quay bộ phim này lương còn chưa tới bốn trăm nghìn, nếu doanh thu không tốt, tớ còn phải bù vào.”
Cậu cúi đầu uống một ngụm nước ấm, giương mắt nhìn Jung Yunho, hỏi: “Có phải tớ rất buồn cười đúng không? Vì sao tớ cứ phải cố chấp với những điều này? Chỉ vì một cái kết thúc…”
“Không, không hề buồn cười chút nào.”
“Vậy sao? Nhưng tại sao tớ cứ phải suy nghĩ những việc này, đây chỉ là một bộ phim. Hơn nữa… Kỳ thật từ lúc trước, Yoochun đã nói với tớ, bảo tớ bỏ kết thúc này, là tớ vẫn luôn kiên trì với nó. Không nghĩ tới cuối cùng vẫn sửa, chẳng hiểu sao lúc trước không nghe cậu ta.” Kim Jaejoong nghiêng người tựa vào quầy bar, đầu cũng tựa trên bàn, hai má chạm vào mặt bàn lạnh buốt. Cậu nhắm chặt hai mắt: “Vậy nên tớ không phải một đạo diễn giỏi, tớ quá nhập tâm vào bộ phim rồi.”
Jung Yunho mở miệng: “Vì sao muốn quay lại?”
Vì sao? Kim Jaejoong đột nhiên yên lặng, nhìn thẳng vào mặt Jung Yunho, ánh mắt chạy từ trên trán đến khóe miệng anh: “Yoochun nói người xem mặc dù sẽ cảm động với bi kịch, nhưng vẫn muốn xem một kết thúc tốt đẹp. Hơn nữa, hiện giờ, tớ…” Cậu đột nhiên duỗi ngón trỏ búng vào chóp mũi Jung Yunho, sau đó nở nụ cười xuất phát từ tận cõi lòng: “Hiện giờ, tớ không thích bi kịch nữa, câu chuyện này đặc biệt như vậy, tớ không muốn sau này phải tiếc nuối chỉ vì kết thúc.”
Làn da Kim Jaejoong rất trắng, dù khi nhập ngũ phải phơi nắng hơn một năm, nay nhìn vẫn trắng nõn như trước. Nhưng ngón tay của cậu lại rất lạnh, cộng thêm làn da như trong suốt, tất cả đập thẳng vào trong lòng Jung Yunho.
Jung Yunho nhìn ngón tay kia, sau đó vươn tay bắt lấy nó, chậm rãi đưa tới bên miệng, nhẹ nhàng hôn.
“Cậu nói tớ có nên quay lại hay không?”
Jung Yunho lưu luyến buông ngón trỏ Kim Jaejoong, lại nắm chặt hai tay cậu, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng rất rõ ràng: “Quay lại đi, tớ sẽ chi chín trăm nghìn đó.”
Lúc nói những lời này, Jung Yunho nhìn thẳng vào mắt Kim Jaejoong, quả nhiên vừa nói xong, trong mắt Kim Jaejoong liền hiện lên sự kinh ngạc.
Nếu là Jung Yunho trước đây, tuy không quá quan tâm số tiền đó, nhưng anh nhất định không hiểu tại sao Kim Jaejoong muốn làm như vậy. So với tình cảm, anh thường coi trọng nguyên tắc hơn.
Kim Jaejoong chần chờ đôi chút, mới chậm rãi hỏi: “Cậu chi?”
“Ừ.”
“… Vì sao?” Kim Jaejoong nghiêng người về phía trước, cố gắng dùng giọng chỉ hai người nghe rõ: “Chín trăm nghìn là rất nhiều đấy, dù doanh thu phòng vé có thành công vang dội đi chăng nữa, cậu cũng không nhận được hoa hồng.”
Jung Yunho bị ánh mắt cậu nhìn khiến trong lòng nóng rực, anh ghé mặt lại gần hơn, hạ giọng nói: “Vậy cậu để tớ hôn một cái đi.”
Ánh mắt Kim Jaejoong lấp lánh: “Khen thưởng cậu à?”
Jung Yunho cười càng tươi, cả người đều ghé lại gần.
Bờ môi lạnh như băng khẽ chạm vào nhau, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng “tách”.

Jung Yunho theo bản năng quay đầu nhìn, một phóng viên đội mũ lưỡi trai đang cầm máy ảnh chụp lại hai người họ. Phóng viên kia nhận ra mình bị phát hiện, quay người xông ra ngoài. Quán bar nước ngoài tương đối thoáng, rất ít khi xuất hiện chuyện như vậy; nhưng từ dáng người của phóng viên kia, có thể đoán đây là người châu Á.