May 14, 2015

[RLYJ10Y] Chapter 5

Chapter 5
Cảnh này nội dung rất nhiều, phân thành hai phần A và B. Phần A là cảnh độc thoại nội tâm của nam chính và nữ chính, không có lời thoại nhưng yêu cầu khả năng diễn xuất rất cao; phần B là cảnh đối thoại của nam chính nữ chính, lời thoại nhiều, động tác chân tay cũng rất nhiều. Kim Jaejoong hai ngày trước cũng mới suy nghĩ xem cảnh này nên quay như thế nào: phân cảnh truyền thống chắc chắn không thể khiến diễn viên tiến vào trạng thái tốt nhất, phim nghệ thuật là thể loại phim quay rất tốn thời gian, muốn thu hút được sự chú ý của người xem, đầu tiên phải thoả mãn các giác quan của họ.
Kim Jaejoong rất hiểu điều này. Cậu rất cố gắng dồn nhiều công sức cho kịch bản. Nhưng người viết kịch bản không phải cậu, Kim Jaejoong chỉ phụ trách mô tả câu chuyện, thỉnh thoảng cung cấp cho biên kịch vài khung cảnh và đối thoại, sau đó đợi khi nhận được kịch bản, cậu sẽ sửa chữa lần thứ hai. Kim Jaejoong rất thích thay đổi kịch bản, đặc biệt lúc ở trường quay, thường xuyên xảy ra cảnh diễn viên quay được một nửa, cậu đột nhiên hô cut, sau đó bỏ toàn bộ cảnh phía sau.
Ví dụ như vậy rất nhiều, mà cảnh Jung Yunho thắc mắc là Kim Jaejoong sáng nay vừa sửa.
Kịch bản lúc trước là nam chính phải chuyển lên phía Bắc, nữ chính không muốn anh rời khỏi mình, đau khổ cầu khẩn, nhưng nam chính trong lòng đã quyết tâm, đẩy cô ra, nữ chính vì không thể giữ người mình yêu mà thương tâm gần chết.
Với xu hướng phim điện ảnh tâm lý phức tạp bi thảm hiện nay, cảnh nay không cần nghi ngờ gì chính là một cảnh ngược tâm tiêu chuẩn.
Mà khi Kim Jaejoong nhìn thấy đoạn kịch bản này liền đen mặt. Tình tiết này căn bản chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết ngôn tình ba xu, không chỉ thô tục mà còn nhạt nhẽo vô cùng!
Với tư cách là nút thắt quan trọng của cả bộ phim, cảnh này chắc chắn sẽ là tiêu điểm cho người xem bàn luận. Nếu cứ quay theo nội dung như vậy, đoán chừng không cần người xem phải tỏ thái độ, ngay truyền thông và mạng internet cũng sẽ ném đá đủ khiến cậu sứt đầu mẻ trán.
Cho nên cảnh này nhất định phải sửa!
Địa điểm quay là phòng ngủ trên tầng hai trong một toà biệt thự.
Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng.
Lần này không phải quay thật, mà đạo diễn lại đang làm mẫu cho nữ chính.
“Tôi làm mẫu một lần. Phần A và B quay liền lúc luôn, kết thúc phần A thì đừng ngắt lời tôi, tôi xử lý cảm xúc xong sẽ diễn phần B luôn.” Kim Jaejoong dặn dò cẩn thận, ngồi xổm bên giường trong phòng ngủ, cao giọng nói: “Chờ một lát, tôi tìm cảm xúc.”
Cảnh này mô tả tâm trạng rất tài tình, diễn viên cần trong thời gian ngắn diễn được sự thay đổi rất lớn về tình cảm.
Tất cả mọi người trong trường quay không ai dám lên tiếng, ngay cả động cũng không dám động mạnh. Ba bốn phút sau, Kim Jaejoong vịn giường đứng dậy, đưa tay ra dấu.
Jung Yunho từ khi nhận bộ phim này vẫn rất đau khổ. Đau khổ bởi sự đấu tranh trong lòng, chẳng hạn như hiện tại. Khi anh và Kim Jaejoong đối diễn luôn khiến anh cảm thấy như mình gặp ảo giác, khiến anh không phân rõ đến cùng đây có thật là đang diễn hay không.
Trợ lý trường quay thấy Kim Jaejoong ra dấu, hô bắt đầu.
Jung Yunho đẩy cửa tiến vào, bước đi chậm chạp, cố giả bộ tự nhiên.
“Sao anh lại tới đây?” Kim Jaejoong trốn phía sau cánh cửa của phòng ngủ, hai tay chống lên cửa, thò người ra ngoài, vẻ mặt không quan tâm.
Jung Yunho miễn cưỡng nở nụ cười, ra vẻ bình tĩnh nói: “… Anh tới thăm em một chút.”
Kim Jaejoong che miệng cười cười, đôi mắt hẹp dài chứa chan tình cảm mà quyến rũ, đáng yêu vô cùng. Cậu nhìn chằm chằm Jung Yunho, nhẹ nhàng nói: “Hoá ra anh không rời khỏi em!”
Giọng nói quyến rũ, ngữ điệu ngả ngớn, đây là sức hút mà chỉ đào kép mới có.
Jung Yunho không nói gì, khuôn mặt bình tĩnh có ý trốn tránh ánh mắt của Kim Jaejoong.
Kim Jaejoong đổi sang khuôn mặt ngây thơ, bĩu môi hỏi: “Ngài Tống xấu hổ à?”
Dáng điệu này của cậu quả thật tấn công thị giác rất hiệu quả, Jung Yunho bất giác mất tập trung. Tuy chỉ trong một giây, nhưng vẫn bị Kim Jaejoong mắt sắc thấy được.
“Nghịch quá!” Jung Yunho không vui nhíu mày, há to miệng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn quyết định: “Em tới đây, anh có việc muốn nói với em.”
Kim Jaejoong lắc đầu: “Em không muốn nghe.”
“Mau tới đây!” Jung Yunho cao giọng lặp lại lần nữa.
Kim Jaejoong nhẹ nhàng chu môi, thầm oán giận: “Mấy ngày nay nhớ anh bao nhiêu, chỉ ngóng trông anh tới. Là em không biết điều, khiến ngài mất hứng!” Lời này cậu nói tủi thân vô cùng, thể hiện rõ nét một cô gái quyến rũ đang hối tiếc, buồn bã. Cuối cùng cậu hờn dỗi quay người, nửa thật nửa giả hét lên: “Nếu anh không muốn ở bên em, vậy thì đừng có đến trêu chọc em nữa!”
Trên mặt Jung Yunho xuất hiện biểu cảm rất kỳ quái. Anh chăm chú nhìn Kim Jaejoong, hồi lâu không trả lời. Ánh mắt mười phần tủi thân, khiến người ta thương tiếc của Kim Jaejoong nhìn thẳng vào anh, khoé miệng dần dần hiện ra nét vui vẻ.
Jung Yunho thấp giọng hỏi cậu: “Em thật không muốn anh tới tìm em nữa?”
Kim Jaejoong cười nói: “Không muốn.”
“Được!” Jung Yunho kiên quyết, lời tuyệt tình lần này nhất định phải nói rồi. Anh cực kỳ lạnh lùng nói: “Đã như vậy, từ nay về sau anh và em không còn quan hệ này nữa. Nhưng mà không làm người yêu vẫn có thể làm bạn bè, ngày sau nếu cô có kịch mới, nhớ thông báo một tiếng, tôi nhất định sẽ ủng hộ.”
Trong nháy mắt, toàn bộ ánh mắt của người trong trường quay đều rời sang Kim Jaejoong, mỗi người đều đang chờ mong phản ứng của cậu. Vì sau khi Kim Jaejoong tự mình sửa kịch bản, lời miêu tả tâm trạng của nữ chính lúc này là: Cười không ra, khóc không được, vẻ mặt ngỡ ngàng khẽ run lên.
Nụ cười trên mặt Kim Jaejoong đã không còn. Ánh mắt cậu rời khỏi Jung Yunho, hơi cúi đầu.
Tiễn Chanh đi đến vị trí bên trái, từ nơi này có thể nhìn rõ sườn mặt Kim Jaejoong. Cô cũng không biết vì sao mình lại khẩn trương như vậy, khi Jung Yunho nói xong lời thoại, cô vô thức cắn môi.
Jung Yunho đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót. Anh nhìn người đứng đối diện, cùng tư thế, cùng tình huống, Kim Jaejoong lại một lần nữa đứng ở nơi đó. Giống quá! Giống đến mức khiến anh cảm thấy, mình đang trở lại ngày đó.
Thật lâu sau, Kim Jaejoong rốt cuộc nói chuyện. Cậu dùng giọng rất nhẹ hỏi: “Ngày mai… Anh còn tới không?”
Jung Yunho không lên tiếng, anh nhìn đủ loại tình cảm chất chứa trong mắt Kim Jaejoong, chúng đang ra sức giãy dụa, tựa như tâm trạng của anh giờ phút này.
Dựa theo kịch bản, khi Kim Jaejoong hỏi những lời này, Jung Yunho hẳn phải trả lời cậu ngay, hơn nữa phải phá tan chút hi vọng cuối cùng của cậu. Anh phải lạnh lùng, phải nhẫn tâm, dù đây là người mình yêu nhất, anh cũng phải buông tay!
Nhưng mà Jung Yunho lại im lặng, anh không thốt lên lời thoại kia được, anh bắt đầu hoảng hốt.
Tất cả mọi người đã nhận ra sự khác thường, Jung Yunho chú ý tới ánh mắt xung quanh, tỉnh táo lại. Anh ý thức được mình đang quay phim, mỗi câu nói ở đây đều chỉ là diễn kịch. Anh tự nhủ với bản thân, không cần phải nhập tâm quá.
“Tôi nghĩ, việc này không còn quan trọng nữa rồi.” Jung Yunho lạnh lùng đọc lời thoại, sau đó anh liền thấy thân thể Kim Jaejoong run lên, rất khẽ thôi, như đang ra sức kìm chế bản thân.
Hai tay Tiễn Chanh nắm chặt trước ngực, cô đã bị dáng điệu bất lực đau lòng của Kim Jaejoong triệt để chinh phục. Một người, nếu thật sự đau lòng tới gần chết, vậy tổn thương toả ra từ người đó không thể nào giả dối được.
Kim Jaejoong không cần để cho mọi người nhìn thấy ánh mắt của cậu, giờ phút này, cậu chỉ đứng đó, dùng cách thức nguyên thuỷ nhất nói cho mọi người, lúc cậu bị vứt bỏ, cậu đã ngơ ngác rơi vào đau lòng không kìm nổi như thế nào.
Đến đây, phần A kết thúc.
Trợ lý trường quay hô nhẹ một tiếng.
Kim Jaejoong xoay người đi vào phòng ngủ. Động tác xoay người của cậu rất nhanh, không ai có thể thấy được gương mặt cậu.
Jung Yunho yên lặng đứng nguyên tại chỗ. Ánh mắt anh bị một vệt nước nho nhỏ trên mặt đất hấp dẫn, đó là chỗ Kim Jaejoong vừa đứng.
Kim Jaejoong chui vào một góc trong phòng ngủ. Đối với người ngoài mà nói, đây là một góc chết.
Dựa theo miêu tả trong kịch bản, nữ chính Tự Cẩm sau khi nghe lời chia tay liền xoay người về phòng ngủ. Cô giam mình trong góc tường, nước mắt cố nén lúc nãy, giờ oà ra như nước lũ đã phá tan đê. Cô nhanh chóng nhớ lại tất cả mọi việc xảy ra ngày hôm nay, cuối cùng tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Đào kép đẹp như tranh, đời phiêu bạt chân trời.
Tự Cẩm rốt cuộc hiểu ra, cuộc đời của đào kép chỉ có thể phiêu bạt nơi chân trời xa xăm, không có nhà, cũng đừng nên hy vọng tình yêu xa vời.
Vì vậy nữ chính lau khô nước mắt, trở lại phòng khách tạm biệt nam chính.
Kim Jaejoong phát hiện trên người không có khăn tay, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể cúi người dùng áo phông bằng bông lau nước mắt, cậu lau rất cẩn thận, ngay cả khoé mắt ướt át cũng không bỏ qua.
Đợi điều chỉnh tốt tâm trạng, Kim Jaejoong đi ra ngoài phòng ngủ, bắt đầu làm mẫu phần B.
Jung Yunho lúc này đã hoàn toàn nhập tâm vào bộ phim, hay nói đúng ra là anh không thể nào phân rõ tâm tình của mình bị ảnh hưởng từ cái gì. Hiện giờ, trong lòng anh rất loạn, anh không thể nào bình tĩnh được. Giọt nước mắt rơi trên mặt đất của Kim Jaejoong đã tan biến, nhưng giọt nước mắt rơi vào trong lòng Jung Yunho thì vẫn còn nguyên vẹn.
Anh nhìn Kim Jaejoong đi ra, đứng ở vị trí cũ.
Trên khuôn mặt Kim Jaejoong vẫn còn dấu vết cho thấy vừa mới khóc, mũi cùng mắt đều hồng hết lên.
“Ông chủ Tống vẫn chưa đi à?” Kim Jaejoong đột nhiên nở nụ cười, trong mắt hiện vẻ quyến rũ mê người. Cậu khoanh tay, cười vô cùng càn rỡ, giọng lại vì hơi khàn khàn mà không ăn khớp: “Đúng lúc tôi cũng có việc muốn thương lượng với ngài. Ngài xem căn nhà này tôi ở quen rồi, ông chủ Tống làm ăn lớn, hẳn sẽ không quan tâm tới căn nhà nho nhỏ tránh mưa tránh nắng này chứ?”
Bị cậu hỏi như vậy, Jung Yunho mới kịp phản ứng, phần B đã bắt đầu rồi.
Vì vậy đọc lời thoại của mình: “Cái này cô yên tâm. Dù sao cô cũng theo tôi lâu như vậy, căn nhà này cho cô, ngày mai tôi sẽ bảo người đưa tiền tới, chúng ta đã gặp nhau thì cũng sẽ có lúc chia tay.”
“Cut --!”
Kim Jaejoong đột nhiên phất tay hô ngừng, đón nhận ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, cậu nở nụ cười với Jung Yunho: “Cậu đang đọc thơ Đường à!” Nói xong liền đi thẳng về phía trước hai bước, khách quan đánh giá: “Phần A diễn không tệ lắm.”
Jung Yunho dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn cậu, khuôn mặt bình tĩnh, cũng không tính đáp lại những lời này.
Nhưng cho dù anh có đáp lời, Kim Jaejoong cũng sẽ không định nghe.
Kim Jaejoong nhấp một ngụm trà tuyết lê, vẫy tay với Tiễn Chanh. Cậu lúc nãy khóc nhiều quá, giờ họng vẫn còn đau nhức.
“Phần B tôi không diễn nữa, tự cô tìm cảm xúc đi.” Thấy Tiễn Chanh chạy tới, Kim Jaejoong đơn giản dặn dò vài câu: “Còn có, bình thường cô có hay khóc không?”
Cái này… Tiễn Chanh mở to hai mắt, vấn đề này quả thật không dễ trả lời: “… Tôi, thỉnh thoảng.”
“Vậy lát nữa phải ra sức khóc cho tôi.”
Tiễn Chanh sững sờ, khó xử đề nghị: “Không phải có thể dùng thuốc nhỏ mắt sao? Nếu tôi không khóc được thì có thể dùng một chút.”
Kim Jaejoong nhìn cô, lạnh lùng nói: “Ngay cả nước mắt cũng giả dối, vậy cô còn trông cậy diễn xuất của mình rung động được ai?”
Tiễn Chanh nghẹn lời.
“Đương nhiên, cho dù nước mắt của cô là thật, cũng chưa chắc có thể rung động người xem, nhưng ít nhất có thể rung động chính cô. Chỉ khi bản thân cô rung động thì mới có thể rung động những người khác.”
Kim Jaejoong đã khôi phục sự bình thản lúc trước, rất kiên nhẫn giúp Tiễn Chanh dẫn dắt mạch suy nghĩ.
Tiễn Chanh vẫn nhịn không được thắc mắc: “Đạo diễn, anh vừa rồi khóc thật à?”
Kim Jaejoong dừng lại một chút, cũng không phủ nhận: “Đương nhiên là thật.”
“Vậy anh nghĩ gì mà khóc thật vậy?”
Kim Jaejoong cảm thấy cô gái này có chút kỳ lạ, nhưng vẫn giải thích với cô: “Nữ chính nghĩ như thế nào thì tôi nghĩ như vậy, trước hết phải hoà mình vào trong bộ phim, để tình cảm của nhân vật khống chế cô.”
“Đã hiểu!” Tiễn Chanh nhanh chóng tỏ thái độ, “Tôi đi luyện tập trước…”
Kim Jaejoong “Ừ” một tiếng, nhẹ nhàng nhướn mày.
Tiễn Chanh trở lại khu nghỉ ngơi của riêng mình, suy nghĩ kĩ lưỡng lời Kim Jaejoong nói ban nãy, nhịn không được cảm thán.
Đạo diễn diễn đạt quá đi mất!
Sau đó tưởng tượng lại hình ảnh vừa nãy.

Tiễn Chanh một tay chống cằm, khoé miệng nở nụ cười khó hiểu.