Aug 25, 2016

[RLYJ10Y] Chapter 72

Chapter 72
Để tránh cho nửa đêm bị phóng viên gọi điện tới quấy rầy, Jung Yunho cùng Kim Jaejoong rất ăn ý tắt di động trước khi đi ngủ, vậy nên dù hiện tại ở bên ngoài đang hỗn loạn vô cùng, hai người vẫn thảnh thơi tắm rửa thay quần áo trong khách sạn.
Trong nhà hàng của khách sạn, nhà sản xuất dùng hai bàn tay mập mạp cẩn thận cắt đĩa bít tết trước mặt. Kim Jaejoong một thời gian dài trước đây vẫn không có hứng thú ăn cơm, nhưng hôm nay cậu lại ăn rất ngon miệng, lúc này đã ăn hơn phân nửa suất của mình.
Để cho tiện nói chuyện, bọn họ lựa chọn một vị trí rất vắng vẻ, xung quanh gần như không có những vị khách khác.
Nhà sản xuất ăn nốt miếng bít tết cuối cùng, cầm lấy khăn ăn lau miệng: “Cậu phải nghĩ kỹ, đây là chín trăm nghìn đô Mĩ, nếu tôi đề xuất lên, chỉ cần bên kia đồng ý, cậu sẽ không đổi ý được đâu.”
Kim Jaejoong rất nghiêm túc gật đầu, nở nụ cười. Sắc mặt cậu gần đây càng ngày càng tốt, đặc biệt là hôm nay, trên gương mặt còn hơi đỏ ửng: “Chín trăm nghìn đô Mĩ, anh sẽ nhận được ngay, chỉ cần bên kia đồng ý, tôi sẽ đưa chi phiếu.”
“Tôi thật sự cảm thấy cậu…”
Kim Jaejoong cắt ngang lời ông: “Được rồi được rồi, anh nhất định phải tin tôi đang suy nghĩ cho chất lượng của phim, đây là vì nghệ thuật cả thôi.”
Nhà sản xuất không hề tin lời cậu. Ông cũng đã ngoài bốn mươi rồi, đã lăn lộn trong giới vài thập niên, các kiểu đạo diễn ông đều đã gặp hết. Vì nghệ thuật? Đương nhiên không thể nói là không vì nghệ thuật, nhưng người sáng suốt nhìn liền biết đây là đang thỏa mãn nguyện vọng cá nhân của mình. Tuy phương diện tài chính đã giải quyết, nhưng tiêu tốn nhân lực vật lực, đặc biệt là thời gian của diễn viên là điều tối kỵ trong giới.
Nhưng nói cho cùng, nhân viên sản xuất lần này của Kim Jaejoong đều là trong nhóm của riêng cậu, ngay cả diễn viên chính cũng là bạn tốt của cậu, cậu căn bản là ỷ vào không có ai ý kiến gì mới dám ngang ngược như vậy. Nhà sản xuất chẳng muốn so đo chuyện này với cậu, đặc biệt là sau scandal mới tung ra sáng nay, hiện tại cả thế giới đều biết đạo diễn lừng danh quốc tế Kim Jaejoong là một người đồng tính, hơn nữa bạn trai còn là nam chính trong phimKhúc chuyện xưa.
“Dù sao cậu đã nghĩ kĩ, vậy tôi sẽ làm theo lời cậu.” Nhà sản xuất đứng dậy mặc áo khoác, trước lúc đi nhịn không được nhiều lời một câu: “Tin sáng nay cậu đã đọc chưa? Tắt di động đâu có tác dụng gì, cậu phải nhanh chóng nghĩ biện pháp giải quyết đi.”
Kim Jaejoong được ông nhắc nhở mới nhớ tới, buổi sáng Shim Changmin đến tìm cậu, vì vậy cũng không ăn nữa, cầm lấy áo khoác cùng nhà sản xuất rời khỏi nhà hàng.
Hai người chia tay ở cửa thang máy, nhà sản xuất hẹn công ty đầu tư thương lượng việc kéo dài thời gian quay phim, Kim Jaejoong lại vào thang máy lên tầng tìm Shim Changmin.
Kết quả gõ cửa hồi lâu không thấy ai đáp lời, có lẽ là đã ra ngoài rồi.
Bất đắc dĩ, cậu lấy điện thoại cá nhân ra. Vừa khởi động máy, điện thoại liền nháy liên hồi báo hơn trăm cuộc gọi nhỡ, còn có hơn mười tin nhắn.
Cậu gọi cho Jung Yunho trước, vừa rồi vì phải bàn chuyện nên hai người tách ra ăn cơm, sau đó lại gọi cho Shim Changmin, chuông vang được ba hồi, đầu bên kia đã nghe máy.
“Sáng sớm tìm anh có chuyện gì vậy?”
“Em đang về rồi, lát nói sau.” Nói xong liền cúp.
Kim Jaejoong ghét nhất bị người khác cúp điện thoại trước, do dự xem có nên gọi lại hay không, vừa vặn gặp được cửa phòng bên cạnh phòng Shim Changmin mở ra. Park Yoochun cũng là người sợ lạnh đến chết, mặc quần áo xong nhìn còn to hơn cả gấu, từ trong phòng đi ra mà choàng khăn kín mít.
Park Yoochun không nghĩ tới bên ngoài có người, lại càng hoảng sợ: “Hyung, sao anh lại ở đây?”
Kim Jaejoong thật sự không chấp nhận được thời trang của gã. Cậu là vì bị Jung Yunho ép mới phải mặc như vậy, nhưng người trước mắt, rõ ràng đã làm giám đốc công ty nổi tiếng, sao vẫn thích thời trang quái dị thế kia: “Trong khách sạn có lò sưởi, em bỏ khăn cổ ra trước được không?”
Park Yoochun không vui nắm chặt khăn, không hề có ý định tháo ra. Kim Jaejoong vô tình nghiêng người nhìn thấy chân gã, không biết nói gì hơn.
Gã sợ lạnh thật đấy, nhưng mặc như thế kia, sau đó lại để chân trần đi dép xỏ ngón, sợ lạnh ở chỗ nào hả.
Bản năng làm anh của Kim Jaejoong trỗi dậy, khiến cậu không thể không lải nhải. Cậu khoác vai Park Yoochun, sau đó cùng gã đi tới thang máy, miệng nói liến thoắng: “Hyung đã nói với em rồi, đừng để lạnh chân, nếu em thật sự sợ lạnh thì đi tất vào rồi hãy đi giày.”
Những lời này Park Yoochun đã nghe vài chục năm, thật sự đã rất nhàm tai, không nhịn được nữa mới cắt ngang cậu: “Hyung, hiện tại vấn đề cần giải quyết không phải là chân của em. Chúng ta bàn chuyện nghiêm túc đi, tin sáng nay em cũng đã đọc, không, nói đúng hơn là đêm qua em không ngủ được. Anh và Yunho hyung tắt di động sao không báo cho bọn em trước? Anh có biết ba bọn em bị phóng viên truy đuổi như điên không?”
Về việc này, Kim Jaejoong tự thấy có chút xấu hổ, vốn một tay khoác vai Park Yoochun đổi thành hai tay vòng quanh cổ gã, sau đó mím môi, ánh mắt vì áy náy nên rất đáng thương nhìn gã.
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Hình ảnh Jung Yunho nhìn thấy là Kim Jaejoong đang ôm cổ Park Yoochun, không biết có phải đang làm nũng hay không, Park Yoochun thì nửa nghiêm túc nửa bất đắc dĩ nhìn cậu. Chiều cao của hai người không chênh lệch nhiều lắm, mặt đối mặt nhìn qua cũng rất xứng.
Lúc Kim Jaejoong phát hiện Jung Yunho, Jung Yunho cũng vừa ra khỏi thang máy. Tuy anh đã ra sức đè nén khó chịu cùng ghen ghét trong ánh mắt, nhưng khi ánh mắt kia quét qua người Park Yoochun, gã vẫn có thể cảm nhận được toàn thân mình nóng rực lên.
“Hyung.” Những lần ghen vớ vẩn này đã kéo dài vài chục năm, Park Yoochun sớm bị tra tấn đến phát ngán, lúc này vẫn mỉm cười chào hỏi trước.
“Ừ, ăn cơm chưa?” Jung Yunho đi đến bên cạnh Kim Jaejoong, đưa tay sửa sang lại cổ áo khoác cậu, nhưng vì động tác này, Kim Jaejoong không thể không buông tay, quay mặt sang Jung Yunho.
Nhưng mà ba mươi mấy năm qua, Jung Yunho chưa bao giờ giỏi những kỹ năng của một người vợ đảm đang, loay hoay nửa ngày cũng không xong. Kim Jaejoong lại kiên nhẫn đứng đó mặc anh chỉnh sửa, hai người thỉnh thoảng nhìn nhau, nét mặt cứng ngắc của Jung Yunho cũng dần dần bình thường trở lại.
“Tìm được Changmin chưa?”
“Tớ gọi điện thoại cho Changmin rồi, nó nói lát sẽ trở lại.”
“Mình về phòng đợi nhé?”
“Ừ.”
Phòng của họ kỳ thật cũng ở tầng này, hai người hoàn toàn không để mắt đến sự tồn tại của Park Yoochun, tự nhiên về phòng. Park Yoochun đương nhiên cũng muốn đi theo, gã đi phía sau, nhìn bóng lưng hai người phía trước dính chặt lấy nhau.
Hành lang này không hề dài, lại khiến gã có cảm giác như mấy đời đã qua.
.
Sáng sớm sau khi xong việc, Jung Yunho rất chăm chỉ dọn dẹp sạch sẽ ghế salon trong phòng khách. Loại chuyện này không dám làm phiền nhân viên phục vụ, bằng không bị phát hiện dấu vết để lại, sẽ chỉ khiến bầu không khí khẩn trương này càng thêm hỗn loạn.
Kim Jaejoong chỉnh nhiệt độ điều hòa lên rất cao, Park Yoochun rốt cuộc chịu cởi khăn choàng dày cộp ra, vứt áo khoác qua một bên, sau đó nghiêng người tựa vào ghế salon, như một con thỏ không xương.
Kim Jaejoong cầm lấy điện thoại nội bộ trong khách sạn, hỏi Park Yoochun: “Em muốn ăn gì? Gọi bảo nhà hàng mang lên.”
Jung Yunho đang ngồi bên kia cúi đầu nhìn điện thoại. Vì có công ty quản lý, vậy nên sự quấy rầy của phóng viên với anh tương đối nhẹ nhàng, phần lớn đã bị người đại diện ngăn cản.
“Yunho, cậu muốn uống gì không?”
Jung Yunho khi trả lời tin nhắn rất nghiêm túc, không ngẩng đâu lên mà nói: “Cà phê.”
Kim Jaejoong nheo mắt lại: “Cậu không được uống cà phê.”
Jung Yunho ngẩng đầu mỉm cười với cậu: “Ừ, tớ không uống nữa, cậu uống gì tớ uống cái đấy.”
Sau đó Kim Jaejoong liền vui vẻ gọi điện thoại. Park Yoochun cảm thấy mình rất dư thừa trong căn phòng này, may mắn đúng lúc chuông cửa vang lên, Park Yoochun dùng tốc độ nhanh nhất ra mở cửa, Shim Changmin xuất hiện đã giải cứu gã.
Shim Changmin vừa vào cửa, câu đầu tiên lại bảo mọi người mở máy tính. Laptop Kim Jaejoong đặt trên bàn trà trong phòng khách, Jung Yunho gửi tin nhắn xong, đi tới cùng ba người kia chúi mũi vào màn hình.
“Em không gọi điện cho Junsu à? Cậu ấy ở đâu rồi?” Park Yoochun dùng cùi chỏ huých Shim Changmin: “Cậu ấy ít khi ngủ nướng lắm.”
Shim Changmin gõ địa chỉ, không thèm để ý tới: “Em không có số điện thoại của anh ấy.”
“Nói đùa gì vậy.”
“Thật sự không có mà, anh ấy vừa đổi số, đến giờ vẫn chưa nói cho em biết, tự anh gọi đi.”
Park Yoochun quả thật bó tay với hình thức ở chung của hai người này suốt hai mươi năm qua. Với kiểu người trí nhớ kém như Kim Junsu, nếu bạn không chủ động xin số, cậu ta quả thật sẽ không nhớ tới việc báo số cho bạn.
Cũng may cuối cùng Kim Junsu không gọi cũng tới, nhưng khi cậu đến, Shim Changmin đã mở vài trang báo nổi danh của châu Á. Tin tức đầu đề đã thay đổi, lúc sáng Kim Jaejoong đọc tin, bài báo vẫn dùng giọng điệu không chắc chắn để thảo luận quan hệ của hai người, nhưng hiện tại như được tiếp sức. Bọn họ dùng một giọng rất chắc chắn bóc trần tình sử của Kim Jaejoong cùng Jung Yunho, nội dung bài báo được biên soạn rất xuất sắc, có chứng cứ có thời gian có địa điểm, như thể một người thân của họ đã công khai những tin này.
Tin tức cá nhân bị công khai là chuyện rất bình thường trong giới giải trí, ngôi sao cũng là người, trong cuộc sống có vài người bạn cũng rất bình thường, thỉnh thoảng có người nói lỡ lời cũng là việc đương nhiên. Nhưng đến mức độ này quả thật rất hiếm thấy, lôi hết toàn bộ những chuyện từ mấy đời trước ra.
“Sh*t, giờ mọi người mới đọc được à! Lúc sáng em đi thanh toán hóa đơn cho mẹ đã có người gọi điện cho em rồi. Đây là ai làm vậy, hyung, có phải anh đắc tội người nào rồi không? Đầu mâu chỉ thẳng vào anh này.” Kim Junsu đứng đằng sau ghế salon, chỉ vào máy tính nói với Kim Jaejoong: “Bọn họ căn bản là muốn bôi đen anh, cái gì gọi là sớm có tình sử? Thật là nói khoác không biết ngượng!”
Park Yoochun kéo cậu ngồi xuống bên cạnh mình. Trên bàn nhà vẫn còn đặt cơm trưa phong phú mà nhà hàng mang tới, Kim Junsu lấy một miếng tôm viên, bỏ vào miệng.
Kim Jaejoong đột nhiên ngả người ra sau, tựa vào người Jung Yunho. Không biết có phải vì diễn xuất quá tốt hay không, trên mặt cậu không hiện bất kì cảm xúc gì, ngược lại còn vung tay an ủi người khác: “Cứ vậy đi, ai muốn viết gì thì cứ mặc bọn họ viết, có vấn đề gì đâu.”
Shim Changmin lại mở mấy trang web, nội dung các bài báo không khác nhau nhiều lắm: “Nếu hai anh không định công khai, chuyện này không thể mặc bọn họ tiếp tục, nhất định phải nghĩ cách.”
“Hay là chúng ta bàn xem nên nói gì trước? Ngày mai trở về rồi, đến lúc đó, phóng viên nhất định sẽ bao vây. Hơn nữa chuyện này là việc lớn, scandal nhỏ thì không sao, nhưng việc này không thể mặc kệ được.” Park Yoochun vỗ vỗ bả vai Kim Junsu: “Đặc biệt là cậu, đừng có nói lung tung.”
Kim Junsu nhướn mày nói: “Tớ chưa bao giờ nói lung tung trước mặt truyền thông cả.”
“Không sao cả, nếu bọn họ tìm mấy đứa, cứ nói không biết, muốn biết gì thì tới tìm anh.” Kim Jaejoong đột nhiên nói như vậy, giọng rất tùy ý. Cậu ngẩng đầu nhìn Jung Yunho như thể đang hỏi thăm: “Cứ nói như vậy đi, tóm lại tất cả mọi người đừng khẳng định cũng đừng phủ định. Cậu cũng thế.”
Jung Yunho cả người cứng đờ, thái độ của Kim Jaejoong khiến lòng anh dấy lên một ngọn lửa.
“A, còn có.” Kim Jaejoong ngồi thẳng người, hít sâu một hơi: “Thời gian này, chúng ta đừng cùng nhau xuất hiện trước mặt truyền thông, cậu cuối năm còn phải tranh cử tượng vàng X dành cho nam chính xuất sắc nhất, đừng để chuyện này ảnh hưởng tới hình tượng.”
Cậu đứng dậy, tiện tay vỗ vỗ vai Shim Changmin, sau đó rời khỏi phòng khách, đi thẳng tới phòng ngủ.
Jung Yunho im lặng ba giây, sau đó cũng đứng dậy, biểu cảm trên gương mặt có chút dọa người. Shim Changmin không thèm nâng đầu lên, hai người kia cũng rất thức thời, ba người nhanh nhẹn cầm lấy áo khoác, chuẩn bị ra phòng khác tiếp tục lên mạng.

Shim Changmin là người cuối cùng đi ra, lúc cậu tiện tay đóng cửa, còn cố ý lắng nghe động tĩnh trong phòng. Nhưng mà khách sạn này cách âm rất tốt, không nghe thấy bất kì tiếng động gì.