Aug 23, 2014

[NGC] Chapter 31

Chapter 31 —— Thu được sổ sách, tai bay vạ gió
Sắc thu như gột rửa, trời xanh xa tít tắp đầy mê hoặc.
Khung cảnh đẹp nhất trong năm, giờ đây đong đầy tình ý.
Phố Cô Tô sớm khôi phục lại sự náo nhiệt ngày nào, tiếng rao hàng, mời chào, tiếng nói cười, đâu đâu cũng có.
Sau hôm Jung, Kim hai phủ tổ chức hỉ sự, thời tiết liền nắng ráo sáng sủa vô cùng đẹp, ánh nắng vàng ấm áp, mây trắng bồng bềnh trôi, từng cảnh từng vật đều mang theo vài phần dịu dàng, dễ chịu, tỏ rõ một tương lai tốt đẹp đã tới.
Tiếng chuông du dương từ Hoàng thành đánh thức mọi người đang ngủ say, tiếng gà gáy chó sủa truyền khắp ngõ hẻm, tăng thêm vài phần náo nhiệt.
Hạ nhân Kim phủ ai nấy đều sắc mặt vui mừng đẩy cửa phòng thức giấc, bắt đầu một ngày làm việc, chỉ là, không ai dám tới gần Nhất Ngôn đường dù chỉ là nửa bước, tất cả đi ngang qua thì cố gắng tránh xa, gặp người khác thì nhìn nhau hiểu rõ hoặc cười khe khẽ.
Đại thiếu gia của bọn họ, hôm qua… Cuối cùng cũng kết hôn rồi.
Động phòng hoa chúc, đêm xuân quý giá, có lẽ đã rất mệt mỏi, mọi người không ai dám quấy rầy.
Chỉ có đại quản gia Phúc bá sáng sớm thức dậy đã sai nhà bếp chuẩn bị canh táo đỏ, tự mình bê ghế ngồi bên cạnh canh nồi, lắng nghe tiếng nước sôi lục bục, rõ ràng mà vui tai.
Cây cối bên ngoài Nhất Ngôn đường không còn rực rỡ hoa như lúc trước, chỉ có cây chuối hoa, chẳng biết từ lúc nào đã nở rộ, từng cụm từng cụm hoa chúm chím, tựa như khuôn mặt kiều mỵ mang theo chút xấu hổ của mỹ nhân, lấp ló sau tán lá cây chuối màu xanh đậm to bè, vô cùng xinh đẹp.
“Lúc hai người các ngươi tới, đại thiếu gia đã dậy chưa?” Phúc bá mặc áo bông, trong tay cầm theo cặp lồng, nhỏ giọng hỏi.
“Chúng ta không thấy động tĩnh gì cả.” Tiểu Tả Tiểu Hữu từ tối hôm qua đã được sắp xếp cho nghỉ ngơi sớm liếc mắt nhìn Nhất Ngôn đường đóng chặt cửa, đồng loạt khoát khoát tay.
“Cửa khóa trong à?”
“Không khóa, hai ta không dám đến gần quá, nhưng lại không thấy người đi ra.”
“Vậy hai người các ngươi mở cửa ra đi.” Phúc bá nhặt một chiếc lá cây, trầm ngâm một lát, rốt cuộc phân phó, sau đó lại nói thêm, “Nhẹ một chút, đừng đánh thức hai người bọn họ.”
Cửa gỗ khắc hoa dán chữ hỉ được hai tiểu tư nhẹ tay đẩy ra, làn gió mát từ bên ngoài ùa vào, làm màn lụa từ trên trần rủ xuống khẽ lay động, khiến người cảm giác trước mắt như có một tầng sương mù bao phủ khắp phòng, tựa như mây trên trời cao, thoạt nhìn lại có vài phần giống nơi ở của tiên nhân.
Phúc bá phất tay để hai tiểu tư ra ngoài, tự mình nhấc màn lụa lên, dùng dây đính trân châu hai bên buộc lại, đốt hương hoa lê trong lò, đợi khi hơi ấm dần tỏa ra, tăng nhiệt độ trong phòng, lúc này mới đặt cặp lồng xuống, lấy một bát đựng canh táo đỏ bằng sứ men xanh ra, đặt trên chiếc bàn nhỏ.
Vài ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua cửa sổ, nhảy nhót khắp nơi.
“Ưm…” Sau tầng tầng lớp lớp rèm che đỏ thẫm đột nhiên truyền đến tiếng rên rỉ nho nhỏ, mang theo chút lười biếng cùng yếu ớt, quanh quẩn trong phòng vẫn còn tràn ngập bầu không khí quyến rũ, khiến người không khỏi xấu hổ.
Phúc bá nghĩ rằng Kim Jaejoong đã tỉnh, đang định quay đầu vấn an, ánh mắt đảo qua, xuyên qua lớp màn che trông thấy hai người đang ôm nhau ngủ bên trong, đại thiếu gia nhà hắn từ trước đến nay thích một mình độc chiếm giường lớn, tư thế ngủ xấu vô cùng, lúc này lại bĩu môi, co người lại, được Jung đại đương gia ôm trong lòng, mái tóc dài xõa ra như thác nước của hai người quấn lấy nhau, màu đỏ chói mắt liền kề với màu đen bình thản, quả thực vô cùng hài hòa.
Kết tóc se tơ.
Xứng đôi vừa lứa đến mức khiến người không đành lòng rời mắt.
Vị quản gia đã phục vụ Kim gia cả đời nhẹ nở nụ cười, ánh mắt chứa đầy khôn khéo cùng nhìn xa trông rộng nay ngập tràn sự yên tâm.
“Tiểu Tả Tiểu Hữu, thông báo cho mọi người, nếu không có lệnh của ta, không ai được gây tiếng động nào, làm việc yên lặng hết sức cho ta.”
“Vâng, Phúc bá.”
Lúc Kim Jaejoong tỉnh lại thì đã gần giữa trưa, ngày thường thì Kim phủ lúc này đã sớm ồn ào, nay lại vô cùng im lặng, tựa hồ ngay cả tiếng chim hót cũng thưa thớt hơn hẳn, chỉ còn tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc, cùng thỉnh thoảng có tiếng thông báo sai báo gì đó.
Bên trong Nhất Ngôn đường, không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào từ bột hoa lê, như thể mùa xuân vẫn lưu luyến đâu đây, khiến người say mê.
Ngọc lưu ly treo dưới ngọn đèn đỏ thẫm khẽ đu đua theo gió, Kim Jaejoong tự biết mình là người không hiểu được tình thơ ý họa, nhưng trong bầu không khí lúc này lại khiến cậu cũng cảm thấy rung động vài phần, vì vậy nở nụ cười nhẹ, đẩy tay Jung Yunho đang khoác trên hông cậu ra, cầm áo ngủ bằng sa mỏng trên giường tùy tiện khoác lên người, chân trần chạy xuống giường.
Trên tấm thảm Ba Tư đặt dưới đất có không ít quần áo của cậu và Jung Yunho, có vài chiếc do vải hơi mỏng nên đã rách, Kim Jaejoong nhìn thấy liền đỏ mặt, nhắm mắt lại đá bừa toàn bộ quần áo xuống gầm giường, miệng lầm bầm gì đó, nhẹ chân chạy đến chiếc giường nhỏ đối diện mà ngày thường cậu hay ngồi, vừa quay qua liền nhìn thấy chiếc bát ngọc bích đặt trên bàn nhỏ.
Đây là cái gì?
Kim Jaejoong tối hôm qua bị giày vò bao lâu, lúc này bụng đã ầm ĩ kháng nghị, híp mắt hiếu kỳ tiến tới, mùi táo đỏ nồng đậm liền xông vào mũi.
Táo đỏ?
Sao ở đây lại có canh táo đỏ hầm cùng đậu đỏ?
Kim Jaejoong cau mày, cầm thìa bạc múc một thìa cho vào miệng, não vừa mới tỉnh ngủ nên chưa hoạt động bình thường.
Mãi đến khi hơn nửa bát vào bụng, để lộ mấy quả táo đỏ bên dưới, cậu mới bừng tỉnh, sặc một cái, ho khan liên tục, thiếu chút nữa thì làm đổ bát.
Sao lại cho cậu uống canh táo đỏ?
Chẳng lẽ, cả Kim phủ đều biết cậu là người bên dưới?[1]
Rõ ràng là cậu đón Jung Yunho vào cửa, rõ ràng là cậu lấy Jung Yunho mà!
Kim Jaejoong tức giận đặt bát xuống, định tìm Jung Yunho mà tranh cãi, bàn chân trắng nõn vừa đặt xuống đất liền chạm phải quần áo, tập trung nhìn mới phát hiện hóa ra là hỉ phục tối hôm qua bị cậu ném ra góc xa nhất, lúc này nhăn nhún nằm trên đất, để lộ họa tiết ở một góc.
Đây là, chim Thần minh?
Cái này, sao lại giống chim Thần minh biểu tượng cho tân quân vậy!
Jung Yunho vậy mà dám hợp tác với đệ đệ ruột của cậu mà lừa cậu, khiến cậu ngay ở phủ của mình mà gả cho người khác sao?
Chết tiệt!
Việc này khiến Kim Jaejoong từ trước đến nay trên thương trường chỉ đi tính kế người khác, rất ít khi bị người khác ngoài Jung Yunho tính kế, thiếu chút nữa nổi trận lôi đình, mặt vừa xanh vừa đỏ, đỏ rồi lại trắng, trắng rồi lại đen, vô cùng rực rỡ.
Cuối cùng liền xông thẳng tới giường lớn khắc hoa.
“Jung Yunho, ngươi cút ra ngoài cho ta.”
“A a a a!”
Kim phủ yên lặng hồi lâu, rốt cuộc triệt để bừng tỉnh lại với tiếng rống sư tử Hà Đông này.
Kim phủ, hiện giờ rất không bình thường.
Đây là phản ứng đầu tiên của Ngũ Vương gia đương triều —— Shim Changmin khi bước vào Kim phủ, Jung đương gia cùng Kim đương gia sau đêm tân hôn không xuất hiện thì không có gì kỳ lạ, hắn có thể hiểu được điều đấy, dù sao thì tân hôn xong, ai cũng muốn lười biếng nghỉ ngơi một phen.
Nhưng mà, Kim gia hôm nay ở chính sảnh ngay cả một hạ nhân phục vụ cũng không có, điều này thì thực không phù hợp với tính tình thích hưởng thụ của Kim Jaejoong.
Vì vậy, Shim tiểu Vương gia từ trước tới nay luôn coi Kim phủ thành phủ của mình trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng vẫn chắp tay sau lưng, nhàn nhã bước qua cầu nhỏ bắc ngang con suối, một mạch thẳng tiến tới Nhất Ngôn đường, còn chưa đi qua cổng vòm thì đã thấy Phúc bá trước nay luôn bình tĩnh giờ bước như bay lao tới, nếu không phải hắn có chút võ công, nhất định đã bị Phúc bá đụng cho ngã.
“Phúc bá, ngài không sao chứ?” Shim Changmin vội chạy tới đỡ, lại thấy Phúc bá giữa trời thu gió đìu hiu mà trán đầy mồ hôi, ngạc nhiên hỏi, “Làm sao vậy?”
“Shim tiên sinh, ngài đến không đúng lúc rồi, nghe lão nô khuyên một câu, mau chạy đi.” Phúc bá thở hồng hộc, nói mấy lời rồi kéo Shim Changmin, bảo hắn mau chạy.
“Lại xảy ra chuyện gì à?” Shim Changmin nào chịu đi, muốn hỏi cho rõ ràng.
“Ngài đừng hỏi nữa, hôm nào…” Lời còn chưa nói hết, tiếng gầm gào cùng tiếng bước chân quen thuộc của Kim Jaejoong liền truyền tới, Phúc bá bất đắc dĩ buông tay, nói, “Mà thôi, lúc này ngài muốn đi cũng đã muộn.”
“Rốt cuộc…”
Shim Changmin còn muốn hỏi, kết quả bị người xô một cái, thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất, thân phận của hắn vô cùng tôn quý, ngoài Kim Jaejoong ra nào có ai dám làm vậy với hắn, vừa định quay đầu mắng, lại nhìn thấy Jung Yunho vèo cái chạy qua, ngay sau đó là Kim Jaejoong tay cầm chổi, gào thét đuổi theo, miệng còn không ngừng uy hiếp:
“Jung Yunho, là đàn ông thì đứng lại cho ta.”
“Ta có phải đàn ông hay không, chẳng lẽ ngươi còn không rõ?”
“Ngươi còn nói nhiều nữa, ta sẽ cắt lưỡi của ngươi đi, bảo đầu bếp hầm mà ăn đấy.”
“Ta nghĩ lưỡi ở trong miệng ta thì Jae Jae sẽ thích ăn hơn.”
“Jung Yunho, ngươi đứng lại cho ta, ngươi hôm nay nếu không nói rõ đã lừa ta thế nào, có những ai tham dự, thì đừng hòng vào phòng của ta.”
Shim Changmin nở nụ cười cảm kích với Phúc bá, tìm một chỗ tương đối an toàn mà nấp, già trẻ hai người khoanh tay, nhìn hai vị đương gia tân hôn đuổi vòng quanh tiểu hoa viên trong Nhất Ngôn đường, khí thế mạnh mẽ, không ít cây cỏ bị bọn họ va phải mà rụng lá vô cùng thảm thương.
Kỳ thật ai mạnh ai yếu, người sáng suốt đã sớm nhìn ra.
Kim Jaejoong ngày thường vô cùng lười biếng, đi từ Nhất Ngôn đường ra đến cửa Kim phủ cũng hận không thể gọi người cõng, mà Jung Yunho lại có võ công, cho nên, chạy một hồi, Kim đại đương gia đã sớm thở không ra hơi, mà Jung Yunho thì như đang chơi đùa với trẻ nhỏ, mặt không đỏ tim không đập mạnh, vui vẻ vô cùng.
“Jung Yunho, ta hỏi ngươi một lần nữa…”
“Shim Changmin có tham dự, tham dự không ít, quần áo như vậy là ý kiến của hắn.” Jung Yunho nhìn thấy Shim Changmin trốn trong bụi hoa ở góc vườn, lập tức khai báo.
Shim tiểu Vương gia đang bình yên xem náo nhiệt, đột ngột bị Jung Yunho kéo xuống nước, phản ứng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kim Jaejoong cầm chổi chạy tới chỗ hắn, nửa ngày mới sợ tới mức chạy trối chết.
Hắn nào có khinh công tốt như Jung Yunho, mà Kim Jaejoong thì đại ca gả ra ngoài như bát nước đổ đi, vừa rồi đuổi nhau với Jung Yunho chẳng thấy vị này ném thứ gì về phía phu quân nhà mình, giờ đuổi hắn ngay cả giày cũng tháo ra ném là sao?
Quả nhiên, cùng là người nhưng số mỗi người lại khác nhau.
“Shim Changmin, ngươi giỏi lắm, dám hợp tác với Jung Yunho lừa gạt ca ngươi, xem ta hôm nay thu thập ngươi thế nào…”
“Ca, oan uổng cho ta quá, ta là bị Jung Yunho uy hiếp, ngươi hiểu ta mà, đúng không?”
“… Ta quản ngươi có bị uy hiếp hay không làm gì.” Kim đương gia rõ ràng là đã tức giận đến đỏ mắt, nhìn thấy cái xẻng đặt cần đó, cầm lên định ném, rất có khí thế sư tử Hà Đông, “Đánh chết ngươi trước rồi nói sau.”
“Jaejoong ca, hình tượng, hình tượng, ngươi là người có học mà, được rồi, ta khai, còn Junsu cùng Yoochun ca, bọn họ cũng là chủ mưu, là Yoochun ca đưa ra ý kiến đấy.”
Shim Changmin dưới tình thế cấp bách, căn cứ theo truyền thống thà chết trùm còn hơn sống một mình, lúc này liền lôi cả hai người đang ở nhà yêu đương ngọt ngào xuống nước, mắt thấy danh sách người tham gia càng ngày càng dài, Kim Jaejoong cười vô cùng âm trầm, tùy tay ném đồ trong tay sang một bên, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Phúc bá.”
“Lão nô có mặt.”
“Đi, gọi Nhị thiếu gia cùng nhị cô gia về, còn có đến Jung phủ, bảo Lâm quản gia đem tất cả gia nhân sang đây cho ta.”
“Cái này…”
“Phúc bá, ngươi cũng muốn chạy vài vòng phải không?”  Tính thiếu gia của Kim Jaejoong mà bộc phát, ai cũng không khuyên can được, Phúc bá a di đà phật trong lòng mấy lần, mang theo hạ nhân ra ngoài, không hề nghe thấy Kim Jaejoong nhỏ giọng nói, “Được rồi, thu thập một lần luôn.”
Bên ngoài Nhất Ngôn đường, gió thu lạnh run, vài chiếc lá đã khô héo rời khỏi cành, bay lượn giữa không trung như làn váy của nàng tiên đang nhảy múa, mang theo vẻ đẹp cùng sự mềm mại đầy uyển chuyện, Kim Jaejoong đứng đó lầm bầm, nở nụ cười xấu xa, khiến Jung Yunho cùng Shim Changmin đều có dự cảm bất hảo.
“Ai, bác Lý, ngài gần đây có về nhà không?”
“Không, Jung phủ chúng ta bận rộn, nào có thời gian rảnh mà về, ngươi thì sao?”
“Ta tháng trước có qua nhà một lần, nghe nói con ngươi cũng định đến Jung phủ làm việc đúng không?”
“Không hẳn, ta thấy khó lắm, nếu không được còn làm phiền ngươi nói tốt trước mặt Phúc bá vài câu, không vào được Jung nhưng vào được Kim phủ cũng là tổ tiên tích đức mấy đời rồi.”
“Ta nhớ kỹ.”
“A, Thu Hoa, ngươi làm việc ở đây à?”
“Nam Minh à? Ngươi làm việc ở Kim phủ sao?”
“Đúng vậy, năm trước mới bắt đầu làm.”
“Vậy à, ta vừa mới vào Jung phủ đầu năm nay.”
“Thật trùng hợp nha.”
“Đúng vậy!”
Hậu viện dành cho hạ nhân của Kim phủ vốn vô cùng rộng rãi, nhưng hôm nay hơn trăm con người chen chúc, trẻ có già có, tốp năm tốp ba túm tụm trò chuyện, dường như sắp sửa biến thành họp mặt hội đồng hương rồi.
Phúc bá cùng Lâm quản gia mặc trường bào đơn giản, đứng hai bên trên bậc thang, ra lệnh cho mọi người mau chóng xếp hàng, lại nhìn hạ nhân lộn xộn đứng nói chuyện, đều im lặng thở dài, sau đó nhìn nhau cười cười, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
Giờ thì cả Jung đương gia cũng không dám làm trái lời Kim đương gia rồi.
Đợi chừng năm phút, Kim Jaejoong cuối cùng cũng chậm rãi đi tới, cậu hôm nay mặc vô cùng sang trọng, trên đầu là trâm cài màu xanh lam mạ vàng, trên có một viên trân châu vô cùng tinh xảo, trong mặc áo tơ lụa cùng màu thêu hoa chìm, ngoài khoác áo lông màu trà thêu tay, chân đi đôi giày màu trắng đính vàng, mười phần thiếu gia cao quý.
Cậu vừa xuất hiện, tất cả liền an tĩnh lại, hạ nhân sợ hãi lui về phía sau, để trống một khoảng sân rộng lớn, không ai dám nhìn cậu, sợ bị khuôn mặt xinh đẹp kia dọa mất hồn phách.
Bởi vậy, Jung Yunho, Shim Changmin cùng với Kim Junsu và Park Yoochun vừa được hạ nhân gọi tới đi phía sau Kim Jaejoong quý phái xinh đẹp lại có vài phần giống tiểu tư, không hề có chút khí thế nào.
“Khụ khụ…”
Jaejoong đứng trên bậc thang cao nhất, hắng giọng một cái, Phúc bá lập tức liếc Lâm quản gia, hai người đồng thời mở miệng phân phó hạ nhân:
“Trật tự nào, đứng thành hàng, nghe Kim chủ tử/ Đại thiếu gia nói.”
Tiểu viện lập tức yên tĩnh trở lại, bên trái toàn bộ là hạ nhân Kim gia, mặc đồ màu xanh da trời, bên phải là hạ nhân Jung gia, mặc màu xanh lục, tất cả đều nghiêm túc giữ yên lặng, không dám tạo tiếng động nào.
“Hôm nay bảo quản gia hai nhà gọi các ngươi tới, cũng không phải có việc gì đặc biệt, chỉ là…” Giọng nói êm tai của Kim Jaejoong vang lên, thỉnh thoảng lại hít hít mũi vài cái, mang theo vài phần ngây thơ, chỉ là nụ cười đủ mười phần giảo hoạt kia khiến cho cả ánh nắng cũng cảm thấy lạnh lẽo, “Có lẽ toàn bộ Kinh thành đều biết hôm qua ta đã kết hôn, cho nên, hôm nay theo quy củ, ta muốn các ngươi bái kiến chủ mẫu đương gia.”
Chủ mẫu đương gia?
Một đám hạ nhân bên dưới không hiểu gì, mà ngay cả Shim Changmin cùng Park Yoochun, Kim Junsu cũng bị xưng hô này làm cho ngơ ngác, chỉ có Jung Yunho vì hiểu rõ tính cách có thù tất báo của bé hồ ly nhà mình, hiểu ra vài việc, nụ cười trên môi tắt dần.
“Sao hả?” Kim Jaejoong thấy bên dưới không có phản ứng, nhướn mày cười cười, xinh đẹp không gì sánh được, “Thật là ngốc, chủ mẫu đương gia đã đứng đây rồi mà không biết.”
Kim Jaejoong càng nói càng vui vẻ, trên khuôn mặt trắng như tuyết có thể thấy má lúm đồng tiền lấp ló, bộ dáng bĩu môi nhìn về phía Jung Yunho khiến Jung đương gia vừa ăn no xong lập tức cảm thấy bụng trống rỗng, mắt chứa đầy dục vọng.
Hạ nhân bên dưới có vài người lớn gan, ngẩng mặt lên, lại sợ hãi vội vàng cúi mặt xuống, cả sân yên lặng như tờ.
“Hạ nhân Kim phủ nghe cho rõ đây, vị này là Đại đương gia Jung Yunho của Jung phủ thành Bắc, sau này sẽ là thiếu phu nhân của các ngươi, bất kể là gặp được ở đâu, đặc biệt là trên đường, nhất định phải chào hỏi cho chu toàn lễ nghĩa, gọi một tiếng Kim phu nhân.” Kim Jaejoong giả bộ nghiêm túc, cố nén ý cười nói tiếp, “Nghe rõ chưa, chào phải to, nếu không lại khiến người hiểu lầm là Kim phủ ta không có văn hóa, không biết dạy dỗ hạ nhân.”
Hạ nhân bên dưới không ai dám nói gì, ngày thường, những việc trong Kim phủ đều giao cho Phúc bá quản lý, cậu thỉnh thoảng mới ra mặt, bởi vậy mấy hạ nhân này theo thói quen quay đầu nhìn Phúc bá, Kim Jaejoong thấy thế cũng nghiêm túc nhìn Phúc bá.
Phúc bá vốn đang vui tươi hớn hở xem náo nhiệt một bên thoáng cái bị bao nhiêu người nhìn, thấy hạ nhân mang ánh mắt dò hỏi nhìn mình, lại nhìn Kim Jaejoong dù đã mặc áo khoác vẫn không thể che hết dấu hôn trên cổ, cuối cùng quăng một ánh mắt thông cảm cho Jung Yunho.
Jung chủ từ, lần này quả thực là ngươi lừa đại thiếu gia nhà chúng ta, dù thế nào cũng phải nhường hắn một chút, nếu không, Kim phủ sau này vĩnh viễn không được yên ổn.
“Không nghe thấy đại thiếu gia nói à, còn không mau chào hỏi đi.”
Có đương gia cùng đại quản gia phân phó, hạ nhân Kim phủ lập tức mở miệng, đồng thanh chào hỏi:
“Thiếu phu nhân, buổi trưa tốt lành.”
Khóe miệng Jung Yunho run rẩy, đang định mở miệng trả thù, Kim Jaejoong nào có để yên, ngay lập tức chuyển hỏa lực sang Lâm quản gia cùng hạ nhân Jung phủ:
“Về phần Jung phủ, trước kia các ngươi gọi Yunho là chủ từ, bây giờ, chủ tử các ngươi vào cửa Kim gia, về sau đành phải đổi thành gọi ta là chủ tử, gọi hắn là chủ mẫu. Nghe rõ chưa?” Bên dưới hạ nhân không dám nói gì, Jung Yunho ngày thường vô cùng hiền lành, không bao giờ quát mắng hạ nhân, nhưng Kim Jaejoong lại khác, một tuần thì phải ba ngày đại náo, năm ngày ầm ĩ, ký ức này vẫn còn vô cùng mới mẻ, hôm nay nghe yêu cầu hoang đường như vậy, bọn họ không dám phản bác, lại không dám làm theo, Kim Jaejoong thấy vậy, lập tức nghiêng người hỏi Lâm quản gia, “Lâm quản gia, ngài bảo ta nói có đúng không?”
Lâm quản gia ứa mồ hôi lạnh, nhìn Kim Jaejoong nghiêng đầu cắn ngón tay, một bộ vô cùng ngây thơ, nhưng lời nói lại so với hạc đỉnh hồng còn thâm độc hơn mấy phần.
“Cái này…”
“Lâm quản gia, sao mà khó khăn vậy?” Kim Jaejoong vẫn không chịu buông tha, “Ta đã kết hôn với gia chủ của ngươi đúng không?”
“Đúng.”
“Gia chủ của ngươi được đưa tới Kim gia ta đúng không?”
“… Cái này, theo quy tắc thì đúng là vậy.”
“Vậy quy củ của Đông triều chúng ta là gì?”
“Người, người ngồi kiệu hoa đến nhà kia sẽ là tân quân.”
“Vậy chẳng phải đã rõ ràng rồi sao, gia chủ ngươi là được kiệu tám người khiêng đưa tới Kim gia, không phải chủ mẫu thì là gì?” Kim Jaejoong hùng hồn nói, khiến Lâm quản gia dở khóc dở cười, định hỏi ý kiến Jung Yunho, không ngờ Kim Jaejoong đã sớm đoán trước, nghiêng người, chặn ngang tầm mắt của hắn, “Lâm quản gia, chẳng lẽ ngươi không nghe lời ta? Ngay ngày đầu đã muốn ta dùng gia pháp rồi ư?”
“Sao có thể?” Lâm quản gia nào dám đắc tội cậu, trong lòng biết Jung Yunho xem cậu như châu báu, đành phải cắn răng nói, “Không nghe thấy à, còn không chào sao? Muốn ăn gậy à?
Hạ nhân Jung gia hai mặt nhìn nhau, lại nhìn Lâm quản gia, Kim Jaejoong thấy vậy cũng nhìn sang, vẻ mặt tươi cười lại ẩn giấu sát khí.
Lâm quản gia cắn răng một cái, giậm chân, dẫn đầu nói, “Jung chủ mẫu, buổi trưa tốt lành.”
Chủ tử, lão nô thực xin lỗi ngài, nhưng là địch thủ quá mạnh, hơn nữa, có lẽ về sau Jung phủ này cũng là của Kim Jaejoong đương gia thôi.
“Chào chưa to, Phúc bá, sai người dạy dỗ lại bọn họ.”
Vì vậy, hạ nhân hai bên trái phải, ngươi một câu thiếu phu nhân, ta một câu chủ mẫu, liên tiếp chào, quả thật là khí thế ngất trời, chỉ là người nghe lại có biểu cảm khác nhau, có dương dương đắc ý, có bất đắc dĩ cười khổ, có nghiền ngẫm suy nghĩ, có… đã tính trước.
“Đúng rồi, được hôm mọi người có mặt đông đủ, lễ nghi phải chu toàn, Nhị thiếu gia chúng ta gả ra ngoài đã lâu, các ngươi cũng chưa gặp nhị cô gia, còn không mau chào nhị cô gia.”
Hạ nhân lần này liền đồng thanh hô to nhị cô gia, Park Yoochun nghe mà lông mày nhíu chặt, chỉ là Kim Jaejoong lại cau mày nói, “Gọi thế này không ổn, Nhị thiếu gia chúng ta đường đường là đàn ông, các ngươi từ giờ gọi Nhị cô gia một tiếng Nhị thiếu phu nhân là được rồi.”
Trả thù, đây chính là trả thù.
Park Yoochun đứng cạnh Jung Yunho, bất đắc dĩ cười khổ, lại thấy Jung Yunho hoàn toàn không để ý, chỉ yên lặng đứng đó.
“Còn một việc, phòng bếp chúng ta gần đây cần tu sửa, cho nên, kể từ hôm nay, ngoài Phúc bá ra, không kẻ nào được tự tiện tiến vào.” Kim Jaejoong cười nói, cố ý nhìn Shim Changmin, nhấn mạnh, “Đặc biệt là những người không có phận sự, nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ.”
Shim Changmin sau khi nghe xong chỉ cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, vẻ mặt cầu xin nịnh nọt, Kim Jaejoong đắc ý lắc đầu, quay sang Jung Yunho đứng một bên: “Phu nhân, đi thôi, đến lúc dùng cơm trưa rồi, vi phu đã chuẩn bị cho ngươi không ít thứ tốt.”
“Ồ, cái gì vậy?” Kim Junsu vẫn không hiểu vì sao hôm nay lại bị gọi tới liền đi theo, hắn xưa nay mắt tinh, vừa quay đầu đã thấy hỉ phục màu đỏ chói vắt trên một sợi dây thừng, hỏi.
“À, cái kia à…” Jung Yunho rốt cuộc mở miệng, đầy ẩn ý liếc Kim Jaejoong, nói, “Là hỉ phục hôm qua của ca ngươi, bị ta xé mất, mang ra phơi nắng, để mai khâu lại.”
Mọi người nghe vậy đều quay đầu nhìn hỉ phục giá trị ngàn vàng, sau đó nhìn thấy chim Thần Minh được thêu vô cùng sống động trên hỉ phục đang phất phơ trong gió, tất cả liền dùng ánh mắt hiểu rõ nhìn về phía Kim Jaejoong.
“Jung Yunho, ta phải giết ngươi.”
“Jung Yunho, một tháng tới, ngươi đừng có nói chuyện với ta.”
Tiếng gào thét của Kim Jaejoong một lần nữa lại vang vọng trời xanh.
Ván này, ngươi tới ta đi, tân hôn của Jung Yunho cùng Kim Jaejoong, tựa hồ lại là hòa bất phân thắng bại.
Chỉ là, có vài người lại vì vậy mà gặp không ít xui xẻo.
Bởi vì có cái gọi là, thu được sổ sách, tai bay vạ gió.
Trong thời gian kế tiếp, Jung Yunho sống vô cùng gian khổ.
Chẳng hạn như, mỗi ngày lúc từ cửa hàng quay trở lại Kim phủ, hắn đều phải nhìn kỹ xem trên mặt đất có nước khiến hắn trượt chân không, trên cây có cành nào sắp sửa gãy rơi xuống đầu hắn không.
Chẳng hạn như, bút lông trong phòng đột nhiên bị cắt lung tung như chó gặm, cao thấp không đều, giấy Tuyên Thành quý giá bị người vẽ lên vài con rùa xấu xí, trên còn đề tên hắn.
Chẳng hạn như, hạ nhân Kim phủ trông thấy hắn liền quay đầu chạy thục mạng, như thể sợ bị nhiễm bệnh lạ.
Chẳng hạn như, lúc dùng bữa, chỉ có bát chè của hắn là mặn, chỉ có trứng gà của hắn là không có lòng đỏ, chỉ có hắn là không có bát đũa, thậm chí không có cả ghế.
Chẳng hạn như, buổi tối trước khi đi ngủ, y phục của hắn sẽ không hiểu sao lại bị treo trên cây, trên xích đu, thậm chí bị ném ra ngoài Kim phủ, sáng hôm sau sẽ không cánh mà bay luôn.
Chẳng hạn như, hạ nhân Kim phủ cũng đã quen việc mỗi ngày trông thấy Jung chủ tử đêm hôm khuya khoắt sẽ leo cửa sổ vào trong Nhất Ngôn đường, tuy vậy tư thế vẫn rất tiêu sái, sau đó sáng hôm sau, tỉnh dậy trong tiếng gào thét của đại thiếu gia, lại trông thấy Jung chủ tử cười khổ bị đuổi ra ngoài.
Chẳng hạn như, đại thiếu gia thường xuyên dậy sớm, chống hông chửi bới, sau đó buổi chiều tiếp tục sai hạ nhân làm mấy việc hại người mà cũng không hại mình kia.
Ầm ĩ như vậy, nhưng lại đặc biệt vui vẻ.
Hạ nhân Jung phủ lần đầu tiên biết, hóa ra chủ tử nhà mình ngoại trừ tao nhã cũng có khi đầy bụng ý xấu, biết cười làm càn, hạ nhân Kim phủ lần đầu tiên thấy đại thiếu gia nhà mình nhõng nhẽo, quậy phá nhưng lại mang theo hạnh phúc.
Trò đùa như vậy, trở thành một trong những niềm vui thú của mọi người trong tiết trời thu se lạnh.
Chỉ là lời thề một tháng không cho vào phòng của Kim Jaejoong không thể thành hiện thực, bởi lẽ cuối tháng này, Đông triều xảy ra việc lớn.
Ngay cả cậu và Jung Yunho, cũng bị cuốn vào.





[1] Trung Quốc thời xưa có truyền thống: cô dâu sau đêm tân hôn uống một bát canh táo đỏ để bổ máu.