Apr 6, 2015

[LK] Chương 7.2

Chương 7.2

“Đàn ông, không thể suốt ngày khóc lóc, sẽ bị người khác xem thường.” Khóc một hồi lâu, cậu khịt khịt mũi.

Thật sự cậu rất thích khóc, nhưng mỗi lần khóc, cậu lại tự nói như vậy với chính mình.

“Ngươi có thể bảo bọn họ an táng cho Lam Yên được không?” Tại Trung lau mắt: “Được không.”

Thân là một tội tỳ, không thể chết toàn thây, Duẫn Hạo nhíu mày, nhưng cuối cùng, hắn cũng vuốt tóc Tại Trung, “Trẫm hứa với ngươi.”

“A đúng rồi, ta đã bảo Hồng Lăng đem đến ít quần áo của ta, ta sẽ chăm sóc cho ngươi.” Tiện tay lấy một miếng bánh trên bàn nhét vào mồm: “Ta rất đói, ngươi ăn không? Sáng nào ngươi cũng vào thiết triều sớm như vậy, lại không ăn gì… Ngươi ngồi xuống đây, ăn cái này đi, để ta bảo Hồng Lăng chuẩn bị chút thức ăn nóng ~~” Vừa quay người lại, đã thấy Hồng Lăng mang cháo loãng tới.

Tại Trung kinh ngạc trừng to mắt: “Làm sao ngươi biết ta muốn đồ nóng?! Hồng Lăng, ngươi quá thần rồi!”

“Đây là…” Hồng Lăng vừa định giải thích đây là do Thiên Đế sai mang tới, lại bị Duẫn Hạo ho khan một tiếng cắt ngang, nàng đặt cháo xuống bàn, lui ra ngoài, cũng không nói gì thêm nữa.

“Miệng viết thương của ngươi không quá nghiêm trọng, nhưng ta nghe ngự y bảo nếu không ăn thanh đạm, sẽ ảnh hưởng xấu, ngươi ăn cái này đi, Hồng Lăng làm nhất định rất ngon.” Cậu nói xong, còn xúc một miếng, khẽ thổi nguội giúp Duẫn Hạo ăn.

Duẫn Hạo ăn một miếng, đúng là hương vị thanh đạm, hắn nói: “Trong tẩm cung đều là nô tài, ngươi không cần ở lại chăm sóc trẫm. Huống chi ngươi là Hoàng phi, rất nhiều chuyện không cần tự mình làm.” Nghĩ nghĩ, hắn lại nói: “Ngươi nếu như cảm thấy vì một kiếm hôm qua đỡ giúp ngươi mà áy náy, không cần như vậy. Nếu ngày hôm qua là Xương Mân, ta cũng làm như vậy, hơn nữa ngươi là Hoàng phi, gặp chuyện không may cũng không tốt đẹp gì.” Duẫn Hạo vẫn là đem những ý nghĩ trong lòng nói ra.

Tại Trung kinh ngạc ngẩng đầu.

Nhưng kỳ thật tối qua, ngay cả Duẫn Hạo cũng không biết tại sao mình lại lo lắng lao vào bảo vệ Tại Trung. Hắn coi như đây là một trách nhiệm, nhưng lại không nghĩ đến trong lòng mình nghĩ gì. Khoảnh khắc đó, không hề do dự che chắn cho Tại Trung.

“Cáy này… Vậy à…”

“Tối hôm qua trẫm cân nhắc không chu toàn, cho nên mới hứa với ngươi.”

“Thế nhưng mà ta…”

“Ngươi là Hoàng phi, những chuyện đó không cần ngươi lo.” Duẫn Hạo vỗ vỗ tay cậu: “Mau trở về nghỉ ngơi, trẫm sẽ đến gặp ngươi sau.”

Tại Trung chỉ mới mười bảy tuổi, lòng dạ không sâu, không bì kịp Duẫn Hạo mưu tính sâu xa, hay là Trịnh Duẫn Hạo đã trải qua ngàn năm, trái tim này sao có thể đơn giản giao cho một người mới ở chung chưa được vài tháng. Tại Trung chung quy cân nhắc không chu toàn, cậu nhíu mày, rút tay mình lại. Cậu biết, cho dù cậu có nói với Duẫn Hạo mình thích hắn, hắn cũng chỉ gật đầu cho có mà thôi.

Bởi vì, trong lòng hắn, cậu vẫn chẳng có ý nghĩa gì.

“Ta đã biết.” Trái tim một ngươi sao có thể cưỡng cầu, Tại Trung sau khi trải qua chuyện tối hôm qua và sáng nay, cũng thấy mệt mỏi, không có ý định ở lại đây, để Hồng Lăng chỉnh lại y phục cho mình, Tại Trung cũng không nói gì nữa, cứ thế trở về tẩm cung của mình. Vừa đi được vài bước, Tại Trung bỗng nhiên sực nhớ cái gì, quay lại, đối với Duẫn Hạo đang húp cháo đột nhiên nói một câu: “Mẫu hậu nói… Mẫu hậu nói khi ta vừa sinh ra ngươi đã thích ta rồi!”

“Khụ ——“ Ngay cả Duẫn Hạo luôn trầm ổn, trải qua đủ loại kinh động khi nghe cậu nói cũng phun ra.

Thái giám bên cạnh vội vàng cầm khăn gấm tiến lên cho Duẫn Hạo lau, Duẫn Hạo đẩy người ra, hơi ho khan nhìn Tại Trung đang đắc ý.

“Mẫu hậu còn bảo ngươi từ nhỏ đã nói muốn kết hôn với ta!” Tuy cảm giác mình cũng mất mặt, nhưng nếu người nói là Trịnh Duẫn Hạo…

“Ngươi…”

“Ta nói xong rồi! ! !” Tại Trung kéo tay Hồng Lăng chạy vội, loáng cái đã không thấy bóng đâu.

Duẫn Hạo nhíu mày, xấu hổ nhìn đám nô tài xung quanh, may mắn thay bình thường hắn vô cùng uy nghiêm, đám nô tài đều cúi đầu không dám cười. Bát cháo kia cũng không ăn nữa, Duẫn Hạo đứng dậy đến bàn phê duyệt tấu chương, nhưng trong lòng cũng không yên được, bất giác nghĩ đến bộ dạng quẫn bách của Tại Trung, liền nhếch miệng, mà ngay cả Xương Mân đứng đó cả buổi hắn cũng không chú ý đến.

“Bệ hạ?!” Y một lần nữa gọi, mới kéo thần hồn Duẫn Hạo trở lại.

“Khụ… Có chuyện gì?”

“Xương Mân đã tìm được chút manh mối đối phó với Tào Cửu Cương, theo chứng cứ này thì không liên quan đến Thất Vương gia.” Xương Mân nhướn mi: “Nghe nói Hoàng phi vừa đi?”

Duẫn Hạo xấu hổ nói lảng sang chuyện khác: “Có chứng cứ gì?”

Thấy hắn không muốn trả lời, Xương Mân đành thôi. “Ta cùng Hữu Thiên phát hiện con trai trưởng của Tào Cửu Cương ở bên dưới làm chuyện trái vương pháp, những chuyện thương thiên hại lí. Vì thân phận của Tào Cửu Cương, nhiều chuyện đã bị dấu diếm. Với những chứng cớ này chúng ta có thể làm một mẻ hốt gọn, dù sao lại dùng chuyện Thất Vương gia…”

“Không cần nói nữa, cứ theo ý các ngươi làm đi. Chỉ có điều, nhớ trước đó đừng đánh rắn động cỏ, trẫm muốn hắn trở tay không kịp mà giết.” Ánh mắt sắc bén, lộ ra hơi thở lạnh lẽo, “ Vậy còn gia quyến các tội thần thì sao?”

Xương Mân trong lòng căng thẳng: “Sáng nay đã trảm toàn bộ rồi.”

“Như vậy, kế tiếp là bọn tội thần kia, không cần xử trảm, chọn ngày tốt, gọi Tào Cửu Cương, toàn bộ để ngũ mã phanh thây.” Duẫn Hạo tiện tay ném tấu chương lên bàn, “Ngươi chuẩn bị đi, không được để một chút sai sót.”

“Bệ hạ, ngũ mã phanh thây chỉ phạm nhân phạm phải tội ác tày trời mới bị…”

“Ăn hối lộ trái pháp luật, coi rẻ nhân dân, đã là điều thiên lý không thể chấp nhận. Ngươi chỉ cần làm theo thánh chỉ của trẫm, không phải lo nhiều. Tào Cửu Cương bây giờ vênh vênh, tự đắc không biết sợ là gì,không doạ lão một lần thì không được.”

Coi rẻ vương quyền, giết không tha.

“Đúng rồi, Hữu Thiên hỏi ngươi đã ra lệnh cho Kim Tuấn Tú sao?”

“Chưa từng.”

“Thật sao…”

Duẫn Hạo suy nghĩ xâu xa, rảo bước một hồi. “Nếu hắn hỏi, ngươi cứ nói đều có trẫm sắp xếp, chỉ là thời cơ chưa tới.” Phác Hữu Thiên là một nhân tài, với tư cách là một quân vương, hắn sao có thể để nhân tài chạy mất? Nhưng mà, nếu như hắn có thể nhanh hơn một bước, tìm được Kim Tuấn Tú trước Phác Hữu Thiên thì tốt rồi. Đó từng là thị vệ Kim Tuấn Tú của Thất Vương gia, cũng là tử huyệt duy nhất của Phác Hữu Thiên.

Lời thanh ý sâu, niên thiếu ngây thơ. Cầm kiếm vẫy thiên hạ, xảo tiếu gặp tri kỷ.
Nhìn người, ký ức vòng quanh.

Thiên Hậu nhìn Tại Trung đang ở bên cạnh bóc vỏ cam, cười ôn nhu. Môi của Thiên Hậu hơi tái, thân thể suy nhược, cung nữ đã đóng cửa sổ lại, trong nội cung có đốt lò sưởi. Thiên Hậu cơ thể có tính hàn, cứ lạnh là không chịu nổi, mọi người đều biết, tối hôm qua vừa đi đến địa lao trở về liền ngã bệnh. Tại Trung bóc vỏ cam cho Thiên Hậu, bộ dáng nhu thuận khiến Thiên Hậu rất thích.

“Không phải muốn ở bên cạnh Hạo nhi để chăm sóc sao? Sao lại rảnh rỗi đến thăm Mẫu hậu a? Thiên Hậu cầm quả cam, cũng không ăn.

Tại Trung bĩu môi: “Hắn chỉ bị thương nhẹ, rất khoẻ. So với hắn, đương nhiên là Mẫu hậu quan trọng hơn.”

“Lại còn cứng miệng, là hắn không cho ngươi chăm sóc đi?” Thiên Hậu phán một câu, chọc đúng chỗ ngượng ngùng của Tại Trung, nàng cười cười: “Tính tình Hạo nhi vốn như vậy, ngươi đừng để tâm.”

“Khụ khụ! Mẫu hậu, người muốn ăn cái gì, ta làm cho người ~~~” Tại Trung vội vàng đổi chủ đề.

Thiên Hậu nhìn bộ dạng bĩu môi của Tại Trung, đột nhiên hỏi: “Tại Trung, vì sao chưa bao giờ ngươi hỏi ta chuyện của mẫu thân…” Dứt lời, lại cảm thấy không ổn, vội vàng nói: “Không hỏi cũng tốt.”

“Ta… Ta không nhớ rõ nàng. Muốn hỏi cái gì cũng không biết, tựa như một người xa lạ, không biết tại sao, cũng không biết hỏi thế nào: “Mỗi lần Mẫu hậu nhắc đến nàng, đã cảm thấy như nói đến một người ta không quen vậy.”

Thiên Hậu sững sờ, lời này, nếu như Liên Nhã nghe thấy, không biết sẽ đau lòng đến mức nào nữa. Dù sao, đây cũng là đứa con mang thai chín tháng mười ngày, cũng là đứa nhỏ mà nàng phải dùng cả tính mạng để bảo vệ. Nàng ảm đạm, nắm chặt tay Tại Trung: “Đừng có nói vậy nữa!” Ngữ khí nặng nề, nghe tựa như có sự tức giận không giống bình thường, Tại Trung nuối nước bọt, lập tức gật đầu.

“Mẫu hậu cũng không phải muốn trách cứ ngươi… Chỉ là dù sao Liên Nhã cũng là mẫu thân của ngươi, nên phải tôn trọng.” Thiên Hậu ôn hoà nói: “Mẫu hậu chỉ nghĩ, nếu như mẫu thân ngươi nghe thấy, nhất định sẽ thương tâm.”

“Tại Trung đã biết, về sau sẽ không nói như vậy nữa.”

“Ngoan.” Mắt của nàng khô khốc, nụ cười có chút miễn cưỡng.

Qua một đêm chưa ngủ, nghĩ rất nhiều chuyện, Hiên nhi, Hạo nhi, Tiên đế, còn có muội muội kết bái Liên Nhã, nàng vẫn nhớ, trước khi lâm chung, Liên Nhã muốn nàng phải chăm sóc tốt nếu ngày nào đó Liên Khuynh trở về. Nàng đã đồng ý, sẽ coi Liên Khuynh như con ruột mà đối xử.

Đây là Tiên Đế nợ Liên Nhã, cũng như nàng nợ Liên Nhã.

“Nếu như nàng còn sống, Liên tộc cũng không đến mức tình trạng bi đát như vậy.” Nàng nói: “May mà hiện tại có ngươi rồi.”


Ít nhất Liên tộc cũng có thể dựa vào thân phận của ngươi để sống yên ổn.



-----
Xin lỗi đã để các bạn phải chờ lâu, vừa rồi nhiều chuyện quá ;-;