Dec 26, 2014

[KHNGCPS] Part 46

Part 46
Đến khách sạn cao cấp tổ chức party, lái xe mở cửa xe, cung kính nói với người bên trong:
“Jung tổng, đã đến.”
“Ừ.” Jung Yunho rời mắt khỏi màn hình, laptop một bên là công văn đang phê duyệt dở, một bên là phim Shin – chú bé bút chì —— “Cậu mang quà lên đưa cho trợ lý cô Cao, nói là Jung Yunho khu châu Á chúc cô sinh nhật vui vẻ.” Nói xong quay sang Kim Jaejoong bên cạnh, “Tới đây đều là quản lý cấp cao của Khải Việt và các xí nghiệp hợp tác lâu dài với công ty, em là người mới, người đến bắt chuyện với em sẽ không nhiều, nhưng mọi lời nói hành vi đều phải cẩn thận một chút, hiểu chưa?”
Kim Jaejoong làm động tác kéo khoá miệng lại, giả bộ nghe lời nhìn tổng công đại nhân.
Lúc cậu ngoan ngoãn xuống xe liền bị khung cảnh hoành tráng trước mắt làm cho giật mình, miệng cao giọng thì thầm:
“Đông Phương Quân Duyệt…” (Khách sạn năm sao duy nhất của thủ đô)
“Hôm nay tới đây đều là những kênh truyền thông cực kỳ có danh tiếng, rất có lợi cho kế hoạch của chúng ta nên mới dắt em đến đây.” Yunho ôm eo hủ nam, “Đi.”
Nhìn Jung Yunho dù vẫn bình tĩnh nhưng tư thái giơ tay nhấc chân cũng hoà hợp hoàn toàn với nơi đây, Kim Jaejoong hít sâu một hơi, theo bước chân anh giẫm lên thảm nhung trong sảnh, không ngoài dự đoán, lập tức có người tiến lên phía trước thân thiết chào hỏi, Jung Yunho vừa mới hàn huyên hai câu với đối phương, lái xe đã đi tới ——
“Jung tổng… Cô Cao nói đã lâu không gặp anh, muốn mời anh qua.”
Kim Jaejoong thấy mắt bạn Jung khẽ thay đổi, nhưng sau đó người này lại bình tĩnh trở lại, không nhìn ra được cảm xúc, anh nói vài lời khách sáo với người kia rồi quay lại nhìn cậu:
“Chờ anh ở đây.”
“Được, anh đi đi.” Kim Jaejoong vẫy vẫy tay với anh, Jung Yunho vừa biến mất ở góc cuối hành lang, Kim hủ nam liền lấy điện thoại ra gọi cho bạn thân, “Xấu xa! Sao lại để chế độ hộp thư thoại!” Nghe thấy điện thoại “Bíp” một tiếng, cậu lập tức đổi giọng tú bà mà để lại lời nhắn, “Ai nha, con ngoan của ba đang vất vả cần cù cày cấy trước máy tính đúng không? Nói cho con một tin tốt, ba đang ở party cao cấp trong truyền thuyết, ngắm nhìn vô số cực phẩm công thụ, ngồi thì ngồi ô tô hàng hiệu, uống thì uống rượu vang vài trăm tuổi, ăn thì toàn mỹ vị nhân gian đây, con cứ hâm mộ đi, ba sẽ mang bữa khuya về cho con.” Sau đó liền rón rén bước đi, mắt sáng rực nhìn bàn đựng đầy thức ăn, bắt đầu ăn như gió cuốn mây tan.
Sau lưng vang lên tiếng Trung gượng gạo:
“Jaejoong san? Không nghĩ tới có thể gặp cậu ở đây!”
Kim Jaejoong phồng má quay mặt nhìn sang:
“Ogúri Shùn!! (Oguri Shun)”
Oguri Shun ôm chặt Kim Jaejoong vẫn còn đang nhai, sau đó cầm lấy tay cậu nói:
“Jaejoong, tôi rất nhớ cậu, cậu gần đây thế nào?”
“Tôi rất khoẻ tôi rất khoẻ! Anh thì sao?” Kim Jaejoong dò xét nhìn trang phục đắt tiền của Oguri Shun, mắt loé sáng liếc bàn tay đang cầm chặt tay mình của đối phương.
Oguri Shun nghe xong mím miệng, mặt có chút suy sụp:
“Tôi không tốt chút nào.”
“Vì sao vậy?”
“Jaejoong san, tôi muốn hỏi cậu một vấn đề.”
“Ừ, anh hỏi đi.”
Oguri Shun kéo cậu ra sau chiếc bàn, rất nghiêm túc nói:
“Cậu thật sự… Hẹn hò với Jung Yunho sao?”
Hức.
Kim Jaejoong cùng Oguri Shun mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, nghĩ hẳn nên nói việc công ty muốn hai người diễn kịch trước công chúng cho hắn biết trước, sau đó lại nói, hức —— Gian tình nho nhỏ của hai người.
“Thật ra là công ty muốn tôi cùng Jung tổng diễn kịch trước truyền thông mà thôi, nhưng ——
“Ah, thật tốt quá!” Tên này! Mình còn chưa nói xong mà!
Kim Jaejoong có chút gấp gáp, vừa định mở miệng lại thấy Oguri Shun yên tâm nói với cậu:
“May mắn cậu không thật sự thích người kia, Jaejoong san, cậu phải cẩn thận cậu ta.”
Ai? Jung Yunho à?
Cẩn thận anh ấy là sao?
“Có —— Có ý gì vậy?” Kim Jaejoong hoàn toàn không hiểu gì nhìn Oguri Shun.
Oguri Shun trầm ngâm một lát, nói với cậu:
“Rất nhiều chuyện cậu không biết thì tốt hơn… Chỉ cần cậu không thích cậu ta là được, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, tôi sẽ nghĩ cách.”
Kim Jaejoong triệt để choáng váng, vị này bị bệnh gì à? Hay là mình bị bệnh? Vì sao lại có cảm giác như đang đóng phim truyền hình vậy? Tiếp theo mình nên phản ứng thế nào đây?
Nhưng điều khiến cậu khóc không ra nước mắt nhất chính là, Jung băng sơn, anh đến cùng đã làm cái gì?..
Trong lúc Kim Jaejoong còn đang xoắn xuýt, ánh mắt Oguri Shun có chút tối lại, dùng giọng điệu đau thương hỏi cậu:
“Hôm nay cậu cũng đi cùng cậu ta à?”
“Ah, đúng vậy. Anh ấy nói đây là cơ hội để tuyên bố trước truyền thông nên tôi được dẫn tới đây.”
Oguri Shun làm ra vẻ đã sớm đoán được, một ngụm uống cạn ly rượu trong tay, tuy nồng độ rượu không cao lắm nhưng trong hơi thở của hắn lại mang theo mùi rượu:
“Cậu ta người này —— Thật đáng sợ… Lúc tôi hiểu ra thì đã bị cậu ta đặt bẫy rồi, dã tâm của cậu ta lớn hơn tất cả chúng ta, thậm chí ngay cả Khải Việt cũng không đủ cho cậu ta…”
Oguri Shun không nói thêm nữa, có chút khó hiểu vì sao cậu nhóc trước mặt lại dùng vẻ mặt sùng bái nhìn mình thế kia, lại còn chớp chớp đôi mắt khiến người ta tim đập không thôi mà tán dương:
“Ngài Shun, tiếng Trung của anh tiến bộ nhanh quá, câu dài như vậy mà cũng có thể nói vô cùng nhuần nhuyễn!”
Oguri Shun miễn cưỡng thu hồi vẻ mặt hắc tuyến, vỗ vỗ bả vai Kim hủ nam, hạ giọng nói:
“Jaejoong san, tôi không hy vọng cậu bị tổn thương, Jung Yunho quá nguy hiểm…” Oguri Shun còn muốn nói gì đó, lại có một bàn tay đàn ông khoác lên vai hắn, Kim Jaejoong nhìn lại, hô to:
“Park tổng hành?!” Quản lý cấp cao của Khải Việt mà, quả nhiên là toàn tinh anh tụ tập.
Park Joong Jin vẫn nổi bật như trước, tuy cùng tuổi với Oguri Shun nhưng khí chất lại thành thục ổn trọng hơn hẳn, tay của anh vẫn khoác trên vai Oguri Shun, mắt nhìn Jaejoong mỉm cười:
“Lâu không gặp, Jaejoong cậu đẹp trai hơn hẳn, Oguri Shun hình như uống quá nhiều, tôi sẽ dẫn anh ta ra ngoài hít thở không khí! Cậu đang đợi Jung tổng đúng không? Quay lại đi, không lát nữa, cậu ta không nhìn thấy cậu thì không hay đâu.”
Cậu không để ý tới thần sắc khác thường trên mặt Park tổng hành, vì người nào đó chợt nhớ ra một việc khiến cậu chỉ muốn đi tự tử.
—— Tựa hình, hình như, đại khái thì, có lẽ Jung boss quả thật đã bảo cậu đứng nguyên tại chỗ chờ!
Lúc Park tổng hành khoác vai Oguri Shun quay người lại, chợt thấy Kim ngốc manh như lên cơn thần kinh hét lên một tiếng, nhảy dựng lên rồi vội vàng chạy lại chỗ cũ tìm kiếm bóng dáng người nào đó.
Kim Jaejoong xoay 360 độ nhìn xung quanh, người kia còn chưa trở lại, thật đúng là sợ bóng sợ gió một hồi.
Nhớ tới lời Oguri Shun, còn có Park tổng hành tựa hồ muốn nói lại thôi…
Càng nghĩ càng rối tinh rối mù, Kim Jaejoong mếu máo, trong lòng om sòm gào thét: Biến thái chết tiệt! Anh đến cùng đã làm cái gì sau lưng em??...
“Anh lấy nước ép trái cây cho em đây.” Giọng người nào đó vang lên từ phía sau.
—— Ly nước sóng sánh được bàn tay thon dài đưa tới, Kim Jaejoong nhìn từ cái tay này lên trên. Gương mặt Jung Yunho dưới ánh đèn lại càng thêm góc cạnh rõ ràng, lộ ra vẻ gợi cảm đặc biệt, tựa hồ sự ầm ĩ xung quanh đã bị sự xuất hiện của anh ngăn cản, Kim Jaejoong nhìn đến miệng không khép lại được.
Tay bạn Jung vẫn giữ nguyên tư thế giơ ra, mỉm cười với cậu:
“Làm sao vậy?”
Kim Jaejoong bắt được tia lạnh lẽo trong ánh mắt kia, vội vàng nhận ly nước trái cây mà uống một ngụm, nước ép hơi lạnh, Kim Jaejoong uống xong toàn thân liền run lên, vừa ngẩng đầu lại thấy Jung Yunho dặn dò:
“Lát bảo nhân viên lấy thêm một ly.”
“Không không không không cần! Không cần! Em muốn ăn những món khác nữa.”
Jung Yunho cười cười với cậu, đèn flash đối diện đột nhiên nháy lên vài cái, nhắc nhở Kim Jaejoong xung quanh đây đều là truyền thông, nhất định phải chú ý hình tượng, cậu đưa tay lên trước miệng ho khan hai tiếng, đúng lúc có nhân viên phục vụ bưng nước qua, Kim Jaejoong đưa tay lấy một ly Champagne, cụng nhẹ với ly trên tay Jung tổng, khoé miệng nở nụ cười nhẹ không chê vào đâu được:
“Để em đợi lâu như vậy, Jung tổng tự phạt ba ly được không?”
Jung Yunho cười một tiếng, tiếp chiêu của cậu, thuận tiện ném ra một viên đạn bọc đường:
“Được, để trợ lý Kim đợi lâu như vậy là lỗi của anh, vậy xin Kim đại nhân rộng lượng bỏ qua cho kẻ tiểu nhân này, chỉ phạt anh một ly thôi có được không?”
Nhìn khiêu khích tràn ngập trong mắt đối phương, Kim Jaejoong cố kìm ném ham muốn lao tới ôm anh, giơ ly rượu ra trước mặt Jung Yunho.
Người nọ buông ly rượu của mình, giữ chặt tay đang cầm ly rượu của cậu, ở góc độ chỉ Kim Jaejoong nhìn thấy nở nụ cười mờ ám với cậu ——
Kim Jaejoong chỉ hơi nghiêng ly, chất lỏng bên trong liền không chờ đợi được mà trôi tuột vào trong miệng anh, tay của cậu cũng từ từ giơ cao, đến khi trong ly không dư một giọt nào…
Cậu chỉ cảm thấy xung quanh có bao nhiêu ánh mắt tập trung vào đây, sáng rực như đèn, ngọt ngào cùng mờ ám, thân phận cùng tiền tài, dường như trong chớp mắt, Jung Yunho đã đưa toàn bộ cho cậu.
Tựa hồ tổng công đại nhân tâm tình không tệ, Kim hủ nam giữ vững giọng điệu cường công, nói:
“Em muốn cá cược với anh.”
Tổng công nhìn cậu:
“Nói đi.”
“Em cá anh không thể nào rời khỏi em.”
Tổng công nhìn chất lỏng trong ly rượu:
“Nói tiền cược đi.”
“Người thắng làm vua.” Ánh mắt tự tin pha chút xấu xa, “Kẻ thua làm ấm giường.”
Tổng công đại nhân thiếu chút nữa bị sặc trước câu nói này, ánh mắt nhìn về phía bạn Kim cũng càng thêm mờ ám, nở nụ cười trầm thấp dễ nghe:
“Quyết định như vậy đi.” Lại ghé sát vào tai người nào đó, trong hơi thở còn mang theo mùi rượu Whiskey, chỉ mấy câu nói thôi đã khiến Kim Jaejoong bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, “Chúng ta phải làm chút việc mờ ám cho mọi người xem.”
“Anh nghĩ còn việc mờ ám như thế nào nữa…” Kim Jaejoong nhìn chằm chằm đôi môi gần trong gang tấc của người nào đó, đuôi sói sắp lộ ra rồi.
“Công ty chuẩn bị cho anh một phòng trong khách sạn, em với anh cùng ở lại, để bọn họ hiểu nhầm chúng ta ở cùng phòng.”
“Trên thực tế, chúng ta còn ngủ cùng giường mà?...”
Kim Jaejoong đã bị đôi mắt quyến rũ của bạn Jung dụ dỗ, theo bản năng nói ra liền nhận được ánh mắt khen ngợi của đối phương, điều khiến cậu phải hộc máu chính là Jung Yunho còn rất đứng đắn nói:

“Em muốn như vậy cũng không phải là không thể.”

[RLYJ10Y] Chapter 1

Chapter 1
Đạo diễn và nhà sản xuất phim đang có mâu thuẫn gay gắt về vấn đề chọn diễn viên. Với xu thế của ngành công nghiệp điện ảnh hiện nay, ai bỏ tiền thì người đó có tiếng nói. Nam chính được chọn ảnh hưởng trực tiếp tới tâm tình đạo diễn. Mắt thấy thời gian bấm máy càng ngày càng gần, bầu không khí trong tổ chế tác cũng ngày càng nặng nề.
Dương Hoa đi ra khỏi phòng hoá trang, trợ lý liền đưa lên lịch trình làm việc của các diễn viên ngày hôm nay, anh tiện tay lật vài cái, hỏi, “Tiễn Chanh là buổi chiều, Jung Yunho lại là buổi sáng, sao không sắp xếp hai người họ cùng đến?” Dù sao cũng là nam nữ chính, cùng đến thì có thể tham khảo chỉnh sửa tạo hình, “Thời gian rất gấp sao? Cậu gọi cho trợ lý của Jung Yunho, hỏi xem buổi trưa có thời gian không.”
Trợ lý ấp úng nhỏ giọng nói: “Đạo diễn buổi chiều sẽ tới, nên cô Lý phụ trách thương lượng thời gian với các diễn viên đã sắp xếp như vậy.”
Dương Hoa đại khái đã hiểu có chuyện gì, lại dặn dò: “Vậy giờ cậu xuống tầng chờ, Jung Yunho đến thì phải báo cho tôi ngay, thuận tiện bảo bộ phận trang phục chuyển hết mấy rương hòm qua đây.”
Trợ lý vội vàng vâng dạ, lúc đi đến cửa thang máy thì điện thoại vang lên.
Là trợ lý của Jung Yunho gọi, trong điện thoại nói bọn họ đã đến, đang ở dưới tầng.
Dương Hoa không ngờ anh lại đến sớm như vậy, rương hòm bên bộ phận trang phục còn chưa đưa tới, Jung Yunho đã tới nơi. Anh ngó vào trong phòng hoá trang hô một tiếng, toàn bộ nhân viên bên trong đang bận rộn khí thế ngất trời liền vọt tới cửa ra vào.
“Xin chào xin chào, tôi là người phụ trách bộ phận tạo hình, Dương Hoa.”
“Tôi là, Jung Yunho. Rất, vui, khi gặp, mọi người.” Xem ra là đã học rồi, tiếng Trung của Jung Yunho tuy không rõ ràng lắm, nhưng cũng có thể thấy là anh rất cố gắng.
Dương Hoa kỳ thật cũng không thân thiết với anh, chỉ biết anh là diễn viên điện ảnh Hàn Quốc, mấy năm nay rất được hoan nghênh, thường đóng mấy bộ phim nghệ thuật. Trên hết là chỉ nói đến ngoại hình thôi đã không tệ rồi, rất có sức quyến rũ của người phương Đông.
Khoảng 10 phút sau, trợ lý tới thông báo phòng hoá trang đã chuẩn bị sẵn sàng, Dương Hoa cười cùng Jung Yunho đi vào. Jung Yunho chỉ dẫn theo một trợ lý, làm việc cũng rất khiêm tốn, không hề phô trương như mấy sao lớn.
Dương Hoa xếp tất cả các bức tranh về tạo hình thành một hàng trên mặt bàn, sau đó nói với phiên dịch: “Chúng tôi chuẩn bị ba mươi tạo hình, anh nhìn qua một chút, bỏ bớt vài tạo hình rồi bắt đầu thử trang phục.”
Jung Yunho nghe phiên dịch xong, chống hai tay trên mặt bàn nghiêm túc nhìn.
Đây là một bộ phim mang tính thời đại, không phải bộ phim mà một diễn viên Hàn Quốc có thể ứng phó dễ dàng, tuy anh trước khi đến đây đã chuẩn bị rất nhiều, nhưng sự khác biệt giữa các dân tộc không chỉ đơn giản là hiểu biết. Jung Yunho trước khi nhận bộ phim này đã từng rất do dự, không chỉ lo lắng về đề tài mà còn về đạo diễn, anh biết rõ đạo diễn lần này là Kim Jaejoong.
“Tuy là phim nghệ thuật, nhưng đạo diễn thích hiệu ứng xa hoa. Để phù hợp với phong cách quay phim, lần này trong lúc tạo hình, chúng tôi có thêm rất nhiều yếu tố của Thượng Hải trước đây.”
Jung Yunho hiểu rõ cười cười, dùng tiếng Trung rời rạc nói: “Chỉ, tuý, kim mê[1].”
Dương Hoa hơi sững sờ, hiểu ý của anh xong liền cười rộ lên. Dù là ai thì cũng đều thích những người làm việc cẩn thận, Jung Yunho ở mặt này làm rất xuất sắc. Không chỉ cố gắng, còn rất chăm chỉ.
“Anh nói đúng, nên tôi đã dành rất nhiều công sức trong phụ kiện trang sức.” Dương Hoa cầm lên mấy bức tạo hình cho anh xem, “Đồng hồ quả quýt, cúc áo, kẹp cà-vạt, còn có cả thiết kế âu phục và trường sam[2]… Tuy xa hoa nhưng vẫn giữ nguyên được bản chất ban đầu.”
“Tôi, rất thích.” Jung Yunho biểu lộ rất chân thành. Lúc trước anh đã xem hơn mười bộ phim đề tài về Thượng Hải xưa, tuy không hiểu nhưng trên phương diện thẩm mỹ mà nói thì quả thật rất tuyệt.
“Vậy chúng ta chọn kiểu âu phục trước đi.”
Jung Yunho rất thân thiện. Trong lúc nói chuyện với anh, Dương Hoa chậm rãi nhận ra, trên người anh có khí chất của quân nhân, rất cứng cỏi, rất đàn ông. Khi hai người nói chuyện với nhau, Jung Yunho vẫn cố gắng dùng tiếng Trung trả lời, dù phát âm không chuẩn nhưng vẫn kiên trì.
Chọn lựa tạo hình xong, Dương Hoa giao hình cho trợ lý đi chuẩn bị, sau đó nhịn không được tán dương: “Tiếng Trung của anh rất tốt.”
Jung Yunho nghe hiểu những lời này, không đợi phiên dịch liền khom người cảm ơn trước.
Cấp bậc lễ nghĩa của người Trung Quốc ngày nay đều thể hiện trên ngôn ngữ, Dương Hoa ít khi hợp tác với nghệ sĩ Hàn Quốc, hôm nay trao đổi một phen với Jung Yunho, không khỏi cảm khái.
Trong phòng hoá trang thì phòng trang điểm và phòng chụp ảnh là cùng một khu, chính giữa dùng một tấm rèm cản sáng ngăn cách. Cậu trợ lý đi trước, kéo nó vắt lên tường.
Vì phải thử trang phục nên Jung Yunho mặc rất giản dị, chỉ một chiếc áo thun có mũ cùng quần dài, thấy thợ trang điểm thì nở nụ cười khiêm tốn chào hỏi cô.
Mấy cô thợ trang điểm từ xưa đến nay thường mê mệt khuôn mặt của nghệ sĩ nam, đây là bệnh nghề nghiệp, nên cô vừa chuẩn bị nước tẩy trang, vừa cẩn thận quan sát gương mặt anh. Jung Yunho bị cô nhìn đến xấu hổ, cười giải thích: “Tôi không trang điểm.”
“Cái gì cơ?” Thợ trang điểm nhìn phiên dịch, cô không hiểu tiếng Hàn.
Phiên dịch đáp: “Anh ấy không trang điểm, chỉ cần lau sạch là được rồi.”
Thợ trang điểm cảm thán, làn da chăm sóc rất tốt nha.
Nói đến trang điểm, nghệ sĩ nam kỳ thật không dễ hơn nghệ sĩ nữ chút nào, khuôn mặt nhìn như không trang điểm kia thể hiện bản lĩnh của thợ trang điểm. Khuôn mặt của Jung Yunho rất đẹp, lông mày cùng sống mũi đều rất góc cạnh, rõ ràng. Thợ trang điểm trong lúc dặm phấn trên hốc mắt anh, nhịn không được nói đùa với Dương Hoa: “Tôi thật sự hoài nghi không biết anh ta đã từng phẫu thuật thẩm mỹ chưa, gương mặt rất góc cạnh nha.”
Dương Hoa đứng bên cạnh, vấn đề này anh cũng vừa mới nghĩ tới, dù sao thì đây cũng là trào lưu bên Hàn Quốc, vì vậy đùa cợt: “Có khi lại vậy, hay là cô hỏi thử xem.”
“Sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy.” Thợ trang điểm nói xong lại đổi cọ, chuyển tới mắt bên kia, “Sao mà đẹp trai thế.”
“Anh ấy không phẫu thuật thẩm mỹ đâu.”
Lời này vừa nói ra, mấy người trong phòng liền quay mặt nhìn sang, là cô nhóc trợ lý phụ trách chạy việc xen vào.
Cô trợ lý này vừa rồi vẫn đứng bên cạnh nhìn Jung Yunho, lại không dám tiến quá gần, cô nhếch môi nở nụ cười, giải thích: “Em là fan của anh ấy, lâu lắm rồi đó.”
Dương Hoa bị bộ dạng hám trai của cô nàng chọc cười, ra vẻ doạ nạt nói: “Còn không mau làm việc đi, chưa xem đủ à.”
Cô trợ lý ngoài miệng thì liên tục nói dạ vâng, nhưng khi đi đến gian đựng thiết bị vẫn nhịn không được quay lại nhìn.
Trong suốt quá trình trang điểm, Jung Yunho vẫn rất phối hợp. Thay bộ trang phục đầu tiên xong, anh bước ra khỏi phòng thay đồ, Dương Hoa đeo từng phụ kiện lên cho anh.
Nhiếp ảnh gia đang điều chỉnh ống kính, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua bên này, “Người đạo diễn chọn không tệ chút nào.”
Dương Hoa hơi gật gật đầu, không nói gì. Nhà tạo mẫu tóc chỉnh lại tóc cho Jung Yunho, sau đó đưa anh đến trước phông nền màu trắng.
“Trước chụp mấy tấm chính diện. Gậy ba-toong đâu rồi?” Nhiếp ảnh gia đang tìm góc độ, không ngẩng đầu lên mà hô hào: “Đưa gậy cho cậu ta, chụp mấy bức chính diện đã.”
Jung Yunho nhận lấy gậy, nhẹ nhàng chống xuống đất. Anh lười biếng thả lỏng cơ thể, chậm rãi tìm cảm giác.
Nhân vật này là một nhà tư bản Thượng hải trước đây, đồng thời cũng là một vị tướng cấp cao trong tổ đặc vụ của Quốc Dân đảng, bề ngoài xa hoa truỵ lạc nhưng vẫn không mất đi uy nghiêm rắn rỏi của quân nhân. Thần thái của anh chậm rãi trở nên ngạo mạn mà trang trọng, đem tất cả những ánh mắt đầy mâu thuẫn hợp thành một thể mà nhìn về phía ống kính.
“Rất tốt!” Nhiếp ảnh gia bắt lấy khoảnh khắc này, liên tục ấn nút chụp. Jung Yunho lại thoáng điều chỉnh góc độ nhưng tư thế không đổi. Sườn mặt của anh rất đẹp, phối hợp với ánh sáng chiếu vào lại càng tựa như một bức tượng điêu khắc cơ thể sống.
“Bộ này không tệ.” Dương Hoa ở bên cạnh, ra dấu với nhiếp ảnh gia: “Bộ quần áo này chụp thêm mấy bức, tôi cảm thấy không tệ.”
Nhiếp ảnh gia lại ấn nút chụp vài lần: “Tỉ lệ cơ thể cậu ta rất chuẩn.” Nói xong vươn tay làm động tác nâng lên, “Đầu ngẩng cao một chút, ánh mắt, đúng, bên này, tốt, nhìn thẳng vào đây.”
“Người hơi nghiêng đi một chút.”
“Dừng dừng, đèn chiếu bị lệch rồi, chuyển sang hướng kia một chút đi.”
“Ngạo mạn thêm chút nữa.”
“Tốt, chuyển sang bộ khác.”
Lời nhiếp ảnh gia nói, Jung Yunho nghe không hiểu nhiều lắm, vì vậy để thuận tiện cho việc hợp tác, phiên dịch đi cùng liền ngồi xổm ở góc mà máy ảnh chụp không tới, thay anh thuật lại.
Anh tuy bây giờ là diễn viên, nhưng xuất thân ban đầu là ca sĩ, kinh nghiệm chụp mấy bức ảnh này không đến mấy vạn cũng phải mấy ngàn, dù ngôn ngữ không thông cũng không gây áp lực gì cho anh. Trước màn ảnh, anh vừa chuyên nghiệp lại vừa thoải mái, từng bộ đều hoàn thành rất thuận lợi.
Tạo hình thứ sáu là quân trang. Vì kiểu tóc phải thay đổi nên nhiếp ảnh gia thừa dịp rảnh rỗi, đi qua thảo luận với Dương Hoa về mấy tạo hình đã chụp lúc trước.
Lúc này, điện thoại Dương Hoa vang lên.
Anh nhìn tên trên điện thoại. Trương Tuyết, trợ lý người Trung Quốc của Kim Jaejoong, “Alo, xin chào, tôi là Dương Hoa.”
“Đúng vậy, chúng tôi đang ở đấy.” Dương Hoa gật đầu với nhiếp ảnh gia, gọi mấy trợ thủ đi ra ngoài: “Đang ở đây sao? Có thể có thể, chúng tôi đang ở phòng hoá trang lớn trên tầng 16, mọi người lên đi, tôi sẽ qua ngay.”
Trương Tuyết lại nói thêm hai câu với anh, sau đó cúp điện thoại đi lên tầng trệt, quay người nói với Kim Jaejoong: “Anh Dương nói trưa nay sắp xếp cho nam chính thử trang phục, mọi người đang ở trên.”
Kim Jaejoong ừ một tiếng. Cậu cúi đầu nhìn nhìn cổ áo sơ-mi của mình, không biết đang suy nghĩ gì. Lúc thang máy đến, cậu bỗng cài lại cúc áo thứ ba nãy giờ vẫn để mở.
Cửa vừa mở ra, Dương Hoa cùng mấy nhân viên khác đúng lúc đi tới: “Đạo diễn Kim, sao anh tới sớm vậy, chú Lý nói anh hôm qua mới đến Bắc Kinh nên tôi không thông báo cho anh.”
“Dù sao thì ở khách sạn cũng không có việc gì làm nên quyết định đến sớm một chút để tập trung cho công việc.” Kim Jaejoong lễ phép chào những người còn lại, vừa đi vừa hỏi Dương Hoa: “Trang phục chuẩn bị thế nào rồi? Thử trang phục cần mấy ngày?”
Dương Hoa nghe Trương Tuyết phiên dịch xong, do dự đôi chút: “Ba ngày, nếu chẳng may cần thay đổi gì thì còn phải cầm đi chỉnh lại.”
“Vất vả cho anh rồi, tôi rất mong chờ được thấy hiệu quả cuối cùng.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Phòng hoá trang ở tầng này là mấy phòng thông với nhau, cửa lớn ở tận cùng của hành lang. Lúc này đang có mấy nhân viên khuân đồ vào trong, Kim Jaejoong chủ động nhường đường, để bọn họ vào trước.
Mấy người này chuyển xong, Dương Hoa liền dẫn mọi người trực tiếp đi vào trong phòng làm việc.
Trong phòng ngọn đèn rất mờ, chỉ có nơi chụp ảnh là sáng nhất. Kim Jaejoong sau khi vào phòng không đến đó ngay mà đứng đằng xa quan sát. Từ góc độ này của cậu nhìn sang thì chỉ thấy sườn mặt như điêu khắc của Jung Yunho.
Gương mặt ấy có ấn tượng vô cùng sâu đậm với cậu.
Mọi người vẫn còn đang chụp ảnh, Kim Jaejoong cũng không muốn cắt ngang bọn họ, Dương Hoa liền dẫn cậu đi vòng đằng sau, tới nơi ống kính máy ảnh không chiếu tới, bên này có không ít người đang đứng, thấy Kim Jaejoong thì có kinh hoảng, có hưng phấn.
Kim Jaejoong cũng không kiêu ngạo, khoé miệng vẫn giữ vững nụ cười.
Dương Hoa đi đến bên cạnh nhiếp ảnh gia, chỉ chỉ sau lưng: “Đạo diễn đã tới, lát nữa chụp tiếp.” Sau đó lại nói một lần với phiên dịch của Jung Yunho. Jung Yunho cởi mũ, đưa cả mũ và súng ngắn cho trợ lý.
Bộ quần áo của anh là trang phục của sĩ quan Quốc Dân đảng, tuy thay đổi không nhiều nhưng từng chi tiết nhỏ đều vô cùng kỳ công, cố gắng đạt tới hiệu quả thị giác xa hoa mà đạo diễn Kim mong muốn. Mà súng ngắn của anh cũng gần đạt tới tỷ lệ 1:1 so với súng thật, sức nặng vừa đủ.
“Đây chắc không phải súng thật đâu đúng không.” Trợ lý vừa đi vừa đùa giỡn với Jung Yunho, tay ước lượng khẩu súng kia.
Jung Yunho cười nhìn cậu ta: “Nếu không ngại thì cậu thử xem.”
Lúc này đèn trên trần nhà bật lên, Jung Yunho đi đến bên cạnh Dương Hoa. Dưới ánh đèn dịu dàng, anh thấy được Kim Jaejoong, cách một bước, đối diện với anh.
“Xin chào, Jaejoong, đã lâu không gặp.” Thái độ Jung Yunho vô cùng bình tĩnh, rất phong độ vươn tay phải ra.
Kim Jaejoong thản nhiên nhìn anh, không chút bối rối, sau đó vươn tay ra nhẹ nhàng nắm chặt: “Gần đây thế nào? Nghe nói cậu vừa mới nhận được giải thưởng lớn, tiện đây chúc mừng cậu luôn, có thể hợp tác với nhau, tớ rất mừng.”
“Cảm ơn.” Jung Yunho gật đầu cảm ơn, “Kịch bản tớ đã xem qua rồi, thật sự là một tác phẩm lôi cuốn, rất hấp dẫn người xem.”
“Đã như vậy, tớ sẽ chờ mong diễn xuất của cậu, từ giờ phải nhờ cậu rồi.”
“Cậu khách khí quá, đúng ra phải là tớ cảm ơn cậu đã cho tớ cơ hội này mới đúng.”
Khách sáo xong, Dương Hoa đợi bên cạnh đã lâu liền giới thiệu nhiếp ảnh gia số một của mình. Kim Jaejoong lễ phép gật đầu một cái rồi mỉm cười, không nhìn Jung Yunho thêm một chút nào.
Jung Yunho rót cho mình cốc nước, khoé môi dán vào miệng cốc, che giấu đắng chát bên khoé miệng anh.
Hai người đã từng có quan hệ thân mật nhất trên đời này, nay lại trở nên khách sáo mà xa cách.


[1] Ngập trong vàng son, xa hoa truỵ lạc.
[2] Áo dài nam kiểu Trung Quốc, vạt dài quá đầu gối.

[YunJae Trung Văn] Real Love - YunJae 10 years - Happy 11th anniversary

Tên Gốc: Hiện thực ái · Duẫn Tại thập niên

Tác Giả : Tứ Tạp

Nguồn : Baidu

Thể Loại : Bối cảnh sự thật, Tương lai.

Editor: Ginny

Tình Trạng Bản Gốc : Hoàn 

Tình Trạng Bản Edit :  Hoàn
Tác phẩm này theo phong cách tả thực, nội dung bắt đầu từ năm 2019. Nội dung cốt truyện hoàn toàn hư cấu, chỉ là mong ước trong lòng của tác giả.
Giới thiệu bối cảnh:
Shim Changmin sau khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự đã đi Mĩ tu nghiệp, trong lúc du học, anh được công ty người mẫu mời phát triển trên sàn catwalk quốc tế, vài năm sau lọt vào top model nam hàng đầu thế giới, năm 2019 tuyên bố rời khỏi ngành giải trí.
Tác phẩm bắt đầu từ lúc này.
Bên dưới là một phần trên tạp chí TIMEsố tháng 02/2019




Permission: 

Mục lục































Chính văn hoàn

Extra 1 - White Day - Đêm thất tịch: Part 1 - Part 2 - Part 3 - Part 4

Extra 2 - Suối nước nóng

Extra 3 - Running Man: Part 1 - Part 2 - Part 3 - Part 4 - Part 5 - Part 6

Extra 4 - We got married: Tập 1.1 - Tập 1.2 - Tập 1.3 - Tập 1.4


Extra 5 - 2M Couple: Part 1 - Part 2 - Part 3 - Part 4 - Part 5 - Part 6 - Part 7

Toàn văn hoàn