Jun 6, 2015

[RLYJ10Y] Chapter 27

Chapter 27
Cuộc nói chuyện rơi vào bế tắc. Jung Yunho hút hết một điếu thuốc, vứt đầu lọc vào trong gạt tàn thuốc, đầu lọc mang theo ánh lửa toả ra khói xám mịt mờ.
Bầu không khí thế này có vẻ hơi nặng nề, hơn nữa biểu cảm trầm xuống của Jung Yunho khiến người thật sự không thể nào nhẹ nhõm được. Park Yoochun mở miệng định nói gì đó, lại bị động tác vươn tay đốt thuốc của Yunho cắt đứt, nghĩ nghĩ rồi chỉ có thể nuốt lời muốn nói xuống, kẹt ở cổ họng, vô cùng khó chịu.
Nhân viên phục vụ gõ cửa bên ngoài. Shim Changmin phản ứng lại đầu tiên, đi tới nhận xe đẩy đựng bình nước trái cây cùng mấy món tráng miệng, lại nhẹ nhàng đóng cửa.
“Em có một ý này, có muốn nghe không?” Shim Changmin kéo xe đẩy vào trong phòng, rót một cốc nước trái cây cho Jung Yunho. Jung Yunho đã rút ra điếu thuốc thứ ba, anh nhìn như không có vấn đề gì, nhưng có rất nhiều bệnh do vất vả từ khi còn trẻ, tuổi ngày một lớn thì bệnh ngày một rõ.
Park Yoochun quay người tựa vào lưng ghế sô pha, đưa tay chỉ bình nước ép trái cây: “Anh cũng muốn uống.”
Shim Changmin rót nước trái cây cho Park Yoochun, mắt vẫn không rời khỏi Jung Yunho. Anh là người không thích bộc lộ cảm xúc của mình, dù chủ đề thảo luận có nghiêm trọng thế nào, đến chỗ anh đều trở nên đơn giản.
Nhưng Shim Changmin cho rằng, người sống trên đời gặp phải rất nhiều chuyện, nếu việc nào cũng như ý thì chẳng cần phải lo nghĩ gì.
Jung Yunho châm lửa điếu thuốc thứ tư. Anh dừng lại đôi chút, nhìn Shim Changmin: “Em nói đi.”
“Vấn đề khó giải quyết nhất là lời đồn về việc giải tán, vậy sao người trong cuộc không ra mặt? Chẳng hạn như thời gian này, em có thể cùng Jaejoong hyung xuất hiện trước mặt công chúng, truyền thông chụp được ảnh bọn em thân thiết, vậy có thể phá tan lời bịa đặt ác ý của những người kia.” Shim Changmin tiến lên một bước, dựa vào lưng ghế sô pha, khoa tay múa chân: “Tin tức nói vì Jaejoong hyung mà nhóm giải tán, vậy nên Max Changmin oán hận Hero Jaejoong, không chịu liên lạc với anh ấy. Vậy bây giờ ảnh chụp chung của Max Changmin và Hero Jaejoong bị tung ra, không phải càng đáng tin hơn sao?”
Park Yoochun gật gật đầu, mừng rỡ vỗ tay: “Lâu lắm rồi không nghe thấy mấy cái tên này! Haizz… Hero Jaejoong, Max Changmin… Quả nhiên vẫn là Micky nghe hay nhất.”
“Vậy anh nghĩ thế nào?”
“Ý kiến này rất được, anh nghĩ có thể thử xem. Mọi việc đều đã qua nhiều năm rồi, bằng chứng duy nhất có lợi cho Jaejoong hyung chỉ có tin tưởng và ủng hộ của các thành viên khác thôi. Chỉ cần để bọn họ biết quan hệ của mấy người chúng ta rất tốt, vậy việc giải tán có thể xem như…” Park Yoochun suy nghĩ nên dùng từ gì để miêu tả, Shim Changmin đại khái hiểu ý gã, tiếp lời: “Việc nhà?”
Park Yoochun lập tức vỗ tay, từ đáy lòng tán thưởng: “Wow ~ Không hổ là Max Changmin!”
Cái tên Max này, đại khái đã năm sáu năm rồi không ai gọi cậu như vậy. Dưới đáy lòng Shim Changmin cảm thấy ấm áp vô cùng, xoa dịu khắp cơ thể.
Những người và những chuyện xảy ra thời thanh xuân, dù bao nhiêu năm đi chăng nữa, bạn vẫn không thể nào quên. Những kí ức tốt đẹp, những hồi ức bi thương, đều là dấu ấn mà tuổi trẻ để lại. Dấu ấn mặc dù mờ, nhưng ý nghĩa lại đong đầy.
Hai người bọn họ anh một câu em một câu càng nói càng thấy ý kiến này hay, Jung Yunho không lên tiếng, chỉ cảm thấy không khí lạnh như băng bao vây quanh người anh, khiến anh bất giác rơi vào ngõ cụt.
Jung Yunho cả đời này đã nhiều lần quyết định sai lần, mà những quyết định tàn nhẫn nhất đều có liên quan tới Kim Jaejoong. Một lần là khi giải tán, một lần là lúc chia tay. Tự tay anh phá vỡ nghị lực của Kim Jaejoong, nghiền nát tình yêu của cậu, vắt kiệt sinh lực, sức sống của Kim Jaejoong.
“Hyung, anh cảm thấy thế nào?” Shim Changmin nhịn không được vỗ vai Jung Yunho. Tuy Jung Yunho đã từng là người mạnh mẽ nhất trong lòng họ, nhưng sớm chiều ở chung vẫn thấy đau lòng anh. Một người đàn ông quá mạnh mẽ, quá ẩn nhẫn, bên trong bề ngoài rộng lượng kia là một linh hồn vô cùng yếu ớt: “Ở thời điểm này, không chính diện ứng đối thì tốt hơn. Đợi một thời gian ngắn nữa, độ nóng và giá trị của tin tức hạ thấp, truyền thông còn muốn thu hút sự chú ý thì phải chuyển phương hướng, đến lúc đó nói không chừng bọn họ sẽ ca ngợi Jaejoong hyung, xoay chuyển tình thế ấy.”
Park Yoochun nhàn nhạt tiếp một câu, trong nghiêm túc mang theo vui vẻ: “Người qua đường đều thích đồng tình kẻ yếu, vậy nên Jaejoong hyung vẫn luôn yên lặng. Anh ấy bị truyền thông vu oan, tất sẽ có người thay anh ấy đòi công bằng.
Ba người cùng im lặng. Park Yoochun và Shim Changmin nhìn nhau, ngầm hiểu.
Một lát sau, Jung Yunho rốt cuộc có phản ứng. Shim Changmin nói rất có đạo lý, mà Park Yoochun lại chỉ ra điểm mấu chốt. Anh không biết tâm tình mình hiện tại như thế nào, lại càng không biết nên khóc hay nên cười. Anh dường như chưa từng hiểu rõ Kim Jaejoong, mỗi lần anh sốt ruột hoảng hốt, đều theo thói quen coi Kim Jaejoong như búp bê thuỷ tinh dễ vỡ cần bảo vệ. Kỳ thật Kim Jaejoong giỏi hơn bất kì người nào, vì cậu quá thông minh, lại biết cách che giấu sự thông minh của mình; cậu thích người khác không nhìn thấu cậu, rồi lại muốn có người hiểu cậu.
Trong giọng của Jung Yunho mang theo nhẹ nhõm sau khi vượt qua mất mát, anh còn nở nụ cười: “Hiện tại cứ làm theo lời Changmin đi. Mục đích của truyền thông không giống chúng ta, nếu không mang lại lợi nhuận thì sẽ không tiếp tục, vậy trong khoảng thời gian này… Em vất vả chút vậy.” Câu cuối cùng là nói với Shim Changmin, Jung Yunho muốn nói cám ơn, nhưng lời đến miệng lại bị anh kìm lại.
Anh đột nhiên nhớ tới trước kia Shim Changmin từng đùa giỡn nói: Vì không còn cách nào khác, vậy nên cũng chỉ có thể nhận mệnh —— Các anh là người thân em không muốn liên hệ nhất.
Jung Yunho cảm thấy mình thật sự già rồi, chỉ một câu nói thôi mà mũi anh đã cảm thấy chua xót. Anh nghiêng đầu đi giả bộ gạt tàn thuốc, không muốn để mọi người nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Kim Jaejoong mặc áo choàng tắm màu trắng đi tới. Cậu lắc lắc điện thoại, sắc mặt không dễ nhìn chút nào: “Trương Tuyết gọi điện nói cho tớ, tối hai hôm trước lúc cậu đến nhà tớ bị người chụp được.”
Kim Jaejoong mở ảnh trên di động cho mọi người nhìn: Trên hình quả nhiên là Jung Yunho đang lái xe đi vào tầng hầm ngầm, nhìn rõ biển số xe của Jung Yunho, nếu cẩn thận quan sát còn có thể thấy gương mặt Jung Yunho.
“Ảnh chụp này ở đâu ra vậy?” Park Yoochun cực kỳ kinh ngạc, thật sự không thể tưởng được ở nơi đó cũng bị chụp: “Hyung, không phải nhà anh ở khu chung cư cao cấp sao? Bọn họ đi vào kiểu gì?”
Kim Jaejoong coi như bình tĩnh, nhàn nhạt vứt ra một câu: “Không phải phóng viên Hàn Quốc chụp, sáng nay bức ảnh này xuất hiện trên trang nhất của một tuần san Hồng Kông.” Cậu nói xong, mắt liền quét qua Jung Yunho, Jung Yunho cũng không né tránh. Bốn mắt vừa chạm nhau, trên mặt Kim Jaejoong liền lộ ra chút tức giận.
Jung Yunho thật sự rất vô tội. Anh chưa từng bị truyền thông theo dõi như vậy, hơn nữa những năm gần đây vẫn bị fan vụng trộm đi theo thành thói quen, anh thật sự không để ý mấy việc này lắm.
Shim Changmin cảm thán nói: “Đám chó săn Hồng Kông sao? Lợi hại thật!”
“Bọn họ thật sự cái gì cũng chụp sao? Chạy đến tận Hàn Quốc chụp Yunho hyung?” Park Yoochun cầm di động, phóng to bức ảnh, nhìn chữ trên tạp chí: “Changmin, em hiểu tiếng Trung không?”
“Trợ lý hẳn cũng gửi bản phiên dịch kèm theo rồi, tìm thử đi.”
Kim Jaejoong không để ý tới hai người bọn họ, mắt nhìn chằm chằm Jung Yunho, có chút giận dữ: “Làm sao giờ? Hình tượng của cậu giờ biết làm sao? Biết rõ tình huống hiện tại vì sao cậu còn giữa đêm về nhà!” Nói xong lại cảm thấy không ổn, vì vậy lập tức sửa lời: “… Về nhà tớ.”
Khoé miệng Jung Yunho giật giật: “Chụp cũng chẳng việc gì, dù sao đã bị bàn tán như vậy, tớ về lúc khuya thì có vấn đề gì đâu?”
Kim Jaejoong cắt ngang lời anh, lửa giận bùng lên: “Có vấn đề gì đâu à? Tạp chí này nói cậu với tớ… Tóm lại là tớ đã bị nói thành như vậy thì tuỳ bọn họ muốn làm gì thì làm, giờ cậu xen vào làm chi? Cậu có thể so với tớ à? Tớ cùng lắm thì vỗ mông chạy sang Mĩ, cậu thì sao?”
Jung Yunho mấp máy môi, trầm giọng nói: “Tớ chẳng thấy như vậy có gì không ổn.”
“Jung Yunho cậu có bệnh à!”
Jung Yunho lắc đầu. Anh đột nhiên đứng lên, biểu cảm trên mặt vô cùng tỉnh táo, ánh mắt đáng sợ: “Đây không phải sự thật sao? Tớ lúc trước có bệnh nên mới sợ người khác biết!”
Kim Jaejoong lui ra sau một bước. Ngoài mặt cậu cố ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại bị câu nói kia khơi dậy ngàn tầng sóng, thậm chí ngay cả hàm răng cũng run lên.
Đã nói đến đây, Jung Yunho không định im lặng nữa. Anh uống một ngụm nước trái cây, bình tĩnh nhìn Kim Jaejoong, lúc lâu sau mới mở miệng: “Không phải cậu nói cậu không sợ sao?... Tớ cũng muốn như cậu, chẳng sợ gì cả.”
“Cậu thần kinh rồi.”
“Như vậy cũng hay, thần kinh thì chẳng phải sợ gì cả.” Jung Yunho nói xong liền quay đầu nở nụ cười với Shim Changmin và Park Yoochun, hai người đang xem náo nhiệt bị doạ đến hoá đá: “Những lời cậu nói với tớ đêm đó, tớ đều đồng ý, vậy nên lần này mấy người chúng ta cùng thương lượng giải quyết. DBSK cũng không phải chỉ có một mình cậu, dựa vào cái gì mà để tự cậu lo liệu.”
Kim Jaejoong giận đến giơ chân định đạp: “Cho cậu, cho cậu hết đấy! Giờ nó là của một mình cậu đấy!”
Park Yoochun nhịn không được khuyên can, kéo Kim Jaejoong lại: “Hyung, anh nói gì vậy, anh đừng cậy Junsu không ở đây mà bắt nạt cậu ấy được không. Nhóm chúng ta là năm người, anh và Yunho hyung tranh làm gì.”
Kim Jaejoong hất gã ra: “Ai tranh với cậu ta? Anh nói tất cả cho cậu ta rồi! Còn muốn thế nào nữa!”
“Đó cũng là của em mà, hyung nói cho là cho được sao?” Shim Changmin ôn hoà nói, nói trúng trọng tâm khiến Kim Jaejoong đen mặt.
Trong phòng lại im lặng một thời gian dài.
“Chúng ta tạm thời mặc kệ việc này là của ai, trước bàn cách xử lý được không?” Jung Yunho rốt cuộc đã làm đội trưởng thành quen, thời điểm này quyết định mở đầu phá vỡ sự yên tĩnh. “Lúc cậu tắm, ba người bọn tớ có thương lượng được một biện pháp, chính là thời gian này để Changmin đi cùng cậu nhiều một chút, tốt nhất là có thể để truyền thông chụp được ảnh các cậu. Quan hệ giữa các thành viên hoà thuận, hẳn sẽ có hiệu quả không tệ.”
Anh vốn định nói sang chuyện khác, ai ngờ Kim Jaejoong nghe xong liền triệt để bùng nổ, nổi trận lôi đình rống lên: “Cậu liên luỵ còn chưa đủ hay sao? Cậu còn muốn kéo cả bọn họ vào! Changmin giờ là giảng viên đại học, cậu lại để cậu nhóc dính vào một đống scandal, vậy sao này làm sao giảng dạy ở trường được nữa?”
Shim Changmin nghe xong, vội vàng giải thích: “Hyung, anh hiểu lầm rồi, đây là ý kiến của em, không liên quan gì đến Yunho hyung.”
Jung Yunho lại không có ý định bào chữa cho mình, thậm chí còn gật đầu như nhận tội: “Đúng, là tớ muốn lôi bọn họ vào. Bởi vì cậu là anh của bọn họ, cũng giống tâm tình của cậu lúc này thôi, khi cậu muốn tự mình giải quyết những chuyện này, bọn tớ cũng giống cậu, rất đau đớn… Rất đau đớn!”
Ba chữ cuối anh cao giọng, từng chữ từng chữ rõ ràng. Đáy mắt Kim Jaejoong chua xót, bịt kín một tầng hơi nước, cậu ra sức kiềm nén bản thân, đừng biểu hiện cảm xúc vào lúc này.
Cậu đã quen tự mình đối mặt với vấn đề, nhiều năm như vậy cậu vẫn cứ một mình một đường mà đi, Kim Jaejoong thậm chí đã quên cái gọi là cùng nhau. Cùng nhau tiến lên, cùng nhau lùi bước, cùng nhau… Cậu chỉ có một người, vậy có thể cùng ai được?
Nhưng mà, cậu đã từng có được thứ đó. Cậu từng có nhóm, từng có thành viên, tựa như người thân vậy.
Kim Jaejoong đứng nguyên tại chỗ cả buổi, về sau đột nhiên cười khổ một tiếng, nụ cười dần dần rực rỡ, cả người cũng bình tĩnh lại.
“Là em tự nguyện muốn giúp đỡ đúng không?” Kim Jaejoong xoay đầu nói với Shim Changmin, cười vô cùng kỳ lạ: “Hyung hiện tại rất đáng thương, rất cần sự trợ giúp của em.”
Shim Changmin bị thái độ chuyển biến đột ngột của cậu làm cho sợ tới mức sững sờ, biểu cảm không có ý tốt của Kim Jaejoong thật sự khiến cậu sợ hãi, cậu lại chỉ có thể nhận mệnh gật đầu.
Kim Jaejoong thân mật ôm cổ cậu, cái đuôi hồ ly đã lộ ra: “Hát ca khúc chủ đề cho phim của anh đi, em hát cùng Yoochun, em mà không hát, cậu ta sẽ phải gân cổ lên mà hát đoạn cao. Được không? Em giúp Yoochun đi.”
Cái gì gọi là giúp Yoochun đi!
Park Yoochun trong lòng nhịn không được chửi ầm lên. Loại người này thật quá đáng! Cậu hoàn toàn không cân nhắc cảm xúc của người khác!

Kim Jaejoong xoay người, trực tiếp đưa lưng về phía Park Yoochun. Cậu không để ý đến hết thảy xung quanh, chỉ toàn tâm toàn ý “dụ dỗ” Shim Changmin: “Thân phận Yoochun hiện tại không giống như lức trước, nếu hát không hay thì thật sự quá xấu hổ. Em giúp anh hay không không quan trọng, quan trọng là em có giúp Yoochun hyung không. Trước kia em đến nhà cậu ta ăn cơm mẹ cậu ta làm nhiều như vậy, không biết xấu hổ sao?”

No comments :