Jul 7, 2014

[NGC] Chapter 25

Chapter 25 —— Thảo nguyên bao la lập tức bay (2)
Ánh trăng treo ngọn liễu, lòng người đầy âm mưu.
Nửa đêm, cửa nhà hào phú Lý của Tây Vực đóng chặt, chiếc sân thật rộng bên trong có thể nhìn lấy loáng thoáng qua khe cửa, hai con sư tử đá đặt cạnh cửa trong đêm tối yên tĩnh lại càng uy vũ, những gốc cây trồng thành một hàng theo chân tường, gió thổi qua liền xào xạc, bóng cây lay động cộng thêm tường không hề trang trí bất kì hoa văn gì, tạo nên một đống những chiếc bóng hình thù đáng sợ.
Chỉ là, từng gian phòng trong Lý phủ thậm chí cả hành lang đều treo những chiếc đèn lồng phủ vải lụa màu xanh ngọc bích, ánh nến nho nhỏ cũng không phải quá sáng, xuyên qua tấm lụa xanh mỏng chuyển thành ánh sáng màu lục dịu, hòa với ánh trăng, lại càng thêm dịu dàng.
Bên ngoài phòng của Kim Jaejoong có không ít bồn hoa hồng, lá xanh biếc nụ đỏ thẫm, từng đóa lớn tranh nhau khoe vẻ tươi đẹp, tỏa hương ngát thơm, màu đỏ thẫm dưới ánh sáng xanh trong trời đêm lại thêm vài phần ý thơ.
Canh hai đã qua, trong một gian phòng nho nhỏ bên cạnh có một người rón rén đi ra, trong tay ôm một bao đồ căng phồng, đi một lát liền dừng lại nhìn, mắt thấy bốn bề vắng lặng, lúc này mới bước dài đẩy cửa phòng, xông vào.
“Ca, ngươi gọi ta đến đây làm gì?” Vị này không phải ai khác mà chính là tiểu Vương gia mấy ngày nay đang hạ mình làm tiểu tư Shim Changmin, về phần tại sao nửa đêm còn vào phòng Kim Jaejoong thì phải hỏi cái vị đang ngồi ngắm mình trong gương kia, “Ca, Jaejoong ca, ngươi đang làm gì thế?”
“Đồ đã mang đến chưa?” Kim Jaejoong hai tay không ngừng, cũng không quay đầu lại hỏi.
“Mang đến rồi, nhưng mà ca, ngươi bảo ta lừa lấy một bộ quần áo của thị nữ Lý gia để làm gì?” Shim Changmin không biết từ đâu lấy ra hai chiếc bánh, vừa ăn vừa hỏi.
“Sơn nhân tất có diệu kế.”
“Lại diệu kế.” Shim Changmin đặt bao đồ xuống giường, bắt chéo hai chân ngồi lên, hai tay nghịch ngợm tua rua từ trên màn giường rủ xuống, miệng trêu chọc, “Lúc trưa không biết người nào đó gào ầm lên ấy nhỉ.”
Kim Jaejoong không đáp lời, Shim Changmin càng nói lại càng vui vẻ, thậm chí bắt đầu cao giọng bắt chước tuyên ngôn kinh thế hãi tục của Kim Jaejoong lúc trưa, kết quả càng nói lại càng vui, cơ hồ cười lăn lộn trên giường.
“Shim Changmin!”
Tiểu Vương gia đắc ý quá mức giờ mới nhận ra, hắn vậy mà ăn no rỗi việc đi trêu chọc vị sát tinh kia, vội vàng thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm trang quay đầu lại, sau đó a một tiếng gào lên.
“Ngươi là ai?”
Chúng ta không thể nào trách Shim tiểu Vương gia dù đã được giáo dục cẩn thận từ nhỏ mà vẫn kinh hoảng như thế, bởi lẽ lúc nãy hắn vào phòng Kim Jaejoong, nhưng hiện tại người đứng trước mặt hắn là một cô gái tuyệt sắc thon thả.
Nhẹ tựa chim hồng, uyển chuyển như rồng.
Phảng phất như mây che bóng nguyệt, phiêu diêu như gió bay làn tuyết.[1]
Đôi mắt xinh đẹp kia như làn nước mùa thu, trong veo không tì vết, mày ngài nhíu một cái như ánh trăng trên núi xa, khiến người mê mẩn, mái tóc đen dài búi thành một búi, cài một chiếc trâm ngọc, thật sự rất quyến rũ.
Quả thật là xinh đẹp lấn át cả ánh bình minh, rực rỡ hơn cả trăm hoa.
Dù là Shim Changmin lớn lên trong cung nhưng cũng nhất thời không thể rời mắt đi được.
“Tiểu tử, ngay cả ca ngươi cũng không nhận ra à?”
“Jaejoong ca?”
Shim Changmin gần như không dám tin vào hai mắt mình, nếu không phải giọng nói này hết sức quen thuộc, hắn sẽ không thể nào tin được, vị mỹ nhân như tiên lạc giữa trần đời này lại có giọng nói không được… Dịu dàng lắm kia.
“Không phải ta chẳng lẽ là ngươi à!” Kim Jaejoong lườm, động tác quen thuộc mang theo vài phần ngang ngược kiêu ngạo của Kim đại đương gia ngày thường, “Quần áo đâu?”
“Ở, ở đây.” Shim Changmin đưa bao đồ qua, vẫn chưa kịp phản ứng, dù là ai khi thấy đại ca mình biết hơn mười năm đột nhiên biến thành tiểu muội xinh đẹp rực rỡ thì cũng đều lơ mơ không hiểu cả, bởi vậy hắn trơ mắt ếch ra nhìn Kim Jaejoong tự nhiên cười nói, chạy vào sau tấm bình phong, mãi sau mới tìm lại được giọng nói của mình, “Jaejoong ca, ngươi định làm gì vậy?”
“Bí mật.”
Trong giọng Kim Jaejoong mang theo vui vẻ khi thực hiện được mưu đồ, cùng với chút giảo hoạt, như bé hồ ly trộm được gà vậy, bộ quần áo dành cho nam rất nhanh được treo lên bình phong.
Shim Changmin gian nan nuốt nước miếng, cảm thấy cổ họng mình khô khốc, run rẩy nói: “Ca, ngươi lại định chạy trốn nữa à?”
“Ta chạy trốn làm gì?” Kim Jaejoong cười, lại nhỏ giọng nói, “Ta định thừa dịp đêm tối tìm chuồng ngựa Lý gia.”
“Cái gì?” Shim Changmin một lần nữa bị dọa, giật mình kêu lên.
Chỉ là lúc này số cậu không được may cho lắm, tiếng kêu sợ hãi này đã đánh động hạ nhân Lý gia đang tuần tra ban đêm, hộ viện cẩn thận biết rõ vị Kim chủ nhân đang ở đây, lập tức gõ cửa, cao giọng hỏi: “Kim đương gia, có chuyện gì à?”
“Không có gì, ta không cẩn thận đụng phải lư hương, không sao đâu.”
“Đêm đã khuya, kính xin Kim đương gia nghỉ ngơi sớm.”
“Đã biết, ngươi lui ra đi.”
“Vâng.”
Tiếng bước chân của hộ viện dần dần xa, Kim Jaejoong lúc này mới nhẹ chân ra khỏi bình phong, hung dữ lườm Shim Changmin một cái, uy hiếp: “Ngươi còn kêu, ta sẽ không để ngươi ăn nữa, giết cha mẹ ngươi, ai, thôi được rồi, chỉ không để ngươi ăn nữa, biết chưa?”
“Ah.” Shim Changmin sớm đã bị Kim Jaejoong bắt nạt thành quen, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lại hỏi, “Ngươi dù muốn đến chuồng ngựa lúc nửa đêm cũng đâu cần phải cải trang thành nữ?”
“Con nít con nôi biết cái gì.” Kim Jaejoong thoạt nhìn tâm tình rất tốt, vừa sửa sang lại quần áo, vừa nhướn mày đắc ý nói, “Tên Jung Yunho trời đánh kia, cố ý chọn phòng gần đây chắc chắn là để giám thị ta, sợ ta đoạt trước một bước, ta giờ đổi y phục, vậy dù ta có đi trước mặt Jung Yunho, hắn cũng không nhận ra.”
Shim Changmin nhìn Kim Jaejoong trước mặt mặc váy dài ôm sát eo, ống tay áo rộng thùng thình, đón gió mà tung bay, phần váy trang trí hoa văn hình hoa lài lay động, được đai lưng buộc lại, nhìn lại càng thêm phần xinh đẹp, tựa tiên giáng trần, khóe miệng có chút run rẩy, hồi lâu mới nói:
“Ngươi nghĩ mình có thể lừa hắn?”
“Vì sao lại không thể?” Kim Jaejoong cười cười, mắt to đảo vài vòng, quả thật có vài phần nhu mì của mỹ nữ phong hoa tuyệt đại, “Chẳng lẽ ta không đẹp bằng đám nữ nhân son phấn tầm thường kia?”
“Tất nhiên là đẹp hơn.” Shim Changmin thiếu chút nữa bị câu hồn, vội vàng nói, Kim Jaejoong vốn lớn lên vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt khéo léo tinh xảo khiến người tán thưởng không thôi, nhưng ngày bình thường hắn hiếm khi dịu dàng như vậy, hôm nay lại đặc biệt ăn mặc thật sự khiến người bất ngờ, chỉ là Shim Changmin vừa định nói, Kim Jaejoong đã nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài, để lại Shim tiểu Vương gia lo lắng hò hét, “Ca, ngươi xác định, có nữ nhân nào… Cao như ngươi không?”
Trời đã tối, ánh trăng nhảy nhót khắp nơi, tăng thêm vẻ kiều diễm cho làn váy.
Kim Jaejoong vừa thầm chửi quần áo con gái sao lại khó đi đường như vậy, vừa cẩn thận xách váy, vội vàng đi xuyên qua rừng trúc, trong lúc cấp bách còn cẩn thận chú ý gian phòng tối om của Jung Yunho, trong lòng càng đắc ý.
Lúc này gió thu đang thổi mạnh, lúc Kim Jaejoong đi qua rừng trúc nhịn không được rùng mình một cái, cúi đầu nhìn quần áo bằng lụa mỏng bị gió thổi mà dán chặt lấy người, không nghĩ tới, chỉ phân tâm một lát liền va vào một lồng ngực rắn chắc.
“Này, đi đường mà không nhìn…” Kim Jaejoong vẫn nghĩ mình đang ở Kim gia, định quát lớn, đột nhiên nhớ tới thân phận của mình, lập tức ngậm miệng, lùi lại, ánh mắt đảo qua người đối diện, vừa nhìn thấy liền cả kinh.
Người cậu đụng vào không phải ai khác mà chính là Jung Yunho.
Chết tiệt, tên này đêm hôm khuya khoát không ngủ, chạy tới đây làm gì?
“Đêm dài đường tối, sao ngươi lại ở đây một mình?” Giọng nói dịu dàng của Jung Yunho vang lên.
Kim Jaejoong nào dám mở miệng, một khi cậu nói chuyện sẽ lộ ngay, chỉ đành cúi đầu không nói gì.
“Có chuyện gì à?”
Kim Jaejoong lắc đầu, thầm cầu nguyện, tên thích xen vào việc của người khác này mau trở về phòng ngủ đi, đừng dây dưa với cậu nữa.
“Ta về phòng trước.” Jung Yunho bình tĩnh thông báo một câu, Kim Jaejoong khẽ thả lỏng, vội vàng xoay người đi, vừa định cất bước liền bị người mạnh mẽ ôm lấy, sau đó một nụ hôn nồng nhiệt phủ kín đôi môi đỏ thẫm của cậu.
Hương vị quen thuộc của Jung Yunho thông qua khoang miệng tràn vào trong cậu, khóe miệng ẩm ướt cùng nhiệt độ nóng rực bên hông khiến cậu có chút thất thần, nhắm mắt lại.
Chỉ là nụ hôn đột ngột này khiến cậu đột nhiên có một ý nghĩ kỳ quái.
Ý nghĩ này khiến Kim Jaejoong gần như dùng toàn lực giãy ra khỏi cái ôm của Yunho, sau đó hổn hển chỉ vào mũi hắn chất vấn: “Jung Yunho, có phải ngươi gặp ai cũng hôn không?”
“Jaejoong.” Jung Yunho vốn đang kinh ngạc, lập tức cười thoải mái, hắn rất ít khi cười to như vậy, biểu cảm của Kim Jaejoong ngày càng khó coi, đang định quay người bỏ trốn lại bị Jung Yunho ôm chặt lấy, một giọng nói truyền đến mang theo vui vẻ, “Ngươi đêm nay rất đẹp.”
“Ngươi, sao lại biết là ta?” Kim Jaejoong chưa từng nghĩ Jung Yunho lại phát hiện cậu sớm như vậy, vươn tay véo hông Jung Yunho, giọng nhỏ đến người khó nghe thấy.
“Ta với ngươi là quan hệ thế nào hả.” Mặt Kim Jaejoong dán vào lồng ngực Jung Yunho, cảm thấy chỗ đó khẽ rung, “Cho dù chỉ nhìn một ngón tay, ta cũng biết đâu là ngươi.”
Nhiều năm như vậy, ngày nào hắn cũng gặp Kim Jaejoong, hằng đêm cậu còn đi vào giấc mộng của hắn, dù chỉ một sợi tóc, hắn cũng nhận ra đây có phải người yêu của mình không.
Đó là một khả năng thần kỳ, tên gọi đại khái là: Tình yêu.
“Miệng lưỡi trơn tru.” Lúc Jung Yunho nói những lời này, Kim Jaejoong trong lòng liên tục hò hét, cậu sao có thể không biết mình thích Jung Yunho, chỉ là những năm gần đây đối chọi gay gắt khiến cậu nhất thời không tìm ra phương pháp ở chung tốt nhất, cũng không bỏ xuống được lòng tự trọng chết tiệt của Kim gia.
“Chỉ với một mình ngươi thôi.”
“Sao ngươi lại ở đây?” Lời nói thâm tình mà dịu dàng của Jung Yunho khiến Kim Jaejoong gần như rơi vào tay giặc, vì vậy lập tức đổi chủ đề.
“Vậy còn ngươi?” Jung Yunho vui vẻ hỏi lại.
“Ta, ngắm trăng thôi.” Kim Jaejoong tùy tiện lấy một cái cớ.
“Ngắm trăng à.” Jung Yunho kéo dài giọng, mắt nhìn ánh trăng dần dần biến mất sau đám mây, ra vẻ hiểu rõ nói, “Trăng khuyết quả thật rất hợp để ngắm.”
Kim Jaejoong giờ mới chú ý hôm nay chưa phải rằm, mặt đỏ bừng lên, lại chết không chịu thua, mạnh miệng nói: “Ngươi không hiểu rồi, ngắm lúc này mới đẹp.”
“Vậy sao?”
Jung Yunho vui vẻ hỏi lại, mắt nhìn chằm chằm Kim Jaejoong đang xấu hổ, hắn đêm nay quả thực đã dự đoán trước Kim Jaejoong sẽ thừa dịp đêm tối mà chạy ra ngoài, bé hồ ly của hắn trước giờ luôn nhiều quỷ kế như vậy, cho nên cũng tương kế tựu kế ra ngoài trước, lại không ngờ được nhìn thấy cảnh đẹp như vậy.
Kim Jaejoong tuy sinh ra đã có khuôn mặt đẹp, nhưng lại đủ mười phần nóng tính, không chút dịu dàng nào, cậu cũng rất ghét người khác nói cậu giống con gái, nên dù đã quen biết hai mươi năm, hắn chưa từng nhìn thấy Kim đại đương gia mặc đồ nữ, cũng chưa từng nghĩ mình thích nam hay nữ.
Người hắn thích, chỉ đơn giản là Kim Jaejoong thôi.
Chỉ là, hiện tại nhìn Kim Jaejoong trong trang phục như vậy, quả thực cũng không biết nói gì, giật mình.
“Jung Yunho, ngươi ra đây làm gì?”
“Ta à…” Jung Yunho dùng quạt gõ vào lòng bàn tay, cười vô cùng giảo hoạt nhưng lại ra vẻ vô tội nói, “Ta cũng giống Jae Jae thôi, nhưng mà ta đêm nay quan sát các vì sao, thấy được trời ban ta một tiểu mỹ nhân, bảo ta mau đi đón.”
“Ngươi…”
Kim Jaejoong biết rõ nhất định Jung Yunho sẽ lấy chuyện cậu mặc đồ nữ ra mà trêu chọc, sớm biết vậy cậu không bí quá hóa liều mà làm việc này.
“Đêm đã khuya, ta phải về ngủ, buông tay.”
Jung Yunho lúc này mới ngoan ngoãn buông tay, nhìn Kim Jaejoong xách làn váy đi về phòng, bộ dạng xù lông xấu hổ kia khiến người buồn cười, vì vậy lười biếng nói: “Jae Jae, nếu còn muốn ngắm trăng, nhớ gõ cửa phòng ta, ta sẽ ngắm trăng cùng… Tiểu mỹ nhân.”
“Cút!”
“Ca, sao ngươi lại quay về?”
“A, lại bị Jung Yunho bắt nạt đúng không?”
“Ngươi cũng cút đi.”
Một đêm ồn ào không yên.
Không biết có phải vì đêm trước giằng co đến hơn nửa đêm không mà Kim Jaejoong ngày hôm sau ngủ đến khi mặt trời đã lên cao mới tỉnh lại, miễn cưỡng ngáp một cái, mắt vừa mở đã nhìn thấy bộ đồ nữ đặt ở đầu giường.
Nhất thời lại nghĩ tới Jung Yunho dáng vẻ lưu manh tối hôm qua, trong lòng càng giận, cầm quần áo định ném ra ngoài cửa sổ, đang định buông tay, lại nhớ tới câu tối hôm qua của Jung Yunho: Ngươi đêm nay rất đẹp.
Vì vậy, cắn cắn bờ môi, lại không tình nguyện rút tay về, nhét tất cả quần áo xuống dưới gối.
Cậu rốt cuộc đang làm cái gì vậy?
Kim Jaejoong bị động tác của mình làm cho giật mình, ôm đầu lăn vào trong chăn, có chút mất mặt không muốn để người biết, có chút xấu hổ, có chút không được tự nhiên, có chút ngọt ngào, tất cả hòa lẫn với nhau khiến đầu cậu như một đống hỗn độn.
“Ca, ngươi đang làm gì vậy?” Shim Changmin sáng sớm đã rời giường dạo một vòng quanh Lý phủ, đến khi trở về đúng lúc trông thấy Kim Jaejoong chỉ chừa mông ra ngoài, còn lại không thấy người đâu.
“Ngươi sao không gõ cửa?” Kim Jaejoong ngồi xuống, giận dữ quát Shim Changmin.
“Gõ cửa?” Shim Changmin nhìn cửa nói, “Ca, ngươi thật sự cho mình là nữ nhân à? Có phải khuê phòng của tiểu thư đâu, gõ cửa làm gì?”
“Lăn!” Một chiếc gối mềm bay tới trước mặt, Shim Changmin nhẹ nhàng tránh thoát, nhìn Kim Jaejoong như thiếu nữ hoài xuân, trêu chọc nói:
“Ta lăn cũng không sao, nhưng mà nghe nói Jung đương gia bên kia, sáng sớm đã lăn đến chuồng ngựa, đến giờ đoán chừng cũng phải lăn được mấy lần rồi.”
“Cái gì? Jung Yunho đã đến chuồng ngựa rồi hả?”
“Đúng vậy, sớm chớp thời cơ rồi.”
“Sao ngươi không nói sớm một chút.”
“Biết sao được, tiểu thư còn chưa tỉnh, ta nào dám đi vào.”
Kim Jaejoong cực kì tức giận, hiện tại thì hay rồi, ngay cả Shim Changmin cũng dám cãi lại cậu.
“Ngươi chờ, trở về ta sẽ tính sổ với ngươi.”
Trong lòng tính toán, vẫn là đoạt mối buôn bán với Jung Yunho quan trọng hơn, Kim Jaejoong híp mắt uy hiếp Shim Changmin, tiện tay cầm chiếc áo khoác, chạy ra ngoài cửa.
“Nếu không phải biết rõ đại thiếu gia ngài sẽ chẳng quan tâm tới ta, ta nào dám trêu chọc ngài.”
Shim Changmin nhìn Kim Jaejoong như bị lửa đốt mông mà lao ra ngoài cửa, duỗi lưng một cái, tiếp tục đi tới phòng bếp Lý phủ.
Chuồng ngựa Lý gia ở trên một thảo nguyên cách Lý phủ không xa, ngoài mấy hạ nhân trông coi hàng ngày thì ít ai tới nơi này, lúc Kim Jaejoong vội vàng chạy đến thì vừa liếc mắt đã nhìn thấy Jung Yunho đang cúi đầu nói chuyện với nhân viên chủ quản chuồng ngựa.
Bên cạnh có mấy thị nữ cố ý đảo quanh người hắn, hắn đều nở nụ cười dịu dàng đáp trả, mấy cô gái kia bình thường nào có cơ hội nhìn thấy nam nhân Giang Nam tuấn lãng như vậy, lúc này tất cả đều kích động, mắt long lanh nhìn hắn.
“… Con ngựa này là thủ lĩnh.” Nhân viên chủ quản chỉ vào một con ngựa đen, giới thiệu cho Jung Yunho, “Mấy con ngựa này đều nghe lời nó.”
“Thì ra là thế.”
“Jung Yunho!” Kim Jaejoong sợ Jung Yunho đoạt trước, lại càng nhìn mấy thị nữ trẻ tuổi vây quanh hắn không vừa mắt, hùng hổ quát to một tiếng, chạy tới.
“Jaejoong, ngươi cũng tới?” Jung Yunho vui vẻ cười.
“Ngươi tới được, chẳng lẽ ta không thể tới sao?” Kim Jaejoong đang tức giận, nói chuyện cũng không dễ nghe chút nào.
“Không ngờ ngươi cũng biết nói đạo lý như vậy.”
“Có ý gì hả, ta cũng phải xem ngựa chứ.”
“Kim đương gia, ngày lành.” Nhân viên chủ quản chuồng ngựa vừa nhìn thấy Kim Jaejoong đến thì trên trán liền lấm tấm mồ hôi, người trong Lý phủ, nào có ai không biết, tính tình vị Kim đương gia đường xa mà đến kia vô cùng không tốt, “Ngài cứ nhìn, ta đi trước.”
“Chúng ta cũng xin cáo lui.” Đám thị nữ vốn như ong mật nhìn thấy hoa cũng lập tức hạ người thi lễ, vội vã rời đi.
Kim Jaejoong vẻ mặt buồn bực quay đầu nhìn bọn họ, lẩm bẩm: “Sao cứ như là gặp quỷ hết vậy?”
“Đúng vậy, làm gì có nữ quỷ nào xinh đẹp như vậy.” Jung Yunho vươn tay vuốt ve bờm con ngựa đen kia, trêu chọc.
“Jung Yunho, nếu ngươi nhắc lại chuyện tối hôm qua, ta sẽ thiến ngươi.” Kim Jaejoong giơ tay làm động tác chém, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp.
Jung Yunho cười không nói gì, kéo dây cương một cái, con ngựa đen kia liền bị dắt ra ngoài.
Kim Jaejoong nhìn thấy, đột nhiên nghĩ đến điều nhân viên chủ quản vừa nói, con ngựa này chính là thủ lĩnh của cả đàn ngựa, liền thừa dịp Jung Yunho không chú ý, nhào lên, leo lên mình ngựa, quát to một tiếng chạy ra ngoài.
Chuồng ngựa Lý gia rất lớn, gần như là mênh mông bát ngát, Jaejoong tùy tiện chọn một hướng mà chạy đi, không quên quay đầu làm mặt quỷ với Jung Yunho, cao giọng nói: “Này, ngươi thua!”
“Chưa chắc đâu.”
Kim Jaejoong hôm nay mặt một thân quần áo bó dành riêng cho cưỡi ngựa, bên ngoài khoác áo bằng sa, thoạt nhìn rất tuấn mỹ, Jung Yunho nhìn mà ngẩn ngơ, trong mắt như có ngọn lửa nóng rực thiêu đốt, đúng vậy, đó là Kim Jaejoong hắn thích, là Kim Jaejoong to gan không biết sợ, lúc nào cũng thích làm chuyện xấu.
“Vậy ngươi đuổi theo ta đi.”
“Ngươi chạy nhanh đi.” Jung Yunho cười đáp lời, vẻ mặt hưng phấn tiện tay dẫn một con ngựa ra, xoay người nhảy lên, rút roi quất đuổi theo, “Nếu ta đuổi kịp thì sao?”
“Hừ, nếu ngươi đuổi kịp ta tùy ngươi làm gì cũng được.”
“Một lời đã định.”
“Sẽ không thay lòng.”
Một con ngựa đen chạy phía trước, một con ngựa trắng đuổi theo sau, hai con ngựa lao nhanh trên thảo nguyên rộng lớn bao la.
Con ngựa Kim Jaejoong cưỡi là con ngựa tốt nhất chuồng, dù kỹ thuật cưỡi ngựa của cậu còn lâu mới bằng Jung Yunho, nhưng vẫn bỏ xa Jung Yunho, thấy vậy, cậu liền thêm phần đắc ý, cười tươi rói quay đầu lại nhìn Jung Yunho.
“Huýt…”
Jung Yunho nhìn mà buồn cười, ngón út cong lên, đặt bên miệng, huýt một tiếng, con ngựa của Kim Jaejoong đột nhiên hí lên một tiếng, dừng lại, mặc cho Kim Jaejoong quất thế nào cũng không chịu đi thêm một bước.
“Jae Jae, ngươi thua.” Kim Jaejoong chỉ cảm thấy một trận gió xẹt qua, lưng cậu dán vào lồng ngực rắn chắc, hơi thở của Jung Yunho phun lên cổ cậu, nóng đến kinh người.
“Con ngựa này sao lại nghe lời ngươi?” Kim Jaejoong sợ hãi hỏi.
“Bé ngốc, ngươi quên rồi à, ta quen biết Lý gia từ trước, lúc con ngựa này còn bé, ta đã từng cưỡi nó rồi.”
“Ngươi chơi xấu.”
“Chiến tranh không ngại dối lừa, Jae Jae, không làm vậy, ngươi sao có thể ngoan ngoãn đánh cược với ta một ván.” Jung Yunho cười khẽ, “Ngươi đào hôn của ta, ta đánh cược với ngươi một ván, chỉ là có qua có lại mà thôi.”
“Ngươi là tên xảo trá.” Kim Jaejoong bị Jung Yunho ôm vào trong ngực, con ngựa đen nhàn nhã tản bộ trên thảo nguyên rộng lớn, “Ngươi muốn làm gì?”
“Không làm gì cả.” Jung Yunho cười giảo hoạt mà đầy sắc dục, vươn lưỡi liếm tai Kim Jaejoong, cảm nhận được cậu run rẩy liền cười nói, “Ta nhớ ngươi lắm.”
Con ngựa chậm rãi dừng lại, gió thu thổi qua, đồng cỏ rậm rạp theo gió mà lay động.
Jung Yunho nhìn người khép hờ mắt trong lòng, cười khẽ.
“Ai nha, ca, Yunho ca, các ngươi rốt cuộc trở về rồi à?”
“Ừ, ở chuồng ngựa gặp phải một số việc.”
“Jaejoong ca làm sao vậy, sao mới đi ra ngoài một chuyến mà lúc về phải ôm thế này?”
“Không có gì, ngươi gọi người chuẩn bị nước ấm, cậu ấy cưỡi ngựa nên mới thành như vậy.”
“Cưỡi ngựa mà cũng như vậy sao?”




[1] Trích bài Lạc thần phú