Jun 1, 2014

[NL] Chapter 88

Chapter 88

Đã từng nói, cho dù muốn hắn chết, cậu cũng phải còn sống.

Không phải nói đùa, là rất nghiêm túc.

Tựa như vị trí của cậu trong lòng hắn, kiên cố không thể nào bị dao động…

Trong tiếng xe cứu hỏa xen lẫn còi xe cảnh sát, Yunho lấy mạng của mình ra đánh cược, đi về phía Kwon Ji Hee đang ngồi trong xe quan sát hết thảy, Changmin định vươn tay kéo Yunho lại, nhưng khi ánh mắt giao nhau, có thông điệp gì đó hai người đang ngầm trao đổi.

Changmin không nói gì, Yunho cũng vậy… Tránh khỏi Changmin, Yunho nở nụ cười, đây là Jung Yunho mà Carr quen nhất trong quá khứ!

Y không biết hắn sẽ làm thế nào, cũng không cách nào ngăn cản hắn, chỉ có thể hi vọng, Kim Jaejoong có thể khiến Yunho giữ lại chút lý trí…

Trơ mắt nhìn Kwon Ji Hee mang Yunho đi, Carr chỉ có thể ôm Jaejoong, trước sự nóng nảy của cảnh sát mà không thể không ở lại, đành phải gọi điện thoại cho luật sư gia tộc bảo ông mau tới, mà Changmin nhìn Yoochun ngồi đơ người dưới đất khóc, thở dài, chậm rãi đi ra khỏi đám người…

Đột nhiên, cậu nhớ tới lúc Junsu đang đợi Jaejoong, gọi điện thoại cho cậu ──

Junsu, làm như vậy sẽ không tốt hơn đâu, chỉ khiến mọi việc càng thêm hỏng bét thôi…

Tôi biết rõ, Changmin, nếu tôi nói, đó mới là điều tôi hi vọng thì sao?

Junsu nói, cậu hi vọng, mọi việc hỏng bét đến không thể nào thu thập sắp xếp, như vậy, mới có thể khiến cho mỗi người đều phải nếm thử đau thương, về phần Park Yoochun, Junsu hận sao?

Đáp án câu hỏi này, có lẽ chỉ mình cậu biết…

Lúc Yunho tiến gần, Kwon Ji Hee không hề bảo người lái ô tô rời xa, ngược lại dừng trước tòa nhà, cửa sổ xe mở ra, một nòng súng đen ngòm chìa ra ngoài, nhắm ngay Yunho, nhưng nó không hề khiến Yunho lui bước, nhìn khuôn mặt Yunho vẫn trấn định như trước, Kwon Ji Hee bật cười.

Nụ cười của hắn khiến Yunho nhíu mày, như ý thức được điều gì, không đợi hắn quay đầu lại, đám người vây xem sau lưng đột nhiên hét lên đầy kinh hoảng, quay người lại, chỉ thấy vài gã cảnh sát ngã xuống đất không dậy nổi, mùi máu tươi tràn ngập khắp hiện trường, khiến mọi người hoảng sợ chạy thục mạng, mà đám người áo đen nghe lệnh Kwon Ji Hee cầm súng, từng bước tới gần Carr đang ôm Jaejoong.

Yunho hẳn phải lên cứu Jaejoong!

Nhưng… Trừng mắt nhìn Kwon Ji Hee nở nụ cười, hắn biết rõ hắn muốn cái gì, giống như khi đưa ra điều kiện đổi Junsu lấy Yoochun, nếu hắn muốn cứu Jaejoong, Kwon Ji Hee sẽ không bỏ qua cho Carr…

Hai chọn một, một vấn đề rất đơn giản.

Chỉ là, dù chọn cái nào, cũng không thể nào hoàn mỹ…

Khóe môi nở nụ cười trào phúng, nếu là hắn trước đây, lựa chọn này tuyệt đối không thể khiến hắn bối rối, như lúc trước, dù Junsu phải chịu tổn thương, hắn cũng không cúi đầu ── Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn hiện tại, không thể mất đi Kim Jaejoong!

Cắn răng, Yunho chạy về phía đám người áo đen đang vây quanh Carr và Jaejoong, mắt thấy tay súng của Kwon Ji Hee giật giật họng súng, viên đạn chuẩn bị bay về phía Yunho, một chiếc xe, tăng tốc lao thẳng tới phía sau xe Kwon Ji Hee, va chạm kịch liệt khiến tay súng mất tầm bắn, Kwon Ji Hee cũng vì vậy mà phẫn nộ vô cùng.

Vừa định bảo tay súng chuẩn bị bắn lại, phía sau xe lại va chạm lần nữa ── Changmin nghiêm mặt, không chút do dự giúp Yunho, như thể không để ý đến tính mạng của mình, thầm nghĩ tìm một lối thoát cho mọi việc.

Như đang nói với mọi người, không có thứ gọi là tuyệt vọng…

Cùng lúc, nhân viên phòng cháy chữa cháy vội vàng dập lửa, y bác sĩ thì chăm sóc những cảnh sát ngã xuống đất, hiện trường loạn hết lên, Carr ôm Jaejoong định thoát khỏi cục diện bị bao vây, đám người áo đen nổ súng, Carr thay Jaejoong nhận một phát súng, đang lúc họng súng còn chưa hết mùi khói thuốc, những người kia vừa định bóp cò, Yunho liền bước lên, đứng chặn giữa bọn họ cùng Carr!

“Nhận cho rõ, ai mới là chủ nhân của các cậu, các cậu bán mạng cho Kwon Ji Kyu, hay là Kwon gia?”

Trong tay không có vũ khí, cũng không có đồ nào mang tính sát thương, chỉ uy nghiêm trên mặt, cũng đủ khiến tất cả đám người áo đen dừng tay lại, nhất là kẻ dẫn đầu, hắn nhìn chằm chằm Yunho, bao năm làm việc ở Kwon gia khiến hắn không thể không cúi đầu…

“Yunho thiếu…”

Không để hắn có cơ hội nói hết, Yunho đạp thẳng lên bụng người đàn ông, túm chặt cổ áo của hắn, không chỉ khiến hắn mà toàn bộ đám người áo đen đều phải nhìn thẳng vào hắn, nghe hắn nói từng câu từng chữ!

“Muốn mạng người kia cũng là muốn mạng tôi, tôi không quan tâm Kwon Ji Kyu nói thế nào với mấy người, nếu cậu ta muốn toàn bộ Kwon gia, phải tự mình đến mà lấy!” Chỉ vào Jaejoong trong ngực Carr, thần sắc Yunho vô cùng kiên định.

Nhìn chằm chằm Yunho, đám người áo đen liền bỏ hết súng trong tay xuống, ngay lúc tình huống đã nằm trong tầm kiểm soát, sau lưng Yunho đột nhiên vang lên tiếng nổ mạnh cực lớn, lửa đỏ rừng rực bốc cháy còn hơn cả tòa nhà vừa bị hỏa hoạn, Changmin bước xuống chiếc xe đã bị đâm vô cùng thê thảm, hai mắt nhìn chằm chằm vào lửa đỏ.

Thứ vừa nổ, là xe Kwon Ji Hee.

“Là Ji Kyu thiếu gia làm, cậu ấy nói, Ji Hee thiếu gia sẽ gây ảnh hưởng tới trò chơi của cậu ấy, người chơi thực sự, chỉ có Yunho thiếu gia cùng cậu ấy.” Người đàn ông dẫn đầu nói từng câu rõ ràng, trên mặt lại tràn ngập sợ hãi, tư tưởng của Kwon Ji Kyu tràn ngập trong đầu bọn họ.

Thứ không cần, phải diệt trừ.

Đây là điều ba nuôi Yunho đã dạy, Yunho học còn chưa đủ, Kwon Ji Kyu, lại là người vận dụng tài tình nhất!

“Cậu ta ở đâu? Muốn tôi chơi với cậu ta, dù thế nào cũng phải nói địa điểm chứ.” Vô cùng bình tĩnh, Yunho không hề kinh ngạc chút nào.

Đám người áo đen hai mặt nhìn nhau, do dự có nên tiết lộ hành tung của Kwon Ji Kyu không, lúc Yunho đang định mạnh tay hơn, luật sư gia tộc mặc vest đúng lúc chạy tới hiện trường, trong tay còn cầm bút ghi âm, ấn nút phát, tiếng Kwon Ji Kyu liền vang lên:

Yunho hyung, Ji Hee hyung là một tên ngu ngốc, em tin tưởng anh không như thế, tuy vậy em rất muốn tận mắt nhìn thấy anh, Kim Jaejoong cùng Park Yoochun căm thù nhau, nhưng mà, em rất nhát gan, cho nên em ở chỗ anh cùng Hee Chul hyung lớn lên chờ anh, mau đến đây, nếu không, em sẽ để cho những đứa trẻ ở đây, đi cùng Hee Chul hyung…

Còn chưa phát hết, cây bút ghi âm đã bị Yunho đoạt lấy, vứt xuống đất, phẫn nộ giẫm lên, nhìn khung cảnh hỗn loạn xung quanh, Yunho hít vào một hơi thật sâu, ra sức áp chế cơn giận của mình, lúc này mới bình tĩnh nhìn luật sư gia tộc.

“Cậu thật sự muốn đi?”

“Vì sao không đi? Những việc này, đúng ra phải kết thúc từ mấy năm trước rồi…”

Hiểu rõ lời Yunho nói, làm việc cho Kwon gia bao nhiêu năm đến nay, luật sư gia tộc đương nhiên biết rõ tính cách từng người, kể cả, Jung Yunho…

“Đừng để mình gặp chuyện gì, có người sẽ đau lòng.” Luật sư nhắc nhở tự đáy lòng.

Cười không nói gì, ánh mắt Yunho dừng trên người Carr, dù bị thương, y vẫn cố sức ôm lấy Jaejoong… Dứt khoát xoay người đi nên Yunho bỏ lỡ biểu cảm của Carr…


Đau nhức từ trên cánh tay truyền đến, Carr cúi đầu nhìn người hẳn vẫn còn hôn mê trong lòng…

[NL] Chapter 87

Chapter 87

Áy náy, nảy sinh trong lòng người như thế nào?

Là cố ý tạo nên, hay đến từ quan tâm – thứ tình cảm quá mức xa xỉ?

Lúc tiếng súng xuyên thấu tai, nước mắt ngăn không được, chạm nhẹ vào thân thể dính máu, không cách nào hình dung được, đó là cảm giác gì, mãi đến khi Shim Changmin xuất hiện, mang cậu ra khỏi hiện trường, nơi đã rơi vào biển lửa!

Ngơ ngác một hồi, mãi không thể hoàn hồn, nhìn vết máu trong tay cùng trên người, lại nhìn Changmin vẫn thản nhiên quan sát mọi việc, không cách nào phủ nhận sự thật, Jaejoong muốn lao vào trong đám cháy, lại bị Changmin ôm chặt, sau đó Yunho cùng Carr chạy đến, chỉ nghe thấy Changmin rống lớn:

“Anh đi vào cũng vô ích, Kim Jaejoong, mọi việc đã xong, anh còn muốn làm cái gì!”

Vậy là, đã trả xong khoản nợ sao?

Thế, Kim Junsu đâu?

Có chút hốt hoảng nhìn Changmin, sau đó, chậm rãi tìm kiếm trong mớ ký ức hỗn loạn của mình…

Đúng vậy, cậu nổ súng, nhắm thẳng đầu Kim Junsu, trong lúc Junsu đang cười, bóp cò…

Nhận được, là loang lổ máu đỏ, cậu chạm vào Kim Junsu, khiến trên người cũng dính máu…

Lúc Changmin xuất hiện, cậu ta nói, là Junsu trước lúc đến nhà Yoochun, gọi điện bảo cậu ta đến đây, còn muốn cậu, giúp Jaejoong…

Tại sao lại xảy ra hỏa hoạn, cậu không có ấn tượng, chỉ nhớ rõ, lúc lửa đỏ lan vào mắt, chỉ có cậu cùng Changmin đi ra, mà Junsu, hình như còn nằm trong vũng máu…

“Kim Junsu…” Jaejoong rời mắt, muốn tìm lại khả năng nói chuyện, một giây sau, lại bị người bóp cổ.

Bàn tay kia, không phải ai khác, chính là Yunho đang thịnh nộ.

Trong mắt hắn, trộn lẫn rất nhiều cảm xúc, có đau lòng, có ảo não, có tình yêu với Jaejoong và cả hối lỗi với Junsu, nhìn thẳng vào ánh mắt đó, không ai có thể trốn tránh được.

Giơ hai tay, như thể không cảm nhận thấy áp lực Yunho đang gây ra, nước mắt Jaejoong chậm rãi rơi ra, cậu không phải Jung Yunho, lại cảm nhận được, đau lòng của Yunho.

“Tôi đã lấy mạng cậu ấy… Tôi ấn cò súng… Chỉ vì Yoochun… Nếu như anh là tôi, hẳn cũng đưa ra quyết định tương tự, đúng không…”

Nhìn Jaejoong yếu ớt như vậy, Yunho biết rõ, người khiến cậu biến thành kẻ không chút phòng bị như vậy, là hắn, nhưng người cậu tổn thương, cũng là hắn…

“Vì sao không để tôi nghĩ biện pháp khác, Jaejoong, cậu biết rõ, làm vậy sẽ khiến tôi nợ Junsu càng nhiều hơn…” Đấu tranh, Yunho nói không lên lời an ủi Jaejoong.

Dù biết rõ Jaejoong có bao nhiêu thống khổ, hắn vẫn không thể!

Yunho chưa từng quên, cam đoan của hắn với chính bản thân, vào ngày Junsu lựa chọn rời đi, hắn đã tự nhủ…

Nếu như còn cơ hội, hắn không được tổn thương Junsu, dù không yêu cậu, cũng không được khiến cậu tổn thương càng sâu… Hết lần này tới lần khác, hắn lại làm việc ngay cả chính hắn cũng không thể tha thứ!

Nếu có thể ngăn cản, ngăn cản sớm một chút…

Người ra tay với Junsu, không riêng gì Jaejoong, còn có hắn…

Buông lỏng tay, Yunho ôm Jaejoong vào trong ngực, che đi vết máu trên người Jaejoong, cũng mặc kệ cảnh sát đến dập lửa cùng điều tra cho Carr ứng phó, nhìn Jaejoong cùng Yunho ôm nhau, Changmin thở dài, xoay người, cười khổ với một người đang tới gần.

“Anh vui chưa? Đây là điều anh muốn sao? Park Yoochun, chỉ vì tư tâm của mình, anh bán rẻ tình bạn với Kim Jaejoong, chỉ vì ép Junsu xuất hiện gặp anh, lại khiến Yunho cùng Jaejoong thù hận lẫn nhau, kết quả như vậy anh vui chưa?” Changmin gào lên, dùng sức vung nắm đấm về phía người đàn ông đang rơi lệ đầy mặt kia.

Ngã phịch xuống đất.

Yoochun không hề thấy đau đớn, lại đứng dậy, thất thểu đi về phía đám cháy, cũng đến gần Jaejoong và Yunho… Phát hiện Yoochun đã đến, Jaejoong không hề kinh ngạc, nói đúng ra, cậu chỉ có tức giận!

“Thả tôi ra, Jung Yunho ── Park Yoochun, sao cậu lại có thể trêu chọc tôi, tôi coi cậu là bạn tôi mà ──

Jaejoong định thoát khỏi cái ôm của Yunho mà lao tới chỗ Yoochun, lại bị Yunho giữ chặt, so với Jaejoong kích động, Yunho kỳ thật cũng không bình tĩnh hơn, chỉ là, hắn không muốn để Jaejoong đụng vào tên Park Yoochun kia!

“Không đáng, tên này không đáng để cậu đánh…” Yunho thấp giọng nói, nhìn Shim Changmin gọi điện thoại, trên mặt Yunho tràn ngập ảo não cùng đau xót.

Hắn nên sớm ngăn cản Junsu yêu…

Ít nhất, Junsu sẽ không trở thành kẻ ngốc, kẻ ngốc dùng mạng chính mình ra làm tiền đặt cược…

“Jaejoong…” Ánh mắt trống rỗng nhìn Jaejoong, nước mắt Yoochun, không ngừng rơi. “Thật xin lỗi… Tôi chỉ là muốn gặp Junsu… Tôi cho rằng làm như vậy, có thể giúp tôi gặp Junsu…”

Một suy nghĩ rất đơn giản, lại đẩy gã vào cảnh vạn kiếp bất phục!

Lúc Kwon Ji Kyu tới tìm gã, Yoochun không hề kinh hoảng, ngược lại đưa ra điều kiện trao đổi ── Gã trở thành con tin của nó, mà nó giúp gã, tìm ra Junsu.

Một giao dịch như vậy, tựa như hiệp nghị của gã với Kwon Ji Hee lúc trước, đều là tư tâm của gã… Lần trước là muốn Jaejoong rời xa Yunho, lần này, là muốn tìm Junsu đã rời khỏi gã…

Thế nhưng, đổi lại là cái gì?

“Vậy nên cậu ngay cả tôi cũng lợi dụng? Park Yoochun, cậu có biết, nếu không phải Kim Junsu chính miệng nói cho tôi, có lẽ tôi sẽ chẳng hiểu được điều gì cả…” Jaejoong không cách nào nói rõ ràng tâm tình của mình lúc cậu nghe được mọi chuyện từ Junsu.

Cái gọi đừng để Yoochun thất vọng, là chỉ sự coi trọng của Jaejoong với Yoochun, hay chính sự xuất hiện của cậu?

Jaejoong vĩnh viễn không thể quên được, trước lúc cậu bóp cò súng, Junsu cười nói với cậu những lời kia:

Đừng hận Yoochun, anh ấy chỉ là giống với cậu, không hiểu thế nào là yêu, làm thế nào để nắm chắc… Anh ấy quan tâm cậu đấy, nếu không sẽ không ở bên cạnh cậu, mạo hiểm âm thầm giám thị chăm sóc cậu… Thứ anh ấy không cần, chỉ có tôi.

Nghe Jaejoong nói ra mấy lời cuối của Junsu, Yoochun như điên lên, gã khóc ngay trước mặt bọn họ, thì thào nói gì đó, lặp đi lặp lại một nội dung ──

“Anh đã từng thích Jaejoong, nhưng Junsu, anh đi theo Jaejoong, không phải vì bảo vệ cậu ấy, là vì muốn gặp em… Vì sao em lại cho rằng anh không cần em… Không có em, anh biết làm sao giờ…”

“Không có làm sao bây giờ cả, Park Yoochun, là anh khiến Junsu phải rời khỏi anh…” Changmin nói ra suy nghĩ của mình, ánh mắt, nhịn không được hướng về tòa nhà đang bốc cháy…

Tiếng đổ vỡ, vang lên thật rõ ràng bên tai, là trái tim đổ vỡ, là vết rách của tình bạn, hay là niềm tin đã phai mờ…

Kim Junsu, đây là điều cậu muốn sao?

Nên mới lựa chọn, làm như vậy…

Hạ mắt, Jaejoong đẩy Yunho ra, lại bị Yunho ôm càng chặt hơn, dùng sức như muốn khảm Jaejoong vào trong thân thể mình.

Hắn hẳn phải hận cậu.

Nhưng mà, đây là lần đầu tiên, Yunho muốn nói với Junsu ba từ “Thật xin lỗi”.

Có cậu, hắn mới hiểu được, khi đã động tâm, mà muốn vứt bỏ, khó đến mức nào ── Yêu Kim Jaejoong, so với hận cậu, còn khó hơn.

“Jung Yunho, là tôi nổ súng vào Kim Junsu, thật xin lỗi…”

“Đừng nói nữa, Jaejoong, đừng nói gì hết…”

Trấn an Jaejoong vẫn chưa bình tĩnh lại, Yunho nhíu chặt mày, hắn đột ngột vươn tay đánh bất tỉnh Jaejoong.

Theo bản năng, Carr quay đầu lại nhìn Yunho, phát hiện điều khác thường, vọt tới bên cạnh hắn, lại thấy Yunho cố trấn định giao Jaejoong trên tay cho Carr.

“Mang Jaejoong về, để Kara ở cùng cậu ấy, dù chết cũng không được để Jaejoong chạy!”

“Nhưng mà cậu…” Carr còn muốn nói điều gì, lại bị ánh mắt Yunho ngăn cản.


Chỉ có Changmin hiểu rõ, trong ánh mắt tỉnh táo của Yunho, chỉ có bóng dáng Kwon Ji Hee đang mỉm cười phía xa xa…