May 21, 2015

[RLYJ10Y] Chapter 11

Chapter 11
Kim Junsu cảm thấy bờ vai mình bị đầu Kim Jaejoong đè nặng, mái tóc mềm mại đang ra sức tập kích cổ và hai má Kim Junsu, cái cảm giác ngưa ngứa này như biến thành quấy rối. Kim Junsu cảm thấy toàn thân khó chịu, mấy lần định đẩy cậu ra nhưng không có gan, đành phải thôi.
Chiều cao hai người không chênh lệch lắm, cho nên Kim Jaejoong cố ý đứng xa một chút, lại nghiêng người; hơn nữa eo mềm mại của cậu còn khẽ cong, đứng đằng xa quả thật chẳng khác gì dựa sát vào nhau.
Kim Jaejoong đột nhiên quay đầu lại trừng Tiễn Chanh, biểu cảm trên mặt cùng tư thế hiện giờ của cậu rất không phù hợp, thấy thế nào cũng giống như bức ảnh bị người ta chơi xấu mà photoshop: “Cười cái gì mà cười! Nhìn kỹ vào cho tôi! Bộ dạng vừa rồi của cô nào có giống đào kép, đào kép quyến rũ đàn ông như cô sao? Cái tên này là kẻ ngốc cô có hiểu không? Thứ cô thích ở cậu ta chỉ là tiền thôi! Đừng có bày cái mặt thiếu nữ xấu hổ đó ra, nhìn thấy tư thế của tôi không? Chân đặt thế này, còn có mặt, tay, ánh mắt đều phải giống hồ ly! Cô đang quyến rũ cậu ta đấy!”
Một tràng quát nạt kia khiến Tiễn Chanh xấu hổ đến cực điểm, cô vội vàng đưa hai tay che miệng, nghiến răng nghiến lợi kìm nén bản thân, sợ nhịn không được lại bật cười.
“Dạ dạ, tôi đã biết.” Tiễn Chanh nghiêm túc nhận lỗi, chỉ là giọng cô khẽ run run. Kim Jaejoong vốn xuất thân là ca sĩ, sao lại không nhận ra cô đang cố nín cười đến nội thương, không khỏi nổi giận: “Biết rõ cô còn người! Có cái gì buồn cười đâu!”
Tiễn Chanh muốn nói là cô cũng không muốn cười như vậy, nhưng… Nhưng… Nhưng bây giờ chỉ cần nhìn thấy mặt Kim Junsu, cô liền không có cách nào không cười, thật sự rất hài hước!
Kim Junsu rõ ràng đã bị lời nói của Kim Jaejoong đả kích —— Cậu là một nghệ sĩ nổi tiếng châu Á, chạy tới làm khách mời lại thành nhà giàu mới nổi thì thôi bỏ qua, nhưng tại sao tình yêu đích thực cũng không có hả! Dù không có tình yêu đích thực, vậy cũng đâu cần trực tiếp nói ra như vậy! Không tưởng tượng được, lần đầu tiên cậu xuất hiện trên màn ảnh nhỏ lại bị chà đạp như vậy!
“Còn cười nữa, tối nay tôi xếp cho cô thêm một cảnh nữa đấy!” Kim Jaejoong vẻ mặt nghiêm túc uy hiếp Tiễn Chanh, sau đó quay đầu nói với Kim Junsu: “Còn em nữa! Em khẩn trương như vậy làm gì? Em nhìn ánh mắt của mình xem! Còn có động tác, cả cơ thể nữa! Em là ông chủ nhà giàu mới nổi, là trùm tài chính Thượng Hải, toàn thân em đều phải tỏ ra thái độ huyênh hoang, kiêu ngạo chứ!”
Kim Junsu nhỏ giọng phàn nàn: “Nhà giàu mới nổi chưa chắc đã như vậy mà.”
Kim Jaejoong trừng cậu, nói: “Trong phim của anh thì sẽ như vậy!”
Kim Junsu nhìn cậu, không dám tiếp tục tranh cãi, chỉ có thể mím mím miệng, ra sức tưởng tượng nhân vật theo như yêu cầu của cậu. Chỉ là việc này thật sự quá khó khăn với cậu! Từ lúc cậu ra mắt đến nay chưa từng diễn nhân vật như Kim Jaejoong miêu tả, sự kiêu căng của nhà giàu mới nổi đối với cậu mà nói quả thật như một thế giới khác.
Vũ trường Bách Nhạc Môn, quán bar náo nhiệt nhất Thượng Hải. Trai gái dắt tay nhau lắc lư trong sàn nhảy, bọn họ tươi cười rạng rỡ, nói năng tuỳ tiện, phóng túng trong thuốc lá rượu chè. Lúc nam chính vào cửa là khi chuyển nhạc.
Lúc này, nữ chính đang tán tỉnh bên cạnh ngài Kim. Trong tay cô cầm một điếu thuốc lá, dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối không nhìn rõ mặt cô. Cô dường như rất thích ngài Kim, cả người dán sát vào người ngài Kim. Nam chính đứng bên kia sàn nhảy nhìn thấy hai người họ, cảm xúc trong mắt vô cùng phức tạp. Anh đứng lặng hồi lâu, rốt cuộc đi tới chỗ nữ chính.
Cảnh này cần rất nhiều diễn viên quần chúng, nhưng vì bây giờ chỉ là diễn mẫu, vậy nên diễn viên quần chúng đều được cho ra ngoài khu đất trống nghỉ ngơi.
Kim Jaejoong móc một bao thuốc lá trong túi áo vest của Kim Junsu. Ngón tay của cậu cũng không phải thon dài, nhưng lại trắng nõn; làn da mềm mịn cho thấy được bảo dưỡng cẩn thận. Lúc này không gian thật sự rất tối, đèn rực rỡ không được mở, Kim Jaejoong lười biếng hút điếu thuốc, một tay ôm lấy tay Kim Junsu, chậm rãi dán sát vào tai Kim Junsu.
Kim Junsu hoảng sợ run rẩy. Cậu không dám nhìn Kim Jaejoong, cậu cho rằng Kim Jaejoong một giây sau sẽ phả khói vào tai cậu, ai ngờ Kim Jaejoong chỉ lẳng lặng nhìn cậu.
Đó là ánh mắt khiến Kim Junsu sợ hãi từ tận sâu trong lòng, không thể dùng từ ngữ thông thường để miêu tả. Cậu thậm chí cảm giác được từ trên người Kim Jaejoong toả ra khí thế đáng sợ, khiến cậu nhịn không được muốn chạy trốn.
Đột nhiên, Kim Jaejoong cong khoé miệng. Ánh mắt cậu dần trở nên mơ màng, nhưng đáy mắt rực sáng lại vô cùng chói mắt. Đây không phải một đôi mắt mê mang mất phương hướng, tuyệt đối không phải!
“Cut ——!”
Kim Jaejoong đột nhiên hô “Cut”. Cậu lui ra sau một bước, mặt đối mặt với Kim Junsu, trong mắt như có vô số ngọn lửa nhỏ từ từ bốc lên.
“Làm, làm sao vậy?” Kim Junsu được tự do, lập tức tránh xa hai bước, vô cùng bất an hỏi: “Sao… Sao lại cut?”
“Em còn hỏi anh? Toàn thân em cứng ngắc như xác ướp, em bảo anh có nên hô cut không!” Kim Jaejoong rất ít khi hợp tác với diễn viên không chuyên, lần này khéo sao lại gặp được tận hai người, quả thật là muốn phát điên. “Đóng phim mà thôi, đóng phim! Không phải em làm rất tốt trên sân khấu nhạc kịch sao? Sao đến phim của anh thì lại biến thành cương thi rồi!”
Kim Junsu trong lòng tự nhủ, sao anh không nhìn xem mình đáng sợ như thế nào đi, em không né tránh đã là cực hạn rồi.
Kim Jaejoong bình tĩnh lại đôi chút, hoà hoãn nói: “Đến cùng là có được hay không? Làm được thì sẽ diễn lại một lần.”
Kim Junsu không dám nói không được, nhưng trong lòng cậu biết rõ mình đoán chừng vẫn chưa làm được.
Kim Jaejoong nhìn thấy vẻ mặt khó xử của cậu, nói: “Có ý kiến gì thì em cứ nói, nói đi.”
“Em chưa từng diễn cảnh như vậy với đàn ông.”
“A?” Kim Jaejoong không nghe rõ, nhưng đại khái biết ý của Kim Junsu. Thấy giọng cậu không lớn, đoán chừng là cảm thấy xấu hổ không dám nói. “Này có là gì đâu, đóng phim ai mà chẳng từng như vậy? Diễn viên phải diễn đủ kiểu nhân vật khác nhau, em cứ coi như mình đang diễn trên sân khấu kịch là được rồi!”
Kim Junsu buồn bực. Cậu đương nhiên không phải không thể diễn với đàn ông, nhưng lần này bạn diễn của cậu là Kim Jaejoong! Chỉ riêng bạn diễn như vậy là cậu đã gặp khó khăn rồi, hơn nữa cảnh này lại còn… Ướt át như vậy.
Ba người ba vị trí, tiếp tục làm mẫu.
Trợ lý trường quay hô bắt đầu.
Kim Jaejoong tựa vào người Kim Junsu, cầm điếu thuốc, đốt thuốc, hít một hơi, động tác vô cùng lười biếng. Cậu ghé vào tai Kim Junsu, phả một làn khói.
“A! Bảo bối, đừng nghịch!” Kim Junsu đột nhiên quay người, một tay kéo Kim Jaejoong vào trong lòng. Động tác của cậu vô cùng khoa trương, sức cũng rất mạnh, hơn nữa thời gian dài biểu diễn trên sân khấu kịch khiến cậu nói rất to, làm cho hình tượng của cậu tự dưng cao lớn hơn nhiều.
Kim Jaejoong nhíu nhíu mày, tạm thời không nổi giận. Cậu thuận thế tựa đầu vào tay Kim Jaejoong, ngửa mặt lên nhìn Kim Junsu: “Cẩn thận.”
Giọng của cậu mềm mại như dòng suối, khoé miệng cong lên nụ cười quyến rũ, nhưng trong mắt chỉ có hư tình giả ý, không thể nào thấy được một chút chân thành. “Em còn đang cầm thuốc.”
“Sợ cái gì?” Kim Junsu liếc cậu, hào khí ngất trời nói: “Chỉ cần do bảo bối làm, sao có thể đau được!”
“Cut ——!” Kim Jaejoong giận dữ quăng điếu thuốc xuống đất, tâm tình cậu lúc này như có hàng vạn con chuột tay cầm tay dạo qua đường, khiến người không thể nào tỉnh táo được.
Cậu nhìn gương mặt vô cùng vô tội của Kim Junsu, thiếu chút nữa hộc máu.
Kim Jaejoong không biết mình muốn tìm thấy gì từ trên mặt Kim Junsu, nói đúng ra là cậu chỉ muốn quan sát đôi chút, đến cùng tên này có phải đang cố ý quấy rối hay không!
Cậu không phải không hiểu rõ Kim Junsu. Hai người quen nhau đã sắp hai mươi năm rồi, Kim Junsu tuy bình thường có ngu ngơ, nhưng thật ra rất tinh ranh, chuyện xấu xa thì chưa từng làm, nhưng mấy chuyện vặt vãnh thì nhiều vô kể. Lại nói cậu giờ là nghệ sĩ nổi tiếng châu Á…. Cậu không tin! Kim Junsu ngay cả một vai diễn nhà giàu mới nổi cũng không diễn được?
Im lặng như vậy một phút đồng hồ, Kim Junsu nhịn không được mở miệng nói: “Là anh bảo em cứ diễn như trên sân khấu nhạc kịch mà, em thấy em diễn rất ổn.”
Kim Jaejoong không thể tưởng tượng nổi mấp máy miệng: “Anh chỉ bảo em tập trung như đang diễn trên sân khấu, anh không bảo em dùng phương thức diễn trên sân khấu nhạc kịch để diễn! Em không thấy động tác của mình rất khoa trương sao? Còn nữa,              vừa rồi em đâu có nói chuyện, em căn bản là đang đọc thơ diễn cảm.”
Kim Junsu cũng có chút khó chịu. Cậu là diễn viên khách mời, không phải người chuyên nghiệp, cậu vốn cũng không phải diễn viên, sao cậu biết được cách diễn: “Vậy giờ làm sao đây?”
Kim Jaejoong cũng không biết phải làm sao bây giờ. Một Tiễn Chanh cậu còn có thể làm mẫu, hiện tại lại có hai người không biết diễn, cậu cũng không thể diễn hai vai a!
“Không biết, chẳng có cách nào cả!” Cơn giận của Kim Jaejoong cũng đã vơi đi ít nhiều, giọng nói cũng ôn hoà hơn. “Làm sao anh biết được em một nghệ sĩ nổi tiếng lại diễn quá lên như vậy, sớm biết thế anh xếp cho em một nhân vật không liên quan đến nhân vật chính cho rồi. Giờ sắp xếp xong xuôi, còn làm sao được nữa?”
Kim Junsu bị cậu nói đến cảm thấy tổn thương, như thể diễn xuất của cậu trên sân khấu nhạc kịch rất kém vậy!
“Em không phải là không biết diễn, chỉ là em không hiểu. Anh tìm người dạy em, hay diễn mẫu cho em cũng được.”
“Anh đi đâu tìm người diễn mẫu…” Kim Jaejoong đột nhiên dừng lại. Cậu chậm rãi quay đầu, nhìn thấy Jung Yunho đứng dối diện vẫn đang chờ cảnh của mình.
Mặc dù có rất nhiều chuyện, Kim Jaejoong muốn quên đi cả đời, cũng có vài người, cậu muốn cả đời đều không gặp lại. Nhưng khi trách nhiệm cùng công việc đổ ập đến, cậu chỉ có thể chấp nhận.
Kim Jaejoong là một đạo diễn xuất sắc, cũng là một diễn viên xuất sắc.
Vậy nên cậu sẽ không để tình cảm cá nhân ảnh hưởng đến công việc, đặc biệt là trong lúc hết đường xoay sở như bây giờ.
Jung Yunho từ lúc thấy Kim Jaejoong rời mắt sang mình, đã biết rõ ý cậu, vì vậy anh đi qua, đứng bên người Kim Junsu, chủ động đề nghị: “Tớ diễn mẫu cho cậu ấy.”
Ý của những lời này là, Jung Yunho làm mẫu nhân vật của Kim Junsu, mà Kim Jaejoong vẫn diễn nhân vật của Tiễn Chanh.
Kim Jaejoong gật đầu đồng ý, dù sao giờ cũng chẳng còn cách nào.
Kim Junsu đi đến bên cạnh Tiễn Chanh, hai người chăm chú quan sát máy quay.
Chiều cao của Kim Jaejoong và Jung Yunho khá phù hợp, vậy nên cậu không cần phải vặn vẹo người, chỉ cần vắt chân, nửa người trên trực tiếp dựa vào trên người Jung Yunho.
Trợ lý trường quay hô bắt đầu!
Kim Jaejoong luồn tay vào trong túi áo Jung Yunho tìm một hồi, lấy ra một bao thuốc lá. Cậu rút một điếu cho mình, nghiêng đầu đi châm thuốc, sau đó chậm rãi dựa vào ngực Jung Yunho.
Jung Yunho cúi đầu nhìn cậu, trên mặt là biểu cảm ý loạn tình mê cho thấy đã bị mỹ nhân trong lòng quyến rũ. Anh một tay ôm lấy Kim Jaejoong, ngón tay không thành thật xoa nắn nhẹ trên xương quai xanh của cậu.
Kim Jaejoong ghé vào tai Jung Yunho. Miệng cậu vẫn ngậm điếu thuốc, lúc này khẽ chu môi, chậm rãi ma sát trên vành tai Jung Yunho như đang hôn.
Jung Yunho vươn tay vuốt mặt Kim Jaejoong. Động tác của anh rất nhẹ, một làn khói nho nhỏ phun ra từ đôi môi Kim Jaejoong.

“Bảo bối.” Jung Yunho hơi cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt Kim Jaejoong, ngón trỏ từ trên mặt cậu trượt dần vào trong áo. “Đừng nghịch.”