May 13, 2015

[NGC] Phiên ngoại 8 - Toàn văn hoàn

Phiên ngoại 8 —— Kiếp phù du ký (Hạ)
Đời như giấc mộng, vui được là bao.
Vui được là bao, tình được là mấy.
Tình được là mấy, bốn mùa đổi thay.
Bốn mùa đổi thay, ký ức vẫn vẹn nguyên.
Nhật ký ngày hè (3)
Keng!
Sáng sớm, ngay khi tia nắng đầu tiên của mặt trời chạm tới mặt đất, nương theo tiếng chuông báo hiệu thứ nhất của Hoàng cung, Kinh thành cũng dần dần rời khỏi giấc mộng, mang theo những tính toán củi gạo dầu muối, bắt đầu một ngày mới.
Tường màu xanh đậm, mái hiên đỏ son, cửa sổ vàng chói, hai bên cửa có hai thái giám mặc áo xanh, cây phất trần khoác lên cánh tay, lặng yên như thể không tồn tại, thỉnh thoảng có tiếng động gì, hai người sẽ cảnh giác giương mắt, nhìn quét bốn phía, ánh mắt sắc bén như kiếm, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới cúi đầu im lặng, khiến người ta có cảm giác như họ chưa bao giờ động đậy.
Tử Huệ thành, trăm năm đã qua, vẫn chưa hề thay đổi.
“Hoàng tử, Đại Lý Tự khanh cầu kiến ở bên ngoài.” Ngày nghỉ lên triều mỗi năm một lần, Shim Changmin đang ngồi trong Trọng Hoa điện, sai tiểu thái giám thiếp thân đi tìm một bộ thường phục, suy nghĩ xem ngày rảnh rỗi hiếm có này lên đi đâu ăn chực, kết quả còn chưa nghĩ xong, Tiểu Lý Tử phục vụ ngoài điện chắp tay bước vào, giọng nói khô khan chẳng khác gì ngày thường, nhưng vào tai Shim Changmin lại ầm ĩ khó nghe hệt như chuông tang.
Canh nấm hầm của hắn, chân vịt rút xương của hắn, bào ngư của hắn, cua ghẹ của hắn, tôm hùm của hắn…
Đã sớm nghe nói Jung Yunho cùng Kim Jaejoong vài ngày trước từ Giang Nam trở về, mang theo một đầu bếp nổi tiếng, vốn còn định đến ăn chực, giờ thì hay rồi, toàn bộ dự tính đều đã bay mất.
“Một năm 365 ngày, Đại Lý Tự khanh kia hình như có mâu thuẫn với trẫm, chọn đúng ngày nghỉ lên triều mà đến cầu kiến, ra hỏi có việc gì, nếu không quan trọng thì kéo ra ngoài đánh hai mươi gậy rồi hãy nói.”
“Tuân chỉ.” Tiểu Lý Tử cũng không biết vì sao Hoàng đế lại nóng tính như vậy, sợ hãi vội vàng quay người đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền vào, dập đầu nói, “Hoàng thượng, Đại Lý Tự khanh nói Nhị hoàng tử giam trong nhà giam đại nội ầm ĩ bảo có chuyện quan trọng muốn nói, mời ngài đi qua.”
“Lại là nhà giam đại nội, không thể cách xa nhà giam ra được à.” Shim Changmin đột nhiên cầm nghiên mực đập xuống đất, nghiên mực choang một tiếng vỡ tan, Tiểu Lý Tử co rúm người, cũng không dám đứng dậy, chỉ đành quỳ trên mặt đất, sợ vị đế vương trẻ tuổi nhìn không thuận mắt lại xử lý hắn đầu tiên, “Đi, nói cho hắn biết, nói trẫm không có sở thích suốt ngày chạy vào trong lao, hắn là Đại Lý Tự khanh, nếu ngay cả việc nhỏ ấy cũng không xử lý tốt, vậy thì nhanh chóng từ quan đi là vừa.”
“Cái này…” Bên ngoài là vị quan to có phẩm cấp trong triều, Tiểu Lý Tử nào dám nói như vậy, gấp đến trán đổ đầy mồ hôi, trong miệng thưa dạ không dám đi ra.
“Còn không mau đi, muốn Hoàng thượng chém đầu ngươi trước à?” Lần này không đợi Shim Changmin mở miệng, thiếp thân thái giám bên người hắn Đức Toàn đã quát lớn một tiếng, ánh mắt liếc qua dò xét sắc mặt Shim Changmin, làm bộ muốn đánh, miệng lại chỉ dạy: “Không thấy Hoàng thượng đang xử lý chính sự à, ngươi học lâu như vậy mà vẫn không biết nghe lời, mau đi nhanh đi, đừng lề mề nữa.”
“Dạ dạ dạ.” Tiểu Lý Tử được chỉ điểm, gật đầu liên tục, lùi đến cửa đại điện, lúc này mới như làn khói chạy biến mất.
“Hoàng thượng…” Đức Toàn rót chén trà Thiết Quan Âm, mở miệng định trấn an vài câu.
“Trẫm muốn ở một mình, ngươi lui ra đi.” Shim Changmin có vài phần không kiên nhẫn, hành trình ăn ké đang tốt đẹp lại bị người quấy rầy, dù là ai cũng không cười nổi nha.
“Vâng.”
Đức Toàn nhanh nhẹn lui ra, Shim Changmin thở phào một cái, không thể trách hắn nổi giận như vậy, vụ việc nhà giam đại nội lần trước vẫn để lại bóng ma trong lòng hắn.
Quá khứ bi thảm của Shim Hoàng đế
“Người nào!”
“Lớn mật, thấy Hoàng thượng còn không quỳ xuống.”
“Nô tài không biết Hoàng thượng di giá, tội đáng chết vạn lần, tội đáng chết vạn lần, Hoàng thượng tha mạng.”
“Đứng lên đi.”
“Tạ Hoàng thượng, Hoàng thượng, thiên lao ẩm ướt, ngài…”
“Đức Toàn.”
“Vâng, Hoàng thượng, để nô tài tới hỏi.”
“Trương công công, đây là…”
“Ta hỏi ngươi, phạm nhân mới mang từ Đại Lý Tự sang bị giam ở đâu?”
“Mới, mới mang đến, là vị thư sinh kia sao?”
“Đúng vậy.”
“Giam ở, ở gian đầu tiên bên tay trái.”
“Dẫn đường.”
“Dạ, dạ, Hoàng thượng ngài đi chậm thôi.”
Góc Tây Bắc của Hoàng thành có một nhà giam đại nội, chuyên dùng để giam giữ phạm nhân có thân phận địa vị hoặc liên luỵ đến bí mật hoàng gia, tuy không lớn nhưng trông coi cực kì nghiêm ngặt, người bình thường chỉ cần lọt vào phạm vi bán kính một trượng đều bị giết ngay tại chỗ.
Khu vực này từ trước đến nay quạnh quẽ vô cùng, hiếm khi có người tới, huống chi, hôm nay lại là Hoàng đế đương triều tự mình giá lâm, cai ngục trưởng bị doạ đến lắp bắp, ngây ngốc đưa Shim Changmin đến nhà giam giam giữ Jung Yunho, cảm thấy hoảng hốt, không biết là nhân vật thân phận hiển hách như thế nào mà ngay cả Hoàng đế cũng tới.
“Đều đi xuống đi, Đức Toàn, mang chìa khoá tới đây.” Shim Changmin dừng bước trước nhà giam, hắn tuy là hoàng tử trong cung, hiện nay lại kế thừa ngôi vị hoàng đế, nhưng nhà giam đại nội hắn cũng là lần đầu tiên đến.
“Vâng.” Đức Toàn nhận chìa khoá từ tay cai ngục, đuổi hết người xuống, khoanh tay đứng sau lưng Shim Changmin, cùng quan sát nhà giam không lớn này.
Nhà giam đại nội cũng không quá khác biệt so với Đại Lý Tự, từng gian phòng giam đều rất hẹp, bốn phía đều là tường cao, chỉ có một cửa sổ nhỏ trên trần để thông gió, lưới sắt dày bao quanh, những khe hở lộ ra e là một ngón tay cũng không chui lọt, mà đồ đạc lại càng đơn giản, một đống rơm rạ miễn cưỡng xem như là giường, chính giữa đặt một chiếc bàn gỗ cũ nát, một chiếc ghế thấp, cửa ra vào đặt một chiếc bát mẻ, bên trong có hai bánh bao đen sì, có lẽ là cơm trưa, khiến người nhìn thấy mà chua xót.
“Đồ ăn như vậy mà cũng dám mang lên đây, đi, gọi người đến phòng bếp riêng của trẫm mang đồ mới nhất ra đây, phải lấy loại ngon nhất, nhanh lên.” Shim Changmin cau mày nhìn hồi lâu, đột nhiên ra lệnh liên tục, khiến một đám nô tài đứng phía xa xa không hiểu gì.
Đức Toàn là nô tài trong phủ Khánh Thuỵ vương lúc trước, từ nhỏ đã đi theo vị đế vương trẻ tuổi này, hiện tại nghe Shim Changmin vội vàng thúc giục, liền biết hắn tức giận, vội vàng đạp cai ngục một cái, bảo hắn nhanh đi, một bên khẽ liếc nhìn Jung Yunho trong nhà giam nghe thấy tiếng Shim Changmin thì quay đầu lại.
Quả là một người đàn ông khôi ngô!
Đức Toàn hít một hơi, hắn biết rõ chủ tử nhà mình rất thân với vị Kim đương gia kia, nhưng lại không hề biết Jung Yunho ở bên Kim đương gia lại là một người đàn ông anh tuấn như vậy.
Một thân áo trắng nhuốm bụi, tóc đen không búi, khuôn mặt trầm tĩnh như nước, mày kiếm uy nghiêm, trong nhà giam dơ bẩn, tràn ngập mùi hôi thối này, hắn vẫn có khí thế xuất trần, khiến người không dám khinh thường.
“Thảo dân Jung Yunho khấu kiến…” Jung Yunho hiển nhiên đã sớm nhìn thấy Shim Changmin, nhưng lúc này mới chậm rãi đứng dậy khỏi chiếc ghế lung lay sắp gãy, bày ra tư thế muốn hành lễ, miệng không nhanh không chậm nói.
“Miễn đi miễn đi.” Shim Changmin đã sớm lấy được lệnh đặc xá mà năm đó, Phượng quân xin tiên hoàng ban từ chỗ Thái hậu, biết rõ lần này oan uổng cho Jung Yunho, huống chi còn có Kim Jaejoong hung thần ác sát, hắn nào dám để Jung Yunho hành lễ, vội vàng nói, “Mấy ngày qua có tốt không?”
Jung Yunho nhướn mày, không biết nên khóc hay nên cười, nói: “Hoàng thượng, ngài gần đây phê duyệt tấu chương nhiều quá nên mắt mờ à?”
Cái này ý là, hai con mắt trên mặt Shim Changmin đã hỏng rồi hay sao mà việc đấy cũng không nhìn ra, Shim Changmin cũng hận không thể tát bản thân mấy cái, người ta đang phải ở trong nhà giam, hắn còn chọn lời mở đầu như vậy.
May Jung Yunho là người đọc sách, nếu là Kim Jaejoong, lúc này đoán chừng đã đánh hắn thành đầu heo rồi.
“Yunho ca.” Shim Changmin từ lúc tiếp xúc với Jung Yunho nhiều hơn, cũng hiểu ý Kim Jaejoong, Jung Yunho này quả thật không thiện lương như bề ngoài biểu hiện, đoán không chừng cũng ngang với Kim Jaejoong, vì vậy trước nịnh nọt gọi ca, lại nói, “Ngươi là người thông minh, ta cũng không phải người mù, tai bay vạ gió lần này, nguyên nhân ta và ngươi đều hiểu rõ, ngày mai ta tìm lý do thả ngươi ra ngoài.”
Jung Yunho đứng đối diện Shim Changmin, một người mặc long bào vàng rực, một người một thân áo trắng, nhưng lại không hề yếu thế chút nào, đều là nhân trung long phượng.
“Ý của ngươi như thế nào?” Shim Changmin thấy Jung Yunho không nói lời nào, nhịn không được hỏi.
“Nhà giam đại nội này, sao có thể đi ra ngoài dễ dàng như vậy?” Jung Yunho cười, vẫn vui vẻ như đang bàn luận với chúng thương nhân trên phố Cô Tô như trước, cuộc sống lao ngục mấy ngày nay không thể mài mòn khí chất văn nhã của hắn, nói chuyện vẫn chậm rãi êm tai.
“Ta tự có biện pháp.” Shim Changmin cho rằng Jung Yunho có ý tứ buông lỏng, không khỏi nhẹ nhàng thở phào.
“Người đời đều nói Khánh Thuỵ đế là minh quân, vậy thảo dân xin hỏi bệ hạ, khoản nợ này nên tính toán như thế nào?” Jung Yunho nửa ngày mới chậm rãi nói.
“Tính toán gì?”
“Ta mấy ngày nay không được tự do, Jung gia chắc là không có người làm chủ, vậy tất nhiên là thua lỗ thảm trọng, cộng thêm người bên cạnh ta lo lắng hãi hùng, trở về không thể không tặng quà ân cần hỏi thăm một phen, những bạc thua lỗ này….”
Bạc thua lỗ?
Shim Changmin chán nản, thử hỏi trong Kinh thành người nào không biết, Kim Jaejoong mấy ngày nay tự mình quản lý Jung gia, Park Yoochun cũng trông coi việc buôn bán ngay ngắn rõ ràng, còn có lo lắng hãi hùng, xem chừng không có ai phải lo sợ hơn hắn, ai biết liệu Kim Jaejoong có nửa đêm đột nhập vào cung mà giết hắn không.
Cái người có dáng vẻ thư sinh này, rốt cuộc là da mặt dầy đến mức nào mới có thể nói ra những lời này.
“Được rồi, nếu như vậy, ngươi đã thắng Đại hội Chúng thương lần này, giành được quyền kinh doanh lương thảo hai năm, ngày mai ta đi hạ chiếu, quyền kinh doanh hai năm sau cũng giao cho ngươi.” Shim Changmin cắn răng, vì sớm giải quyết xong mọi việc mà đau lòng quyết định.
Jung Yunho chỉ lặng yên nhìn trần nhà, không nói một lời.
“Về sau Hoàng gia chỉ dùng giấy và mực của Jung gia, ngay cả sách cũng giao cho hiệu sách nhà ngươi in ấn phát hành.”
Jung Yunho cúi đầu nhìn đống rơm rạ đã mốc meo, ngón tay vân vê y phục vốn đã nhăn nhúm trên người.
“Đồ ăn dùng trong cung ngày tết chia đôi giao cho Jaejoong ca cùng ngươi mỗi người một nửa.”
“Được.” Jung Yunho lần này rốt cuộc gật đầu, đứng lên, Shim Changmin cảm thấy vui vẻ vô cùng, vội vàng nhường đường, ý bảo Jung Yunho đi ra ngoài, không nghĩ tới vị đương gia tâm cơ sâu kia nhìn vòng quanh, lại ngồi xuống ghế, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Ngươi đây là ý gì? Ta đã đáp ứng ngươi rồi, sao ngươi còn không đi?”
“Ta cũng đáp ứng ngài, nhưng ta không đáp ứng bệ hạ rời khỏi lao ngục này mà?” Jung Yunho thản nhiên trả lời, Shim Changmin gấp vô cùng.
“Nhà giam này sao có thể so với Jung gia, hôm nay thả ngươi về, sao ngươi còn không chịu đi?”
“Ta cái gì cũng đã từng đi, chỉ có mỗi nhà giam đại nội là chưa tới, hôm nay ở lại mấy ngày quả thật cũng rất mới mẻ.” Jung Yunho vươn vai, nhẹ nhàng nói.
Mới mẻ?
Shim Changmin chỉ muốn hét to lên, hắn sắp phát điên lên rồi.
Hai người cứ như vậy giằng co, không ai nói gì nữa, Đức Toàn không biết nặng nhẹ, thấy Shim Changmin không biết làm sao, liền tiến lên nói khẽ: “Hoàng thượng, không bằng chúng ta dùng đại hình, Jung Yunho không chịu được chắc chắn sẽ phải tự mình đi ra thôi.”
“Dùng hình?” Shim Changmin xoay người, Đức Toàn đứng tại cửa vội vàng gật đầu.
“Dùng hình sao, ta hận không thể đem ngươi vứt vào lò lửa mà nướng, nhìn xem đời trước ngươi có phải là heo đầu thai hay không mà kiếp này lại sinh ra đầu heo như vậy.” Shim Changmin đột nhiên bùng phát, chỉ vào Đức Toàn mắng, “Ngươi biết đây là ai không? Đây là Jung Yunho, ở Kinh thành chỉ cần giậm chân một cái, Tử Huệ thành phải sụp đổ đến một nửa, động đến hắn, dù ngươi có chín mạng cũng không đủ.”
“Nô tài, nô tài có ý là, hù doạ hắn một chút, chỉ hù doạ thôi.” Đức Toàn chưa từng thấy Shim Changmin tức giận như vậy, sợ tới mức suýt nữa oà khóc, lắp bắp vài từ, sắc mặt trắng bệch.
“Hù doạ?” Shim Changmin cũng ý thức được mình thất thố, nhún vai, chán nản nói, “Đức Toàn, nói đi, ngươi muốn ăn Shim Changmin ngâm giấm, hay là Shim Changmin ngũ vị, ta thấy muối tiêu ăn cũng ngon.”
“Nô tài không dám.” Đức Toàn sợ tới mức quỳ xuống đất, đầu đập thịch thịch.
“Ngươi không dám, nhưng mà có người dám.” Shim Changmin đỡ trán, trong lòng sợ hãi lẩm bẩm, “Đừng nói là dụng hình, chỉ hù doạ thôi, nếu để cho Kim Jaejoong tính tình tàn bạo xấu xa kia biết, e là Shim Changmin mãn hán toàn tịch cũng chưa đủ.”
Đức Toàn tuy không rõ tính cách của Jung Yunho lắm, nhưng đối với Kim Jaejoong lại hiểu vô cùng, vị đương gia có thể cầm búa xông tới trước mặt Hoàng đế kia quả thật gì cũng làm được, vì vậy không dám nghĩ kế lung tung, thành thật lui ra ngoài.
“Jung Yunho, ngươi thật sự không định đi ngoài sao?”
“Tạm thời chưa có ý này.”
Hai người giao chiến trong thời gian ngắn ngủn, sau đó lại yên lặng, từng phút từng giây cứ trôi qua đi, đến cùng Shim Changmin không bằng được Jung Yunho cáo già, bất đắc dĩ mở miệng nói: “Nói đi, đến cùng muốn thế nào, ngươi mới bằng lòng đi ra ngoài?”
“Cái này cũng không khó.” Jung Yunho mỉm cười, thấp giọng nói, “Chẳng qua là muốn ngài nói vài lời được không?”
“Nói cái gì?”
“Đợi lát nữa, nếu Jaejoong đến, còn làm phiền Hoàng thượng ngài nói tình hình nghiêm trọng một chút, tốt nhất là có liên quan đến tính mạng.” Jung Yunho cười sâu xa, tin tưởng tràn đầy, “Nếu có thể khiến hắn nói ra lời trong lòng, ta sẽ tặng Đắc Ý lâu trên đường Cô Tô cho ngài.”
Đắc Ý lâu là tửu lâu làm bánh ngọt ngon nhất trong Kinh thành, trực thuộc Jung gia.
“Vậy ta chết đói thì hơn.” Shim Changmin vừa nghĩ tới việc phải lừa Kim Jaejoong, chân liền như nhũn ra, liên tục khoát tay lui về phía sau.
“Ta đây cũng không còn cách nào nữa.” Đàm phán không thành, Jung Yunho nghịch nghịch mấy cọng rơm, miệng nói, “Thiên lao này quả thật rất lạnh, cơm thật sự không dành cho người, cai ngục thì rất khó tính, ngươi nói nếu Jaejoong biết ta phải nhận cực hình sẽ phản ứng như thế nào?”
Trong đầu Shim Changmin hiện ra bộ dáng Kim Jaejoong tức sùi bọt mép, không khỏi rùng mình một cái, ngăn không cho Jung Yunho nói tiếp, thoả hiệp: “Được rồi được rồi, ta đồng ý là được chứ gì.”
“Như thế rất tốt.” Jung Yunho gật đầu, mắt sáng rực.
“Ta phải nói như thế nào?” Shim Changmin học hỏi.
“Hoàng thượng thông minh như vậy, nào cần Yunho chỉ điểm.”
“Ngươi…” Shim Changmin phẩy tay áo bỏ đi, để lại Jung Yunho một mình nhìn cửa nhà lao không khoá, nở nụ cười đắc ý.
Y sư gà mờ cùng bệnh nhân
Park Yoochun tự biết mình không sống được lâu.
Hắn biết y thuật, tục ngữ nói rất đúng, bệnh lâu thành y, hắn quá rõ sức khoẻ của mình, thân thể này quả thật không thể hi vọng gì nhiều, cho nên ngoài Jung Yunho, hắn không quá thân thiết với người khác, gương mặt tươi cười dịu dàng kia xa cách tất cả mọi người.
Bởi vì, cuộc đời này chỉ ngắn ngủn vài năm, cơ thể hắn lại có bệnh, không nên khiến nhiều người quan tâm, đến lúc hắn buông tay nhân gian lại khiến người ta thương tâm.
Chỉ là, Kim Junsu quả thực là một ngoại lệ, người này lần lượt phá tan cấm kỵ của hắn, phá tan quy định hắn đã xây dựng cho cuộc sống của mình, đột ngột vô cùng, tựa như hoa quyên nở rộ trong ngày thu, màu sắc rực rỡ đó, bịt kín mắt hắn, thu hút trái tim hắn.
Lần đầu tiên hắn gặp Kim Junsu là trên phố Cô Tô, đó là một ngày mùa đông, khắc tinh của Jung Yunho – Kim Jaejoong lại một lần nữa đến đập phá quán, hắn được Lâm quản gia vô cùng lo lắng mời đến giúp đỡ, trên đường trở về gặp cậu nhóc đứng ven đường đá mấy viên đá, miệng lầm bầm gì đó, dựa vào khuôn mặt có vài phần tương tự Kim Jaejoong, cùng với lời nhắc nhở của tiểu tư, hắn mang theo vài phần hiếu kỳ, vài phần muốn mượn đệ đệ duy nhất của Kim Jaejoong đi giảm bớt oán hận giữa hai phủ Jung Kim, vươn tay ra.
Vốn tưởng rằng đệ đệ của Kim Jaejoong, cho dù không phải một người tâm cơ rất sâu, mồm mép lợi hại, cũng phải là một phú gia công tử được ca ca chiều lên đến tận trời, cả ngày cẩm y hoa phục gây chuyện trên phố, nhưng hắn thật sự không ngờ, Kim Junsu là một cậu bé cực kỳ trong sáng.
Đúng vậy, cậu bé.
Kim Junsu vẫn còn trẻ con, có lẽ là được Kim Jaejoong bảo vệ vô cùng tốt, vậy nên trái tim trong sáng như tuyết, cũng nhiệt tình như lửa, mang theo chút tính trẻ con, không giống người ngoài kiêng kị bệnh của hắn, ngược lại nói thẳng ra tình huống của hắn, sau đó lè lưỡi xin lỗi, không để ý việc hắn trốn tránh, đưa tay lên trời thề, nói nhất định sẽ chữa lành căn bệnh hắn mắc từ trong bụng mẹ.
Về sau, khi Park Yoochun ngồi trong viện nhìn Kim Junsu sôi nôi đi vào vườn thảo dược trước cửa nhà, cảm nhận ánh nắng vàng rực ấm áp, hắn từng vô số lần cảm tạ trời cao, may mắn, lúc trước hắn đã vén màn kiệu mà đưa tay ra.
Nhờ đó, trong sinh mạng ngắn ngủn này của hắn, mới có được Kim Junsu.
“Yoochun, ngươi nên tìm người làm bạn với ngươi.””
Jung Yunho đã từng nhiều lần nói với hắn như vậy, đứng trong sân chỉ có hai hạ nhân cô đơn này, nói lời đó.
Hắn cũng không để Jung Yunho ngủ lại, bởi vì, khi màn đêm buông xuống, chứng bệnh trời sinh sẽ khiến hắn rơi vào trạng thái thống khổ nhất, cho dù là ánh trăng mịn như tơ kia, trong mắt hắn cũng như đao đoạt mệnh bay tới từ địa ngục, cho nên, không ai được phép ở lại, Park Yoochun hắn không muốn để lộ một mặt kia của mình trước mặt người khác.
Dù chật vật thế nào, cũng chỉ có tự mình biết.
Nhưng mà, đêm đó, Junsu cùng hắn nghiên cứu dược liệu đến tận khuya, bên ngoài trời lại đổ mưa to không hề báo trước, khi Junsu vẻ mặt đau khổ nói ca ca đi ra ngoài mua trà, chỉ có mình hắn ở trong Kim phủ một đêm, lòng hắn liền mềm nhũn.
Vì vậy, Park phủ lần đầu tiên có người lạ ở lại, cũng là lần đầu tiên có người ở bên hắn trong buổi tối khó khăn nhất, nắm tay hắn, liên tục lầm bầm mấy lời vô nghĩa, thậm chí còn khóc nức nở, lần đầu tiên có người trắng đêm không ngủ, cầm chiếc khăn không ngừng thay hắn lau đi máu tươi bên khoé miệng, lần đầu tiên khi nắng ban mai lên, hắn tỉnh lại, nhìn thấy có người ghé vào cạnh giường hắn mà ngủ, ngủ say vô cùng nhưng lại không chịu buông hắn ra.
Tâm bị đánh chiếm là việc hắn chưa bao giờ nghĩ tới trong hai mươi năm qua.
Như Jung Yunho nói, hắn sở dĩ yêu Kim Jaejoong đến không có thuốc chữa như vậy, chẳng qua là vì năm đó ở Kim phủ, liếc mắt nhìn thấy bé con đáng yêu như em bé trong tranh Tết, chỉ muốn nâng trong lòng bàn tay mà yêu chiều, cứ thế, cả đời liền yêu chiều.
Tướng ngủ của Kim Junsu không đẹp, đầu nghiêng, tóc rối tung phủ lên mặt, khoé miệng còn chảy nước miếng, trên trán còn in đậm dấu vân giường, nhìn quả thật rất bất nhã.
Cậu nhóc này không có ưu nhã cùng ung dung của ca ca, càng không có xảo trá cùng tinh quái.
Nếu Kim Jaejoong là một viên ngọc đẹp đã được tạo hình tỉ mỉ, dùng để trưng bày trước mặt tất cả mọi người, khiến họ sợ hãi thán phục, vậy Kim Junsu chính là viên ngọc nằm trong cục đá cứng rắn, chỉ có gặp được đúng người mới toả ra ánh sáng của riêng mình.
Park Yoochun kỳ thật không còn nhớ rõ hôm đó là ngày bao nhiêu, dưới đáy lòng hắn, chỉ có đôi tay trắng nõn nắm chặt góc áo hắn, cùng với câu nói trong lúc mơ ngủ của Junsu, câu kia là —— Yoochun, đừng sợ.
Đừng sợ!
Trong kí ức, dường như chưa từng có người nào nói như vậy với hắn.
Trong mắt hết thảy mọi người, hắn là người dịu dàng, dịu dàng như một hồ nước, nước, là thứ mềm mại nhất, nhưng cũng là thứ mạnh mẽ nhất, không một người nào có thể chế ngự được nước.
Vậy nên, không người nào có thể chế ngự Park Yoochun, ngoại trừ chính hắn.
Chỉ là, giây phút mặt trời chiếu vào trong phòng đó, hắn rốt cuộc nhận ra, điều hắn nghĩ hoàn toàn sai, Kim Junsu, mới là người có thể triệt để đánh bại hắn.
Bởi vì…
Yêu, là vũ khí tốt nhất.
Kim Junsu chưa bao giờ biết có người cười lên lại dịu dàng như vậy, chưa bao giờ biết, có người lúc nói chuyện, mắt khẽ cong lên, bờ môi cũng cong cong, ngay cả giọng nói cũng điềm đạm, như sợ hù doạ từng hạt bụi trong không khí.
Hắn chưa từng nhìn thấy nụ cười như vậy, dịu dàng như ánh trăng, bao phủ quanh người.
Ca ca hắn Kim Jaejoong cười lên rất đẹp, người trong giới kinh doanh gọi Kim Jaejoong là Hồng nhan tiếu, một nụ cười của hồng nhan mà khuynh đảo trăm người, Yunho ca ca thành bắc cười lên cũng không kém, mặc dù không khuynh quốc khuynh thành như ca ca, nhưng lại có khí phách riêng, lôi cuốn lòng người, rực rỡ tựa như ánh nắng.
Cũng có người nói, Kim gia Nhị thiếu gia thành Nam, cười lên đáng yêu vô cùng.
Hắn chính là vị Nhị thiếu gia kia, chính hắn cũng đã từng nở nụ cười ngây ngốc với chiếc gương đồng nho nhỏ mà ca ca mang về, cậu nhóc trong gương khi cười thì mắt hơi híp lại, quả thật rất đáng yêu.
Mãi đến ngày đó, trên đường Cô Tô, chiếc xe ngựa dừng lại đột ngột, người tên Park Yoochun kia dẫn hắn về nhà làm khách, từ đó hắn mới biết được cái gì gọi là nụ cười đẹp nhất.
Trong căn nhà xinh xắn kia, hắn lần đầu tiên biết có người có thể cười dịu dàng như vậy, cũng lần đầu tiên biết có người trong lúc cười, trong mắt lại tràn ngập cay đắng.
Ý cười không lên mắt.
Hắn từng nghe một tú tài nói câu này, hôm nay quả thực đã gặp được.
“Thân thể của ta vốn như vậy, cũng không có gì đáng ngại.”
“Sẽ không, ta nhất định sẽ chữa tốt cho ngươi.”
Trí nhớ của Kim Junsu không tốt lắm, hắn không nhớ rõ mình đã từng nói bao nhiêu lời với Park Yoochun, nhưng hai câu này lại như khắc vào trong lòng hắn, sâu đến mức có thể nhìn thấy dấu vết rõ ràng.
Hắn thích y thuật, ban đầu chỉ vì khi còn bé đã từng sinh bệnh nặng một lần, lại thích thảo dược các loại, bởi vậy đại ca Kim Jaejoong của hắn vẫn không hiểu lý do.
Mà giờ, hắn rốt cuộc đã có lý do tốt hơn —— Hắn muốn chữa khỏi bệnh cho Park Yoochun.
Muốn Yoochun cũng có thể chơi bóng đá dưới ánh mặt trời, muốn Yoochun cũng có thể cầm tay hắn đi hội chùa, muốn Yoochun mùa đông cũng có thể đi kiểm tra cửa hàng, muốn Yoochun cũng có thể cười hạnh phúc như ca ca hắn, muốn…
—— Muốn Yoochun có thể ở bên hắn cả đời.
Vì vậy, không quan tâm ca ca mình phản đối, không quan tâm ánh mắt kỳ lạ của người bên ngoài, hắn ngày nào cũng mang theo đủ loại dược liệu, mang theo ấm sắc thuốc, mang theo ống quần dính bùn, khuôn mặt lấm bẩn, cạch cạch gõ cửa Park phủ, sau đó vui tươi hớn hở nhìn ấm thuốc của mình sôi trên bếp, biến thành một chén thuốc đen kịt, nhìn Park Yoochun uống hết, tán gẫu vài câu, rồi dưới sự thúc giục của ca ca mà nhanh chóng chạy về nhà.
Cuộc sống như vậy ngày qua ngày, không biết kéo dài bao lâu.
Hắn cũng không biết mình làm như vậy vì cái gì, chỉ là dưới đáy lòng hắn biết rõ, hắn muốn nhìn thấy Park Yoochun cười, khuôn mặt đẹp như vậy, nếu có thể cười thoải mái, vậy nhất định sẽ rất dễ nhìn.
Park Yoochun bệnh không thể làm việc vất vả, nhưng người đàn ông ngoài mềm trong cứng kia luôn không yên lòng việc buôn bán của Jung phủ, Yunho ca ca cùng Jaejoong ca ca đấu đến túi bụi, người đàn ông bệnh nặng hơn bất kì ai này lại việc nghĩa không chùn bước, không một câu oán hận mà tiếp nhận bao nhiêu việc của Jung phủ, khuôn mặt vốn đã trắng bệch lại càng thêm tái nhợt.
Khi đó, Jaejoong sinh bệnh, hắn khóc đến chảy bao nhiêu nước mắt.
Trong Park phủ, hắn hung hăng phát giận với Park Yoochun, đập phá bát đĩa, sau đó kéo tay Park Yoochun mà khóc, nước mắt rơi không ngừng.
Hắn rất sợ, nếu tiếp tục như vậy, Park Yoochun một ngày nào đó sẽ rời khỏi hắn, cuộc đời này sẽ không còn được gặp lại nữa.
Chiều hôm đó, Park Yoochun rất dịu dàng ôm hắn vào trong lòng, khi đó hắn mới nhận ra, Park Yoochun kỳ thật cũng rất cao, tuy gầy vô cùng, nhưng có thể ôm trọn hắn cả người toàn thịt.
Ngày đó nắng không to, thời tiết hơi lạnh, gió vẫn luôn gào thét, nhưng hắn lại nghe rất rõ lời Yoochun nói —— Junsu ngốc, ta sẽ sống thật tốt, bởi vì, ta không nỡ rời xa ngươi.
Hắn kể lại việc này cho ca ca vừa mới đỡ bệnh nghe, ca ca không nói lời nào, rất lâu sau đó mới kéo hắn qua, vỗ lưng hắn, động tác này, từ lúc Jaejoong ca tiến vào giới kinh doanh liền không làm nữa.
Ca ca bình thường khi nói chuyện luôn mang theo cạnh khoé, nhưng ngày đó lại bình tĩnh, tựa như đã quyết tâm rất lớn mới nói với hắn, mặc kệ hắn làm gì, ca ca luôn đứng bên hắn, nếu thích, vậy thì đánh cược một lần đi, con cháu Kim gia luôn rất may mắn.
Vì vậy, một lần đánh bạc, tiền đặt cược là cả đời hắn.
Đáng mừng chính là, nếu thành công, Yoochun sẽ ở bên hắn cả đời.
Hắn làm bạn với Yoochun, nhìn mưa xuân như dệt, tuyết đông như vẽ; kéo Yoochun mỗi ngày đều ra phố mua đồ chơi linh tinh, sau đó nói xấu sau lưng ca ca; hắn lôi Yoochun ra khỏi Jung phủ, vứt toàn bộ sổ sách bỏ đi kia cho Shim Changmin; hắn đột ngột xuất hiện trong lễ thành thân, tuyên bố trước mặt mọi người, Park Yoochun là của Kim Junsu.
Đêm giao thừa, ca ca gọi hắn cùng Yoochun đến phủ mới ăn bữa cơm đoàn viên, sức khoẻ Yoochun đã tốt hơn, thậm chí có thể uống hai chén với Yunho ca ca, Jaejoong ca hiếu kỳ kéo hắn hỏi hắn dùng thuốc gì mà hiệu quả như vậy.
Hắn chỉ mỉm cười, không biết trả lời như thế nào.
Bởi vì…
Yêu, là liều thuốc tốt nhất.
Sau này
“Đức Toàn, mang cái này đi khắc biển, đưa cho Jung Yunho cùng Kim Jaejoong, nói với hai người rằng, bọn họ nhớ phải luôn chuẩn bị bát đũa cho ta, nhất định sẽ có lúc ta tới đó.”
“Nô tài tuân mệnh.”
Shim Changmin đặt bút lông trong tay xuống, nhìn Đức Toàn cẩn thận mang tờ giấy Tuyên Thành đi, đột nhiên giật giật khoé miệng, nở nụ cười.
Trong đại điện trống trải, không có ai nghe thấy lời hắn nói:
“Dù sao, nơi đó mới là nhà.”
Ngoài điện Trọng Hoa, Đức Toàn mở tờ giấy Tuyên Thành tốt nhất ra, trên trang giấy thuần trắng là năm chữ to mạnh mẽ hữu lực, gần như muốn chọc thủng giấy.
Năm chữ còn chưa khô mực này, là lời tổng kết tốt nhất cho chuyện xưa của bọn họ:
—— Thiên hạ đệ nhất nhà

----------- TOÀN VĂN HOÀN -----------