Jun 24, 2015

[RLYJ10Y] Chapter 44

Chapter 44
Đêm đó, Jung Yunho mua đồ ăn cho Kim Jaejoong xong liền đến phòng bếp thu dọn. Anh đổ cả nồi cháo và ấm thuốc Đông y đi, Kim Jaejoong ngồi trong phòng khách ăn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía phòng bếp.
Jung Yunho dọn dẹp xong lại mang rác đi tới cửa, Kim Jaejoong thoáng kinh ngạc nhìn anh.
“Cái kia… Tớ về đây.” Jung Yunho cầm lấy tay nắm cửa, trong lòng bàn tay lập tức toát ra rất nhiều mồ hôi: “Cậu nghỉ ngơi sớm đi.”
Kim Jaejoong nhìn ra anh đang rất cố gắng mỉm cười, nụ cười kia dường như rất không cam lòng. Kim Jaejoong không nói gì, vừa ngồi trên ghế salon vừa nhìn anh, mãi đến khi bóng dáng anh đi ra ngoài cửa, “Cạch” một tiếng cửa đóng liền biến mất hoàn toàn. Từ đầu đến cuối, Kim Jaejoong đều không nói câu gì.
Không biết vì sao, Kim Jaejoong cảm thấy bóng dáng Jung Yunho quay người đi rất cô đơn. Cậu có chút khó chịu trong lòng, không nói được đây là cảm giác gì, rõ ràng đã tự nhủ phải kiên cường mà.
Kim Jaejoong bất giác đi đến cửa sổ sát đất trong phòng khách, đứng sau bức rèm trắng muốt nhìn dưới tầng. Lúc này đã muộn, đèn đường dưới tầng toả sáng yếu ớt. Ô tô của Shim Changmin rẽ ra từ bên phải, thẳng tiến tới cửa lớn đang mở rộng của khu chung cư.
Tối hôm đó, Kim Jaejoong mất ngủ, vậy nên sáng ngày hôm sau, khi cậu tỉnh dậy liền cảm thấy rất mệt mỏi.
Cậu là bị mùi thuốc gọi dậy. Hương vị lần này rất gay mũi, hoàn toàn không giống với hương vị cậu uống khi ở Hàng Châu. Kim Jaejoong đứng dậy, xoa xoa huyệt thái dương đi tới phòng bếp. Phòng khách và phòng ăn nhà cậu là liền một chỗ, ngay ở chỗ trong cùng phòng bếp, Kim Jaejoong nhìn thấy Jung Yunho đang làm gì đó, lát lại quay người lát lại tìm đồ, bận rộn vô cùng.
Có lẽ là quá mức chăm chú, Jung Yunho vẫn không phát hiện ra Kim Jaejoong đã tỉnh. Anh ra sức nhẹ chân nhẹ tay, nhưng thói quen cẩu thả của đàn ông nhất thời chưa sửa được, một chiếc bát sứ không cẩn thận rơi xuống đất, vỡ tan.
“Cậu đang làm gì thế?” Kim Jaejoong đứng nguyên tại chỗ, giọng bình tĩnh mang theo chút khàn khàn.
Jung Yunho vừa ngồi xổm xuống thu thập mảnh vỡ, đột nhiên nghe thấy tiếng động thì lại càng hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu nhìn, liền thấy ánh mắt không mấy vui vẻ của Kim Jaejoong. Cũng đúng thôi, nào có ai sáng sớm ra bị đánh thức sẽ vui vẻ.
“Tớ đang sắc thuốc.” Jung Yunho cười xấu hổ, tay cẩn thận nhặt mảnh vỡ, “Bác sĩ Hồ nói thuốc này tự sắc vẫn tốt hơn. Cậu cứ ngủ đi, tớ sẽ không ầm ĩ đến cậu.”
Kim Jaejoong nhìn một đống mảnh vỡ trên mặt đất, một lúc lâu sau mới phản ứng lại. Cậu đi vào phòng bếp, từ trên cao nhìn Jung Yunho. Jung Yunho đang ngồi xổm, vì vậy anh phải ngẩng đầu nhìn cậu, từ góc độ này mà nhìn thì Jung Yunho có chút đáng thương, có lẽ còn mang theo chút tủi thân.
“Dùng tay sẽ bị thương đấy.” Giọng Kim Jaejoong nghe hơi bất đắc dĩ, “Lấy chổi với hót rác tới đây.”
Jung Yunho vốn đang sững sờ, lúc phản ứng lại mới hiểu ra ý của Kim Jaejoong, nhanh chóng chạy đi lấy đồ. Sau khi trở về, Kim Jaejoong tiện tay dạy anh quét sạch mảnh vỡ. Jung Yunho đi đổ rác, cậu lại quay ra rửa tay, lúc này mặt trời vừa mọc, ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ hắt lên người Kim Jaejoong, nhìn từ xa, người cậu như thể được bao bọc trong một tầng ánh sáng màu trắng dịu.
“Cậu tới nhà tớ mà không biết gõ cửa trước khi vào à?
Kim Jaejoong đột nhiên quay đầu lại. Cậu cầm khăn lau tay, chậm rãi đi tới.
Lúc này, Jung Yunho đang đứng trên hành lang phòng ăn. Anh vốn đang nhìn Kim Jaejoong ngẩn người, hiện tại Kim Jaejoong đi tới chỗ anh, trong lòng anh lại xuất hiện tia bối rối.
Kim Jaejoong đứng trước mặt anh, hai tay khoanh lại, biểu hiện cũng coi như dịu dàng.
Jung Yunho chỉ chỉ ấm thuốc Đông y đang được hầm trên bếp gas, trốn tránh nêu lý do: “Còn sớm quá, tớ sợ ầm ĩ cậu ngủ.”
“Cậu đã làm ầm khiến tớ không ngủ được rồi.”
“Nhưng mà thuốc phải uống đúng hạn.”
Kim Jaejoong gật đầu. Việc này Jung Yunho nói đúng, cậu không muốn cãi lại, nhưng mà… “Nhưng mà đây là nhà tớ đấy, dù là bạn bè cũng không thể tuỳ tiện vào nhà người khác, đặc biệt là khi còn sớm như vậy.”
Jung Yunho biết rõ mình nhất định phải trải nghiệm cửa ải này, anh thậm chí còn mang theo tâm tính ăn vạ: “Tớ hiểu rõ, nhưng bây giờ không phải tình huống đặc biệt sao? Cậu mắc bệnh, tớ dậy sớm qua chăm sóc cậu là việc nên làm. Nếu không, tớ hứa với cậu, chờ cậu khỏi bệnh, tớ sẽ sửa.”
Kim Jaejoong cau mày, quay người nhìn ấm thuốc, sau đó nói với Jung Yunho: “Vậy nên cậu định sau này, ngày nào cũng chạy tới nhà tớ vào lúc sớm thế này sao?”
Jung Yunho ra vẻ đành chịu: “Đúng vậy, như vậy cậu có thể uống thuốc sớm, sẽ không chậm giờ ăn cơm trưa. Cậu không cần lo lắng cho tớ, hai tháng này tớ không có việc gì, kịch bản tớ đã mang tới, lúc sắc thuốc tớ ngồi đọc luôn, rất tiện.”
Tiện cái CMN. Kim Jaejoong nhìn kịch bản đặt trên tủ lạnh, thuận tay cầm lấy lật hai trang.
“Phim này của cậu khi nào thì quay?”
“Giữa tháng chín.” Jung Yunho bước qua Kim Jaejoong, nhìn lửa, thuốc này anh đã trông gần hai giờ, nhưng anh không thể xác định thuốc đã ổn chưa: “Cậu xem kịch bản hộ tớ đi, nhân vật này tớ chưa diễn bao giờ, lại là một vai Trung Quốc thời đại trước.”
Kim Jaejoong quét nhanh qua vài trang, lông mày nhướn lên, khoé miệng nở nụ cười: “Vậy sao? Vậy mà cậu cũng dám nhận Khúc chuyện xưa cơ đấy.”
Jung Yunho vỗ vỗ mặt bàn, đắc ý nói: “Không chỉ dám nhận, còn diễn rất hay nữa.”
Kim Jaejoong cười cười, không nói gì.
Thuốc này của cậu một ngày uống hai lần, vậy nên Jung Yunho sáng sớm đã đến, rồi đợi đến tối mới chịu đi. Kim Jaejoong lúc đầu còn suy nghĩ xua đuổi anh, sau nghĩ tới tháng bảy tháng tám trời rất nóng, cứ qua lại như vậy thật sự khiến cậu không đành lòng.
Jung Yunho lần này nói được thì làm được, hoàn toàn một bộ bạn bè, một câu khác người cũng không nói. Kim Jaejoong quan sát anh vài ngày, cuối cùng cũng đành phải chấp nhận.
Cậu ta thích đến thì đến, Kim Jaejoong tự an ủi mình. Nhà này dù sao cũng là Jung Yunho mua, cậu cũng không nên quá đáng.
Vài ngày sau, Kim Jaejoong bắt đầu ngồi nhà viết kịch bản. Bộ phim mà cậu bàn bạc với người Mĩ là bộ phim thuộc đề tài tiểu sử, cũng là thể loại trước giờ cậu luôn muốn quay. Trước kia mới ra mắt, công ty điện ảnh chẳng ai muốn mạo hiểm đầu tư cho cậu, dù sao phim văn nghệ đã rất kén người xem, giờ lại thêm một bộ phim về tiểu sử nhân vật, đợi đến khi bị nước bọt nhấn chìm, Vương Gia Vệ[1] cũng không cứu được bạn.
Kim Jaejoong chưa bao giờ cho rằng phim văn nghệ thuộc loại tiểu sử sẽ bị nước bọt dìm chết. Điện ảnh chẳng qua là một câu chuyện, chỉ cần bạn kể lại chuyện, dù thuộc đề tài gì cũng sẽ có người xem, mấu chốt là bạn có khiến người ta hiểu rõ hay không.
Không phải tất cả các bộ phim văn nghệ đều trống rỗng lạnh lùng, đề tài trong lòng đau thương hiện thực u ám đã sớm được quay đến nhão rồi. Bộ phim cậu muốn quay là câu chuyện của riêng cậu, cậu dùng nửa đời mình để viết chuyện.
Nhà cậu có một khu làm việc rất lớn, ngay bên cạnh cửa sổ sát đất. Chỗ này lấy ánh sáng rất tốt, chiều là mặt trời đỏ rực, tối lại thành ánh trăng. Kim Jaejoong mỗi ngày, khi ăn sáng đều ngồi đây gõ máy tính, ngồi một lần là tới tận trưa; thỉnh thoảng Jung Yunho sẽ đưa chén nước hoặc lấy ít hoa quả cho cậu ăn, cậu cũng không cự tuyệt. Hai người chỉ sống chung đơn giản như vậy, không ai đề cập đến chuyện quá khứ, như thể bọn họ vẫn luôn là quan hệ bạn bè bình thường nhất.
Có một ngày Jung Yunho muốn làm cơm trưa ở nhà, Kim Jaejoong không chút suy nghĩ liền cự tuyệt. Jung Yunho nấu cơm thì cậu lo lắng, mà bảo cậu nấu thì cậu lười. Jung Yunho hào hứng lại bị giội một chậu nước lạnh, tâm tình có chút buồn bực, anh ngồi trong phòng bếp một hồi, lúc đi ra lại bày ra khuôn mặt tươi cười.
“Nếu không, chúng ta ra ngoài ăn đi?”
Kim Jaejoong lắc đầu: “không đi. Gọi giao hàng rồi.”
Jung Yunho gần đây vẫn cùng cậu ăn hải sản của nhà hàng đó, ăn đến khiến anh cả người như sắp mọc vẩy cá đến nơi, vì vậy kiên nhẫn đề nghị: “Vậy cậu muốn ăn cái gì, tớ đi mua cho cậu.”
Kim Jaejoong phất phất tay đuổi anh đi: “Muốn ăn gì thì tự cậu đi ăn đi, đừng ở đây quấy rầy tớ.”
Jung Yunho rất mất mát, trở lại ghế salon to rộng xa hoa của anh, nằm ngửa, ra vẻ thê lương.
Kim Jaejoong không cho anh quấy rầy, anh liền thật sự không quấy rầy. Anh cứ ngồi như vậy, không nói gì, rất yên tĩnh, rất nghe lời, chỉ là Kim Jaejoong vừa động, ánh mắt anh liền dõi theo. Cái cảm giác bị một ánh mắt lúc nào cũng dính chặt trên lưng mình rất khó chịu, Kim Jaejoong nhịn một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được.
Cậu quay người lại, lạnh giọng nói: “Cậu không có việc gì làm à?
Jung Yunho rất vô tội nhìn cậu: “Tớ ngồi nghỉ một lát.”
Anh từ sáng sớm đến đây vẫn làm việc không ngơi nghỉ, sắc thuốc xong sau đó nhìn Kim Jaejoong uống hết lại đi rửa cốc, sau đó là khiêu chiến việc nhà đơn giản nhất —— Giặt quần áo, chỉ là bỏ quần áo vào trong máy giặt rồi ấn nút.
Kim Jaejoong chỉ máy giặt ngoài ban công, nói: “Quần áo giặt sạch rồi đúng không? Đi phơi đi.”
Quần áo đã giặt được hơn một giờ rồi, nhưng Jung Yunho vẫn không động.
Không động tất nhiên là có nguyên nhân, bởi vì anh đang có một âm mưu nho nhỏ.
Đêm qua, anh ra ngoài ăn khuya với Shim Changmin, kể lại một loạt chuyện ngu xuẩn mình làm ở Hàng Châu. Ai ngờ Shim Changmin nghe xong mắt sáng ngời, trực tiếp vạch ra trọng điểm giải thích tỉ mỉ cho anh.
Shim Changmin một năm này làm giảng viên rất vui vẻ, bất kể là về mặt tính cách hay hình tượng đều có khí thế làm gương sáng cho người khác. Nhưng mà người này tính rất quái đản, tốt cũng không tốt được đến đâu. Jung Yunho ban đầu không quá tin tưởng mánh khoé yêu đương của Shim Changmin, trong mắt anh vẫn là Park Yoochun có sức thuyết phục hơn, kết quả lần trước nghe theo cách Shim Changmin bày cho anh, Kim Jaejoong vậy mà không đuổi anh đi, từ đó về sau bữa ăn khuya với Shim Changmin liền thành buổi truyền dạy kinh nghiệm.
Vậy nên đêm qua Shim Changmin nói với anh, bảo anh cứ làm như vậy, Jung Yunho sáng sớm liền chạy tới thử nghiệm.
“Cái kia… Jaejoong à.” Jung Yunho có chút khẩn trương xoa xoa tay, sau đó đứng dậy, chậm rãi đi đến bên người Kim Jaejoong: “Có một bộ quần áo có lẽ tớ giặt làm hỏng mất rồi, tớ không cố ý đâu, tớ không biết nó không thể giặt cùng nhau.”
Kim Jaejoong nghe mơ hồ, nhưng đã ngửi thấy mùi không ổn: “Là sao?”
Jung Yunho ra vẻ rất bối rối, lề mề một hồi mới nói: “Cậu đi xem đi, tớ cũng không biết nói như thế nào.”
Máy giặt nhà họ đặt ở ban công, vừa đón ánh nắng mặt trời, vừa tiện cho phơi đồ. Kim Jaejoong mở nắp máy giặt ra, thò tay vào lấy quần áo; Jung Yunho đứng ở cửa ra vào, trong lòng chỉ muốn chạy trốn.
Vì sao anh phải trốn?
Vì Kim Jaejoong lôi ra được bộ quần áo đã bị nhuộm đen, ẩm ướt co thành một cục.



[1] Vương Gia Vệ: Đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất nổi tiếng của điện ảnh Hồng Kông.