Mar 30, 2014

[KBKNDON] Chương 97

Chương 97

Cả đại sảnh thoáng chốc im lặng tới cực điểm, ngay cả tiếng hít thở của mọi người cũng có thể nghe rõ ràng, nhưng rồi gần như ngay lập tức, từng đợt nghị luận ầm ĩ vang lên, tất cả mọi người đều không hiểu, rõ ràng vừa rồi đã chọn Harry làm quán quân của Hogwarts, vậy tấm da dê ghi tên Harry Potter này là sao? Hơn nữa vừa rồi mọi người đều tận mắt thấy Harry chỉ ném một tờ giấy vào Chiếc Cốc lửa, thế tờ giấy ghi tên Harry này là ai bỏ vào, người đó có mục đích gì?

“Hiệu trưởng Dumbledore, có phải thầy nên giải thích một chút không, tự dưng có thêm một tấm da dê là sao?” Voldemort trào phúng nhìn cụ, nhẹ nhàng hỏi, tuy rằng giọng không quá lớn nhưng rất vang, những người xung quanh đều nghe được, mọi người không hẹn mà cùng tập trung tầm mắt trên người Dumbledore.

“Ha ha, cái này chắc không việc gì đâu, có lẽ là trò đùa của ai đó thôi.” Nụ cười của Dumbledore có chút cứng ngắc.

“Trò đùa?” Voldemort rất khinh thường đáp án ngu ngốc này, “Chẳng thể trách được, xem ra, Hogwarts dưới sự lãnh đạo của Hiệu trưởng Dumbledore quả thật là năng lực tăng mạnh, những học sinh nhỏ tuổi lại có thể làm lú lẫn những vật phẩm pháp thuật lâu đời, thật sự rất khiến người ta vui mừng.”

“Ha ha.” Khóe miệng Dumbledore khẽ giật giật, chỉ đành híp mắt cười che giấu. Harry Potter, trò biết mình có khả năng dự thi vậy sao không ném sớm một chút, bỏ vào trễ như vậy thì việc ta lén bỏ tên trò phải làm sao đây? Dumbledore trong lòng nói thầm, sớm biết Harry có thể tự bỏ tên, cụ còn cần phải làm điều thừa nữa sao?

“Hiệu trưởng Dumbledore, Hogwarts mấy người chọn một quán quân đến hai lần, có phải là trò đó phải thi đấu hai lần không?” Bà Maxime có chút bất mãn với lý do thoái thác của cụ, nhíu mi nói, “Hiện tại phải làm sao đây, cụ đừng quên, tên phun ra từ Chiếc Cốc lửa là đã kí kết hiệp ước tham gia thi đấu Tam Pháp thuật nha.”

“Cái này bà yên tâm.” Dumbledore nhẹ nhàng thở ra, may mắn Voldemort không tiếp tục nhìn chằm chằm cụ nữa, cụ mỉm cười nói với bà Maxime, “Harry Potter đã kí kết hiệp ước tham dự cuộc thi Tam Pháp thuật, chỉ cần trò ấy tham gia là được, không cần thiết phải tham gia hai lần, nếu không bà có thể hỏi Bộ trưởng Malfoy hoặc là Ludo Bagman, tôi nghĩ Bộ Pháp thuật hẳn càng hiểu rõ hiệp ước của Chiếc Cốc lửa.”

Lucius đối với việc Dumbledore ném việc này cho Bộ Pháp thuật thì rất bất mãn, nhưng dưới ánh mắt Voldemort đành phải giả bộ cười, giải thích với và Maxime: “Đúng là như vậy, chỉ cần Harry Potter tham gia cuộc thi là coi như thực hiện hiệp ước, dù trên người trò ấy có mấy hiệp ước thì chỉ cần tham gia một lần là được.” Đương nhiên ai cũng không biết Lucius đang thầm mắng Dumbledore trong lòng, dưới tình huống này, vị gia chủ Máu trong tất nhiên biết người thật sự ném mảnh giấy kia là ai, nhưng mà thôi kệ người đó, sớm hay muộn cũng sẽ bị Lord xử lý thôi.

Còn hiệu trưởng Durmstrang Karkaroff, vị này có Chúa tể Hắc Ám tiền nhiệm cảnh cáo, Chúa tể Hắc Ám đương nhiệm nhìn, hắn thuộc loại người có thể xem là đang tàng hình, đương nhiên nếu Voldemort mà bảo, chắc chắn hắn sẽ tiếp tục truy hỏi Dumbledore.

Harry trong phòng nhỏ không hề biết Chiếc Cốc lửa lại phun tên mình ra, ba quán quân tham gia cuộc thi Tam Pháp thuật này ở chung cũng không quá suôn sẻ. Ba người bọn họ vây xung quanh lò sưởi, Krum tựa vào bệ tường bên lò sưởi mà trầm tư, rõ ràng đang tạo khoảng cách với hai người khác, mà Fleur Delacour thì ngồi đối diện lò sưởi, thỉnh thoảng lại nhìn trộm Harry một chút như thể muốn biết quán quân không đủ tuổi của Hogwarts này có năng lực đến mức nào mà được Chiếc Cốc lửa lựa chọn, Harry thì ngồi sopha cạnh lò sưởi, suy nghĩ tiếp theo nên làm thế nào.

Tiếng bước chân hỗn độn vang lên, rất nhiều người đi vào phòng, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Harry, muốn nhìn một chút thiếu niên được Chiếc Cốc lửa lựa chọn hai lần, mọi người đều biết việc này chắc chắn có vấn đề nhưng nó lại không ảnh hưởng gì với cậu bé Kẻ Được Chọn của chúng ta.

Lucius bước tới trước hai bước, nói với ba quán quân: “Được rồi, các quán quân, mời các trò nghe cho kỹ lời tôi nói kế tiếp, nó liên quan trực tiếp tới cuộc thi của các trò. Bài thi đầu tiên để thử sự can đảm của các trò, cho nên chúng tôi sẽ không nói cho các trò hay đó là cái gì. Can đảm trước điều mình không biết là một phẩm chất quan trọng của người phù thủy… Rất quan trọng… Bài thi đầu tiên sẽ diễn ra vào ngày 24 tháng 11, trước toàn thể các học trò và ban giám khảo.”

Lucius nói tiếp: “Để hoàn tất các bài thi của cuộc thi đấu, các vị quán quân sẽ không được phép yêu cầu hay chấp thuận sự giúp đỡ dưới bất kỳ hình thức nào từ phía các giáo viên. Để đương đầu cùng bài thi thứ nhất, các vị quán quân sẽ chỉ được trang bị đũa phép. Họ sẽ nhận thông tin về bài thi thứ hai khi bài thi thứ nhất kết thúc. Vì tính chất của cuộc đấu là đòi hỏi nhiều nỗ lực và tốn thời gian, các vị quán quân do đó sẽ được miễn các bài thi cuối năm.”

Lucius nói xong, quay đầu lại nhìn Voldemort, Gellert cùng Hiệu trưởng ba trường, xoay người hơi thi lễ nói: “Tôi đã giới thiệu xong, các vị còn muốn bổ sung thêm điều gì không?”

Bọn họ nhìn lẫn nhau, không nói gì thêm, Lucius thấy vậy liền khom mình hành lễ với Voldemort: “My Lord, nếu quán quân đã chọn xong, xin hãy cho phép tôi quay trở về Bộ Pháp thuật, tôi đã để lại một phần quan chức cùng thần sáng tham gia chuẩn bị, trận đấu sẽ tiến hành đúng giờ.”

Voldemort gật đầu, rất vừa lòng với thái độ của Lucius, “Ta đồng ý, Lucius. Hiện tại ngươi nên chú ý công việc của Bộ Pháp thuật hơn.” Lucius nhận được sự đồng ý, rời khỏi phòng, ngay cả Draco cũng không đi gặp mà rời Hogwarts luôn. Cuộc thi Tam Pháp thuật cử hành không chỉ riêng Hogwarts có việc mà những việc phía sau cần giải quyết còn khá nhiều, không thể ở đây trì hoãn thêm nữa, huống chi còn có Lord và Gellert ở trường, ông không cho rằng lão râu bạc kia có thể đấu được hai người đó.

“Ha ha, bà Maxime, Hiệu trưởng Karkaroff, chúng ta đi uống chút gì đó chứ?” Dumbledore cười cười nói với bọn họ, đương nhiên Voldemort và Gellert thì cụ tuyệt đối không muốn mời, trừ khi cụ muốn đêm nay mất ngủ.

Nhưng bà Maxime căn bản không để ý đến cụ, đặt tay lên bả vai Fleur Delacour, đưa cô ra khỏi phòng, hai người vừa đi vừa dùng tiếng Pháp nói chuyện gì đó, còn Karkaroff sau khi hành lễ cáo biệt với Gellert cùng Voldemort liền mang theo Krum không nói một lời mà rời đi.

“Harry Potter, ngươi cũng có thể trở về phòng ngủ, hay là ngươi còn lưu luyến điều gì ở đây?” Severus đi lên phía trước, mặt âm trầm nói với Harry, “Đầu óc ngươi đã bị cuộc thi Tam Pháp thuật làm cho mụ mị sao, giờ còn đứng đây làm gì?”

“Dạ, giáo sư, em lập tức đi ngay.” Harry vội vàng trả lời, lát nữa cậu không phải về phòng ngủ mà phải đến văn phòng Severus giải thích, nếu không mấy ngày kế tiếp của cậu chắc chắn sẽ không yên ổn. Vội vàng hành lễ với người trong phòng rồi chạy ra ngoài, Harry cố ý xem nhẹ Dumbledore tựa hồ có chuyện muốn nói với cậu.

Quả nhiên, Harry không đợi lâu, Severus đã về tới văn phòng, nhìn thấy Harry đứng đợi hắn ở cửa, sắc mặt hắn liền tốt hơn nhiều, ngồi xuống sô pha, nhìn người đang đi tới trước mặt mình, Severus không vui nói: “Ta nghĩ, ngươi phải cho ta một lý do, vì sao phải tham gia cuộc thi Tam Pháp thuật?”

“Sev, nghĩa phụ bảo em tham gia.” Harry phủ đầu bằng Voldemort, “Hơn nữa em là chủ nhân chân chính của Hogwarts, vinh dự của nó em tất nhiên phải tự mình giành lấy.” Kỳ thật phần sau mới là nguyên nhân chân chính Harry dự thi.

Severus nhức đầu, Voldemort yêu cầu thì hắn không có khả năng ngăn cản, nhưng cứ thế trơ mắt để Harry tham gia trận đấu nguy hiểm như vậy, hắn thật sự rất lo lắng, Severus chỉ biết nhìn chằm chằm Harry nói: “Ta nghĩ với chút trí tuệ còn sót lại của ngươi hẳn sẽ biết lúc có rắc rối thì phải tìm ai hỗ trợ.”

Xem ra mình đã qua cửa, Harry trong lòng trộm thở phào, cảm khái chiêu lôi nghĩa phụ ra thật hữu hiệu.

“Được rồi, ngươi mau trở lại phòng nghỉ đi.” Severus phất phất tay nói, “Slytherin nhất định đã chuẩn bị tiệc chúc mừng cho ngươi.” Hắn bắt đầu lo lắng, Độc dược nào có thể giúp Harry trong cuộc thi đây, mình có nên đến hẻm Knockturn bổ sung một chút nguyên liệu hiếm không?”

“Ngươi nên biết quản lý lại hành vi của mình, nhất là hiện tại ngươi đang là quán quân Hogwarts.” Severus ở phía sau bổ sung một câu, hôm nay nhóc cự quái này hẳn là mệt chết đi được, nhắc nhở nó nghỉ ngơi sớm một chút thì tốt hơn, mặc dù nghĩ như vậy, lời Severus nói lại không thể nào xuôi tai. Cũng may Harry đã sớm quen cách nói vặn vẹo này, rất vui vẻ gật đầu nói: “Hì, Sev, em sẽ mau chóng đi nghỉ ngơi.”

Quả nhiên, Harry vừa đọc mật khẩu, đi vào phòng sinh hoạt chung của Slytherin liền nhìn thấy toàn bộ Slytherin đều ở trong phòng chờ cậu, tiếng hoan hô như sấm vang lên, quán quân của Hogwarts ở Slytherin là một niềm kiêu ngạo đối với họ.

“Harry Potter, chúc mừng em trở thành quán quân.” Huynh trưởng Slytherin đi tới, mỉm cười nói, “Về cuộc thi Tam Pháp thuật, gia đình quý tộc như bọn anh đều có chút hiểu biết, đây là sách cho em tham khảo. Sau này có việc gì cần phải trợ giúp thì cứ việc nói, chỉ cần trận đấu cần, Slytherin chúng ta sẽ giúp đỡ vô điều kiện.” Nói xong đưa một chồng sách thật dày, đây đều là sách mà người trong Slytherin chọn ra từ kho sách nhà mình.

“Cảm ơn, cảm ơn mọi người rất nhiều.” Harry thật sự rất vui vẻ, “Có vấn đề gì, em nhất định sẽ xin trợ giúp.”

“Được rồi, hiện tại dạ hội chúc mừng Harry Potter trở thành quán quân chính thức bắt đầu.” Huynh trưởng sau khi trò chuyện với Harry xong liền quay lại nhìn đông đảo rắn nhỏ Slytherin, vui vẻ tuyên bố.

“Harry, cậu thật sự quá tuyệt vời.” Draco hưng phấn đến bên người Harry, nhẹ nhàng đập lên bờ vai cậu.

“Draco, đàn anh năm trên liệu có tức giận với việc tớ cướp danh hiệu quán quân của họ không?” Harry nghĩ đến những việc xảy ra trong truyện không khỏi nghi hoặc..


“Này có gì mà tức giận.” Blaise đứng cạnh nói, “Slytherin tôn sùng sức mạnh, cậu năm thứ tư mà được Chiếc Cốc lửa thừa nhận chứng tỏ năng lực của cậu còn hơn cả đàn anh năm trên, bọn họ hâm mộ cậu còn chưa kịp sao có thể tức giận. Được rồi, Harry đừng suy nghĩ linh tinh nữa, hôm nay chính là dạ hội tổ chức cho riêng cậu đấy, đi thôi.”

Mar 29, 2014

[NGC] Chapter 2.1

Chapter 2 —— Đao quang kiếm ảnh lại tương phùng
Part 1
Thành nguy nga phồn hoa, kinh đô tráng lệ sung túc.
Ngoài hoàng cung đồ sộ ở trung tâm, trong kinh thành còn có hai phủ đệ khí phái vô cùng của Jung gia phía bắc cùng Kim gia phía nam.
Phiên chợ nổi danh nhất Kinh thành —— Phố Cô Tô còn lưu truyền một câu ca dao: Đến phố Cô Tô một lần, Jung bắc thanh tịnh, Kim nam tráng lệ, đến không muốn về, cực lạc nhân gian.
Jung gia xuất thân là môn đệ thư hương, tuy tài lực hùng hậu nhưng bày biện bố trí trong phủ không xa hoa như Kim phủ vàng son lộng lẫy, cả tòa chạm khắc đại bàng, ngay cả đèn lồng trong hành lang cũng dùng dạ minh châu to như long nhãn thay thế.
Từng cành cây ngọn cỏ trong Jung phủ đều toát lên phong độ của người trí thức, không hề xa hoa lộng lẫy một cách tầm thường như những dòng dõi có chút tiền, ngược lại khắp nơi đều biểu lộ rõ một sự thanh nhã.
Phòng ngủ Jung Yunho cùng thư phòng cạnh nhau, đi qua cổng vòm bán nguyệt trước sân liền có thể trông thấy kiến trúc mái cong vòm của cựu triều, cửa lớn cửa nhỏ đều là tranh điêu khắc lưu hành một thời, phía dưới hòn non bộ tạc những dòng chữ cổ kỳ lạ, đá cuội lót thành một đường mòn nho nhỏ dẫn vào phòng, hai bên cỏ cây xanh um, hoa lạ khoe sắc.
Nhìn rộng ra, lấy hòn non bộ làm trung tâm, tất cả đều lộ ra vẻ quý phái, nhà lâu đình hiên chằng chịt, thấp thoáng nghe thấy tiếng nước róc rách chảy, vòng lên hòn non bộ, tạo thành dòng suối nho nhỏ, cùng với tiếng hót thấp thoáng của chim tước, có núi có non, từng cành cây ngọn cỏ đều đậm tình thơ ý họa.
Kim Jaejoong không có tâm tình đi ngắm bố cục xinh đẹp, lịch sự mà tao nhã này, hùng hổ xông thẳng vào hành lang, hoàn toàn không quan tâm tới những bút tích danh họa nổi tiếng, trực tiếp đi tới trước cửa phòng đóng chặt.
“Đại thiếu gia.” Hai thị nữ đứng trước cửa phòng Jung Yunho thấy Kim Jaejoong tới lập tức cúi đầu hành lễ.
“Jung Yunho đâu?” Người trong kinh thành thấy Jung Yunho phần lớn đều gọi “Jung đương gia”, chỉ có Kim Jaejoong từ trước tới nay luôn gọi thẳng tên thật.
“Chủ tử đang…” Hai thị nữ nhìn nhau, ấp úng nửa ngày, “Chúng ta không biết...”
“Các ngươi đi xuống trước đi, ta tự mình tìm.” Kim Jaejoong ôm cả một bụng tức, sớm không còn kiên nhẫn, phân phó thị nữ lui xuống, “Đợi chút, mang một bát canh hạt sen đường phèn lên cho ta.”
“Vâng.”
Hai thị nữ như bị quỷ đuổi, lùi tới nơi Kim Jaejoong không thấy, nhanh chân chạy tới phòng bếp, đối với việc Kim Jaejoong ra lệnh trong Jung phủ, mọi người đã sớm tập thành thói quen.
Kim Jaejoong bĩu môi, không chút khách khí vươn tay đẩy cửa phòng Jung Yunho, tiện tay ném áo khoác lên chiếc giường nhỏ cạnh cửa sổ, đánh giá phòng Jung Yunho.
Giống hệt với cảm giác đầu tiên ngươi kia mang lại cho người khác, căn phòng bố trí sạch sẽ mà nhã nhặn, ba gian dùng bình phong làm từ tranh chữ của danh gia để ngăn cách, gian ngoài đặt chiếc bàn bằng đá cẩm thạch trang nhã, bên trên đặt sổ sách chỉnh tề cùng bảng hán tự, trên tường treo mấy tấm tranh chữ cùng câu đối, tường phía nam đặt một giá sách cao hơn đầu người, bên trong đều là sách vở mà Kim Jaejoong cảm thấy rất không thú vị.
“Thật là vẫn nhàm chán như trước.” Kim Jaejoong thì thào, so với phòng cậu bày lục bình bằng sứ trắng mịn, giường lớn bằng gỗ lệ chi khắc hoa, cùng với bàn tính làm từ vàng ròng, căn phòng này thật sự không thú vị đến đơn điệu, “Ra vẻ chính nhân quân tử cho ai nhìn chứ.”
Kim Jaejoong cẩn thận đi vào bên trong, phòng ngừa giống lần trước, vừa vào đã bị Jung Yunho trốn sau cửa bắt lấy, chẳng những bị ăn đậu hủ còn thiếu chút nữa bị hạ nhân nhìn thấy.
“Jung đương gia? Jung đại công tử? Jung Yunho?” Kim Jaejoong từ tận đáy lòng không tin Jung Yunho không ở trong phủ, tin tức của Shim Changmin truyền về, rõ ràng chứng minh người đàn ông này đã nắm được quyền làm đại lý của tơ lụa Giang Nam, toàn thắng trở về.
Đi đến trước bàn, Kim Jaejoong tinh mắt nhìn sổ sách đang mở, đôi mắt đẹp quét qua, đúng là sổ thu chi về việc buôn bán trà của Jung gia, cậu và Jung Yunho tranh đấu gay gắt hơn mười năm, lớn lớn nhỏ nhỏ có thua có thắng, lần trước buôn bán tơ lụa cậu tổn thất nghiêm trọng, hiện tại cơ hội tốt như vậy bày ngay trước mặt, chỉ cần biết giá bán của Jung gia, cậu hạ giá thấp hơn một chút là đủ để Jung Yunho lỗ.
Kim Jaejoong giảo hoạt cười cười, nhìn bốn phía, rón ra rón rén đến gần bàn cẩn thận ghi nhớ mấy con số, kết quả càng xem càng kinh hãi, buôn bán trà vốn là mối làm ăn gia truyền của Shim gia phía đông, Jung Yunho năm đó cùng cậu cạnh tranh, kết quả cậu thua cáo già Jung Yunho này, không nghĩ tới, buôn bán trà mang lại lời nhuận lớn đến như vậy, Kim Jaejoong nhịn không được cầm bút lông ghi ghi vẽ vẽ lên giấy Tuyên Thành bên cạnh, rất tập trung.
Cho nên, cậu không thấy người đàn ông đang nghiêng người tựa lên bình phong, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt vui vẻ nhìn cậu chăm chú.
“Kim đại thiếu gia, xem đủ chưa?” Đang lúc Kim Jaejoong hoàn toàn đắm chìm trong thế giới ngân lượng, giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, mang theo chút trêu chọc, khiến cậu giật mình xoay người, bút lông dính mực vung lên, vạch một đường trên áo khoác màu trắng của cậu.
“Jung Yunho, sao ngươi lại im hơi lặng tiếng đứng sau lưng người ta.” Kim Jaejoong xoay người che sổ sách đặt trên mặt bàn, ngẩng đầu trách Jung Yunho.
“Nói như vậy, là tiểu sinh sai rồi.” Jung Yunho cười dịu dàng, chậm rãi mở miệng, “Ta đây nhận lỗi với Kim công tử vậy.”
Jung Yunho ngày thường vô cùng ôn hòa, không giống Kim Jaejoong xinh đẹp kiêu ngạo, Jung Yunho từ đầu đến chân đều lộ ra khí chất dịu dàng nho nhã, giơ chân nhấc tay đều mang theo phong độ cùng thanh nhã của người đọc sách, mày kiếm mắt ưng, thân hình cao to hơn so với người bình thường ẩn dưới chiếc áo trắng tỏ rõ sự trầm ổn.
Kim Jaejoong nhíu mày lui ra sau hai bước, cậu rất không thích Jung Yunho dùng giọng điệu này để nói chuyện, trong mắt người khác thì là ôn hòa hữu lễ, thư sinh khiêm tốn, nhưng trong mắt cậu, giọng điệu này của Jung Yunho luôn mang theo đùa giỡn không chút hảo ý, khiến cậu không hiểu sao lại thấy rất nguy hiểm.
“Không phải ngươi không ở trong phủ sao?” Kim Jaejoong đáp lời, nhìn Jung Yunho rõ ràng vừa tắm xong, tóc ẩm ướt rủ xuống trước ngực, làm ướt áo tắm màu trắng mỏng manh, mơ hồ có thể trông thấy làn da màu đồng cùng cơ bắp rõ ràng, cảnh có chút ướt át khiến Kim Jaejoong không khỏi rời mắt, lại nhịn không được khiêu khích, “Jung phủ từ lúc nào lại khó khăn đến mức đương gia chỉ có thể mặc quần áo quê mùa như vậy?”
“Jaejoong cảm thấy bộ y phục này rất khó coi sao?” Jung Yunho nhướn mày, vẫn ôn hòa như cũ, “Ta thay nó là được chứ gì?”
Kim Jaejoong muốn tiếp tục châm chọc, ngẩng đầu lại thấy Jung Yunho ưu nhã bỏ đi bộ quần áo duy nhất che đậy thân thể, không còn quần áo ngăn cách, dáng người hoàn mỹ càng thêm kích thích thị giác của cậu.
Giật mình!
Kim Jaejoong quen biết Jung Yunho từ nhỏ, những năm này lại tiếp xúc càng nhiều nhưng đây là lần đầu tiên thấy Jung Yunho lõa thể, chỉ cảm thấy trong mũi hơi nóng nhưng vẫn không chịu thua mạnh miệng:
“Sao ta lại không biết Jung công tử có ham mê trần như nhộng nhỉ.”
“Biết sao được, quần áo mới làm gần đây của Jung phủ đều là tơ lụa Giang Nam, mặc quần áo tú nương Kim gia làm, tự dưng thay đổi thành ra không quen.” Tâm tình Jung Yunho tựa hồ rất tốt, cũng không để ý Kim Jaejoong trêu chọc, tiện tay cầm một chiếc áo khoác choàng lên người.
“Ta đã quên chúc mừng Jung công tử lần này đại thắng, nắm được quyền đại lý của Giang Nam, từ nay về sau thật sự là tiền vào như nước rồi.” Kim Jaejoong ngồi đối diện hắn, gác chân lên giường nhỏ, không hề để ý Jung Yunho sau khi nhìn vòng eo nhỏ bị lộ ra vì quần áo xộc xệch mà ánh mắt sâu thêm vài phần, nở nụ cười mê người, duy trì phong thái của kẻ thua cuộc nhưng rất rộng lượng, từng từ đều mang theo ý châm biếm, “Nhưng mà với giao tình nhiều năm qua, ta vẫn phải nhắc nhở Jung công tử, nếu dạ dày không lớn thì đừng ăn một lần quá no, nuốt không được nhổ ra không xong, nghẹn chết đấy, ta đây lại phải tốn nước mắt.”
“Tốn công Kim thiếu gia rồi.” Jung Yunho cũng ngồi xuống, bưng trà xanh nhấp một ngụm, nụ cười trên mặt không hề bị nguyền rủa công khai của Kim Jaejoong ảnh hưởng, vẫn ấm áp như gió xuân, “Có Kim thiếu gia quan tâm, ta sao nhẫn tâm đi trước, huống chi ta còn đặc biệt bảo hạ nhân làm mấy bộ theo kiểu dáng ưu thích của Kim thiếu gia, kính xin Kim công tử vui lòng nhận cho.”
“Không dám không dám.” Kim Jaejoong nắm chặt tay hai bên quần áo, trên mặt vẫn duy trì biểu tình ưu nhã trước sau như một như trên thương trường, “Jung công tử hảo tâm tặng quần áo, ta không trả lễ thì thật phí ý tốt của Jung công tử.”
Jung Yunho cười yếu ớt, hắn rất muốn biết Kim Jaejoong có thể duy trì mặt nạ ưu nhã lạnh nhạt này bao lâu, trong trí nhớ, mỗi lần Kim Jaejoong đến chỗ hắn đều làm ầm ĩ một hồi, huống chi lần này, bé hồ ly còn chịu thiệt thòi lớn như vậy, không rút gân lột da hắn thì thật sự có chút kỳ quái.
“Gì vậy?”
“Jung công tử cũng biết, tiểu đệ ta bất tài, hồi trước bàn mối làm ăn với nước phương Tây, mấy hôm trước mới trở về, mang theo một đồ vật quý báu, ta nghĩ Jung công tử chắc chưa thấy qua, cố ý mang tới đưa ngươi.”
Trong giọng nói của Kim Jaejoong tràn ngập đắc ý không giấu được, ống tay áo thêu hoa sen nửa kín nửa hở che mặt, để lộ nụ cười khuynh quốc khuynh thành, trong mắt to lộ ra vài phần giảo hoạt cùng khiêu khích, Jung Yunho vừa nhìn đã biết, Kim Jaejoong cười như vậy thật sự giống một con hồ ly, mang theo chút mềm mại đáng yêu, người như vậy lại là người có khả năng đả thương người nhất.
Bé hồ ly của hắn lại đang bày trò gì vậy?
“Vậy thì thật chúc mừng Kim thiếu gia rồi.” Jung Yunho vẫn lấy bất biến ứng vạn biến, nụ cười trên miệng không hề giảm, “Vừa nghe Kim thiếu gia nói, Jung mỗ cũng thấy xấu hổ, Kim thiếu gia quả nhiên là tuổi trẻ tài cao.”
“Jung công tử thật sự quá lời rồi.” Kim Jaejoong nở nụ cười tươi vỗ vỗ tay, gọi hạ nhân bên ngoài mang thứ gì đó vào, mình thì bày bộ mặt xem kịch vui nhìn Jung Yunho.
Kim Jaejoong hôm nay mặc áo khoác trắng, bên trong là chiếc áo xanh ngọc bích, giống hệt như cảnh xuân Jung Yunho nhìn thấy ở Giang Nam, dịu dàng mà thanh tịnh xâm nhập thẳng vào trong lòng, nụ cười kia mang theo chút giảo hoạt cùng đắc ý, như đang trêu chọc lòng hắn, bé hồ ly này, chẳng lẽ không biết mình như vậy rất dễ khiến người phạm tội sao?
“Yunho ca.” Kim Junsu đi vào, kỳ thật cậu đã sớm đến nhưng không dám vào, chỉ có thể đứng ngoài cửa nghe hai ca ca móc mỉa toàn những câu có gai sắc nhọn, đao quang kiếm ảnh vụt tới vụt đi, giết người không thấy máu.
“Junsu cũng tới?” Jung Yunho xoay mặt cười ôn hòa, vẫy vẫy tay với Junsu đứng cạnh cửa, “Nửa tháng không thấy, hình như cao hơn đúng không?”
“Hì hì, vậy sao? Phúc bá cũng nói ta cao hơn.” Kim Junsu cười tủm tỉm chạy tới, so với ca ca nhà cậu luôn ép cậu học việc buôn bán, cậu ngược lại càng thích Yunho ca nhìn thấy cậu lại cười ôn hòa, nói chuyện thì bình tĩnh, so với Jaejoong ca suốt ngày rống như sư tử Hà Đông, Yunho ca thật sự càng giống ca ca hơn, “Nhưng mà Yunho ca gầy hơn thì phải, đồ Giang Nam ăn không vào sao?”
“Đúng vậy, không uống thuốc bổ của Junsu, Yunho ca thật sự là ăn không vào.” Jung Yunho vươn tay xoa đầu Kim Junsu, cười thân mật.
“Vậy à, lát ta gọi người mang tới.”
“Được.” Jung Yunho cười sang sảng, “Đúng rồi, lát ngươi đi gặp Lâm quản gia đi, dược liệu ngươi muốn ta đã bảo người đến Miêu Cương mang cho ngươi rồi, ngươi xem có đúng loại không.”
“Yunho ca tốt nhất.”
Kim Junsu tuy sinh ra trong nhà thương nhân nhưng từ nhỏ đã không thích kinh thương, cộng thêm đã từng bị bệnh nặng, sinh hoạt vài năm trong chùa nên càng thêm yêu thích dược liệu. Đáng tiếc đại ca Kim Jaejoong lại rất không ủng hộ, chẳng những tìm mọi cách cản trở còn luôn buộc cậu xem sổ sách, may mắn Yunho luôn ngầm trợ giúp cậu.
Này, cái hình ảnh anh hòa em thuận hiện tại là cái gì vậy?
Kim Jaejoong đứng bên nhìn hai huynh đệ kia, nheo mắt lại, tên Jung Yunho hỗn đản kia, hiện tại ngay cả đệ đệ duy nhất của cậu cũng muốn cướp, định qua mặt cậu à?
“Kim Junsu.” Giọng Kim Jaejoong lạnh lùng khiến Kim Junsu lạnh sống lưng, lập tức chạy tới, cười nhìn ca ca nhà mình.
Kim Jaejoong lườm đệ đệ, thi lễ với Jung Yunho, sau đó lại nở nụ cười: “Phiền toái Jung công tử hao tâm tổn trí vì xá đệ, thật sự rất ngượng ngùng.”
“Kim thiếu gia quá khen.”
Kim Junsu chỉ thấy hai nụ cười giả bộ kia thật khiến người ta sợ hãi, rõ ràng là quen biết chẳng kém gì hai bà bán vịt nướng ở đầu phố lại còn bày ra bộ mặt lần đầu gặp, xin chiếu cố nhiều hơn, thật sự rất… Buồn nôn.
“Ta giúp Junsu, cũng là vì nể tình…” Jung Yunho bình tĩnh nhìn ánh mắt đề phòng của Kim Jaejoong, cười khẽ nói tiếp, “Nể tình ta và ngươi là thanh mai trúc mã.”
“Ai thanh mai trúc mã với ngươi!” Kim Jaejoong bị nụ cười mang theo thâm ý của Jung Yunho chọc giận, mấy hạ nhân bê đồ tới đã sớm đóng cửa đi ra ngoài, Kim Junsu yên lặng rút về góc tường, nhìn ca ca mình phát rồ.
“Đương nhiên là ta và ngươi, chẳng lẽ Jae Jae không nhớ năm rõ, trong cơn mưa, ta và ngươi ở nhà kho cũ…”
“Jung Yunho, ngươi câm miệng.” Kim Jaejoong vươn tay che miệng Jung Yunho, đạp mạnh vào chân hắn, hung dữ uy hiếp, “Ngươi dám nói ta sẽ giết ngươi.”
Kim Junsu nghiêng tai muốn hóng chuyện cũ khiến cho ca cậu cùng Yunho ca kết thù oán, kết quả chỉ nhận được ánh mắt sắc như dao của ca nhà mình, lập tức nhấc tay đầu hàng, chổng mông lên chạy ra ngoài.
“Jae Jae nhiệt tình như vậy, tiểu sinh sao chịu nổi.”
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Kim Jaejoong đã sớm vứt bỏ bộ dạng cao quý ung dung trước mặt người ngoài, hung hăng càn quấy giương nanh múa vuốt, Jung Yunho cũng lười cùng cậu người tới ta đi, nụ cười trở thành trêu tức, chỉ là lời nói vẫn dịu dàng như cũ.
“Buông tay chó của ngươi ra.” Kim Jaejoong đứng trước mặt Jung Yunho chưa bao giờ duy trì được sự ung dung bình tĩnh của mình, người đàn ông này luôn có khả năng chọc tức cậu, “Ta và ngươi không quen thuộc như vậy.”
“Chó sao.” Jung Yunho vươn tay xoa mặt Kim Jaejoong, lại bị hất ra, không chút để ý cười cười, lúc này mới nói, “Jae Jae có lẽ không biết, chó thích nhất là cắn người.”

“Ngươi…”

[NL] Chapter 59

Chapter 59

Chuyện gì xảy ra vậy?

Chẳng lẽ, lại đánh nhau à…

Từ bên trong truyền đến tiếng thủy tinh vỡ khiến Carr giật mình, cũng khiến y nhớ tới hình ảnh Jaejoong mạnh mẽ đấm Yunho, tuy rất lo lắng nhưng lại không dám phá cửa mà vào.

Dù sao, y không hề muốn bị đánh, hơn nữa, y tự thấy mình không có khả năng chịu đựng như Yunho…

“Hai người đừng có đánh nhau đến tai nạn chết người đấy…”

Lo lắng lẩm bẩm, đứng cách cửa phòng họp một khoảng, Carr vẫn rất băn khoăn, rốt cuộc có nên trực tiếp xông vào xem không…

[TN] Chapter 68



Chapter 68

Bị Shindong tìm gặp, Changmin cũng không hề né tránh hay đào tẩu.

Có lẽ phải nói Shindong đã cho nó cơ hội được chọn lựa, Changmin chấp nhận…

Shindong ngồi ở ghế lái, nói sơ qua cho Changmin về thân phận của chính mình và lý do tìm nó, thậm chí còn cho Changmin có quyền chọn lựa nhưng nó đã một mực cự tuyệt.

Chuyện này chẳng liên quan gì đến cái gọi là can đảm, đơn giản Changmin chỉ muốn xem Jung Yunho muốn chơi trò mèo gì.

Nếu như vì muốn tranh thủ sự tin tưởng của Jaejoong, Jung Yunho có thể không chút do dự đem dao tự đâm chính mình, lần này lại tìm đến nó, có dụng ý gì vậy?

Tất cả không phải đã quá rõ ràng rồi sao?

Được dẫn đến một sàn đấu ngầm dưới mặt đất, không khí khát máu sôi sục đủ để Changmin hiểu lờ mờ Yunho muốn làm gì. Đến lúc Joe phái người đến giúp Changmin thay quần áo, truyền đạt lại lời của Yunho, Changmin càng thêm rõ ràng.

Nếu như dục vọng không thể kiềm chế, thật sự muốn là người duy nhất bên cạnh Jaejoong, vậy thì chơi hết mình thôi.

Trong hai người, ai sống, ai chết, có lẽ đều phụ thuộc vào chính bản thân họ.
Chẳng ai trách ai…

Đứng trong sàn đấu có rào sắt bao quanh, tùy ý lựa chọn găng tay bảo vệ, Changmin đối mặt với Yunho, ánh mắt đối địch, đều phát tán những khát vọng mạnh liệt của bọn họ đối với Jaejoong. Đó là tình cảm đã tích lũy nhiều năm rồi…

Thuận theo tiếng hô của người phụ trách, xung quanh bắt đầu rộn lên tiếng reo hò, cổ vũ, Changmin nắm chặt tay bước ra sân hung hăng đánh Yunho, đương nhiên Yunho cũng không chịu yếu thế, tập trung đánh trả.

Mùi máu tươi quẩn quanh trên các giác quan của bọn họ, những người đang phấn khích cá cược bên ngoài cũng chẳng ảnh hưởng gì. Thứ bọn họ quan tâm bây giờ, chỉ đơn giản là làm thế nào để hạ gục đối phương.

Dùng sức lôi kéo, khoảng cách của hai người gần như là không còn nữa. Changmin bị kiềm chặt tay, sau đó trên lồng ngực cảm thấy đau đớn. Nó trừng mắt nhìn Yunho, hắn chỉ tặng lại một nụ cười.

“Mày tốt nhất nên tập trung vào, Shim thư ký. Nếu không chuyện sống sót đi ra khỏi đây cũng là vấn đề khó đấy.”

Hàm ý của Yunho làm sao Changmin có thể không nghe ra cơ chứ?

Dù sống hay chết, bọn họ đối với đối phương sẽ không thể nương tay.

Changmin nhanh chóng dùng chân đá một cước cản Yunho lại, khiến hắn suýt nữa ngã xuống đất. Lợi dụng thời cơ, Changmin giáng một đòn vào mũi Yunho, hắn đã cố gắng phản kích, không ngờ lại tạo cơ hội cho Changmin kìm chặt cổ.

Đây không phải là một trò chơi, Changmin thật sự muốn đoạt mạng Yunho.

Cắn răng dồn lực vào cánh tay, Changmin chịu đựng đau đớn toàn thân, thầm nghĩ phải khống chế không cho Yunho, như vậy nó mới có thể thắng được.

Yunho cảm giác cổ hắn bị trói buộc, cánh tay bị hạn chế cử động, chỉ có thể ngã xuống đất, dốc sức liều mạng dùng khuỷu tay còn lại thúc vào eo của Changmin, mong bản thân có thể thoát được sự kìm kẹp của nó.

Bộ dạng cả hai rất chật vật, càng làm không khí khán đài xung quanh thêm sục sôi, mỗi một kẻ cá cược đều đặt hết tâm tư vào đối tượng mà họ đã đặt tiền, thầm mong sẽ kiếm được chút lợi.

Vất vả mãi Yunho mới khiến cho Changmin buông lỏng tay lại bị một đòn công kích trí mạng, hai người cùng thở dốc, kìm ép tấn công vào nhược điểm của đối phương, chỉ liếc thoáng ra phía ngoài Yunho không thể ngờ rằng hắn lại nhìn thấy thân ảnh của Jaejoong.

Nhận thấy Yunho đang mất tập trung, Changmin cũng nhìn theo ánh mắt của hắn, phát hiện Jaejoong đang lẫn trong đám người, mím môi, nhíu mày nhìn thẳng vào hai người họ.

Changmin tin rằng nó không hề hoa mắt cũng như Yunho không thể nhầm lẫn…

Sau một thoáng suy nghĩ rất nhanh, Yunho quăng ánh mắt sang Joe, chỉ thấy Joe nhấc cái ly trong tay như ra hiệu với hắn, hiển nhiên, sự xuất hiện của Jaejoong là do Joe sắp xếp.

“Nhân vật chính cũng đã xuất hiện, xem nào, càng phải quyết chiến quyết thắng mới được.”

Một lời vừa nói, Yunho bất chợt vặn tay, Changmin không kịp phòng bị mất thăng bằng, ngã xuống sàn, đau đến mức nó chỉ có thể dựa vào bản năng để phản ứng.

Ngay lúc Yunho muốn ra đòn quyết định, lấy tay kiềm cổ Changmin, đoán được suy nghĩ của hắn, Changmin phòng thủ né tránh sự tấn công, sau đó vung tay táng mạnh vào gò má của Yunho, máu bắn ra tung tóe, Yunho ra sức vùng vẫy…

Cả hai người, ai cũng không chịu lui bước.

Trước mặt, Jaejoong chỉ trông thấy một đám người xôn xao, kích động, mũi có một cỗ chua xót, trong lồng ngực như có cục gì đó dồn nén đến đau nhức.

Hắn thực sự…

Khi Yunho phát hiện thấy Jaejoong, ngoài kinh ngạc, Yunho còn cười nhạt, dường như là muốn cho cậu biết, muốn cậu hiểu rõ, hắn đối với cậu có biết bao chân thật.

Nếu như cậu không muốn hắn ngụy trang, hắn sẽ chẳng còn gì cả.
Nếu như thứ Jaejoong muốn chính là mạng của hắn, hắn sẽ không ngần ngại, cân nhắc mà dâng nó cho cậu bằng hai bàn tay…

Bước chân của Jaejoong dần đến gần hàng rào sắt xung quanh sàn đấu, Eunhyuk đi theo cậu, tự nhiên phát hiện ra Jaejoong có chút run rẩy, như là sợ hãi cũng có thể là hưng phấn, Eunhyuk không nói gì, chỉ thầm lặng đi theo cậu, để ý đến cậu.

Đến cửa vào, người phụ trách ngăn cản khách không cho tiếp cận sàn đấu, dưới sự chỉ thị của Joe, người nọ liền chủ động mở đường cho Jaejoong vào, để cậu có thể nhìn Yunho và Changmin đang vì cậu mà đánh nhau ở cự ly gần nhất có thể.

Một chút cũng không hề giống sự bình ổn cùng tự tin trong ký ức…

Lúc này, trên khuôn mặt Yunho ngoài sự khao khát quật ngã Changmin, từ lúc Jaejoong xuất hiện, hắn cũng chưa từng mất đi nụ cười.

Cười cái gì?
Ở hoàn cảnh này còn có thể cười được sao?
Không đau sao?
Thực sự muốn chết sao?

Nếu như chỉ muốn chiếm được cảm tình của cậu, hắn có thể tìm một người khác, vì sao hết lần này tới lần khác chạm tới Changmin?

Biết rõ Changmin không hề ưa gì hắn, sẽ không bỏ qua cơ hội…
Muốn trả thù sao?

Trả thù lần trước hắn tự lấy dao đâm chính mình mà cậu lại lạnh lùng, không để ý đến hắn khiến hắn thương tâm sao?
Jung Yunho…

Hai bàn tay tỳ lên hàng rào bằng sắt, trong mắt Jaejoong tràn đầy những cảm xúc phức tạp, nhưng Changmin và Yunho cho dù nhìn thấy cậu cũng không hề có ý định dừng tay.

Máu tươi lẫn lộn không biết của ai trong hai người bắn ra tung tóe, trong mắt Jaejoong mơ hồ một màu đỏ rực, cảm giác hít thở không thông trong lồng ngực, cùng lúc Yunho rơi vào thế hạ phong.

Nhìn Jaejoong đứng ở cửa sàn đấu, vẻ mặt như chực khóc, Yunho nghiễm nhiên cảm giác chính mình cũng đau đớn, chỉ dùng tay chạm nhẹ vào khóe môi, nhàn nhạt mỉm cười.

Hắn đang cười, nụ cười đó khiến tâm Jaejoong như bị ai nhéo đến đau đớn.

Thế nhưng cổ họng Jaejoong cũng không phát ra một âm thanh nào, khẩu hình cũng chẳng động đậy gì, Jaejoong chỉ gắt gao nhìn chòng chọc Yunho. Yunho đang cố gắng xoay chuyển tình thế, va vào cả khung sắt bảo vệ, làm nó lung lay liên hồi.

Eunhyuk thấy tình cảnh đó, lập tức cùng Joe kéo Jaejoong cách xa khung sắt, bất ngờ Jaejoong lại hét lớn:

“Tránh ra! Mau bảo bọn họ dừng lại! Mau ngăn cản họ đi…”

Tiếng Jaejoong gào thét đập vào tai Changmin, cũng không hề khiến Changmin dừng tay, mà trong ánh mắt nó còn bùng nổ sự tức giận một lần nữa.

Tiếng của Jaejoong, nó nghe thấy rồi…

Đây không phải là ngăn cản chuyện của Jung Yunho và nó, mà đơn giản chỉ muốn ngăn nó…

Trong lòng Jaejoong vốn không hề có nó.
Jung Yunho và Kim Jaejoong, bọn họ chỉ nhìn lẫn nhau…

Bất đắc dĩ phải thừa nhận, lý trí Changmin như bị lửa giận tiêu hủy hoàn toàn, nó hét một tiếng, dùng ngón tay vừa dài vừa nhọn đâm chính xác vào đồng tử mắt Yunho…