Mar 4, 2017

[LK] Chương 29.1

Chương 29.1
Chiến tranh giữa Viêm Thuấn và Nam Cương vẫn kéo dài mấy trăm năm, binh lực Viêm Thuấn rất mạnh, dân chúng Nam Cương rơi vào lầm than. Nam Cương vương sớm đã chết bệnh, tân vương Liên Dạ mang binh chống cự, cũng đành chịu bị Trịnh Duẫn Hạo tự mình chém đứt một cánh tay trên chiến trường. Nam Cương mấy trăm năm qua chưa từng nhận thua, nhưng nay rất nhiều người dã đào ngũ, trốn sang Viêm Thuấn, Liên Dạ không thể không nhận thua. Công chúa duy nhất chưa xuất giá của Nam Cương là Sở Trinh cũng bị đưa đi Viêm Thuấn, trở thành món quà cầu hòa sau chiến tranh.
Nhưng cả Viêm Thuấn mấy trăm năm qua cũng không yên bình, Thiên Đế Trịnh Duẫn Hạo của họ ngày càng lạnh lùng, tàn bạo, vô tình.
Dù Nam Cương nhận thua, Trịnh Duẫn Hạo cũng không có ý định buông tha Viêm Thuấn. Chiến tranh vẫn tiếp tục kéo dài, dù là người Nam Cương đầu hàng hay người Nam Cương chống cự, tất cả đều bị chém đầu. Vết máu phủ kín đất, khắp nơi đều là hoa bỉ ngạn đỏ nở rộ. Không có tự do, không có tín ngưỡng, chỉ có hơi thở của tử vong bao trùm khắp nơi. Mà điều Kim Tại Trung nhìn thấy, chính là tình cảnh như vậy. Một đám nạn dân từ Nam Cương chạy tới, quỳ trên mặt đất cầu Viêm Thuấn khoan dung, Kim Tại Trung quay người nhìn sang.
Nam nhân cưỡi chiến mã tới khinh thường nhìn những nạn dân này, khuôn mặt tuấn dật tràn ngập sắc thái lạnh lùng. Hắn mặc chiến phục tướng quân của Viêm Thuấn, dung mạo với Tại Trung mà nói thì vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
“Kiêu Dũng tướng quân, đây là tù binh lần này.”
“Tên nào đẹp thì để lại trong doanh trại cho các chiến sĩ hưởng thụ, còn lại giết hết.”
Lập tức, tiếng than khóc vang thấu trời. Kim Tại Trung cũng quỳ gối trong đám nạn dân, tiếng kêu rên bên người khiến cậu không đành lòng nhìn, cũng không đành lòng nghe. Vì sao, vì sao Viêm Thuấn lại trở nên tàn bạo như vậy. Bỗng nhiên, cổ tay bị người bắt lấy, Kim Tại Trung cả kinh ngẩng đầu, chỉ thấy tên lính kia như phát hiện báu vật: “Còn đẹp hơn nữ nhân nữa!” Mùi máu từ chiến trường bốc lên khiến dạ dày trống rỗng của Tại Trung cồn cào, cậu còn chưa nôn ọe đươc vài tiếng đã bị binh lính kia quăng ra thật xa.
Da thịt cọ đất chảy máu, Kim Tại Trung thở hổn hển.
“Quân đội Viêm Thuấn đã mục nát đến tình trạng này rồi sao?” Cậu cố kiềm chế bản thân, cắn răng nói, “Hay là các ngươi không hề làm theo lời Thiên Đế?”
Khó được khi có tù binh dám lên tiếng, người gọi là Kiêu Dũng tướng quân nhướn mày, xuống ngựa lại gần Tại Trung. Nhưng khi hắn nâng cằm Kim Tại Trung lên, dưới đáy mắt hắn tràn ngập kinh hỉ cùng kinh ngạc, sau đó hắn khôi phục bình tĩnh, lạnh lùng hỏi: “Tên.”
“Lúc trước ta bảo ngươi làm người tốt, chẳng lẽ định nghĩa người tốt của Hi Nhi là như thế này sao?” Kim Tại Trung hất tay hắn ra.
Trịnh Viêm Hi, hóa ra là Hi Nhi năm đó, Kiêu Dũng tướng quân bây giờ. Thần sắc nghiêm túc của hắn đột nhiên thả lỏng, kinh ngạc hồi lâu mới nói: “Tại Trung ca ca?” Giọng đơn thuần như vậy dường như không thể nào xuất phát từ miệng vị đại tướng quân lạnh lùng vô tình này, hắn nắm chặt tay Tại Trung, “Ngươi là Tại Trung ca ca?! Ngươi không chết!!” Hắn mừng rỡ vạn phần, vừa khóc vừa cười như đứa trẻ. Kim Tại Trung ban đầu vẫn có chút khó chịu, nhưng khi thấy thái độ của Trịnh Viêm Hi như vậy, lòng lại mềm nhũn.
Cậu xoa đầu Trịnh Viêm Hi, nhẹ nhàng thở dài: “Hi Nhi của ta đã lớn như vậy rồi.”
Chẳng qua mấy trăm năm, tâm đã thành tro.
“Năm đó Tại Trung ca ca không chết, vì sao không sớm quay trở lại tìm ta?” Trong quân doanh, Trịnh Viêm Hi vừa bôi thuốc cho Kim Tại Trung, vừa nói, “Liên vương gia gia vì nghe được tin ca ca chết, không lâu sau liền qua đời. Bây giờ, Thiên Hậu cũng đã qua đời trăm năm, trước lúc đi, nghe nói lúc nào cũng nhắc về ca ca.”
“Ta đi bốn năm, ở đây lại lâu như vậy ư…” Cậu u sầu, “Nếu ta có thể về sớm hơn thì tốt biết bao.” Kim Tại Trung vừa về tới đây, tóc liền dài đến bên hông.
“Nhưng mà, lần này ca ca trở về còn muốn vào cung sao?” Trịnh Duẫn Hạo muốn nói lại thôi, “Ta vốn không muốn ở lại đây, nhưng ta muốn báo thù cho ca ca, vậy nên mới giương cờ chiến xuôi nam, giúp Bệ Hạ thu phục Nam Cương. Nhưng bây giờ, trong cung Bệ Hạ…”
Thấy hắn do dự, Kim Tại Trung thản nhiên nói: “Ngươi nói đi.”
“Chỉ phi tử thôi đã mấy chục người, tuy là toàn phi tử thu vì lôi kéo đại thần, củng cố triều đình, nhưng nghe nói cũng có người được sủng ái. Hôm nay ca ca lại đột nhiên trở về…” Trịnh Viêm Hi đã không còn là đứa bé năm đó, tính ra, hắn còn nhiều hơn Tại Trung mấy trăm tuổi, tư tưởng cũng không còn ngây thơ như trước. Hắn thở dài, “Nay Nam Cương đã thu phục, ta định rời khỏi Viêm Thuấn. Ca ca… Có đi với Hi Nhi không?”
Kim Tại Trung lắc đầu: “Nếu muốn đi, ta đã không quay trở lại đây.” Cậu có chút khó tin, ngơ ngác nhìn cánh tay bị thương của mình, “Nếu vì củng cố chính quyền, giờ ta đã trở về, hậu cung đã đến lúc phải chỉnh đốn lại.” Kim Tại Trung như vậy khiến cho Trịnh Viêm Hi cảm thấy xa lạ vô cùng, có lẽ đây là sự lạnh lùng mà một Hoàng phi nên có. Bụng Kim Tại Trung trống rỗng đến khó chịu, Trịnh Viêm Hi liền ra ngoài lấy đồ ăn cho cậu. Ngồi một mình, cậu mới cảm nhận được nỗi sợ trong lòng.
Cậu mới trải qua bốn năm, nhưng ở đây đã là thời gian lâu như vậy rồi.
Trịnh Duẫn Hạo, ngươi còn đặt ta trong lòng không.
Hoàng cung Viêm Thuấn.
Trịnh Duẫn Hạo nửa híp mắt tựa vào thành bồn tắm, cung nhân xung quanh bưng lên hoa quả tươi ngon cùng rượu tốt nhất. Trong làn sương mờ ảo, bàn tay dịu dàng của nữ tử đặt lên cánh tay chắc nịch của Trịnh Duẫn Hạo, hơi thở nàng ngọt ngào, đôi mắt sáng rực. Nàng nhẹ nhàng hà hơi bên tai Trịnh Duẫn Hạo: “Bệ Hạ, nô tì kỳ lưng cho ngài được không?”
“A, tay Huệ Phi đúng là rất khéo.” Trịnh Duẫn Hạo mở mắt, khẽ cười nói. Hắn tự tay kéo thân thể mềm mại của nữ tử xuống nước, Huệ phi kinh hô một tiếng đã rơi vào trong cái ôm của Trịnh Duẫn Hạo, nàng kinh hỉ vạn phần, thân thể thon thả quấn lấy Trịnh Duẫn Hạo như rắn. Ai nói hậu cung Thiên Đế ba nghìn mĩ nhân mà không ai được sủng hạnh? Là đám nữ nhân kia quá mức ngu ngốc, nếu nàng chủ động câu dẫn như vậy, chẳng phải sẽ được như nguyện sao?
Môi của nàng sượt qua cổ Trịnh Duẫn Hạo, bộ ngực mềm mại dán lên lồng ngực kiên nghị của Trịnh Duẫn Hạo, quyến rũ vô cùng.
“Bệ Hạ, ngài có thích nô tỳ không?” Nàng nhẹ giọng cười nói, cánh tay vòng quanh cổ Trịnh Duẫn Hạo, đôi mắt quyến rũ nhìn thẳng hắn.
“A, biết vì sao trẫm chưa bao giờ sủng hạnh các ngươi không?” Tay Trịnh Duẫn Hạo nhéo nhéo eo nàng, xoay người một cái, đặt nàng lên thành ao, nhẹ nhàng hôn lên tóc nàng, “Muốn biết vì sao không?”
“Nếu Bệ Hạ có thể nói cho nô tì biết, nô thì thụ sủng nhược kinh.” Huệ phi cong khóe miệng.
“Bởi vì…” Trịnh Duẫn Hạo cười rộ lên, bỗng nhiên bóp cổ Huệ phi, thì thầm bên tai nàng, “Trong lòng trẫm có một người, mà dong chi tục phấn các ngươi sao có thể bằng hắn?” Chỉ nhẹ nhàng dùng lực, đã bóp gãy cổ Huệ phi. Trịnh Duẫn Hạo buông tay, đứng dậy để cung nhân phục vụ mình mặc quần áo: “Treo thi thể ở cửa hậu cung, nếu có phi tử tái phạm, tất có kết cục giống Huệ phi.”
Cung nhân sợ tới mức gật đầu liên tục.
Tàn bạo, lại không ngu ngốc. Đây là Thiên Đế Viêm Thuấn Trịnh Duẫn Hạo, lại là người khiến tất cả phi tử trong cung đều e ngại.
Nửa ngày sau, hắn lại hỏi: “Sở phi sao rồi?” Sở phi là Sở Trinh, từ lần trước nàng chống đối Trịnh Duẫn Hạo đã bị trúng một trăm gậy. Vốn là nữ tử yếu ớt, hơn nữa thái y sợ Trịnh Duẫn Hạo tức giận không dám cho thuốc tốt nhất, nằm trong cung gần ba tháng vẫn chưa xuống giường được. Hôm nay nghĩ hẳn đã đỡ, nghe cung nhân hồi bẩm, Trịnh Duẫn Hạo khinh thường nói, “Người Nam Cương sống dai thật.” Mấy năm gần đây, Trịnh Duẫn Hạo dùng mọi cách tra tấn Sở Trinh, chỉ cần có liên quan đến Nam Cương, hắn đều muốn tự tay xóa sạch.
“Bệ Hạ, đêm nay vẫn ngủ ở cung Bồng Lai ạ?”
“Bãi giá đi.”
Hàng đêm ngủ ở cung Bồng Lai từng có ngươi, lại mãi vẫn không đợi được ngươi.
Hoàng cung ngày càng âm trầm, ngoài Thừa Ân cung ra. Đó là nơi ở của Thượng phi Lý Tử Nhiễm, con gái của Lý tể tướng đương triều. Lại nói Lý Tử Nhiễm trời sinh thông minh, phụ thân lại quyền cao chức trọng, nàng không giống những nữ nhân khác, ngày ngày hi vọng được Thiên Đế sủng hạnh, bởi vậy Trịnh Duẫn Hạo cũng khá tán thưởng nàng. Mặc dù Lý Tử Nhiễm không được Trịnh Duẫn Hạo sủng hạnh, nhưng địa vị chỉ kém Hoàng phi một bậc, ở trên tất cả các phi tử khác.
Nếu nói nàng vô dục vô cầu, vậy cũng không đúng. Chỉ là nàng thông minh, biết trong lòng Trịnh Duẫn Hạo có một người không được động tới, nếu không, nàng sẽ có kết cục như Huệ phi hôm nay. Nàng khẽ cười, nhìn thi thể Huệ phi treo chính giữa cửa cung, nói: “Thật sự là đế vương lãnh huyết vô tình, phụ thân Huệ phi dù gì cũng là nguyên lão tam triều… Nay vừa mới qua đời, con gái cũng đi theo. Nói không chừng, ngày nào đó, ta cũng ở đây…”
“Thượng phi tất nhiên là không giống những nữ nhân này, chỉ một thời gian nữa, Thượng phi sẽ lên được vị trí Hoàng phi thôi.” Nữ tỳ bên cạnh nịnh nọt nói.
“Lời này của ngươi nếu bị Bệ Hạ nghe thấy, ta dù có 100 cái đầu cũng không đủ chém. Như vậy thì, ta thật sự không thể giữ ngươi lại được.” Nàng cười nói tự nhiên, tựa như đóa mẫu đơn xinh đẹp vô hại. Lúc nữ tỳ bị mang xuống không ngừng cầu xin tha thứ, tiếng van xin ấy, trong hoàng cung này còn thiếu sao? Từ khi Hoàng phi Liên Khuynh chết ở Nam Cương, tâm Thiên Đế đã chết theo rồi. Hôm nay, còn cái gì có thể đả động được lòng hắn? Không có nữa rồi… Sẽ chẳng còn người nào có thể khiến nam nhân kia yêu nữa rồi.
Nàng có bao nhiêu hâm mộ, lại có bấy nhiêu ghen ghét. Thật đáng buồn, ghen tị với một người đã chết.
“Thượng phi, Ngự thiện phòng đã chuẩn bị xong bánh hoa sen rồi, đưa đi luôn sao?” Thị nữ cẩn thận hỏi, “Đây là Thượng phi tự mình làm, nếu Bệ Hạ biết, trong lòng hẳn sẽ cảm động lắm.”
“Cảm động?” Ha ha, chẳng qua là chút thủ đoạn giả vờ đoan trang, nàng quay người, mẫu đơn thêu trên làn váy như đang nở rộ, “Không cần đưa đi, về thôi.” Hôm nay Trịnh Duẫn Hạo giết Huệ phi, hiển nhiên tâm trạng không tốt chút nào. Lúc này đi qua chẳng khác nào tự mình leo lên đoạn đầu dài, việc nặng nhẹ, nàng tự nhiên biết. Đi được vài bước, Lý Tử Nhiễm như nghĩ đến cái gì, đột nhiên hỏi: “Lần trước nói muốn mời nhạc công ngoài cung vào diễn tấu, đã sắp xếp xong xuôi hết chưa? Ngày mai là sinh nhật Bệ Hạ, hoàng cung lạnh lùng này cũng nên náo nhiệt một phen.”
Không chịu không vui, không ân không đức.

Trong lòng ngươi, từ đầu đến cuối chỉ có hắn.