Sep 29, 2014

[NDNKKĐD] Part 26

Part 26

Giường Jaejoong bị một đám bác sĩ đẩy vào phòng cấp cứu, bác sĩ trưởng trước khi vào đã quát Yunho đang ngồi co quắp dưới đất: “Có biết bệnh nhân bị tụ máu hay không?! Cậu muốn giết bệnh nhân à?!”

Dường như nguyên khí đã bị rút cạn, Yunho chân tay lạnh buốt ngồi bệt dưới đất, nhìn chằm chằm vào phòng bệnh trống trơn, hắn không biết ban nãy đã nói cái gì, Jaejoong khi tỉnh lại vốn vô cùng bình tĩnh, cười với hắn, nói chuyện không ngừng, ăn cháo hắn đưa, nhưng hắn đã nói gì? Nói chuyện sau khi Jaejoong khỏi bệnh hắn sẽ kết hôn…

Bác sĩ kia nói đúng, hẳn là hắn muốn mạng Jaejoong…

Kai Shiny mang theo một túi hoa quả trở về, thấy Yunho như mất hồn ngồi dưới đất, Jaejoong cũng không thấy đâu, trên giường còn có vệt máu, kinh hoảng cô kéo Yunho thẳng dậy hỏi xảy ra chuyện gì, nhưng Yunho chỉ lắc đầu, cái gì cũng không nói, còn không ngừng đẩy cô về, cô không thuận theo, Yunho phát hỏa, ép cô phải ra khỏi bệnh viện.

Cuối cùng, Kai Shiny đành đi…

Lúc Jaejoong được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu lần thứ hai, Yunho đang ở cạnh giường bệnh Jaejoong, Jaejoong được đẩy vào phòng bệnh, Yunho từ trên mặt đất đứng bật dậy, nhìn sắc mặt trắng bệch như giấy của Jaejoong đã được bác sĩ cấp cứu, vừa định tới gần, đã bị bác sĩ trưởng gọi giật lại.

“Cậu, đi ra ngoài!”

Yunho quay đầu liếc Jaejoong, đi ra ngoài phòng bệnh.

Trên hành lang, bác sĩ trưởng hiển nhiên đối với Yunho phạm sai lầm lặp đi lặp lại đã mất kiên nhẫn, trong giọng nói còn mang theo sự phẫn nộ không chút kiêng nể.

“Cậu là người nhà bệnh nhân sao? Làm ơn cho tôi cách liên lạc với gia đình bệnh nhân!”

Yunho khẽ giật mình, trong đầu hiện lên gương mặt của Kim YongCheng và Jung HyangJoong, Jung HyangJoong đã cách bọn họ một đại dương xa xôi, chỉ còn Kim YongCheng… Có thể sao? Kim YongCheng còn đáng để bọn họ tin tưởng sao?

“Chuyện này sao phải cần thời gian suy nghĩ lâu như vậy? Phiền quá, mau nói cho tôi biết! Nếu không lại làm ảnh hưởng đến bệnh nhân!”

“Tôi…” Yunho ngập ngừng, trong lòng xoắn xuýt: “Có, cha chúng tôi, tôi có thể liên lạc với ông ấy.”

“Vậy thì nhanh lên!”

“Vậy ông nói cho tôi biết, Jaejoong… vừa rồi làm sao vậy…”

Bác sĩ xắn tay áo blu trắng, nhìn Yunho, trong ánh mắt thậm chí có phần trào phúng: “Cậu tạo nghiệt, bệnh nhân lúc đầu vốn chỉ có ngoại thương, cậu tột cùng lại tặng bệnh nhân ít kích động, khiến mạch máu bên trong  bị vỡ, tụ máu ở não.”

Từng từ từng chữ của bác sĩ đâm thẳng vào ngực Yunho, là hắn tạo nghiệt, là hắn tạo nghiệt, hắn cũng không biết mình làm sao nữa, đợi Jaejoong khỏi bệnh, hắn hẳn phải đến khoa não, có lẽ hắn điên rồi.

“Vậy Jaejoong hiện giờ sao rồi?”

“Tụ máu ở não đã loại ra rồi, ngày mai tiến hành chụp CT để kiểm tra lại, nếu không tụ máu nữa là được rồi.”

Lồng ngực mới giảm đi được chút kích động, Yunho vội vàng cúi đầu cảm tạ: “Cám ơn bác sĩ, mọi người bất vả rồi. Cám ơn!”

Bác sĩ lãnh đạm nói: “Nhanh chóng liên lạc với người nhà của bệnh nhân đi.”

Nói xong liền quay đầu đi, Yunho đứng đơ tại chỗ trong chốc lát, móc điện thoại, bấm gọi dãy số thật lâu đã không lạc.

“Cha, là con, cha đến bệnh viện thành phố đi, Jaejoong… nhập viện rồi…”

“Trong điện thoại nói không tiện, cha đến trước đi.”

Yunho ngồi bên cạnh giường bệnh, Jaejoong vẫn ngủ thiếp, băng gạc trên đầu càng dày thêm, lúc nãy cho cậu ăn cháo, mặt còn có chút sắc, hiện giờ gần như trong suốt, bờ môi khô nẻ, lộ ra vẻ tái nhợt vô lực, từ đầu đến chân không chỗ nào là không sứt mẻ, không nhúc nhích, hắn khóc cậu không nhìn tới, hắn nói chuyện cậu không nghe thấy, cứ nằm như vậy, dùng trầm mặc coi thường tất cả cử động của Yunho.

Yunho rùng mình, quần áo quá đơn bạc, hắn lạnh đến mức tất cả dây thần kinh đều chết lặng, hắn bối rối, không biết nghĩ cái gì, đại não không vận động, không biết nên làm cái gì nữa…

Giống như mỗi ngày khi rời giường đều ăn điểm tâm, hôm nay vì sao giống như không ăn.

Tựa như mỗi ngày trước khi đi ngủ hắn đều uống một cốc sữa nóng, nhưng vì sao hôm nay giống như chưa uống.

Hắn không thể trốn tránh, chuyện Jaejoong đã từng đề cập qua, nhưng hắn không thể cho cậu một câu trả lời thuyết phục.

Jaejoong nói yêu hắn, đã yêu chính anh ruột, rất thống khổ, bất lực thống hận tại sao bản thân lại yêu chính anh ruột, từ nhỏ hai người đã sống nương tựa nhau, sinh mệnh như sợi dây vô hình đã ràng buộc chặt chẽ, ai cũng không có cách rời bỏ ai. Khi còn bé, Jaejoong muốn ăn thịt, hắn liền đưa thịt cho cậu ăn, khi Jaejoong cắn đầu ngón tay mình, hắn sẽ đem ngón tay cho vào trong môi Jaejoong vừa mềm vừa ướt để cho cậu cắn. Jaejoong tùy hứng, hắn liền hùa theo tùy hứng của cậu, Jaejoong khóc, hắn liền nghĩ mọi cách để chọc Jaejoong cười, chỉ cần Jaejoong muốn, Yunho hắn làm cái gì cũng được, Jaejoong không thích, hắn sẽ bỏ qua, Jaejoong quả thực như đầu lưỡi của hắn, vĩnh viễn trong miệng ấm áp, che trở trông coi, tựa như thuộc về hắn, duy một mình hắn, sẽ không thuộc về bất kỳ kẻ nào khác, vô số lời hứa hẹn sẽ không rời bỏ đối phương, muốn vĩnh viễn bên nhau, khi còn bé rõ ràng là như vậy, như thế nào khi lớn lên lại… Càng đi càng lệch. Jaejoong mới chỉ muốn hôn hắn, hắn liền bắt Jaejoong ra khỏi ký túc xác, còn tìm phụ nữ chọc tức cậu. Jaejoong chỉ mới nói mình thích đàn ông, hắn liền tát cậu, Jaejoong thích hắn, hắn liền muốn dùng kết hôn trốn tránh. Jaejoong bị tổn thương thành như vậy, hắn còn dùng hành động độc ác đó đâm Jaejoong một lần nữa, khiến Jaejoong vốn chỉ ngoại thương mà giờ còn bị tụ máu ở đầu.

Cái này là bình thường sao?

Đây là chuyện anh em bình thường sao?

Nếu không phải Yunho hắn ngay từ nhỏ đã buộc chặt Jaejoong bênh mình, Jaejoong nhất định sẽ có nhiều bạn bè, cuộc sống cậu mỗi ngày sẽ không chỉ xoay quanh Yunho, kết quả, đây là nghiệp chướng ai tạo nên đây?

Là hắn cố chấp đưa Jaejoong trốn đi, ích kỷ một mình kéo Jaejoong theo nhiều năm như vậy, tình cảm nảy sinh, dùng hơi ấm bậc cha mẹ bảo vệ Jaejoong, dùng tình yêu kín bưng che khuất đôi mắt Jaejoong, khiến cậu cho rằng đây là yêu, đây chính là tình yêu cậu muốn, cậu cần!

Jaejoong yêu hắn, cái này không phải chuyện hợp tình hợp lý chăng?!

Mà Yunho hắn làm hết thảy, còn đúng là chuyện mà trong phạm vi anh trai nên làm sao?

Bình thường, anh trai sẽ vì chuyện em trai lần đầu tiên không nghe lời liền có cảm giác bất an? Bình thường anh trai sẽ cậy lý do em trai uống say làm càn nhầm đối tượng mà trốn tránh? Bình thường anh trai nghe được lời yêu từ em trai liền sợ hãi, hận không thể lập tức kết hôn trốn tránh?

Yunho, hắn nha… Còn không sống minh bạch như mười năm trước… Hắn đã không rõ bản thân nên làm cái gì rồi, cũng không dám nhìn thẳng trái tim mình, bởi vì hắn đã làm những chuyện thẹn với lương tâm rồi.

Lúc Kim YongCheng chứng kiến đứa con trai nhỏ nằm trên giường bệnh, quả thật không dám tin vào hai mắt, trừng lớn nhìn Yunho lắp bắp nhiều lần mới giải nghĩa được ý của hắn.

“Nó sao lại như vậy?!”

Yunho kéo Kim YongCheng ngồi xuống, ngập ngừng một chút mới nói: “Vì có chuyện hiểu lầm, bị người đánh…”

“Hiểu lầm?! Hiểu lầm cái gì? Đứa nào đánh?! Có còn coi pháp luật ra gì hay không hả?”

“Cha…Bình tĩnh đã…”

“Bình tĩnh?! Con bảo cha phải bình tĩnh như thế nào? Con cha bị đánh thành như vậy, cha bình tĩnh được không hả?”

“Cha nói nhỏ chút, Jaejoong cần yên tĩnh.”

YongCheng giận tới mức thở gấp, có ghế cũng không ngồi nữa, đứng dậy đến trước mặt Jaejoong xem xét, tiếc là chăn đã gần như phủ kín cả người Jaejoong, ông vừa định kéo lên đã bị Yunho giữ lại.

“Cha, trên người Jaejoong có thương tích.”

Lông mi Kim YongCheng hơi nhăn lại, rồi dậm châm tại chỗ không biết làm sao, thở dài không ngớt, Yunho đỡ ông ngồi xuống, nhìn Jaejoong nói: “Jaejoong vừa rồi vì con… mà não lại tụ máu rồi…”

Kim YongCheng không thể tưởng tượng nổi, nhìn Yunho, hô một tiếng: “Cái gì?!”

“Cha… Vì con không có cách nào đáp ứng một yêu cầu của Jaejoong, còn dùng chuyện khác khiến em ấy bị kích động, cho nên…”

“Nó đã như vậy rồi sao còn có chuyện gì mà con không thể giúp nó hay sao? Ah? Còn dùng chuyện khác kích động nó?! Jung Yunho, đây là em trai ruột mày đó! Mày nói rõ ràng cho tao! Nhanh lên!”

“Cha nói nhỏ chút, từ từ con nói.”

“Mày!... Nói đi!”

Yunho dịch dịch lại góc chăn cho Jaejoong, mới mở miệng: “Cha, Jaejoong thích con, cha đừng kích động, hãy nghe con nói hết, chính là thích kiểu yêu đương, cha, con cũng thích Jaejoong, cha có thể chấp nhận không?”

Kim YongCheng nghe xong sững sờ, sợ run cả buổi mới đáp: “Con nói làm cha chóng mặt, yêu? Yêu kiểu gì?”

“Là sau này hai bọn con sẽ không kết hôn, con và Jaejoong cả đời yêu nhau.”

“Không được !” Kim YongCheng dứt khoát phản đối: “Nói đùa gì vậy? Làm sao mà hai đứa?! ------“

“Cha, con nói cha đừng kích động, Jaejoong vẫn còn ngủ, chúng ta nói nhỏ chút không được sao?”

Kim YongCheng thở sâu vài hơi, gật đầu: “Được…”

“Đợi Jaejoong tỉnh lại, con cũng yên tâm. Con về bệnh viện thực tập, cha, lúc đó Jaejoong nhờ cả vào cha… Xin cha nhất định phải chăm sóc cho em ấy, đến lúc có thể xuất viện, cha đưa em ấy về nhà cha đi, con… không có thời gian, không có cách chăm sóc cho em ấy. Đến lúc Jaejoong khỏi hẳn, có thể con cũng kết hôn… Con có bạn gái, hơn nửa năm rồi…”

“Đợi một chút Yunho, sao con nói như vĩnh biệt vậy? Còn có, tại sao Jaejoong lại thích con? Thích con trai? Quả thực hoang đường! Hay là cha nghe không rõ nữa rồi?”

“Cha yên tâm, chuyện cha lo lắng sẽ không phát sinh, cho nên cha cũng đừng hỏi nữa, Jaejoong không có gì là không bình thường. Từ nhỏ em ấy đi theo con, ỷ lại vào con quá nhiều, rồi trải qua nhiều chuyện, cha cũng muốn đền bù cho Jaejoong đi, coi như đây là cơ hội, thừa dịp này bù đắp cho em ấy. Cha và… mẹ, đều thiếu nợ em ấy nhiều lắm…”

Kim YongCheng lông mày nhíu chặt, quay lại nhìn Jaejoong, nửa ngày mới đáp:

“Được, con cũng chú ý một chút, đừng gây phiền phức nữa, Kim YongCheng cha có những chuyện sẽ không gánh vác nổi đâu.”

Yunho mím môi, lo lắng nhìn gương mặt tái nhợt của Jaejoong, nếu như… Những lời vừa rồi Jaejoong nghe được, có lẽ máy điện tâm đồ còn đang lên xuống zích zắc sẽ khựng lại thành đường thẳng mất, Jaejoong à, tha thứ cho anh, anh có tính toán của mình, cho anh một chút thời gian, sau đó sẽ quay lại với em được không?

“Cha, cha hứa với con, chờ Jaejoong tỉnh lại, đừng nhắc đến chuyện hôm nay chúng ta nói, phải dỗ em ấy vui vẻ, đừng quát mắng em ấy…”

“Được, cha hứa.”

Đúng lúc này, truyền đến tiếng gõ cửa, Yunho nghĩ đầu tiên là Do Kae, mở cửa, người xuất hiện là người hắn chưa bao giờ nhìn thấy.

Trên mặt cậu thanh niên tràn đầy lo lắng, đối với nghi vấn của Yunho, ấp úng giải thích: “Em là Seo Iha, là bạn cùng phòng của Jaejoong, nghe cô giáo nói Jaejoong nhập viện, em lo lắng nên đến thăm cậu ấy.”

Nói xong Seo Iha nhòm vào trong phòng bệnh thăm dò, Yunho giật mình đứng đơ người, người này… là bạn cùng phòng của Jaejoong, lần trước đến ký túc xá của Jaejoong, không gặp người này, cho nên chắc hẳn đây là người thích Jaejoong chăng…

“Em vào thăm Jaejoong được không?”

Yunho thoáng ngăn Seo Iha đang muốn vào trong, lạnh giọng nói: “Nó còn đang hôn mê, không thích hợp để thăm nom, cậu theo tôi ra ngoài này một chút.”

Yunho kéo Seo Iha đến đầu hành lang mới ngừng bước chân, xoay người, đánh mắt về phía Seo Iha, Yunho khoanh tay, tự đánh giá một lát, mở miệng: “Tôi không vòng vèo nữa, cậu chính là người thích Jaejoong sao?”

Seo Iha hiển nhiên không ngờ Yunho mở miệng lại nói chuyện này, sửng sốt cả buổi cũng không trả lời. Thấy Seo Iha không trả lời, Yunho nói tiếp: “Tôi là anh trai nó, tên là Jung Yunho, đừng hiểu lầm, tôi là anh trai ruột. Sau này đừng có quấn quýt em tôi nữa, tôi không cho phép Jaejoong trở thành Gay, lần này Jaejoong bị thương thành như vậy cũng là vì một đôi đồng tính luyến ái ban tặng đấy. Cho nên cậu có thể hiểu tôi đối với đồng tính luyến ái chán ghét đến độ nào, cậu tự giải quyết cho tốt.”

Seo Iha mặt nghẹn hồng, lắp bắp: “Em… Anh… làm sao anh biết?”

“Biết cái gì?”

“Biết em thích Jaejoong…”

“Thích là thích, còn sợ bị phát hiện?”

“Em, em không quấn Jaejoong nữa rồi, anh sẽ không nói cho ông bà già biết chứ?”

Yunho nhíu mày, có chút không hiểu: “Có ý gì?”

Seo Iha vò đầu, vội vàng giải thích: “Đừng đem chuyện em thích Jaejoong nói với cha mẹ em! Ngàn vạn đừng làm to chuyện…Dù gì… Dù gì, em không hẳn là thích cậu ấy!”

Trong lòng Yunho rấy lên cỗ lửa giận, nắm chặt đấm, nghiến răng nói: “Cậu nói rõ cho tôi.”

Seo Iha nhìn mặt Yunho thoáng chốc đã lạnh đến cực điểm, phản xạ lui về sau mấy bước, nhỏ giọng đáp: “Trước đây em có một người bạn gái, vốn rất tốt, ai dè cô ấy lại thích một đứa con gái khác, em liền nghĩ… tìm Jaejoong… chính là để chọc tức cô ấy, muốn cô ấy hồi tâm chuyển ý… Thật không nghĩ là anh đã biết, em sợ trường cũng biết, em ----”


Nắm đấm Yunho đã vung lên, giáng thẳng vào mặt Seo Iha.

Sep 23, 2014

[NGC] Chapter 34.3

Part 3
Park Yoochun sắc mặt cứng đờ, biết rõ Kim Jaejoong từ trước tới nay nói được thì làm được, lại được Jung Yunho chiều chuộng đến coi trời bằng vung, lập tức ngậm miệng, không dám trêu chọc hồ ly xinh đẹp thích xù lông này.
Không phải ai cũng có thể làm thợ săn.
“Ca.” Kim Junsu ở bên Park Yoochun đã lâu, cuối cùng cũng học được chút khôn lỏi, vội đổi chủ đề, “Trong thư, Changmin hỏi chúng ta cần tiền không, hắn cũng có không ít, sẽ sai người đưa tới.”
Shim Changmin cực kỳ hiểu Kim Jaejoong, biết cậu là người yêu tiền như mạng, mặc dù nói lần này sẽ dốc hết sức giúp, nhưng nếu khiến cậu tổn thất quá nhiều thì cậu sẽ không làm, bởi vậy mới sai người gửi bức thư này.
“Không cần.” Kim Jaejoong không thèm để ý vung tay lên, “Lát sai người nói với hắn, chút tiền kia ta không để vào mắt, huống chi, còn có của Jung Yunho mà.”
Lời này nói vô cùng hùng hồn, ngay cả Park Yoochun trước nay luôn lạnh lùng cũng bật cười, Kim Junsu dù sao cũng là người thẳng tính, nhịn không được thốt lên, “Ca, tiền của Yunho ca là của hắn chứ.”
“Hắn là Thiếu phu nhân của Kim phủ ta.” Kim Jaejoong tiếp tục hếch mũi lên nói, “Cho nên, của hắn cũng là của ta.”
“Vậy của ngươi thì sao?” Kim Junsu còn lâu mới tin đại ca vắt cổ chày ra nước của hắn lại nguyện ý chia tiền của mình cho người khác.
“Của ta đương nhiên vẫn là của ta.”
“Ca, ngươi không nói đạo lý gì cả.” Kim Junsu càng nghe càng thấy khó hiểu.
Kim Jaejoong nghe vậy, làm bộ muốn đánh Kim Junsu, tên nhóc này, sao lại theo phe địch thế kia, thấy Kim Junsu ấp úng ngậm miệng, cậu liền quay đầu ngang ngược chất vấn Jung Yunho: “Ta nói đúng không?”
Jung Yunho cực kỳ thích Kim Jaejoong như vậy, ngang ngược lại ngây thơ khiến người yêu thích không buông tay, vì vậy chiều chuộng cười khẽ, nói, “Đúng đúng, Jae Jae nói đều đúng cả.”
Kim Jaejoong vẫn nghĩ rằng Jung Yunho sẽ giống như trước đây, quanh co lòng vòng đấu võ mồm với cậu một hồi, không ngờ Jung Yunho lại cười ngọt ngào như vậy, mặt nóng bừng, muốn nói lại không nói lên lời, cúi đầu nghịch nghịch góc áo của mình.
Nhất Ngôn đường lại yên tĩnh trở lại, chỉ có làn hương mờ mịt đang không ngừng bốc lên từ lư hương, bao phủ khắp phòng.
“Đại thiếu gia.” Tiếng bước chân chậm rãi mà quen thuộc của Phúc bá vang lên, tiếng nói truyền từ gian ngoài vào, “Shim tiên sinh truyền tin, nói, thời cơ đã đến.”
Thời cơ đã đến!
Bốn chữ này khiến Kim đương gia từ trước tới nay chỉ hứng thú với tiền cùng Jung Yunho đột nhiên nhiệt huyết sôi sục, nở nụ cười vui vẻ, cậu vốn đã đẹp, nay lại càng khiến người không dám nhìn thẳng.
“Phúc bá, đi, phân phó bên dưới, chuẩn bị mở kho lúa.”
“Yunho, ta đã theo lời ngươi phân phó, mở toàn bộ kho lúa.”
Giọng nói ngọt ngào của Kim Jaejoong cùng giọng nói dịu dàng mềm mại của Park Yoochun cùng lúc vang lên, quanh quẩn trong Nhất Ngôn đường, vừa nói xong, cả hai liền ngây ngẩn.
Jung Yunho nở nụ cười nhẹ, Park Yoochun trầm mặc không nói gì, Kim Jaejoong thì nhìn cửa sững sờ, chỉ có Kim Junsu không hiểu gì hết quay trái lại quay phải, không biết vì sao ba người lại đột nhiên yên lặng.
“Sao ngươi biết ta định làm như vậy?” Kim Jaejoong đột nhiên quay đầu, mắt sáng rực nhìn Jung Yunho, trong giọng nói mang theo nôn nóng cùng không thể tin,”Không thể nào, ta đâu có nói với ai.”
“Chỉ là ta biết rõ thôi.” Jung Yunho mỉm cười, nụ cười kia tựa như ánh mặt trời tháng ba, dịu dàng mà không hề nóng rực, khiến người dễ chịu vô cùng, “Nếu ta ngay cả ngươi định làm gì cũng không biết, thì sao có tư cách đứng bên cạnh ngươi.”
“Ngươi…” Kim Jaejoong từ trước đến nay vô cùng kiêu ngạo lại mạnh miệng, nhưng giờ phút này, cậu không thể không thừa nhận mình vô cùng cảm động.
Người đàn ông đã tranh đấu mười năm với cậu lại là người duy nhất trên đời này hiểu rõ cậu, chỉ cần một ánh mắt liền biết cậu đang nghĩ gì.
“Ngày ấy về phủ, ta đã phân phó bọn họ, chuẩn bị sẵn sàng giúp ngươi, chắc hẳn sẽ không có sơ suất gì, ngươi muốn làm gì thì cứ thoải mái làm đi, hết thảy đã có ta.”
Hết thảy đã có ta!
Năm Kim lão đương gia qua đời, Jung Yunho cũng nói với Kim Jaejoong như vậy, khi đó, Kim Jaejoong khóc đến mắt đỏ bừng được hắn ôm vào lòng, dịu dàng vỗ về, đó là lần đầu tiên Kim Jaejoong nghe lời hắn trong suốt mười năm tranh đấu.
Cũng chính lúc đó, hắn đã đưa ra quyết định trói chặt cậu bên mình, không để Kim Jaejoong phải khóc như vậy nữa.
Jung Yunho cười bước xuống giường, vươn tay xoa đầu Kim Jaejoong, hệt như nhiều năm trước, bọn họ vẫn là hai đứa trẻ không hiểu việc đời.
Kim Jaejoong thất thần, nhìn chằm chằm gương mặt tới gần của Jung Yunho, gương mặt khôi ngô này, cậu đã nhìn rất nhiều năm, từ lúc còn là trẻ con đến khi thành thiếu niên tuổi đôi mươi, đã từng ôm một bụng hận ý, về sau lại mang theo chút cảm xúc kì lạ, rồi cuối cùng…
Cuối cùng, cậu đã danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh người đàn ông của mình.
Người đàn ông giảo hoạt này, đã từng bước thực hiện lời thề năm đó.
Hôm nay, cuối cùng cũng tới thời điểm bọn họ kề vai chiến đấu rồi.
“Jung Yunho, ta rất chờ mong cảnh Shim Changmin mặc long bào, không biết có giống thái giám không.” Kim Jaejoong xụ mặt hồi lâu, rốt cuộc nở nụ cười, trong nụ cười có chờ mong cùng tin tưởng.
“Ta cũng vậy.”
Jung Yunho nhướn mày, hai người một đứng một ngồi lặng yên nhìn đối phương, tựa hồ như hết thảy xung quanh đều không tồn tại, ngay cả không khí cũng như đang bất động, ngoài cửa sổ, cây cối vốn sum suê tươi tốt nay trụi lủi, đóa hoa cuối cùng trên chạc cây cao cao rốt cuộc bị gió thổi rơi, cánh hoa bay đi bốn phía, lơ lửng trôi giữa trời, cuối cùng, chậm rãi hạ xuống song cửa sổ, điểm tô thêm vẻ đẹp của căn phòng.
Hoa, đã rụng rồi.
Câu chuyện của hai người họ cũng nên bắt đầu rồi.
“Ca, ta đói bụng, muốn ăn gà.”

Khung cảnh tốt đẹp khiến người không đành lòng quấy rầy rốt cuộc bị phá vỡ, Kim Junsu không hiểu gì ủy khuất kêu ca, khiến mọi người trong phòng nở nụ cười dịu dàng.

[NDNKKĐD] Part 25

Part 25

Yunho ngồi ở băng ghế tại hành lang bệnh viện được một lúc, cho đến khi bụng réo nhộn nhạo, như tỉnh lại từ giấc mộng, Yunho tự đánh vào đầu mình, tự trách bản thân sao lại ngu như vậy?! Lâu như vậy rồi hẳn Jaejoong đói lắm! Thời gian này Yunho lo lắng Jaejoong ở bệnh viện một mình quá lâu, về nhà nấu cơm rất tốn sức, vì vậy chạy xuống tầng dưới bệnh viện tìm quán ăn, cuối cùng Yunho xách hai hộp cháo đến trước cửa phòng bệnh.

Nhẹ nhàng gõ cửa vài tiếng, bên trong không có âm thanh, Yunho chậm rãi đẩy cửa vào, Jaejoong ở trên giường mở to mắt nhìn hắn.

Yunho đặt hộp cháo xuống bàn, cười: “Hóa ra em tỉnh rồi.”

“Là tiếng gõ cửa của anh làm em dậy.”

“Được, anh sai rồi, em hẳn là đói bụng, anh mang cháo cho em ăn.”

Jaejoong ngồi trên giường mím môi, không biểu tình nhìn Yunho bận trước bận sau, nhìn hắn rửa thìa, nhìn hắn thử độ nóng cháo, sau đó xúc một thìa đến miệng cậu, dỗ dành: “Jaejoong, ngoan, ăn đi.”

Jaejoong thuận theo, há miệng, thìa cháo đặc theo miệng chảy vào cuống họng, lúc nuốt xuống, khiến lồng ngực đau đớn, Jaejoong không muốn Yunho phát hiện ra, tận lực để không có biểu lộ gì bất thường, nhưng Yunho đã bỏ thìa xuống, cúi đầu nhìn, thần sắc bối rối hỏi thăm.

“Làm sao thế, Jaejoong? Nuốt là đau à? Phải không? Đau ở đâu thì nói cho anh biết, anh gọi bác sĩ đến xem.”

Yunho thật sự hối hận tại sao mình là bác sĩ nội khoa, lúc trước khi chọn ngành học, vì bác sĩ ngoại khoa phải làm giải phẫu tương đối nhiều, mà hắn đối với máu thật sự có chút cảm giác sợ hãi khó thể vượt qua, muốn hắn cầm dao chọc khoét người ta, quả thật Yunho khá là e sợ, cho nên hắn mới chọn khoa mà ít phải làm phẫu thuật. Yunho thực tập ở bệnh viện đã một năm, chỉ vẻn vẹn tiếp xúc với một lần phẫu thuật thật, đấy là khi bệnh viện yêu cầu, thực tập sinh phải đích thân làm một lần. Ký ức đó với Yunho quả thật vẫn còn mới mẻ, một nạn nhân của vụ tai nạn giao thông, Yunho đang đứng cùng các y ta, trơ mắt nhìn nạn nhân da tróc, thịt bong, máu chảy đầm đìa, suýt chút nữa khiến Yunho ngất. Quá nhiều máu, hắn còn chứng kiến nội tạng nạn nhân, tươi sống trước mắt, lúc học môn giải phẫu ở đại học, Yunho suýt chút nữa nôn mửa, có lẽ hắn thật sự không thích hợp làm bác sĩ. Hắn chọn nghề này,… chỉ vì Kim Jaejoong… Nếu như Yunho là bác sĩ ngoại khoa, biết đâu hắn có thể tiến hành ca cấp cứu này?

“Anh, em không sao, anh tiếp tục xúc cho em đi.”

Jaejoong nhàn nhạt đáp, há miệng chờ Yunho đút cho.

Yunho cho dù lo lắng, vẫn là xúc từng muỗng, có chút bất thần, hết hộp cháo thứ nhất, Yunho vừa định mở hộp thứ hai, Jaejoong đã ngăn lại.

“Em ăn no rồi, hộp này anh ăn đi.”

Yunho theo cậu, đặt hộp cháo xuống, nhìn Jaejoong, ân cần hỏi: “Anh lấy khăn ấm cho em lau mặt nhé?”

“Trên mặt em có vết thương.”

“Anh sẽ tránh chỗ đau ra, không làm em đau đâu.”

“Anh…” Giọng điệu Jaejoong đột nhiên lâm vào bi thương, “Anh… Mang gương đến đây, em muốn nhìn mặt em một chút, có phải rất kinh khủng không?”

“Sao lại thế chứ? Chỉ là có chút máu bầm, rất nhanh sẽ tan, tuyệt đối không xấu, càng không dọa người.”

Jaejoong mu mơ hỏi lại: “Thật không?”

Yunho đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Jaejoong, an ủi: “Thật mà, mặt em vẫn là đẹp nhất.”

Jaejoong rốt cục cũng hơi tươi cười, Yunho an tâm, đứng dậy tìm khăn mặt sạch thấm nước ấm, sau đó nhẹ nhàng lau mặt cho Jaejoong.

“Anh chạm phải chỗ đau nhất định phải kêu đó.”

“Vâng, em biết rồi.”

“Lát nữa, anh gọi cho giáo viên của em xin nghỉ ba tháng.”

“Ba tháng?!”

“Uhm… Jaejoong, không gạt em, bác sĩ nói chân trái em trong hai tháng tới rất khó đi lại bình thường, chờ chân em bình phục, ở nhà tĩnh dưỡng một chút.”

“Lại thêm phiền phức cho anh rồi, em cuối cùng lại làm phiền anh.”

“Em nói cái gì đó, anh và em còn nói đến cái đó nữa sao? Jaejoong, không nên lạnh nhạt với anh trai ruột thịt như vậy.”

“Anh ăn cơm đi, anh không ăn không uống, anh cảm thấy em có thể thoải mái sao?”

Yunho thả khăn nóng xuống, gật đầu nói: “Được rồi, em nghỉ ngơi đi, ngủ một chút, anh ra ngoài ăn cháo.”

“Ăn ở đây luôn.”

“Được, ở đây.”

Jaejoong đại khái mệt thật sự, nhắm mắt rồi ngủ luôn, Yunho vừa ăn cháo xong, điện thoại liền rung, nhìn tên hiển thị màn hình, Yunho nhỏ giọng đóng cửa ra ngoài tiếp điện thoại.

“Alo, Shiny à.”

“Phẫu thuật xong rồi, anh mới cho Jaejoong ăn cháo, giờ ngủ rồi.”

“Em đừng chậm trễ làm việc, ở đây có anh là được rồi.”

Kai Shiny bất luận Yunho nói thế nào, vẫn cố tình muốn tới chăm sóc, nói hắn là đàn ông con trai dù cẩn thận thế nào cũng không bằng con gái như cô.

Yunho sau khi xử lý xong chuyện trường học của Jaejoong, về phòng bệnh, ngồi bên cạnh ngủ cùng Jaejoong, hắn cũng rất mệt, lòng mệt mỏi, hơn mười mấy tiếng, trái tim hắn bị tra tấn quá sức, tựa như trong chốc lát bị người xiết cổ, rồi lại bị dìm đầu xuống nước. Nhìn Jaejoong thống khổ, thật sự là hắn còn đau lòng hơn.

Tiếng đập cửa khiến Yunho vừa thiếp ngủ thức dậy, mở cửa, thấy Kai Shiny cầm theo cặp lồng, Yunho vội vàng đón lấy, Kai Shiny muốn nói gì đó, Yunho vội ra hiệu, sau đó chỉ chỉ Jaejoong còn đang ngủ, ý bảo cô đừng nói. Kai Shiny hiểu ý, đến giường bệnh, quan sát Jaejoong, chỉ thấy vế thương chồng chất trên mặt, cơ thể đã bị chăn đắp che khuất cô không nhìn thấy, dù có là ai nhìn thấy, gương mặt trắng hồng ưa nhìn bị người đánh thành như vậy, hẳn sẽ đau lòng.

Kai Shiny thở dài, Jaejoong liền chậm rãi mở mắt.

Nhìn người trước mặt, Jaejoong cho mình một chút thời gian để phản ứng, là Kai Shiny? Ha ha…

Anh, để em tiếp nhận chuyện sau khi em khỏi bệnh anh liền kết hôn, giờ bắt đầu để sự xuất hiện của chị ta nhắc nhở em sao? Nhắc nhở em chị ta chính là chị dâu tương lai, chị ta ở đây chăm sóc em với tư cách là chị dâu tương lai sao?

Ánh mắt Jaejoong chỉ đặt trên người Kai Shiny vẻn vẹn vài giây rồi chuyển đến người đứng sau, lúc nói chuyện mang theo ý làm nũng, “Anh, em ngủ bao lâu rồi?”

Yunho nhìn đồng hồ: “Em mới ngủ hơn tiếng chút thôi.”

“Hả, thật không, cảm giác ngủ rất lâu rồi…”

Kai Shiny bị Jaejoong gạt qua, khó tránh khỏi có chút xấu hổ, đột nhiên nhớ đến gì đó, cầm lấy cặp lồng, ôn nhu nói với Jaejoong: “Jaejoong à, chị ninh cho em ít xương, bây giờ em uống rất có lợi để khôi phục thân thể. Chị cũng chưa hay hầm xương, khó uống thì nói với chị nha.”

Nói xong, Kai Shiny đã múc cho Jaejoong một bát, dùng thìa chậm rãi, cẩn thận: “Jaejoong, em có thể ăn chứ?”

Jaejoong lãnh đạm nhìn cô, lắc đầu: “Em muốn anh em cho ăn.”

Sắc mặt Kai Shiny biến hóa, nhưng vẫn mỉm cười đưa bát cho Yunho, Yunho cười cười áy náy với cô, đối với quái tính của Jaejoong: “Thằng bé này, vẫn không hiểu hiểu chuyện như vậy, em đừng trách em ấy.”

Kai Shiny kéo cái ghế ra trước mặt Yunho, cười nói: “Sao lại vậy chứ, nhân lúc còn nóng anh giúp Jaejoong ăn đi, em ra ngoài mua ít hoa quả, lúc đến vội quá không mua cái gì rồi.”

“Ai, không cần!”

Yunho muốn ngăn nhưng Kai Shiny đã ra khỏi cửa rồi đóng cửa lại.

Nhìn chằm chằm cửa trong chốc lát, Yunho bất đắc dĩ lắc đầu, cúi đầu ngửi bát súp, Yunho tán thưởng nói: “Uhm, rất thơm… Anh xúc cho em.”

Jaejoong mặt không biểu tình nhìn Yunho, Yunho đưa thìa đến miệng, cậu cũng không há miệng.

“Jaejoong, ăn đi, nghe lời anh.”

“Anh, em thật tồi tệ phải không?”

Yunho khẽ giật mình, “Gì cơ?”

Jaejoong cười khổ: “Em làm như vậy có phải sẽ phá hỏng tình cảm của anh và chị ấy?”

Yunho đặt thìa vào bát, chỉnh lại sắc mặt, khẳng định: “Phải.”

Vẻn vẹn một chữ này khiến cho sức lực của Jaejoong mất hơn phân nửa.

“Vậy có phải anh sẽ vì thế mà giận em?”

Yunho nghĩ: “Có lẽ.”

Jaejoong tức thì đỏ vành mắt, mang theo tiếng khóc nức nở: “Anh, anh thay đổi, anh thay đổi rồi. Trước kia anh rõ ràng đã hứa sẽ không giận em, sẽ không bỏ em, bây giờ có phải em khiến anh khó chịu, anh sẽ bỏ em? Những gì anh nói trước kia, anh đều quên rồi sao? Em vẫn còn nhớ, tại sao anh có thể quên chứ?”

Jaejoong tinh thần không đúng lắm, Yunho cũng là bác sĩ, cho nên hắn nhận ra, bệnh nhân sau khi phẫu thuật tâm lý thường không ổn định, nhất là phải chịu những kích động lớn như vậy.

Yunho vội vã trấn an Jaejoong, “Anh không quên, Jaejoong, em bình tĩnh một chút. Những gì anh nói với em, sẽ không quên, em phải hiểu điều này.”

Jaejoong bình tĩnh hơn, sau khi trầm mặc một hồi, “Anh, em muốn đi vệ sinh…”

“Ah.” Yunho nhìn Jaejoong, quả thật là vấn đề, nhưng đây cũng là chuyện không thể không đối mặt, thấy trên mặt đất có để cái chậu nước tiểu, Yunho nói: “Dùng cái này luôn đi.”

Jaejoong nghe xong, nhíu mày: “Không muốn, em xem trên TV có cảnh như vậy, vạn nhất không cẩn thận để nước tiểu bắn lên tay anh thì sao? Anh đỡ em vào WC đi.”

“Nói gì vậy, giờ em có thể xuống giường sao? Đau lắm.”

“Đau cũng được, anh đỡ em xuống, em có thể làm được.”

“Em nhìn thấy mấy vết thương chưa? Giờ đỡ em xuống giường, anh nhất định làm em đau.”

“Anh, em không phải trẻ con, đi vệ sinh thôi, không chết được.”

Yunho không hiểu tại sao Jaejoong đột nhiên lại bướng bỉnh vậy, trong lòng cũng cho rằng Jaejoong vì chuyện của Kai Shiny và hắn nên cáu kỉnh, Yunho ép mình phải tỉnh táo, tỉnh táo, nhất định phải trấn an Jaejoong, nếu không thì, nếu như Jaejoong thật sự náo lên… Hậu quả không thể lường được…

“Jaejoong, em nghe anh nói, bây giờ em thích hợp nằm ở giường, chính em cũng biết, em hơi cử động nhẹ chút cũng đau, không phải nói đến xuống đất nữa… Bên hông trái em em bị nứt xương nghiêm trọng, là nứt xương, em hiểu không?”

“Vậy thì cho em thuốc tê, tiêm thuốc tê vào chân tay, em sẽ không thấy đau!”

Yunho đau đầu, “Jaejoong, em đừng bướng nữa.”

“Em không bướng! Em chỉ muốn đi WC mà thôi! Em không muốn nước tiểu văng lên tay anh! Nhanh lên, em buồn lắm rồi.”

Jaejoong nói xong tự mình dùng cánh tay phải bị thương nghiêm trọng đỡ chân trái xuống, Yunho sợ tới mức rùng mình, vội vàng cản.

“Jaejoong, em làm gì vậy?!”

Cánh tay phải bị Yunho kiềm lại, toàn tâm đau khiến Jaejoong nghẹn ra nước mắt, tuy vậy Jaejoong vẫn không từ bỏ, giãy dụa: “Anh, đừng coi em như tàn tật. Đi WC thôi mà khó vậy sao?!”

Yunho ngăn không cho tay phải Jaejoong lộn xộn, kiểm tra xem có ảnh hưởng đến kim truyền dịch không, đối mặt với Jaejoong không an phận, hít thật sâu mới dám mở miệng: “Jaejoong, em phải nhớ, chân em bây giờ không đỡ được sức nặng cơ thể, cho dù anh ôm chân em thì cơ sẽ bị căng cứng, đau đớn cực ỳ, nguy hiểm hơn sẽ chạm đến miệng vết thương, em hiểu không?”

Jaejoong từ từ nhắm mắt gật đầu, vệt nước mắt trên mặt khiến Yunho có cảm giác hít thở không thông, nhưng sau đó tiếng la hét khiến cho hắn như rơi xuống vực.

Nước mắt Jaejoong tuôn ra cùng với tiếng la hét mãnh liệt, “Em nhớ, cái gì cũng nhớ rõ! Là anh không nhớ! Anh rõ ràng nói sẽ không kết hôn! Nhưng giờ anh lại nói sau khi em khỏi bệnh anh sẽ kết hôn với Kai Shiny! Anh lừa em! Vì sao phải lừa em? Tại sao anh khiến hi vọng em tan nát? Vì chuyện em yêu anh ruột mình rất đáng đùa sao? Không phải anh nói sẽ không kết hôn sao? Bố chị ta bị ung thư gan anh liền kết hôn? Vậy em còn không thể tự sinh hoạt, em xin anh chăm sóc em cả đời được không? Jung Yunho, anh là thằng lừa đảo! ! Vì sao anh phải lừa em? Hu hu -----“

Jaejoong nghẹn ngào khóc rống lên, Yunho rối loạn chân tay, thực xin lỗi, xin lỗi Jaejoong, nhưng anh không có cách nào khác, em không có cái gì không đúng, anh là lừa đảo, anh chính xác là thằng lừa đảo, dùng hôn nhân làm lá chắn, rõ ràng muốn trốn tránh em., Anh trai em là người nhát gan, là người nhu nhược, là hỗn đản.

Cảm xúc Jaejoong đã không khống chế được, Yunho bắt cánh tay Jaejoong đang vung vẩy, chẳng may đụng phải bát súp, “choang” một tiếng, vỡ tan xuống đất, súp vãi đầy mặt đất, mà lúc này, máu tươi cũng thấm đẫm băng gạc ở cánh tay phải bị thương của Jaejoong, Yunho sợ tới mức không thở nổi, vội vàng vọt ra cửa gọi to: “Bác sĩ! Bác sĩ!”. Jaejoong đột nhiên có cảm giác buồn nôn, sau đó đau nhức toàn thân, dùng cánh tay bị thương ôm lấy đầu, kịch liệt ho khan, lúc bác sĩ chạy vào, Jaejoong ngã xuống mép giường, phun ra một đống dịch, thỉnh thoảng còn ho khan, mỗi lần ho khan thì lồng ngực kích lên một hồi, khiến Yunho đang bị mấy hộ sĩ giữ chặt chấn động điếng người, bác sĩ trưởng lớn tiếng: “Gây mê bệnh nhân! Nhanh lên! Bệnh nhân giường 206 chuẩn bị cấp cứu!”