Sep 23, 2014

[NGC] Chapter 34.3

Part 3
Park Yoochun sắc mặt cứng đờ, biết rõ Kim Jaejoong từ trước tới nay nói được thì làm được, lại được Jung Yunho chiều chuộng đến coi trời bằng vung, lập tức ngậm miệng, không dám trêu chọc hồ ly xinh đẹp thích xù lông này.
Không phải ai cũng có thể làm thợ săn.
“Ca.” Kim Junsu ở bên Park Yoochun đã lâu, cuối cùng cũng học được chút khôn lỏi, vội đổi chủ đề, “Trong thư, Changmin hỏi chúng ta cần tiền không, hắn cũng có không ít, sẽ sai người đưa tới.”
Shim Changmin cực kỳ hiểu Kim Jaejoong, biết cậu là người yêu tiền như mạng, mặc dù nói lần này sẽ dốc hết sức giúp, nhưng nếu khiến cậu tổn thất quá nhiều thì cậu sẽ không làm, bởi vậy mới sai người gửi bức thư này.
“Không cần.” Kim Jaejoong không thèm để ý vung tay lên, “Lát sai người nói với hắn, chút tiền kia ta không để vào mắt, huống chi, còn có của Jung Yunho mà.”
Lời này nói vô cùng hùng hồn, ngay cả Park Yoochun trước nay luôn lạnh lùng cũng bật cười, Kim Junsu dù sao cũng là người thẳng tính, nhịn không được thốt lên, “Ca, tiền của Yunho ca là của hắn chứ.”
“Hắn là Thiếu phu nhân của Kim phủ ta.” Kim Jaejoong tiếp tục hếch mũi lên nói, “Cho nên, của hắn cũng là của ta.”
“Vậy của ngươi thì sao?” Kim Junsu còn lâu mới tin đại ca vắt cổ chày ra nước của hắn lại nguyện ý chia tiền của mình cho người khác.
“Của ta đương nhiên vẫn là của ta.”
“Ca, ngươi không nói đạo lý gì cả.” Kim Junsu càng nghe càng thấy khó hiểu.
Kim Jaejoong nghe vậy, làm bộ muốn đánh Kim Junsu, tên nhóc này, sao lại theo phe địch thế kia, thấy Kim Junsu ấp úng ngậm miệng, cậu liền quay đầu ngang ngược chất vấn Jung Yunho: “Ta nói đúng không?”
Jung Yunho cực kỳ thích Kim Jaejoong như vậy, ngang ngược lại ngây thơ khiến người yêu thích không buông tay, vì vậy chiều chuộng cười khẽ, nói, “Đúng đúng, Jae Jae nói đều đúng cả.”
Kim Jaejoong vẫn nghĩ rằng Jung Yunho sẽ giống như trước đây, quanh co lòng vòng đấu võ mồm với cậu một hồi, không ngờ Jung Yunho lại cười ngọt ngào như vậy, mặt nóng bừng, muốn nói lại không nói lên lời, cúi đầu nghịch nghịch góc áo của mình.
Nhất Ngôn đường lại yên tĩnh trở lại, chỉ có làn hương mờ mịt đang không ngừng bốc lên từ lư hương, bao phủ khắp phòng.
“Đại thiếu gia.” Tiếng bước chân chậm rãi mà quen thuộc của Phúc bá vang lên, tiếng nói truyền từ gian ngoài vào, “Shim tiên sinh truyền tin, nói, thời cơ đã đến.”
Thời cơ đã đến!
Bốn chữ này khiến Kim đương gia từ trước tới nay chỉ hứng thú với tiền cùng Jung Yunho đột nhiên nhiệt huyết sôi sục, nở nụ cười vui vẻ, cậu vốn đã đẹp, nay lại càng khiến người không dám nhìn thẳng.
“Phúc bá, đi, phân phó bên dưới, chuẩn bị mở kho lúa.”
“Yunho, ta đã theo lời ngươi phân phó, mở toàn bộ kho lúa.”
Giọng nói ngọt ngào của Kim Jaejoong cùng giọng nói dịu dàng mềm mại của Park Yoochun cùng lúc vang lên, quanh quẩn trong Nhất Ngôn đường, vừa nói xong, cả hai liền ngây ngẩn.
Jung Yunho nở nụ cười nhẹ, Park Yoochun trầm mặc không nói gì, Kim Jaejoong thì nhìn cửa sững sờ, chỉ có Kim Junsu không hiểu gì hết quay trái lại quay phải, không biết vì sao ba người lại đột nhiên yên lặng.
“Sao ngươi biết ta định làm như vậy?” Kim Jaejoong đột nhiên quay đầu, mắt sáng rực nhìn Jung Yunho, trong giọng nói mang theo nôn nóng cùng không thể tin,”Không thể nào, ta đâu có nói với ai.”
“Chỉ là ta biết rõ thôi.” Jung Yunho mỉm cười, nụ cười kia tựa như ánh mặt trời tháng ba, dịu dàng mà không hề nóng rực, khiến người dễ chịu vô cùng, “Nếu ta ngay cả ngươi định làm gì cũng không biết, thì sao có tư cách đứng bên cạnh ngươi.”
“Ngươi…” Kim Jaejoong từ trước đến nay vô cùng kiêu ngạo lại mạnh miệng, nhưng giờ phút này, cậu không thể không thừa nhận mình vô cùng cảm động.
Người đàn ông đã tranh đấu mười năm với cậu lại là người duy nhất trên đời này hiểu rõ cậu, chỉ cần một ánh mắt liền biết cậu đang nghĩ gì.
“Ngày ấy về phủ, ta đã phân phó bọn họ, chuẩn bị sẵn sàng giúp ngươi, chắc hẳn sẽ không có sơ suất gì, ngươi muốn làm gì thì cứ thoải mái làm đi, hết thảy đã có ta.”
Hết thảy đã có ta!
Năm Kim lão đương gia qua đời, Jung Yunho cũng nói với Kim Jaejoong như vậy, khi đó, Kim Jaejoong khóc đến mắt đỏ bừng được hắn ôm vào lòng, dịu dàng vỗ về, đó là lần đầu tiên Kim Jaejoong nghe lời hắn trong suốt mười năm tranh đấu.
Cũng chính lúc đó, hắn đã đưa ra quyết định trói chặt cậu bên mình, không để Kim Jaejoong phải khóc như vậy nữa.
Jung Yunho cười bước xuống giường, vươn tay xoa đầu Kim Jaejoong, hệt như nhiều năm trước, bọn họ vẫn là hai đứa trẻ không hiểu việc đời.
Kim Jaejoong thất thần, nhìn chằm chằm gương mặt tới gần của Jung Yunho, gương mặt khôi ngô này, cậu đã nhìn rất nhiều năm, từ lúc còn là trẻ con đến khi thành thiếu niên tuổi đôi mươi, đã từng ôm một bụng hận ý, về sau lại mang theo chút cảm xúc kì lạ, rồi cuối cùng…
Cuối cùng, cậu đã danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh người đàn ông của mình.
Người đàn ông giảo hoạt này, đã từng bước thực hiện lời thề năm đó.
Hôm nay, cuối cùng cũng tới thời điểm bọn họ kề vai chiến đấu rồi.
“Jung Yunho, ta rất chờ mong cảnh Shim Changmin mặc long bào, không biết có giống thái giám không.” Kim Jaejoong xụ mặt hồi lâu, rốt cuộc nở nụ cười, trong nụ cười có chờ mong cùng tin tưởng.
“Ta cũng vậy.”
Jung Yunho nhướn mày, hai người một đứng một ngồi lặng yên nhìn đối phương, tựa hồ như hết thảy xung quanh đều không tồn tại, ngay cả không khí cũng như đang bất động, ngoài cửa sổ, cây cối vốn sum suê tươi tốt nay trụi lủi, đóa hoa cuối cùng trên chạc cây cao cao rốt cuộc bị gió thổi rơi, cánh hoa bay đi bốn phía, lơ lửng trôi giữa trời, cuối cùng, chậm rãi hạ xuống song cửa sổ, điểm tô thêm vẻ đẹp của căn phòng.
Hoa, đã rụng rồi.
Câu chuyện của hai người họ cũng nên bắt đầu rồi.
“Ca, ta đói bụng, muốn ăn gà.”

Khung cảnh tốt đẹp khiến người không đành lòng quấy rầy rốt cuộc bị phá vỡ, Kim Junsu không hiểu gì ủy khuất kêu ca, khiến mọi người trong phòng nở nụ cười dịu dàng.

No comments :