Feb 24, 2015

[RLYJ10Y] Chapter 4

Chapter 4
Chỗ liên hoan ở ngay gần khách sạn, lái xe đi qua mất chưa đến 20 phút. Phó đạo diễn hào phóng bao hết một vùng ven hồ, thức ăn chủ yếu là hải sản và đồ nướng. Vùng này không phải khu dân cư lại rất gần khu phim trường, cho nên không có du khách, đoàn làm phim đến đây lại không ít.
Phó đạo diễn sợ Kim Jaejoong không tìm thấy chỗ, nhận được điện thoại của Trương Tuyết xong liền tự mình chạy ra đường cái chờ bọn họ. Y đã uống không ít rượu, đứng bên đường, bị gió lạnh thổi một hồi, y lại thấy tỉnh táo hơn hẳn.
Kim Jaejoong đến cùng lúc với Jung Yunho, hai chiếc xe một trước một sau đỗ ở ven đường. Jung Yunho xuống xe trước, phó đạo diễn vừa nhìn thấy anh liền thân thiết tiếp đón.
Phó đạo diễn tên là Cao Mậu, là một nhà làm phim, lần này Jung Yunho là do y mời. Tuy cũng chưa gặp qua được mấy lần nhưng với Jung Yunho thì luôn tiếp đãi chu đáo. Cao Mậu mang tính cách của đàn ông phương bắc, y nghe Jung Yunho gọi mình là anh Cao, vì vậy liền thực sự coi mình là anh, trong đoàn làm phim đặc biệt quan tâm Jung Yunho.
Hình tượng đêm nay của Kim Jaejoong khác hẳn với ngày thường. Trong mắt mọi người, Kim Jaejoong chính là loại người dù tuỳ tiện quăng ở đâu cũng có thể thu hút sự chú ý, tuy hiện tại đã đổi nghề làm đạo diễn, nhưng dù sao cậu đã từng là thành viên của DBSK nổi tiếng khắp Đông Nam Á, hình tượng của cậu luôn là đề tài khiến mọi người bàn tán say sưa. Khuôn mặt cậu ngày thường rất đẹp, sống mũi thẳng tắp xinh đẹp, bờ môi nhếch lên như vẽ, còn có hai mắt to, dù có cười hay không cũng đều rất quyến rũ.
Có lẽ cũng vì quá đẹp mà trong một thời gian dài, Kim Jaejoong không thể thoát khỏi nhận xét là bình hoa di động.
Vì vậy khi mấy người bọn họ xuất hiện trước mặt mọi người, một loạt ánh mắt kinh ngạc đều rơi trên mặt Kim Jaejoong. Không phải cậu lúc này khó nhìn, chỉ là khuôn mặt không trang điểm kia trắng gần như trong suốt, nếu nhìn ở góc độ thiếu ánh sáng, thậm chí còn có chút xanh xao. Đây là một loại hiệu ứng thị giác rất khó miêu tả, khuôn mặt cậu vẫn đẹp tinh xảo như trước, nhưng không có son phấn che lấp lại thiếu đi vài phần sức sống, hoặc nói đúng hơn là thiếu đi vài phần tầm thường của con người.
Người ở đây đều chưa từng nhìn thấy Kim Jaejoong để mặt mộc, lúc này cậu đã bỏ mũ xuống, chiếc áo khoác không lớn lại chỉ có thể khoác hờ trên người cậu, cậu và Cao Mậu ngồi cùng một bàn, gió đêm thỉnh thoảng lại thổi qua, tóc đen trên trán Kim Jaejoong cũng theo đó mà tán loạn.
Tuy nói là liên hoan, nhưng ai cũng biết nhân vật chính đêm nay nhất định là đạo diễn. Mọi người ngồi xung quanh ồn ào kính cậu một lượt, rồi sau đó những người ngồi gần đó cũng tới uống với cậu. Bề ngoài của Kim Jaejoong không cho người cảm giác cậu có thể uống nhiều, nhưng cậu cứ từng ly từng ly vào bụng, vậy mà mặt không đỏ chút nào.
Cao Mậu uống bao nhiêu rượu đều lộ hết trên mặt, lúc này mặt y đỏ rực như đầu heo bị nướng chín. Kỳ thật y uống hơi nhiều rồi, nhưng lúc say rượu cũng chính là lúc con người ta dũng cảm nhất. Y cầm chai bia còn hơn phân nửa lên, hưng phấn đập bàn hô: “Tôi nói mọi người nghe này, có biển hiệu đạo diễn Kim của chúng ta, lần này doanh thu ít nhất cũng phải vượt mức 200 triệu. Mọi người cùng nhau dô nào! Dô nào!”
Vì vậy khung cảnh lại càng thêm náo nhiệt, một đám người đã uống say ngà ngà bị kích động đến nhiệt huyết sôi trào. Kim Jaejoong vốn chỉ ở một bên nhấp rượu xem náo nhiệt, ai ngờ đám người này chơi đến high, thỉnh thoảng lại có một hai người cầm bia đi tới nịnh nọt cậu. Bọn họ nói tiếng Trung, Kim Jaejoong nghe cũng không hiểu.
“Đạo diễn!” Tiễn Chanh cười dịu dàng đi tới, hơi nghiêng người, quơ quơ ly bia hoa quả trong tay trước mặt Kim Jaejoong: “Ly này của tôi anh nhất định phải uống, cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội hợp tác với đoàn làm phim tài năng như vậy. Biểu hiện của tôi hôm nay không được tốt lắm, gây phiền toái cho anh. Đến, tôi kính anh!”
Kim Jaejoong cười nâng chén, rất nể tình uống một ngụm: “Tôi rất tin tưởng cô, cô cũng phải tin tưởng chính mình.”
Tiễn Chanh ra sức gật đầu bày tỏ quyết tâm của mình, thuận tiện dò xét một lượt trên gương mặt Kim Jaejoong, không khỏi thán phục.
Kỳ thật, từ lúc Kim Jaejoong vừa mới tiến vào, cô đã chú ý tới, chỉ là cách hơi xa, cô nhìn không rõ lắm. Lúc này nhìn gần mới biết, làn da này thật sự trắng như tuyết, một chút khuyết điểm nho nhỏ cũng không có.
“Chúng ta chụp một bức ảnh đi, thừa dịp hôm nay mở máy, lát tôi đăng lên weibo.” Tiễn Chanh cười đề nghị.
Kim Jaejoong mắt sáng ngời, hào hứng đồng ý. Nói đến chụp ảnh, Kim Jaejoong tuyệt đối là số một, trước lúc đi nghĩa vụ quân sự, cậu cơ hồ hai ngày lại đăng một tấm tự sướng, khiến bao thiếu nam thiếu nữ liên tiếp bỏ mình.
Ngồi cùng bàn với Tiễn Chanh đều là nghệ sĩ, mọi người lại không quá thân thiết, ít người nói chuyện lại càng thêm yên ắng. Jung Yunho ngồi cạnh Tiễn Chanh, lúc Tiễn Chanh đi qua, anh đang chuyện phiếm với nam thứ chính ngồi bên trái. Tiễn Chanh lại gần anh, nhẹ giọng nói: “Chụp chung một bức với đạo diễn Kim đi.”
Jung Yunho hơi sững sờ, sau đó thoáng nhìn qua phía Kim Jaejoong. Mặc dù có chút do dự, nhưng nữ chính yêu cầu chụp chung với đạo diễn và nam chính, anh thật sự không có lý do cự tuyệt.
Hai người đàn ông rất phong độ đứng hai bên Tiễn Chanh. Tiễn Chanh nở nụ cười tươi rói, kết quả lúc vươn tay chụp lại phát hiện khoảng cách quá ngắn, màn hình căn bản không chụp được cả ba người.
“Đạo diễn anh đứng giữa đi, tôi đứng bên cạnh chụp.” Tiễn Chanh chủ động đổi vị trí với Kim Jaejoong, Kim Jaejoong thân thiết đặt hai tay trên vai cô, sau đó hai người làm vẻ mặt bán manh đáng yêu.
“Nam chính tới gần một chút, anh sắp ra khỏi màn hình rồi.” Hai người đã tạo dáng xong, Tiễn Chanh không dám động, vì vậy liền đùa giỡn một câu. Kết quả Jung Yunho nhích lại gần một chút, cô vẫn chưa hài lòng lắm: “Nam chính anh cao quá đó, cúi xuống, cúi xuống, thấy động tác của hai chúng tôi chưa, anh phối hợp chút đi!”
Jung Yunho bị cô cứ gọi nam chính liên tục mà có chút bất đắc dĩ, tuy chỉ là lời nói đùa, nhưng anh mặt mỏng, chỉ là giỏi che giấu nên mới không để người khác nhìn ra sự ngượng ngùng trên mặt mình.
“Tôi có tên mà, tiểu thư nữ chính.” Jung Yunho trêu chọc lại, sau đó phối hợp nghiêng người về phía trước, ngược hướng với Kim Jaejoong.
Tiễn Chanh nhìn trong màn hình, chiều cao ba người tạo thành bậc thang, vô cùng hài lòng. Nhưng mà… “Anh Ho, tay của anh! Làm giống như chúng tôi này.”
Jung Yunho nhìn thoáng qua hai tay đang đặt trên vai Tiễn Chanh, sau đó bất giác chần chờ.
Chuyện giữa anh và Kim Jaejoong thật sự rất khó nói lên lời, lúc trước tuổi trẻ dại dột nên mới gây nên hậu quả như bây giờ. Ký ức kia khắc quá sâu, dù nhiều năm không hề liên lạc, Jung Yunho vẫn không thể nào coi Kim Jaejoong là bạn bè bình thường.
Jung Yunho thu lại cảm xúc do dự bất ổn, thay đổi thành khí thế cùng phong thái thường thấy ở anh. Mà khi hai tay của anh chạm vào bả vai Kim Jaejoong, anh cảm nhận rõ ràng thân thể Kim Jaejoong khẽ run lên.
Tiễn Chanh đêm đó đăng ảnh chụp lên weibo, thông báo mình chính thức quay bộ phim đầu tay, đạo diễn cùng diễn viên hợp tác đều rất quan tâm cô. Cả đoàn làm phim tựa như một đại gia đình vậy, rất thoải mái vui vẻ.
Tiễn Chanh không phải ca sĩ thần tượng, làm diễn viên cũng là lần đầu, nên fandom của cô cũng không lớn. Mấy người forward tấm hình này đều là fan âm nhạc của cô, sau đó vì bộ phim được chú ý mà hấp dẫn cả truyền thông châu Á. Nhưng không lăng xê, cũng chẳng có scandal, mọi người bàn tán vài ngày thì cũng nhạt đi.
Nhưng một ngày nọ, bức ảnh này lại đột nhiên xuất hiện trên mạng. Không biết người đăng weibo này bao nhiêu tuổi, chỉ là lúc đăng ảnh hết sức kích động biểu đạt tâm tình của mình. Sau đó quần chúng forward cũng nhao nhao hò hét, rơi lệ đầy mặt.
Nhiều khi internet rất kỳ lạ. Tựa như bức ảnh này, sau rất nhiều ngày yên lặng lại đột nhiên lấy tốc độ chóng mặt mà lưu truyền trên mạng, vài cao thủ photoshop thần bí bắt đầu hô biến lại bức ảnh.
Nhưng dù có chỉnh sửa thế nào, nữ chính đều bị xoá mất. Bức ảnh ba người nay lại biến thành hai người, khung cảnh bên hồ vào buổi tối biến thành đủ kiểu lễ đường,  chuông ở Prague, hồ cầu nguyện ở Paris, điều khó tưởng tượng nhất là còn có cả giường lớn xa hoa trong lâu đài Châu Âu.
Đối với truyền thông mà nói, những thứ được chú ý nhiều chính là tiêu điểm. Vì vậy bức ảnh này mấy ngày liên tục đứng đầu bảng tìm kiếm, cư dân mạng không cách nào tiếp tục bình tĩnh rốt cuộc giơ cao ngọn cờ “Tám nhảm”, nhao nhao bùng nổ, trong lúc nhất thời náo nhiệt vô cùng, khắp nơi đều là “Chân tướng”.
Vậy “Chân tướng” mà mọi người nói là gì?
“Trời ạ, OMG, YunJae is real! Ah! Ah! Ah! Ah! Tui biết mà, tui biết mà, tui biết mà, cuộc sống thật sự cmn thay đổi liên tục, tui thật sự không hề nhìn nhầm!”
“Chị đây kiên trì nhiều năm như vậy rốt được cũng chờ được ngày mây mờ trăng tỏ, so với gả con gái còn cmn kích động hơn, sự thật trần trụi bày ra trước mặt tui, mấy người không cần nói gì nữa, nói nữa cũng chỉ là già mồm cãi láo thôi!!”
“Đây là ảnh cưới sao? Đây là ảnh cưới đó! Cái này chính là ảnh cưới đó!”
“Chẳng nói được điều gì, hai người hạnh phúc là tốt rồi.”
Đây chính là “Chân tướng” từ đám bà tám trên mạng.
Tiễn Chanh ngồi ở một góc trường quay, cầm điện thoại trong tay, trên mặt chậm rãi nở nụ cười mỉm như trộm. Thực tế, cô đã để ý vài ngày, từ khi tấm ảnh này hot, một loạt tin nhắn kỳ lạ xuất hiện trên weibo của cô. Cô lúc bắt đầu cũng không để ý, mãi đến mấy ngày hôm trước cô mới nhận ra tính nghiêm trọng của việc này, thậm chí ngay cả chuyên mục giải trí cũng có tin tức liên quan.
Cô nhìn hai nhân vật chính của việc này đang chăm chỉ làm việc cách đó không xa, trong mắt tràn đầy tò mò.
Nếu không phải đã xem tin tức, Tiễn Chanh tuyệt không tin, Jung Yunho cùng Kim Jaejoong đã từng là thành viên của một nhóm nhạc. Trọng điểm ở chỗ, theo một loạt tin tức về DBSK trước đây, tất cả đều nói quan hệ của hai người rất tốt, phải nói là tốt nhất, như hình với bóng.
Nhưng bọn họ hiện tại rất ít khi nói chuyện với nhau a…
Tiễn Chanh thấy trợ lý đang gọi mình, vì vậy cất di động, bắt đầu chuẩn bị cho cảnh tiếp theo.
Hôm nay trời rất nắng. Kim Jaejoong không biết kiếm được một chiếc nón cỏ từ đâu ra, đội trên đầu, trong tay cầm điếu thuốc, đang xem lại cảnh quay lúc nãy. Khi Tiễn Chanh tới liền bị cậu gọi: “Cảnh này cô tự quay được không? Đã nắm được cảm xúc chưa?”
Tiễn Chanh hai ngày nay vẫn luôn nghiên cứu chuyện của hai người bọn họ, thế nên hiện tại, khi nói chuyện với Kim Jaejoong, trong đầu cô thường xuất hiện những suy nghĩ kỳ lạ. Cô hi vọng có thể tìm ra manh mối nào đó liên quan tới tin đồn trên mạng từ hai người bọn họ, nhưng cô vẫn luôn thất bại: “… Tôi, tôi có thể thử.”
Kim Jaejoong kéo mũ sang một bên, nghiêm túc phê bình cô: “Tôi không thích từ thử, làm diễn viên không thể ôm tâm tình thử như vậy. Đóng phim phải dựa vào cảm giác, nếu cô không tìm được, vậy cứ diễn như lúc trước đi.”
Tiễn Chanh rất ít khi thấy Kim Jaejoong phát giận trên trường quay, vẻ mặt nghiêm túc phê bình thế này lại càng hiếm thấy. Vì vậy cô lập tức ngoan ngoãn gật đầu liên tục nói vâng, thuận tiện nhờ Kim Jaejoong tiếp tục diễn mẫu.
“Vậy chúng ta quay cảnh hai người trước, sau đó mới quay cảnh đặc tả từng người. Cảnh này đối thoại rất nhiều, biểu cảm biến hoá cũng nhiều không kém. Tôi vẫn nhấn mạnh tầm quan trọng của ánh mắt.” Kim Jaejoong khoa tay múa chân nói với Tiễn Chanh: “Còn có động tác của cô, phải nhớ được cảm xúc của đào kép, phải có sự hấp dẫn người khác.”
Cậu vừa nói vừa làm mấy động tác cho Tiễn Chanh nhìn, rồi lại cẩn thận mười phần giảng giải lại.
Jung Yunho đột nhiên đi tới. Trong tay anh cầm kịch bản, bên trên có rất nhiều chỗ ghi chú thích.
Kim Jaejoong chỉnh lại mũ, cười miễn cưỡng hỏi anh: “Có việc à?”
Jung Yunho cười gật đầu, sau đó giơ kịch bản trong tay, chỉ vào một chỗ nói: “Là về kịch bản, tớ cảm thấy có một vấn đề nho nhỏ.”
“Có vấn đề?” Kim Jaejoong rất rõ ràng mình đang bày ra vẻ mặt mất hứng. Cậu liếc xéo anh một cái, giọng điệu không được dễ nghe cho lắm hỏi: “Vậy cậu nói đi.”
“Chính là đoạn này. Cô ấy vừa mới khóc vì chuyện này, trong lòng rất đau, sao có thể nhanh chóng dùng giọng điệu vui đùa mà diễn kịch được?”
“Vì sao lại không?” Kim Jaejoong đột nhiên nhìn thẳng vào anh, ánh mắt vô cùng sắc bén, nhưng lại bị vành nón rộng thùng thình che khuất toàn bộ.
Tính nhẫn nại của Jung Yunho rất tốt, nhẹ nhàng đề nghị: “Diễn viên biểu đạt lại đoạn này sẽ rất khó khăn.”
Kim Jaejoong lạnh lùng hỏi anh: “Đoạn này là lời thoại của ai?”
“Của nữ chính.”

Kim Jaejoong cười nhướn mày nói: “Tớ diễn cho cậu xem.”