Jun 6, 2014

[NGC] Chapter 10

Chapter 10 —— Sói đội lốt cừu (1)
Mặt trời lên cao, tiếng cười cười nói nói xôn xao một vùng.
Phủ của Phúc Thân vương không hoa lệ như Kim phủ, cũng không thanh nhã như Jung phủ.
Nhưng lại hơn ở chỗ quy mô bề thế đã tích lũy qua trăm năm cơ nghiệp, từng nhành cây ngọn cỏ đều mang theo tang thương của năm tháng đã trải qua, trước chính điện loang lổ có sư tử bằng đá, tượng đá trải qua bao bão táp gió sương cùng với con đường nhỏ gập ghềnh, không có cầu nhỏ vắt ngang nước chảy róc rách, cây cối tùy ý phát triển cao lớn, chạc cây rậm rạp không cắt tỉa, lại mang đến một vẻ đẹp riêng.
Dù ai ở trong đó cũng có chút cảm giác bao la hùng vĩ.
Chỉ là có người lại không có lòng để thưởng thức cảnh đẹp hiếm có này.
—— Không thể nào!
Kim Jaejoong nhìn Jung Yunho mỉm cười đáp lễ từng người, trong lòng ầm ầm nện xuống ba chữ to đùng.
Jung Yunho làm sao có thể thắng cậu?
Jung Yunho làm sao có thể chỉ hơn một đồng mà thắng cậu?
Tiền vốn của cậu không dùng là vì lợi dụng chỗ hở trong luật của Đại hội Chúng thương, cậu dùng tiền mua trà, không phải rượu, mà lợi nhuận vẫn là bạc trắng bóng. Nhưng Jung Yunho bán rượu hàng thật giá thật, dù là rượu nguyên chất, rượu bổ thân hay rượu gì đi chăng nữa, tất cả đều phải lấy tiền mà mua, không lẽ từ trên trời rơi xuống à?
Ở đây nhất định có vấn đề gì đó mà cậu không biết.
Jung Yunho có thể ngồi ở địa vị bá chủ một phương như vậy, nhất định là có rất nhiều bí mật không thể để ai biết.
“Jung Yunho.” Kim Jaejoong cũng coi như người có thể làm việc lớn, bình thường sẽ không nóng nảy làm hỏng chuyện, nhưng hết lần này tới lần khác lại đụng phải Jung Yunho, cậu liền không quan tâm bất kì nguyên tắc gì, phải đào ra gốc rễ vấn đề mới cam tâm.
Căn bản bất chấp Jung Yunho đang đứng giữa đám người, sắm vai nhân vật xấu, trực tiếp đi tới, vươn tay kéo góc áo hắn, vì giọng không lớn, trong khung cảnh ầm ĩ, tiếng nhỏ như vậy rất nhanh bị lấn át: “Jung Yunho, này, Jung Yunho.”
Kim Jaejoong khoanh tay đợi một hồi, thấy mình bị xem nhẹ, nhìn Jung Yunho cười nhẹ hàn huyên với người khác, trong lòng bỗng dưng có một suy nghĩ kì lạ, phong độ phóng khoáng tự nhiên của người đàn ông kia, hóa ra chỉ không bày ra trước mặt cậu, vì vậy cũng không biết tại sao, trong lòng nhất thời có cảm giác chua xót, dạ dày như đã phải uống không ít giấm chua, đau đớn khó chịu.
“Jung! Yun! Ho!” Kim Jaejoong không kiên nhẫn hai tay chống nạnh, dồn khí vào đan điền, một tiếng gầm lên, ba chữ như đạn lao tới, khiến Kim Junsu đứng cạnh cậu cũng phải nhức tai.
Cái này y hệt như pháo nổ mừng năm mới vậy, đùng đùng đùng.
Không chỉ Kim Junsu, mọi người đứng gần đó đều kinh ngạc ngừng nói nhìn Kim Jaejoong đứng sau lưng Jung Yunho tuy biểu cảm hung dữ nhưng vẫn mang vẻ đẹp riêng, không biết rốt cuộc là việc gì lại khiến người như ngọc này phát hỏa lớn tới vậy.
“Ngươi tới, ta có việc muốn hỏi ngươi.” Kim Jaejoong đối mặt với nhiều ánh mắt như vậy thì cũng có chút quẫn bách, nhưng lại sĩ diện cố gắng bình tĩnh, gọi Jung Yunho vào trong sảnh.
“Chư vị thật ngại, ta cùng Kim đương gia có việc tư cần thương lượng, mong các vị chờ một lát.” Jung Yunho cố ý cường điệu hai chữ việc tư, sau đó phong độ chắp tay chào, nhận được ánh mắt thông cảm của mọi người lúc này mới quay người đi theo Kim Jaejoong.
“Jung đương gia quả nhiên là người đàn ông vô cùng phong độ.” Tiếng tán dương liên tiếp vang lên.
“Đúng vậy.” Có vài người gật đầu phụ họa, chỉ một vài câu nói, hình tượng tốt đẹp của Jung Yunho đã xâm nhập vào trong nhân tâm, “Thật đúng là gương sáng cho thương nhân chúng ta.”
“Chẳng những tài hoa hơn người, hơn nữa lại không hề có sự kiêu ngạo đắc ý của thiếu niên, đối nhân xử thế rất tốt, khó trách thiếu nữ trong Kinh thành đều coi hắn là tình nhân trong mộng.” Thám hoa của Đại hội Chúng thương, Minh Nguyệt cô nương của Minh Nguyệt lâu cũng thay đổi tính cách đanh đá, trong lời nói mang theo xấu hổ ngượng ngùng.
“Có hắn tiếp nhận chức Hội trưởng, không điều gì tốt hơn nữa.” Ông chủ cửa hàng bạc được xưng tụng là Gia Cát Lượng trong giới kinh doanh vuốt vuốt chòm râu, nhướng mày cười, lại ồ lên một tiếng nói, “Chỉ có điều, quan hệ của Jung đương gia cùng Kim đương gia….”
Mọi người theo tầm mắt của hắn nhìn sang, Jung Yunho cùng Kim Jaejoong mới đi được vài bước, một tay Jung Yunho đã khoác hờ trên lưng Kim Jaejoong, mà Kim Jaejoong tựa hồ rất không tình nguyện lắc lắc eo, còn vươn tay định bắt tay Jung Yunho, cực lực muốn tránh cái tay đó, đối thoại của hai người nhẹ nhàng truyền vào phòng:
“Jung Yunho, ngươi làm gì vậy, tay của ngươi…”
“Jae…” Lời lúc sau mơ hồ không rõ, mọi người chỉ thấy mặt Kim Jaejoong đỏ rực, xinh đẹp như hoa đào chớm nở ngày xuân, đang định tiến sát lại gần để nghe, chỉ nghe thấy Jung Yunho dịu dàng nói, “Ngươi hôm nay không thoải mái. Đừng cậy mạnh, để ta đỡ ngươi đi, không cần phải vội vã nói lời cảm ơn như thế.”
Mọi người bừng tỉnh, hóa ra Kim đương gia kích động như vậy là muốn cảm ơn Jung đương gia đã viện trợ à.
Quả nhiên đều là nhân trung long phượng, cả hai đều lễ nghi chu toàn như vậy.
“Jung Yunho, ngươi làm cái gì vậy?” Hai người xô xô đẩy đẩy đi đến sảnh trong, mắt thấy đã rời xa đám người, Kim Jaejoong lập tức cao giọng, đập mạnh lên tay Jung Yunho đang dao động trên mông eo cậu, người đàn ông này quả thật rất xấu xa, rõ ràng là đang chiếm tiện nghi của cậu, còn mở miệng xây dựng hình tượng tốt đẹp cho mình.
“Tất nhiên là đỡ ngươi.” Jung Yunho cười vô cùng hiền lành, thậm chí mở hai tay ra tỏ vẻ mình trong sạch, “Nếu không phải vậy thì Jae Jae nghĩ ta đang làm cái gì?”
“Ngươi, ngươi tên tiểu nhân này, ngươi rõ ràng đang…” Kim Jaejoong hận đến nghiến răng nghiến lợi, Jung Yunho lúc nào cũng ra vẻ người vô tội, cậu thật sự không biết làm thế nào.
“Đang làm sao?” Jung Yunho cong khóe miệng, ghé sát vào Kim Jaejoong, nụ cười kia mang theo chút hài hước, lại khiến hình tượng chính trực của hắn có thêm vài phần phong lưu.
“… Ta hỏi ngươi, tại sao tiền vốn của ngươi không đổi?” Kim Jaejoong chẳng muốn nhiều lời với hắn, nếu là bình thường, hai người nhất định phải cãi nhau một hồi, chỉ là hôm nay thời gian cấp bách, đành phải trực tiếp vào chủ để.
“Ta không dùng mà.” Jung Yunho cười ra vẻ kinh ngạc, vung ống tay áo, làm bộ rất thành khẩn, nhưng Kim Jaejoong vẫn không tin, nếu lời Jung Yunho nói mà tin được thì Shim Changmin ngày mai cũng có thể làm Thái hậu, buông rèm nhiếp chính rồi.
“Lời này của ngươi lừa gạt mấy lão cổ hủ kia còn được chứ muốn lừa ta, hừ.” Kim Jaejoong bĩu môi, đôi mắt xinh đẹp trừng hắn, ngón tay chỉ thẳng vào ngực Jung Yunho, nói rõ không tin, “Ngươi tốt nhất nên thành thật khai báo, nếu như bị ta bắt được, ta sẽ, ta sẽ…”
Kim Jaejoong nhất thời không tìm thấy cái gì có thể uy hiếp Jung Yunho, bên kia Jung Yunho lại càng thêm buồn cười, tiến gần, hai người bốn mắt nhìn nhau: “Ngươi sẽ thế nào, đưa ta đi báo quan? Hay còn làm gì khác? Ngươi nỡ sao?”
Người ngoài chưa từng thấy một Jung Yunho như vậy, hoàn toàn không còn bộ dáng thánh nhân quân tử kia, ngược lại như một kiếm khách phong lưu, lãng tử bất kham, khiến Kim Jaejoong vội vàng cầm một cái đệm gần đó ngăn giữa hai người, đề phòng mười phần.
“Không nỡ? Ta hận không thể băm ngươi cho heo ăn kia.” Kim Jaejoong hung dữ muốn vung quyền đấm vỡ nụ cười khiến người ta tim đập mạnh trên mặt Jung Yunho kia, “Nói mau, ngươi đã dùng thủ đoạn gì?”
“Thủ đoạn sao? Sao có thể, ta hiện tại chẳng nhớ gì cả, hay là…” Jung Yunho nghiêng đầu, mắt nháy nháy, trầm ngâm nói, “Ngươi hôn ta một cái, ta sẽ nói cho ngươi biết, được không?”
“Ngươi là tên đáng giận.” Hôm nay đã bị Jung Yunho quấy rối thân thể, hiện tại lại bị lời nói trêu chọc, Kim Jaejoong giận đến tím mặt, tiện tay lấy Ngọc như ý trên người định gõ đầu Jung Yunho, cánh tay vươn cao, áo trượt xuống, để lộ làn da như bạch ngọc, Jung Yunho càng thêm vui vẻ.
“Jung đương gia, Kim đương gia, nếu hai vị trò chuyện xong rồi thì…” Đúng lúc có người đẩy cửa ra nhìn thấy cảnh Kim Jaejoong giương cung bạt kiếm, Jung Yunho sắp gặp nạn, “Ai ôi, Kim đương gia ngài đang…”
Tiếng kinh hô này khiến mọi người ngoài sảnh lập tức bu lại, sau đó nhao nhao sợ hãi khuyên can, có người kéo Jung Yunho, có người muốn đoạt “hung khí” trong tay Kim Jaejoong, có người cứ lải nhải đạo lý suốt.
“Mọi người không cần phải kinh hoảng như thế.” Thời khắc quan trọng, Jung Yunho vẫn có thể cười tự đắc, dịu dàng trấn an nhân tâm, “Ta cùng Kim đương gia đang đùa thôi, mọi người hiểu lầm rồi.”
“Đùa?” Có người nghi hoặc nhìn ngọc như ý trên tay Kim Jaejoong, lại nhìn biểu cảm tập mãi thành quen của Jung Yunho, cuối cùng lựa chọn câm miệng.
“Đúng vậy, Kim đương gia chúc mừng ta thắng hiểm, chỉ hơn cậu ấy một đồng.” Jung Yunho chỉ chỉ Kim Jaejoong, nhìn thẳng vào mắt cậu, tràn đầy vui vẻ, “Đây là chuỗi ngọc như ý muốn đưa ta làm quà, đúng không, Jaejoong?”
“… Đúng.” Kim Jaejoong tuy bình thường luôn làm theo ý mình, nhưng hôm nay ở đây nếu không phải là người cực có quyền thế thì cũng là tiền bối giàu có một phương, cậu dù thế nào cũng phải giữ lấy mặt mũi cho mình, lúng túng nửa ngày, cuối cùng vẫn nghiêm mặt nói, “Chúc mừng Jung đương gia.”
“Cảm ơn, có câu chúc mừng này của ngươi, ta vô cùng vui.” Tuy lời Kim Jaejoong là giả ý, nhưng Jung Yunho lại là chân tình, tình cảm trong đôi mắt kia như muốn tuôn trào ra ngoài.
“Hóa ra là vậy, chúng ta nghĩ nhiều rồi.” Một ông lão tuổi đã cao cười hòa giải, gọi mọi người đi ra ngoài, “Phúc Thân vương mời chúng ta đi dự lễ, Jung đương gia kính xin đi trước.”
“Như vậy sao được? Các ngươi đều là tiền bối, lẽ ra ta cùng Jaejoong phải đi cuối cùng.” Jung Yunho khiêm tốn hữu lễ như vậy lại càng chiếm được hảo cảm của mọi người, mấy tiền bối cười to đi đầu.
Jung Yunho cùng Kim Jaejoong đi phía sau, Kim Jaejoong rơi xuống hạ phong bĩu môi, bụng đầy mất hứng, đột nhiên Jung Yunho đi đến bên cạnh cậu, sờ vào lòng bàn tay cậu, sau đó nhẹ giọng nói, không như bình thường mang theo ba phần vui đùa, mà là chân thành tha thiết:
“Jaejoong, thật sự, ta rất vui.”
“Thắng ta vui như vậy sao?”
“Không.” Jung Yunho dừng lại, một lúc lâu sau, lại mở miệng, “Ta vui vì có thể cùng ngươi sóng vai, nhìn cả thế giới.”
“Ta, nghe không hiểu.”
Trái tim Kim Jaejoong đập thình thịch, chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang chui vào trong ngực, khơi dậy một luồng sóng rung động, cậu từ trước tới nay quen thói mạnh miệng trước mặt Jung Yunho giờ chỉ biết bước nhanh lên phía trước, Jung Yunho đứng nguyên tại chỗ, có chút ngọt ngào, có chút đắng chát, lời cuối cùng của hắn thất lạc giữa không trung:
“Ta vui, vì được sóng vai với ngươi, cho dù là tranh đấu như hiện tại.”
“Chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, là tốt rồi.”
Cái gọi là dự lễ, thật ra là một tập tục sau Đại hội Chúng thương.
—— Hội trưởng tân nhiệm được chọn ra, triệu tập mọi người, diễn thuyết một bài để chứng tỏ đã bắt đầu một nhiệm kỳ mới.
Đại hội Chúng thương lần này, Jung Yunho thắng hiểm chỉ hơn một đồng, tất nhiên được làm Hội trưởng, cũng trở thành người diễn thuyết lần này.
Kim Jaejoong vì tâm tư tích tụ, một mình chạy đến hoa viên dạo loanh quanh, đến lúc cậu trở lại phòng dự lễ, Jung Yunho đã ngồi trên ghế chủ tịch, chẳng biết hắn từ lúc nào đã thay một thân áo dài màu xanh ngọc bích, mặt như ngọc, mày kiếm nghiêng nghiêng tới tận tóc mai, lúc không cười, đôi môi mỏng mang theo vài phần mạnh mẽ, đôi mắt phượng ẩn ẩn lộ ra tinh quang.
Hắn chỉ ngồi yên lặng, hai tay đặt trên thành ghế, sự bễ nghễ thiên hạ cứ như vậy mà toát ra.
Jung Yunho, chỉ cần nhìn khí thế đã là một nhân vật khó lường.
“… Yunho thật hổ thẹn, nhận được sự quan tâm của chư vị, tiếp nhận chức Hội trưởng này, ngày sau tất nhiên sẽ chăm chỉ, vì chúng thương nhân mà mưu cầu phúc lợi, tuyệt không có tâm ích kỉ, mưu lợi cho bản thân, sĩ nông công thương, ta tin tưởng với sự nỗ lực của chư vị ngồi đây, một ngày nào đó, chữ thương sẽ dẫn đầu, để cho tất cả mọi người dù phải trả giá thế nào cũng muốn đi con đường của chúng ta.”
Jung Yunho nói vô cùng nhiệt huyết, hắn vốn có nhiệm vụ đó, nhưng lại bắt được yếu điểm của mọi người, tiến hành đả kích cùng củng cố, mọi người bên dưới nghe mà kích động, nhao nhao đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
“Ta tuổi còn nhỏ, mấy năm nay các vị đã giúp đỡ ta rất nhiều, để cho ta may mắn buôn bán lời chút ít tiền, chư vị đang ngồi đây bất luận nam bắc đều là lão tiền bối, mong rằng về sau có thể trợ lực nhiều hơn, bỏ qua khúc mắc trong quá khứ, phương nam sung túc, phương bắc hùng hậu, các ngươi nghĩ xem, nếu chúng ta cùng nhau liên hợp, vậy nhìn khắp thiên hạ, có người nào hơn được chúng ta, các vị, chúng ta hãy cùng sát cánh nắm chắc thương giới của Đông triều.”
Lời này khiêm tốn mà từng từ đều vô cùng có lý, người bên dưới dù đã từng có lòng ghen ghét nhưng đều bị bài diễn thuyết này của Jung Yunho thuyết phục, đừng nói đến việc họ vốn đã có hảo cảm rất lớn.
“Jung đương gia, lão Jang ta cuộc đời này phục rất ít người, nay ta chính thức phục ngươi, về sau nếu có người gây khó dễ với ngươi vậy chính là gây khó dễ với tám tỉnh Sơn Đông của ta.” Vị lão Jang này từng là lục lâm[1] hảo hán về sau lập nghiệp với ngành đường thủy, nghề cũ đã bỏ nhưng chí khí không tan, ngay cả hải tặc hung dữ cũng không dám dính vào hắn, hôm nay hắn mở miệng, mấy nhà từ trước đến nay trung lập cũng mở miệng ủng hộ.
“Về sau hàng hóa của Jung gia, Giang Nam chúng ta nhất định chọn đồ tốt nhất đưa tới.” Giang Nam giàu có đông đúc, thiên hạ đều biết, quyết định này vừa đưa ra, ý cười trên mặt Jung Yunho lại càng đậm.
Kim Jaejoong đứng ở cửa phòng, nhìn Jung Yunho nhiệt huyết, nhìn các thương nhân đứng đầu khắp nơi cam nguyện xưng thần, trong lòng không thể không cảm thán uy lực lời nói của Jung Yunho.
Người đàn ông khôn khéo mà giảo hoạt này, bắt đúng nhược điểm trong lòng của tất cả mọi người, tiến hành lợi dụng, chỉ tốn chút nước bọt đã thành công thu phục mọi người.
Mấy năm nay, Hội trưởng thương hội phần lớn đều thiên về một trong hai phương nam bắc, tạo thành cảnh nam bắc bất hòa trường kỳ, hôm nay, có một vị hội trưởng không thiên vị như vậy, lại là một thiếu niên anh tài, chính nhân quân tử, thánh nhân chuyển thế, danh tiếng vô cùng tốt, cộng thêm một phen lời lẽ vô cùng chí khí, thử hỏi liệu có ai không động tâm.
“Yunho xin tạ ơn ý tốt của chư vị.” Jung Yunho cung kính đáp lễ, mặc dù lễ phép, lại không hèn mọn, tự nhiên phóng khoáng như vậy càng khiến mọi người vui lòng phục tùng, “Chỉ là có một việc…”
“Jung hội trưởng mời nói.”
“Việc của thương hội phức tạp mà khó xử lý, Yunho mới làm, không dám phiền chư vị thường xuyên ở bên chỉ bảo nên muốn tìm một vị trợ thủ.” Jung Yunho đã sớm chú ý tới Kim Jaejoong đứng ở cửa, đặc biệt nhìn một hồi mới tiếp tục nói, “Mong rằng được sự đồng ý của chư vị.”
“Đây có phải việc gì khó đâu.” Lão Jang cười ha ha, vung tay lên, “Cái này đơn giản, ngươi muốn người thế nào, ta sẽ gọi người ở trạm dịch tới cho.”
Jung Yunho cười không nói, ngược lại chủ cửa hàng bạc trước nay luôn thận trọng thấy được ánh mắt của Jung Yunho, cười nói: “Sợ là lão Jang ngươi nhiều chuyện rồi, trong lòng Hội trưởng sớm đã chọn người rồi đúng không?”
“Ah? Ai vậy?” Lão Jang là người lỗ mãng, còn chưa kịp phản ứng.
“Ta nghĩ, chắc là Kim đương gia rồi đúng không?”
“Ta cùng với Kim đương gia quen biết từ nhỏ, nhiều năm phối hợp đã ăn ý, nếu hắn nguyện ý giúp ta, ta tất nhiên sẽ cố gắng hết sức, sớm ngày thực hiện mục tiêu của mọi người.” Jung Yunho nói dối không đổi sắc mặt, thản nhiên biến đối thủ một mất một còn thành thanh mai trúc mã, người bên dưới cũng liên tục gật đầu.
Lão Jang tính tình hào sảng nhất mở miệng: “Kim đương gia, ngươi thật có phúc a, lớn lên không thô kệch như chúng ta, nhưng mà, Kim đương gia đẹp như vậy, cho dù đứng bên người cũng đủ để đầu óc minh mẫn, làm việc sáng suốt rồi đúng không?”
“Đúng vậy, Kim đương gia đẹp tựa như tranh vẽ vậy, nữ tử chúng ta cũng phải mặc cảm.” Minh Nguyệt cô nương che miệng cười cười, “Kim đương gia, ngươi có chịu không vậy, nếu không Hội trưởng của chúng ta lại có lý do lười biếng đấy.”
“Không biết Kim đương gia định như thế nào?” Phúc Thân vương vẫn luôn ở bên nghe đột nhiên mở miệng, lời này hỏi vô cùng tùy ý, nhưng với thân phận Thân Vương của hắn, có thể mở miệng đã là vạn phần không dễ dàng.
“Ta…” Kim Jaejoong đâm lao phải theo lao, mắng Jung Yunho tự ý ra quyết định, thầm nghĩ người này sao lại giống thiêu thân chỉ muốn bắt nạt cậu, lại không có lý do gì phản bác, chỉ đành gật đầu nói, “Jung đương gia không chê, ta cũng không có lý do gì chối từ.”
“Thật sao?” Jung Yunho hai mắt tỏa sáng, bộ dạng trưởng thành lúc trước nay lại thêm vài phần vui sướng của tuổi trẻ.
“Ta lừa ngươi thì có kẹo ăn à?” Kim Jaejoong nhướn mày.
“Đã như vậy, Kim đương gia liền dọn đến Jung phủ đi, công việc của chúng ta cũng sẽ thuận tiện hơn.” Jung Yunho con ngươi đảo một vòng, mục đích đã đạt được, cười lại càng tươi.
“Cái gì?” Kim Jaejoong mặt mũi tràn đầy kinh ngạc hỏi lại, thầm nghĩ Jung Yunho thật không biết xấu hổ.
“Jung hội trưởng quả nhiên luôn suy nghĩ cho người khác, là người hiếm có nha.”
“Không cần.” Kim Jaejoong lại không nghĩ giống người khác, người ngoài chỉ thấy vỏ bọc hoàn mỹ của Jung Yunho, nhưng cậu lại nhìn thấu nội tâm xấu xa của hắn, “Bất quá chỉ là nam bắc cách trở, đi xe ngựa một lát là đến, làm gì phải phiền toái như thế.”
“Kim đương gia ghét bỏ hàn xá đơn sơ sao?”
“Sao Jung đương gia lại nghĩ mình như vậy? Chẳng lẽ muốn ngày đêm làm bạn với ta?”
Hai người ngươi một lời ta một câu, mùi thuốc súng dày đặc, người bên dưới nghe mà kinh hãi, lại không thể nào chen ngang.
“Làm bạn sao, nghe quả thực không tệ.” Nụ cười của Jung Yunho càng tươi, lửa giận của Kim Jaejoong lại càng mạnh.
“Ca, ca, ca, ngươi tỉnh táo, tỉnh táo.” Kim Junsu đứng sau lưng Kim Jaejoong thấy ca ca nhà mình nắm chặt tay, nổi gân xanh, vội vàng nhỏ giọng khuyên can, “Nhiều người như vậy, đổ máu là không ổn đâu.”
“Đúng vậy đúng vậy, Jaejoong ca, giết người là phạm pháp đấy.”
“Hai người các ngươi câm miệng cho ta.” Kim Jaejoong thấp giọng quát, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhìn chằm chằm Jung Yunho, kẻ phóng hỏa hết lần này tới lần khác lại trưng ra vẻ mặt vô tội.
“Jung hội trưởng, ngươi thật sự muốn ta tới quý phủ ngươi ở?” Kim Jaejoong nghiến răng nói từng chữ, giọng điệu đầy uy hiếp, Jung Yunho nếu dám, vậy thì chuẩn bị tư tưởng Jung phủ sẽ nghiêng trời lệch đất đi.
“Cam tâm tình nguyện.”
“Vậy ta đi thu thập hành lý trước.”
Kim Jaejoong cười nghiến răng nghiến lợi, gọi hai đệ đệ quay đầu rời đi, ngồi lên xe ngựa lại cảm thấy nhìn cái gì cũng không vừa mắt, mặc kệ Kim Junsu cùng Shim Changmin liên tục kêu la, chạy tới Nam Sơn ngắm cảnh, ngắm đến khi hai người kia giàn giụa nước mắt mới bằng lòng trở về.
Kết quả, vừa về đến phủ, Phúc bá đã ra đón, nói một câu mà như sét đánh giữa trời quang:
“Đại thiếu gia, Lôi công công trong nội cung đến tuyên chỉ, nói muốn ngươi tiến cung.”



[1] Lục Lâm: Vốn là tên núi Đại Đồng ở hồ Bắc, từng là căn cứ của nghĩa quân Vương Khuông, Vương Phượng thời Hán, sau chỉ những người ở rừng núi để cướp bóc hoặc chống quan lại.