Jun 13, 2015

[RLYJ10Y] Chapter 37

Chapter 37
Lúc này mỗi người ở trường quay đều ôm tâm tư riêng. Có người chỉ đơn thuần xem cuộc vui, có người đang thay Jung Yunho lau mồ hôi, mà càng nhiều người tim đập thình thịch, so với hai người trong cuộc còn khẩn trương hơn.
Lúc này đột nhiên Kim Jaejoong nở nụ cười, vừa cười vừa nghiêng đầu cắn môi. Cậu nhìn Jung Yunho, một lúc lâu sau giả bộ giận đến tái mặt, nghiêm túc mở miệng nói: “Cut!”
Trường quay im lặng một giây, tiếng cười và tiếng vỗ tay vang lên liên tiếp, vang vọng khắp cả phòng.
Kim Jaejoong như thể không nghe thấy tiếng của mọi người, vẫn tiếp tục diễn xuất của mình. Cậu có thể nhìn thấy kỳ vọng và thất vọng trên mặt Jung Yunho, nhưng rất nhanh đã bị che giấu bởi diễn xuất thành thạo của anh. Jung Yunho như một đứa trẻ mắc lỗi hơi cúi đầu xuống, thái độ vô cùng đáng yêu. Kim Jaejoong bước lên trước hai bước, cốc một cái lên đầu anh.
“Sai rồi! Làm lại!”
Cậu đang cố ý khoa trương, thể hiện sự thô bạo của đạo diễn khi dạy dỗ diễn viên trong trường quay, nhưng cảnh tượng này lại bị Kim Jaejoong diễn đáng yêu đến cực điểm, tuy cậu rất hung dữ, nhưng lại vui tai vui mắt, vì vậy khán giả liền nhịn không được bật cười.
Kỳ thật Jung Yunho ban nãy vừa nói xong đã hối hận, dù nóng vội thế nào cũng không nên nói trong lúc đang diễn, nhưng Kim Jaejoong không trực tiếp cự tuyệt anh, Jung Yunho chỉ vì một việc nho nhỏ như vậy mà trong lòng ấm áp vô cùng, anh thậm chí có cảm giác mình đã tiến gần Kim Jaejoong hơn.
“Đạo diễn.” Jung Yunho một tay ôm đầu, một tay bắt lấy vạt áo của Kim Jaejoong, rất phối hợp mà diễn vai diễn viên diễn xuất không tốt nên bị đạo diễn trách mắng. Giọng Jung Yunho mềm nhũn như đang làm nũng: “Đạo diễn, chỗ này tôi diễn cũng không tốt.”
Lần này Kim Jaejoong còn chưa kịp hô cut, Hà Quýnh đã cướp lời.
“Cut cut cut!” Hà Quýnh thật sự không nhìn được nữa rồi, dở khóc dở cười nói: “Đây là trường quay đấy! Tôi còn tưởng rằng đây là lớp cấp ba.”
Khán giả bên dưới bật cười, trong lúc nhất thời tiếng cười vang lên liên tiếp.
Chu Đồng thấy vậy, đột nhiên xen vào một câu: “Thầy Hà, ai bảo Jung Yunho không diễn được, anh ấy diễn tốt thế kia còn gì.”
Cô nói bằng tiếng Trung, Tiễn Chanh cười nhìn cô, Jung Yunho đại khái hiểu cô đang nói gì, vì vậy ngại ngùng nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Vì trường quay ngoài đời thật sự rất buồn tẻ, không giống như mọi người tưởng tượng đâu, hơn nữa khi diễn viên diễn không tốt phải làm lại, tâm lý rất áp lực. Vừa rồi đạo diễn cố ý chọc cười mọi người thôi, ở ngoài đời, cậu ấy sẽ không đánh người.” Nói xong còn ra vẻ xoa xoa cái trán, “Thật sự rất đau đấy!”
Kim Jaejoong như thường ngày, trong lúc anh nói thì chăm chú nhìn anh. Jung Yunho khéo léo thành thạo, lời nói lúc nào cũng dễ nghe, mặc kệ đã bao nhiêu năm rồi, không cần biết quan hệ giữa họ có gì thay đổi, Jung Yunho vẫn luôn chủ động đứng ra đại diện cho mọi người.
Quay xong tiết mục này, kế hoạch tuyên truyền giai đoạn đầu cũng coi như xong. Park Yoochun bận vô cùng, chẳng quan tâm nghỉ ngơi ngay đêm đó đã lên máy bay về Seoul; Kim Junsu phải luyện tập cho vở nhạc kịch tiếp theo, cũng suốt đêm rời đi; kết quả người ở lại duy nhất Shim Changmin rất thức thời, mời Hà Quýnh đi ăn chợ đêm Trường Sa. Hai người đều đang làm giảng viên đại học, có rất nhiều chủ đề chung.
Mà chủ đề nói chuyện của bọn họ là những thứ mà Kim Jaejoong cả đời này cũng không dây vào. Shim Changmin bí mật dùng ngôn ngữ kích thích cậu vài câu, Kim Jaejoong liền căm tức nói không đi, vì vậy một đám người chỉ còn lại Jung Yunho và Tiễn Chanh.
Tiễn Chanh nói mình đã hẹn với Chu Đồng, Kim Jaejoong nhíu mày, đành phải tự mình quay về khách sạn. Jung Yunho sai trợ lý đi mua đồ ăn vặt ở chợ Trường Sa cho Kim Jaejoong, khi Kim Jaejoong mở cửa nhận hộp đồ, Jung Yunho đột nhiên trịnh trọng mở miệng: “Jaejoong, tớ đặt vé máy bay cho ngày mai rồi. Trương Tuyết nói cậu hiện thời rảnh rỗi, mai chúng ta sẽ đi Hàng Châu.”
Kim Jaejoong cầm túi đồ ăn, miệng mím lại.
“Đợi khám bệnh xong thì tớ sẽ dẫn cậu đi chơi, nghe nói Hàng Châu rất đẹp, có Tây Hồ.”
Kim Jaejoong không nói lời nào, cứ như vậy nhìn anh.
Jung Yunho không né tránh ánh mắt của cậu, ngược lại rất chân thành nhìn thẳng vào mắt cậu, anh nhẹ nhàng nói tiếp: “Cậu hứa với tớ rồi, quay xong chương trình sẽ đi khám bệnh.”
“Vào ăn cùng đi.” Kim Jaejoong đột nhiên mở hẳn cửa, quay người đi vào.
Cậu vẫn ở trong căn phòng xa hoa, phòng khách rất rộng, trên bàn trà màu xám trong suốt bày đầy đồ ăn khuya mà Jung Yunho mua.
Kim Jaejoong lấy hai bộ bát đũa, lại thêm hai cốc nước, sau đó bật TV lên, nhàm chán chuyển kênh.
Jung Yunho đóng cửa lại, lúc đi qua hành lang vô tình liếc mắt nhìn thấy trong thùng rác có mấy vỏ chai rượu, trong lòng căng thẳng, tâm tình vui vẻ đột nhiên không khống chế được rơi xuống đáy vực.
Kim Jaejoong ngồi trên ghế salon, vừa gắp một miếng đưa lên miệng, chưa kịp nhai đã cảm thấy ngực đau nhức, sau đó gan cũng khó chịu. Kim Jaejoong đoán cơ thể cậu hôm nay chắc không quá tệ, vì vậy tay trái rụt ra phía sau người nắm chặt, sau đó nhịn đau đứng lên: “Tớ đi hâm nóng đồ ăn đã.”
“Cậu ngồi xuống.” Jung Yunho mặt lạnh kéo cậu lại, đưa cho cậu một ly nước ấm: “Lại không thoải mái à?”
Tay Kim Jaejoong cầm cốc đã hơi tê liệt, nhưng cũng may vẫn còn tỉnh táo: “Tớ không sao.”
Jung Yunho ngồi xuống bên cạnh cậu, đỡ cốc giúp cậu uống một ngụm: “Chai rượu trong thùng rác là một mình cậu uống à?”
Kim Jaejoong nghiêng đầu lại, nhìn anh, cậu thấy được bóng dáng mình trong mắt Jung Yunho: “… Ừ.”
Cậu cũng không biết tại sao mình lại do dự, nhưng khi cậu nhìn thấy đôi mắt của Jung Yunho, cậu lại do dự, do dự xem có nên nói thật không.
Kết quả Jung Yunho quăng mạnh cốc xuống đất, bởi vì cậu nói thật.
Trên mặt đất trải thảm nhung rất dày, cốc không vỡ, chỉ tạo thành tiếng động trầm thấp.
“Cậu làm gì vậy?” Kim Jaejoong cúi đầu nhìn cốc, sau đó lại nhìn Jung Yunho: “Nhặt lên!”
Ngọn lửa giận bùng lên trong lòng Jung Yunho, nhưng khi thấy ánh mắt Kim Jaejoong nhìn anh, trong đó cất chứa ghét bỏ không hề giấu diếm, anh mới nhận ra mình lại tức giận với việc không nên tức giận, hơn nữa hành động của anh rất bạo lực, anh quăng cả đồ của người ta xuống đất.
Ánh mắt của Kim Jaejoong tựa như đèn cảm ứng, chiếu rọi mọi nơi khiến anh không còn chỗ nào để ẩn núp.
Jung Yunho nuốt nước miếng, tuy còn giận nhưng vẫn cúi người nhặt cốc lên. Anh đặt cốc lên mặt bàn, chuẩn bị tiếp tục nổi giận, chỉ là giọng rõ ràng nhẹ nhàng hơn lúc trước: “Sao cậu lại uống rượu? Cậu không biết tình trạng sức khoẻ của mình sao? Cậu uống thì thôi, sao lại uống nhiều như vậy, hết cả một chai đấy!”
Kim Jaejoong tựa người vào thành ghế salon, giọng bình tĩnh nói: “Tớ không kìm chế được.”
“Cái gì gọi là không kìm chế được?” Jung Yunho đột nhiên nhận ra tình huống rất nghiêm trọng, có lẽ chứng nghiện rượu của Kim Jaejoong đã vượt quá phạm vi dự đoán của anh, “Không phải cậu nói với tớ, chỉ cần cậu không uống rượu thì sẽ không phát bệnh sao?”
Kim Jaejoong nghịch nghịch ngón tay, một lát sau mới trả lời: “Tớ cắn thuốc.”
Nói xong câu đó, Kim Jaejoong đã biết trước Jung Yunho nhất định sẽ nổi giận, dựa vào hiểu biết của cậu về Jung Yunho, đoán chừng anh sắp đập đồ rồi. Ánh mắt cậu quét qua đồ ăn trên bàn, trong lòng không khỏi tiếc hận, một bàn toàn đồ ăn ngon như vậy lại chỉ vì lửa giận của Jung Yunho mà phải hiếu kính cho sàn nhà. Kim Jaejoong nhíu mày, suy xét xem mình có nên ăn thêm vài miếng không.
Nhưng mà Jung Yunho lại im lặng không nói, cứ đứng đó nhìn cậu.
Kim Jaejoong nhắm hai mắt lại, nửa ngày sau mới cầm đũa chuẩn bị ăn tiếp.
“Không phải nói muốn hâm nóng sao?” Jung Yunho mở miệng, lại không phát giận. Anh không nhìn Kim Jaejoong, mà ngồi xổm xuống đóng gói đồ ăn, sau đó mang đến phòng bếp cho vào lò vi sóng.
Ngọn đèn trong phòng bếp toả ra ánh sáng màu cam nhạt, Kim Jaejoong quay đầu nhìn lại, cả người anh như đang được bao phủ trong sự dịu dàng, tuy chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt, nhưng đường nét lại rõ ràng vô cùng, ngọn đèn tạo thành một chiếc bóng mờ ảo cao lớn nghiêng nghiêng dưới đất.
“Cậu…” Kim Jaejoong không biết nên nói gì, phản ứng của Jung Yunho quá mức kỳ lạ, cậu không đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì: “Cậu vẫn ổn chứ?”
Khoé miệng Jung Yunho miễn cưỡng cong lên. Anh không quay đầu lại, nghiêm túc nhìn đồ ăn trong lò vi sóng: “Tớ có thể có việc gì được chứ? Cậu chờ một chút, sắp xong rồi.”
Jung Yunho bày đồ ăn còn nóng lên bàn trà, lại rót một cốc nước ấm cho Kim Jaejoong: “Ăn đi.”
Kim Jaejoong cầm đũa, ăn vài miếng, lại buông đũa xuống.
“Cậu đang nghĩ gì vậy hả?” Kim Jaejoong không nhìn anh.
Jung Yunho nuốt một miếng đồ nướng, chậm rãi nói: “Jaejoong, lúc trước là tớ không đúng, tớ không nên lúc nào cũng nổi giận như vậy, về sau tớ sẽ không thế nữa.”
Kim Jaejoong không ngờ tới anh sẽ nói như vậy, bỗng chốc không biết nên phản ứng thế nào mới ổn.
“Cậu hình như rất tức giận.”
Jung Yunho gật gật đầu, nhìn cậu nói: “Ừ, tớ rất tức giận, dù cậu cắn thuốc hay uống rượu… Nhưng tớ không giận cậu, tớ biết rõ việc này đều là tại tớ, tớ không có tư cách trách cứ cậu.” Anh nói xong liền gắp một miếng tôm viên cay lên đưa đến trong miệng, dạ dày bắt đầu phản ứng lại mạnh mẽ. Anh cười vô cùng đắng chát: “Giống như, giống như chúng ta lúc trước vậy. Tớ hiện giờ cũng đã hiểu ra.”
Kim Jaejoong đột nhiên vươn tay đập mạnh lên lưng anh: “Nhổ ra.”
Jung Yunho do dự một chút, cuối cùng ngoan ngoãn nhổ vào thùng rác.
Kim Jaejoong đưa nước ấm cho anh: “Cậu đến cùng là muốn làm gì?”
Jung Yunho nhìn chằm chằm vào mắt Kim Jaejoong, giọng vững vàng mà lạnh lùng: “Tớ chỉ muốn nói, mặc kệ chúng ta xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn là bạn tốt nhất. Trong lòng tớ không thể buông cậu được, cũng giống như cậu cũng sẽ quan tâm tớ. Tớ cũng không cần thứ gì xa vời, nhưng đừng từ chối sự quan tâm của tớ được không? Là cậu nói, chúng ta bây giờ có thể làm bạn bè, tớ có thể làm bạn tốt nhất của cậu, đừng tránh tớ được không?”
Jung Yunho vươn tay phải. Tay anh hơi run run, không biết là kích động hay lo lắng.
“Chúng ta bắt tay đi, về sau hãy để tớ giống Yoochun… Không, không cần giống Yoochun. Cậu có thể phớt lờ tớ, chỉ cần cậu không trốn tránh tớ nữa là được.”
Kim Jaejoong nhìn anh hồi lâu, lại nhìn tay kia, cuối cùng đẩy tay anh, mặt lạnh nói: “Trẻ con.”
Jung Yunho vội vàng cười cười ân cần gắp rau cho cậu, rất nịnh nọt nói: “Trẻ con thì trẻ con, Yoochun còn trẻ con hơn tớ đấy. Món này ăn nhiều một chút.”
“Yoochun tốt hơn cậu nhiều.”
“Đâu có đâu có, Yoochun trẻ con hơn tớ nhiều lắm.”
“Tớ nói tốt hơn cậu thì là tốt hơn cậu!”

“Đâu…” Jung Yunho bị ánh mắt của Kim Jaejoong uy hiếp, vì vậy bĩu môi, không nói gì nữa.