May 20, 2015

[RLYJ10Y] Chapter 10

Chapter 10
 Ngành giải trí là gì?
Chỉ nghe đến tên thôi đã đủ để biết đây là ngành mang lại niềm vui cho mọi người. Vậy nên tất cả các ngành các nghề đều vô cùng cố gắng, diễn viên quay phim, ca sĩ ca hát, thậm chí là truyền thông mang đến cho mọi người những tin tức nóng hổi nhất, đáng quan tâm nhất.
Tất cả những người chìm đắm trong giới giải trí nhiều năm đều hiểu được cách cống hiến, muốn giải trí cho người, trước hết phải giải trí cho chính bản thân; tất cả các tạp chí lớn cũng tuân theo phương châm nhiều năm không đổi, đào ba thước đất tìm tin tức. Hơn nữa tin tức còn phải đa dạng, từ những tin tức tốt thường thấy, đến những tin liên quan đến sinh hoạt cá nhân của các minh tinh vốn rất hút người đọc.
Chẳng hạn như hiện tại, rõ ràng mấy người đến phỏng vấn bộ phim mới của đạo diễn Kim Jaejoong, kết quả câu hỏi nghiêm túc chẳng là bao, mọi người đã ào ào chuyển hướng.
Chẳng hạn như phóng viên của nhà đài “Bất ngờ giới giải trí”, vấn đề đầu tiên hỏi là: “Dường như hai vị hợp tác rất ăn ý, vậy có thể phim giả tình thật không?”
Tiễn Chanh bị hỏi đến sững sờ. Cô tuy đã ra mắt vài năm, nhưng vẫn chưa từng bị người hỏi như vậy. Vì cô ít khi xuất hiện, đừng nói đến scandal, ngay cả tin tức cô cũng có rất ít. Nhưng điều này không có nghĩa địa vị của cô trong giới giải trí không cao. Trước đây có một chương trình đã phỏng vấn một số nhà phê bình nổi tiếng về giới ca sĩ ngày nay của đất nước, lời bình luận của họ với Tiễn Chanh là “Một trong số ít những ca sĩ có thực lực trong mấy năm gần đây”, “Thái độ với âm nhạc cũng rất tốt”, đưa ra đánh giá rất cao về cô.
“Có chứ, trong phim, tôi rất yêu cô ấy.” Jung Yunho vừa cười vừa nói, câu hỏi này không hề gây áp lực gì cho anh. “Trong tác phẩm của đạo diễn Kim Jaejoong, tình yêu có sức quyến rũ kì lạ với mỗi người. Để diễn tốt nhân vật Tống Lam, trong lúc quay phim, tôi nhất định phải khiến bản thân yêu Tự Cẩm. Nhưng mà hai người chúng tôi gặp chút khó khăn trong việc giao tiếp, tôi còn vì bộ phim này mà chăm chỉ học tiếng Trung, ở trong trường quay, tôi cũng thường xuyên dùng tiếng Trung trao đổi với cô ấy, nhưng mà hình như hiệu quả không được tốt lắm.”
Jung Yunho nói xong còn cười thành tiếng, Tiễn Chanh nghe phiên dịch thuật lại cũng nhịn không được bật cười. Cô bổ sung: “Đạo diễn Kim là một người rất giỏi. Hơn nữa qua khoảng thời gian tiếp xúc này, tôi còn nhận ra anh ấy là một diễn viên rất xuất sắc! Lúc chúng tôi quay phim, anh ấy luôn nói với tôi: ‘Cô nhất định phải khiến bản thân yêu nhân vật trong phim của Jung Yunho!’, anh còn có thể tự mình sửa kịch bản trên trường quay. Anh ấy thật sự rất chăm chỉ!”
“Vậy sau khi chụp xong, hai người không sợ bản thân vẫn chìm trong bộ phim sao?”
Jung Yunho nhìn Tiễn Chanh, bình tĩnh đáp: “Vấn đề này… Hừm, vậy nên sau khi đóng máy, chúng ta đừng liên lạc với nhau một thời gian nhé! Vai diễn Tự Cẩm của Tiễn Chanh quả thật rất quyến rũ, chẳng may tôi tưởng thật thì làm sao bây giờ?” Giọng của anh vô cùng thân thiết, khéo léo phủ nhận giả thiết này.
Dù biết Jung Yunho chỉ đang nói đùa để tuyên truyền cho phim, Tiễn Chanh chưa có đủ kinh nghiệm trong phương diện này vẫn vô cùng xấu hổ, cúi đầu che miệng.
Kim Jaejoong vẫn luôn lẳng lặng đứng một bên lắng nghe, lúc này đột nhiên cắt ngang: “Kỳ thật đây là vấn đề mà mỗi diễn viên đều phải đối mặt: Giữa lý tính và cảm tính, nhất định phải học được cách khống chế tình cảm. Tôi thấy mắt chọn diễn viên của mình rất tốt, hai người bọn họ đều rất chuyên nghiệp, nếu như cuối cùng có thể đạt được hiệu quả khiến người xem cảm thấy phim giả tình thật, vậy đây là đánh giá cao nhất dành cho bộ phim này rồi.”
Một phóng viên đột nhiên chuyển hướng sang Kim Junsu: “Anh Kim Junsu đã đến đoàn làm phim tham ban, vậy có chuẩn bị quà gì cho đạo diễn Kim Jaejoong không?”
Nghe phiên dịch thuật lại xong, Kim Junsu ra vẻ hiểu rõ, đáp: “Quà à! Có… Tôi đã chuẩn bị quà.” Trên thực tế cậu đến tay không, nhưng cậu sao có thể không biết xấu hổ mà nói mình không chuẩn bị gì trước mặt truyền thông được, vì vậy kiên trì nói, “Bản thân tôi đã là quà rồi còn gì nữa!” Nói xong nhìn Kim Jaejoong. “Tôi và Jaejoong hyung là bạn thân vài chục năm, bộ phim lần này tôi đã ra sức đề nghị giúp đỡ, nhưng mà bị từ chối rồi! Anh ấy không chịu cho tôi một vai diễn, chỉ cho tôi biểu diễn ca khúc chủ đề.”
Mọi người nghe vậy liền bật cười, nhờ thế càng khẳng định tình cảm thân thiết giữa Kim Junsu cùng Kim Jaejoong.
“Vậy đạo diễn Kim vì sao lại không đồng ý? Bạn tốt khó được khi chủ động đề nghị, hơn nữa anh Kim Junsu thể hiện rất tốt trên sân khấu nhạc kịch, đóng phim hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu!”
“Đúng vậy đúng vậy! Em diễn cũng không tệ lắm! Sao lại không cho em một vai?” Kim Junsu bắt chước phóng viên ồn ào nói.
Kim Jaejoong cười rộ lên, sau đó cầm lấy micro bất đắc dĩ nói: “Cậu ấy rất bận, tôi mỗi lần muốn tìm cậu ấy đều không liên lạc được, cho nên tôi rất sợ lúc cần cậu ấy quay phim lại không tìm thấy người.”
Kim Junsu lập tức phản bác: “Rõ ràng là hyung nói khả năng diễn xuất của em rất kém!”
“Anh nói như vậy lúc nào!” Kim Jaejoong không chịu thừa nhận, “Được, nếu em ngày mai không bận thì tới trường quay đi, đây là tự em nói đó!”
Kim Junsu sững sờ, lúc này mới cảm thấy mình đâm lao phải theo lao. Nhưng đang ở trước mặt nhiều phóng viên như vậy, cậu không thể phủ nhận lời mình nói.
Tất cả mọi người liền ngóng trông câu trả lời của Kim Junsu, bao nhiêu đôi mắt dõi theo phản ứng của cậu. Hơn mười giây sau, Kim Junsu rốt cuộc chấp nhận thất bại. Cậu cầm lấy micro, ra vẻ mình bị người gài bẫy, đau thương nói: “Được rồi, em biết rồi. Ngày mai em sẽ tới.”
Lời này vừa nói ra, gần như tất cả các phóng viên đều không giấu được sự hưng phấn.
Nhà nghệ thuật tài năng nhất châu Á lại là diễn viên khách mời trong tác phẩm mới nhất của đạo diễn Kim Jaejoong nổi tiếng quốc tế! Đây chắc chắn là một tin tức hot vô cùng!
“Đạo diễn Kim định sắp xếp nhân vật gì cho cậu Kim vậy?”
“Cái này tạm thời phải giữ bí mật, tôi không muốn tiết lộ toàn bộ, nhỡ chẳng may mọi người để lộ thì làm sao bây giờ!”
“Vậy đạo diễn Kim có chờ mong diễn xuất của cậu Kim không?”
Kim Jaejoong dùng sức gật đầu, khoa trương nói: “Tôi rất chờ mong!”
Quyền đặt câu hỏi lúc này được giành cho một phóng viên Hàn Quốc. Cô rất lễ phép chào hỏi mọi người, sau đó hỏi: “Đạo diễn Kim Jaejoong, nếu tôi không nhầm thì từ khi DBSK tan rã, đây là lần đầu tiên anh và ngài Jung Yunho hợp tác, ở Hàn Quốc có rất nhiều người quan tâm đến việc này. Xin hỏi đối với việc hợp tác lại sau mười năm, cảm xúc của hai vị như thế nào? Còn có, lúc ban đầu chọn diễn viên, tại sao đạo diễn Kim lại lựa chọn thành viên cùng nhóm năm xưa làm nam chính?”
Vấn đề này hiển nhiên không phải tiêu điểm chú ý của truyền thông Trung Quốc, nhưng ở Hàn Quốc lại là tin tức cực kỳ nóng hổi. Năm đó DBSK làm mưa làm gió khắp châu Á, kết quả chỉ trong một đêm liền tuyên bố tan rã, đây không thể nghi ngờ là vết thương vĩnh viễn trong lòng fan âm nhạc.
Kim Jaejoong đưa micro lên miệng, ngừng một lát lại buông xuống. Trong lòng cậu lúc này hơi loạn, tuy trong thời gian này, cậu đã vô số lần nghĩ xem nếu bị hỏi câu hỏi này thì phải trả lời như thế nào, nhưng khi nó thật sự hiện hữu trước mắt, cậu lại do dự tránh né.
Phóng viên bên dưới có vài người biết rõ về việc DBSK giải tán năm đó; hơn nữa việc “bức ảnh” hot trên mạng mấy hôm trước, khiến cho tin đồn về YunJae lại xuất hiện, không ít người còn chia sẻ lại ảnh chụp thân mật của hai người hơn mười năm trước. Trong lúc nhất thời, “YunJae'” tràn ngập khắp các tạp chí lớn.
“Vậy tôi nói trước nhé.” Jung Yunho đột nhiên cầm lấy micro. Anh nhìn Kim Jaejoong, nở nụ cười thân thiết trưng cầu ý kiến của cậu: “Jaejoong?”
Kim Jaejoong chỉ có thể gật đầu. Cậu quả thực còn chưa nghĩ ra phải nói như thế nào.
“Đầu tiên tôi phải nói, là một diễn viên, tôi vô cùng may mắn khi được hợp tác với đạo diễn Kim Jaejoong. Dù ở Mĩ hay ở Trung Quốc, tài năng của đạo diễn Kim Jaejoong đều đã được công nhận, vậy nên trước hết, tôi phải cảm ơn cậu ấy một câu, cảm ơn cậu ấy cho tôi cơ hội tham gia bộ phim này.” Biểu cảm trên mặt Jung Yunho rất chân thành, cộng thêm không có lời khen ngợi nào quá mức, vậy nên khiến người vô cùng rung động. “Quay trở lại vấn đề vừa đặt ra. Quả thật, DBSK là quãng thời gian khó quên nhất trong cả đời tôi. Trong lòng tôi, nó vẫn ở nguyên vị trí ban đầu. Mấy thành viên chúng tôi từ mười mấy tuổi đã ở bên nhau, cùng luyện tập, cùng lên sân khấu, cùng phát triển ở nước ngoài. Giữa chúng tôi có một tình bạn rất sâu sắc, loại tình cảm này sẽ không vì mọi người tách ra mà biến mất, nó vẫn luôn còn đó. Dù đã bao nhiêu năm qua, khi chúng tôi gặp nhau vẫn cảm thấy rất thân thiết, như thể mọi người chưa từng tách ra vậy. Cho nên lần này khi Jaejoong gọi điện cho tôi, hỏi tôi có muốn thử vai diễn Tống Lam này không, tôi không hề suy nghĩ liền đồng ý. Thật sự không cần cân nhắc nhiều, tôi hoàn toàn tin tưởng cậu ấy! Hơn nữa, tôi còn lo diễn xuất của mình không tốt, không thể hiện được vai diễn.”
Jung Yunho nói xong, thân thiết nở nụ cười với Kim Jaejoong. Trong mắt người ngoài, sự thân mật đó chỉ có ở bạn bè lâu năm, bởi vậy mọi người không chút do dự liền tin tưởng lời Jung Yunho, sau đó bắt đầu chờ mong câu trả lời của Kim Jaejoong.
“Phải nói, lúc đầu, chúng tôi không định tìm một diễn viên Hàn Quốc diễn nhân vật này. Vì đây… Vì nhân vật này là một, ừm…” Kim Jaejoong dừng lại, nhìn chằm chằm thành ghế một hồi, lát sau mới cầm lấy micro. Lúc này trạng thái tựa hồ tốt lên nhiều, biểu cảm trên mặt cũng không còn cứng ngắc như ban nãy, lộ ra vẻ nhẹ nhõm. “Ngày đấy tôi ở nhà lên mạng xem phim, đúng lúc thấy bộ phim “Không bằng trở lại” đạt rất nhiều giải thưởng lớn năm trước mà Yunho đóng vai chính. Sau khi tôi xem xong thì cảm thấy rất giật mình, vì trước kia, anh ấy là người diễn kém nhất trong số năm người chúng tôi, vậy mà trong bộ phim này, anh ấy như hoàn toàn thay đổi thành người khác! Lúc đó, trong lòng tôi liền quyết định, là anh ta! Về sau khi thử đồ, tôi nhìn anh mặc đồ diễn đứng trước mặt mình, trong lòng liền nghĩ “May mắn chọn anh ấy”. Diễn xuất của anh ấy nhất định sẽ được mọi người tán thành! Về phần hợp tác sau nhiều năm… Tôi đương nhiên rất vui khi có thể sát cánh cùng thành viên trong nhóm, hơn nữa hiện tại lại thêm một người.” Cậu nói xong liền chỉ Kim Junsu, “Tôi cảm thấy mấy người chúng tôi rất ăn ý, vậy nên hi vọng lần hợp tác này có thể thoả mãn mọi người.”
Phóng viên đến đã làm tốn bao nhiêu thời gian, sau khi kết thúc, mấy người dựa theo lời hẹn lúc trước cùng đi ăn cơm tối. Uống vài chén rượu, Tiễn Chanh thẳng thắn thừa nhận mình rất thích giọng của Kim Junsu, còn nói mình đã từng đi Hàn Quốc nhiều lần chỉ để xem các vở nhạc kịch của Kim Junsu.
Kim Junsu cầm ly rượu cười đến không khép miệng được. Cậu vốn tửu lượng không cao, mang theo hơi men lại được Tiễn Chanh ca ngợi như vậy, trong lòng vui vẻ vô cùng.
Lúc gần về, Kim Jaejoong đưa mấy tờ giấy cho Kim Junsu, bảo cậu về đọc thật kỹ. Kim Junsu nhìn thoáng qua, hoá ra là mấy trang kịch bản, lời thoại cũng chẳng được mấy câu, quả nhiên chỉ là vai diễn khách mời mà thôi.
Rạng sáng hôm sau, Kim Junsu mặc bộ trang phục tương tự ngày hôm qua xuất hiện tại trường quay, tuy vậy tóc không tạo kiểu mà mềm mại rủ xuống. Đây là Kim Jaejoong tối hôm qua cố ý nhắc nhở, để tiện cho tạo hình hôm nay.
Vai diễn khách mời của Kim Junsu là trùm tài chính Thượng Hải. Sau khi nam chính và nữ chính chia tay, nữ chính không còn tin vào tình yêu, một lần nữa sa vào trong vòng xa hoa truỵ lạc, Kim Junsu là người tình mới của nữ chính. Cậu chỉ có một cảnh, là sau khi nam chính hoàn thành nhiệm vụ trở lại Thượng Hải liền vội vàng đi tìm nữ chính, vì vậy ba người gặp nhau ở chốn ăn chơi đàng điếm.
Đối với nhân vật này, yêu cầu của Kim Jaejoong rất đơn giản: Ra sức trang điểm cho giống người giàu là được. Sau khi tạo hình, Kim Junsu cơ bản cũng biến thành một kẻ nhà giàu mới nổi điển hình.
Ba người đứng bên khớp lời thoại, tạm ổn liền bắt đầu quay chính thức.
Đây vốn là một cảnh rất đơn giản, kết quả lại NG năm sáu lần. Cuối cùng Kim Jaejoong thoàn toàn không thể ngồi yên được nữa, cậu hổn hển hô “Cut”, sau đó vọt tới trước mặt Tiễn Chanh.
“Tôi thật sự… Tôi cũng không biết nói cô thế nào nữa! Người cô yêu là Tống Lam, là anh ta!” Kim Jaejoong đưa tay chỉ Jung Yunho, “Nhìn cho rõ, là anh ta!”
Jung Yunho hiển nhiên đã hiểu ý của Kim Jaejoong, nhịn không được bật cười.
Tiễn Chanh bị nói đến hai má đỏ bừng, xấu hổ nhận lỗi: “Đạo diễn, rất xin lỗi, là tôi không tìm đúng cảm xúc, tôi…”
Kim Jaejoong phất tay cắt ngang cô: “Không tìm đúng à! Nếu tôi không đọc kịch bản, tôi còn tưởng Kim Junsu mới là nam chính!”
Kim Junsu lần đầu tiên quay phim của Kim Jaejoong, bị bộ dạng của Kim Jaejoong làm cho sững sờ, không biết nên nói gì, chỉ có thể đợi Kim Jaejoong phát giận xong thì quay lại.
Kết quả, lại bị hô “Cut”.
Kim Jaejoong hai tay chống nạnh đứng trước mặt ba người, im lặng hồi lâu, cuối cùng đành phải nhận mệnh mà nói: “Được rồi được rồi, cô qua một bên nhìn đi, tôi diễn mẫu cho cô xem.”

Kim Jaejoong đi đến bên người Kim Junsu, đột nhiên vươn tay khoác tay cậu, mang theo xấu hổ dựa trên người cậu như Tiễn Chanh lúc nãy.