Dec 26, 2014

[KHNGCPS] Part 46

Part 46
Đến khách sạn cao cấp tổ chức party, lái xe mở cửa xe, cung kính nói với người bên trong:
“Jung tổng, đã đến.”
“Ừ.” Jung Yunho rời mắt khỏi màn hình, laptop một bên là công văn đang phê duyệt dở, một bên là phim Shin – chú bé bút chì —— “Cậu mang quà lên đưa cho trợ lý cô Cao, nói là Jung Yunho khu châu Á chúc cô sinh nhật vui vẻ.” Nói xong quay sang Kim Jaejoong bên cạnh, “Tới đây đều là quản lý cấp cao của Khải Việt và các xí nghiệp hợp tác lâu dài với công ty, em là người mới, người đến bắt chuyện với em sẽ không nhiều, nhưng mọi lời nói hành vi đều phải cẩn thận một chút, hiểu chưa?”
Kim Jaejoong làm động tác kéo khoá miệng lại, giả bộ nghe lời nhìn tổng công đại nhân.
Lúc cậu ngoan ngoãn xuống xe liền bị khung cảnh hoành tráng trước mắt làm cho giật mình, miệng cao giọng thì thầm:
“Đông Phương Quân Duyệt…” (Khách sạn năm sao duy nhất của thủ đô)
“Hôm nay tới đây đều là những kênh truyền thông cực kỳ có danh tiếng, rất có lợi cho kế hoạch của chúng ta nên mới dắt em đến đây.” Yunho ôm eo hủ nam, “Đi.”
Nhìn Jung Yunho dù vẫn bình tĩnh nhưng tư thái giơ tay nhấc chân cũng hoà hợp hoàn toàn với nơi đây, Kim Jaejoong hít sâu một hơi, theo bước chân anh giẫm lên thảm nhung trong sảnh, không ngoài dự đoán, lập tức có người tiến lên phía trước thân thiết chào hỏi, Jung Yunho vừa mới hàn huyên hai câu với đối phương, lái xe đã đi tới ——
“Jung tổng… Cô Cao nói đã lâu không gặp anh, muốn mời anh qua.”
Kim Jaejoong thấy mắt bạn Jung khẽ thay đổi, nhưng sau đó người này lại bình tĩnh trở lại, không nhìn ra được cảm xúc, anh nói vài lời khách sáo với người kia rồi quay lại nhìn cậu:
“Chờ anh ở đây.”
“Được, anh đi đi.” Kim Jaejoong vẫy vẫy tay với anh, Jung Yunho vừa biến mất ở góc cuối hành lang, Kim hủ nam liền lấy điện thoại ra gọi cho bạn thân, “Xấu xa! Sao lại để chế độ hộp thư thoại!” Nghe thấy điện thoại “Bíp” một tiếng, cậu lập tức đổi giọng tú bà mà để lại lời nhắn, “Ai nha, con ngoan của ba đang vất vả cần cù cày cấy trước máy tính đúng không? Nói cho con một tin tốt, ba đang ở party cao cấp trong truyền thuyết, ngắm nhìn vô số cực phẩm công thụ, ngồi thì ngồi ô tô hàng hiệu, uống thì uống rượu vang vài trăm tuổi, ăn thì toàn mỹ vị nhân gian đây, con cứ hâm mộ đi, ba sẽ mang bữa khuya về cho con.” Sau đó liền rón rén bước đi, mắt sáng rực nhìn bàn đựng đầy thức ăn, bắt đầu ăn như gió cuốn mây tan.
Sau lưng vang lên tiếng Trung gượng gạo:
“Jaejoong san? Không nghĩ tới có thể gặp cậu ở đây!”
Kim Jaejoong phồng má quay mặt nhìn sang:
“Ogúri Shùn!! (Oguri Shun)”
Oguri Shun ôm chặt Kim Jaejoong vẫn còn đang nhai, sau đó cầm lấy tay cậu nói:
“Jaejoong, tôi rất nhớ cậu, cậu gần đây thế nào?”
“Tôi rất khoẻ tôi rất khoẻ! Anh thì sao?” Kim Jaejoong dò xét nhìn trang phục đắt tiền của Oguri Shun, mắt loé sáng liếc bàn tay đang cầm chặt tay mình của đối phương.
Oguri Shun nghe xong mím miệng, mặt có chút suy sụp:
“Tôi không tốt chút nào.”
“Vì sao vậy?”
“Jaejoong san, tôi muốn hỏi cậu một vấn đề.”
“Ừ, anh hỏi đi.”
Oguri Shun kéo cậu ra sau chiếc bàn, rất nghiêm túc nói:
“Cậu thật sự… Hẹn hò với Jung Yunho sao?”
Hức.
Kim Jaejoong cùng Oguri Shun mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, nghĩ hẳn nên nói việc công ty muốn hai người diễn kịch trước công chúng cho hắn biết trước, sau đó lại nói, hức —— Gian tình nho nhỏ của hai người.
“Thật ra là công ty muốn tôi cùng Jung tổng diễn kịch trước truyền thông mà thôi, nhưng ——
“Ah, thật tốt quá!” Tên này! Mình còn chưa nói xong mà!
Kim Jaejoong có chút gấp gáp, vừa định mở miệng lại thấy Oguri Shun yên tâm nói với cậu:
“May mắn cậu không thật sự thích người kia, Jaejoong san, cậu phải cẩn thận cậu ta.”
Ai? Jung Yunho à?
Cẩn thận anh ấy là sao?
“Có —— Có ý gì vậy?” Kim Jaejoong hoàn toàn không hiểu gì nhìn Oguri Shun.
Oguri Shun trầm ngâm một lát, nói với cậu:
“Rất nhiều chuyện cậu không biết thì tốt hơn… Chỉ cần cậu không thích cậu ta là được, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, tôi sẽ nghĩ cách.”
Kim Jaejoong triệt để choáng váng, vị này bị bệnh gì à? Hay là mình bị bệnh? Vì sao lại có cảm giác như đang đóng phim truyền hình vậy? Tiếp theo mình nên phản ứng thế nào đây?
Nhưng điều khiến cậu khóc không ra nước mắt nhất chính là, Jung băng sơn, anh đến cùng đã làm cái gì?..
Trong lúc Kim Jaejoong còn đang xoắn xuýt, ánh mắt Oguri Shun có chút tối lại, dùng giọng điệu đau thương hỏi cậu:
“Hôm nay cậu cũng đi cùng cậu ta à?”
“Ah, đúng vậy. Anh ấy nói đây là cơ hội để tuyên bố trước truyền thông nên tôi được dẫn tới đây.”
Oguri Shun làm ra vẻ đã sớm đoán được, một ngụm uống cạn ly rượu trong tay, tuy nồng độ rượu không cao lắm nhưng trong hơi thở của hắn lại mang theo mùi rượu:
“Cậu ta người này —— Thật đáng sợ… Lúc tôi hiểu ra thì đã bị cậu ta đặt bẫy rồi, dã tâm của cậu ta lớn hơn tất cả chúng ta, thậm chí ngay cả Khải Việt cũng không đủ cho cậu ta…”
Oguri Shun không nói thêm nữa, có chút khó hiểu vì sao cậu nhóc trước mặt lại dùng vẻ mặt sùng bái nhìn mình thế kia, lại còn chớp chớp đôi mắt khiến người ta tim đập không thôi mà tán dương:
“Ngài Shun, tiếng Trung của anh tiến bộ nhanh quá, câu dài như vậy mà cũng có thể nói vô cùng nhuần nhuyễn!”
Oguri Shun miễn cưỡng thu hồi vẻ mặt hắc tuyến, vỗ vỗ bả vai Kim hủ nam, hạ giọng nói:
“Jaejoong san, tôi không hy vọng cậu bị tổn thương, Jung Yunho quá nguy hiểm…” Oguri Shun còn muốn nói gì đó, lại có một bàn tay đàn ông khoác lên vai hắn, Kim Jaejoong nhìn lại, hô to:
“Park tổng hành?!” Quản lý cấp cao của Khải Việt mà, quả nhiên là toàn tinh anh tụ tập.
Park Joong Jin vẫn nổi bật như trước, tuy cùng tuổi với Oguri Shun nhưng khí chất lại thành thục ổn trọng hơn hẳn, tay của anh vẫn khoác trên vai Oguri Shun, mắt nhìn Jaejoong mỉm cười:
“Lâu không gặp, Jaejoong cậu đẹp trai hơn hẳn, Oguri Shun hình như uống quá nhiều, tôi sẽ dẫn anh ta ra ngoài hít thở không khí! Cậu đang đợi Jung tổng đúng không? Quay lại đi, không lát nữa, cậu ta không nhìn thấy cậu thì không hay đâu.”
Cậu không để ý tới thần sắc khác thường trên mặt Park tổng hành, vì người nào đó chợt nhớ ra một việc khiến cậu chỉ muốn đi tự tử.
—— Tựa hình, hình như, đại khái thì, có lẽ Jung boss quả thật đã bảo cậu đứng nguyên tại chỗ chờ!
Lúc Park tổng hành khoác vai Oguri Shun quay người lại, chợt thấy Kim ngốc manh như lên cơn thần kinh hét lên một tiếng, nhảy dựng lên rồi vội vàng chạy lại chỗ cũ tìm kiếm bóng dáng người nào đó.
Kim Jaejoong xoay 360 độ nhìn xung quanh, người kia còn chưa trở lại, thật đúng là sợ bóng sợ gió một hồi.
Nhớ tới lời Oguri Shun, còn có Park tổng hành tựa hồ muốn nói lại thôi…
Càng nghĩ càng rối tinh rối mù, Kim Jaejoong mếu máo, trong lòng om sòm gào thét: Biến thái chết tiệt! Anh đến cùng đã làm cái gì sau lưng em??...
“Anh lấy nước ép trái cây cho em đây.” Giọng người nào đó vang lên từ phía sau.
—— Ly nước sóng sánh được bàn tay thon dài đưa tới, Kim Jaejoong nhìn từ cái tay này lên trên. Gương mặt Jung Yunho dưới ánh đèn lại càng thêm góc cạnh rõ ràng, lộ ra vẻ gợi cảm đặc biệt, tựa hồ sự ầm ĩ xung quanh đã bị sự xuất hiện của anh ngăn cản, Kim Jaejoong nhìn đến miệng không khép lại được.
Tay bạn Jung vẫn giữ nguyên tư thế giơ ra, mỉm cười với cậu:
“Làm sao vậy?”
Kim Jaejoong bắt được tia lạnh lẽo trong ánh mắt kia, vội vàng nhận ly nước trái cây mà uống một ngụm, nước ép hơi lạnh, Kim Jaejoong uống xong toàn thân liền run lên, vừa ngẩng đầu lại thấy Jung Yunho dặn dò:
“Lát bảo nhân viên lấy thêm một ly.”
“Không không không không cần! Không cần! Em muốn ăn những món khác nữa.”
Jung Yunho cười cười với cậu, đèn flash đối diện đột nhiên nháy lên vài cái, nhắc nhở Kim Jaejoong xung quanh đây đều là truyền thông, nhất định phải chú ý hình tượng, cậu đưa tay lên trước miệng ho khan hai tiếng, đúng lúc có nhân viên phục vụ bưng nước qua, Kim Jaejoong đưa tay lấy một ly Champagne, cụng nhẹ với ly trên tay Jung tổng, khoé miệng nở nụ cười nhẹ không chê vào đâu được:
“Để em đợi lâu như vậy, Jung tổng tự phạt ba ly được không?”
Jung Yunho cười một tiếng, tiếp chiêu của cậu, thuận tiện ném ra một viên đạn bọc đường:
“Được, để trợ lý Kim đợi lâu như vậy là lỗi của anh, vậy xin Kim đại nhân rộng lượng bỏ qua cho kẻ tiểu nhân này, chỉ phạt anh một ly thôi có được không?”
Nhìn khiêu khích tràn ngập trong mắt đối phương, Kim Jaejoong cố kìm ném ham muốn lao tới ôm anh, giơ ly rượu ra trước mặt Jung Yunho.
Người nọ buông ly rượu của mình, giữ chặt tay đang cầm ly rượu của cậu, ở góc độ chỉ Kim Jaejoong nhìn thấy nở nụ cười mờ ám với cậu ——
Kim Jaejoong chỉ hơi nghiêng ly, chất lỏng bên trong liền không chờ đợi được mà trôi tuột vào trong miệng anh, tay của cậu cũng từ từ giơ cao, đến khi trong ly không dư một giọt nào…
Cậu chỉ cảm thấy xung quanh có bao nhiêu ánh mắt tập trung vào đây, sáng rực như đèn, ngọt ngào cùng mờ ám, thân phận cùng tiền tài, dường như trong chớp mắt, Jung Yunho đã đưa toàn bộ cho cậu.
Tựa hồ tổng công đại nhân tâm tình không tệ, Kim hủ nam giữ vững giọng điệu cường công, nói:
“Em muốn cá cược với anh.”
Tổng công nhìn cậu:
“Nói đi.”
“Em cá anh không thể nào rời khỏi em.”
Tổng công nhìn chất lỏng trong ly rượu:
“Nói tiền cược đi.”
“Người thắng làm vua.” Ánh mắt tự tin pha chút xấu xa, “Kẻ thua làm ấm giường.”
Tổng công đại nhân thiếu chút nữa bị sặc trước câu nói này, ánh mắt nhìn về phía bạn Kim cũng càng thêm mờ ám, nở nụ cười trầm thấp dễ nghe:
“Quyết định như vậy đi.” Lại ghé sát vào tai người nào đó, trong hơi thở còn mang theo mùi rượu Whiskey, chỉ mấy câu nói thôi đã khiến Kim Jaejoong bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo, “Chúng ta phải làm chút việc mờ ám cho mọi người xem.”
“Anh nghĩ còn việc mờ ám như thế nào nữa…” Kim Jaejoong nhìn chằm chằm đôi môi gần trong gang tấc của người nào đó, đuôi sói sắp lộ ra rồi.
“Công ty chuẩn bị cho anh một phòng trong khách sạn, em với anh cùng ở lại, để bọn họ hiểu nhầm chúng ta ở cùng phòng.”
“Trên thực tế, chúng ta còn ngủ cùng giường mà?...”
Kim Jaejoong đã bị đôi mắt quyến rũ của bạn Jung dụ dỗ, theo bản năng nói ra liền nhận được ánh mắt khen ngợi của đối phương, điều khiến cậu phải hộc máu chính là Jung Yunho còn rất đứng đắn nói:

“Em muốn như vậy cũng không phải là không thể.”

No comments :