Chapter 68
Cả trường quay đều kinh ngạc vô cùng. Theo lý
mà nói, cảnh này Jung Yunho diễn rất tốt, biểu hiện rõ ràng toàn bộ lo lắng sốt
ruột, Kim Jaejoong lại hô cut, thật sự khiến mọi người rất bất ngờ.
Kim Jaejoong thản nhiên vỗ màn hình giám sát,
tiến lên trước hai bước: “Cậu diễn không đúng.” Cậu trực tiếp nói với Jung
Yunho như vậy, hoàn toàn không quan tâm đến việc phải nể mặt.
Tất cả mọi người nhìn hai người, thức thời tản
ra ngoài. Ngay cả quay phim cũng để máy quay lại, chạy tới một bên uống nước.
Jung Yunho sửa lại ống tay áo, mỉm cười đi đến
bên cạnh cậu: “Không đúng chỗ nào?”
Kim Jaejoong thấy anh thái độ rất từ tốn, dường
như đang khiêm tốn học tập, tâm trạng cũng không kém như lúc ngồi trước màn
hình giám sát, giọng nói cũng dịu hơn: “Cậu đang đóng vai ai?”
Câu hỏi này nghe có vẻ rất bình thường, nhưng
nghĩ kĩ lại có chút kỳ lạ.
Jung Yunho nghĩ nghĩ, vẫn chưa cảm thấy có gì không
ổn: “Hong Junki.”
“Đúng vậy, Hong Junki.” Kim Jaejoong đặt một
tay lên vai anh, hơi nghiêng đầu nhìn anh: “Hong Junki và Han Hee quan hệ như
thế nào? Bạn bè, chỉ là bạn bè thôi.”
Jung Yunho gật gật đầu, yên lặng tiếp tục nghe.
“Bọn họ chỉ là bạn bè.” Kim Jaejoong vung tay
mô tả: “Nhưng mà cậu vừa rồi diễn giống hệt người yêu.”
Kim Jaejoong nói xong, đột nhiên quay đầu nhìn Park
Yoochun. Cậu duy trì tư thế ấy khoảng ba bốn giây, sau đó mới đưa mắt nhìn Jung
Yunho.
Cậu cứ yên lặng nhìn anh, không nói gì cả. Jung
Yunho nghe lời cậu nói xong, lông mày dần dần nhíu lại.
Tuy trường quay có rất nhiều người, nhưng không
gian yên lặng đột ngột này bỗng trở nên trống trải vô cùng.
Park Yoochun từ xa nhìn về phía bên này. Đây là
lần đầu tiên gã chính thức hợp tác với Kim Jaejoong. Không thể không nói, khi Kim
Jaejoong làm đạo diễn, khí thế của cậu rất mạnh, gần như lúc nào cũng nghiêm
túc. Gã không phải lần đầu tiên nhìn thấy Kim Jaejoong như vậy, năm đó khi DBSK
tan rã, gã và Kim Junsu đều bị sự áp lực đó đè nén tới không thở nổi; thì ra
lúc đó, lần đầu tiên gã nhìn thấy Kim Jaejoong nghiêm túc gánh vách trách nhiệm
của một người anh cả. Khi đó, bọn họ cũng cùng nhau thảo luận sân khấu, nhưng không
giống với hiện tại.
Park Yoochun có thể khẳng định, Kim Jaejoong hiện
giờ dường như có chút gì đó khác biệt, không rõ ràng nhưng vẫn có thể nhận ra.
“Hyung.” Park Yoochun đột nhiên đi tới, sự mệt
mỏi trên gương mặt nhìn nửa thật lại nửa giả: “Nghỉ ngơi một lát đi, dù sao lát
nữa cũng không còn nhiều cảnh quay, thời gian hãy còn sớm mà.”
Kỳ thật Park Yoochun cũng không thích làm nũng
với bạn bè, nhưng hiện tại vì đạt tới mục đích, gã vẫn lắc lắc tay Kim Jaejoong,
sau đó không đợi cậu đồng ý liền dẫn đầu đi ra khu nghỉ ngơi.
Nam chính đã đi đầu rồi, những người khác tất
nhiên là vui vẻ đi nghỉ ngơi. Kim Jaejoong và Jung Yunho ngồi xuống hàng ghế trong
quán bar, Jung Yunho cầm kịch bản, tuy tay đang lật đến phần nội dung của cảnh
diễn vừa rồi, nhưng ánh mắt lại đang chạy đến phương trời nào.
Kim Jaejoong đã nhận ra đề tài này rất nhạy cảm,
vậy nên vừa rồi, cậu mới dùng thái độ khi giải quyết công việc chung để nói
chuyện với Jung Yunho, nhưng dường như mọi việc không tiến triển theo ý cậu. Jung
Yunho rất bướng bỉnh, không phải kiểu quật cường rõ ràng như Kim Jaejoong, anh
thích che giấu chính mình, ngay cả tính quật cường của mình cũng muốn chôn sâu
dưới đáy lòng.
Cũng bởi cái tính xấu này của Jung Yunho, Kim
Jaejoong dần nhận ra mình không nên nói trực tiếp như vậy.
Chân Kim Jaejoong đá đá giầy Jung Yunho. Jung
Yunho ngẩng đầu nhìn cậu, cậu liền nhếch miệng cười nhẹ: “Tớ không bảo rằng cậu
diễn không tốt.”
Cùng là cười, nhưng nụ cười của Jung Yunho rõ
ràng cứng ngắc hơn rất nhiều, rõ ràng là đang cười có lệ. Anh ghẽ gật đầu, đặt
tay lên tay Kim Jaejoong: “Tớ biết.”
Kim Jaejoong ghét nhất là Jung Yunho dùng thái
độ có lệ ấy nói chuyện với cậu, cậu sẽ nhớ đến lúc mới bắt đầu quay《Khúc chuyện xưa》, Jung Yunho cũng dùng
thái độ đáng ghét ấy đối xử với cậu.
Cậu biết Jung Yunho làm như vậy chỉ là do thói
quen, cũng không phải cố tình nhằm vào cậu. Nhưng quan hệ của cậu và Jung Yunho
giờ dù sao cũng khác. Trước mặt người ngoài nói chuyện thế nào, cậu đều phối hợp,
nhưng khi chỉ có hai người, sự xa lạ đó khiến cậu khó chịu vô cùng, thậm chí
còn có chút đau lòng.
Hai người rõ ràng trải qua nhiều chuyện như vậy,
nhưng hiện thực vẫn là một rào cản to lớn trước mặt họ. Có nhiều việc nhất định
sẽ không thay đổi, dù cậu không thích, nhưng đây là Jung Yunho, cậu biết làm
sao.
Kim Jaejoong không biết mình có thể nói gì nữa.
Park Yoochun cố tình cho hai người thời gian tâm sự, nhưng đối mặt với Jung
Yunho như vậy, Kim Jaejoong lại cảm thấy rất bất đắc dĩ. Cậu thậm chí không biết
suy nghĩ của Jung Yunho lúc này. Anh nhìn như không có việc gì, nhưng ai cũng
có thể cảm nhận được tâm trạng anh rất tệ.
“Cậu làm sao vậy?”
Nghĩ tới nghĩ lui, Kim Jaejoong cuối cùng vẫn hỏi
ra.
Tay của cậu vẫn đang bị Jung Yunho nắm lấy, độ ấm
từ lòng bàn tay rõ ràng như vậy, nhưng cậu lại không muốn ngẩng đầu nhìn chủ
nhân đôi bàn tay ấy: “Tớ là đạo diễn, cậu là diễn viên, thỉnh thoảng phải trao
đổi đôi chút không phải rất bình thường sao? Vì sao cậu lại khó chịu?”
Thật ra cậu không hiểu, Jung Yunho rõ ràng không
phải người như vậy. Với sự tập trung của anh dành cho công việc, dù bị đạo diễn
chửi ầm lên ngay tại trường quay, anh cũng sẽ không biến sắc.
Những suy nghĩ trong lòng cậu, Jung Yunho không
biết chút nào. Nói đúng hơn, suốt từ nãy tới giờ, anh không hề để ý đến mọi việc
xung quanh, chỉ đắm chìm trong thế giới của mình. Mãi đến khi Kim Jaejoong hỏi
anh như vậy, anh mới nhận ra mình không bình thường, vì vậy vội vàng vỗ vỗ mặt,
thở dài một hơi.
“Tớ không sao.”
Kim Jaejoong rút tay về, đứng dậy định đi.
Jung Yunho đột nhiên giữ chặt cậu: “Đợi một
lát.”
Kim Jaejoong đứng đó, cúi đầu nhìn Jung Yunho.
Vừa rồi vì nói chuyện, hai người chọn góc rất hẻo lánh, ánh đèn mờ mờ chiếu tới,
Kim Jaejoong đứng trong góc, gần như chặn mọi ánh sáng. Từ góc độ này nhìn
sang, ngoài ánh mắt cậu, những thứ khác gần như không nhìn thấy.
“Tớ vì…” Giọng Jung Yunho rất nhẹ, lời nói đến
đây đột nhiên dừng, hít sâu một hơi mới nói tiếp: “Cậu nói rất đúng, tớ không nắm
chắc tâm trạng, không diễn đúng vai Hong Junki.”
“Diễn không đúng thì thôi, nhưng giờ cậu đang
làm sao vậy?”
“Tớ xin lỗi.”
Jung Yunho đột nhiên nói như vậy, ánh mắt anh
chân thành tha thiết, không hề giống đang nói đùa.
Anh quả thật rất có lỗi với Kim Jaejoong, nhưng
mọi việc đã qua, vì sao đột nhiên lại nhắc đến việc này. Kim Jaejoong không phải
kiểu người thích níu kéo quá khứ, nếu đã quyết định tha thứ, vậy sẽ không trách
anh nữa.
“Đã qua rồi.” Kim Jaejoong ngồi xuống, Jung
Yunho không buông tay cậu, cậu cũng không hất ra.
Jung Yunho mím môi, dường như rất bối rối.
“Cậu lại đang nghĩ ngợi lung tung gì vậy?”
Jung Yunho lắc đầu: “Không phải nghĩ ngợi lung
tung. Tớ vừa rồi… Thấy Yoochun gục ở đây, tớ nhìn em ấy, tớ đột nhiên nghĩ tới
năm đó có phải cậu cũng như vậy, cũng ở nơi này… Cũng bất lực.” Hai chữ cuối
cùng anh nói rất vất vả, dừng lại hồi lâu trong cổ họng mới thốt lên.
“Tớ biết tớ như vậy là rất không chuyên nghiệp.
Cho tớ chút thời gian, để tớ bình tĩnh lại một chút, chắc chắn sẽ không xảy ra
việc như vậy nữa.”
Kỳ thật anh còn chưa nói hết với Kim Jaejoong,
từ khi《Cô
đơn nửa đời》bắt
đầu quay, anh gần như ngày nào cũng im lặng chìm trong chuyện xưa đau buồn này.
Anh hoàn toàn có thể cảm nhận được toàn bộ cảm xúc của hai nhân vật trong câu
chuyện, nhưng anh lại phải thờ ơ đứng nhìn, nhìn Park Yoochun diễn lại con người
quen thuộc ấy. Đó là khoảng thời gian anh không nên bỏ lỡ, nhưng anh lại đã
đánh mất.
Kim Jaejoong thấy anh như vậy, đột nhiên có
chút hối hận, hối hận không nên để Jung Yunho đóng vai khách mời.
Mỗi người đều có quá khứ không thể nào quên được,
nhưng quá khứ đã qua thì nên vứt đi. Đối mặt với những hồi ức đau đớn, người
nào cũng sẽ tức cảnh sinh tình. Kim Jaejoong dường như đã hiểu rõ sự khác biệt
giữa cậu và Jung Yunho. Jung Yunho quá hiện thực, vậy nên không thể dùng cảm
xúc giả dối lừa gạt mình; đau đớn là đau đớn, dù không biểu hiện ra, nhưng cũng
đau tới tận tâm can.
“Hay hôm nay không chụp nữa, tạm nghỉ luôn đi.”
Jung Yunho lắc đầu: “Không cần, đừng vì tớ mà
liên lụy tới tiến độ của mọi người. Tớ nghỉ một lát là được rồi.” Anh miễn cưỡng
cười với Kim Jaejoong, giọng lại dịu dàng: “Cậu là đạo diễn đấy, thiên vị tớ
như vậy sẽ bị người nói.”
Kim Jaejoong nhìn anh: “Tớ không sợ người khác
bàn tán.”
“Tớ cũng không sợ.”
Kim Jaejoong nhướn mày, những lời này anh nói
chẳng chân thật chút nào, rõ ràng đã từng rất sợ bị người nói xấu.
Jung Yunho cúi đầu, bình tĩnh nói: “Nhưng mà
lúc đạo diễn Kim nghiêm túc thật sự rất hấp dẫn. Tớ bị cậu quyến rũ rồi, không muốn
thay đổi nữa.”
Người khi yêu thật sự rất khó hiểu, anh đột
nhiên chuyển từ nghiêm túc sang đùa giỡn khiến Kim Jaejoong nhịn không được nở
nụ cười. Áy náy đau đớn lúc nãy cũng theo nụ cười ấy biến mất.
Jung Yunho thấy cậu cười, rốt cuộc thở phào, thẳng
thắn nói: “Quá khứ của cậu tớ cũng muốn cảm nhận. Tớ không muốn lảng tránh, tớ
muốn biết tớ đã bỏ lỡ cái gì, tất cả những đau đớn mà cậu phải chịu khi không có
tớ ở bên, tớ muốn biết hết… Jaejoong, cậu có thể vứt bỏ quá khứ để tha thứ tớ,
nhưng tớ không thể tự tha thứ chính mình, cậu cho tớ chút thời gian.”
Kim Jaejoong không nghĩ tới anh lại có thể thẳng
thắn như vậy. Cậu kinh ngạc nhìn Jung Yunho, dường như cảm thấy khoảnh khắc này
rất không chân thực.
Cuối cùng Kim Jaejoong vẫn gật đầu.
Bầu không khí như vậy thoáng chốc có chút bối rối,
Jung Yunho vẫn đang mỉm cười nhìn Kim Jaejoong, khiến cậu lại càng thêm ngại
ngùng. Bao nhiêu năm như vậy, Kim Jaejoong vẫn không sửa được tật dễ xấu hổ, dù
đã không còn nhỏ nhưng vẫn dễ ngại ngùng như ngày nào.
Cậu vỗ tay lên kịch bản, nghiêm mặt nói: “Vậy cậu
đã biết diễn như thế nào chưa?”
Jung Yunho cũng nghiêm túc theo cậu: “Rồi, bạn
bè.”
“Vậy tranh thủ quay một lần rồi qua luôn đi,
xong việc sớm còn có thể ra ngoài ăn tối.”
Jung Yunho nhìn cậu: “Vậy cậu muốn ăn gì?”
“Còn chưa nghĩ ra, lát lúc các cậu quay phim, tớ
sẽ suy nghĩ.”
Jung Yunho cất kịch bản, đứng lên: “Vậy chúng
ta quay luôn đi.”
No comments :
Post a Comment