Chapter 59
Cuộc trò chuyện sau những lời này liền dừng lại.
Kim Junsu rất yên lặng ngồi một bên, mắt dò
xét nhìn Kim Jaejoong.
Kim Jaejoong cũng ngồi xuống ghế, cúi đầu, mắt
nhìn chằm chằm một chỗ mà ngẩn người.
Những lời này quả thật không thích hợp nói ra
lúc này, huống chi nhiều năm qua, Kim Jaejoong chưa từng buông tâm bệnh của
mình. Kim Junsu lại đào sâu vết thương của cậu, để nó bại lộ dưới ánh trăng, Kim
Jaejoong sao chịu được.
Biết rõ làm như vậy cuối cùng chỉ khiến Kim
Jaejoong phát bực, Kim Junsu vẫn không chùn bước tiếp tục, đây không phải là
phong cách xử sử trước sau như một của Kim Junsu. Cậu sống rất rõ ràng thẳng thắn,
chẳng bao giờ nói hươu nói vượn, một khi cậu đã nói như vậy, vậy nhất định là
vì cậu nghĩ như vậy.
Vậy nên, cậu nhóc đang cố ý.
Bọn họ làm anh em đã sắp hai mươi năm, sao có
thể không hiểu nhau? Kim Jaejoong tỉnh táo lại liền nhận ra ý đồ của Kim Junsu.
Cậu cúi đầu không nói lời nào, vì biết rõ nói thêm nữa, mình cũng chẳng được
gì. Kim Junsu không phải Shim Changmin, không phải người chỉ cần Kim Jaejoong qua
loa mấy câu là xong.
Kỳ thật cậu cũng không quan tâm xem nguyên
nhân thật sự của việc Shim Changmin bị cậu qua loa là gì, thực chất hoàn toàn
là do không muốn dây dưa với cậu, vậy nên coi việc nhận thua là cách giải cứu bản
thân.
Kim Junsu đột nhiên đứng dậy, vào WC rửa tay,
lúc đi ra còn cầm theo hai chiếc khăn giấy nghiêm túc lau tay, lau xong liền vứt
vào trong thùng rác.
“Hyung, có mấy lời kỳ thật em vẫn muốn nói với
anh. Anh nghe em nói trước đã, đừng tức giận.”
Kim Jaejoong vẫn ngồi yên, không làm gì cũng không
trả lời.
Kim Junsu coi như là cậu ngầm đồng ý, đi đến
bên cạnh Kim Jaejoong ngồi xuống: “Yunho hyung là người như thế nào thì anh rõ
nhất, lúc trước anh lựa chọn anh ấy hẳn đã đoán được hậu quả. Kỳ thật em không rõ
vì sao Yunho hyung còn có thể quay trở lại tìm anh, trong lòng em anh ấy chính
là dạng người cả đời đều sống rất quy củ, cuối cùng lại bị chính bản thân mình
bức tử. Nhưng mà lại nói, loại người này sẽ vì anh mà thay đổi suy nghĩ của
mình thật sự không dễ dàng. Chỉ có thể nói lựa chọn lúc trước là đương nhiên,
hiện tại vãn hồi mới là ngoài dự đoán của mọi người.”
Kim Jaejoong mặt không thay đổi thản nhiên
nói: “Đúng, em nói đúng, vậy nên anh hiện giờ biết rõ anh và cậu ta là người của
hai thế giới, anh biết rõ mình sai rồi, anh về sau không dám nữa được chưa?”
“Anh đừng cực đoan như vậy có được không?”
“Anh từ trước tới giờ vẫn như vậy.”
Kim Junsu đột nhiên cảm thấy mình không thể
nào tiếp tục nói chuyện với Kim Jaejoong nữa. Người này lúc nào cũng như vậy,
lúc không có việc gì thì là người anh trai tốt nhất thế giới, một khi bị tổn thương
liền trốn vào một góc, không cho người khác nhìn thấy vết thương của anh, càng không
cho phép người khác nhắc tới. Kỳ thật dưỡng thương cần phải giữ vững tâm trạng
tốt, sợ nhất là việc giấu bệnh sợ thầy.
“Chúng ta có thể nói chuyện hoà thuận một chút
được không?”
Kim Jaejoong ngẩng đầu nhìn cậu, biểu cảm rất
phức tạp, cậu chỉ đồ ăn khuya trên bàn, hỏi: “Còn ăn nữa không? Không ăn anh dọn.”
Nói xong không đợi Kim Junsu trả lời liền đi dọn dẹp bàn.
Sức ăn của hai người dù lớn cũng không ăn hết
nhiều đồ ăn như vậy, trên bàn còn rất nhiều món ngay cả nắp hộp cũng chưa mở, cứ
như vậy bị Kim Jaejoong ném toàn bộ vào thùng rác. Từng hộp đồ ăn này, tựa như
hàng loạt ký ức, Kim Jaejoong không dám mở, kiên quyết vứt bỏ toàn bộ.
Chỉ là đồ ăn thì có thể vứt, kí ức sao có thể
nói vứt là vứt được.
Kim Jaejoong dọn dẹp bàn xong, vào phòng bếp
gọt một đĩa hoa quả cho Kim Junsu ăn. Kim Junsu trong lòng biết chủ đề hôm nay
đến đây là chấm dứt, cũng không nói gì thêm. Không lâu sau, hai anh em lại khôi
phục bầu không khí vui vẻ lúc trước, vừa ăn hoa quả vừa xem TV.
Chừng hơn 11 giờ, Kim Junsu chuẩn bị về nhà, Kim
Jaejoong ra cửa tiễn cậu, Kim Junsu chống tay vào tủ giày mà đi giày, đột nhiên
nói: “Ngày kia cùng đi Bắc Kinh đi, dù sao anh cũng không có việc gì, ra ngoài
giải trí đi.”
Kim Jaejoong tựa vào tường, khoanh tay thản
nhiên nói: “Không đi.”
“Lâu lắm rồi hyung không đi chơi với em, em
thật vất vả mới có một kỳ nghỉ! Dù sao anh yên tâm, em chắc chắn sẽ không nói
cho Yunho hyung, em chỉ nói như vậy với anh thôi.”
Kim Jaejoong liếc cậu một cái, ánh mắt kia cười
mà như không cười, như thể Kim Junsu muốn nói gì cậu cũng biết cả.
Kim Junsu bị cậu nhìn đến da đầu run lên, thầm
than mình xui xẻo, sao lại chạy tới tự rước nợ vào thân. Nhưng mà lời đã nói đến
mức này rồi, bỏ dở nửa chừng thì rất đáng tiếc.
“Được rồi, em nói thật.” Kim Junsu đóng cửa cậu
vừa mở ra, đứng thẳng nghiêm mặt nói: “Kỳ thật coi như là em xin anh một vai diễn,
trong phim mới sắp xếp cho Tiễn Chanh một vai khách mời được không? Hyung, anh
cũng biết em với cô ấy gần như không được gặp nhau, mấy tháng mới gặp một lần,
mỗi lần gặp lại thì lại thấy rất xấu hổ, coi như là anh đang giúp em được không!”
Kim Jaejoong không nghĩ tới cậu sẽ nói như vậy,
hơi kinh ngạc: “Gặp nhau mà xấu hổ thì thôi đừng gặp nữa.”
“Anh là cao thủ giang hồ, sống thanh tâm quả
dục được, em vẫn cần đời sống tình cảm chứ!”
“Vậy sao? Anh tưởng em chỉ cần có bóng đá là
đủ rồi.”
Kim Junsu cảm thấy đây là một sự vũ nhục nhân
cách, là hành vi cần phải lên án mãnh liệt, vì vậy mất hứng tháo giày ra, trực
tiếp đi tới phòng ngủ.
Kim Jaejoong không biết cậu muốn làm gì, đi
theo hỏi: “Em không về nhà nữa à?”
“Không đi, hôm nay sẽ chiếm giường của anh!”
May mắn Kim Junsu khi về nhà đã tắm rửa qua,
bằng không nếu cả người toàn mồ hôi mà nằm đó, Kim Jaejoong nhất định sẽ bóp chết
cậu.
Kim Jaejoong cầm một bộ đồ ngủ mới ném cho cậu,
giục cậu đi tắm rửa. Kim Junsu ngồi trên giường thay quần áo luôn, không chút
ngại ngùng, cởi quần áo ra liền trực tiếp vứt xuống đất, sau đó ngã xuống giường
chuẩn bị ngủ.
Cậu kỳ thật đã mệt lắm rồi, nếu không phải vẫn
nhớ thương chút việc đang hợp tác với Park Yoochun, cậu hiện tại chắc chắn đã
ngủ như chết trên giường lớn nhà mình.
Kim Jaejoong đi qua bắt lấy cánh tay cậu,
dùng sức kéo: “Dậy! Không tắm thì không được ngủ trên giường của anh.”
Kim Junsu chơi xấu, miệng ừ ừ lầm bầm, giả bộ
như rất buồn ngủ: “Ah ah ah, đừng sạch sẽ như vậy có được không! Em ở nhà đã tắm
rồi, rất sạch sẽ, thật sự rất sạch sẽ!”
“Không được, hiện tại đi tắm đi.”
Kim Junsu giả bộ như không nghe thấy, mặc Kim
Jaejoong kéo tay mình mà tiếp tục ngủ.
“Kim Junsu!”
Kim Junsu mặc kệ cậu, mất hứng lăn đến bên
kia giường: “Anh không giúp em theo đuổi bạn gái, vậy mà còn muốn em giúp anh tắm
rửa, còn lâu em mới đi.”
Kim Jaejoong thật sự không chịu được Kim
Junsu chơi xấu, điểm này chắc chắn là anh em ruột với Jung Yunho.
Cậu đứng cạnh giường, lạnh lùng nhìn Kim
Junsu. Kim Junsu đợi một lát chợt nhận ra không ổn, quay người lại liền đụng phải
ánh mắt của Kim Jaejoong. Nói thế nào thì Kim Jaejoong cũng là anh, cứng đối cứng
thì Kim Junsu tuyệt đối không dám, nhưng mà làm nũng thì lại được Park Yoochun truyền
thụ lại toàn bộ, tuy cậu vẫn rất xem thường tính thích làm nũng của Park
Yoochun.
“Hyung!”
Kim Jaejoong ngay cả chút biểu cảm cũng không
có, lạnh lùng nói cho cậu biết: “Anh nói anh không đi.”
“Ai… Anh đừng nghiêm túc như vậy mà!” Kim
Junsu đột nhiên cảm thấy chuyện này hơi khó giải quyết: “Em nói toàn bộ đều là
thật mà, anh cũng đâu phải không biết tính mẹ em, gần chục năm nay suốt ngày sắp
xếp xem mắt cho em, em thật sự chỉ muốn mẹ yên tâm thôi.”
Kim Jaejoong nhìn chằm chằm Kim Junsu, ánh mắt
quét qua lại trên mặt Kim Junsu ít nhất 5 lần, mãi sau mới buông xuống đề
phòng, nói: “Thật sự muốn theo đuổi Tiễn Chanh?”
Kim Junsu không dám có bất kỳ biểu lộ gì, chỉ
nhẹ gật đầu.
Kim Jaejoong nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra thì nhặt
quần áo mà Kim Junsu ném xuống đất, quay người đi ra ngoài: “Đi tắm đi.”
Kim Junsu sửng sốt đôi chút, nửa ngày sau mới
hiểu được ý của Kim Jaejoong, lập tức nhảy xuống giường đuổi theo, “Hyung, anh
đồng ý à? Cùng đi nhé?”
“Nếu không tắm thì em ra ghế salon ngủ cho
anh!” Kim Jaejoong ném quần áo vào trong sọt đựng, thấy cậu còn đứng đó, nhịn không
được lại thúc giục một câu: “Nhanh lên!”
Kim Junsu cười hì hì chạy tới phòng tắm, đóng
cửa xong thì thu lại nụ cười, thở phào một hơi.
•
Ngày hôm sau Kim Junsu liền chạy đi tìm Park
Yoochun vơ vét tiền máy bay, kết quả bị Park Yoochun trả đũa, trước mặt thư ký
đòi cậu quà đầy tháng cho con trai.
Đây là con trai đầu lòng của Park Yoochun,
làm bạn tốt nếu không tặng quà thì thật sự rất mất mặt. Kim Junsu bị ép tới xám
xịt chỉ ăn vạ Park Yoochun được một bữa cơm trưa, buổi chiều liền tự mình chạy
đi dạo mấy cửa hàng mua quà cho con nuôi ngay cả mặt mũi cũng chưa thấy.
Buổi tối về đến nhà, Kim Junsu ôm laptop vừa
chơi game, vừa kể lể trách mắng Park Yoochun. Kim Jaejoong ngồi trên ghế salon
xem tivi, câu được câu không đáp lời, ngoài miệng vẫn nở nụ cười, rõ ràng không
đặt lời phàn nàn của Kim Junsu trong lòng. Hai người này mười mấy năm trước đã
thích cãi nhau, chục năm sau vẫn chẳng thay đổi, ngoài miệng thì nói đối phương
không ra gì, kỳ thật trong lòng rất tán thưởng đối phương.
Vé máy bay từ Seoul đến Bắc Kinh cuối cùng vẫn
là Park Yoochun mua, còn tự mình đưa tới cửa. Nhưng mà gã nhớ thương con trai, ở
lại một lúc liền về luôn.
Kim Jaejoong chỉnh lý mấy bộ trang phục, nhét
vào trong balo du lịch loại nhỏ. Cậu mấy năm nay sớm đã không trang điểm, lúc
đi ra ngoài chỉ đeo mỗi kính râm, khuôn mặt mộc càng lộ rõ làn da tái nhợt.
Kim Junsu còn đơn giản hơn cậu, ngay cả balo
cũng không mang, một bộ đồ ngủ một bộ để thay, toàn bộ nhét vào trong balo của Kim
Jaejoong. Lúc đi ra sân bay cậu chỉ cầm theo mỗi một chiếc túi xách tay, hai
người đi song song, hai chiếc mũ lưỡi trai, hai chiếc kính râm to đùng, tuy mặc
đơn giản nhưng vẫn nổi bật mười phần.
Chuyến bay của hai người là buổi sáng, lúc đến
Bắc Kinh thì cũng là giờ ăn trưa.
Kim Jaejoong gọi điện cho trợ lý ở Bắc Kinh của
cậu đánh xe tới. Kim Junsu lên xe liền gọi cho Tiễn Chanh, hàn huyên chừng bốn
năm phút mới cúp.
Kim Jaejoong tựa lưng vào ghế ngồi, bị bộ dạng
của cậu chọc cười, tâm trạng không tệ lắm hỏi thăm: “Sao vậy? Khi nào Tiễn
Chanh quay xong?”
Kim Junsu sắc mặt ngưng trọng: “Xong việc rồi,
nhưng mà hôm nay trợ lý cô ấy có việc, sáng nay cô ấy đi nhờ xe người khác đến
trường quay. Có lẽ tạm thời không ra được, vẫn là chúng ta đi qua đón cô ấy đi.”
Kim Jaejoong sắc mặt trầm xuống, ánh mắt lập
tức lạnh lùng.
“Cô ấy hôm nay chỉ có một cảnh, trợ lý có việc
nên xin nghỉ một ngày, nếu không hyung, anh đến nhà hàng đợi bọn em, tự em đi
đón cô ấy.” Kim Junsu biết rõ cậu hiểu lầm, vội vàng bổ sung thêm một câu: “Lúc
này mà để cô ấy tự lái xe ra thì không hay lắm.”
Vừa nghe những lời này, sắc mặt Kim Jaejoong rõ
ràng hoà hoãn hơn nhiều. Kim Junsu nói có lý, theo đuổi bạn gái thì phải ra sức
biểu hiện, nếu thật để phụ nữ tự mình lái xe, vậy từ bỏ đi là vừa.
Kim Jaejoong đeo tai nghe lên, chuẩn bị nghe
nhạc rồi ngủ bù, nghiêng người nằm xuống xong, thản nhiên nói: “Đi đón đi, cùng
đi luôn.”
No comments :
Post a Comment