Chapter
84
Buổi tối lúc
ăn cơm, Park Yoochun đứng ngoài ban công nhà hàng mà hút thuốc. Vào thời gian
này, buổi tối luôn có từng cơn gió rét thấu xương thổi tới, không có gạt tàn,
dưới chân gã đã có rất nhiều tàn thuốc.
Tất cả cảnh
quay ở trường quay Hồng Kông hôm nay đã hoàn thành, trong đại sảnh, nhân viên
đoàn làm phim ăn uống vui vẻ vô cùng, Park Yoochun lại không hề muốn ăn. Gã vốn
là người rất sợ lạnh, nhưng lúc này lại tình nguyện trốn ở góc này hóng gió, bầu
không khí bên trong khiến gã cảm thấy rất bức bối, ngay cả hô hấp không xong.
Hút hết một
bao thuốc, mọi người bên trong vẫn chưa định ra về, trường hợp thế này mà nam
chính lại biến mất, nếu không phải mọi người uống đến cao hứng, nhất định sẽ có
người phát hiện. Kim Jaejoong đã sớm nhìn thấy Park Yoochun đứng bên ngoài, đợi
hồi lâu không thấy gã quay lại, vì vậy cầm đĩa bánh nướng đi ra sân thượng.
“Em không
đói.” Park Yoochun nhận lấy bánh bột ngô, nhìn mà không ăn.
Kim Jaejoong
mặc rất dày, không sợ gió thổi, thấy trên mặt đấy đầy tàn thuốc, đột nhiên cười
rộ lên: “Còn thuốc lá không?” Nói xong, cậu liền tìm bao thuốc lá của mình đưa
cho Park Yoochun, “Hút cái này đi.”
“Anh không định
khuyên em hút ít thôi à?”
“Khuyên cái
gì, anh cũng muốn hút.”
Thời gian
này, cậu bị Jung Yunho quản lý rất chặt, hàng ngày không hút đến hai điếu, châm
cho Park Yoochun và mình mỗi người một điếu, sau đó tựa trên ban công, đứng
trong gió lạnh khẽ nhả khói. Kim Jaejoong chưa bao giờ nghĩ mình có thể đoán được
Park Yoochun nghĩ gì trong lòng, nhưng hai mươi năm ở chung ít nhiều cũng có
chút hiểu.
Có vài lời cậu
không thể hỏi, vậy nên phải chờ đến khi Park Yoochun chủ động nói với cậu.
Nhưng lần này
Park Yoochun hình như không hề có ý định nói gì, hút hết điếu thuốc, gã dùng
chân dập tắt điếu thuốc, chỉnh lại quần áo: “Vào thôi, hơi lạnh rồi. ”
Nói xong liền
đi vào, Kim Jaejoong do dự một hồi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Chuyến bay về
Hàn Quốc vào lúc trưa, mọi người trước khi lên máy bay ăn tạm vài thứ, Park
Yoochun vừa lên máy bay liền đắp chăn, tựa đầu vào cửa sổ ngủ. Shim Changmin ngồi
bên cạnh gã yên lặng đọc sách.
Không chỉ Kim
Jaejoong mà ngay cả Jung Yunho cũng nhận ra không ổn, nhiều lần muốn hỏi Shim
Changmin đều bị Kim Jaejoong ngăn cản.
“Hai đứa này
không phải từ trước tới giờ đều chưa từng cãi nhau sao?” Kim Jaejoong tựa trên
người anh, nhắm mắt ngủ bù, Jung Yunho vuốt vuốt tóc bên tai cậu, nghĩ một hồi
thấy vẫn không quá yên tâm.
Nhưng giọng
anh hơi lớn, Kim Jaejoong dùng đầu gối đụng nhẹ vào đùi Jung Yunho, nhỏ giọng
nói: “Nhỏ giọng thôi, bị nghe thấy giờ.”
Jung Yunho
cúi đầu xuống, ghé vào tai Kim Jaejoong hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Vì đang ghé
quá gần, Jung Yunho gần như chỉ thì thào, hơi thở phun lên tai khiến Kim
Jaejoong có chút ngứa.
Kim Jaejoong
đột nhiên vươn tay che khuất mắt Jung Yunho: “Ngủ đi.”
Đây là tình
huống Kim Jaejoong sợ nhất, kiểu người EQ không cao như Jung Yunho rõ ràng
không thích hợp đi giải quyết vấn đề tình cảm của người khác, huống chi tình huống
hiện tại ra sao, ngay cả Kim Jaejoong cũng không rõ ràng. Jung Yunho không làm
gì đã là sự giúp đỡ lớn nhất rồi, ngàn vạn không thể để anh xen vào.
Máy bay giữa
đường gặp phải khí lưu, hơi rung lên, Park Yoochun tỉnh lại, sau đó liền tìm
tai nghe trong balo. Đeo tai nghe lên, lúc ấn bật nhạc và điều chỉnh âm lượng mới
nhận ra đã hết pin, tối qua gã quên không sạc, bình thường đi ra ngoài cũng
không thích mang sạc dự phòng, tật xấu sợ phiền toái này chẳng bao giờ sửa được.
Park Yoochun
có chứng bị ám ảnh nhẹ, lúc ngồi máy bay hoặc xe đều thích đặt mình trong không
gian kín, chẳng hạn như đeo tai nghe rồi mở mức âm lượng rất lớn. Vậy nên dù
không có nhạc, gã vẫn không bỏ tai nghe xuống.
Một lần nữa
nhắm mắt lại, thân thể khẽ lay động theo sự rung động của máy bay, đúng lúc đó,
tai nghe truyền đến giai điệu rất quen thuộc, đây là ca khúc gã đang nghe dở tối
hôm qua.
Park Yoochun
sững sờ, nghiêng đầu nhìn, Shim Changmin đang cúi đầu cắm sạc dự phòng vào máy
nghe nhạc của gã. Tuy chỗ ngồi trong khoang thương nhân cũng khá rộng rãi,
nhưng dù sao đây cũng là hai ghế cạnh nhau, Park Yoochun có thể nhìn thấy rõ
ràng gương mặt cùng hai tay của Shim Changmin, khoảng cách giữa hai người còn
chưa đến nửa mét.
“Cảm ơn.”
Park Yoochun im lặng ba giây, bình thản nói với Shim Changmin.
Shim Changmin
ngẩng đầu lên, một lần nữa ngồi xuống: “Ngủ đi, bao giờ sắp tới em sẽ gọi.”
Park Yoochun
nở nụ cười nhẹ, kéo lại chăn trên người, cũng không băn khoăn nhiều, trực tiếp
tựa đầu vào vai Shim Changmin. Shim Changmin giật mình, thân thể cứng ngắc hồi
lâu mới khẽ chùng xuống. Cậu nhìn gương mặt khi ngủ của Park Yoochun, người đàn
ông này sớm đã bị năm tháng thay đổi, cậu nhóc ngây ngô như hoàng tử năm đó nay
đã không còn, giờ chỉ còn lại một người đàn ông thành thục mà ổn trọng sau khi
trải qua biết bao rèn luyện.
Shim Changmin
tựa đầu vào lưng ghế, cậu nhắm mắt lại, hồi tưởng vài hình ảnh từ rất nhiều năm
trước. Khi đó bọn họ còn rất trẻ, cũng ôm ấp tình cảm với rất nhiều người, rất
nhiều việc, chỉ tiếc sự thật tàn nhẫn đã không chút lưu tình mang đi những ký ức
tuyệt vời ấy.
Kỳ thật nhiều
năm như vậy, cậu đã không cách nào nhớ rõ ràng chuyện xảy ra khi đó, nếu không
có cuộc trò chuyện ở quán cafe ngày hôm qua, có lẽ cả đời này cậu cũng sẽ không
nhớ lại.
May mắn bọn họ
đều chưa từng quên, cũng chưa từng hối hận.
Shim Changmin
cảm thấy có lẽ năm đó mình đã đưa ra lựa chọn rất đúng đắn, vậy nên giờ bọn họ
mới có thể sinh sống bình thản thế này. Nghĩ như vậy, sức nặng trên bờ vai
không còn khiến cậu cảm thấy bất an, ngược lại an tâm vô cùng. Chuyến bay từ Hồng
Kông đến Seoul cũng không phải quá dài, đến nơi, phó đạo diễn sắp xếp chỗ ở cho
nhân viên, các diễn chính đều từng người về nhà mình, ngày hôm sau mới bắt đầu
quay.
Trợ lý ở Hàn
Quốc của Kim Jaejoong từ sớm đã chờ bên ngoài, Jung Yunho đặt hành lý vào trong
xe của Kim Jaejoong, thoáng chần chờ.
“Sao vậy?”
Kim Jaejoong một tay cầm điện thoại, chuẩn bị gọi, trợ lý vẫn đang sắp xếp vali
hành lý ở phía sau, bọn họ đang đứng trước cửa xe, “Cậu về nhà hay qua nhà tớ?”
Trước lúc
Jaejoong mở miệng hỏi, Jung Yunho quả thật đang suy nghĩ vấn đề này, nhưng anh
vừa nghe thấy giọng Kim Jaejoong, lại nhìn cậu bận rộn gọi điện thoại sắp xếp
công việc, đột nhiên có cảm giác tự hào ‘Người đàn ông này là thuộc về mình’.
Rất khó giải
thích cảm giác này, tuy vậy nó lại không ngừng hâm nóng trái tim anh, Jung
Yunho nhịn không được đột nhiên vươn tay cầm lấy tay Kim Jaejoong, đẩy cậu vào
trong xe, sau đó mình cũng ngồi vào.
Kim Jaejoong
hỏi anh: “Đi đâu?”
“Về nhà.” Jung
Yunho nắm chặt lấy tay Kim Jaejoong, “Về nhà của chúng ta.”
Anh dùng rất
nhiều sức, nhưng Kim Jaejoong lại không nhúc nhích, yên lặng nhìn anh.
Có đôi khí
ánh mắt của đàn ông còn giàu cảm xúc hơn phụ nữ, như thể ánh sao trong bầu trời
đêm mù mịt, tỏa sáng vô cùng. Dịu dàng, yêu thương, ẩn chứa vô vàn cảm xúc, những
tình cảm này đan thành một chiếc lưới rất lớn, Jung Yunho cảm thấy mình đã rơi
vào bên trong, không thể nào rời khỏi cũng không muốn rời khỏi.
Kim Jaejoong
lấy điện thoại trong túi áo Jung Yunho, tìm dãy số nhà anh rồi đưa cho anh: “Gọi
về đi, dù sao đã an toàn về đến nhà, báo một tiếng vẫn tốt hơn.”
Jung Yunho nhận
lấy điện thoại, trực tiếp tắt máy: “Không cần, họ sẽ gọi cho trợ lý, có khi còn
gọi hẳn cho quản lý.”
Điều anh nói,
Kim Jaejoong đương nhiên cũng biết, trước đây cậu không biết đã nhìn thấy bao
nhiêu lần, nhưng Jung Yunho chưa từng trực tiếp từ chối liên hệ với trong nhà
như vậy. Trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, Kim Jaejoong cảm thấy Jung
Yunho thế này có chút kỳ lạ, đây không phải phản ứng anh nên có.
Có lẽ anh đã
có biện pháp đối phó.
Có lẽ anh còn
chưa nghĩ ra phải làm thế nào.
… Kim
Jaejoong nhận ra, cậu còn khẩn trương hơn Jung Yunho, dù cậu đã từng có quá nhiều
việc không vui với họ, nhưng đây dù sao cũng là người thân của Jung Yunho, đó
là người thân của người mà cậu yêu nhất.
Kim Jaejoong
đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đến mức lấy bản thân ra so sánh với người thân, vậy
nên mới càng thêm phiền toái.
“Sao vậy? Lại
suy nghĩ lung tung à?” Jung Yunho cười nắm chặt tay phải của Kim Jaejoong, nụ
cười kia có ma lực kì lạ khiến người ta yên tâm, “Nghĩ nhiều làm gì, lần này
chúng ta sẽ không tách ra nữa, dù cậu phải rời khỏi tớ, tớ cũng sẽ không đồng
ý.”
Nửa câu sau
anh nói trầm thấp mà mạnh mẽ, Kim Jaejoong không hiểu sao lại thấy an tâm,
trong lòng cậu hiện giờ rất mâu thuẫn, một mặt muốn có được Jung Yunho lúc tuổi
già, một mặt lại không muốn nhìn anh khó xử.
Jung Yunho thấy
cậu không nói lời nào, cho rằng cậu còn đang lo lắng, vì vậy nghiêng người ôm cậu
vào trong lòng. Kim Jaejoong tận hưởng cái ôm ấm áp, dần dần đưa ra quyết định,
đây có lẽ là quyết định ích kỷ nhất trong đời cậu.
Trợ lý dừng
xe dưới tầng, hành lý của họ cũng không phải rất nhiều, hai người mỗi người kéo
một vali là hết.
Lúc cửa thang
máy mở ra, đèn trên hành lang đang bật.
Kim Jaejoong
kéo vali đi phía trước, chỉ rẽ một cái là đến nhà bọn họ. Kim Jaejoong đột
nhiên dừng lại, Jung Yunho theo kịp, nhìn thấy người đứng ở cửa nhà, rõ ràng
không hề kinh ngạc chút nào, phản ứng so với Kim Jaejoong tỉnh táo hơn rất nhiều.
Ánh mắt Jung
Ji Hye không cách nào rời khỏi gương mặt Kim Jaejoong, cô không hề biết ngón
tay cầm lấy ví của mình đang trở nên trắng bệch vì dùng quá nhiều sức.
“… Hai người…”
Jung Ji Hye rốt cuộc chịu nhìn đến anh trai của mình, nhưng Jung Yunho lại đi đến
bên cạnh Kim Jaejoong, buông balo nắm tay Kim Jaejoong.
Jung Ji Hye cảm
thấy đầu mình như muốn nổ tung, cô chưa từng nghĩ tới có một ngày, anh trai
mình sẽ cùng người mà cô đã từng thích nhất, tay cầm tay đứng trước mặt mình.
Vốn tưởng bọn
họ sẽ có chút ngại ngùng, vốn tưởng bọn họ sẽ suy nghĩ đến cảm xúc của mình, vốn
tưởng rằng… Bản thân rất quan trọng.
Jung Ji Hye
chỉ muốn chạy đi ngay, nhưng hai chân như bị đóng đinh tại chỗ. Kim Jaejoong
nhìn cô, ánh mắt vẫn dịu dàng như trước, như thể bao nhiêu năm qua chưa từng
thay đổi.
Kim Jaejoong
tiến lên trước một bước, lấy chìa khóa mở cửa: “Đến lâu chưa? Chắc em mệt lắm
đúng không, mau vào ngồi.”
Cậu bước vào
trước, lấy một đôi dép lê mới tinh trong tủ giày, đặt ở trước cửa ra vào.
Jung Ji Hye cắn
môi, im lặng đứng nguyên tại chỗ, Jung Yunho đột nhiên đẩy cô một cái, xoa xoa
đầu cô: “Đứng đờ ở đây làm gì, mau vào đi.”
Cô ra vẻ lưỡng
lự bước vào cửa, mắt vừa nhìn thấy đôi dép lê, trong lòng không hiểu sao lại thấy
khó chịu.
“Ji Hye muốn
uống gì? Trong nhà hình như có nước trái cây.” Kim Jaejoong vừa cởi áo khoác, vừa
dùng điều khiển điều chỉnh độ ấm, cậu mở tủ lạnh lấy chai nước nho, “Hình như
em thích uống loại này, nếu anh nhớ không lầm.”
Jung Ji Hye rời
mắt, không nhìn Kim Jaejoong: “Em không uống gì cả, anh không cần phải lấy đâu.”
Kim Jaejoong
cười nhẹ, đặt ly nước trái cây lên bàn bên cạnh Jung Ji Hye.
No comments :
Post a Comment