Chapter 6 —— Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn (1)
—— Ngươi nói cái gì?
Kim
Jaejoong cơ hồ là khàn giọng rống lên câu này, sau đó, trước ánh mắt phức tạp của
Shim Changmin mà không nói lên lời.
Gió bấc
gào thét thổi qua, bông tuyết bay đầy trời, rơi xuống đá cuội ven đường, rơi
lên những cành cây trụi lủi, rơi lên trên người hạ nhân đang tới lui bận rộn,
sau đó dần dần tan thành nước, bốc hơi không thấy tăm tích.
Hai hàng
lồng đèn treo hai bên bị gió lay động, hiên nhà phía sau treo một chiếc biển lớn
dát vàng, bên trên có hai chữ như rồng bay phượng múa:
—— Tĩnh
tâm.
Nhưng mà,
tình huống thế này, ai còn tĩnh được cơ chứ?
Kim
Jaejoong cùng Shim Changmin đứng yên, im lặng không nói lời nào, khuôn mặt rất
bình tĩnh, bầu không khí bỗng chốc yên lặng như tờ.
Thời gian
từng giây từng phút trôi qua, Shim Changmin chỉ cảm thấy tay chân mình bị tuyết
đọng mà đông lạnh, bắt đầu cứng ngắc, nhưng tim lại đập thình thịch liên hồi,
thậm chí mồ hôi còn bắt đầu chảy trên lưng, làm ướt hai bên thái dương.
Shim
Changmin đang lo lắng, nói đúng hơn là sợ hãi.
Hắn cho rằng
Kim Jaejoong nghe thấy tin này sẽ trực tiếp đến Jung phủ mà tự tay đâm Jung
Yunho, hắn cho rằng Kim Jaejoong sẽ tức giận bạo phát, hắn cho rằng Kim
Jaejoong sẽ cuồng nộ chất vấn.
Kim
Jaejoong trước kia lúc nào cũng vậy, dù thua hay thắng cũng đều đến trước mặt
Jung Yunho giương nanh múa vuốt trút giận hoặc là hung hăng càn quấy để khoe
khoang, như một bé hồ ly đang xù lông, hắn đã tận mắt thấy không ít lần.
Nhưng phản
ứng của Kim Jaejoong lúc này lại bình tĩnh quá mức, giống như dầu nóng bị đổ
vào trong nước sôi, rõ ràng là nóng đến có thể hòa tan người, lại chỉ tỏa ra một
chút nhiệt lượng, tức giận che giấu dưới bình tĩnh, thỉnh thoảng mới để lộ đôi
chút, khiến tất cả mọi người không rét mà run.
“Ca, ngươi…
Không sao chứ?”
“Lúc
tuyên bố đề, Jung Yunho có ở đó không?” Kim Jaejoong ngẩng đầu, mắt đảo một
vòng, vội vàng hỏi.
“Có nha,
ngoại trừ ta thay ngươi đi là không có tên trong danh sách, còn lại năm mươi bảy
cửa hàng khác trong kinh thành đều có mặt.” Shim Changmin không hiểu lắm trả lời.
“Hắn phản
ứng như thế nào?”
“Phản ứng?”
Shim Changmin hồi tưởng lại, miêu tả, “Cũng không khác gì bình thường, chỉ là
ngồi yên một chỗ, cười nhạt, vừa thông báo xong liền lên kiệu rời đi.”
“Chết tiệt.”
Não Kim Jaejoong cấp tốc hoạt động, mọi việc như một chuỗi ngọc, bắt đầu từ một
câu nói kia, từng viên từng viên xâu vào chuỗi, kết hợp lại, giờ mới hiểu ra
khiến cậu nhịn không được thấp giọng chửi
bới, “Đây là kế của Jung Yunho mà, ta bị lừa rồi.”
Kim
Jaejoong hối hận không thôi, đúng vậy, là cậu chủ quan.
Mấy ngày
trước cậu chỉ sốt ruột muốn giành được chiến thắng, nghe được tin tức kia liền
không suy nghĩ nhiều, cũng không kiểm tra lại cẩn thận, thậm chí cũng không để
ý hướng đi của Jung phủ, cố chấp chọn xuôi năm, bỏ số tiền lớn mua trà, lúc vừa
rồi vẫn còn đắc ý.
Hoàn toàn
không nghĩ tới đây cũng là kế sách của Jung Yunho, người đàn ông thoạt nhìn dịu
dàng vô hại, kì thực rất giảo hoạt gian trá kia đã lừa cậu một phen.
Khuyết điểm
của cậu trong giới kinh doanh – sự háo thắng của cậu đã bị Jung Yunho biết rõ,
cậu đã vì việc này mà thua lỗ không biết bao nhiêu lần.
Phẫn nộ
như từng cơn sóng đánh úp cậu, Kim Jaejoong lật đổ khay đựng trà đang phơi nắng
bên cạnh, lá trà vốn đã khô cong nay rơi xuống tuyết, nhìn như lá mới đâm chồi,
xinh đẹp mà kì lạ.
Nhưng vì
cái gì, cậu ngoài tức giận ra lại càng dâng trào ý chí chiến đấu.
Muốn cho
người đàn ông kia vì cậu mà khuất phục, vì cậu mà ủng hộ, vì cậu mà dừng lại,
muốn hắn tâm phục khẩu phục, muốn hắn phá sản, khao khát này đã giúp cậu chèo
chống qua rất nhiều năm.
Cuối cùng
trở thành thói quen quan trọng nhất trong cuộc sống.
“Jung
Yunho!” Khuôn mặt giận dữ của Kim Jaejoong khiến mọi người im lặng lùi ra sau
vài bước, cái tên này vừa thốt ra khỏi miệng, đầu lại không nghĩ đến việc trúng
kế lần này mà lại là bóng dáng cao thẳng dịu dàng nằm cạnh cậu hôm trước.
Chết tiệt,
Kim Jaejoong, ngươi rốt cuộc là làm sao vậy?
Vì cái
gì, nghĩ tới ngày đó cùng giường chung gối, tim lại đập nhanh như vậy?
Sự rung động
này, từ đâu mà đến vậy.
Jung
Yunho kia, chỉ là một đối thủ tốt hiếm có mà thôi.
“Ca, giờ
làm sao đây?” Shim Changmin cẩn thận hỏi, mắt vẫn đánh giá hạ nhân đang bận rộn
trong hậu viện, để chế biến trà, Kim Jaejoong cơ hồ triệu tập toàn bộ nhân viên
giỏi ở các cửa hàng tới, một khi dừng lại nhất định sẽ gây ra tổn thất nghiêm
trọng, “Những lá trà này…”
Kim
Jaejoong cúi đầu không nói, mũi chân đào đào lớp tuyết đọng trên mặt đất, tạo
thành một cái hố nho nhỏ, bông tuyết lạnh làm ướt giày sa tanh màu trắng, từng
vết nước đọng trên giày chảy xuống hố, giống như tâm cậu đang dần lạnh như
băng.
Khó, thật
sự rất khó.
Cậu tuy
giận Jung Yunho giảo hoạt, giận Jung Yunho dối trá, nhưng lại không thể không bội
phục tâm cơ cùng tính toán của người đàn ông kia.
“Hay là,
chúng ta bán lại đi, em là hoàng tử, những quý tộc kia hẳn phải nể mặt em.” Shim
Changmin đề nghị.
Những năm
này, thân phận hoàng tử của Shim Changmin trợ giúp Kim Jaejoong không ít, chỉ
là…
Kim
Jaejoong đột nhiên nhớ đến mấy ngày trước, các chưởng quầy báo cho cậu biết một
tin tức, nói là Jung Yunho tặng quà cho không ít quan to quý tộc, hình như là
trà mới năm nay, khi đó cậu còn tưởng rằng Jung Yunho đang bận rộn vì trà, bây
giờ…
Hắn chắc
chắn là cố ý!
Cố ý chặn
tất cả đường lui của cậu.
“Không được.”
Kim Jaejoong trong lòng nhanh chóng tính toán, “Như vậy mất nhiều lắm.”
“Nhưng nếu
giữ trong tay, chỉ sợ lúc sau còn lỗ nhiều hơn.” Shim Changmin mặc dù không khôn
khéo như hai người Jung Kim nhưng cũng là thương nhân giỏi, “Hiện tại cũng là
lúc thị trường đang cần mặt hàng này, tuy trà của chúng ta hơi đắt, nhưng vẫn
có người muốn mua, nếu đưa toàn bộ ra thị trường thì có lẽ sẽ bán được hết.”
“Trà Mao
Phong Tuyết Đỉnh này là trà mới chất lượng rất tốt, ta lại dùng giá cao gấp hai
lần bình thường mà mua, hiện tại dù bán hết ít nhất cũng lỗ năm phần.” Kim
Jaejoong chắp tay sau lưng dạo bước trong hậu viện, “Huống chi, với thủ đoạn của
Jung Yunho, hiện tại chắc phần lớn người đủ khả năng mua đều đã nhận được quà của
hắn rồi.”
“Ca nói
là Jung Yunho tặng trà sao?”
“Hắn chắc
chắn đã làm vậy.” Kim Jaejoong ngẩng mặt nhìn trời, giọng có chút chán nản, “Hơn
nữa, thứ ta có thể nghĩ đến, ngươi cho rằng hắn không nghĩ ra sao, ngươi không biết
hắn rồi, thủ đoạn của hắn không phải thứ ngươi có thể chống đỡ.”
“Vậy làm
sao bây giờ? Đại hội Chúng thương ba ngày nữa sẽ chính thức bắt đầu, lần này
ngoài vị trí hội trường còn có quyền ưu tiên kinh doanh lương thảo của triều
đình nữa đấy.”
Shim
Changmin nhìn sân nhỏ đầy lá trà cùng Kim Jaejoong đang cau mày, trong lúc nhất
thời cũng không nghĩ ra biện pháp nào ổn thỏa.
Tranh đấu
của Jung Yunho cùng Kim Jaejoong những năm gần đây, có tròn có khuyết, tuy kịch
liệt nhưng ổn định, chỉ là lần này lại liên quan đến chức Hội trưởng Thương hội.
Vùng kinh
doanh phía đông chủ yếu ở Giang Chiết, gọi là Chiết Thương, còn có Tấn Thương ở
vùng Tấn Tây, mấy trăm năm qua, mỗi thương nhân chiếm cứ ưu thế của khu vực
mình, kinh doanh ở nhiều lĩnh vực khác nhau, không can thiệp vào chuyện của
nhau.
Chỉ là
như trời và đất, từ đông tới tây vẫn đều tôn suy Hoàng đế, giới kinh thương dù
trải rộng khắp nơi nhưng lại rất quan trọng với dân sinh, tất nhiên sẽ cần một
người đức cao vọng trọng làm thống lĩnh, điều hành mọi phương diện, gọi là “Hội
trưởng”.
Hội trưởng
hiện tại chính là ông chủ Hồ nổi danh nhất vùng Tấn Tây, năm nay đã ngoài sáu
mươi, tháng trước vừa chính thức từ chức, vì vậy cái chức này liền đến lượt Chiết
Thương.
Đứng đầu
thương nhân, chức vị này nghe rất long trọng, nhưng nói trắng ra chỉ là cái tên
dễ nghe, thỉnh thoảng làm mấy việc linh tinh, nhưng Kim Jaejoong ngấp nghé đã
lâu rồi, bởi vì Jung lão đương gia đã từng đảm nhiệm chức vụ này, mà cha cậu
cũng đã từng thua trong trận cạnh tranh đó.
“Changmin,
ngươi có quen với công công ở Ngự thiện phòng trong nội cung không?” Kim
Jaejoong trầm mặc thật lâu, đột nhiên nói một câu khiến Shim Changmin giật nảy
mình.
“Coi như
quen, làm sao vậy?” Shim Changmin vò đầu, nếu như coi việc mỗi lần đám công
công kia thấy hắn liện hận không thể giấu toàn bộ đồ ăn đi là quen biết thì hẳn
bọn họ rất thân thiết nha.
“Vậy là tốt
rồi.” Kim Jaejoong nắm chặt tay, vội vàng nói, “Vậy ngươi nhanh tiến cung, âm
thầm dẫn toàn bộ người trong Ngự trù ra ngoài cho ta, càng nhiều càng tốt, phải
nhanh lên, lát nữa ta muốn gặp bọn họ ở Phong Mãn lâu của ta.”
“Ca,
ngươi muốn làm gì vậy?”
“Tiểu Tả.”
Kim Jaejoong hoàn toàn không để ý đến Shim Changmin đầu đầy dấu chấm hỏi, quay
đầu phân phó tiểu tư của mình, “Tìm Nhị thiếu gia về, nói với nó, ta đồng ý để nó
mở dược thiện.”
“Dạ.”
“Tiểu Hữu.”
“Có ạ.”
“Đi nói với
Chúc chưởng quỹ, toàn bộ quán rượu của Kim gia ngừng kinh doanh, gọi toàn bộ mọi
người tập trung ở Phong Mãn lâu.”
“Tiểu
nhân đã hiểu.”
“Phúc bá,
sai người thu gom toàn bộ lá trà ở đây cho vào thùng, đưa đến Phong Mãn lâu,
ngươi tự mình giám sát, không cho phép để lộ dù chỉ một tiếng gió.”
“Vâng, thiếu
gia.”
Kim
Jaejoong liên tiếp ra mệnh lệnh, tất cả mọi người dựa theo sự phân phó mà làm,
tiểu viện vốn yên tĩnh nay trở nên vô cùng náo nhiệt, Shim Changmin bị thái độ
nhanh gọn của Kim Jaejoong làm cho càng thêm hoảng sợ.
Bình thường
Kim Jaejoong luôn ưu nhã mà lười biếng nay trở nên quyết đoán, kiên định, đôi mắt
đẹp nghiêm nghị, từng từ từng câu đều rõ ràng, bờ môi nhếch lên, toàn thân tỏa
ra sự tự tin, lông tơ trắng đính xung quanh cổ áo khẽ lay động khi cậu nói, để
lộ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt như ngọc, tay vung lên, mang theo sự quyết tuyệt
không thể chống đối, thái độ kiên quyết lại khiến người không khỏi bị thuyết phục.
Kim
Jaejoong trước kia cũng rất đẹp, đẹp theo kiểu có khí chất không giống người
thường, đẹp theo kiểu thanh nhã mà quý phái, chỉ là cậu hiện tại lại càng thêm
đẹp vô song, đẹp ở sự hăng hái, đẹp ở sự tự tin trước kỳ phùng địch thủ, kiên
quyết không chịu thất bại.
Thật sự rất
đẹp!
Quả
nhiên, trên thế giới này, chỉ Jung Yunho mới có thể kích động cảm xúc của Kim
Jaejoong, để cậu phát huy tất cả tiềm năng.
“Ca,
ngươi định mua rượu tặng trà à?”
“Không.” Kim
Jaejoong cười thần bí mà giảo hoạt, như một bé hồ ly, sau đó mới nhổ ra mấy chữ,
“Ta muốn làm tiệc trà.”
Tiệc trà.
Từ xưa đến
nay đã tồn tại, còn có một tên gọi khác là tiệc xã giao, dùng trà thay rượu mở
tiệc khoản đãi khách, bắt đầu từ Nam Bắc triều, phát triển hưng thịnh ở Tống
triều, nhưng từ trước Đông triều thì dần dần xuống dốc, rất ít người đề cập đến.
Chỉ là,
tiệc trà của Kim Jaejoong có đôi chút cải biến, cậu quyết định để trà dung nhập
vào trong thức ăn, tạo nên một bàn tiệc trà có phong cách riêng.
“Changmin,
ngươi còn không đi?” Cảm xúc tức giận lúc trước như đã bị gió bấc cuốn đi, không
để lại chút vết tích nào, Kim Jaejoong cười xinh đẹp mà quyến rũ, Shim Changmin
sợ tới mức lưng ướt đẫm mồ hôi, chạy trối chết.
Khó tiêu
thụ nhất chính là mỹ nhân nha!
Xem ra,
thật sự chỉ mình Jung Yunho có thể chống đỡ được con hồ ly thành tinh này.
“Jung
Yunho, như ngươi mong muốn.” Kim Jaejoong nắm chặt áo khoác lông cừu trên người,
hai tay khép lại trong tay áo, đôi mắt nhìn lên bầu trời bị tường viện ngăn
cách, thì thào tự nói, “Cuộc chiến của chúng ta giờ mới bắt đầu.”
Tuyết nhẹ
trời trong, Đại hội Chúng thương náo nhiệt nhất Kinh thành rốt cuộc cũng mở
màn.
Tiệc trà.
Giữa trưa
ngày đầu tháng giêng, đệ nhất tửu lâu của Kinh thành —— Phong Mãn lâu ngoài tường
treo một tấm biển màu trắng, bên trên viết hai chữ rồng bay phượng múa kia.
Ngoài cửa
là một đám người hầu Kim gia ăn mặc trang phục thống nhất, thoạt nhìn rất thông
minh tháo vát, tay nâng bảng thực đơn bằng gỗ đứng thành hàng, khí thế như vậy
khiến người qua đường nhịn không được dừng chân.
Sáng sớm
đã có một cô gái tuổi trẻ xinh đẹp đến đây, ưu nhã giới thiệu quy tắc chi tiết
của tiệc trà mới nhất do Phong Mãn lâu làm.
Bất kể là
muốn uống trà, ăn trứng luộc nước trà, lấy trà làm bánh ngọt, muốn ăn gà hầm
trà, hay thậm chí uống thuốc từ trà, chỉ cần là món có tồn tại, tiệc trà đều có
thể có.
Chỉ là có
một điều kiện, mỗi bàn ăn phải có năm người tạo thành một tổ, phải gọi ít nhất
một bầu rượu.
Cách thức
mới mẻ như vậy ngay lập tức khiến tất cả mọi người tò mò vô cùng, bất kể là
quan lại quyền quý hay người buôn bán nhỏ đều háo hức không thôi, thấy vừa mở cửa
là chạy vào như vịt.
Vì vậy,
tiệc trà của Phong Mãn lâu liền sôi sùng sục.
Đại hội
Chúng thương ngày đầu tiên, Phong Mãn lâu chật kín, năm nghìn suất tiệc trà
toàn bộ bán hết trước giờ đóng cửa, không ít người nghe danh mà đến đều phải ra
về tay trắng.
Đại hội
Chúng thương ngày thứ hai, Phong Mãn lâu chưa mở cửa đã có một hàng dài người đứng
chờ, thậm chí ra giá cao mua chuộc tiểu nhị để kiếm được một vị trí, tám nghìn
suất tiệc trà toàn bộ bán hết trong năm canh giờ.
Đại hội
Chúng thương ngày thứ ba, Kim đương gia phong hoa tuyệt đại lộ mặt, cười nói dịu
dàng cảm tạ sự ủng hộ của mọi người, hơn nữa còn tự mình làm một suất tiệc trà,
đưa ra đấu giá, cuối cùng Âu Dương Tướng quân dùng năm vạn bạc đã nhận được sự
chú ý của mỹ nhân.
Đại hội
Chúng thương ngày thứ tư…
…
Tiệc trà,
hai chữ kia nhanh chóng trở thành từ nóng nhất ở Kinh thành, thậm chí ngay cả
Hoàng đế cao cao tại thượng trong nội cung cũng phái người đi mua một suất tiệc
trà, chỉ vì nghe nói danh tiếng rất lớn, muốn nếm thử một phen.
Mà chủ
nhân phía sau màn Kim Jaejoong tất nhiên là lợi nhuận tràn đầy, các thương nhân
khác cùng tham gia không thep kịp, liên tục ai thán.
Khi tin tức
truyền vào Jung phủ, Jung Yunho đang ngồi trong phòng nghị sự, chén trà bằng sứ
trắng trong tay liên tục tỏa ra hơi nóng, không khí mờ mịt khiến khuôn mặt tuấn
tú có chút mơ hồ, thuộc hạ ngồi thành hai hàng ngay ngắn hai bên là mười hai
chưởng quầy dưới tay Jung gia, vô luận già trẻ, từng người đều thần sắc nghiêm
túc, nhìn đương gia không nói một lời nghe thuộc hạ phụ trách thu thập tin tức
báo cáo.
“… Thuộc
hạ vừa mới làm công tác thống kê, lợi nhuận bán rượu của Kim gia mấy hôm nay
đang đứng đầu bảng.”
“Ừ.” Jung
Yunho nghe xong vẫn bình tĩnh như trước, các chưởng quầy nhao nhao bàn luận, ai
nấy đều rất khẩn trương, chỉ có hắn yên lặng thổi trà trong tay, lá trà bên
trong chìm chìm nổi nổi, thỉnh thoảng lại lộ ra nhãn hiệu màu đỏ in dưới đáy
chén.
“Hơn nữa,
thuộc hạ nhận được một tin tức đáng tin cậy, Kim phủ mấy ngày nữa sẽ cho ra mắt
mặt hàng mới, nghe nói gọi là trà thiện, có công hiệu như dược thiện, chỉ sợ một
khi ra mắt sẽ lại tạo lên một làn sóng mới.”
Cơ nghiệp
Jung gia đã có vài trăm năm, tất nhiên đã sớm tạo thành mạng lưới tình báo đáng
tin cậy, đến đời Jung Yunho, công dụng của mạng lưới này được tăng lên gấp trăm
lần, tin tức này vừa ra, các chưởng quầy liền không thể ngồi yên, nhao nhao mở
miệng.
“Sao có
thể làm điều đó được?”
“Không hẳn,
nghe nói đương gia Kim phủ thủ đoạn cực kỳ cao minh, không ít người đã phải chịu
thiệt lớn vì thua lỗ đó.”
“Đó không
phải lời đồn đâu.” Lý chưởng quỹ của tiệm sách đã tiếp xúc với Kim Jaejoong bất
đắc dĩ mở miệng, “Đó là một nhân vật rất khó đối phó, chẳng những tài ăn nói
cao minh, đầu óc cũng là số một.”
“Vậy lần
này chúng ta cũng thua sao?”
…
Mười hai
người châu đầu ghé tai, tiếng nghị luận líu ríu vang lên không đứt, chỉ có người
đàn ông trên cao vẫn yên lặng như trước, ngón tay nghịch ngợm chén sứ trắng, cảm
nhận nhiệt độ của trà nóng trong chén từng chút biến mất.
Thái độ
bình thản như vậy rốt cuộc khiến đám chưởng quầy thấp thỏm lo âu phía dưới yên
tĩnh trở lại, không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào Jung Yunho, hy vọng vị đương
gia nổi danh này có thể nghĩ ra biện pháp đối phó.
“Jung đương
gia…” Một chưởng quầy không kìm nén được mở miệng, nhưng khi thấy gương mặt
bình tĩnh của Jung Yunho thì lại đem lời nuốt vào.
“Ha ha ha
ha…” Ngoài dự liệu của mọi người, Jung Yunho vốn mặt không biểu tình đột nhiên
vỗ tay cười to, tiếng cười kia khí phách mà thoải mái, người phía dưới nhìn Jung
Yunho cười to đều nghẹn họng trân trối, tìm không thấy lời nói.
Đúng vậy,
bọn họ đã quen với đương gia luôn giữ vẻ mặt tươi cười, dịu dàng mà ấm áp luôn
đọng trên khuôn mặt tuấn lãng của hắn, khiến tất cả mọi người cảm thấy hắn thật
đáng tin cậy.
Chỉ là bọn
họ chưa bao giờ thấy Jung Yunho cười thoải mái như vậy, cười không hề cố kỵ, dường
như xuất phát từ nội tâm sâu thẳm, là sự vui mừng toát ra từ đáy lòng.
Jung
đương gia sáng suốt anh minh của bọn họ, thiếu niên kỳ tài thành danh trong giới
kinh doanh điên rồi sao?
“Chủ
nhân?” Lâm quản gia đứng hầu bên cạnh run rẩy chen ngang, cẩn thận nhắc nhở.
Lâm quản
gia nhìn Jung Yunho lớn lên hẳn là người duy nhất ở đây hiểu rõ tâm tư của Jung
Yunho, chủ nhân của hắn không phải điên, mà là vui mừng từ tận đáy lòng, vui mừng
vì người mà hắn vẫn luôn nâng trong lòng bàn tay, đặt trong tim đang dần trưởng
thành, nghĩ ra được phương pháp phản kích hay như vậy.
Jung
Yunho là vui mừng, là tự hào, là kiêu ngạo.
Tự hào vì
bé hồ ly của hắn, người Jung Yunho vừa ý sao có thể là kẻ vô tích sự.
Tình cảm
này, trừ hắn ra, người bên ngoài quả thật không thể cảm nhận được.
Chỉ là,
Lâm quản gia đã từng thấy vẻ mặt đó xuất hiện trên gương mặt của Jung Yunho, mỗi
khi Kim Jaejoong thành công đánh bại hắn, hắn sẽ cười to như vậy, cười tùy tiện,
sau đó sẽ ngồi một mình trong phòng nhìn một chiếc hà bao nhỏ mà ngẩn người,
khóe miệng cong lên đầy hoài niệm mà dịu dàng, đủ khiến tất cả mọi người phải
sa vào.
“Ta thất
lễ.” Jung Yunho thu lại nụ cười, hắng giọng một cái, phất tay để Lâm quản gia
lui ra, lúc này mới tiếp tục nói, “Không biết các vị chưởng quầy có cao kiến
gì?”
Mọi người
thương lượng một lát, chưởng quầy tiệm thuốc trẻ tuổi nhất mở miệng nói:
“Đương
gia, kỳ thật ta cho rằng đây là một cơ hội tốt, chúng ta cũng biết phần thưởng
cho người thắng Đại hội Chúng thương thứ nhất là đảm nhiệm chức Hội trưởng, thứ
hai là tiếp nhận lương thảo của quân đội, hai cái này quả thật là cực kỳ vinh
quang, có lợi lớn với sự phát triển của sản nghiệp Jung gia sau này, nhưng Hội
trưởng là chức hữu danh vô thực, thật sự rất lao tâm lao lực, lại không mang lại
chỗ tốt gì, nhiều lắm thì vài trăm năm sau được nhắc đến chút ít trong sách sử,
mà mối buôn bán lương thảo lại càng nguy hiểm vô cùng, có quan hệ với Hoàng
gia, không cẩn thận là rơi đầu như chơi.” Người đàn ông trẻ tuổi nhìn Jung
Yunho như đang suy nghĩ điều gì, bổ sung, “Cho nên, kẻ hèn này cho rằng không bằng
dứt khoát để Kim gia thắng, thứ nhất có thể diệt lòng hăng hái của hắn, thứ
hai, nếu thật sự có điều gì ngoài ý muốn, chúng ta có thể dễ dàng bỏ họa lớn
trong lòng, Jung gia ta trở thành số một Đông triều.”
Người trẻ
tuổi tự đắc nói, hoàn toàn không chú ý tới biểu cảm kinh hoảng của mấy lão chưởng
quầy khác, mãi đến khi hắn ngẩng đầu lên mới thấy Jung Yunho ngày thường rất ôn
hòa, nay ánh mắt như điện quét tới chỗ hắn, ác liệt mà tàn nhẫn, như một thanh
kiếm sắc bén chém hắn thành hai khúc.
“Chủ nhà,
Vương chưởng quỹ mới tới, tuổi còn nhỏ, nói chuyện không suy nghĩ, ngài đại
nhân đại lượng, xin đừng trách tội.” Mấy lão chưởng quầy theo Jung Yunho đầu
năm vội vàng đứng dậy, hi vọng có thể dập tắt sự tức giận của Jung Yunho.
Bọn họ
theo Jung Yunho đã lâu, hiểu rõ tính tình trong cứng ngoài mềm của vị đương gia
này, tuy bình thường luôn tao nhã, mang theo phong độ của người trí thức nhưng
trên thực tế lại có nhuệ khí sắc bén không ai địch nổi, một khi tức giận, ánh mắt
uy hiếp cộng thêm sát khí toát ra từ người đủ để khiến một cao thủ võ lâm sợ
hãi.
Anh tuấn
cùng u ám cộng sinh, sáng sủa và tâm cơ cùng tồn tại, khiến người đàn ông này
càng thêm nguy hiểm.
Chỉ có
người làm lâu năm của Jung gia mới rõ, Jung Yunho có một mặt âm u không muốn để
người biết, mỗi lần lộ ra đều là vì có người đụng vào nghịch lân của hắn.
Thứ nhất
là cơ nghiệp trăm năm của Jung gia, thứ hai là người đối đầu với hắn.
—— Kim
gia đương gia, Kim Jaejoong.
“Có mấy lời,
trước khi nói ra miệng phải suy nghĩ cho kĩ.” Giọng Jung Yunho trầm thấp, không
còn lạnh nhạt lúc trước, mà hung ác như mũi tên đâm thẳng vào mỗi người, “Người
ở Jung gia ta, muốn làm cái gì phải nghĩ trước, nếu không…”
Chưởng quầy
tuổi trẻ lên tiếng lúc trước giờ run lên, nhờ người khác đỡ mới miễn cưỡng ngồi
xuống được, không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Jung Yunho, thậm chí dù
chỉ một góc áo của hắn, chỉ biết cúi đầu, nhìn hoa văn phức tạp trên mặt đất.
“Các
ngươi trước về đi.” Jung Yunho tựa hồ mệt mỏi, đưa tay vẫy, “Chuyện này ta sẽ xử
lý, các ngươi chỉ cần quản lý tốt việc kinh doanh của mình, đừng để xảy ra sự cố
gì là được.”
“Vâng.”
Mọi người
tự động rời đi, Jung Yunho xoa mi tựa trên ghế, trầm mặc.
Ngoài trời,
bông tuyết từ lớn biến thành nhỏ, từ nhỏ liền biến thành nước, trong nội viện,
mai vàng đã nở dày đặc, cánh hóa xinh đẹp nổi bật trên nền tuyết trắng lại càng
thêm vẻ kiều diễm.
Thật giống
như trên khuôn mặt Kim Jaejoong có đôi môi đỏ mọng mê người, lúc nói chuyện
đóng đóng mở mở, xinh đẹp mà dụ hoặc.
Jung
Yunho nhìn một lát liền nở nụ cười, cười vô cùng cuốn hút.
Hồ ly nhỏ
của hắn đã toàn lực ứng phó, hắn sao có thể không tận tâm tận lực để cậu nhìn
thủ đoạn của phu quân tương lai?
“Thập tứ.”
“Gia.” Một
hắc y nhân không biết ở đâu ra đột nhiên xuất hiện, quỳ gối bên chân Jung Yunho.
“Đi nội
cung đưa một phong thư cho ta, gặp được người đó liền nói, Jung Yunho cho mời.”
Một phong
thư đã dán kín được đưa ra, bên trên có mấy chữ to mạnh mẽ mà hữu lực đập vào mắt:
—— Khánh
Thụy Vương Shim Changmin.
No comments :
Post a Comment