Chapter 7 —— Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn (2)
Đêm đến,
Trăng
sáng, gió nhẹ.
Mọi âm
thanh trên đường Cô Tô đều đã tắt hẳn, chỉ có phòng chữ Thiên ở Đạm Nguyệt Lâu
vẫn thấp thoáng có bóng người.
Trong
phòng, ánh sáng đèn dầu chập chờn,
Bóng người
in trên cửa sổ có hoa văn bươm bướm, nổi bật lại mang chút đáng sợ.
Cạnh chiếc
bàn dài làm từ gỗ cây tử đàn khắc hoa có hai người đàn ông, một người cao lớn dịu
dàng, một người rắn rỏi nghiêm nghị, hơi trà nóng lượn lờ khắp phòng, cả hai
yên tĩnh ngồi đối diện nhau, tờ giấy viết thư mỏng trên bàn vẫn còn lưu lại mùi
mực tàu nhàn nhạt, gió xuyên qua cửa sổ thổi vào cùng tờ giấy cộng hưởng.
Hai người
rất kiên nhẫn ngồi đối diện, cực kỳ kiên nhẫn, hô hấp bình thản.
Thời gian
như thể đang ngừng trôi, hai đôi mắt khóa chặt vào hai chữ “Vương gia” trên tờ
giấy, không nói một lời.
Bọn họ
đang đợi, chờ đối phương mở miệng trước.
Người
bình thản hơn, sẽ chiếm thế thượng phong.
“Quạ quạ.”
Tiếng quạ
kêu thô thiển khó nghe vụt qua bầu trời đêm yên tĩnh, như một thanh đao sắc bén
phá vỡ ngụy trang mặt ngoài, để lộ điều cất giấu bên trong.
“Không biết
Jung đương gia giữa đêm khuya dùng phương thức này mời tiểu vương đến là vì có
chuyện gì quan trọng sao?” Shim Changmin dù sao tuổi vẫn còn trẻ, mượn tiếng
náo động này, rốt cuộc giả bộ bình tĩnh mở miệng.
Hắn tối
nay nhận lệnh vào cung, vì sắc trời đã muộn, cửa cung đã sớm đóng liền ngủ lại
trong nội cung, kết quả trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh phát hiện bên giường có một
hắc y nhân đang đứng, từ đầu đến chân chỉ có một đôi mắt sáng quắc như sao, hắn
vốn tưởng gặp phải thích khách, vừa định rút kiếm phản kích, kết quả đối phương
lại ném ra một phong thư, lạnh băng nói câu chủ nhân cho mời, liền biến mất vô
tung vô ảnh.
Như chưa
hề xuất hiện qua, tử sĩ như vậy, hẳn phải là một nhân vật có máu mặt mới có thể
khống chế.
Bức thư
này, đến từ Jung Yunho.
Nội dung
ngắn gọn, bỏ qua một đống từ ngữ rườm rà khách sáo thì đơn giản chỉ là muốn mời
hắn gặp mặt.
“Xưa nay
nghe nói Khánh Thụy Vương thiếu niên anh tài, Jung mỗ ngưỡng mộ đã lâu.” Từng từ
từng chữ của Jung Yunho đều đã sắp xếp đâu ra đấy, nụ cười hoàn mỹ không chút
khuyết điểm bên môi lại càng thể hiện mình là một người làm ăn khôn khéo, “Hôm
nay thật sự mạo muội, nếu không phải sự tình khẩn cấp, cũng không dám mời Vương
gia tôn giá quang lâm đến tệ xá.”
“Bao lâu
nay, trên phố vẫn đồn rằng Jung đương gia lúc nào cũng quang minh lỗi lạc quả
thực không sai.” Shim Changmin lo lắng, hắn nhất thời nóng vội, không thương lượng
với Kim Jaejoong đã chạy đi gặp Jung Yunho, giờ quả thực đâm lao phải theo lao,
chỉ có thể kiên trì ứng phó mấy lời sáo rỗng này với Jung Yunho, “Bàn về bối phận,
ta còn phải gọi ngươi một tiếng cữu cữu mới đúng, phụ hoàng từ trước tới nay vẫn
luôn khen ngợi ngươi, nói ngươi là ‘Thương nhân lương thiện’ hiếm thấy của Đông
triều, giúp dân cứu đời, muốn ta phải học tập.”
“Đều chỉ
là chút hư danh mà thôi.” Jung Yunho nở nụ cười đáp trả, chủ động vươn tay rót
một chén rượu, nói, “Sao có thể so với Vương gia tuổi trẻ thông minh, được
phong vương sớm nhất ở Đông triều cơ chứ.”
“Được rồi,
được rồi, đừng câu nệ nữa.” Hai người nói chuyện mấy câu, vài chén rượu vào bụng,
bầu không khí giương cung bạt kiếm ngập khói thuốc súng lúc trước rốt cuộc giảm
hẳn, Shim Changmin ra vẻ mệt mỏi ngáp một cái, miễn cưỡng nói, “Jung đương gia
cũng không cần đi vòng vèo nữa, hôm nay ta và ngươi mới quen đã thân, có gì cứ
nói ra.”
“Vương
gia quả nhiên là người sảng khoái.” Jung Yunho cởi mở cười to, vỗ tay một cái,
cả người tỏa ra khí chất tiêu sái, sống mũi cao ngất cùng tuấn dung khiến Shim
Changmin cũng không khỏi một tiếng khen ngợi, “Ta đây không nói nhảm nữa, ta muốn
phương thuốc của trà thiện trên tay Kim Jaejoong, giá tiền ngươi cứ ra, chỉ cần
Jung Yunho ta có được, tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Jung
đương gia hẳn biết rõ quan hệ của ta cùng Jaejoong ca.” Shim Changmin cười mà
như không cười, trong mắt lóe lên tia sáng, “Ngươi thẳng thắn ra yêu cầu như vậy,
chẳng lẽ không sợ ta nói lại cho Jaejoong ca?”
“Jung mỗ
là một thương nhân, câu nói tin tưởng nhất là —— Lợi ích là số một.” Jung Yunho
ưu nhã rót rượu, nói chuyện cũng chậm rãi như đang bàn luận thi từ, “Jung gia
ta mặc dù không thể nói phú khả địch quốc, nhưng nhìn khắp thiên hạ, ngoài việc
phạm pháp, thực sự không có việc gì ta không làm được.”
Shim
Changmin trầm mặc không nói, ánh mắt tập trung trên người Jung Yunho, chờ đợi lời
kế tiếp của hắn.
“Chẳng hạn
như, Vương gia gần đây không phải rất muốn bắt chiến mã Tây Vực sao?” Jung
Yunho hiểu rõ cười cười, không có sự giảo hoạt của người đang bàn chuyện làm
ăn, ngược lại thêm vài phần lịch sự tao nhã của người đọc sách, “Kẻ hèn mọn này
bất tài, nhưng lại nguyện ý thử một lần.”
“Làm sao
ngươi biết?” Shim Changmin bỗng dưng mở miệng, chuyện này theo lý mà nói chỉ
mình Kim Jaejoong biết rõ mà thôi.
Gần đây
biên cảnh không yên, hắn sợ sẽ phát sinh mầm tai vạ, một lòng muốn quân đội lớn
mạnh, cho nên sớm đã ngấp nghé ngựa tốt Tây Vực, nài nỉ Kim Jaejoong hồi lâu,
cái người vắt cổ chày ra nước kia mới đáp ứng đợi Đại hội Chúng thương xong sẽ
đi Tây Vực một chuyến.
“Người
làm ăn tất nhiên phải có con đường riêng của mình, ta trước kia ra vào Tây Vực,
có cách thực hiện.”
“Ngươi muốn
đơn thuốc của trà thiện làm gì?”
“Tất
nhiên là để tham khảo.”
“Chỉ sợ
là bắt chước luôn a, nếu như ta không cho ngươi thì sao?”
“Kim gia
có thể làm được điều gì, Jung gia ta tại sao lại không làm được, Vương gia
không cho ta mặt mũi, chúng ta đành phải tự ra tay thôi.” Jung Yunho khiêm tốn
hữu lễ, nói chuyện cũng chậm rãi dễ nghe.
“Ta dựa
vào cái gì tin ngươi?”
“Chỉ bằng
biển tên vàng trăm năm của Jung gia ta, quyết không nuốt lời.”
“Ta…”
Shim Changmin tâm loạn như ma, Jung Yunho nhìn như phong khinh vân đạm, kì thật
áp lực mười phần liên tục tấn công, rốt cuộc cảm nhận được đáng sợ của Jung
đương gia mà Kim Jaejoong vẫn nhắc tới, hơi trầm ngâm nói, “Điều kiện của Jung
đương gia rất mê người, nhưng giờ sắc trời đã tối, kính xin cho ta về suy
nghĩ.”
“Cửa Jung
phủ vẫn luôn mở, cung kính chờ đợi Vương gia.” Jung Yunho đứng dậy trước, trường
bào màu hồng cánh sen thắt đai lưng ngọc bích, chỉ thấy hắn khẽ vươn tay, cung
kính lại không hèn mọn chỉ cửa ra vào, “Mời.”
Bóng lưng
gầy mà cao ngất của Shim Changmin dần dần biến mất dưới ánh trắng, Jung Yunho
trở lại phòng, tiếp tục uống một mình, trong bóng tối truyền đến tiếng ho khan
kịch liệt của đàn ông, ngay sau đó là một giọng nam quen thuộc, vì ốm yếu mà có
chút vô lực:
“Ngươi
nói, hắn có nói với Kim Jaejoong không?”
“Có.”
Jung Yunho cười cười, khẳng định, Kim Jaejoong rất biết nhìn người, Shim
Changmin nếu không phải là người đáng để tin cậy, cậu tuyệt đối sẽ không thân
thiết như vậy.
Điểm ấy hắn
đã sớm biết, điều hắn muốn cũng chính là sự tin tưởng ấy.
“Kim
Jaejoong sẽ tin sao?”
“Bán tín
bán nghi.”
“Vậy
ngươi chẳng phải là tốn công vô ích à?”
“Sao vậy?”
Jung Yunho giơ chén với bóng tối, “Không phải còn Junsu bên ngươi nữa sao?”
“Nếu
không phải thấy ngươi tình thâm như vậy, chủ động muốn ôm chức hội trưởng cùng
quyền kinh doanh lương thảo nguy hiểm, giúp Kim Jaejoong ngăn cản tai vạ, dù
nói gì ta cũng sẽ không giúp ngươi.” Giọng Park Yoochun rất thấp, “Junsu hẳn
không nên chen vào giữa hai người.”
Kim Junsu
lúc trước ngày nào cũng chạy tới quý phủ của Park Yoochun, thừa dịp ca hắn bận
rộn, không rảnh quản hắn, có đôi khi còn ngủ lại, Jung Yunho cùng Park Yoochun
quen nhau đã mấy chục năm, sao không biết hắn mặt ngoài đối ai cũng tốt, kỳ thực
lại luôn xa cách vạn phần, mấy năm nay, chính hắn muốn ngủ lại Park phủ cũng phải
có lý do chính đáng, nếu không dù hơn nửa đêm cũng sẽ bị Park Yoochun không lưu
tình đuổi ra ngoài.
Mà Kim
Junsu, chỉ ngắn ngủn vài ngày đã làm được.
“Cho dù lần
này Junsu không tham dự, sớm muộn cũng sẽ bị lôi vào.” Jung Yunho cười thần bí,
hai người không ai nói chuyện nữa.
Gió, vẫn
vù vù thổi mạnh như trước, tỏ rõ sẽ rấy lên một hồi phong ba.
Đại
hội Chúng thương ngày thứ năm.
Vốn trà
thiện độc nhất vô nhị của Kim gia đúng hạn phải ra mắt nay vẫn chưa xuất hiện
trên thực đơn của Phong Mãn lâu, không ít người cảm thấy nghi hoặc với việc
này.
Shim
Changmin vừa nghe tiểu thái giám bên người nói chuyện này, hạ triều liền không
thay đổi y phục thẳng tiến tới Kim phủ, một đường đi thần sắc vội vàng lo lắng,
không để ý tới xung quanh.
Kết quả đến
nơi thấy Kim Jaejoong đang ngồi trong đình viện ở nội viện, ôm một vò rượu đã
hâm nóng, bên cạnh đặt thịt hươu đã nướng chín, đội mũ bông, lộ ra khuôn mặt trắng
nõn thuần khiết, bộ dáng nhàn nhã tự đắc thưởng tuyết khiến người không đành
lòng quấy rầy.
“Ca, sao
ngươi còn có lòng dạ thanh thản ngồi đây uống rượu thưởng tuyết.” Shim Changmin
xông vào tiểu đình, hỏi liên tục, “Trà thiện không cho ra mắt, bên ngoài đã ầm
ĩ bao lâu rồi đó.”
“Ta biết
rõ ah.” Kim Jaejoong lười nhác nói, cậu hôm nay mặc chiếc áo khoác màu tím,
trên có thêu phượng diên hoa, màu sắc nhẹ nhàng khiến cả người cậu như bao phủ
trong một tầng sương khói, rất mê người.
“Ta không
phải đã nói với ngươi ư, Jung Yunho hiện tại sẽ ra sức lấy bằng được đơn thuốc
của trà thiện, thậm chí còn bí quá hóa liều tìm ta rồi.” Shim Changmin uống một
ngụm rượu lớn, “Vậy chúng ta không phải nên nhanh chóng cho trà thiện ra mắt
sao, đây là một cơ hội tốt đấy.”
“Ta biết
rõ ah.” Kim Jaejoong tựa trên giường êm, trên đùi đắp một tấm chăn thuần trắng,
nụ cười đầy lười biếng, một bộ chưa tỉnh ngủ hẳn, “Hôm qua Junsu nửa đêm chạy tới
chỗ ta, nói là Park Yoochun một mực bóng gió hỏi hắn về chuyện trà thiện, buồn
ngủ chết ta rồi.”
“Này chẳng
phải càng hay sao, chúng ta còn chờ gì nữa?”
“Không
không không.” Ngón tay mảnh khảnh của Kim Jaejoong lắc qua lắc lại, chiếc nhẫn
khảm bảo thạch cực đại đeo trên tay lóe sáng khiến Shim Changmin có chút chóng
mặt, “Ngươi không biết Jung Yunho, hắn nhất định là có kế sách gì, với tính
tình của hắn, tuyệt đối không có khả năng dùng tiền để thu mua người, đó là điều
hắn sẽ không bao giờ làm.”
Shim
Changmin nhìn khuôn mặt tuấn tú của Kim Jaejoong, trong nội tâm không hiểu sao
lại có cảm giác kỳ quái, Jung Yunho thật sự là đối thủ một mất một còn của Kim
gia ư?
Vì sao hắn
rõ ràng nghe ra trong giọng nói của Kim Jaejoong mang theo chút tán dương?
“Ca, vậy
ý của ngươi là gì?”
“Tên Jung
Yunho kia nói không chừng đã nắm thóp được trà thiện, cho nên ta phải cẩn thận.”
Kim Jaejoong cong môi cười, tràn đầy giảo hoạt, “Trà thiện tạm thời chưa ra mắt
cũng không sao, hiện tại tiệc trà cũng đủ để đè bẹp Jung Yunho rồi.”
“Hai người
đều là gian thương!” Shim Changmin căm giận, “Lục đục với nhau thì thôi bỏ qua,
còn lôi cả ta vào, tối hôm qua lo lắng đến hừng đông mới chợp mắt được một
lát.”
“Ai bảo
ngươi có việc cậy ta đâu? Shim tiểu Vương gia.” Kim Jaejoong giương tay, cười
tươi như hoa, Shim Changmin lập tức nịnh nọt đi tới cắt thịt cho Kim Jaejoong.
“Ca,
ngươi chính là cơm áo cha mẹ của ta, ngươi chính là Thái hậu nương nương của
ta.” Shim Changmin cười hì hì, “Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
“Đợi.”
Chỉ có chờ.
Dùng bất
biến ứng vạn biến.
Chờ xem
Jung Yunho còn quỷ kế gì, chờ xem hắn lần này thất bại thảm hại.
Chúng
thương Đại hội ngày thứ bảy.
Tiệc trà
Kim gia vẫn đông như trảy hội, lượng tiêu thụ vẫn tăng vọt như thế chẻ tre.
Chúng
thương Đại hội ngày thứ chín.
Jung gia
sáng sớm ra đã cho ra mắt sản phẩm gọi là “Rượu bổ thân”, ngay lập tức một viên
đá tạo nên ngàn tầng sóng.
Loại rượu
này nghe đồn là do đệ tử đích truyền của danh y một đời trong truyền thuyết
Park Ji Sun làm nên, có tác dụng tư âm bổ thận, kéo dài tuổi trẻ, dưỡng da làm
đẹp, tuy giá cả xa xỉ nhưng không ít người sáng sớm đã xếp hàng trước Đạm Nguyệt
Lâu của Jung gia.
Chúng
thương đại hội ngày thứ chín.
Trà thiện
Kim gia giờ mới ra mắt, xuất hiện trên thực đơn của Phong Mãn lâu, có “Rượu bổ
thân” của Jung gia đi trước, công hiệu của trà thiện của Kim gia lại được lan
truyền càng thần kỳ, dược thiện giá nghìn vàng xứng với rượu danh tiếng, hai
nhà cơ hồ là cân sức ngang tài.
Đại
hội Chúng thương ngày thứ mười.
Chỉ cách
nhau một con phố, trước cửa Đạm Nguyệt lâu Jung gia cùng Phong Mãn lâu Kim gia
đều đông chật cứng người.
Không ít
quan to quý tộc đã nếm thử trà liện lại chạy đi uống “Rượu bổ thân”, trong lúc
nhất thời, tiếng thảo luận trên đường Cô Tô vang lên không ngừng nghỉ.
“Jaejoong
ca còn chưa ra sao?” Shim Changmin mấy ngày nay bị triệu tiến cung bàn chuyện
quốc gia đại sự, mặc dù có nghe nói về phân tranh hai nhà Jung Kim nhưng hữu
tâm vô lực, thật vất vả kiếm được thời gian rảnh rỗi, chạy tới Kim phủ mới từ
miệng Phúc bá biết được, từ đêm qua, Kim Jaejoong giam mình trong phòng, đến giờ
vẫn chưa đi ra.
Từ khi
Jung Yunho cho ra mắt “Rượu bổ thân”, hắn và Kim Jaejoong giờ mới nhận ra,
trúng kế.
Đủ việc
Jung Yunho làm lúc trước, nửa đêm hẹn hắn, lại để Park Yoochun thăm dò Kim
Junsu, đều là đang bày trận, hắn biết người bên Kim Jaejoong sẽ không phản bội
cậu, cho nên đặc biệt làm như vậy, báo cho Kim Jaejoong xong, như vậy có thể lợi
dụng cảm giác e ngại từ khi bị trúng kế lần trước của Kim Jaejoong, trì hoãn thời
gian cho ra mắt trà thiện, bởi vậy tranh thủ thời gian, nghiên cứu tạo ra “Rượu
bổ thân”.
Thật sự
là tâm cơ rất sâu!
Liên hoàn
kế rất kín đáo!
Được lắm
Jung Yunho, khó trách Kim Jaejoong coi hắn là địch thủ.
“Vẫn chưa
ra.” Phúc bá hoang mang, lo lắng không biết Kim Jaejoong không ăn lấy một hạt gạo
liệu có chịu được không, chắp tay sau lưng đi tới đi lui trên hành lang, vẻ mặt
lo lắng, “Shim tiên sinh, ngươi nói phải làm thế nào đây?”
“Junsu
đâu?”
“Sáng sớm
đã đến Phong Mãn lâu trấn thủ rồi, còn chưa quay trở lại.”
“Hay là
ta vào xem thử, mang một cái thang đến đây.” Changmin công phu không tốt, đành
phải dùng phương pháp ngốc nhất xử lý, hy vọng nhờ thang leo vào tầng bốn của
thư viện, “Dựa sát vào, giữ chắc đấy.”
Thư viện
Kim gia là nơi quan trọng trong phủ, xây ở trung tâm phủ, xung quanh không có cảnh
sắc gì phức tạp, chỉ có một rừng trúc bát ngát, mỗi khi có gió, lá trúc sẽ xào
xạc lay động, khuấy động sự yên tĩnh của nơi đây.
Ngày bình
thường ngoài Kim Jaejoong cùng với mấy chưởng quỹ dưới quyền, những người khác
tuyệt đối không được đi vào, thậm chí đến gần quá cũng bị mời ra, bên trong bảo
tồn các loại sổ sách trọng yếu của Kim gia, bình thường lạnh lẽo tối tăm, chỉ
có lúc kiểm kê cuối tháng mới náo nhiệt hơn chút.
“Kẽo kẹt.”
Shim
Changmin vừa run rẩy leo được một nửa, cửa thư viện đã bị đẩy ra, mùi hương trầm
bên trong liền xông thẳng vào mũi.
Kim Jaejoong
vừa ra đã thấy tất cả mọi người đang ngẩng đầu nhìn bên trên, vì vậy cũng nghi
hoặc ngẩng đầu, trông thấy tiểu Vương gia đương triều đang chổng mông leo lên
trên, nhìn rất giống một con sâu róm.
“Ngươi
làm gì vậy? Định bay à?” Kim Jaejoong khum hai tay đặt bên miệng gọi.
“Ủa, sao
ngươi lại đi ra?” Shim Changmin cứng ngắc giữa được, lên không được xuống không
xong, nhìn Kim Jaejoong đứng dưới đất.
“Không đi
ra thì sao.” Kim Jaejoong vỗ vỗ tay áo, “Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy ta mọc rễ
nảy mầm bên trong à?”
“… Không
phải, ca, trưa nay ngươi ăn phải thuốc nổ à?” Shim Changmin tuy thường xuyên bị
Kim Jaejoong áp chế, nhưng rất ít khi thấy cậu hùng hổ dọa người như vậy, “Ta
nghĩ ngươi không ra nữa mà?”
“Jung
Yunho vẫn chưa chết, sao ta lại không ra.” Kim Jaejoong nhướn mày, sau đó xoay
người sai Tiểu Tả Tiểu Hữu, “Đi, chuẩn bị kiệu, ta muốn đến Phong Mãn lâu.”
“Ah, ca,
ngươi đừng đi, chờ ta một chút.” Kim Jaejoong xoay người rời đi, một đám hạ
nhân liền chen chúc theo sau, để lại tiểu Vương gia tôn quý nhất Đông triều bám
chặt lấy thang khóc không ra nước mắt.
Cậu có
nên bay xuống không đây?
“Ca,
chúng ta làm như vậy có ổn không?” Shim Changmin ôm bờ mông đau nhức, đứng trên
ban công Phong Mãn lâu, cách bức rèm che hỏi Kim Jaejoong bên cạnh, “Hạ giá thật
sự không phải ý kiến hay.”
Hắn vốn
cho rằng Kim Jaejoong bế quan khổ sở sẽ phải nghĩ ra thứ gì đó kinh thiên động
địa, kết quả khập khiễng một đường theo tới Phong Mãn lâu mới phát hiện Kim
Jaejoong vậy mà quyết tâm hạ giá, cùng Jung Yunho chết chung.
“Ngươi vừa
rồi ngã động đến não à?” Kim Jaejoong ngoái đầu lại cười cười, sau đó hai tay
chống lan can nhìn người dưới lầu vì hạ giá mà chen chúc nhau tới, “Trước mắt,
đây là biện pháp tốt nhất, tiền vốn của chúng ta đều giống nhau, ta mua trà
không hề dùng đến số tiền ấy, tiệc trà lúc trước đã thu lại không ít, mà Jung
Yunho lúc mua rượu lại dùng vốn đó, chỉ cần tiền bán rượu không bằng ta, ta có
rất nhiều bạc để đấu với hắn, lúc tổng kết còn cộng thêm tiền vốn, tiền của ta
dù một vàng cũng không thay đổi.
“Ngươi
xác định Jung Yunho sẽ hạ giá cùng ngươi?”
“Nhất định
sẽ làm vậy.” Kim Jaejoong chắc chắn.
Shim
Changmin đang muốn đưa ví dụ phản bác, Phúc bá liền đi từ dưới lầu lên, cung
kính hành lễ xong liền nói: “Đại thiếu gia, bên Jung gia giảm thấp hơn chúng ta
một lượng bạc.”
Kim
Jaejoong lườm Shim Changmin một cái, gẩy gẩy bàn tính vàng trên tay, một lúc
lâu sau mới nói: “Đi, phân phó xuống bên dưới, giảm thấp hơn Jung gia một lượng
bạc nữa.”
“Vâng.”
“Ca, ta cảm
thấy có chút kỳ quái.”
“Sao vậy?
Ta đã nói Jung Yunho nhất định sẽ giảm mà, ta hiểu rõ hắn nhất.”
“Không,
ta muốn nói, ngươi cùng Jung Yunho thật sự là đối thủ một mất một còn?”
Kim
Jaejoong nghi hoặc nhướn mày, Shim Changmin lui ra phía sau một bước, tìm khoảng
cách an toàn, sau đó không sợ chết mở miệng: “Sao ta lại cảm giác hai người các
ngươi như đôi tình nhân đang kèn cựa nhau vậy.”
Nghe nói,
ngày đó trên Phong Mãn lâu có một bóng đen vụt qua, kèm theo còn có tiếng kêu
ah ah thảm thiết, về sau mọi người liền đồn rằng, vì hai nhà Jung Kim tranh đấu
mà Tửu Thần hiển linh.
Mà lúc
này, vị Tửu Thần bị đạp đến mặt mũi bầm dập đang tựa trên lan can, nghe Kim
Jaejoong như trúng gió ra từng mệnh lệnh:
“Giảm, một
lượng.”
“Đúng, hắn
giảm, chúng ta liền giảm.”
“Nhớ kỹ,
lúc nào cũng phải thấp hơn Jung gia một lượng bạc.”
“Đừng có
hỏi, làm đi.”
“Thua lỗ
cũng là chuyện của ta.”
…
Kim
Jaejoong quyết đoán ra từng mệnh lệnh, Shim Changmin ngồi bên nhìn một đám người
tập trung trên phố Cô Tô trước mặt Phong Mãn lâu, vì hai bên đang thi nhau giảm
giá liền chạy tán loạn.
Quần ma
loạn vũ chắc cũng chỉ như thế này thôi đúng không?
Đám người
nghe gió mà tụ tập kia, một hồi lại thành hình Đại bàng giương cánh toàn bộ chạy
tới Phong Mãn lâu, một hồi lại như hổ đói vồ môi xếp hàng dưới Đạm Nguyệt lâu,
khung cảnh kia hoàn toàn có thể so sánh với dịp Tết nguyên tiêu.
Quả
nhiên, tất cả mọi người đều thích chiếm món lợi nhỏ.
Jung
Yunho cùng Kim Jaejoong đều hiểu rõ điều ấy, nên mới dùng thủ đoạn kia đấu đến
hừng hực khí thế.
Vì hai
bên hạ giá quá nhanh, nhân dân quần chúng liền hận không thể học phân thân thuật,
đứng cả hai bên.
Shim
Changmin vì cảnh trăm năm khó gặp này mà nghẹn họng trân trối.
Hai nhà
Jung Kim vẫn luôn là nhà giàu có ảnh hưởng cực lớn ở Kinh thành, nhưng hắn tuyệt
không ngờ lực ảnh hưởng lại mạnh mẽ tới như vậy, đám người đông nghịt kia chỉ sợ
là toàn bộ người ở Kinh thành luôn nha.
“Ca,
chúng ta có nên dừng lại một chút…”
Shim
Changmin quay đầu nói chuyện với Kim Jaejoong, lúc này mới phát hiện nhân vật
chính đã sớm không còn đó, quay đầu tìm bốn phía thì thấy Kim Jaejoong đang tựa
trên lan can, ánh mắt nhìn chằm chằm ban công đối diện.
Thấy heo
bay trên trời sao?
Hóa ra
không chỉ mình Shim Changmin hắn biết bay à?
“Ca,
ngươi nhìn cái gì đấy?”
Shim
Changmin lề mề đi qua, tựa bên người Kim Jaejoong, giờ mới phát hiện trên ban
công đối diện, Jung Yunho đang đứng đó, mặc chiếc áo trắng xen xanh nhạt, nhìn
như một con thuyền giữa biển khơi, tóc đen không búi, thoạt nhìn đặc biệt phong
lưu phóng khoáng.
“Quả đúng
là Phiên phiên trọc thế giai công tử[1].”
Shim Changmin trong cung đã gặp muôn hình muôn vẻ người khác nhau, nhưng vẫn nhịn
không được tán thưởng, Jung Yunho đứng đó quả thật như một bức tranh thủy mặc,
tiêu sái phóng khoáng vô cùng thu hút mắt nhìn.
“Gì cơ?”
Kim Jaejoong ghét nhất là nghe người khác nói tốt về Jung Yunho, lập tức quay đầu
lại uy hiếp nhìn Shim Changmin.
“Ý của ta
là, tên Jung Yunho kia dù lớn lên thế nào cũng không bằng Jaejoong ca chúng ta
anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, phong tư yểu điệu, xinh đẹp như hoa, hoa
tiền nguyệt hạ[2], nguyệt
giữa trời cao, trời không…” Shim Changmin moi ruột gan tìm kiếm từ miêu tả,
hàng loạt từ tuôn ra như nước, tuy nhiên trọng điểm lại bị lệch.
“Nói nhảm
linh tinh.” Kim Jaejoong cười nhạo, quay đầu tiếp tục nhìn Jung Yunho, cậu hoàn
toàn không ngờ tới Jung Yunho lần này cũng đích thân tới Đạm Nguyệt lâu, người
đàn ông kia rất thích ngồi yên trong phủ, số lần đến quán rượu là rất ít, “Xem
ra, Jung Yunho cũng thiếu kiên nhẫn rồi.”
Kim
Jaejoong chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái, nụ cười bên môi lại càng động lòng
người, người đàn ông đối diện thấy cảnh đẹp ý vui này liền thu vào mắt, để tỏ
tâm ý, xa xa giơ chén rượu trong tay, cách con đường hối hả, kính Kim Jaejoong.
Quả nhiên
là Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song[3].
Phong Mãn
lâu cùng Đạm Nguyệt lâu cách nhau không xa, Kim Jaejoong thậm chí còn có thể
trông thấy nụ cười trên mặt Jung Yunho, nụ cười kia đối với cười khác vẫn là dịu
dàng mà lễ phép, như biểu đạt kính ý, như đang an ủi, chỉ là, không biết vì cái
gì, trong mắt cậu lại luôn mang theo một vài ý khác.
Chẳng hạn
như, trêu tức?
Chẳng hạn
như, tự đắc?
Chẳng hạn
như, dục vọng?
Những thứ
kia ở tận sâu dưới đáy mắt Jung Yunho, cất giấu rất kĩ, cậu lúc trước chưa bao
giờ để ý, cho dù hiện tại, cũng chỉ là lóe lên rồi biến mất, nhanh đến mức khiến
người có cảm giác mình đã nhìn nhầm.
“Jung
Yunho đang mời rượu ngươi sao?” Shim Changmin nghi hoặc, rồi lại nói, “Hắn vẫn
bảo trì bình thản, cũng bình tĩnh ghê, khó trách dù lúc nào cũng nho nhã lễ độ,
nếu là ngươi, đoán chừng đã sớm xông lên lột da người ta…”
“Vậy ngươi
muốn uống cùng hắn sao?” Giọng Kim Jaejoong trầm trầm, Shim Changmin lập tức lắc
đầu liên tục.
Hồ ly
cùng sói đều là động vật ăn thịt đáng sợ cả.
“Vậy thì
cút vào trong cho ta xem rượu còn đủ hay không!”
“Nha.”
Shim
Changmin quay đầu bỏ chạy, Kim Jaejoong tức giận hung hăng trợn mắt nhìn Jung
Yunho vẫn đang hướng hắn giơ chén, cười phong khinh vân đạm, cũng định quay trở
về.
Đột nhiên
áo ngoài làm từ sa y tuyết trắng mắc vào lan can, vì dùng sức quá mạnh mà vạt
áo bị rách một mảng, đúng lúc một trận gió thổi qua, lụa trắng rung rinh bị
xoáy lên, Kim Jaejoong vội vàng vươn tay bắt, kết quả chậm một bước, vạt áo
theo gió bay đi, vừa khéo sao thổi tới ban công Đạm Nguyệt lâu đối diện.
Jung
Yunho đang uống rượu vươn tay bắt, vạt áo rơi vào lòng bàn tay, sa y mềm mại,
mang theo hương thơm nhè nhẹ, giống hệt mùi hương trên người Kim Jaejoong.
Lúc nào
thì người kia mới ngoan ngoãn ở trong lòng bàn tay hắn như thế này đây?
Gió đưa
tương tư?
Jung
Yunho ngẩng đầu nhìn Kim Jaejoong có chút kinh ngạc vươn dài tay ở đối diện, đột
nhiên cong môi cười, làm khẩu hình “Gió đưa tương tư”, sau đó đưa vạt áo lên
chóp mũi ngửi ngửi, sau đó trong ánh mắt soi mói của Kim Jaejoong, chậm rãi
nhét vào áo trong.
Chết tiệt!
Kim
Jaejoong bị hành động có thâm ý khác của Jung Yunho chọc giận, không chút để ý
hình tượng giơ giơ nắm đấm, nụ cười mập mờ của Jung Yunho cùng động tác kia khiến
cậu phẫn nộ vô cùng, không thể ức chế mặt đỏ lên.
“Ngươi chờ
xem.” Kim Jaejoong liên tục vung tay, làm tư thế chém đầu, mặc kệ Jung Yunho có
nghe thấy hay không, “Ngươi chờ đó, ta sẽ khiến ngươi thua sạch cả quần áo trên
người.”
Chỉ là,
khuôn mặt hồng rực đang cố làm vẻ nghiêm túc, trong mắt Jung Yunho, nhìn lại
càng giống như làm nũng mang theo hờn dỗi.
Giữa
thanh thiên bạch nhật, có một tình cảm khác lạ đang chậm rãi sinh sôi.
[1] “Phiên phiên trọc thế giai công tử”
theo “Bình Nguyên Quân, Ngu Khanh liệt truyện” trong Sử Ký là để chỉ việc giữa
thế gian ô trọc mà có bậc phong lưu thanh tao văn nhã, là giấc mộng trong lòng
nữ nhi.
[2] Hoa tiền nguyệt hạ:
Do câu: Nguyệt hạ hoa tiền, nghĩa
là: dưới trăng trước hoa. Ý nói: việc con trai và con gái rủ nhau đi ngắm trăng
xem hoa mà tình tự với nhau. Đó là tình yêu lãng mạn ngoài vòng lễ giáo, người
xưa ngăn cấm. Nguyệt hoa là ý nói việc
tình tự bất chánh giữa thanh niên nam nữ.
1 comment :
Đọc đến câu cuối buồn cười . Không biết anh có làm cho người ta thua sạch quần áo hay chính mình bị người ta lột sạch quần áo đây.
Cảm giác như Jung lão đại đang chiều chuộng tiểu tình nhân a
Post a Comment