Chapter 9 —— Thử xem ba mươi sáu kế liên hoàn
Sắc trời
dần tối, những vì sao bắt đầu ló mình ra khỏi mây, tỏ rõ mai là ngày vô cùng đẹp
trời.
Trên đường
Cô Tô vắng vẻ chỉ có người gõ mõ cầm mõ vừa hà hơi vừa đi dọc theo đường nhỏ,
gió bấc lạnh thấu xương vù vù thổi, mang theo cái buốt cắt da cắt thịt, hắn lạnh
đến rụt cổ, liên tục giậm chân, trong miệng nhịn không được chửi bới.
“Trời thế
này thì chết mất.”
Câu chửi
còn chưa kịp vang xa, chỉ thấy một làn hương xông vào mũi, còn chưa lấy lại
tinh thần, chợt một chiếc xe ngựa nạm vàng khảm bạc hình lục giác vụt qua như
tên bắn, gã đánh xe thấp giọng quát con ngựa cao to, bánh xe bằng gỗ lăn trên đất
phát ra tiếng vang nhịp nhàng, trong đêm dài tĩnh lặng lại đặc biệt rõ ràng.
Vì chạy
quá nhanh mà màn che bị gió thổi bay lộ ra một góc trong xe ngựa, trên thảm
nhung tuyết trắng trải trên nền xe có một mỹ nhân áo trắng đang ngồi, tóc dài
không búi, sợi tóc phấp phới, lộ ra non nửa khuôn mặt cùng với đôi môi đỏ mọng
ướt át, bàn tay trắng nõn cầm một quyển sách, mặc dù chỉ nhìn thấy một bên
nhưng cũng đủ để người hít thở không thông.
Mãi đến
khi xe ngựa dần dần đi xa, biến thành một chấm nhỏ, người gõ mõ như mới tỉnh mộng,
giờ phát hiện nãy giờ hắn há hốc mồm nhìn, ngay cả cái mõ trong tay rơi xuống đất
cũng không biết, trong đầu chỉ toàn hình ảnh của vị thần tiên trên xe vừa rồi.
“Hôm nay
gặp được tiên nữ nha, về nhất định phải nói với tiểu Lục tử.” Người gõ mõ thì
thào tự nhủ, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy vui mừng, tinh thần lại khôi phục gõ một
tiếng, hô, “Trời khô đất hanh, cẩn thận vật dễ cháy, đóng cửa kĩ càng…”
“Ca.” Người
trong xe ngựa khiến cho người gõ mõ nhìn đến đờ đẫn không phải ai khác mà chính
là hai anh em Kim phủ, Kim Junsu ngồi bên ngoài, ôm hộp điểm tâm cẩn thận nhìn
ca ca mình ngồi đối diện.
“Ừ.” Kim
Jaejoong không ngẩng đầu lên, tiếp tục tập trung kiểm tra sổ sách phải nộp ngày
mai.
“Ca.”
“Ừ.”
“Đại ca.”
“Ừ.”
“Jaejoong
ca.”
“Ừ.”
“Kim
Jae…”
“Kim
Junsu, ngươi ăn no rỗi việc quá rồi phải không?” Chơi trò ngươi gọi ta đáp mấy
lần, kiên nhẫn của Kim Jaejoong đã hết sạch, cậu vốn đã tâm phiền ý loạn vì
chuyện của Jung Yunho nên ngay lập tức trút lửa giận lên người em mình, “Ăn nhiều
quá thì xuống chạy theo xe, có khi còn gặp được Park Yoochan, Park Yoochen gì đấy.”
“Ca ca.”
Kim Junsu bị sự hung dữ của Kim Jaejoong dọa, ủy khuất rụt rụt vào góc nệm, sau
đó mắt lấp lánh nhìn đại ca nhà mình.
“Ngươi rốt
cuộc muốn làm gì?” Kim Jaejoong tuy bình thường tính tình thỉnh thoảng lại dữ dội,
thỉnh thoảng lại tùy hứng, nhưng đối với người nhà của mình vẫn rất tốt, đặc biệt
là với Kim Junsu từ nhỏ đã là chúa gây phiền toái, cậu cũng không có cách nào,
chỉ có thể bất đắc dĩ mở miệng hỏi.
“Ta chỉ
muốn xác định ngươi có phải ca ta hay không?” Kim Junsu lúng túng, mượn ánh nến
đánh giá bờ môi sưng đỏ của ca ca nhà mình.
“Vậy có
phải không?”
“Lúc rống
ta vừa rồi thì rất giống.” Kim Junsu vốn định gật đầu, sau đó lại lắc đầu,
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà
cái gì?” Kim Jaejoong gẩy bàn tính, thờ ơ hỏi.
“Ta nói
ngươi sẽ tức giận, sau đó nhất định sẽ đánh ta.”
“Ngươi
nói đi, ta nhất định không tức giận.”
“Thật sự?”
“Ngươi nếu
không nói, ngày mai ta sẽ đưa ngươi tới chỗ Ngô chưởng quỹ, để hắn dạy ngươi
tính sổ.”
“Ta nói,
ca, lúc ngươi ở trên xe ngựa của Yunho ca, một chút cũng không giống đại ca
bình thường.” Kim Junsu thấy Kim Jaejoong không tức giận liền vui vẻ nói, “Khi
đó ngươi thật giống như hồ ly tinh, như trong sách nói ấy, cái loại chuyên môn
quyến rũ đàn ông tuổi trẻ anh tuấn, hấp thụ tinh khí của bọn họ.”
Kim
Jaejoong trầm mặc.
Sau đó,
trong xe ngựa đột ngột vang lên tiếng gào thét kinh thiên:
“Kim
Junsu, ngươi cút xuống cho ta.”
“Ca,
ngươi nói ngươi sẽ không tức giận, ngươi nói sẽ không đánh ta.” Kim Junsu vội
vàng bảo vệ quyền lợi của mình, “Ngươi nói mà không giữ lời gì cả.”
“Được, ta
không đánh ngươi.” Kim Jaejoong đột nhiên thay đổi sắc mặt, cười tủm tỉm, sau
đó nói, “Đợi lát nữa trở về, ta sẽ phá nát phòng thuốc của ngươi, một viên gạch
cũng không để lại.”
“Ca, đừng
mà, ta sai rồi.”
“Buông
tay.”
“Ca, đại
ca thiện lương nhất của ta.”
…
Tiếng ầm
ĩ trong xe ngựa khiến cho mấy vì sao cũng phải che tai tránh sau tầng mây, Kim
Jaejoong cũng vì sự quấy rối của Kim Junsu mà tạm thời bình ổn được những cảm
xúc phức tạp kia, thở dài một hơi, toàn
bộ phải chờ Đại hội Chúng thương ngày mai, thời khắc thắng lợi đã sắp tới.
Trời đông
giá rét dần qua, trong không khí đã thấy được hương vị mùa xuân, tuyết đọng ven
đường đã tan, trên đất lốm đốm chồi non càng tô điểm cho tường đỏ mái xanh của
Kim phủ.
Từ trước
đến nay, mặt trời còn chưa lên cao thì tuyệt đối không có tiếng động trong Kim
phủ, nhưng sáng sớm hôm nay, hạ nhân đã bắt đầu náo nhiệt qua lại bưng bánh ngọt
cùng đồ dùng đứng ở cửa ra vào, chờ Kim Jaejoong rửa mặt xong.
“Jaejoong
ca, ngươi sáng sớm đã lôi ta từ vương phủ đến đây làm gì?” Shim Changmin sáng sớm
ra đã bị người Kim phủ mời đến vẫn cứ ồn ào mãi, thuận tay cầm mấy khối điểm
tâm, vừa ăn vừa nói, bột bánh bay tứ tung.
“Ngươi ăn
xong hãy nói, đừng làm bẩn thảm của ta.” Kim Jaejoong sớm đã quen với Shim
Changmin như vậy, mắng tượng trưng một câu rồi đứng ngẩn người trước tủ quần áo
đầy ăm ắp, “Ngươi tới đúng lúc, nhìn giúp ta xem nên mặc bộ nào?”
“Hôm nay
ngày mấy?” Shim Changmin hớp một ngụm trà, nhìn Kim Jaejoong buộc tóc gọn gàng
ngồi trên ghế, ngọc bội gia truyền rất ít khi mang theo nay đã đeo ở cổ, “Ca,
ngươi kết hôn à?”
“Sao nào?
Ngươi muốn lấy ta? Hay là gả cho ta?” Kim Jaejoong nghĩ tới Đại hội Chúng
thương có thể thắng Jung Yunho, tâm tình liền vô cùng tốt, không hề tức giận với
trêu chọc của Shim Changmin, chỉ vứt lại một cái mị nhãn, “Khó được khi tâm
tình ta tốt, ngươi nếu nói được mấy lời dễ nghe, có lẽ ta sẽ đáp ứng ngươi.”
“Xin kiếu.”
Shim Changmin hoảng sợ lui về phía sau, Kim Jaejoong sáng sớm đã mặc cực quyến
rũ, lại thêm vài phần dịu dàng cùng lười biếng, chỉ ngồi đó thôi đã khiến người
không thể chống đỡ được, “Ta không tiêu thụ nổi, ngươi kiếm người nào tài giỏi
hơn đi.”
“Ngươi
nói, nếu ta bảo Jung tỷ xin Hoàng thượng tứ hôn cho ta và ngươi, hắn có đáp ứng
không?” Kim Jaejoong nổi lên hứng thú trêu chọc, đứng dậy đi đến cạnh Shim
Changmin, áo ngủ mỏng manh choàng trên người tuột xuống bả vai, vạt áo kéo dài
trên đất như một cái đuôi, bàn tay mềm mại không xương kia vừa chạm vào người,
Shim vương gia bình thường không so đo tính toán lập tức nhảy dựng lên, như thể
chỉ đụng vào một lát, một giây sau sẽ mất mạng vậy.
“Ca ca,
ngài đừng trêu chọc ta nữa.” Shim Changmin co lại một góc, dùng ghế khắc hoa chắn
trước mặt, bày ra tư thế như thiếu nữ bị người ép buộc, “Ngài nói gì, ta đều đồng
ý không được sao?”
“Vậy
sao?” Kim Jaejoong tiếp tục khiêu khích tới gần.
“Dạ dạ dạ,
không phải chỉ là lá trà còn thừa sao, ta ngày mai, không, ta lát nữa sẽ tiến
cung bảo bọn họ mua, bọn họ không mua, ta liền lấy tiền túi mua, đảm bảo ngài một
bạc cũng không lỗ.” Shim Changmin một hơi nói xong, chỉ thấy Kim Jaejoong tựa hồ
rất hài lòng kéo lại vạt áo, sau đó hùng hổ đi về trước tủ tiếp tục chọn quần
áo, như thể lúc trước chẳng có gì xảy ra.
Kim
Jaejoong hồ ly kia!
Rõ ràng
là cố ý lừa gạt hắn hứa mà.
Shim
Changmin bực bội chọc chọc góc bàn, trong lòng nói thầm: Khó trách Jaejoong có
thể bất phân thắng bại với Jung Yunho, ngay cả chiêu âm hiểm như vậy mà cũng
nghĩ ra.
“Cái này
không tệ, lấy nó vậy.” Kim Jaejoong không thèm quan tâm Shim Changmin nghĩ cái
gì, cầm lấy một bộ màu lam viền tím, thỏa mãn gật đầu liên tục, sau đó lập tức
quay đầu hạ lệnh trục khách, “Changmin, đi ra ngoài, ta phải thay quần áo.”
“Ca, bên
ngoài lạnh lắm.”
“Ừ.”
“Cho nên,
ta quay lưng về phía ngươi được không, ta đảm bảo không nhìn.” Shim Changmin nhấc
tay thề, “Ta thề.”
“Ngươi thề
cũng không được.” Kim Jaejoong vươn tay đẩy hắn, “Thân thể của đại gia ta chỉ
cho vợ tương lai nhìn, những người khác nếu nhìn thấy, ta khoét tròng mắt của hắn
ra.”
“Vậy vừa
rồi là ai…” Shim Changmin mới nói được một nửa đã bị ánh mắt uy hiếp của Kim
Jaejoong làm cho ngậm miệng, ra ngoài đợi hơn nửa canh giờ, Kim đại đương gia mới
mặc xong, khoan thai đi tới.
“Đi thôi,
đừng để bên kia đợi lâu.”
Làn da của
Kim Jaejoong cực trắng, áo màu lam này lại càng tôn lên làn da của cậu, đai
lưng bạch ngọc ôm chặt lấy vòng eo hoàn mỹ, đôi giày màu tím cùng áo ngoài viền
tím nhạt phối hợp, mái tóc dài đen nhánh chỉ dùng một chiếc trâm bạch ngọc giữ,
toàn thân cao thấp, không chỗ nào là không đẹp tới cực điểm.
“Ca,
ngươi như vậy nhất định sẽ đẹp đến đè bẹp tất cả mọi người.” Shim Changmin tán
thưởng từ nội tâm, Kim gia quả thật may mắn, hai người con trai sinh được đều
vô cùng đẹp, đặc biệt là Kim Jaejoong, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy phong
tình.
“Ai muốn
đè bẹp những người kia.” Kim Jaejoong vươn tay, trèo lên xe ngựa, cậu không phải
không biết cưỡi ngựa, chỉ là thích hưởng thụ, ra ngoài từ trước tới nay đều
dùng xe ngựa thay đi bộ, Shim Changmin cùng Kim Junsu đành phải theo cậu không
cưỡi ngựa, “Ta chỉ cần đè được Jung Yunho là tốt rồi.”
Kim Junsu
cùng Shim Changmin đang lên xe liếc nhau, cùng cảm thấy lời này có chút không
được tự nhiên, nhưng nhìn Kim Jaejoong đang vô cùng đắc ý lại không có lá gan mở
miệng.
Dù sao, hồ
ly nóng nảy cũng cắn người đấy.
Đại hội
Chúng thương là một trong những hoạt động long trọng của Kinh thành, hàng năm đều
mời những người gia thế cực kỳ hiển hách hoặc đức cao vọng trọng đến làm trọng
tài, ngay cả địa điểm cũng phải ở phủ Thân vương để thể hiện sự coi trọng của
Hoàng đế.
Chẳng hạn
như, năm nay trọng tài là ca ca của đương kim Hoàng đế —— Phúc Thân vương cùng
người đã đảm nhiệm Hội trưởng ba năm liên tiếp Lee Moon Ah, nơi tổ chức là phủ
của Phúc Thân vương ở bên trái Hoàng thành.
Ngày bình
thường, nếu không có chức quan hay vàng bạc mở đường, người bên ngoài thật sự
không thể vào được đất xung quanh Hoàng thành này.
“Đỗ xe,
kiểm tra.” Xe ngựa của Kim Jaejoong vừa mới đi qua cánh cửa thứ nhất bên cạnh
Hoàng thành đã bị hai binh sĩ tay cầm trường mâu ngăn lại.
Những người
trong xe đều là người sinh ra đã ngậm thìa vàng, không phú cũng quý, Kim
Jaejoong trời sinh cao ngạo, không muốn ra ngoài thương lượng, Shim Changmin
thì từ nhỏ đã chán ghét mấy cái nghi thức xã giao trong cung, Kim Junsu vừa lên
xe thì đã ngủ mê mệt, lúc này nước miếng còn chảy đầy mặt.
Vì vậy,
dù bên ngoài binh sĩ liên tục hùng hồn mở miệng, Shim Changmin cùng Kim
Jaejoong như trước vẫn bất chấp tất cả, tiếp tục chơi cờ.
“Thiếu
gia, hắn nói muốn ngài đi ra, nói hôm nay người đông phức tạp, sợ là…” Tiểu tư
đánh xe bên ngoài khúm núm bẩm báo, sợ binh sĩ không có mắt kia chọc Kim
Jaejoong tức giận.
Những binh
sĩ kia cả ngày dài cổ trông coi ở đây, vì đây là nơi giao nhau giữa bình dân
cùng quý tộc, bình thường không thể kiếm chác được gì, khó được khi có cơ hội
phải kiếm đủ, nếu gặp được cô nương tuổi trẻ xinh đẹp thì còn có thể lấy danh
nghĩa kiểm tra mà chấm mút một phen.
Nhưng mà
hết lần này tới lần khác, Kim Jaejoong trong đời này ghét nhất là người khác ngấp
nghé tiền của cậu với mặt của cậu.
Vì vậy…
“Sao vậy,
sợ ta là người xấu hay là thích khách, đi ám sát Vương gia bỏ đi kia sao?” Kim
Jaejoong ngồi trong xe ngựa che miệng cười, nhìn Shim Changmin nói, “Người khác
ta không biết, trong mắt ta, Vương gia sao, chỉ như củ cải trắng bên ngoài
thôi, cứ đào một hố là lấy được một củ, muốn đào bao nhiêu thì đào.”
Shim
Changmin nghe Kim Jaejoong nói năng khó nghe thì biết rõ cậu đã tức giận, nhưng
dù tức giận cũng đừng có lôi cả hắn vào mà chửi có được không, hắn cũng đâu có
muốn làm Vương gia?!
“Trên xe
là người nơi nào mà lớn mật như thế, dám vô lễ với Vương gia.” Mấy binh sĩ sống
trong quân doanh có khi nào nghe thấy những lời cay độc mà bất kính như vậy,
khàn giọng hét lớn, định lên xe bắt người, “Còn không mau thúc thủ chịu trói,
may ra Vương gia còn thả ngươi một con đường sống.”
“Thả ta một
con đường sống sao?” Kim Jaejoong hỏi lại, âm cuối cao lên, mang theo chút hài
hước cùng nghi hoặc, “Nhưng làm sao bây giờ, ta hết lần này tới lần khác chỉ muốn
đi vào tử lộ thì sao?”
“Cuồng vọng,
còn không mau bắt.” Mấy tên lính dưới sự chỉ huy của quan trên, leo lên xe định
bắt người, hộ vệ Kim gia đã được huấn luyện nghiêm chỉnh lập tức bày trận, liều
chết bảo vệ chủ.
Trong lúc
nhất thời, hai phe giằng co ở cửa thành, Kim Jaejoong dựa vào thành xe ngựa uống
trà, không mở miệng, chỉ thờ ơ lạnh nhạt, hộ vệ của cậu đều là lựa chọn tỉ mỉ từ
tiêu cục, đối phó với mấy tên binh sĩ đầu to ngơ ngác kia thì vẫn dư sức.
Chọc Kim
Jaejoong cậu, nhất định phải trả giá lớn.
Bên này
đang giằng co, bên kia một tuấn mã màu trắng vung bốn vó chạy tới, không đợi ngựa
dừng hẳn lại, người đàn ông cao lớn ngồi bên trên đã chống trên yên ngựa, nhảy
xuống đất, vững vàng đứng giữa hai phe, tay áo bồng bềnh vô cùng tiêu sái.
Khinh
công tuyệt diệu như vậy khiến hai bên đều nhịn không được thầm khen.
“Vị này
chính là Jung đương gia Jung Yunho sao?” Người trong kinh thành phần lớn đều biết
Jung Yunho, cơ hồ mọi người ai cũng từng nhận ân huệ của hắn.
“Chính là
tại hạ.” Jung Yunho ôn hòa cười cười, hai tay ôm quyền nói, “Vị đại ca kia,
không biết bạn ta đắc tội thủ hạ của ngài thế nào, nếu cậu ấy có gì không đúng,
kính xin nể mặt tôi mà thông cảm.”
“Hóa ra
là bạn của Jung đương gia.” Người bên kia bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng xin lỗi,
“Là lỗi của ta, còn tưởng hắn… Ai, nếu là bạn Jung đương gia vậy thì không sao,
ta sẽ để bọn họ đi.”
Danh tiếng
của Jung Yunho trong Kinh thành vô cùng tốt, gần như được coi là thần thánh
chuyển thế, dù ai thấy hắn cũng đều tôn kính đến gần như sùng bái.
“Jung
Yunho.” Kim Jaejoong bình thường ghét nhất là thấy Jung Yunho giả bộ quân tử
như vậy, xốc màn che lên, lộ mặt nói, “Ai cần ngươi giúp, nhiều chuyện.”
“Ah, là
Kim Jaejoong.” Bên ngoài có người nhận ra vị này chính là người nổi danh ngang
với Jung Yunho ở Kinh thành Kim đương gia.
Chỉ có điều,
mọi người với Jung Yunho phần lớn là kính trọng, mà với Kim Jaejoong lại thêm
vài phần kính sợ.
Dù sao,
chỉ cần là người Kinh thành, cơ bản đều đã từng thấy cảnh Kim Jaejoong sai người
cầm cọc gỗ đâm cửa nhà Jung Yunho.
“Kim hiền
đệ, quan hệ của hai chúng ta còn cần phải mở lời mới giúp sao?” Jung Yunho cười
vô cùng dịu dàng, giọng ôn nhu như vậy khiến không ít thiếu nữ nghe tiếng gió
mà đến mặt đỏ hồng tim đập thình thịch.
“Ai có
quan hệ với ngươi.” Nhưng người trong cuộc lại không hề quan tâm đến điều đó,
chỉ hận không thể nhét toàn bộ quân cờ trong tay vào miệng Jung Yunho, ngăn chặn
cái miệng kia đổi trắng thay đen.
“Không sao.”
Nụ cười của Jung Yunho vẫn không giảm, dắt ngựa mình chậm rãi đi tới gần xe ngựa,
“Chúng ta tối hôm qua…”
Vừa nghe
thấy mấy chữ tối hôm qua, tai Kim Jaejoong lập tức đỏ lên, người xung quanh
cũng dựng tai lên, hy vọng nghe được tin gì nóng.
“Jung
Yunho, ngươi câm miệng cho ta.” Kim Jaejoong nhảy xuống xe ngựa, nổi giận đùng
đùng chạy tới chỗ Jung Yunho, muốn ngăn hắn nói, kết quả lại không để ý giẫm phải
tua rua trên giày, cả người lao về phía trước, vừa vặn ngã vào trong lòng Jung
Yunho.
“Lần thứ
hai, yêu thương nhớ nhung vậy sao.” Giọng vui vẻ của Jung Yunho vang lên bên
tai, Kim Jaejoong vừa định chửi ầm lên, người đàn ông vô cùng giỏi ngụy trang
trước mọi người liền thay đổi một gương mặt tươi cười tao nhã cao giọng nói,
“Chúng ta tối hôm qua đàm luận thơ ca đến khuya, chẳng lẽ không được nói sao?”
“Ngươi…”
“Xem ra
hiền đệ tối hôm qua ngủ không ngon, giờ đi đường cũng không vững, dù sao đường
không xa, để ta mang ngươi đi vậy.” Jung Yunho tự quyết định, ôm ngang Kim
Jaejoong lên ngựa, giữ chặt cậu phía trước, vung roi ngựa, trực tiếp phóng tới
cửa thành.
Shim
Changmin trên xe nhìn mà nghẹn họng trân trối, nửa ngày mới tìm lại được giọng
của mình, phân phó gia nhân Kim gia khẩn trương đuổi theo.
Giữa
trưa, trước Vương phủ của Phúc Thân vương đã có không ít thương nhân tụ tập, mọi
người đang hàn huyên, có người mắt tinh nhìn thấy phía xa có ngựa chạy tới, lập
tức thông báo với mọi người.
Trưa đến
nửa khắc, ngựa đã dựng trước cửa Vương phủ, mọi người lúc này mới nhìn rõ người
ngồi trên ngựa là Jung đương gia vang danh bốn biển, mà người bị hắn ôm trước
ngực là một nam nhân một bộ không tình nguyện, nhìn cực kỳ giống đương gia Kim
phủ.
“Chư vị đợi
lâu, ta cùng Kim đương gia trên đường gặp chút việc, chậm trễ, mong rằng chư vị
rộng lòng tha thứ, Yunho hôm sau nhất định sẽ mời mọi người uống rượu để bồi tội.”
Jung Yunho từ trước tới nay chỉ cần nói mấy câu đã thay đổi được bầu không khí,
Kim Jaejoong chỉ mặt không biểu tình đi theo sau hắn, người cậu tỏa ra khí chất
xuất trần khiến mọi người không dám tùy tiện lại gần.
Huống
chi, trong Kinh thành không ai không biết Kim đương gia này vô cùng độc mồm độc
miệng, không mở miệng thì thôi, một khi mở miệng nhất định giết người không còn
manh giáp, hơn nữa, mọi người cũng có nghe nói về ân oán giữa cậu cùng Jung Yunho,
tuy bây giờ nhìn cậu một bộ ưu nhã thong dong như vậy, biết đâu lát nữa lại nổi
khùng lên với Jung Yunho, vì vậy tất cả mọi người chỉ dám dùng ánh mắt vụng trộm
nhìn cậu, không dám nhiều lời.
Một đám
thương nhân vừa trò chuyện vừa đi tới nội đường ngồi, Kim Jaejoong vẫn bị Jung
Yunho nắm chặt tay, bất đắc dĩ đành phải ngồi ở vị trí gần Jung Yunho nhất,
nhìn hắn ôn hòa hữu lễ cười cười, nho nhã lễ độ nói chuyện, nghe tất cả mọi người
khen hắn không dứt miệng, trong lòng kêu gào chỉ muốn vạch trần bộ mặt thật của
người đàn ông này, đáng tiếc lại không có chứng cứ nào.
Cậu chỉ
biết ngồi liên tục uống trà, không cẩn thận một cái lại bị sặc, khom người ho
khan liên tục.
“Không
sao chứ, sao lại không cẩn thận như vậy?” Một bàn tay ấm áp vỗ vỗ trên lưng,
câu hỏi dịu dàng của Jung Yunho lại khiến Kim Jaejoong bất giác có cảm giác như
được tình nhân quan tâm.
“Khụ khụ…
Không, không có việc gì, khụ khụ.” Kim Jaejoong mặt đỏ ửng, cảm thấy như trong
mũi cũng đầy nước.
“Sao lại
không cẩn thận như vậy, còn là trẻ con nữa đâu.” Trong giọng Jung Yunho mang
theo chút trách cứ, dù ai nghe cũng thấy tràn ngập chiều chuộng, “Ngươi a, từ
nhỏ đều gấp gáp như vậy, đến lớn vẫn không sửa được, ăn bánh đi, đây là bánh
hoa hồng ngươi thích ăn này.”
Những lời
này không nhiều, nhưng lượng thông tin chứa đựng trên trong lại rất lớn, những
thương nhân ở đây đều là người khôn khéo thông minh, sao lại không nhận ra sự
thân thiết cùng chiều chuộng trong giọng Jung Yunho, cộng thêm lúc vừa rồi thấy
hai người thân mật cùng cưỡi ngựa, không khỏi bắt đầu hoài nghi lời đồn đãi hai
người là đối thủ một mất một còn trên phố.
“Jung
huynh nói đùa, khi còn bé gặp mặt được mấy lần, làm khó ngươi còn nhớ rõ.” Kim
Jaejoong từ trước tới nay không phải là người dễ đối phó, lập tức hời hợt chuyển
chủ đề.
“Đâu có
đâu có.” Jung Yunho vẫn cười như cũ, người bên cạnh đang định mở miệng hỏi quan
hệ hai người, công công đứng ở cửa ra vào liền cao giọng tuyên bố Phúc Thân
vương đến, mọi người nhao nhao đứng dậy nghênh đón, Jung Yunho thừa cơ đứng cạnh
Kim Jaejoong, mỉm cười, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy.
“Jae Jae
giỏi ăn nói, nhưng chẳng lẽ ngươi không biết có một câu sao?”
Kim
Jaejoong trừng Jung Yunho một cái, người đàn ông sớm đã luyện được da mặt vô
cùng dày mặc kệ cậu, tiếp tục nói:
“Có một
câu là, một lần gặp lỡ cả đời.”
Một lần gặp?
Lỡ cả đời?
Kim
Jaejoong chỉ cảm thấy câu này có rất nhiều thâm ý, đang định hỏi, Phúc Thân
vương đã ngồi trên ghế, cậu đành phải thôi, chờ Phúc Thân vương khách sáo một
phen, tuyên bố kết quả.
“… Bổn
vương nhận được sự coi trọng của thánh thượng, chủ trì Đại hội Chúng thương lần
này, trải qua mười lăm ngày cạnh tranh, hiện tại đã có kết quả.” Phúc Thân
vương tuổi trên năm mươi nhận phong bì từ tay thái giám, rút một tờ giấy mỏng
bên trong ra, ánh mắt mọi người lập tức bị hấp dẫn, Kim Jaejoong cũng không ngoại
lệ, “Lần này, người đứng thứ ba là chủ Minh Nguyệt lâu Minh Nguyệt cô nương, tiền
vốn là 5000 lượng, lợi nhuận là 3800 lượng.”
Thiếu phụ
ở phía sau đứng dậy hành lễ, trên mặt có vui mừng khó giấu.
“Người thứ
hai là Kim phủ Kim Jaejoong, tiền vốn không dùng, lợi nhuận là 130.000 lượng và
50 đồng.”
“Đứng đầu
là Jung phủ Jung Yunho, tiền vốn không dùng, lợi nhuận là 130.000 lượng 51 đồng.”
Danh sách
đọc xong, tiếc hận có, chúc mừng có, tán thưởng có, đủ loại thanh âm hỗn tạp
vang lên, Kim Jaejoong ngây người đứng đó, chỉ cảm thấy như có sét đánh giữa trời
quang.
Một đồng,
chỉ một đồng, cậu vậy mà thua Jung Yunho chỉ một đồng!
1 comment :
Bấn muốn chệt, trời ơi!
Jaejae dễ thương quạ, Yunho oai phong quạ...
Post a Comment