Part 2
“Ta đoán,
là vì cái ghế kia đúng không?” Park Yoochun vươn tay chỉ về phía Hoàng thành,
trong mắt mang theo chút phức tạp.
“Nhiều
năm như vậy, quả nhiên vẫn là ngươi hiểu được ta.” Jung Yunho bùi ngùi thở dài,
tay gõ nhẹ trên mặt bàn, lưng thẳng tắp tựa như một ngọn núi vững chắc.
“Yunho,
ta nhớ ngươi từng nói, cả đời này, ngươi sẽ không dính vào quyền thế, nói đó là
hồng thủy mãnh thú.” Park Yoochun khẽ cau mày, “Ta biết rõ ngươi thân thiết với
Nhị hoàng tử, nhưng hắn bản tính lang sói, qua sông đoạn cầu, đã làm không ít
việc hại người, huống chi, ngươi có gia tài bạc triệu, còn cần cái gì nữa.”
Jung
Yunho cong môi cười cười, mắt nhìn sợi dây kết hình trái tim treo trên cửa sổ,
sợi dây này có vài phần giống với sợi dây treo ở đầu giường Kim Jaejoong, không
biết bé hồ ly của hắn lúc này sắp xếp mọi việc thế nào nhỉ? Chỉ cần nghĩ tới
Kim Jaejoong, toàn thân hắn liền thoải mái như được ngâm nước ấm, nở nụ cười
nói: “Yoochun, ngươi đoán sai rồi, người ta giúp là Khánh Thụy vương, không phải
Nhị hoàng tử.”
“Shim
Changmin?” Park Yoochun kinh ngạc, lại nhớ tới quan hệ của Shim Changmin cùng
Kim Jaejoong, lúc này liền hiểu ra, khẽ cười nói, “Là ta sơ sót, có Jaejoong ca
ở đây, ngươi chắc chắn sẽ không làm người ngoài cuộc.”
Jung
Yunho liếc Park Yoochun một cái, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm sợi dây treo
trên cửa sổ, nhìn từng sợi chỉ nhỏ bị gió thổi tung bay phấp phới, bay cao lên
lại rơi xuống, tựa như mái tóc đen mượt của Kim Jaejoong, khiến lòng người ngứa
ngáy.
“Chỉ có
điều, Yunho, ngươi thật sự muốn làm như vậy? Lấy an nguy của Jung gia đi đánh
cược một ván bài không liên quan tới ngươi?” Park Yoochun luôn lý trí, nên hắn
dùng lý trí để phân tích, “Với tình hình hiện nay, phần thắng của Nhị hoàng tử
rất lớn, ngươi trước đây đã hợp tác với hắn, hôm nay đột nhiên đổi ý, nếu chẳng
may có gì sơ suất, Jung phủ có thể sẽ sụp đổ.”
“Ta tất
nhiên biết rõ lợi hại của việc này, ngươi cũng biết, chuyện như vậy ta cũng
không muốn dây vào.”
“Là vì
Kim Jaejoong?” Park Yoochun trong lòng đã có vài phần nắm chắc, dò xét hỏi.
Jung
Yunho mím môi nhẹ gật đầu, khuôn mặt dần dần kiên định, Park Yoochun biết không
khuyên được hắn nhưng vẫn chậm rãi nói: “Ngươi có thể khuyên Jaejoong ca đừng
rơi vào vũng bùn này, hoặc…”
“Bởi vì
đó là Jaejoong.” Một câu nói chứa đầy chân tình của Jung Yunho cắt đứt lời Park
Yoochun.
“Ta hiểu
rồi, có gì cần ta giúp thì cứ nói.”
Park
Yoochun không khuyên Jung Yunho nữa, vì hắn hiểu được hàm ý trong câu nói kia.
Bởi vì đó
là Kim Jaejoong, nên Jung Yunho mới có thể từ bỏ toàn bộ nguyên tắc của mình.
Bởi vì đó
là Kim Jaejoong, nên Jung Yunho thà mạo hiểm cũng không muốn người đó thất vọng.
Bởi vì đó
là Kim Jaejoong, nên Jung Yunho đánh bạc hết thảy chỉ vì một nụ cười của mỹ
nhân.
Bởi vì đó
là Kim Jaejoong, bởi vì hắn là, Jung Yunho.
Park
Yoochun nói chuyện với Jung Yunho một lúc mới rời khỏi Jung phủ, vừa ra ngoài,
mấy vị chưởng quỹ không hiểu rõ ý định của Jung Yunho liền xông tới, bất chấp
tay chân đang run lên vì gió rét, liên tục truy hỏi mục đích của Jung Yunho.
“Park
Yoochun, ngươi tốt xấu gì cũng phải nói rõ với chúng ta chứ, chúng ta thật sự
không hiểu nổi, tại sao lại muốn việc kinh doanh xuống dốc như vậy?”
“Đúng vậy,
người làm ăn ai chẳng muốn thắng, nào có ai muốn thua, tự dưng chịu lỗ như vậy,
sao chúng ta làm được.”
…
Các vị
chưởng quỹ vội vàng hỏi, Park Yoochun chỉ khoanh tay, nhìn trời bên ngoài Jung
phủ, bầu trời trong vắt như gột rửa, vài đám mây trắng lững lờ trôi, tựa như muốn
bay vào trong Hoàng thành nguy nga.
Aizz,
Hoàng thành ư!
“Các
ngươi không cần hiểu rõ.” Park Yoochun rốt cuộc mở miệng, cười dịu dàng, “Đương
gia các ngươi lần này muốn gây náo động thôi.”
Một chữ
tình, thực thực hư hư, khiến người dù máu chảy đầu rơi cũng không tiếc.
Thế gian
này, có rất nhiều người vướng phải nó.
Chẳng hạn
như Jung Yunho, chẳng hạn như hắn, chẳng hạn như, Kim Jaejoong!
Ngày 21
tháng 11 năm Duệ Đức thứ 55
Mùa đông
đã đến.
Con sông
nhỏ gần phố Cô Tô đã bắt đầu tỏa ra khí lạnh, chuẩn bị kết thành băng, không ít
trẻ con đang trông chờ ngày có thể trượt băng trên sông.
Mà Kinh
thành từ trước tới nay yên vui tấp nập, mùa đông này lại rơi vào cảnh hỗn loạn.
Đầu tiên,
kho lúa trong Kinh thành cũng chỉ có hạn, mà cửa hàng của Kim phủ có kho dự trữ
lớn nhất đột nhiên đóng cửa, không bán lương thực nữa, ngay cả cửa Kim phủ cũng
đóng chặt, không người ra vào, kho lúa lớn của Jung phủ liền cung cấp không đủ,
sau vài ngày bán ra bắt đầu không ngừng tăng giá, cứ như vậy, Kinh thành sắp sửa
lâm vào nạn đói.
Thứ hai,
có người thăm dò được tin, nói là quân đội của Nhị hoàng tử vài ngày nữa tới
Kinh thành rồi, có vẻ như thật sự định đánh nhau.
Lương thực
thiếu, sắp chiến tranh.
Hai tin tức
này khiến mọi người khủng hoảng không thôi, suốt ngày tụ tập một chỗ, mong chờ
nghe ngóng được tin tức tốt lành.
Tình thế
hỗn loạn như vậy, tất nhiên không ai chú ý tới trước cửa sau của Kim phủ có một
cỗ xe ngựa đang đỗ, một nam tử cao lớn nhanh chóng xuống xe, thấy cụ già tóc bạc
đứng đó tiếp đón thì vội vàng bước qua cửa vào trong, cửa rất nhanh được hạ
nhân đóng lại, khóa kín, tựa như chưa từng mở ra.
Đoàn người
đi xuyên qua núi đá giả, thẳng tới Nhất Ngôn đường.
“Đại thiếu
gia, Jung chủ tử… A, thiếu phu nhân đã tới.” Phúc bá nuốt nước bọt, cung kính
gõ cửa phòng Nhất Ngôn đường, Jung Yunho đứng phía sau bất đắc dĩ cười cười, bé
hồ ly của hắn thật sự rất thích nhõng nhẽo.
“Bảo hắn
vào đi, đun nóng ít sữa rồi mang đến đây cho ta.” Bên trong liền truyền đến giọng
nói mềm mại mà lười biếng của Kim Jaejoong, dường như cậu vừa mới tỉnh ngủ.
“Jung chủ
tử.” Phúc bá hạ giọng nói, “Mời ngài đi vào, ngài muốn ăn gì không?”
“Không cần,
chỉ là nhớ cho thêm ít mật ong vào sữa, nếu không Jae Jae lại làm ầm ĩ lên.”
Jung Yunho tao nhã cười cười, chỉ quan tâm đến Kim Jaejoong.
Phúc bá
nghe vậy, lặng yên nhìn Jung Yunho, đại thiếu gia nhà hắn tuy ngày thường tính
tình quái đản, nhưng mắt nhìn người lại rất tốt.
“Ta vào
trước, Phúc bá, ngài vất vả rồi.” Jung Yunho gật đầu với Phúc bá, xoay mặt đẩy
cửa vào, còn chưa đứng vững, đã nghe thấy giọng nói ngọt ngào mang theo chút giận
dữ của Kim Jaejoong:
“Yaaa,
Jung Yunho, sao ngươi lề mề vậy, nói gì với Phúc bá mà lâu thế.”
“Jae Jae
ghen tị sao.” Jung Yunho cũng không tức giận, nhanh chóng đến bên giường ngồi
xuống, vươn tay cầm một lọn tóc của Kim Jaejoong, miệng trêu đùa, “Bé hồ ly của
ta, ngay cả dấm chua của Phúc bá cũng ăn, ngươi như vậy khiến ta rất khó xử đấy.”
“Nói
dóc.” Kim Jaejoong nào ngờ Jung Yunho sẽ xuyên tạc ý của cậu như vậy, tức đến
há mồm định cắn tay Jung Yunho đặt cạnh mặt mình, ai ngờ Jung Yunho không né,
khiến cậu không được tự nhiên ngừng lại, lầm bầm, “Sao ngươi không né?”
“Muốn để
ngươi nếm thử xem tay ta có ngon không.” Jung Yunho cứ gặp Kim Jaejoong liền
không đứng đắn, bày đủ trò chọc giận cậu mới thôi.
“Ngươi
sao lại không biết xấu hổ như vậy.” Kim Jaejoong tức đến đỏ bừng mặt, nhấc chân
định đạp Jung Yunho, đang ở trong phòng ngủ nên cậu chỉ mặc áo trong mỏng manh,
chân vừa đưa ra, áo thêu hoa liền tuột xuống, để lộ bắp đùi thon dài mà hữu lực,
Jung Yunho nhìn mà hầu kết khẽ động, mắt thâm trầm, vươn tay bắt lấy đùi của cậu,
“Jung Yunho, chết tiệt, ngươi buông ta ra.”
Kim
Jaejoong vừa chửi bới, vừa giãy dụa kịch liệt, chân không ngừng co lại duỗi, muốn
tránh khỏi tay Jung Yunho, hết lần này tới lần khác Jung Yunho lại dùng lực,
không phí chút công sức giữ chặt lấy chân cậu, ngón tay vuốt ve trên làn da
bóng loáng, cảm nhận sự mềm mại như tơ lụa thượng hạng, lại còn được một tấc muốn
tiến thêm một thước, không ngừng tiến lên trên.
“Jung…
Jung Yunho… Ngươi đi chết đi.” Kim Jaejoong chỉ cảm thấy tay Jung Yunho đã sắp
trượt đến chỗ quan trọng, áo trong lúc giãy dụa đã trượt xuống vai, lộ ra bả
vai tuyết trắng cùng điểm phấn hồng.
Jung
Yunho mấy ngày nay đều bận rộn sắp xếp công việc trong phủ, đã lâu rồi không
thân mật với Kim Jaejoong, hiện tại ầm ĩ một hồi như vậy, bụng dưới đã nóng
lên, lồng ngực phập phồng kịch liệt, mắt nhìn chằm chằm chiếc miệng nhỏ của Kim
Jaejoong vì chửi bới mà liên tục khép mở, cúi người hôn lên.
Nhất Ngôn
đường ầm ĩ, rốt cuộc yên tĩnh trở lại.
“Ca, ca,
ca, đại ca, Changmin gửi thư tới, đại ca à, ngươi ở đâu vậy?” Giọng nói cao vút
của Junsu vang lên, phá vỡ sự yên lặng trong Nhất Ngôn đường.
Cửa Nhất
Ngôn đường đóng chặt bị thiếu niên hoạt bát mở ra, khiến đôi uyên ương, à không,
uyên uyên bên trong giật mình.
“Kim
Junsu!” Giờ là giọng Kim Jaejoong mang theo vài phần tức giận khi bị cắt ngang,
tay Jung Yunho vẫn còn ở trong quần áo của cậu, khung cảnh này khiến Kim Junsu
sợ tới mức a một tiếng, ôm đầu xông ra ngoài, miệng liên tục hô hào, “Yoochun,
cứu mạng.”
Yoochun
vì sức khỏe không tốt mà bị tụt lại phía sau, thấy Junsu hoảng hốt lao ra, vội
vàng giang hai tay ra đón, nhưng hắn vốn yếu ớt nên bị Junsu hiếu động va vào
làm cho lui ra sau mấy bước, ho khan vài cái mới vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ta cắt
ngang việc tốt của đại ca cùng Yunho ca rồi, lát nữa nhất định sẽ bị diệt khẩu,
làm sao bây giờ?” Giọng Kim Junsu mang theo chút kinh hoảng lại có chút ngây
thơ.
“Ngươi thật
là.” Park Yoochun yêu chiều sờ sờ mũi hắn, giả bộ giận dữ nói, “Đã nói với
ngươi bao nhiêu lần rồi, trước khi vào phải gõ cửa, đã lớn như vậy rồi mà chẳng
chịu suy nghĩ gì cả, chỉ khiến người khác phải lo lắng thôi.”
“Ai nha,
dù sao ta có ngươi mà.” Kim Junsu lắc lắc tay áo Park Yoochun làm nũng, miệng
năn nỉ, “Lát nữa nếu đại ca mắng ta, ngươi phải che chở cho ta đó.”
“Được được
được.” Park Yoochun khó được khi tươi cười rực rỡ, cầm tay Kim Junsu đi vào bên
trong, quả nhiên, vừa vào đã thấy Jung Yunho cùng Kim Jaejoong đã chỉnh sửa lại
trang phục, một người ngồi ngay ngắn trên giường, một người ngồi trên ghế nằm,
cả hai sắc mặt đều khó chịu.
“Làm phiền
rồi.” Park Yoochun bước vào, khẽ cúi đầu chào liền kéo Kim Junsu ngồi xuống,
nói, “Trên đường tới đúng lúc gặp Tiểu Tả, Junsu thấy hắn cầm thư liền kích động,
không nghĩ tới các ngươi giữa ban ngày lại, khụ khụ, lát về ta sẽ dạy dỗ lại hắn.”
“Park
Yoochun.” Kim Jaejoong đột nhiên nói, “Ngươi còn nói nữa, đêm nay ta sẽ để Junsu
ở lại ngủ với ta đấy.”
Park
Yoochun sắc mặt cứng đờ, biết rõ Kim Jaejoong từ trước tới nay nói được thì làm
được, lại được Jung Yunho chiều chuộng đến coi trời bằng vung, lập tức ngậm miệng,
không dám trêu chọc hồ ly xinh đẹp thích xù lông này.
No comments :
Post a Comment