Oct 17, 2014

[NGC] Chapter 37 - Hoàn chính văn

Chapter 37 —— Ta nguyện cùng chàng tương tri, mãi mãi chẳng phân ly
Nơi này Hoàng đô vương khí thịnh, Cửu châu Tử Huệ đất phượng yêu.
Kinh thành nguy nga ở chính giữa, theo tinh tượng thì đây là vị trí tương phản với bầu trời, biểu tượng là Mây tím phía đông, bởi vậy có cái tên Tử Huệ thành, từ tiền triều đến nay, đây là nơi được Hoàng thất coi trọng nhất.
Nào tường đỏ ngói vàng, cột họa trần khắc, vàng son lộng lẫy, đồ sộ kỳ vĩ.
Mỗi ngày lúc gà vừa gáy, các vị đại thần mặc quan phục phẩm cấp khác nhau, eo đeo đai lưng ngọc, đầu đội phát quan, lần lượt từ cửa Tuyên Đức vào Trọng Diệu điện trong Tử Huệ thành, khấu kiến thánh quân, theo lệ tảo triều.
Quy củ trăm ngàn năm qua là thế, hôm nay cũng không ngoại lệ.
“Hoàng thượng, lão thần cho rằng không thể giết Jung Yunho được, thanh danh của hắn trong nhân dân rất tốt, là đại thiện nhân hiếm có, chỉ sợ một khi trảm sẽ gây ra ồn ào vô cùng.”
“Hoàng thượng, thần cho rằng Jung Yunho không thể không giết, nếu tha thứ, vậy sau này thương nhân khắp thiên hạ, ai cũng có thể động vào cống phẩm hoàng gia, như vậy uy nghiêm của Đông triều ta ở đâu.”
“Lý thượng thư, sao ngươi phải đuổi tận giết tuyệt như vậy?”
“Mộ Dung thái thường, sao ngươi lại bao che như vậy, ngươi thử hỏi mọi người xem, ở trên điện này nào có ai không biết ngươi thân thiết với Jung lão đương gia.”
“Hoàng thượng, lão thần tuyệt không có ý giải vây cho Jung Yunho, kính xin Hoàng thượng xem xét Jung gia ba đời vì nước vì dân mà tha cho hắn lần này.”
“Hoàng thượng, đê ngàn dặm cũng bị hủy bởi tổ kiến, nếu lần này bỏ qua, chỉ sợ sau này mọi người sẽ càng thêm không kiêng nể, không thể nào vãn hồi được, Hoàng thượng.”
“Hoàng thượng, thần cũng cho rằng Jung Yunho không thể giết, từ khi Nhị hoàng tử bị giam, đã có không ít người vô tội bị vạ lây, nếu cứ tiếp tục thế này, khó tránh khỏi lòng người bàng hoàng, cơ nghiệp bất ổn.”
“Hoàng thượng, Jung Yunho tử tội khó tránh khỏi, lần này chứng cứ vô cùng xác thực, tuyệt đối không thể tha.”
Shim Changmin vẫn như thường ngày, mặc long bào màu vàng thêu Phi Long Tại Thiên, ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, nghe thần tử bên dưới chia làm hai phe, cãi nhau ầm ĩ, mặc dù trên mặt hắn vẫn là một vẻ trầm tĩnh nhưng kỳ thật trong lòng đã sớm có một nồi nước đang sôi, nóng đến mông ngồi cũng không yên ổn.
Nóng quá!
Hôm qua vào bữa tối, Phúc đại thần đột nhiên cầu kiến hắn, bẩm báo rằng Nhị hoàng tử bị nhốt đã thông qua cung nhân dâng một bức thư nhận tội lên Đại Lý Tự, trong đó vạch trần việc năm đó Jung Yunho cùng hắn mưu đồ giữ lại một nửa cống phẩm, phần sau còn mập mờ nói rằng Jung Yunho đã từng nhiều lần giành món lợi kếch sù từ mối làm ăn mà Hoàng gia trao quyền, ức hiếp dân chúng.
Vốn Đại Lý Tự ngày thường làm chuyện gì cũng lề mề, tham quan từ Kinh thành chạy ra biên cương mới bắt đầu đi bắt người, lần này lại hành động vô cùng nhanh chóng, bắt người về, trực tiếp nhốt vào trong lao, chờ đến lúc hắn biết thì đã thẩm vấn xong rồi.
Giờ thì hay rồi, Jung Yunho đã bị bắt, triều đình cũng bùng nổ.
Những đại thần ngày trước đã từng có xích mích với Jung Yunho, chẳng hạn như Lý thượng thư vốn ngắm trúng Kim Jaejoong, chẳng hạn như Chu Đình Úy nhớ thương gia sản Jung Yunho, những người đó cực lực yêu cầu xử tử Jung Yunho làm gương.
Mà càng nhiều triều thần, chẳng hạn như Mộ Dung thái thường xưa nay thân thiết với Jung gia, chẳng hạn như Vương thái bộc từ trước tới nay cương trực công bằng, một lòng vì dân, những người này chủ trương tha tội cho Jung Yunho.
Shim Changmin nhìn hai phe bên dưới cãi nhau tới mặt đỏ bừng, chỉ muốn trốn xuống dưới ngai vàng.
Hắn không sợ Jung Yunho, người kia tuy tâm cơ xảo quyệt, nhưng lại hiểu rõ phải trái, tuyệt không dễ dàng giận lây sang hắn, nhưng vị đương gia nhà hắn, Hồng Nhan tiếu Kim Jaejoong lại khác…
Từ khi tin tức này truyền đến tai hắn, đêm nào hắn ngủ cũng không dám nhắm mắt, sợ Kim Jaejoong từ góc nào đó xông tới, chém cho hắn một dao, khiến hắn trở thành Hoàng đế chết oang uổng nhất Đông triều.
Ai, thật khổ nha!
“Khụ khụ…” Shim Changmin dù sao cũng là vua, tốt xấu cũng phải nói vài câu, nhẹ nhàng hắng giọng một cái, nghiêm mặt, tỏa ra khí thế khiến người phải run sợ, đại thần bên dưới lúc trước nói hăng say như vịt rốt cuộc im lặng, vẻ mặt kính sợ nhìn vị vua trẻ tuổi trước nay làm việc vô cùng quyết đoán kia, “Các vị đại thần dường như rất có chủ kiến của mình a.”
“Thần không dám.”
Chư vị đại thần nghe thấy tiếng hừ trong trẻo mà lạnh lùng của Shim Changmin, lúc này mới nhận ra bọn họ tranh luận như vậy là cực kỳ vô lễ, không khỏi ra đầy mồ hôi lạnh đến áo ướt sũng, cuống quít quỳ xuống, đồng thanh hô.
“Không dám?” Shim Changmin vỗ mạnh lên thành ngai vàng, cười lạnh một tiếng, “Ta thấy các ngươi rất đắc ý mà, có lẽ nếu quả nhân không mở miệng, các ngươi chắc leo lên đây ngồi luôn rồi.”
“Lão thần không dám.”
“Thần không dám.”
“Không dám? Ta thấy các ngươi nhàn rỗi như vậy, việc này ta tự có tính toán của riêng mình, ai còn bàn luận nữa thì tự đến Đại Lý Tự lĩnh tội đi.” Shim Changmin hừ một tiếng, nghiêm mặt phẩy tay áo bỏ đi.
Lôi công công đi theo hắn thấy thế, vội vàng vung phất trần, gọi cung nữ đi theo, các vị quan bên dưới hai mặt nhìn nhau, không ai đoán được suy nghĩ của Shim Changmin, chỉ biết hung hăng lườm nhau, cuối cùng kéo nhau ra về.
Tử Huệ thành từ khi Đông triều khai quốc đến nay đã bắt đầu thi công, đến thế hệ Shim Changmin thì tu sửa vô cùng đẹp, từng nơi đều được thiết kế tỉ mỉ, vô cùng khéo léo, khiến người nhìn đến hoa mắt.
Shim Changmin trong lòng lo lắng, không để ý đường cứ thế bước đi, cuối cùng đi vào trong Ngự hoa viên. Ngự hoa viên vốn là một nơi cực kỳ đẹp trong cung, chỉ thấy đường mòn quanh co, hai bên đặt không ít bồn cây cảnh thấp bé hình dáng kỳ lạ, có bán nguyệt, lại có tròn xoe, cây cối cũng rất đa dạng, tạo thành cảnh tượng sum xuê tươi tốt.
“Hmmm….” Shim Changmin nào có tâm tư ngắm nhìn mấy thứ này, lòng đầy phiền muộn đi qua lại, vì không muốn gây phiền toái cho Kim Jaejoong mà hắn đã lâu rồi không vụng trộm tới Kim phủ, ngay cả Tiểu Tả Kim Jaejoong phái tới hầu hạ hắn cũng đã cho về, nhưng hôm nay lại gặp vấn đề phiền phức như vậy, chỉ cảm thấy cả người bứt rứt, một cước đá lên bồn cây cảnh trồng mai ngọc bích, bồn hoa bằng gốm lăn ra xa, cánh hoa mai ngọc bích rơi lả tả trong gió, tiêu điều đến mức khiến người phải ngây ngẩn.
“Hoàng thượng.” Lôi công công đi theo phía xa xa, nhìn thấy liền cả kinh kêu lên, “Hoàng thượng, người đâu, mau tới đây.”
“Không cần.” Shim Changmin khoát tay ngăn lại, mắt nhìn cánh hoa bay bay trong gió, đột nhiên hạ giọng nói với Lôi công công, “Đi, ngươi tự mình đến Kim phủ một chuyến, mang theo thư của ta, phải tận tay giao cho Kim đương gia.”
“Kim đương gia ạ?” Lôi công công còn nhớ mình đã từng gặp Kim Jaejoong một lần, phong thái của người kia quả thật khiến người nhớ mãi không quên, “Nô tài đi ngay.”
“Đợi một chút.” Shim Changmin thản nhiên nói, “Hết thảy phải làm thật cẩn thận, tuyệt đối không để người ngoài biết.”
“Nô tài hiểu rõ.”
Lôi công công là lão nhân đã sống trong cung nhiều năm, sớm đã thành tinh, tất nhiên hiểu rõ ngụ ý của Shim Changmin, gật đầu một cái, quay người bước ra ngoài.
Shim Changmin xoa xoa cằm, đắn đo một hồi, cuối cùng cao giọng nói: “Người đâu, thông báo cho Đại Lý Tự, mang Jung Yunho đến nhà giam trong cung, bãi giá, quả nhân muốn đích thân thẩm vấn hắn.”
Lúc Lôi công công một thân áo vải ngồi kiệu nhỏ đến Kim phủ, Kim Jaejoong không có mặt, ngược lại đệ đệ của cậu, Kim Junsu mang theo một nam tử gầy gò khuôn mặt trắng nõn ra đón.
“Ai, ngươi là Vũ công công…” Kim Junsu nắm góc áo Park Yoochun, nghiêng đầu nhìn Lôi công công, sợi dây lụa đỏ buộc trên đầu rủ xuống lại càng tôn thêm nét đáng yêu của cậu, “Hay là Điền công công gì đó đúng không?”
Lôi công công đương nhiên cũng nhớ rõ vị Nhị thiếu gia Kim gia có vài phần tương tự với ca ca nhà mình, mặt nhăn lại, nửa ngày mới đau khổ nói: “Lão nô đến từ trong cung, họ Lôi.”
“Hì hì, ta chém ngang ngươi ra mất rồi, thật xin lỗi nha.[1]” Kim Junsu cười hì hì, quay đầu nhìn Yoochun, Yoochun bất đắc dĩ lắc đầu, chắp tay nói: “Tại hạ Park Yoochun, tạm giữ Kim phủ, xin hỏi công công có việc gì?”
Vị thái giám này có việc muốn nói, Park Yoochun nghe xong liền nhận ra.
“Có thể đi vào nói chuyện không?” Lôi công công cẩn thận nhìn quanh bốn phía, “Xin hỏi Kim đương gia có trong phủ không?”
“Ca ta đi ra ngoài rồi, ngươi có chuyện gì thì cứ nói với ta, cũng như nhau cả thôi.” Kim Junsu gọi hạ nhân dẫn Lôi công công vào, vừa đi vừa hếch mũi nói, “Ta cũng có thể coi là một nửa chủ nhân của Kim phủ.”
Park Yoochun yên lặng đi bên cạnh Kim Junsu, nghe được câu này không khỏi cười cười, Junsu nhà hắn a, có lẽ chỉ là một nửa chủ nhân của giường hắn thôi.
Vì Kim Jaejoong không có trong phủ, Lôi công công cũng không dám lấy thư ra, đành phải nhấp ngụm trà, quanh co lòng vòng: “Lão nô lần này tới là phụng mệnh của chủ tử về việc Jung đương gia, hẳn các vị cũng biết việc Jung đương gia bị bắt vào tù rồi đúng không?”
Park Yoochun nghe vậy, buông chén trà trong tay, sắc mặt có chút u ám, ngược lại Kim Junsu không rành thế sự cả kinh nói: “Chuyện này là thật?”
“Thiên chân vạn xác.” Lôi công công nhìn mặt đất, nói ra lời như sấm sét bên tai, “Chạng vạng tối hôm qua mới biết, lúc tảo triều, vị trong cung kia còn vì việc này mà nổi giận.”
“Ngươi nói cái gì?” Lần này không phải giọng Kim Junsu, ba người đồng thời ngẩng đầu, không biết Kim Jaejoong đã đứng ở cửa từ lúc nào, khuôn mặt trắng bệch, một bộ không thể tin được, lát sau mới vội vã bước tới, gần như là túm lấy Lôi công công, cao giọng chất vấn, “Ngươi lặp lại một lần nữa!”
“Lão nô, lão nô nói là Jung đương gia bị Nhị hoàng tử liên lụy, vì chuyện đụng đến cống phẩm mà sắp bị hỏi tội.” Lôi công công nào đã thấy cảnh Kim Jaejoong tức giận như vậy, sợ tới co người lại, ấp úng nói không lên lời, run rẩy sờ soạng cả buổi, mới tìm được bức thư Shim Changmin tự tay viết, hai tay dâng lên, “Đây là thư chủ tử nhà ta viết cho ngài.”
Kim Jaejoong đoạt lấy bức thư, hai tay run rẩy mãi không thể nào mở ra, cậu hôm qua ầm ĩ một trận với Jung Yunho, thở hổn hển quay về tự mình hờn dỗi, kết quả nằm trong phòng thì nghe thấy có hạ nhân bẩm báo với Phúc bá việc Jung Yunho bị quan phủ bắt, ban đầu thì cả kinh một thân mồ hôi lạnh, về sau cẩn thận nghĩ lại, cộng thêm buổi trưa nghe thấy Jung Yunho nói chuyện với Phúc bá trên hành lang, liền cho rằng đây là bẫy Jung Yunho bày ra.
Cái tên tâm cơ sâu, xảo trá vô cùng kia nhất định là muốn khiến cậu lo lắng, muốn lừa cậu tự ngoan ngoãn dâng lên tận cửa đây mà.
Cậu sẽ không ngu ngốc như vậy đâu.
“Shim Changmin nói như thế nào?” Kim Jaejoong gấp vô cùng, gần như là xé phong thư ra, miệng gọi thẳng tên của đương kim thánh thượng, khiến Lôi công công giật mình suýt nữa ngã xuống đất.
“Chủ tử nói…”
Còn chưa nói xong, một vật nặng trong phong thư liền rơi xuống, lăn vài vòng trên mặt đất cuối cùng mới dừng lại, Kim Jaejoong tập trung nhìn, hóa ra là một kim bài, trên có viết bốn chữ to vô cùng uy nghiêm:
—— Như trẫm thân lâm[2].
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Mọi người không ai không giật mình, bịch một tiếng quỳ xuống mặt đất mà lạy, về phần Kim Jaejoong không chút để ý, lấy ra một tờ giấy mỏng, đọc lướt nhanh, bên trên viết một bài thơ:
—— Chớ buông tay, đánh mất người tri kỷ, lòng này đau thương.
Kim Jaejoong xưa nay không thích đọc sách, nhưng lại hiểu câu này.
Người tri kỷ, người tri kỷ, người tri kỷ của cậu, ngoài Jung Yunho ra còn có thể là ai?
“Ca, ngươi…” Kim Junsu thấy đại ca nhà mình đọc thư xong thì sắc mặt càng thêm tái nhợt, tựa như lớp tuyết đọng bên ngoài, ẩn dưới mái tóc đen bóng, khiến người nhìn thấy mà giật mình, không khỏi mở miệng định an ủi.
Chỉ là, lời còn chưa nói xong, chỉ thấy Kim Jaejoong đột nhiên lao ra ngoài, cậu vốn từ ngoài về, trên người vỗn còn mặc áo choàng lông màu đỏ, trong cảnh tuyết thuần một màu trắng trong, nhìn chẳng khác nào cánh hoa mai bị gió thổi tung, bay lượn nhẹ nhàng nhưng người không tài nào bắt được.
“Jaejoong ca.”
“Đại ca.”
“Kim đương gia.”
“Đại thiếu gia.”
Phúc bá vừa bưng điểm tâm ra khỏi bếp liền thấy Park Yoochun, Kim Junsu, cùng với Lôi công công há hốc mồm đứng ngoài tuyết, liền ngừng chân, vừa mới đứng lại liền thấy trong tiểu hoa viên xa hoa của Kim phủ, một người cưỡi ngựa phi tới, ngựa chạy như bay, tuyết bay tung tóe, đạp lên cả hoa thơm đầy đất.
Một người áo đỏ cưỡi trên lưng ngựa, bàn tay trắng nõn cầm roi, người nằm rạp xuống ngựa, hoàn toàn không để ý tới tiếng kinh hô của hạ nhân hai bên, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng tắp về phía cửa gỗ cực lớn sơn đỏ của Kim phủ, lúc sắp đến gần cửa bỗng dưng quát khẽ một tiếng, con ngựa tuyết trắng bốn vó tung bay, trước mặt mọi người vẽ nên một đường cong hoàn mỹ, biến mất ở đầu kia con phố rộng lớn.
“Không ngờ kỹ thuật cưỡi ngựa của Jaejoong ca lại tốt như vậy.” Park Yoochun bị khung cảnh tiêu sái kia làm cho giật mình nhảy dựng, thì thào lẩm bẩm.
“Đại thiếu gia có lẽ đã quên việc mình không giỏi cưỡi ngựa rồi.” Phúc bá ý vị thâm trường thở dài, quay người nói với Lôi công công, “Công công từ xa tới vất vả, mời ngài vào trong uống chén trà nóng.”
“Đa tạ.” Lôi công công vừa thấy cảnh Kim Jaejoong nổi giận, lại thấy cậu giục ngựa ra ngoài, không dám về cung sớm, dứt khoát tìm cái cớ, theo Phúc bá vào trong phòng.
Trời đã vào đông, Kinh thành lạnh hơn hẳn, thủ vệ trông coi trước cửa Tử Huệ thành dù đã mặc áo bông nhưng vẫn lạnh đến phát run, người cứng đơ.
“Lão Ngô, trời hôm nay lạnh thật.”
“Ừ, ngươi xem, trên đường ngay cả một bóng người cũng không có, chỉ có mình ta và ngươi chịu lạnh ở đây.”
“Ngay cả một người bán hàng rong cũng không có, chẳng kiếm được ai mà moi tiền.”
Mấy tiểu binh thủ vệ tán gẫu, phàn nàn về việc vào đông chẳng có ai để bắt nạt rồi moi tiền.
“Ai, lão Ngô, ngươi nhìn xem đó là cái gì?”
Tiểu binh trẻ tuổi đang chỉnh chiếc mũ trên đầu, nhìn thấy một bóng dáng cách đó không xa liền vội vàng gọi người kia.
“Nhìn kìa, hình như là… Có người đến.”
“Đúng vậy.” Tiểu binh trẻ tuổi cười ha ha nói, “Có người đến, giữa mùa đông lạnh giá thế này, xem ra là muốn vào thành, chúng ta lại sắp có tiền uống rượu rồi.”
Hai người liếc nhau, lập tức tinh thần vô cùng phấn chấn, cầm lấy trường thương, mắt thấy tuấn mã phi nước đại tới trước mặt, ăn ý cùng giơ thương ra chặn keng một tiếng, quát: “Người đến là ai?”
Kim Jaejoong lúc này đang một lòng lo lắng cho tình trạng của Jung Yunho, lòng như lửa đốt, mắt thấy có người ngăn cản cậu lại càng tức giận, giơ roi lên quát: “Tránh ra cho ta.”
Tiểu binh thủ vệ thấy là một nam tử tuấn tú, lập tức nảy ra ý xấu, miệng nói: “Oa, tiểu nương tử nhà ai vậy, trời lạnh thế này chạy đến đây làm gì, định tìm ca ca đây à.”
Hai người nhìn Kim Jaejoong cười ha ha, cho rằng nam tử xinh đẹp lại không cường tráng này rất yếu ớt, có thể chiếm chút tiện nghi, không ngờ lời vừa ra khỏi miệng, roi ngựa liền vung tới.
Hai tiểu binh không phòng bị liền bị đánh tới kêu gào ầm ĩ, Kim Jaejoong cũng không để ý, thúc vào bụng ngựa, cả người như tên rời cung theo khe hở cửa cung mà xông vào, một đường giơ cao kim bài, đi thẳng vào trong Hoàng thành.
Cửa Tuyên Đức của Tử Huệ thành từ trước tới nay chỉ đại thần có phẩm cấp mới được vào, Ngự lâm quân thủ thành thấy Kim Jaejoong nhảy xuống ngựa định đi vào trong liền tiến lên ngăn cản cậu:
“Người không có phận sự không được vào.”
Kim Jaejoong tức giận, chẳng muốn nói nhảm với hắn, giơ kim bài ra, thủ vệ kia liền vội vàng quỳ xuống, hô to vạn tuế.
Tấm kim bài Shim Changmin cho Kim Jaejoong quả thực vô cùng quý, trong cung chỉ có một tấm, là năm đó Hoàng đế khai quốc ban cho Đại tướng tiếng tăm lừng lẫy có nhiều cống hiến cho Đông triều, về sau Tướng quân kia chết trên sa trường, lại không có con, lúc này mới thu hồi về cung, mấy trăm năm qua chưa từng ban cho bất luận kẻ nào.
Hôm nay, Kim Jaejoong lại dựa vào kim bài này, một đường xông thẳng vào lao ngục trong cung.
Nhà giam trong cung so với Đại Lý Tự là nơi ăn tươi nuốt sống người thì tốt hơn rất nhiều, nhưng dù như vậy, lao ngục quanh năm suốt tháng không thấy ánh mặt trời vẫn tản ra mùi ẩm ướt mục nát, lan can bằng sắt dưới ánh nến lờ mờ tỏa ra vẻ âm trầm, từng gian phòng giam dùng đá ngăn cách, bên trong chỉ có một đống rơm rạ đơn sơ, bên trên là chiếc gối đã sớm nấm mốc đến đen sì cùng một tấm đệm mỏng như tờ giấy, những người đã bị giam giữ lâu ngày đầu tóc rối bù, nhìn thấy Kim Jaejoong quần áo chỉnh tề thì có chút sững sờ, sau đó vươn tay, không ngớt lời cầu khẩn.
Tiếng cầu cứu không rõ cùng cánh tay gầy guộc chỉ còn da bọc xương khiến Kim Jaejoong không đành lòng nhìn, cúi đầu đi một mạch, rốt cuộc đến gian trong cùng thì nhìn thấy Jung Yunho một thân áo trắng ngồi trong góc.
Mới hai ngày không gặp, Jung Yunho tựa hồ gầy đi không ít, nam nhân vốn sạch sẽ nay trên tóc dính mấy cọng rơm, áo trắng đầy bụi bẩn, trước mặt đặt một chiếc bát đã mẻ, bên trong đựng chiếc bánh màn thầu nguội lạnh gần như không thấy rõ màu sắc.
Có lẽ vì mấy ngày qua tuyết rơi nhiều nên có không ít nước đọng, tí tách tí tách rơi, giữa không gian yên tĩnh này lại đặc biệt đáng sợ.
Jung Yunho vốn đang cúi đầu, tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Kim Jaejoong, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người gặp nhau, giằng co dây dưa không chịu chia lìa.
Kim Jaejoong vừa nhìn đã thấy hai mắt Jung Yunho đầy tơ máu, mũi liền nhức, nếu không phải cậu từ nhỏ đã hiếu thắng, có lẽ đã sớm rơi lệ.
“Người đâu, người đâu, mở cửa cho ta.” Kim Jaejoong quát vô cùng chói tai, giọng nói có chút khàn, vang vọng trong phòng giam, đặc biệt đáng sợ.
Mấy lính canh ngục nghe thấy động tĩnh, chạy tới, nhìn thấy Kim Jaejoong đang tức giận liền quát lớn: “Đây là phạm nhân từ Đại Lý Tự tới, người bình thường không được gặp, đi mau đi mau, nếu không bắt cả ngươi đấy.”
Kim Jaejoong vươn tay tát tên lính canh ngục một cái, ném kim bài xuống đất, quát: “Mở cửa cho ta.”
Kim bài vừa rơi xuống đất, lính canh ngục bên cạnh sợ tới mức quỳ xuống đất liên tục dập đầu, Kim Jaejoong không bình tĩnh được nữa, vươn tay lấy chìa khóa bên hông hắn, ngón tay thon dài vì lạnh buốt và cũng vì sợ hãi mà run rẩy liên hồi, không tài nào mở được.
“Jae Jae.” Jung Yunho chẳng biết từ lúc nào đã đứng lên, thân hình cao lớn đứng trong nhà giam nhỏ bé, mang theo cảm giác áp bách, giọng hắn khàn khàn, tựa hồ đã lâu rồi không uống nước, “Về đi, ngươi không nên tới đây.”
“Jung Yunho, ngươi còn nói nữa, ta liền khâu miệng ngươi lại.” Kim Jaejoong rốt cuộc tìm được chìa khóa, cách một tiếng, vứt chiếc khóa cực đại sang một bên, mở cửa nhà giam vọt vào.
Kim Jaejoong một đường giục ngựa chạy như điên, trên đầu có không ít tuyết rơi, vào trong phòng, tuyết liền tan thành nước, khiến mái tóc đen của cậu hoàn toàn ướt đẫm, từng lọn từng lọn dán trên mặt, làm khuôn mặt càng thêm tái nhợt, khiến người không khỏi đau lòng.
“Lạnh không?” Jung Yunho thấy bờ môi Kim Jaejoong không ngừng run rẩy, vươn tay định vuốt ve gương mặt cậu, vừa đưa tay ra, lại như nhớ tới điều gì, chán nản buông tay, trong giọng mang theo chút tiêu điều cùng thúc giục, “Tay của ta rất bẩn, ngươi tự lau đi, đừng để mình lạnh.”
Kim Jaejoong thấy trên gương mặt luôn hăng hái của Jung Yunho lộ ra chút cảm xúc bất an mất mát, không biết tại sao lại cảm thấy tim mình như bị ai đâm, đau đến muốn bật khóc.
Jung Yunho, một Jung Yunho như thần tiên, một Jung Yunho kinh thái tuyệt diễm, một Jung Yunho siêu phàm thoát tục, một Jung Yunho quân tử phóng khoáng, hiện tại lại lộ ra thần sắc đau thương mà thê lương đến vậy, thậm chí ngay cả đụng vào cậu cũng không dám.
“Jung Yunho chết tiệt.” Kim Jaejoong thấp giọng chửi một tiếng, nhào vào trong lòng Jung Yunho, hai tay ôm chặt lấy eo hắn, mặt dán vào lồng ngực Jung Yunho, quần áo hai ngày chưa thay bốc lên mùi khó ngửi nhưng lại khiến Kim Jaejoong đặc biệt an tâm.
Những hoảng loạn trong lồng ngực như đã biến mất hết, khiến người không khỏi thở phào.
“Jae Jae.” Trên mặt Jung Yunho hiện lên một tia vui mừng không rõ lắm, nhưng rồi ngay lập tức biến mất, “Ngươi không nên hồ đồ như vậy, tự tiện xông vào thiên lao không phải tội danh nhỏ đâu.”
“Ta có lệnh bài của Changmin, bọn họ ai dám ngăn cản ta.” Kim Jaejoong không chịu buông tay, bĩu môi vùi đầu trong lòng Jung Yunho mà nói, “Ngươi đến cùng là xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại bị bắt?”
“Là vì Nhị hoàng tử, việc hồi Đại hội Chúng thương, ngươi còn nhớ không”
“Việc ngươi động tay vào rượu dâng vua ư?”
“Đúng vậy.” Jung Yunho gật đầu, ho khan hai tiếng nói, “Ta lúc đầu đã tiêu hủy sạch sẽ chứng cứ, không biết tại sao lại có một bức thư giữa ta và hắn vẫn còn lưu lại, tuy chỉ nói bóng gió nhưng đủ khiến người nghi ngờ.”
Jung Yunho giải thích qua, Kim Jaejoong nghe vậy nhíu mày, trong lòng đã đem Nhị hoàng tử ra chặt thành tám khúc.
“Jae Jae.” Jung Yunho không đợi Kim Jaejoong mở miệng, thần sắc ảm đạm nói, “Ta lần này e là khó ra ngoài, Nhị hoàng tử quyết tâm kéo ta xuống nước, hắn là người có thù tất báo, dù thánh thượng cố tình bao che, xem chừng cũng phải nghiêm trị một phen, ngươi lát trở về đến Jung phủ, bảo người truyền lời lại cho Lâm quản gia, để hắn thu xếp cho hạ nhân, về phần sản nghiệp của Jung phủ, nếu không bị niêm phong thì ngươi tiếp quản hết đi.”
Kim Jaejoong càng nghe càng thấy không ổn, cảm giác như Jung Yunho đang để lại di ngôn, cuống quít muốn che miệng hắn, Jung Yunho lại cười nhạt một tiếng: “Jae Jae, ta sẽ viết một tờ di chúc, sau khi ta chết, ngươi được tự do, chìa khóa kim khố của ta chính là khối ngọc bội đưa cho ngươi lúc trước, chiếc chìa còn lại ta để trong túi gấm ở đầu giường ta, người cầm lấy đi, những thứ khác đều là của ngươi rồi, tâm nguyện của ngươi giờ đã thành hiện thực rồi.”
“Jung Yunho!” Kim Jaejoong rốt cuộc hiểu ra, giận đến trừng to mắt, thở hổn hển, nửa ngày mới hung hăng cắn lên vai Jung Yunho, mãi đến khi trong miệng có mùi máu tươi mới buông ra nói: “Ngươi đang nói cái gì vậy hả? Chẳng lẽ, lâu như vậy, ngươi vẫn cho rằng, cho rằng ta yêu tiền sao? Đúng vậy, ta yêu tiền, ta yêu vàng bạc châu báu, nhưng mà… Nếu không phải…”
Kim Jaejoong nói được một nửa thì không nói lên lời, không nhìn thấy ánh mắt có vài phần chờ mong, vài phần lo lắng của Jung Yunho, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào đôi môi khô khốc của hắn, sau đó kiễng chân hung hăng hôn lên.
Trong phòng giam đơn sơ mà cũ nát, hai người cứ như vậy ôm nhau, dịu dàng mà triền miên, Jung Yunho cảm thấy Kim Jaejoong không ngừng liếm láp trong miệng hắn, kích thích hắn.
“Jung Yunho, ngươi chờ đấy, ta nhất định cứu ngươi ra ngoài.”
Hôn một hồi, Kim Jaejoong đột nhiên đẩy Jung Yunho ra, tông cửa xông ra ngoài, để lại Jung Yunho thần bí nở nụ cười thỏa mãn, nhà tù vốn âm trầm nay sáng sủa hơn hẳn.
“Shim Changmin, ngươi đi ra cho ta.”
Lúc Shim Changmin nghe thấy giọng của Kim Jaejoong còn tưởng là mình gặp ảo giác, theo suy đoán của hắn, với tính tình kiêu ngạo mà không được tự nhiên của Kim Jaejoong, đợi cậu tìm vào cung thì ít nhất cũng phải đến ngày mai.
“Shim Changmin, Shim Changmin, đừng có trốn, ta biết rõ ngươi ở đây.” Lần này giọng Kim Jaejoong nghe rõ ràng hơn hẳn, Shim Changmin buông tấu chương trong tay, thật muốn trốn dưới mặt bàn, lại nghe thấy Kim Jaejoong nói thầm, “Chết tiệt, sao cái phòng dở hơi này dài như vậy.”
“Đừng phát hiện ra ta, đừng phát hiện ra ta, đều là Jung Yunho sai, ta chỉ bị ép buộc thôi.” Nghĩ đến bộ dạng hung thần ác sát của Kim Jaejoong, Shim Changmin thật sự rất muốn thay Jung Yunho ngồi trong nhà giam, tuy chỗ đó không lớn nhưng ít nhất, nó còn an toàn.
“Hoàng thượng, người làm sao vậy?” Thị nữ không hiểu gì dịu dàng đặt câu hỏi, nhưng nhờ đó, Kim Jaejoong lại càng dễ dàng tìm ra.
Vì vậy, ngày ấy, Ngự lâm quân cùng cung nữ thái giám trong cung đều trông thấy một mỹ nam tử cổ đeo kim bài, trong tay cầm hai con dao phay hùng hổ xông vào Trọng Tâm điện, vừa đi vừa gọi to tên của đương kim hoàng thượng, chẳng khác nào thủ lĩnh thổ phỉ trên núi.
“Shim Changmin, ta nhìn thấy ngươi rồi, trốn cái gì mà trốn, mông lớn như vậy, không sợ xô đổ cái bàn à.” Kim Jaejoong chạy vào trong điện, nhìn thấy Shim Changmin liền bắt đầu ồn ào, “Ngươi nhanh giải thích cho ta, nếu không ta sẽ hủy cái chỗ rách nát này đi đấy.”
“Jaejoong ca, ngươi không thể nhã nhặn một chút à, ở cùng Jung Yunho lâu như vậy mà chẳng học được tí gì cả.” Shim Changmin bất đắc dĩ chui ra, phẩy tay bảo Ngự lâm quân lui ra ngoài, mình thì ngồi xuống ghế.
“Ta quản ngươi nhã nhặn hay không, ngươi hôm nay nếu không thả Jung Yunho, ta sẽ chém chết ngươi trước.” Kim Jaejoong vung vẩy hai con dao phay, đe dọa.
Shim Changmin đã trở thành Hoàng đế vẫn như trước sợ tới mức chạy trối chết, liên tục cầu xin tha thứ: “Ca, ta có chuyện muốn nói mà.”
“Được, chúng ta ra đây nói chuyện.” Kim Jaejoong trước mặt Shim Changmin thì vô cùng ngang ngược, đặt mông ngồi trên ghế rồng, hai con dao phay vụt vụt chém xuống bàn gỗ lim, vắt chân nói, “Ngươi nói ta nghe thử xem, nếu không hợp ý ta, ngươi cứ chờ xem, phủ ta đêm nay ăn thịt rồng hầm cách thủy.”
“Ca, hì hì, ca, chúng ta thương lượng một chút.” Shim Changmin cười hùa theo, tìm một chỗ xa nhất ngồi xuống, cũng mặc kệ long ỷ của mình bị người chiếm, suy tư một hồi rồi nói, “Ca, kỳ thật biện pháp, cũng không phải là không có…”
“Có ngươi còn không mau nói, chờ ta đánh mới nói sao.” Kim Jaejoong hét to một tiếng, vừa nghe nói có biện pháp, sắc mặt liền dễ nhìn hơn hẳn.
“Jung Yunho lần này lấy rượu dâng vua, cộng thêm việc bị người tố cáo lợi dụng việc chung để kiếm tư lợi, ta dù ra sức đè nén nhưng phải có người bỏ bạc ra đền bù, như vậy ta mới dễ nói trước mặt các quan lại.”
“Bao nhiêu?” Kim Jaejoong nhíu mày.
“Sợ là phải táng gia bại sản mới đủ.” Shim Changmin quan sát biểu cảm của Kim Jaejoong, thật lâu sau mới nói, “Không ít sản nghiệp của Jung gia đều bị điều tra, e là không gom đủ số tiền này…”
“Ta thay hắn trả, chỉ cần ngươi thả hắn, tiền này, ta sẽ nộp.”
Shim Changmin không nghĩ tới Kim Jaejoong sẽ nói như vậy, hắn hiểu rất rõ Kim Jaejoong, người yêu tiền như mạng này, nếu là ngày xưa tuyệt đối sẽ không cam lòng bỏ ra số tiền lớn như vậy, hôm nay cậu ngay cả chớp mắt cũng không chớp lấy lần nào.
“Ca, ngươi nghe cho kỹ đã, phải nộp toàn bộ Kim gia của ngươi mới đủ, không phải chỉ đơn giản một hai ngàn lượng đâu.”
“Ta hiểu rõ.” Kim Jaejoong gật đầu, ánh mắt kiên định.
“Kỳ thật, còn có một cách, nộp hết gia sản Jung gia lên, như vậy, ca chỉ cần nộp thêm chút bạc là đủ rồi.” Shim Changmin nghĩ một hồi lại nói.
“Không cần.”
“Ca…” Shim Changmin còn định khuyên nữa, Kim Jaejoong lại thờ ơ nói:
“Jung gia, toàn bộ là của Jung Yunho, quyết không thể chắp tay dâng người, hắn hiện tại bị giam trong tù, nhưng ta muốn thay hắn giữ vững, dù chỉ một bạc cũng không thể để người lấy đi.”
Giọng Kim Jaejoong không lớn, biểu cảm cũng rất tùy ý, nhưng Shim Changmin lại bất giác nghĩ tới ngày đó trong Thái lăng, Phượng quân nằm trong vũng máu, cũng dùng giọng nói như vậy, dặn dò quý phi, nhất định phải bảo vệ tốt giang sơn của phụ hoàng.
Hắn vẫn cho là, trong mối quan hệ của Jung Yunho cùng Kim Jaejoong, Kim Jaejoong là bị động, hắn cho rằng, Kim Jaejoong có lẽ yêu Jung Yunho thật, nhưng tuyệt đối không sâu, ít nhất, không sánh bằng ngân lượng đáng yêu của cậu.
Chỉ là, những lời này của Kim Jaejoong, lại khiến Shim Changmin đột nhiên hiểu ra, hóa ra, tình cảm của Kim Jaejoong, tuyệt đối không thua kém Jung Yunho.
Vị đương gia kiêu ngạo này, giấu kín những lời kia dưới tận đáy lòng, chưa bao giờ nói ra, lại không có nghĩa là không hề tồn tại.
Ai bảo không nói không yêu.
Bọn họ, giữa cõi trần tục này, yêu đến thấu triệt mà sáng tỏ.
“Ca…”
“Shim Changmin, ý ta đã quyết, ngươi đừng khuyên nữa, chỉ một câu thôi, ngươi phải bảo vệ Jung Yunho bình an, nếu không, ta sẽ hỏi tội ngươi đấy.”
“Ca.” Shim Changmin nhìn ngoài điện, đột nhiên như trút được gánh nặng nói, “Ngươi không cần tìm ta nữa đâu, người kia, đang ở sau lưng ngươi kìa.”
Kim Jaejoong không hiểu gì quay đầu lại, một người áo trắng bồng bềnh đang đứng ngoài cửa Trọng Tâm điện, kia không phải Jung Yunho thì còn là ai được nữa?
Tuy áo vẫn không được sạch sẽ, nhưng biểu cảm trên mặt hắn lại là mừng thầm mang theo chút yên lòng, bình thản, tựa như, đã sớm lường trước.
Đã sớm lường trước?
Kim Jaejoong quay đầu lại nhìn Shim Changmin đang đẩy ghế ra trước mặt, chuẩn bị chạy đi tị nạn, đột nhiên quay đầu rống to với Jung Yunho: “Jung Yunho, ngươi lại lừa ta?”
“Jae Jae, ngươi nghe ta nói đã, vấn đề này…”
“Ta không nghe, trêu chọc ta như vậy rất thú vị sao? Từ nhỏ đến lớn, ngươi lúc nào cũng vậy, hết lần này tới lần khác, trong nhà kho cũng thế, lúc buôn bán cũng thế, tất cả mọi người nói ngươi là người khiêm tốn, đều nói ngươi là người tốt hiếm có, bọn họ đều không tin ta, căn bản không hề tin tưởng, nhiều năm như vậy, ngươi bắt nạt ta như thế nào.” Kim Jaejoong thấy Jung Yunho bình yên vô sự, trong lòng buông lỏng, cảm xúc cứ như thế dâng trào, gần như khản cả giọng mà quát, “Jung Yunho, ta hận ngươi, ta không muốn gặp ngươi nữa.”
Jung Yunho sớm đoán được Kim Jaejoong sẽ tức giận, hắn lần này vốn dĩ cũng không ngờ rằng mình sẽ bị Nhị hoàng tử liên lụy, nhưng đến lúc Shim Changmin vào trong lao gặp hắn, lại đột nhiên muốn tương kế tựu kế, nhân cơ hội này nghe lời nói thật lòng của Kim Jaejoong, nhưng mà, giờ hắn nghe được rồi thì người kia lại giận.
Kim Jaejoong không thích khóc, nhưng bây giờ, trên khuôn mặt tinh xảo kia, hai hàng nước mắt như đê vỡ, không ngừng tuôn rơi.
Jung Yunho lần đầu bối rối như vậy, muốn an ủi, lại không làm được, chỉ đành theo ý Shim Changmin tạm thời rời đi.
“Ca.” Shim Changmin tới gần, đưa qua một chiếc khăn lụa, “Giận à?”
“Không có!”
“Ngươi sắp khóc thành con thỏ rồi, còn nói không giận.” Shim Changmin lại nở nụ cười, vươn tay vỗ bả vai Kim Jaejoong, “Giận Yunho ca lừa ngươi?”
“Đừng nhắc đến tên hắn!”
“Ca, kỳ thật, ta không nói cho ngươi biết, trước lúc Yunho ca được ta mang sang bên này đã bị thẩm vấn một lần rồi, hình phạt của Đại Lý Tự ngươi cũng biết rồi đấy, từ trước đến nay đều rất vô tình, bọn họ muốn ép Yunho ca khai ra đồng bọn, kỳ thật nói trắng ra chỉ là muốn liên lụy thêm vài phú hộ nữa, kiếm chút tiền.” Shim Changmin nói vô cùng từ tốn, Kim Jaejoong cũng dần dần bình tĩnh lại, “Nhưng mà, Yunho ca lại không khai ra ai cả, lá thư kia ta đã sai người lấy, ở bên trên không hiểu sao Nhị hoàng tử lại nhắc đến tên ngươi, nhưng mà, người kia kiên quyết không để liên lụy đến ngươi.”
“Ca, ta không nạp hậu cung, nhưng ta cũng biết, trong tình yêu, luôn phải có người cúi đầu, cứ suy đoán cả đời như vậy không được đâu.”
“Ca, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, ngươi còn nhớ lần đầu ta gặp ngươi trên đường, câu thơ ghi trên lồng đèn của ngươi là gì không?”
Tết Nguyên tiêu năm đó, tiểu Vương gia lần đầu chuồn ra khỏi cung liền gặp được Kim Jaejoong vừa mới lên chức vị đương gia. Kim Jaejoong mặc áo choàng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong tay cầm một chiếc đèn lồng, trên viết một câu thơ:
——Ta nguyện cùng chàng tương tri, mãi mãi chẳng phân ly.
Cùng chàng tương tri, cùng chàng hiểu nhau.
Nếu không hiểu nhau, sao có thể nói lời yêu.
Kim Jaejoong cúi đầu không nói gì, những lời của Jung Yunho từng chút một vang lên trong đầu cậu.
Người nam nhân cậu hận không thể giết kia, người nam nhân cậu mỗi ngày chửi bới kia, người nam nhân luôn bắt nạt cậu, rồi lại muốn kết hôn với cậu, người nam nhân luôn bảo vệ cậu kia, người nam nhân luôn chiều chuộng cậu kia…
Người đó, cũng là người mà Kim Jaejoong cậu yêu.
Thật lâu sau, Kim Jaejoong ngẩng đầu, như đã hiểu ra, hướng bóng lưng của Jung Yunho cao giọng hô: “Này, Jung Yunho!”
Bóng áo trắng kia khựng lại, bóng lưng tiêu điều, nhưng cuối cùng vẫn không quay đầu lại.
Người, rồi sẽ có một ngày mệt mỏi.
“Này, đương gia!” Kim Jaejoong cũng không nhụt chí, bỗng dưng cao giọng, dường như cả Kinh thành đều có thể nghe thấy, trong giọng mang theo yêu thương tràn ngập, nói, “Dẫn ta về nhà đi.”
Trong ánh chiều tà, Tử Huệ thành trở nên thật dịu dàng, Jung Yunho đứng trên con đường đầy cánh hoa mai rơi, chậm rãi quay đầu lại, ánh nắng bao bọc xung quanh hắn.
Trên con đường nhỏ mà rực rỡ như có trăm hoa đua nở, bé hồ ly hắn bảo vệ mười năm, yêu mười năm, tranh đấu mười năm, mở rộng tay, đạp trên tuyết, nhào vào lòng hắn.
Từ này về sau, sẽ không bao giờ buông tay.
=============== HOÀN CHÍNH VĂN ===============

[1] Lôi: . Cắt ngang ra thành (Vũ) và (Điền)
[2] Như trẫm đích thân tới.

5 comments :

Unknown said... [ Trả lời ]

hức thật cảm động! chờ phiên ngoại

Unknown said... [ Trả lời ]

Qá hay đi ... Cuối cùng đã bên nhau rồi YJ của e 😭

sakura1610 said... [ Trả lời ]

Đúng là YunHo, ở trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn muốn lừa Jae Joong. :)
Ba từ đó tuy YunHo chưa được nghe Jae nói nhưng hành động thì ... rõ quá rồi còn gì. :)

Anonymous said... [ Trả lời ]

Cảm ơn bạn!

Unknown said... [ Trả lời ]

e, thế là cuối cùng bé hồ ly cũng chịu thừa nhận rồi , thực vật và qua jung ca!!!!!!!!!!!