Part 49
Ngày
hôm sau, lúc Kim Jaejoong đến công ty liền bị đủ loại ánh mắt làm cho khiếp
vía, vùi đầu làm đà điểu đi qua trước mặt nhân viên lễ tân, vừa đi qua, hai cô
gái liền bắt đầu chỉ chỉ sau lưng cậu mà bàn luận ——
“Cậu
ta cũng giỏi thật! Vốn là được tổng thanh tra chấp hành Nhật Bản coi trọng, lại
nghe nói Jung tổng vì đoạt cậu ta với tổng chấp hành Nhật Bản mà còn ngầm hợp
tác với tổng thanh tra chấp hành Hàn Quốc, thảo nào cậu ta lên chức nhanh như vậy…”
“Linh
tinh!... Jung tổng sao có thể thích đàn ông được? Dù có thích đàn ông thì sao lại
thích kẻ ngốc như vậy? Biết Tiểu Trương bên phòng hành chính thích kể chuyện giải
trí cho mọi người nghe vào giờ ăn cơm không? —— Cậu ta thích nhất là kể trợ lý Kim làm thế
nào để khiến Jung tổng giận đến đen mặt đó, ha ha ha…”
Hai
nhân viên lễ tân cười khúc khích, Kim Jaejoong đầu lắc lắc, tức giận bĩu môi,
hai quả bông trên mũ lắc lư trước ngực, lách người vào trong thang máy.
“Oa,
Jaejoong à, mũ của anh đáng yêu thật đó!” Em gái Lâm có mắt nhìn nhất bên phòng
hành chính nũng nịu khen.
Đừng
có nhìn tôi như nhìn thấy “Phi tử sủng ái nhất của Hoàng thượng” nữa. ~~~(_)~~~
“Ah…
Dạo gần đây trời lạnh, mũ len này có thể giữ ấm cho cả tai nên tôi mới đội…” Kim
Jaejoong trả lời qua loa như vậy, không ngờ mọi người trong thang máy bắt đầu ồn
ào lên tiếng.
“Đúng
vậy nhỉ! Thật thông minh!”
“Bên
tai còn có hai quả bông nữa, thú vị quá!”
“Chỉ
có Jaejoong đội mới có thể đáng yêu như vậy.”
Kim
ngốc manh được tâng bốc lên đến tận trời cười ha ha, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng:
“Vậy
sao? Tôi còn đang sợ bị Jung tổng mắng là quá ngây thơ!...” Hức, vừa nói ra liền
hối hận.
Tất
cả mọi người dùng ánh mắt tế nhị nhìn cậu, lúc này thang máy đột nhiên báo động
quá tải, mọi người yên lặng, ăn ý nhìn về người ở cửa thang máy, Kim Jaejoong cũng
nhìn theo, mắt mở to vui vẻ:
“Lâm
Hiểu Vũ!”
Lâm
Hiểu Vũ đang định nhận mệnh ra khỏi thang máy, lại nhìn thấy trong đám người có
một kẻ đội mũ len đáng yêu vẫy vẫy tay với mình:
“A?!
Là Kim công công được Jung tổng vô cùng yêu thích đúng không?!”
Kim
Jaejoong vốn đang vui vẻ gọi Lâm Hiểu Vũ, lại nghe thấy bạn xấu nói lời độc ác không
thua gì mọi người, đồng nghiệp nghe lời Lâm Hiểu Vũ nói xong toàn bộ bật cười, Kim
Jaejoong vẻ mặt đau đớn:
“Con
tôi bất hiếu quá!”
“Ba,
chúng ta đi chuyến sau đi.” Lâm Hiểu Vũ kéo cậu ra khỏi thang máy, lại trêu chọc,
“Nhưng mà ba à! Ba là công công, sao có thể có con được? Con từ đâu ra vậy?”
Kim
Jaejoong lau nước mắt:
“Con
ba rốt cuộc biết chuyện ta không phải ba ruột con, ba quyết định buông tay, để
con được tự do bay nhảy!”
“Không!
Ba!”
“Con
của ba!”
“Ba!”
“Con
của ba!”
Các
đồng nghiệp囧囧
quay mặt đi.
Lâm
Hiểu Vũ đột nhiên biến thành quan toà, bóp mũi người nào đó nói:
“Nói!
Tin đồn nào trong công ty mới là sự thật!”
Kim
Jaejoong sững sờ, vội nói:
“Không
có tin đồn nào là thật cả!”
Lâm
Hiểu Vũ cũng sững sờ, 囧nói:
“Một
tin đồn là cậu với Jung tổng thật sự có quan hệ cá nhân, một tin đồn là hai người
chỉ đang giải quyết việc chung, xin hãy cho tớ biết khả năng thứ ba là gì!”
Kim
Jaejoong bối rối, cậu không thể nói cho Lâm Hiểu Vũ biết cậu và bạn Jung thật sự
hẹn hò, nhỡ đâu ầm ĩ đến tai đại đại đại boss, hậu quả thật sự…
Đồng
nghiệp xung quanh lập tức ngẩng cao đầu hóng hớt, ánh mắt khao khát muốn biết sự
thật của Lâm Hiểu Vũ khiến Kim Jaejoong vô cùng bối rối.
Lúc
này, Lâm Hiểu Vũ nhìn thấy ai đó sau lưng cậu liền giật mình, đứng thẳng người
cao giọng nói:
“Chào
Jung tổng! ——“
Kim
Jaejoong theo bản năng rụt rụt cổ, lòng thầm cầu nguyện bạn Jung đừng có trước
mặt người khác mà nói với cậu mấy câu kiểu như “Sao không ngủ thêm một lát”, Jung
Yunho đi đến chỗ thang máy VIP dành riêng cho quản lý cao cấp, ánh mắt của các
đồng nghiệp đảo qua đảo lại giữa hai người đàn ông chờ xem náo nhiệt.
Kim
Jaejoong cảm thấy không chào hỏi thì không ổn, nhưng người nào đó đã đến một hồi
rồi mới chào thì cũng rất xấu hổ, vì vậy đành phải tiếp tục làm đà điểu.
Thang
máy VIP bình thường ít người đi, Jung Yunho vừa nhấn nút, cửa liền mở ra, mà
thang máy cho nhân viên đối diện đã nhồi nhét không ít người, Lâm Hiểu Vũ đẩy Kim
Jaejoong ra rồi chen vào trong, đột nhiên cao giọng nói:
“Sao
lại thế! Lại quá tải rồi à?”
Kim
Jaejoong đờ người tại chỗ, nhìn Lâm Hiểu Vũ một mình chiếm chỗ giành cho ba người,
nghển cổ sang phía bạn Jung nói:
“Ai
nha, muộn mất muộn mất! Jaejoong cậu làm sao bây giờ??” Vừa nói vừa quay đầu giục,
“Đóng cửa đóng cửa đóng cửa!...”
“Lâm
—— Hiểu —— Vũ…” Kim Jaejoong toàn
thân run rẩy, toả ra sự oán niệm vô cùng.
Cuối
cùng vẫn bị vô tình vứt bỏ.
Rốt
cuộc, sau lưng vang lên giọng nói không nóng không lạnh.
“Vào
đi.”
Kim
Jaejoong nghe vậy lập tức thẳng người, quay đằng sau, đi đều bước, vào thang
máy, đứng cạnh bạn Jung mà tim đập thình thịch không ngừng, Jung Yunho thấy ngốc
manh đứng bất động liền tự vươn tay ấn đóng cửa.
Hoá
ra cái câu “Vào đi” này, không chỉ có thụ xấu hổ nói với công mới tốt đẹp, mà
khi công nói với thụ câu này cũng tuyệt vời vô cùng.
Xung
quanh người nào đó tràn ngập bong bóng phấn hồng.
Với
chiều dài cung phản xạ của Kim Jaejoong, đợi đến khi cậu ý thức được mình đã tặng
vị trí công cho người nào đó chắc phải mất một thời gian dài.
Thang
máy bắt đầu rung rung, Kim ngốc manh không biết có phải vì đang ở trong thang
máy hay không mà cậu luôn có cảm giác lâng lâng mê muội.
Nhớ
tới những tiểu thuyết mà cậu đã đọc nát, hình như quyển nào cũng có tình tiết
như thế này ——
Kim
Jaejoong yên lặng rơi nước mắt với tư duy của chính mình, sự thật tuy không giống
tiểu thuyết, nhưng cảnh khiến người phải chảy máu mũi vẫn rõ mồn một trước mặt,
cậu thậm chí còn nhớ tới sáng nay lúc dậy, cậu vén chăn lên liền thấy người kia…
Kim
Jaejoong lập tức đỏ mặt, vội vàng che mũi.
Một
giọng nói trầm thấp dễ nghe, mang theo sự gợi cảm vô biên vang lên bên tai cậu:
“Nghĩ
gì vậy?”
“Không
có gì!!” Kim Jaejoong vội vàng ngẩng cao đầu như một binh lính nho nhỏ trả lời
vấn đề của sĩ quan cấp trên.
“…”
Đối
phương không nói gì, Kim ngốc manh hồ nghi quay đầu, lại nhìn thấy chiếc cằm
cương nghị của đối phương gần trong gang tấc, ngẩng đầu, đối mặt với người nào
đó.
(⊙﹏⊙)...
Mắt
đối mắt như vậy, Jung Yunho liền giật mình, bởi vì anh thấy được bóng dáng mình
trong đôi mắt ngập nước kia…
Hai
người dường như đã đứng trong thang máy lâu lắm rồi, một người tròn tròn ngốc
ngốc mặc áo phao + Mũ len dễ thương, một người khoác áo khoác hàng hiệu + Vest,
tưởng như khác biệt lại như trời sinh một đôi.
Cự
ly gần như vậy, tay Jung Yunho vừa vươn ra, hai người liền ôm chầm lấy nhau.
Kim
hủ nam mặt hồng hồng, Jung băng sơn cong khoé môi, Kim hủ nam chậm rãi ngước mắt,
Jung băng sơn lặng yên nhìn cậu, Kim hủ nam liếm liếm miệng, Jung băng sơn chớp
lấy thời cơ, ngậm lấy môi cậu, lại xâm nhập vào trong khoang miệng mà hung hăng
càn quấy, trong lúc Jaejoong động tình hé miệng liền rời đi, Jung băng sơn nở nụ
cười xấu xa, lại vươn lưỡi liếm môi cậu hoặc khẽ ngậm lấy, trêu chọc xung quanh
một hồi, không để cho người nào đó dễ chịu.
Bị
Jung Yunho trêu chọc quá mức, Kim hủ nam rốt cuộc không nhịn được thú tính đại phát,
bổ nhào lên người nào đó cắn hôn một hồi, Jung Yunho chỉ cảm thấy phần lưng
mình va vào thang máy đau ê ẩm, cái mũ len của người nào đó đang ma sát trên người
anh, ra sức nhóm lửa…
“…Đến
rồi.” Jung Yunho có chút bất đắc dĩ khuyên can, vỗ vỗ Kim hủ nam không ngừng
chu môi ra hôn, “——
Em muốn thang máy lên tầng cao nhất luôn à.”
Chợt
nghe thang máy “Đinh” một tiếng, cửa mở ra, Kim Jaejoong giật mình nhận ra mình
vừa trúng tà của người nào đó, đột nhiên thanh tỉnh trở lại liền hoảng hốt, dã
thú mãnh liệt lúc nãy lập tức biến thành bé thỏ trắng sắp bị làm thịt, mắt ướt
nước cầu cứu Jung Yunho.
Cửa
đột nhiên mở ra, có ba vị nhân viên định đi nhờ thang máy VIP đang đứng bên
ngoài, khiếp sợ nhìn Jung tổng mà họ sùng bái đang ôm lấy nhân viên nho nhỏ
thích gây chuyện.
May
mà Jung Yunho đã nhanh tay, kéo quai mũ người nào đó đặt lên cúc áo khoác của
mình, giả bộ bị mắc vào nên mới ôm nhau như thế này.
Dù
lý do này có đáng hoài nghi bao nhiêu đi chăng nữa, các nhân viên không muốn
vào sổ đen của Jung boss đều giả bộ bình tĩnh, không dám lên tiếng, người lớn
tuổi nhất cẩn thận giải thích:
“Chúng
tôi đợi không được thang máy cho nhân viên, bộ nghiệp vụ lại đang giục nên…”
Chỉ
thấy Jung boss lạnh lùng giữ chặt người nào đó, nói:
“Đóng
cửa thang máy giúp tôi, các anh đi chuyến sau.”
“Vâng!
Jung tổng.” Vội vàng ấn nút đóng cửa thang máy!
No comments :
Post a Comment