Chương 2.1
Sáng sớm hôm sau, Tại Trung thay bộ quần áo
được Hồng Lăng cùng mấy cung nữ mang tới. Hơi khác so với những bộ quần áo cổ
xưa cậu đã nhìn thấy, một thân áo trắng thượng hạng, bên trên dùng tơ vàng điểm
rất nhiều đoá sen nở rộ, mặc dù không hoa lệ nhưng lại vô cùng thanh cao, tôn
quý. Xem ra lần này cậu đúng là cố phúc hưởng thụ hương vị nhân gian a. Mái tóc
dài của Tại Trung được cài lên bằng một cây trâm, đơn giản mà đẹp. Trong ánh mắt
Hồng Lăng đều là sự tán dương không thể che đậy, tự tay mình cầm quần áo cùng
ngọc bội đeo giúp Tại Trung.
Đang ngồi ở trước gương đồng ngọ nguậy, Tại
Trung bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, rút miếng ngọc bội hôm qua nhét trong áo ra.
Kéo Hồng Lăng sang một bên, đem ngọc bội đặt
vào tay cô, cau mày nói: “Miếng ngọc này không rẻ a? Cô tốt nhất nên trả cho đạo
diễn, ta cầm sợ chẳng may làm mất.” Đến lúc đó, sợ là bán mình đi cũng không đủ
tiền đền.
“Cái này?” Hồng Lăng kinh ngạc nói, “Cái này
vốn là của Hoàng phi Người đó.”
“Không, không, không, đây là của các cô, cô
đánh rơi. Cô đưa ta, ta sợ ta làm hỏng mất, ngọc tốt như vậy, hỏng thật đáng tiếc.”
Cậu đã ngồi trước bàn nhấm nháp đồ ăn ngon. Không thể không nói, đồ ăn ở đây cực
kỳ ngon, Tại Trung vẫn cảm thấy không tin được đây là những thứ do đoàn phim
cũng cấp, cái món này vừa ăn cũng biết là rất đắt, thế nhưng cậu được ăn chùa tội
gì không ăn, không bắt mình trả tiền thì tốt rồi.
Hồng Lăng bước đến, lấy trong tay áo một sợi
chỉ đỏ treo ngọc bội, sau đó ngồi xổm xuống, đem ngọc bội đeo vào thắt lưng Tại
Trung. “Ngọc này có linh tính, huống chi đó là ngọc của Hoàng phi, tự nhiên sẽ
bảo hộ Người chu toàn. Chỉ cần Hoàng phi không cố tình, ngọc này không ai có thể
phá được.” Cô cẩn thận đeo dưới vạt áo cho Tại Trung, sau đó lại múc cho cậu một
bát cháo, “Ở đây Hoàng phi và Bệ hạ sẽ cùng nhau đi vấn an Thiên Hậu.”
“Hả?”
“Là Mẫu phi thân sinh của Bệ hạ, ngày ngày ở
trong Ngự Lân điện không ra ngoài nửa bước, thế nhưng khi biết Hoàng phi trở về
liền tự mình cầu phúc cho Người. Hôm nay Hoàng phi nhất định phải đi vấn an Người.”
“Ta nói hôm nay ta về nhà cơ mà.” Tại Trung
húp cháo, ta cầm lấy cái bánh bao, không hề quan tâm nói: “Hôm nay ta không diễn
đâu.”
“Hoàng phi…”
“Đừng nói nữa, ở chỗ này lâu như vậy, không
quay về mẹ ta sẽ tức giận. Nếu không thì, lần sau mấy người cần ta thì thông
báo cho ta trước một tiếng, ta nói với người thân, rồi xin phép nghỉ, cái này
là cả vấn đề đó…” Tại Trung lập tức không muốn ăn nữa, “Ta năm nay đang học cấp
ba, nghỉ học nhiều ngày sẽ không theo kịp bài vở trên lớp, sau đó lại không thi
đỗ đại học, áp lực nghiêm trọng.” Cậu hục hặc đầu, vẻ mặt đáng thương nhìn Hồng
Lăng.
“Nô tỳ không hiểu Hoàng phi nói gì… Đại học?”
Tại Trung thở dài, phất phất tay: “Được rồi
được rồi, ta nhất định sẽ về nhà. Ở gần đây có xe buýt không nhỉ? Thế cô có thể
cho ta mượn ít tiền được không, không thì lấy tiền cát xê kia ra được chứ?”
Hồng Lăng đang định nói gì, bên ngoài có tiếng
thái giám truyền đến.
“Thỉnh Hoàng phi theo nô tỳ đến đây.” Không kịp
phân trần, liền để cho mấy thị nữ tiến lên đỡ Tại Trung đứng dậy, Hồng Lăng kiểm
tra trang phục của Tại Trung một lần, thấy ổn rồi mới ra mở cửa tẩm cung, để Tại
Trung ngồi trên kiệu. Mấy tên nô tài đợi Tại Trung ngồi thoải mái rồi đứng dậy
đi thẳng, trong lòng cậu tràn ngập sự không muốn, nhưng không tiện nói ra, kìm
nén bực bội trừng Hồng Lăng, lần đầu còn có thể bỏ qua, thế nhưng quá đáng đến
mức này cậu khó chịu lắm rồi.
Cách đó không xa, cỗ kiệu của Trịnh Duẫn Hạo
cũng chậm rãi đến, chỉ là cỗ kiệu của hắn so với của Tại Trung càng to hơn, rèm
che hai bên được vén lên, bức điêu khắc hoa văn phức tạp không biết bao nhiêu
là phức tạp. Hoàng phục không khiến Trịnh Duẫn Hạo mất đi uy nghiêm, toả ra sự
tuấn dật không nói lên lời. Cỗ kiệu của Tại Trung hạ xuống trước, cỗ kiệu của
Duẫn Hạo hạ ngay bên cạnh, theo lời Hồng Lăng, Tại Trung không biết mình có phải
vào ngồi cạnh Duẫn Hạo hay không.
Tại Trung liếc nam nhân bên cạnh, tức giận
nói: “Anh có thể cho ta biết đây là kịch bản gì vậy?”
“Hoàng phi tâm tình không tốt?” Thanh âm vang
lên của Duẫn Hạo không có chút sắc thái biểu cảm nào.
“Nếu anh không hiểu nơi đây là nơi nào, tâm
tình anh vẫn tốt sao?” Tại Trung nghiêng người không thèm nhìn Duẫn Hạo.
“Vậy là đám nô tài không chiếu cố chu toàn rồi,
đã như vậy, trẫm sẽ hạ chỉ xử phạt bọn họ.” Khoé miệng hơi nhếch lên, Duẫn Hạo
thản nhiên nói: “Hoàng phi đi đường xa đến đây, mà lại phải chịu uỷ khất ở
Hoàng thành này.”
Tại Trung liếc mắt lườm: “Anh phạt đi, anh có
giỏi thì phạt đi. Có bản lĩnh thì phạt cho ta xem!” Mấy người thích diễn như vậy,
thế để cho các người diễn, ta không dựa vào kịch bản xem các người diễn thế
nào.
Từ khi Trịnh Duẫn Hạo có trí nhớ đến nay, đây
là người đầu tiên dám nói chuyện thái độ với hắn như vậy, nếu là người khác sớm
đã bị kéo đi xử trảm, nhưng hết lần này đến lần khác người chọc hắn lại là
Hoàng phi. Duẫn Hạo hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, cỗ kiệu dừng lại, thanh âm
lạnh băng từ tốn mà cứng rắn: “Người đâu, đem hết cung nữ ở tẩm cung Hoàng phi
ra đây, hầu hạ không tốt, để Hoàng phi tức giận.” Vừa mới nói xong, tất cả các
cung nữ, thái giám đồng loạt quỳ xuống.
“Cắt ~” diễn ra dáng đấy chứ.
Chỉ chốc lát sau, liền có mấy cung nữ ngày
thường chiếu cố cho cậu bị dẫn tới, mặt ai cũng trắng bệch, khi nhìn thấy Tại
Trung, liền nhao nhao quỳ xuống xin khai ân. Tại Trung nghĩ sau khi rời khỏi
đây sẽ không còn gặp những diễn viên có tinh thần chuyên nghiệp như thế này.
Nghĩ đến đoàn phim thật hoành tráng, chắc họ vẫn tiếp tục diễn thôi. Các cung nữ
quỳ rạp trên mặt đất, tên thị vệ đã chuẩn bị sẵn gậy dài, chỉ đợi Duẫn Hạo ra lệnh,
tiếng kêu thảm thiết liền tràn ngập bên tai Tại Trung. Tuy biết các cô đang
đóng phim, nhưng tiếng thét này lại khiến cậu đau lòng, giống thật chứ không phải
diễn.
Quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn, trong
lòng lại nôn nao khó chịu.
Các cung nữ nguyên một đám gào thét thê lương
xin thứ tội, mong Tại Trung khai ân.
Tại Trung lúc này quay đầu nhìn, đã thấy trên
lưng các nàng toàn là vết máu, thậm chí có thể ngửi được mùi máu tươi lẫn trong
không khí. Tại Trung cả người kinh hãi, không để ý đến ánh mắt khó hiểu của Duẫn
Hạo, xách đuôi áo, chạy đến đẩy một người thị vệ: “Dừng tay hết đi!” Bọn thị vệ
lúc này mới dừng tay, hai mặt nhìn nhau, thẳng đến khi Duẫn Hạo ngầm đồng ý,
lúc này tất cả mới lui ra. Tại Trung lúng túng nhìn các cung nữ đang hấp hối, cẩn
thận vén phần lưng áo lên nhìn nơi đã bị đánh đến huyết nhục mơ hồ, khiến cậu
vô lực ngã phịch xuống đất, Hồng Lăng lập tức tiến lên đỡ cậu.
“Cô…. Mấy người rốt cuộc là ai? Ta đang ở đâu
thế này?” Cậu đẩy Hồng Lăng ra, tự mình đứng dậy, lại chỉ Duẫn Hạo: “Anh bị tâm
thần à, tên điên này! Anh thật sự đánh người ta như vậy? Đạo diễn đâu rồi? Đạu
diễn ở đâu?!”
“Hoàng phi Người không sao chứ?” Hồng Lăng lo
lắng, sắc mặt tái nhợt, Tại Trung xỉ nhục Thiên Đế như vậy, sợ là lại rước hoạ
vào thân. Tuy ngày bình thường Tại Trung nói nhiều những điều các nàng nghe
không hiểu, nhưng hôm nay lại trước mặt Thiên Đế, nàng dùng sức nâng Tại Trung
dậy, ghé vào lỗ tai cậu nói khẽ, “Hoàng phi, thỉnh Người nói năng cẩn thận.”
Yunho cũng hạ kiệu, từng bước đến gần Tại
Trung, uy nghiêm thượng tại.
Hắn trầm giọng, hơi khàn khàn, “Nơi này là
Hoàng triều Viêm Thuấn, là thiên hạ của trẫm. Mà ngươi, là Hoàng phi Liên
khuynh mệnh định của trẫm, cùng trẫm cai quản thiên hạ này. Thế nào, Hoàng phi
đã hiểu thân phận của mình chưa?” Đây là cảnh giới cho lời nói và việc làm của
cậu, cũng là nói cho cậu biết đây chính là gông xiềng, tất nhiên hắn cũng có phần.
Tại Trung mở to mắt, trong lòng vô cùng bối rối.
“Ta không phải Liên Khuynh! Ta là Kim Tại
Trung! Ta muốn về nhà, Hồng Lăng, cô để ta về nhà được không? Ta thật sự không
muốn diễn nữa, ta muốn về nhà…” Tại Trung giữ chặt tay Hồng Lăng, lại bị Hồng
Lăng bịt miệng không cho nói nữa.
“Bệ hạ, chắc hẳn là Hoàng phi mệt mỏi mới như
thế. Để nô tỳ đưa Hoàng phi về tẩm cung nghỉ ngơi.” Hồng Lăng quay sang chờ sự
đồng ý của Duẫn Hạo.
Cũng vô tình để mặc khó xử của Tại Trung, Duẫn
Hạo phất phất tay.
Vừa về tới tẩm cung, Tại Trung liền rúc vào ổ
chăn không muốn nói chuyện với Hồng Lăng, Hồng Lăng sai người chuẩn bị ít điểm
tâm đặt lên bàn rồi cũng lui ra ngoài. Tại Trung trốn trong chăn một lúc lâu, rốt
cục cũng thò đầu ra. Tại Trung ngồi dậy, lắc đầu vài cái mới miễn cưỡng chấp nhận
chuyện ngoài sức tưởng tượng này. Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước cậu sẽ cố
học lịch sử cẩn thận, không để môn lịch sử chỉ ở điểm trung bình, không để đến
mức chả hiểu gì về người xưa như thế này.
Nếu như thật sự xuyên không rồi, sao cậu lại
thấy làm gì có triều đại nào như thế nào? Cái chức Thiên Đế thật kỳ quái, không
phải gọi là Hoàng thượng sao? Còn có, Hồng Lăng nói ngàn năm đủ thứ… Ai, rốt cuộc
là nơi quỷ quái nào đây! Tại Trung ảo não xuống giường, ngồi vào bàn chống cằm
cau mày nghĩ các trở về, tiện tay cầm miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, mùi vị
thanh thanh bùi bùi, tâm tình tự nhiên cũng tốt lên nhiều.
Lúc này đang ở nhà thì tốt, cậu bắt đầu nhớ đồ
ăn mẹ làm rồi.
Nói cho cùng, Tại Trung cũng chỉ là cậu thiếu
niên mới mười bảy tuổi, nghĩ đến chuyện có thể không trở về được, nghĩ đến cha
mẹ, không kìm được mà rơi nước mắt. Nhưng Tại Trung lại nghĩ con trai mà rơi nước
mắt thật không có tiền đồ, lập tức chùi đi. Khịt khịt mũi, đang định ra ngoài,
liền nghe Hồng Lăng ngoài cửa gõ nhẹ thông báo: “Hoàng phi, Thiên Hậu đã đến.”
Cái gì? Thiên Hậu? Đó không phải là mẹ của
Thiên Đế gì đó sao? Tại Trung luống cuống, nhìn thấy Thiên Đế đã biết người ta
không bình thường, chắc Thiên Hậu này cũng không thể dây vào. Nếu như khiến người
ta tức giận thì xong rồi! Nhưng không để cậu nghĩ nhiều, cửa đã mở ra, tim Tại
Trung đập thình thịch, cậu nuốt khan, nhìn vị phu nhân thuỳ mị mĩ miều trước mặt,
lắp bắp: “Xin … Xin chào!”
“Thiên Hậu, Hoàng phi nhất thời chưa thích ứng
được sinh hoạt ở đâu, cho nên lễ nghĩa không chu toàn…”
“Đã biết, ngươi lui xuống đi.” Thiên Hậu khẽ
cười, bảo Hồng Lăng không cần nói nữa, đợi khi các cung nữ ra hết ngoài, đóng cửa
lại, nàng mới kéo tay Tại Trung ngồi xuống, tinh tế dò xét cậu một phen, cười
nói: “Ngươi giống hệt mẫu thân của ngươi.”
“Ah?” Tại Trung sững sờ.
No comments :
Post a Comment