May 10, 2015

[NGC] Phiên ngoại 5

Phiên ngoại 5 —— Kiếp phù du ký (Trung)
Đời như giấc mộng, vui được là bao.
Vui được là bao, tình được là mấy.
Tình được là mấy, bốn mùa đổi thay.
Bốn mùa đổi thay, ký ức vẫn vẹn nguyên.
Ghi chép ngày xuân (3)
——Nếu không có Jung Yunho, vậy, cuộc sống của cậu sẽ như thế nào?
Kim Jaejoong chưa từng suy nghĩ kĩ càng vấn đề này, nếu không có Jung Yunho thì sao? Liệu tình huống đó có xảy ra?
Nếu không có Jung Yunho, vậy sẽ không có lần gặp gỡ tình cờ trong kho hàng cũ ở hậu viện hôm trời mưa ẩm ướt đó; nếu không có Jung Yunho, vậy sẽ không có chí lớn muốn lập nghiệp thời thiếu niên; nếu không có Jung Yunho, vậy sẽ không có mười năm đối đầu không khoan nhượng, không có mười năm đấu tranh kéo dài, không có mười năm yêu hận tình cừu rối loạn trong lòng; nếu không có Jung Yunho, vậy cũng sẽ không có cặp đôi thân mật một đời một kiếp ngày hôm nay.
Quả thật, nếu thật sự chưa từng gặp nhau, vậy Kim Jaejoong vẫn sẽ sống an lành, có lẽ sẽ thừa kế gia nghiệp của phụ thân, áo cơm không lo, giống nhiều người lấy vợ sinh con, cả một đời có lẽ sẽ trôi qua rất nhanh, không có sóng gió đổi thay, không có tính toán hao tâm tổn trí, không có giương nanh múa vuốt, ngang bướng giằng co, lại càng không có cảm xúc vui vẻ cùng mất mát đan xen, cậu sẽ sống một đời bình thản cho hết quãng đời còn lại.
Chỉ là, nếu thật sự không có người kia, vậy cậu còn là Kim Jaejoong hăng hái đứng trên điện Thừa Càn ngày hôm nay không?
Không có Jung Yunho, sao cậu có thể biết được tâm tình tức giận lại không mất đi dịu dàng tốt đẹp đến thế.
Trang trí trong điện Thừa Càn rất đơn giản, mấy ngọn nến màu đỏ đang bập bùng cháy, tiếng sáp nến chảy tí tách trong không gian yên tĩnh khiến hai người không khỏi quay đầu nhìn lại, giọng nói lạnh nhạt của Kim Jaejoong đúng lúc này vang lên bên tai Shim Changmin, không có vui vẻ thả lỏng như ngày thường, không có đắc ý nâng cao âm cuối, không có tức giận cao giọng, chỉ là bình thản trần thuật lại:
“Không có Jung Yunho, ta cũng sẽ sống rất tốt.”
Shim Changmin đang nhìn chằm chằm vào nến có chút sững sờ, nghe thấy câu trả lời ngắn gọn không mang theo chút cảm xúc nào của Kim Jaejoong, không khỏi có chút đau đầu, đang định thầm mặc niệm trong lòng cho Jung Yunho, lại nghe thấy cậu như thở dài mà nói, giữa không gian vắng lặng lại thêm vài phần mờ ảo:
“Chỉ là, sẽ không hạnh phúc.”
Kim Jaejoong ít khi bộc lộ lòng mình, cho dù đứng trước mặt Shim Changmin cũng luôn vịt chết còn mạnh miệng, không để lộ chút gì, một câu hôm nay thật sự khiến Shim Changmin không ngờ tới.
“Ca, trong lòng ngươi đã vô cùng rõ ràng, vậy sao còn ầm ĩ với Yunho ca làm gì, ngươi xem hắn mấy năm nay rõ ràng đã già đi.” Shim Changmin cau mày nhìn Kim Jaejoong cúi đầu, nhổ từng sợi lông trên cây bút của hắn, ruột gan đều đau thắt, đây là bút lông giá trị ngàn vàng của hắn a, “Ta còn tưởng ngươi không hiểu được tâm ý của vị kia.”
“Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc à.” Kim Jaejoong trợn mắt lườm Shim Changmin, tiện tay ném bút lông sang một bên, dùng đầu ngón tay chấm vào nghiên mực mới mài, chọc linh tinh lên tấu chương trống, “Nhiều năm như vậy, ta mà còn không nhìn ra thì Kim gia e là đã sớm phải chắp tay dâng cho kẻ khác rồi.”
“Chẳng biết trí thông minh của ngươi đi chỗ nào hết rồi.” Shim Changmin giật lại tấu chương, hắn không muốn sau này khi ban chiếu, để cho đám đại thần trông thấy dấu tay bên trên, không biết còn tưởng rằng hắn nuôi mèo trong điện, “Đi mà gây hoạ cho Jung Yunho nhà ngươi ấy, tấu chương này vẫn cần dùng mà.”
“Cẩn thận ta bảo Jung Yunho không bán giấy cho ngươi nữa, để ngươi về sau chỉ có thể viết lên mặt.”
Ngành sản xuất giấy của Kinh thành gần như đều bị Jung gia lũng đoạn, cho dù ở trong cung cũng không ngoại lệ, khó trách Kim Jaejoong lại phát ngôn như vậy.
“Được rồi được rồi, Kim đương gia, xin ngài cứ tự nhiên, cứ vẽ tiếp đi, kính xin ngài về thổi gió bên gối, sang năm giấy đừng tăng giá nữa, quốc khố sắp trống rỗng rồi.” Shim Changmin nào có thể nói lại Kim Jaejoong, chỉ đành hai tay dâng tấu chương, chọc giận Kim Jaejoong thì nhiều nhất chỉ bị đánh thôi, nếu thật sự để Kim đương gia mách với Jung Yunho, vậy khoảng thời gian sau này của hắn sẽ không dễ chịu chút nào, “Nhưng mà nói thật, ca, sao ngươi cứ gây khó dễ cho Yunho ca vậy, lúc trước thì thôi, hai người tranh đấu gắt gao, ta nghe nói, Yunho ra sức chèn ép ngươi, chẳng qua là muốn lừa ngươi tới tay mà thôi, nhưng hôm nay hai họ đã hợp thành một, ngươi cũng không phải vô tình với hắn, sao còn cứ ầm ĩ đến gà bay chó sủa, không được yên bình thế.”
“Ai bảo hắn ép ta uống thuốc, còn theo dõi ta, ta đâu phải tìm hắn về làm cha.” Kim Jaejoong nghe lời Shim Changmin nói thì hai má ửng hổng, dưới ánh nến chiếu rọi lại càng thêm xinh đẹp, miệng vẫn ầm ĩ, “Các ngươi ai cũng khen hắn chính nhân quân tử, kỳ thật bản chất của hắn xấu xa vô cùng, các ngươi đều bị cái bản mặt quân tử kia lừa gạt hết rồi.”
“Nhưng mà ngươi vẫn thích không phải sao?” Shim Changmin bĩu môi, “Ca, ta đã quen ngươi bao nhiêu năm rồi, đừng có lấy mấy cái cớ này ra lừa ta, dù Yunho ca có xấu xa thế nào, ngươi cũng đâu có kém, chẳng qua là cấu kết với nhau làm việc xấu mà thôi, mà hiện tại tất cả của Jung Yunho đều là của ngươi rồi, mấy cái lời bỏ đi kia không thể nào là lý do được.”
“Hắn dạo gần đây rất kỳ lạ, toàn lén lút chạy ra ngoài phủ.” Kim Jaejoong cũng không vòng vo với Shim Changmin, hạ giọng nói, “Vào cung cùng nhau, đến lúc ra khỏi cửa đã không thấy bóng dáng.”
“Vậy nên…” Mắt Shim Changmin đảo một vòng, hắn là người thông minh vô cùng, lời này của Kim Jaejoong tuy không liên quan, bắn đại bác cũng không tới, nhưng chỉ cần nghĩ lại là có thể nhận ra ý ẩn sâu bên trong, kinh ngạc chốc lát liền hỏi thử, “Ca, chẳng lẽ ngươi đang dùng cách này để thu hút sự chú ý của Yunho ca?’
“Ai, ai bảo?” “Hồng nhan tiếu” Kim Jaejoong nổi tiếng khéo mồm khéo miệng trong giới kinh doanh, luôn có cách nói đến khiến người không còn sức chống đỡ khó được khi đỏ mặt, nói chuyện cũng lắp bắp, khiến người ta phải bật cười, “Ta thèm vào quan tâm hắn đi làm những việc gì, mấy cô nương trong Kinh thành ai mà chẳng coi hắn là bãi phân trâu, làm gì có bông hoa nhài nào thèm cắm.”
Shim Changmin không ngờ mình đoán đúng, vỗ bàn cười to, không ngờ Kim Jaejoong trước nay so với khỉ còn tinh ranh hơn vậy mà cũng có lúc rơi vào ngõ cụt.
“Ca, ha ha, ngươi, ngươi vậy mà cho rằng Yunho ca, cho rằng hắn, ha ha ha, cười chết ta rồi…” Shim Changmin càng cười càng to, cười đến phát rồ, lời nói cũng không trọn vẹn, ngược lại sắc mặt Kim Jaejoong càng ngày càng tái nhợt, mắt to bắt đầu híp lại, Shim Changmin vội vàng ngừng cười, ho khan vài tiếng, “Ca, ta sai rồi!”
“Cười đủ chưa?”
“Một chút cũng không buồn cười.”
“Vậy vừa rồi ngươi đang khóc à?”
“Ca, ta vừa rồi là đang tán thưởng quyết định anh minh thần võ của người, quả thật là…”
“Là cái gì?”
“Xưa nay chưa từng có, độc nhất vô nhị khắp thiên hạ.”
Shim Changmin mấy năm nay mồm mép được rèn luyện không ít, Kim Jaejoong không thèm để ý tới vị thánh thượng nào đó cơ mặt đang run rẩy, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Không phải cậu nghĩ ngợi nhiều, mà là hành vi mấy ngày nay của Jung Yunho của thật có chút không thích hợp, dù cậu nói bóng nói gió thế nào, người đàn ông kia đều đáp lời dè dặt, tình huống như vậy chưa từng xảy ra, cho dù trong mười năm đối đầu gay gắt kia, Jung Yunho có thể giả bộ vô vội trước mặt người khác, nhưng trước mặt cậu hắn chưa từng giấu diếm chuyện gì, vậy mà nay…
Cậu không thể không hoài nghi, không thể không để ý, cho nên không thể không mượn đề tài để nói chuyện của mình.
“Ca…”
“Cười đủ chưa?”
“Đủ rồi.” Shim Changmin giơ cao hai tay thề, thấy sắc mặt Kim Jaejoong có chút hoà hoãn mới yên tâm nói, “Ca, không phải ta nói ngươi, chiêu này của ngươi thực sự không ổn cho lắm.”
“Nhưng mà, mười năm trước chúng ta đều sống chung trong tình trạng như vậy, ta nghĩ…”
“Chẳng lẽ ngươi cho rằng Jung Yunho thích đấu đến chết đi sống lại với ngươi sao?” Shim Changmin nhận ra hàm ý của Kim Jaejoong, nhịn không được kinh hô, “A di đà phật, đây thật sự là một suy nghĩ đáng sợ, tuy rằng Jung Yunho quả thật có chút thích thú với việc kia, nhưng nếu Jung Yunho biết được suy nghĩ này của ngươi, đoán chừng phải khóc thét lên mất.”
“Có phải ngươi biết cái gì đúng không?” Kim Jaejoong nhìn thấy Shim Changmin để lộ biểu cảm kỳ lạ, lập tức túm cổ áo hắn, “Hôm nay mà không nói rõ ràng, ta nhất định sẽ hành thích vua.”
“Ca, tốt xấu gì đây cũng là trong cung, để lại cho ta chút mặt mũi đi chứ.” Shim Changmin liên tục trốn tránh, thiếu chút nữa ngã lăn ra khỏi ghế, trấn an nửa ngày mới mở miệng, “Yunho mấy ngày qua kỳ thật đều vào cung để thương lượng xem nên chuẩn bị sinh nhật cho ngươi như thế nào, Yoochun ca cũng thường xuyên có mặt.”
“Thật không?”
Tảng đá lớn đè nặng trong ngực hồi lâu rớt xuống, vỡ tan, một chất lỏng mát lạnh lan toả khắp người, khiến cả thể xác lẫn tinh thần Kim Jaejoong đều dễ chịu hơn hẳn, trong mắt hiện lên chút vui vẻ, ít đến mức rất khó để nhận ra, nhưng lại khiến người cảm thấy ấm áp.
“Nếu ta nói dối, ta sẽ biến thành, xem nào, biến thành cá kho, thôi, cá ngâm giấm đường ăn ngon hơn, biến thành cá ngâm giấm đường đi.” Mối nguy hiểm đã biến mất, Shim Changmin rốt cuộc nở nụ cười trêu chọc Kim Jaejoong, “Yunho ca rất sát sao nha,  hối hả ngược xuôi chỉ vì muốn mang đến cho ngươi bất ngờ lớn, tấm lòng của hắn với ngươi, chậc chậc, thật sự không còn gì để bắt bẻ.”
“Này còn cần ngươi nói sao.”
“Vậy ta không nói nữa.” Shim Changmin nhìn bàn gỗ của mình chỉ trong chốc lát đã trở thành một đống lộn xộn, khua tay nói, “Ngài đừng có ở đây làm khó ta nữa, nhanh đến Vân Hà điện tìm Jung Yunho nhà ngươi đi, đừng có khéo quá hoá vụng, thánh nhân cũng có lúc tức giận.”
“Sao ta phải đi.” Kim Jaejoong vốn là người sĩ diện, lại được nuông chiều, môi chu ra, giậm chân, không chịu nghe theo, Shim Changmin bật cười, tương kế tựu kế nói, “Vậy thì tốt quá, ca chơi một ván cờ với ta đi, dù sao Jung Yunho cũng không quan trọng, muốn tức giận, muốn bỏ nhà, muốn trốn đi cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta đúng không?”
Kim Jaejoong nghe xong, sắc mặt khó coi, ngồi không yên, nhìn trái nhìn phải, đột nhiên ấp úng nói, “Hôm nay không chơi với ngươi nữa, trong phủ còn có việc, ta đi trước.”
“Ta tiễn ngươi nhé?”
“Không cần, xem tấu chương của ngươi đi, đừng có cả ngày cứ lảm nhảm thế nữa, không biết còn tưởng ngươi sinh nhầm giới tính.” Giọng nói của Kim Jaejoong biến mất sau cửa điện, Shim Changmin thở phào, ngồi xuống ghế rồng, trong lòng thầm nhủ may mắn cuối cùng cũng dỗ được tiểu yêu tinh kia.
Từ lúc Shim Changmin đăng cơ đến nay, hậu cung trống vắng, cũng không nạp phi, trong đời Khánh Thuỵ này, hậu cung không có hồng đào liễu lục, vạn hoa mê người như tiên đế, vài toà đại điện trong cung chỉ có các vị thái phi sống, trong đó Thái hậu, chủ điện Vân Hà có phẩm cấp cao nhất.
Điện Vân Hà không phải cung điện xa hoa nhất trong hậu cung của Tử Huệ thành, nhưng hơn ở chỗ cảnh đẹp mà tĩnh mịch, lịch sự tao nhã, rất hợp lòng người, vị Đức thái hậu này từ lúc làm phi tử đã sống ở đây, lúc được lên cấp bậc liền cho những vị phi tử sống trong điện dời đi chỗ khác, một mình ở trong điện này.
Kim Jaejoong tuỳ tiện gọi một thái giám, một đường dẫn cậu đến Vân Hà điện cách Ngự hoa viên không xa, hai bên cửa cổng vòm hình bán nguyệt là hai cây ngô đồng cực lớn, cành lá rậm rạp, rất dễ nhìn, ngô đồng dẫn Phượng hoàng tới, đây là biểu tượng cho sự phú quý, hai bên hành lang là những đoá hoa lê đang chúm chím nở, hương thơm xộc vào mũi, quả thật khiến người dễ chịu vô cùng.
Đi qua hoa viên nhỏ này là đến chủ điện của điện Vân Hà —— Ninh Viễn đường, lấy tĩnh mịch làm chủ đạo, trang trí cổ kính, không hề có sự xa hoa.
“Kim công tử, Thái hậu nương nương mời ngài vào.” Kim Jaejoong đứng trong vườn thưởng thức cảnh xuân, chỉ chốc lát liền có cung nữ thanh tú bước nhanh tới, cúi người thi lễ mời hắn vào.
“Làm phiền.” Kim Jaejoong mím môi cười cười, không hề để ý sau khi hắn quay người đi, cung nữ kia mặt liền hồng rực như hoa đào tháng ba.
“Jung tỷ, a, thảo dân Kim Jaejoong bái kiến Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương vạn phúc kim an.” Kim Jaejoong bước đi có chút hỗn loạn, vừa đi vào liền vội vã tìm bóng dáng của Jung Yunho, thiếu chút nữa gọi sai xưng hô, thấy công công đứng phục vụ ở cửa sắc mặt bất thiện, vội vàng theo quy củ chào hỏi.
“Bình thân, Tài Vân, lấy cho hắn cái ghế, nhớ phải bằng gỗ nguyên chất, bên trên đặt thêm hai cái nệm êm, vị công tử này của chúng rất thích bắt bẻ đấy.”
“Tỷ…” Thái hậu trêu chọc như vậy, Kim Jaejoong nghe mà tai đỏ ửng, nửa oán trách nửa làm nũng.
“Được rồi được rồi, biết rõ ngươi sẽ tới nên đã sai người chuẩn bị mứt long nhãn, mứt hoa quả, còn có bánh đậu đỏ rồi.” Người tỷ tỷ ruột này của Jung Yunho chiều chuộng Kim Jaejoong có khi còn hơn cả đệ đệ mình, lâu không thấy cậu, khó được khi biểu lộ rõ sự vui mừng, vỗ tay gọi cung nữ bưng từng đĩa Long Phượng mạ vàng lên, bên trong đựng các món bánh ngọt tinh xảo, “Trời hơi lạnh, nhanh ngồi xuống đi, uống chút trà lài sưởi ấm đã, Yunho nói phong hàn của ngươi còn chưa khỏi hẳn, thật là, bao nhiêu tuổi rồi mà còn không biết chăm sóc cho bản thân, toàn khiến người phải lo lắng thôi.”
“Đều là thứ ta thích ăn nha.” Kim Jaejoong tựa vào bàn nhỏ, nhấc đĩa lên, bốc mấy miếng bánh ngọt cho vào mồm nhấm nháp, khuôn mặt cậu vốn thanh tú, lúc ngoan ngoãn nghe lời lại càng khiến người ưa thích, “Nhiều người như vậy, chỉ có tỷ là tốt với ta nhất.”
“Các ngươi đi xuống trước đi.” Đức thái hậu cười cười, cho toàn bộ cung nữ lui xuống, lúc này mới vui vẻ hỏi Kim Jaejoong, “Sao nào, Yunho đối với ngươi không tốt à?”
“A, không tốt.” Hai má Kim Jaejoong phồng to, làm nũng, thoạt nhìn giống hệt mấy bé động vật nho nhỏ đáng yêu, khiến Thái hậu nương nương vốn đã quen không lộ biểu cảm trong cung cũng phải bật cười, “Jung Yunho toàn bắt nạt ta, tỷ ngươi không biết đâu, hắn xấu nhất đó.”
Kim lão đương gia mất sớm, Kim Junsu lại là đứa trẻ chưa trưởng thành, Kim Jaejoong một mình gánh vác toàn bộ Kim gia, lo việc làm ăn, lại phải dùng mọi thủ đoạn đấu trí đấu dũng với Jung Yunho, bởi vậy lâu lắm rồi không có trưởng bối nào lắng nghe lời phàn nàn của cậu.
“Đợi lần sau hắn đến, ta thay ngươi mắng hắn một trận, sao có thể bắt nạt Jaejoong của chúng ta như vậy.”
“Đúng thế.” Kim Jaejoong vừa ăn vừa nói, bất chợt bị nghẹn táo đỏ, vội vàng uống ngụm nước trà, lại nóng quá, liên tục hô đau, nước mắt lưng tròng nửa ngày mới tủi thân nói, “Ngay cả trà cũng muốn đối nghịch với ta.”
“Ngươi nha, sao cứ lỗ mãng như vậy, khiến người phải lo lắng.” Thái hậu nhìn cũng đau lòng, vội vàng gọi người mang băng tới, để Kim Jaejoong ngậm vào, khẽ trách, “Thảo nào Jung Yunho cứ nói ngươi.”
“A, hắn, nói gì ta?” Kim Jaejoong ngậm băng, nói chuyện không rõ ràng nhưng nét mặt lại vô cùng vội vàng.
“Cũng chỉ là vài lời linh tinh tôi, tự ngươi về hỏi hắn đi.” Thái hậu nào chịu nói, thấy Kim Jaejoong mất hứng bĩu môi liền cười, “Hai ngươi thật sự chẳng bao giờ khiến người bớt lo.”
“Jung Yunho có phải đang tức giận không?” Kim Jaejoong nghĩ đến mấy lời Shim Changmin nói ở điện Thừa Càn, thầm nghĩ không ổn, chẳng lẽ Jung Yunho giận thật à, miệng hỏi, trong lòng lại bất bình, cậu không biết Jung Yunho đang bận rộn chuẩn bị sinh nhật cho cậu, nếu biết rõ chắc chắn sẽ không gây thêm phiền, tóm lại vẫn là Jung Yunho sai, “Dù sao cũng là lỗi của hắn.”
Kỳ thật Jung Yunho cũng không nhắc tới ngầm đấu đá giữa hắn và Jaejoong trên phố Cô Tô, nhưng mà huyên náo như vậy, dù thái hậu sống trong thâm cung cũng có nghe nói, vừa rồi đệ đệ đến thương lượng với nàng chuyện sinh nhật của Jaejoong vẫn rất bình thường, hiện tại Jaejoong vừa nói lời này, nàng dù sao cũng nhìn hai người lớn lên, trong lòng liền có tính toán.
“Dù sao cũng là tình cảm vài chục năm, cuối cùng cũng đoán đúng một hai lần.” Thái hậu mỉm cười gật đầu, dù không trực tiếp nói ra nhưng cũng ngầm chấp nhận.
“Giận thật à?” Jaejoong ngay cả tâm tình ăn cũng không còn, buông bánh ngọt trong tay xuống, bên trên bánh có một dấu răng nho nhỏ rất đáng yêu, mà chủ nhân của dấu răng này đang lầm bầm phàn nàn gì đó, “Ta thật không biết mà, hắn làm gì cũng giấu trong lòng, sao có thể trách ta.”
“Jung tỷ à, ngươi phân xử thử xem, hắn vụng trộm chuẩn bị sinh nhật cho ta, rồi lại không nói với ta, cả ngày không thấy bóng dáng, về liền bắt ta uống thuốc, không cho ta ra ngoài.” Kim Jaejoong không đợi Jung thái hậu nói chuyện liền bắt đầu nói liên hồi, “Ta đấu với hắn nhiều năm như vậy, không hiểu sao lại thành thân, không hiểu sao lại thành một nhà, hắn cứ lúc thật lúc giả, ta nào có tâm địa gian xảo như hắn, việc làm của hắn kỳ lạ, lại không nói với ta, ta đương nhiên cho là cái tên đáng đâm ngàn dao kia đã thay lòng đổi dạ, không thích ta nữa, vậy nên, vậy nên mới gây rắc rối cho hắn nha.”
Kim Jaejoong càng nói càng tủi thân, Jung thái hậu đã hiểu ra.
Tất cả mọi người đều cho rằng, Jung Yunho yêu Kim Jaejoong nhiều hơn, yêu sớm hơn, ngay cả nàng cũng nghĩ Kim Jaejoong vẫn luôn bị động tiếp nhận; tất cả mọi người cho rằng Kim Jaejoong không yêu Jung Yunho như Jung Yunho yêu cậu; tất cả mọi người cho rằng chỉ mình Jung Yunho cố níu giữ tình yêu này.
Chỉ là, lời phàn nàn mang theo vài phần ngây thơ của Kim Jaejoong lúc này, lại giãy bày tâm sự của cậu:
—— Tình yêu của cậu, không hề thua kém gì Jung Yunho.
Cho nên, cậu cũng sẽ lo lắng, cũng sẽ nghĩ ngợi lung tung, cũng sẽ giống Jung Yunho, dùng phương pháp vụng về kia để thu hút sự chú ý của hắn.
“Jaejoong, ngươi có biết vì sao Yunho lại theo thương nghiệp không?”
“Không phải vì Jung bá bá sao?” Kim Jaejoong không hiểu, Jung Yunho tài hoa hơn người, năm đó khi cậu mới bước chân vào giới kinh doanh, vốn tưởng Jung Yunho sẽ lựa chọn con đường nhập sĩ thi cử, ai ngờ lại trở thành hình thức sóng vai nhau mà đứng như ngày hôm nay.
“Sao có thể, phụ thân vốn hy vọng Yunho vứt bỏ thương nghiệp, vào chốn quan trường mà, với tài hoa của Yunho, theo thương nghiệp mặc dù không tính là bôi nhọ hắn, nnhưng mà sĩ nông công thương, dù sao thì thương cũng ở dưới cùng, Yunho vô cùng cao ngạo, sao phụ thân lại không biết.”
“Vậy…” Kim Jaejoong nhìn chằm chằm chén lưu ly trong tay, màu sắc long lanh óng ánh, giống như đôi mắt của Jung Yunho, mỗi lần nhìn hắn đều cảm thấy đôi mắt đó tràn ngập ánh sáng, khiến lòng người rung động.
“Chỉ vì một câu…” Jung thái hậu cười nhạt một tiếng, người con gái đã trải qua sóng to gió lớn, có sự tài trí cùng bình tĩnh hơn người, nàng nói chuyện chậm rãi, từng chữ từng câu đều nện thẳng vào lòng Kim Jaejoong, “Năm đó, có người ở Kim gia nói, nhất định phải vượt qua Yunho ca ca, trở thành thiên hạ đệ nhất thương gia, cho nên, Yunho mới làm trái ý phụ thân, một lòng theo thương nghiệp.”
“Tỷ…” Rất nhiều lời nói đều như khúc xương mắc trong cổ họng, Kim Jaejoong chỉ cảm thấy ngàn từ vạn chữ đang ùa về trong đầu cậu, chỉ vì một lời nói vui đùa khi còn bé, lại quyết định cuộc sống của Yunho, cậu không phải không cảm động, cho nên hốc mắt mới ướt át.
“Jaejoong à, Yunho đang đợi ngươi vượt qua hắn.”
Vượt qua hắn?
Kim Jaejoong bỗng dưng nghĩ đến, trong mười năm dây dưa, Jung Yunho trước mặt tao nhã, sau lưng luôn quấn quít lấy cậu, cười đùa tí tởn như lưu manh, lúc cậu đắc ý đả kích cậu, lúc cậu thất bại, nghĩ mọi biện pháp kích thích cậu, trong bao nhiêu tranh đấu, cậu quả thực đã từng chịu thiệt, thực sự phải học rất nhiều.
Học được làm thế nào để sinh tồn, làm thế nào để chuyển bại thành thắng, làm thế nào để chiếm được một số mối làm ăn lớn, thậm chí làm thế nào để đánh bại Jung Yunho.
Mà hôm nay, cậu mới hiểu ra, những thứ Jung Yunho dạy cậu không chỉ đơn giản như vậy, Jung Yunho còn giúp cậu học được bài học quý giá nhất —— Làm thế nào để yêu.
Cậu cho rằng nhiều năm như vậy, chỉ có Kim Jaejoong cậu mới thấy rõ bộ dáng nguỵ quân tử của Jung Yunho, hoá ra cũng không phải như vậy.
Nhiều năm như vậy, cậu nhìn thấy tình yêu thật sự, Jung Yunho ở trước mặt cậu là tính tình chân thật nhất, Jung Yunho quả thật xấu xa, gian trá, giảo hoạt, người đàn ông kia giỏi nhất là nguỵ trang, lại chưa từng giấu diếm lừa gạt cậu.
“Jaejoong, tỷ vào cung sớm, những năm qua đã sớm thờ ơ lạnh nhạt, nhưng cũng không phải không biết, Yunho thích ngươi, nhiều năm trước ta đã biết, khi đó các ngươi còn nhỏ, đều chỉ là mấy em bé miệng còn hơi sữa, ta cười bảo hắn giả làm người lớn, cho rằng đó chỉ là vui đùa giữa trẻ con, lại không nghĩ tới, trong chớp mắt, các ngươi đều lớn như vậy rồi, mà ta cũng già rồi.” Jung thái hậu có chút thương cảm nói, kỳ thật nàng cũng chỉ ngoài 30, nhưng đã đến thời điểm hoa tàn của người phụ nữ, “Chỉ là, Yunho vẫn giữ vững lời hứa năm đó, có lẽ ngươi biết rõ, sau khi ta tiến cung đã từng xem xét vài cô gái con nhà quan cho hắn, nghe được tin, hắn phái người đi suốt đêm đưa thư tới, trên thư chỉ có một câu, lại khiến ta bỏ hẳn suy nghĩ đí.”
“Là câu gì?” Kim Jaejoong không hiểu tại sao giọng mình lại hơi run rẩy.
“Trên thư nói —— Ta sẽ là một Kim lão đương gia khác, cả đời không đổi thay. Jaejoong, Yunho đã hứa với Kim bá bá, chăm sóc ngươi suốt đời, ta là tỷ tỷ của hắn, sao có thể không tác thành.”
Kim Jaejoong chấn động, không nói câu nào, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ nhỏ của điện Vân Hà, bên ngoài cảnh xuân tưng bừng, trước Trữ Viễn đường có vài cây hoa vô danh, nở rực rỡ, lại có hoa hồng đủ màu, khẽ lay động trong gió xuân tựa như những cô gái xinh đẹp, cười nói tự nhiên.
“Jaejoong, tỷ không biết các ngươi đang ầm ĩ cái gì, chỉ là, nghe ta khuyên một câu, cuộc đời ngắn ngủn, gặp được người tri tâm không dễ dàng chút nào, cuộc đời ta đã định sẵn phải bó buộc trong nơi này, không còn đường lui, chỉ hi vọng các ngươi sống vui vẻ là đủ rồi.”
Kim Jaejoong nghe vậy ngẩng đầu, khuôn mặt của tỷ tỷ hắn quen vẫn như trước, phượng bào màu vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời, dưới rèm minh châu là đôi mắt long lanh, Jung Yunho cùng Thái hậu đương triều có vài phần tương tự, chỉ là, người con gái đang ngồi trên ghế phượng ngày, trong mắt không có sáng rực như Jung Yunho, chỉ có bình tĩnh, bình tĩnh như một miệng giếng cổ, không hề tức giận.
“Tỷ…”
“Đi thôi, Yunho đang có tâm sự, có lẽ đã về Jung phủ rồi, đi tìm hắn, có mấy lời phải nói ra, người khác mới hiểu được.”
“Tỷ, mấy ngày nữa ta sẽ dẫn hắn tới thăm ngươi.”
Kim Jaejoong đặt chén lưu ly xuống, vội vàng chạy ra ngoài, cho nên không thấy một gương mặt tươi cười quen thuộc bước ra từ phía sau bình phong.
“Thái hậu nương nương.”
“Hoàng đế, ngày lành.”
“Nào dám nào dám, vẫn nghe nói Thái hậu nương nương huệ chất lan tâm, quả nhiên, nói dối cũng rất trôi chảy, doạ Jaejoong ca chạy mất, ta còn tưởng hắn phải ở lại trong cung mấy ngày.”
“Cũng không hẳn là lừa hắn, đệ đệ ta mấy ngày nay đau đầu vô cùng, Jaejoong đứa nhỏ này tính tình ngang bướng, mấy lời đơn giản cũng không chịu nói ra, không có người đẩy một cái thì không chịu làm, Hoàng đế ngài đẩy trước, ta là tỷ tỷ sao có thể rớt phía sau được.”
“Vậy nên ngài trước tiên đuổi Jung Yunho về Jung phủ, lại dỗ dành Jaejoong ca đúng không? Thật đúng là con người khi yêu sẽ mù quáng, Jaejoong chẳng thèm nghĩ, Jung Yunho sao nỡ lòng giận hắn được chứ.”
“Hoàng đế quá khen rồi…”
“Tránh đường, tránh đường, mau tránh đường.”
Gần đến giờ cơm tối, phố Cô Tô đã vãn bớt người, nhưng từ phía xa xa chợt nghe thấy tiếng thét to, không ít dân chúng quay đầu nhìn lại, một đội người đang chậm rãi đi từ đầu phố, mấy gã sai vặt cường tráng trong tay ôm thảm màu đỏ, mấy thị nữ tướng mạo xinh đẹp cầm quạt đi theo, phía sau đám hạ nhân này là một cỗ kiệu thật lớn.
Cỗ kiệu là từ gỗ thơm được điêu khắc vô cùng tinh tế, từng góc đều được phủ thêm phấn vàng, dưới ánh mặt trời quả nhiên rất chói mắt, bốn góc là những chùm ngọc mượt mà sáng long lanh, phản chiếu lên màn che màu tím, cỗ kiệu hoa lệ như vậy vừa xuất hiện, người tới lui trên phố Cô Tô liền hiểu ra năm phần.
Phô trương như vậy cũng chỉ có vị đương gia của Kim gia thôi, chỉ là, vị đương gia này kể từ lúc kết hôn với Jung đương gia liền không còn xuất hiện rêu rao như vậy, hôm nay sao lại làm thế này?
Dân chúng không hiểu ra sao tự động đi theo cỗ kiệu, rất nhanh liền tới một nơi vô cùng quen thuộc.
Đây không phải là Jung phủ sao?
“Đi gọi cửa.” Trong kiệu truyền đến một giọng nam dễ nghe, những người ở đây đều đã được chứng kiến mấy sự kiện trọng đại kia, hơn phân nửa đều nhận ra đó là giọng của Kim Jaejoong.
“Vâng.” Tiểu tư đứng giữa cất bước tiến lên, những hạ nhân khoẻ mạnh còn lại thuần thục trải thảm đỏ trong tay, thảm vừa chạm đến mép kiệu, Kim Jaejoong liền vươn tay đẩy màn cửa, bước ra.
Tựa như đã hẹn trước, cửa lớn Jung phủ ầm ầm mở ra, giống hệt nhiều năm trước khi Kim Jaejoong đến làm ầm ĩ, chỉ là lần này, người đi ra không phải Lâm quản gia cao tuổi mà là Jung Yunho đang ngỡ ngàng không hiểu.
“Jaejoong?”
“Jung Yunho, ta đang tìm ngươi đó.”
Vẫn là thái độ ngang ngược không nói đạo lý như trước, ngón tay vung lên, dưới ánh mặt trời chỉ thẳng vào sống mũi Jung Yunho.
Jung Yunho bật cười, cảnh tượng này quá quen thuộc, quen thuộc đến mức trong mười năm qua, gần như mỗi tháng đều xảy ra hai ba lần.
“Không biết Kim đương gia đại giá quang lâm là vì việc gì?” Jung Yunho nở nụ cười giống hệt trước đây.
“Lần này không phải đến đập đồ nhà ngươi, cũng không phải đến phá cửa.” Kim Jaejoong cười tủm tỉm như một bé hồ ly, mười năm đã qua nhưng vẫn không có gì thay đổi, vừa nói vừa vung tay, kích động một đám hạ nhân phía sau, “Lần này tới, là để, cướp người.”
“Cướp…”
Jung Yunho còn tưởng Kim Jaejoong tâm huyết dâng trào, nghe được tin gì đó ở chỗ tỷ tỷ nên đến trêu chọc hắn, cảnh tượng này quá mức quen thuộc, thế nên hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị hạ nhân Kim gia xông tới giữ chặt, dồn sức khiêng lên.
“Người cần cướp chính là ngươi, đến, mang vào trong kiệu cho ta.” Kim Jaejoong cười giảo hoạt, Jung Yunho khó khăn nghiêng đầu, dường như đã nhìn thấy hồng nhan tiếu khiến người đau đầu trong giới kinh doanh.
“Jae Jae…” Lúc bị khiêng ngang qua Kim Jaejoong, Jung Yunho định nói chuyện, lại bị Kim Jaejoong che miệng.
“Jung Yunho, muốn hỏi ta vì sao lại đến cướp người?”
Kim Jaejoong ngắt lời, Jung Yunho chỉ đành gật đầu.
“Bởi vì a…” Kim Jaejoong cười thản nhiên, so với ánh nắng lại càng thêm vài phần rực rỡ, khiến người không thể rời mắt, “Ta thích ngươi, cho nên muốn cướp ngươi về nhà.”
Jung Yunho chưa từng nghĩ tới một đời này có thể nghe thấy bé hồ ly mạnh miệng kia tỏ tình, trong lúc nhất thời sửng sốt, đơ người mặc kệ hạ nhân nhét vào trong kiệu xa hoa, chỉ nghe thấy bên ngoài, Kim Jaejoong vung roi, cùng với tiếng quát trong trẻo, vang vọng khắp chân trời của cậu:
“Lên đường, về nhà thôi.”

Mười năm, khung cảnh vẫn như trước, cứ tuần hoàn như vậy, chỉ khác là, người có tình sẽ không bao giờ chia ly.

No comments :