Chương 9.1
Huynh trưởng Liên Dạ là hoàng tử duy nhất của
Liên Vương, trời sinh nho nhã, làm việc lại quyết đoán. Sau khi Tại Trung cùng Duẫn
Hạo thành thân, thì được Duẫn Hạo trọng dụng. Y tuấn mĩ hơn người, lại càng tài
trí khó ai bằng, Tại Trung mới lên làm Hoàng phi không bao lâu, liền có không
ít hoàng thân quốc thích làm mai. Phồn hoa một sớm một chiều, dù trước đó có là
tội nhân bị vạn người phỉ nhổ, thì hiện vẫn có thể thành “hàng bán chạy” bao
người mong. Mà ngay cả Tại Trung cũng kinh ngạc khi mỗi ngày có bao nhiêu bà mối
cùng thiên kim tiểu thư đến quý phủ.
Trong đình viện, hoa sen xanh mới nở, vừa vặn
sau giờ ngọ, lớp tuyết mỏng liền tan hết. Ngay cả vài con cá nhỏ trốn tránh
trong nước cũng thanh nhàn đi ra ngoài ngao du sau giờ ngọ. Tại Trung ném ít đồ
ăn xuống, thấy bọn nó tụm quanh một chỗ ăn mừng. Vừa quay người liền thấy ca ca
Liên Dạ bị một đám nữ tử vây quanh, Tại Trung hâm mộ nhìn thoáng qua, hạ giọng
thở dài.
Cậu đời này, cũng không bao giờ được nhiều
con gái vây quanh như vậy đâu Tại Trung
Dù chỉ một lần cũng được rồi mà Tại Trung
“Tại Trung?” Tại Trung không chỉ một lần chỉnh
lại, cuối cùng Liên Dạ thuận theo ý cậu, không gọi cậu là “Khuynh nhi” nữa, “Mất
hứng?”
“Không có, chỉ cảm thấy ca ca thật lợi hại.”
Tại Trung buông tay, “Đời này ta cũng không có nhiều nữ tử vây quanh ta như vậy,
hiện giờ với thân phận Hoàng phi này, thì càng không có nữ tử nào yêu ta ╮(╯▽╰)╭ tục ngữ nói, nhận mệnh
mới là người thông minh, nhưng ít nhất ta cũng muốn phong lưu một lần a ~~
Một câu này không khỏi
khiến Liên Dạ bật cười: “Hai chữ phong lưu này bị Bệ hạ nghe thấy thì thật là
khủng khiếp.
“Đừng nhắc đến tên khốn Trịnh Duẫn Hạo trước
mặt ta!” Tại Trung chợt nhíu lông mày: “Ta đã thề từ nay về sau không thể chung
sống hoà hảo với hắn!” Nếu như bình thường, Hồng Lăng sẽ khuyên can cậu đủ kiểu,
nhưng hôm nay huynh trưởng Liên Dạ không chỉ có tính tình ôn hoà, còn đặc biệt
có thể bao dung cả tâm tư nho nhỏ của Tại Trung, chỉ cần bên cạnh không có những
người khác, cũng sẽ không cản Tại Trung nói những lời muốn nói. Như vậy, Tại
Trung cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều. Đem hết đống thức ăn ném xuống nước,
Tại Trung nghiến răng: “Trịnh Duẫn Hạo thối, nghẹn chết ngươi ==!”
“Sợ là đến lúc đó ao này toàn cá chết.” Liên
Dạ kéo tay Tại Trung, “Trời lạnh, dù bây giờ buổi trưa có chút nắng, ngươi cũng
phải khoác áo chứ.” Nói xong, buông tay Tại Trung ra, đem áo của chính mình
khoác cho cậu.
“Kỳ thật ta không lạnh.” Tại Trung cũng không
từ chối, mấy ngày nay, đây là thói quen cẩn thận của ca ca, “Ngược lại ngươi,
nhanh ra đó đi, đừng để các vị tiểu thư chờ sốt ruột.” Tại Trung liếc nhìn mấy
vị tiểu thư quyền quý, có ý bảo Liên Dạ.
Liên Dạ lạnh nhạt nói: “Người các nàng muốn
nhìn, sao lại là ta. Hôm nay ngươi trở về, mọi người trong Vương phủ, ai cũng
muốn nhìn, ta bất quá chỉ là nguỵ trang thôi.”
“Nào có ai nguỵ trang lại anh tuấn như vậy?
Hơn nữa, ta làm sao, ta lớn lên ngời ngời, cũng không thể lấy các nàng ╮(╯▽╰)╭ tuy nhiên ta biết rõ
ta chỉ là cành hoa lê trắng, phong lưu phóng khoáng mê mệt ngàn vạn thiếu nữ
~~~” nghe các nàng đến vì chính mình, khí huyết Tại Trung lại sôi trào lên.
“Chỉ là ngươi nói cũng đúng, ngươi sao có thể
lấy các nàng.”
“Ngươi… !!”
“Không nên tức giận, đêm mai có hội hoa đăng
đấy.”
“A! Mấy ngày nay ở trong phủ không được ra
ngoài thật chán, ta muốn đi!!” Vừa nghe đến có cơ hội có thể đi ra ngoài chơi,
hai mắt Tại Trung lập tức bừng sáng.
“Được, ha ha…”
Nụ cười của Liên Dạ khiến cho người ta ấm
lòng, Tại Trung nghĩ, bất luận là nữ tử nào được gả cho người này, cũng đều hạnh
phúc. Nếu như hai người yêu nhau ở cùng một chỗ, bên nhau đến già, là chuyện hạnh
phúc cỡ nào. Chỉ là, cậu… Thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ.
Ta đeo cái danh Hoàng phi, không thể yêu người
khác, không thể gả cho ai được nữa, nhưng ngươi ngay cải trái tim cũng không muốn
cho ta.
Trong cung.
Trịnh Duẫn Hạo có vẻ nôn nóng đặt chén trà xuống
một bên, nước trà bắn tung toé lên tấu chương. Cung nữ dâng trà bên cạnh sợ tới
mức quỳ xuống, mấy cung nữ tiến lên chỉnh đốn lại, bối rối vô cùng, Duẫn Hạo
nghe mấy tiếng xin tha run rẩy của cung nữ kia, lòng càng phiền, “Lui xuống
đi.”
“Tạ ơn Bệ hạ!” Dù được Hoàng Thượng khoan
dung, trở lại nơi ở của nô tài, vẫn bị cung nữ tổng quản mắng.
Duẫn Hạo đứng dậy, đi đến trước cửa sổ, bên
ngoài tuyết đã sớm ngừng rơi, hắn trầm giọng: “Hoàng phi đi mấy ngày rồi?”
“Bẩm Bệ hạ, Hoàng phi đã về Liên tộc được năm
ngày rồi.” Tên nô tài vội nói. “Theo như quy định trong cung, nếu Bệ hạ muốn
Hoàng phi trở về, cũng đến lúc rồi. Về nhà mẹ đẻ không nên quá sáu ngày, đây là
quy định truyền thống.”
“Mà thôi, hắn không trở lại chắc là ở chỗ đó
thoải mái. Nếu như hắn thích, thì để cho hắn ở.” Duẫn Hạo nhíu mày, “Mấy ngày gần
đây, phía quan Tư tế có tin tức gì không?”
“Bẩm Bệ hạ, vẫn chưa có.”
“Đã biết, ngươi lui xuống đi. Còn nữa, đổi
cung nữ dâng trà khác linh hoạt hơn một chút.” Cuối cùng, hắn không muốn nói
nhiều hơn nữa, Xương Mân và Hữu Thiên vì hắn làm việc xem như trung thành, Xương
Mân vừa là thần tử vừa là huynh đệ, mà Phác Hữu Thiên, nói thẳng cũng chỉ là vì
người tên Kim Tuấn Tú kia. Thế nhưng, mấy năm qua, người tên Kim Tuấn Tú tột
cùng trốn ở nơi nào, hắn đã sai người đi tìm khắp nơi, vẫn không thấy tăm hơi.
Nghĩ đến đây, cũng thật là, người đã thật sự
muốn trốn, nếu không, sao có thể khó tìm như vậy.
Dùng xong vãn thiện, Duẫn Hạo liền đến thỉnh
an Thiên Hậu. Bình thường cung của Thiên Hậu còn có Tại Trung đến chơi đùa, hiện
giờ, ngay cả hắn cũng bề bộn chính vụ, sợ là tịch mịch lão nhân gia. Tự nhiên,
Thiên Hậu vốn không thích ai gọi nàng là lão nhân gia. Duẫn Hạo vừa mới đến Ngự
Lân điện, chợt nghe thấy tiếng bát đũa vỡ bên trong, Duẫn Hạo đưa tay ra hiệu
nô tài không cần tuyên báo, trực tiếp đi vào.
Thiên Hậu đang ngồi trên ghế, sắc mặt giận dữ
khó coi.
“Mẫu hậu, sao lại nóng tính như vậy?” Duẫn Hạo
tiến lên, cung kính hỏi.
“Hừ == ngươi tên tiểu tử thối này không biết
đến thăm ta, giờ Tại Trung cũng không ở đây, một mình ta cô quạnh, còn phải đối
diện với mấy tiểu nha đầu có vài chuyện nhỏ làm cũng không xong.” Lời vừa nói
ra, ngoại trừ cung nữ thiếp thân Hinh nhi vẫn còn đứng vững, còn lại cả đám
cung nữ, nô tài nhao nhao quỳ xuống, càng khiến Thiên Hậu mất hứng: “Ta cùng lắm
cũng chỉ muốn cùng con ta làm nũng, các ngươi làm sao vậy?”
Duẫn Hạo cười nhẹ: “Mẫu hậu, bình thường trước
mặt Hoàng phi người cũng như vậy?”
“Nếu ta như vậy, chỉ sợ Tại Trung sẽ bị doạ sợ
mất.” Thiên Hậu vuốt tóc, điều chỉnh lại nét mặt mình: “Ngươi bình thường cũng không
quan tâm hắn, đứa nhỏ này trời sinh tính nho nhã, ta cũng không muốn hắn bị tổn
thương. Nhắc đến thời gian, Tại Trung về Liên tộc cũng sáu ngày rồi nhỉ?”
“Năm ngày.”
“Này cũng không thể xê xích gì nhiều, quy củ
tổ tiên để lại không thể phạm. Ngày mai ngươi đi đón hắn về, để hắn ở Vương phủ
Liên tộc, Mẫu hậu cũng thấy tịch mịch.” Thiên Hậu thở dài. “Ngươi cái người không
nóng không lạnh, đến tột cùng là muốn như thế nào? Mẫu hậu cũng không phải ngốc,
ngươi và Tại Trung, cãi nhau sao?”
“Mẫu hậu, nhi thần không biết tại sao hắn tức
giận.” Duẫn Hạo thản nhiên nói, ngồi xuống bên cạnh.
“Tất nhiên là ngươi không tốt mới tức giận! Mẫu
hậu biết, ngươi khi còn bé nói muốn kết hôn với hắn hoàn toàn là nói đùa, nhưng
chính là lời tiên tri của quan Tế Tự, hắn là Hoàng phi của ngươi. Mẫu hậu nghĩ
ngươi phải yêu thương hắn, đừng lạnh lùng với hắn.” Nàng nói tiếp, “Mẫu hậu
nhìn ra, khi Tại Trung gả cho ngươi không hề tình nguyện, nhưng mấy hôm trước, lòng
của hắn, đã ngả về phía ngươi rồi, luôn hỏi ta khi nào ngươi tìm hắn, ngươi
đang làm gì. Hạo nhi, phần tâm ý này, ngươi gắng nhận lấy, chớ để phụ bỏ người
ta.”
Duẫn Hạo trong khoảng thời gian ngắn không biết
nên nói cái gì, chỉ lắc đầu nói: “Mẫu hậu, người hiểu lầm rồi.”
“Ngươi đơn giản không phải mốn nói là ngươi không
thích hắn sao? Nhưng mà, Hạo nhi, ngươi tự hỏi lòng mình, nếu thật sự không thích,
mẫu hậu cũng không bắt buộc, chỉ thấy Tại Trung đáng thương, cả đời bị nhốt
trong cung điện cô tịch này.” Thiên hậu kéo tay Duẫn Hạo, lời nói thấm thía: “Ngươi
phải cho mình một cơ hội, tự hỏi lòng mình, đừng giống phụ hoàng ngươi, hối hận
mà chết.” Nói đến đây, Duẫn Hạo như co thắt lòng lại.
“Nhi thần là Quân Vương, không thể xuất cung
đi đón Hoàng phi.”
“Quy củ là do người định, huống chi, Mẫu hậu
cũng không bảo ngươi khua chiêng gõ trống đón hắn về.”
“Ý Mẫu hậu là?”
Thiên hậu khẽ cười, con ngươi đen láy như bầu
trời đêm, nhẹ nhàng hàm xúc: “Đêm mai có lễ hội hoa đăng, tính tình Tại Trung trẻ
con, ngây thơ, ngươi cùng Xương Mân đi đón hắn về.” Tảo An từ Liên tộc này ánh
mắt sắc sảo, Tại Trung tâm tư trong sáng, sao có thể thoát được ánh mắt hắn.
“Chuyện này… Không hợp quy củ.”
“Nếu ngươi không đi, Mẫu hậu tuyệt thực.”
“Mẫu hậu, người…”
“Ai ôi ~~ sinh ra nhi tử máu lạnh vô tình,
ngay cả tâm nguyện nho nhỏ của Mẫu hậu cũng không được thoả mãn… Dưỡng nhi làm
gì a ~~~”
“Nhi thần đã biết ==”
No comments :
Post a Comment